Thiên Hữu
Chương 5: Hiểm kỳ
Năm Khang Hi thứ hai mươi ba cũng không phát sinh đại sự đáng giá để cả nước vui mừng, cho nên trừ tịch yến làm cũng không quá sức xa xỉ.
Dận Hữu mang theo Phúc Đa đến Càn Thanh cung, sau đó rất tự giác theo nô tài Càn Thanh cung dắt qua sương phòng một bên chờ Thánh thượng tuyên triệu. Đến trong sương phòng, Đại a ca, Tam a ca, Tứ a ca, Ngũ a ca đã đến, Dận Hữu nhất nhất tiến lên thỉnh an, ngoan ngoãn đi tới bên người Dận Chân .
Tam a ca đối với Dận Hữu cũng không có bao nhiêu vui ghét, cùng Dận Hữu nói hai câu, liền ngồi một mình ở một bên, vừa cùng Ngũ a ca nói chuyện .
Dận Chân kéo Dận Hữu ngồi xuống ở bên người , sờ sờ tay của y, cảm thấy ấm áp mới yên tâm, hắn sợ nô tài bên dưới hầu hạ không tận tâm, nếu để cho Dận Hữu còn tấm bé bị lạnh liền không xong.
Thái giám bên người Tứ a ca đứng cùng Phúc Đa nhìn thấy hành động này của Tứ a ca, đuôi lông mày giật giật, sau đó liền quy củ chôn đầu, không nhìn không nghe không nghĩ.
“Tứ đệ cùng Thất đệ tình cảm cũng thật là tốt," Đại a ca Dận Nghị đã mười ba tuổi, cộng thêm yêu thích tập võ, nhìn ngược lại có sự cường tráng của thiếu niên tuổi mười lăm, hắn liếc nhìn Dận Hữu, lại không dấu vết quét mắt qua chân trái Dận Hữu, “Thất đệ chân không tiện, cũng nên gọi hai nô tài hầu hạ mới phải."
Dận Chân nghe những lời này của Đại a ca, thoáng nâng lên mi mắt, rất nhanh khôi phục thái độ bình thường, chẳng qua là hành động này như cũ để Dận Hữu ngồi ở bên cạnh hắn phát hiện. Chỉ là đứa nhỏ mới sáu tuổi, vô luận thông minh bao nhiêu, tóm lại vẫn còn có chút thiếu sót, y từ trên ghế đứng lên, hướng Dận Nghị cúi chào, “Đa tạ Đại ca quan tâm, Thất đệ chỉ là muốn rèn luyện rèn luyện thêm, cho nên cũng không gọi nhiều nô tài hầu hạ."
Dận Nghị thấy Dận Hữu hành động như vậy, đâu còn muốn cùng y nói chuyện hăng hái, khoát khoát tay, bỏ qua chuyện này.
Dận Chân nhìn Dận Hữu đứng thẳng, chỉ thấy Dận Hữu trên khuôn mặt trắng noãn một mảnh lạnh nhạt, không có chút cảm xúc khó chịu nào.Hắn đứng dậy kéo Dận Hữu xoay người ngồi xuống, cúi người ở bên tai Dận Hữu nhẹ giọng nói, “Hôm nay ta lại có đồ chơi mới, ngày mai ta tới tìm ngươi."
Dận Hữu nghe vậy gật đầu, làm ra vẻ mong đợi của đứa nhỏ nên có, “Vậy Tứ ca ngươi nhất định phải nhớ tới tìm ta."
Chỉ là hai đứa nhỏ nói chuyện, Đại a ca cũng không có hứng thú nghe, nghĩ đến Thái tử cùng long giá nhập yến, hắn là trường tử, nhiều ít cũng có chút hâm mộ cùng ghen tỵ, cho nên cũng không có ý định thả vào trên người những huynh đệ khác.
“Bát a ca đến."
Bát a ca Dận Tự đến, cũng không khiến mấy vị a ca trong phòng phản ứng bao nhiêu, Dận Hữu nhìn lại Đại a ca, thấy hắn mặt vô biểu tình cũng biết vị Đại a ca này cũng không thèm để ý vị Bát đệ được nuôi dưới danh nghĩa ngạch nương mình.
