Thiên Hoàng Quý Trụ
Chương 95
Tuy là lần đầu, tuy Kỳ Kiêu đã tự nhận là rất ôn nhu, sau đó cũng giúp hắn tắm rửa sạch sẽ thoa thuốc, đáng tiếc, hôm sau Bách Nhận vẫn phát sốt.
Bách Nhận sợ lộ tiếng gió gây phiền, vẫn kéo Kỳ Kiêu không để hắn đi gọi thái y, Kỳ Kiêu làm sao nghe, sáng sớm hắn vừa thấy không ổn liền cho người đi gọi thái y, Bách Nhận gấp đến đỏ cả mặt, gấp giọng: “Lỡ như hắn ra ngoài nói lung tung…."
“Nói bậy cái gì?" Kỳ Kiêu đem người đẩy lại trên giường, thấp giọng, “Một lát buông màn, chỉ lộ ra bàn tay, ai biết bên trong là ngươi? Hơn nữa người ta gọi đến, chắc chắn không có vấn đề."
Nếu không phải người của mình, làm sao có thể yên tâm để hắn bắt mạch cho Bách Nhận.
Bách Nhận vừa nghe lại càng không yên tâm, trừng mắt: “Thái tử! Người ta mù sao? Tay ta chỗ nào giống nữ nhân?! Lại nói vừa bắt mạch, không phải đều biết?"
Kỳ Kiêu cười nhạo: “Trong phòng ta có nam hài, chuyện này lạ lắm sao?"
Lĩnh Nam Vương nghe thế liền nheo mắt: “Chuyện này không kỳ quái?"
Kỳ Kiêu tự biết lỡ lời, cười khẽ dỗ người: “Mà thôi, ta còn chưa hỏi ngươi, ngươi còn nghi ngờ ta trước, trong phòng ta thanh tịnh hay không, ngươi đi hỏi Giang Đức Thanh."
Bách Nhận đương nhiên tin tưởng nửa năm này Kỳ Kiêu sẽ không vì không có hắn ở đây mà xằng bậy, nhưng vẫn cứ không nhịn được mà ăn vị, theo bản năng phản bác: “Nếu thật có cái gì, Giang công công sẽ nói thật với ta?"
Kỳ Kiêu bật cười: “Vậy ngươi muốn ta chứng minh thế nào? Được rồi, ta nói rõ với ngươi…."
Trong lòng Bách Nhận rung lên, cảnh giác nhìn hắn: “Thật có?"
Kỳ Kiêu thở dài, lấy khăn lạnh lau mặt cho Bách Nhận, nhỏ giọng: “Còn nhớ rõ lần đó chúng ta đi thôn trang trở về… vệt hồng trên tay ngươi khiến cho hoàng đế sinh nghi sao?" Bách Nhận gật đầu, “Sau đó, vì thử ta, hoàng thượng từng ban cho ta một nha đầu, mi nhãn có vài phần giống ngươi, còn nhớ sao?"
Bách Nhận nhíu mi: “Ngươi…."
“Ta chưa làm cái gì cả." Kỳ Kiêu buông mi cười tự giễu, “Chỉ là khi nhớ ngươi đến không chịu nổi… sẽ sai người gọi nàng đến, nhìn một lúc, lại ban thưởng mấy thất vải dệt, mấy chiếc trâm cài. Ta chưa từng nói gì với nàng, mỗi lần đều chỉ để nàng đứng từ xa nhìn xem… cách xa như vậy, mới thoạt nhìn giống ngươi."
Trên đời không có gió không lùa tường, Bách Nhận ở trong phủ mình, chuyện trước kia không chừng hắn sẽ vô tình biết, lúc đó càng phiền toái, chi bằng chính mình tự nói rõ ràng. Kỳ Kiêu sợ Bách Nhận chán ghét, lại hỏi: “Ngươi không vui, ta tìm một chỗ gả nàng đi xa xa, có được không?"
Nghĩ đến Kỳ Kiêu nhớ mong chính mình, Bách Nhận làm sao giận được, thấp giọng: “Được, nàng… dù sao cũng là nữ nhi, chỉ đơn giản vì bộ dạng mà bị người xem như quân cờ, cũng là đáng thương, ngươi cho nàng nhiều của hồi môn một chút."
Kỳ Kiêu cười nhẹ: “Phủ ta gả nha đầu là chuyện thường ngày, chỉ cần khi trong phủ thành thành thật thật, ta cũng không bạc đãi các nàng."
Về phần muốn tìm chết, đương nhiên cũng có nơi để các nàng đi.