“Bát đệ thỉnh an Đại ca, Tam ca, Tứ ca, Ngũ ca, Thất ca ." Dận Tự rất cung kính hành lễ, thanh âm mềm nhũn , trái lại đáng yêu. Đáng tiếc chính là, mấy vị a ca phản ứng ảnh đều nhàn nhạt, tựa hồ cũng không coi trọng vị Bát đệ này. Dận Hữu lúc thỉnh an, dầu gì mấy vị a ca này còn hàn huyên mấy câu, Bát a ca thỉnh an ngay cả hàn huyên cũng không có.
Dận Hữu liếc nhìn Bát a ca trơ trọi đứng ở trong phòng, lại nhìn Tứ a ca ngồi ở bên cạnh mình, cuối cùng chỉ đối với Bát a ca cười cười, nói, “Bên ngoài tuyết rơi đường không dễ đi, Bát đệ mau ngồi." Liền không nói thêm lời nào.
Bát a ca liếc nhìn Dận Hữu, chọn một vị trí phía cuối ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn các a ca trong phòng, cuối cùng lại đem tầm mắt rơi vào trên người Dận Hữu, mới từ từ thu hồi tầm mắt.
Không lâu sau lại thấy một ma ma mang theo cung nữ thái giám ôm Cửu a ca vào sương phòng, Dận Hữu nhìn Cửu a ca được cung nữ thái giám cẩn thận hầu hạ, mặt vô biểu tình cúi đầu.
Chỉ chốc lát sau, Khang Hi truyền chỉ để các a ca nhập yến, trừ Lục a ca bệnh nặng, các a ca khác toàn bộ đều ở đây, Dận Hữu không nói một lời theo sau lưng Ngũ a ca Dận Kỳ, sau đó cùng các a ca khác ca đồng loạt hướng Khang Hi cùng Thái Hoàng Thái Hậu thỉnh an.
Thái Hoàng Thái Hậu dặn dò các a ca mấy câu, đều ban thưởng một ít đồ vật liền không hề nói gì nữa, Khang Hi để cho mấy vị a ca đứng dậy, từng cái một hỏi thăm sinh hoạt hàng ngày.
“Tiểu Thất, nghe nói ngươi dạo này bắt đầu biết chữ, rất tốt, " Khang Hi cười cười, “Đấy là ai dạy ngươi?"
Trong cung thái giám không cho phép biết chữ, Dận Hữu nghe được câu hỏi này của Khang Hi, trong lòng giật mình, Khang Hi đây là đang thử dò xét mình? Y rất nhanh phản ứng kịp, trên mặt xuất hiện một mạt ngượng ngùng vui vẻ, “Hoàng a mã cũng biết nhi thần đang luyện chữ?" Đứa nhỏ nghe phụ thân mình sùng kính biết mình chăm chỉ hiếu học, không phải là nên cao hứng vừa bất an?
“Hôm đó ở trong vườn gặp phải Thái tử ca ca, Tam ca, cùng Tứ ca, nhi thần liền tới chỗ Đông ngạch nương dùng điểm tâm , Thái tử ca ca dùng xong thiện phải trở về đi học, cho nên nhi thần tò mò, liền quấn Tứ ca dạy ta biết chữ," nói xong ngón tay tựa hồ vô ý thức níu chặt cái hà bao trên người, “Nhi thần sẽ viết rất nhiều rất nhiều chữ."
Khang Hi nghe xong, gật đầu với Thái tử ngồi dưới đối diện mình , rất là vui mừng, “Biết chiếu cố ấu đệ, lúc nhàn hạ không quên học tập, rất tốt." Nói xong rồi hướng Tứ a ca gật đầu, “Tứ a ca còn bé liền biết chăm sóc đệ đệ, cũng rất tốt." Nói xong, lại ban thưởng hai người, mới nghiêng đầu trêu chọc Dận Hữu, “Vậy Tiểu Thất nói một chút, ngươi có thể viết chữ gì rồi ?"
Dận Hữu nhìn về phía Khang Hi, mắt to hắc bạch phân minh chớp chớp,"Rất nhiều rất nhiều, Đông ngạch nương, Đức ngạch nương, còn có Tứ ca đều nói ta rất thông minh ."
“Ồ?" Nghe bé co khoe khoang như vậy, Khang Hi khóe miệng vui vẻ càng thêm rõ ràng, gọi thái giám bên người mang một bàn nhỏ, phía trên còn để giấy bút, “Vậy ngươi viết cho hoàng a mã mấy chữ, nếu viết tốt, hoàng a mã liền ban thưởng ngươi cùng Tứ a ca một bộ mặc bảo như thế nào?"
Dận Hữu vùi đầu suy nghĩ một chút, có chút xấu hổ."Vậy nếu viết tốt, cũng có thể thưởng Đông ngạch nương Đức ngạch nương, còn có ngạch nương và thái tử ca ca cùng Tam ca sao?"
Khang Hi khẽ rũ mắt xuống, rất nhanh vừa cười hỏi, “Là Tứ ca ngươi dạy ngươi biết chữ , vì sao phải thưởng những người khác?"
Dận Hữu phồng cái mặt bánh bao, “Nhất định phải nói sao?"
Khang Hi gật đầu, “Chẳng lẽ ngươi không muốn trẫm ban thưởng bọn họ?"
Dận Hữu giống như chấp nhận, đếm trên đầu ngón tay nói, “Đông ngạch nương cho nhi thần rất nhiều điểm tâm ngon, đối với nhi thần rất tốt rất tốt. Còn có Đức ngạch nương, cũng cho nhi thần ăn ngon, còn thêu hà bao cho nhi thần, rất đẹp." Nói xong còn khoe khoang quơ quơ hai cái hà bao treo ở ngang hông, “Một cái là Đức ngạch nương tặng, còn một cái là ngạch nương làm cho ta."
Tần phi chung quanh nghe lời này, đều thấp giọng nở nụ cười, cũng có người khen Dận Hữu hiếu thuận, một bên Đông Giai thị trên mặt cũng xuất hiện nụ cười, ngay cả Đức tần bởi vì Lục a ca ngã bệnh tâm tình không tốt cũng lộ ra một tia vui vẻ rõ ràng.
Thái Hoàng Thái Hậu nghe cũng là một trận vui vẻ, vẫy vẫy để cho Dận Hữu tiến lên, nhìn hai tiểu hà bao một cái, cười gật đầu, “Ừ, đẹp mắt, đều khéo tay , Tô Ma, đem ba thất tơ lụa trong phòng ai gia đưa cho ba vị nương nương, chờ khi rỗi bảo họ đều thêu cho ai gia hai hà bao, ai gia lớn tuổi, mắt không xong, cũng không ai thấy thương ai gia mà giúp đỡ sao ?" Nói xong, đưa tay ngắt gương mặt trắng noãn của Dận Hữu,"Đứa nhỏ này còn nhớ các ngạch nương rất tốt, thật là hiếu thuận ."
Khang Hi hí mắt nhìn lại, chỉ thấy trên hai hà bao một cái thêu con thỏ trắng nõn múp míp, một cái thêu tiểu cẩu, bất quá chỉ là đồ chơi trẻ con thích, chẳng qua nhìn bộ dáng Dận Hữu khoe khoang, tâm tình của hắn ngược lại càng phát tốt.
Mấy Tần phi được thưởng vội nói không dám, đứng dậy hành lễ tạ ơn, mới dưới ánh mắt một đám phi tần hâm mộ ngồi xuống.
Dận Hữu chỉ ngốc ngốc cười, mặc cho Thái Hoàng Thái Hậu niết cả mặt, đợi Thái Hoàng Thái Hậu thu hồi tay, mới tháo xuống hà bao thêu tiểu bạch thỏ thả vào lòng bàn tay Thái Hoàng Thái Hậu, “Dận Hữu nghe Tứ ca kể chuyện, nói tiểu bạch thỏ là sủng vật Hằng Nga tiên tử, Thái Hoàng Thái Hậu xinh đẹp như vậy, Dận Hữu đem tiểu bạch thỏ cho người." Nói xong, còn không đành lòng nhìn tiểu thỏ tử mập mạp.