Bách Nhận gật gật đầu. Kỳ Kiêu nghĩ đến bộ dáng thẩm vấn lúc nãy của Bách Nhận, cười thầm, cố ý nghiêm mặt: “Nửa năm này vì ngươi, ngay cả tẩm điện ta cũng chưa từng bước vào, ngày ngày ngủ thư phòng, ngươi còn chất vấn ta, nay ta nhận tội xong rồi, ngươi cũng khai ra đi. Nửa năm này, Sầm Triều Ca có đến trước mặt ngươi, nói lời nào không phải công việc hay không?"
Nếu nói nửa năm này có việc gì khiến Kỳ Kiêu hối hận, không gì ngoài chuyện lúc trước không có đuổi tận giết tuyệt, nhất thời mềm lòng mà tha Sầm Triều Ca một cái mạng. Lúc đầu, Kỳ Kiêu là nghĩ thay Bách Nhận tích đức, lại không ngờ rằng hai người vẫn có cơ hội gặp lại. Nửa năm này nói Kỳ Kiêu không hề lo lắng là giả, trong lòng Bách Nhận có hắn, đương nhiên sẽ không để ý đến Sầm Triều Ca, nhưng Sầm Triều Ca thì sao? Nhìn thanh mai trúc mã ngày xưa trở thành Lĩnh Nam Vương, hắn sẽ không có tâm tư khác? Cho dù không vì tình nghĩa năm đó, chỉ là vì tiền đồ bây giờ, sợ là Sầm Triều Ca cũng sẽ có một vài động tác đi? Nói hắn tuyệt không có ý gì khác, đánh chết Kỳ Kiêu cũng không tin.
Bách Nhận nghe vậy sửng sốt, Kỳ Kiêu cười lạnh một tiếng, xem, quả nhiên là có.
Bách Nhận có điểm chột dạ, kỳ thật lúc mới trở về hai người cũng không thấy qua mấy lần, khắp nơi vội vã, ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có, ai còn lòng dạ mà nghĩ này kia. Nhưng qua mấy tháng, khi các bộ đều tiến vào quỹ đạo, mọi người dần bình tĩnh lại, Sầm Triều Ca quả thật có tâm tư khác.
Bách Nhận nhớ rõ lúc ấy Sầm Triều Ca đầu tiên là đưa vài vật cũ đến, cái gì mặt quạt Bách Nhận từng viết cho hắn, cài gì nhẫn ngọc bội hắn tặng cho Bách Nhận, đều là vật nhỏ, nhưng cố tình đều có “điển cố" trong đó, kỳ thật Bách Nhận đã quên gần hết, nhưng ngẫu nhiên thấy vẫn sẽ ngốc lăng một chút. Mỗi khi như vậy, Sầm Triều Ca liền bắt đầu tự đắc, ngoài mặt lại làm ra một bộ thảm đạm đau lòng. Có một buổi tối, Sầm Triều Ca còn tự tay viết một phong thư hoa, trên cánh hoa đào chỉ có hai hàng chữ… Ngày chín tháng chín điện Trường Sinh, nửa đêm không người nhỏ giọng thề.
(Lấy từ hai câu thơ: Ngày chín tháng chín điện Trường Sinh, nửa đêm không người nhỏ giọng thề; Trên trời chuyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành. Đây chỉ là bản dịch thô của ta.)
Thừa dịp không có người, Sầm Triều Ca lén đem thiệp hoa đặt lên bàn của Bách Nhận, hắn viết tình thâm ý trọng, Bách Nhận nhìn xong cũng quả thật đau lòng buồn khổ, đáng tiếc, không phải là nhớ thương hắn.
Đêm đó Bách Nhận vì nhớ Kỳ Kiêu mà một đêm không ngủ, hôm sau tinh thần không đủ còn cường chống xử lý chính vụ, Sầm tài tử lại hiểu lầm, cho rằng Bách Nhận là nhớ lại tình cũ mà mất ngủ, nhất thời tự tin bành trướng, đêm đó trực tiếp đến tìm Bách Nhận.
Bách Nhận phê văn thư ngủ trễ, Sầm Triều Ca đến hắn cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ cho là có việc gấp, không nghĩ đến chờ hạ nhân vừa lui ra, Sầm Triều Ca liền bày ra một bộ tình ý triền miên, trong mắt nồng đậm yêu thương, bước đến nắm tay Bách Nhận, thở dài ai thán: “Sao lại gầy như vậy? Ngươi như vậy, lòng ta chịu sao được? Nhìn ngươi, ta thật là… không bằng chết đi!"
Nghe quen tình thoại ôn nhu lại mang khí phách, oai hùng lại không mất sủng nịch quen, chợt nghe loại lời nói như kịch hát này, cả người Bách Nhận đều run lên nổi da gà, đáng tiếc Sầm Triều Ca còn tưởng rằng Bách Nhận là bị cảm động đến không nói nên lời, lại càng thêm thâm tình: “Bách Nhận, nhân duyên