Thái Hoàng Thái Hậu tuy là nữ nhân tôn quý nhất Đại Thanh, nhưng đối mặt bé con mới ba tuổi nói nàng xinh đẹp, tự nhiên không tránh được cao hứng, đem Dận Hữu thả vào trong ngực vuốt vuốt. Trẻ con ba tuổi phần lớn thích đem đồ mình thích giấu đi, Dận Hữu vẫn còn là đứa nhỏ, nghe nói nàng thích hà bao liền đem của mình cho nàng, tuy nói chỉ là đứa nhỏ, nhưng phần tâm này cũng khiến Thái Hoàng Thái Hậu yêu thích , vì vậy nàng lại để cho Tô Ma ban thưởng nhiều đồ chơi trẻ con thích cho Dận Hữu, hiển nhiên tâm tình rất tốt.
Khang Hi thấy Thái Hoàng Thái Hậu cao hứng, liền đối với Dận Hữu vẻ mặt càng thêm ôn hoà, đợi Dận Hữu bên người Thái Hoàng Thái Hậu lui ra, hỏi, “Vậy ngươi nói một chút vì sao phải trẫm ban thưởng Thái tử cùng Tam a ca?"
Dận Hữu rất nghiêm túc nói, “Nhi thần lần đầu tiên nhìn thấy Đông ngạch nương là Thái tử ca ca mang ta đi , còn có Tam ca tặng ta hà bao, hơn nữa bên trong có kẹo ngon."
“Trẫm xem ngươi là vui mừng trong hà bao lão Tam có kẹo đi, trẫm coi như hiểu, Tiểu Thất ngươi chính là Tiểu Trư tham ăn," Khang Hi nói xong, hắng giọng cười một tiếng, “Tốt lắm, ngươi hôm nay nếu viết tốt, hoàng a mã liền ban thưởng ."
“Tạ ơn hoàng a mã ," Dận Hữu nằm sấp bên bàn nhỏ, dùng bút lông dính mực, một bút một bút viết tiếp, mọi người có mặt đều hiếu kỳ bé con ba tuổi có thể viết bao nhiêu chữ.
Khang Hi cầm lấy chữ Dận Hữu viết thì thời nở nụ cười, chỉ thấy trên giấy xiêu xiêu vẹo vẹo năm chữ a mã vạn phúc, xiêu xiêu vẹo vẹo không nói, chữ ‘vạn’ còn thiếu một nét, hắn đem chữ đưa cho thái giám bên cạnh, “Đi, cho mọi người nhìn chữ Tiểu Thất viết một chút." Bạn đang
Dận Hữu mang theo Phúc Đa đến Càn Thanh cung, sau đó rất tự giác theo nô tài Càn Thanh cung dắt qua sương phòng một bên chờ Thánh thượng tuyên triệu. Đến trong sương phòng, Đại a ca, Tam a ca, Tứ a ca, Ngũ a ca đã đến, Dận Hữu nhất nhất tiến lên thỉnh an, ngoan ngoãn đi tới bên người Dận Chân .
Tam a ca đối với Dận Hữu cũng không có bao nhiêu vui ghét, cùng Dận Hữu nói hai câu, liền ngồi một mình ở một bên, vừa cùng Ngũ a ca nói chuyện .
Dận Chân kéo Dận Hữu ngồi xuống ở bên người , sờ sờ tay của y, cảm thấy ấm áp mới yên tâm, hắn sợ nô tài bên dưới hầu hạ không tận tâm, nếu để cho Dận Hữu còn tấm bé bị lạnh liền không xong.
Thái giám bên người Tứ a ca đứng cùng Phúc Đa nhìn thấy hành động này của Tứ a ca, đuôi lông mày giật giật, sau đó liền quy củ chôn đầu, không nhìn không nghe không nghĩ.
“Tứ đệ cùng Thất đệ tình cảm cũng thật là tốt," Đại a ca Dận Nghị đã mười ba tuổi, cộng thêm yêu thích tập võ, nhìn ngược lại có sự cường tráng của thiếu niên tuổi mười lăm, hắn liếc nhìn Dận Hữu, lại không dấu vết quét mắt qua chân trái Dận Hữu, “Thất đệ chân không tiện, cũng nên gọi hai nô tài hầu hạ mới phải."
Dận Chân nghe những lời này của Đại a ca, thoáng nâng lên mi mắt, rất nhanh khôi phục thái độ bình thường, chẳng qua là hành động này như cũ để Dận Hữu ngồi ở bên cạnh hắn phát hiện. Chỉ là đứa nhỏ mới sáu tuổi, vô luận thông minh bao nhiêu, tóm lại vẫn còn có chút thiếu sót, y từ trên ghế đứng lên, hướng Dận Nghị cúi chào, “Đa tạ Đại ca quan tâm, Thất đệ chỉ là muốn rèn luyện rèn luyện thêm, cho nên cũng không gọi nhiều nô tài hầu hạ."
Dận Nghị thấy Dận Hữu hành động như vậy, đâu còn muốn cùng y nói chuyện hăng hái, khoát khoát tay, bỏ qua chuyện này.
Dận Chân nhìn Dận Hữu đứng thẳng, chỉ thấy Dận Hữu trên khuôn mặt trắng noãn một mảnh lạnh nhạt, không có chút cảm xúc khó chịu nào.Hắn đứng dậy kéo Dận Hữu xoay người ngồi xuống, cúi người ở bên tai Dận Hữu nhẹ giọng nói, “Hôm nay ta lại có đồ chơi mới, ngày mai ta tới tìm ngươi."
Dận Hữu nghe vậy gật đầu, làm ra vẻ mong đợi của đứa nhỏ nên có, “Vậy Tứ ca ngươi nhất định phải nhớ tới tìm ta."
Chỉ là hai đứa nhỏ nói chuyện, Đại a ca cũng không có hứng thú nghe, nghĩ đến Thái tử cùng long giá nhập yến, hắn là trường tử, nhiều ít cũng có chút hâm mộ cùng ghen tỵ, cho nên cũng không có ý định thả vào trên người những huynh đệ khác.
“Bát a ca đến."
Bát a ca Dận Tự đến, cũng không khiến mấy vị a ca trong phòng phản ứng bao nhiêu, Dận Hữu nhìn lại Đại a ca, thấy hắn mặt vô biểu tình cũng biết vị Đại a ca này cũng không thèm để ý vị Bát đệ được nuôi dưới danh nghĩa ngạch nương mình.
“Bát đệ thỉnh an Đại ca, Tam ca, Tứ ca, Ngũ ca, Thất ca ." Dận Tự rất cung kính hành lễ, thanh âm mềm nhũn , trái lại đáng yêu. Đáng tiếc chính là, mấy vị a ca phản ứng ảnh đều nhàn nhạt, tựa hồ cũng không coi trọng vị Bát đệ này. Dận Hữu lúc thỉnh an, dầu gì mấy vị a ca này còn hàn huyên mấy câu, Bát a ca thỉnh an ngay cả hàn huyên cũng không có.
Dận Hữu liếc nhìn Bát a ca trơ trọi đứng ở trong phòng, lại nhìn Tứ a ca ngồi ở bên cạnh mình, cuối cùng chỉ đối với Bát a ca cười cười, nói, “Bên ngoài tuyết rơi đường không dễ đi, Bát đệ mau ngồi." Liền không nói thêm lời nào.
Bát a ca liếc nhìn Dận Hữu, chọn một vị trí phía cuối ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn các a ca trong phòng, cuối cùng lại đem tầm mắt rơi vào trên người Dận Hữu, mới từ từ thu hồi tầm mắt.
Không lâu sau lại thấy một ma ma mang theo cung nữ thái giám ôm Cửu a ca vào sương phòng, Dận Hữu nhìn Cửu a ca được cung nữ thái giám cẩn thận hầu hạ, mặt vô biểu tình cúi đầu.
Chỉ chốc lát sau, Khang Hi truyền chỉ để các a ca nhập yến, trừ Lục a ca bệnh nặng, các a ca khác toàn bộ đều ở đây, Dận Hữu không nói một lời theo sau lưng Ngũ a ca Dận Kỳ, sau đó cùng các a ca khác ca đồng loạt hướng Khang Hi cùng Thái Hoàng Thái Hậu thỉnh an.
Thái Hoàng Thái Hậu dặn dò các a ca mấy câu, đều ban thưởng một ít đồ vật liền không hề nói gì nữa, Khang Hi để cho mấy vị a ca đứng dậy, từng cái một hỏi thăm sinh hoạt hàng ngày.
“Tiểu Thất, nghe nói ngươi dạo này bắt đầu biết chữ, rất tốt, " Khang Hi cười cười, “Đấy là ai dạy ngươi?"
Trong cung thái giám không cho phép biết chữ, Dận Hữu nghe được câu hỏi này của Khang Hi, trong lòng giật mình, Khang Hi đây là đang thử dò xét mình? Y rất nhanh phản ứng kịp, trên mặt xuất hiện một mạt ngượng ngùng vui vẻ, “Hoàng a mã cũng biết nhi thần đang luyện chữ?" Đứa nhỏ nghe phụ thân mình sùng kính biết mình chăm chỉ hiếu học, không phải là nên cao hứng vừa bất an?
“Hôm đó ở trong vườn gặp phải Thái tử ca ca, Tam ca, cùng Tứ ca, nhi thần liền tới chỗ Đông ngạch nương dùng điểm tâm , Thái tử ca ca dùng xong thiện phải trở về đi học, cho nên nhi thần tò mò, liền quấn Tứ ca dạy ta biết chữ," nói xong ngón tay tựa hồ vô ý thức níu chặt cái hà bao trên người, “Nhi thần sẽ viết rất nhiều rất nhiều chữ."
Khang Hi nghe xong, gật đầu với Thái tử ngồi dưới đối diện mình , rất là vui mừng, “Biết chiếu cố ấu đệ, lúc nhàn hạ không quên học tập, rất tốt." Nói xong rồi hướng Tứ a ca gật đầu, “Tứ a ca còn bé liền biết chăm sóc đệ đệ, cũng rất tốt." Nói xong, lại ban thưởng hai người, mới nghiêng đầu trêu chọc Dận Hữu, “Vậy Tiểu Thất nói một chút, ngươi có thể viết chữ gì rồi ?"
Dận Hữu nhìn về phía Khang Hi, mắt to hắc bạch phân minh chớp chớp,"Rất nhiều rất nhiều, Đông ngạch nương, Đức ngạch nương, còn có Tứ ca đều nói ta rất thông minh ."
“Ồ?" Nghe bé co khoe khoang như vậy, Khang Hi khóe miệng vui vẻ càng thêm rõ ràng, gọi thái giám bên người mang một bàn nhỏ, phía trên còn để giấy bút, “Vậy ngươi viết cho hoàng a mã mấy chữ, nếu viết tốt, hoàng a mã liền ban thưởng ngươi cùng Tứ a ca một bộ mặc bảo như thế nào?"
Dận Hữu vùi đầu suy nghĩ một chút, có chút xấu hổ."Vậy nếu viết tốt, cũng có thể thưởng Đông ngạch nương Đức ngạch nương, còn có ngạch nương và thái tử ca ca cùng Tam ca sao?"
Khang Hi khẽ rũ mắt xuống, rất nhanh vừa cười hỏi, “Là Tứ ca ngươi dạy ngươi biết chữ , vì sao phải thưởng những người khác?"
Dận Hữu phồng cái mặt bánh bao, “Nhất định phải nói sao?"
Khang Hi gật đầu, “Chẳng lẽ ngươi không muốn trẫm ban thưởng bọn họ?"
Dận Hữu giống như chấp nhận, đếm trên đầu ngón tay nói, “Đông ngạch nương cho nhi thần rất nhiều điểm tâm ngon, đối với nhi thần rất tốt rất tốt. Còn có Đức ngạch nương, cũng cho nhi thần ăn ngon, còn thêu hà bao cho nhi thần, rất đẹp." Nói xong còn khoe khoang quơ quơ hai cái hà bao treo ở ngang hông, “Một cái là Đức ngạch nương tặng, còn một cái là ngạch nương làm cho ta."
Tần phi chung quanh nghe lời này, đều thấp giọng nở nụ cười, cũng có người khen Dận Hữu hiếu thuận, một bên Đông Giai thị trên mặt cũng xuất hiện nụ cười, ngay cả Đức tần bởi vì Lục a ca ngã bệnh tâm tình không tốt cũng lộ ra một tia vui vẻ rõ ràng.
Thái Hoàng Thái Hậu nghe cũng là một trận vui vẻ, vẫy vẫy để cho Dận Hữu tiến lên, nhìn hai tiểu hà bao một cái, cười gật đầu, “Ừ, đẹp mắt, đều khéo tay , Tô Ma, đem ba thất tơ lụa trong phòng ai gia đưa cho ba vị nương nương, chờ khi rỗi bảo họ đều thêu cho ai gia hai hà bao, ai gia lớn tuổi, mắt không xong, cũng không ai thấy thương ai gia mà giúp đỡ sao ?" Nói xong, đưa tay ngắt gương mặt trắng noãn của Dận Hữu,"Đứa nhỏ này còn nhớ các ngạch nương rất tốt, thật là hiếu thuận ."
Khang Hi hí mắt nhìn lại, chỉ thấy trên hai hà bao một cái thêu con thỏ trắng nõn múp míp, một cái thêu tiểu cẩu, bất quá chỉ là đồ chơi trẻ con thích, chẳng qua nhìn bộ dáng Dận Hữu khoe khoang, tâm tình của hắn ngược lại càng phát tốt.
Mấy Tần phi được thưởng vội nói không dám, đứng dậy hành lễ tạ ơn, mới dưới ánh mắt một đám phi tần hâm mộ ngồi xuống.
Dận Hữu chỉ ngốc ngốc cười, mặc cho Thái Hoàng Thái Hậu niết cả mặt, đợi Thái Hoàng Thái Hậu thu hồi tay, mới tháo xuống hà bao thêu tiểu bạch thỏ thả vào lòng bàn tay Thái Hoàng Thái Hậu, “Dận Hữu nghe Tứ ca kể chuyện, nói tiểu bạch thỏ là sủng vật Hằng Nga tiên tử, Thái Hoàng Thái Hậu xinh đẹp như vậy, Dận Hữu đem tiểu bạch thỏ cho người." Nói xong, còn không đành lòng nhìn tiểu thỏ tử mập mạp.
Thái Hoàng Thái Hậu tuy là nữ nhân tôn quý nhất Đại Thanh, nhưng đối mặt bé con mới ba tuổi nói nàng xinh đẹp, tự nhiên không tránh được cao hứng, đem Dận Hữu thả vào trong ngực vuốt vuốt. Trẻ con ba tuổi phần lớn thích đem đồ mình thích giấu đi, Dận Hữu vẫn còn là đứa nhỏ, nghe nói nàng thích hà bao liền đem của mình cho nàng, tuy nói chỉ là đứa nhỏ, nhưng phần tâm này cũng khiến Thái Hoàng Thái Hậu yêu thích , vì vậy nàng lại để cho Tô Ma ban thưởng nhiều đồ chơi trẻ con thích cho Dận Hữu, hiển nhiên tâm tình rất tốt.
Khang Hi thấy Thái Hoàng Thái Hậu cao hứng, liền đối với Dận Hữu vẻ mặt càng thêm ôn hoà, đợi Dận Hữu bên người Thái Hoàng Thái Hậu lui ra, hỏi, “Vậy ngươi nói một chút vì sao phải trẫm ban thưởng Thái tử cùng Tam a ca?"
Dận Hữu rất nghiêm túc nói, “Nhi thần lần đầu tiên nhìn thấy Đông ngạch nương là Thái tử ca ca mang ta đi , còn có Tam ca tặng ta hà bao, hơn nữa bên trong có kẹo ngon."
“Trẫm xem ngươi là vui mừng trong hà bao lão Tam có kẹo đi, trẫm coi như hiểu, Tiểu Thất ngươi chính là Tiểu Trư tham ăn," Khang Hi nói xong, hắng giọng cười một tiếng, “Tốt lắm, ngươi hôm nay nếu viết tốt, hoàng a mã liền ban thưởng ."
“Tạ ơn hoàng a mã ," Dận Hữu nằm sấp bên bàn nhỏ, dùng bút lông dính mực, một bút một bút viết tiếp, mọi người có mặt đều hiếu kỳ bé con ba tuổi có thể viết bao nhiêu chữ.
Khang Hi cầm lấy chữ Dận Hữu viết thì thời nở nụ cười, chỉ thấy trên giấy xiêu xiêu vẹo vẹo năm chữ a mã vạn phúc, xiêu xiêu vẹo vẹo không nói, chữ ‘vạn’ còn thiếu một nét, hắn đem chữ đưa cho thái giám bên cạnh, “Đi, cho mọi người nhìn chữ Tiểu Thất viết một chút." Bạn đang
Tác giả :
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh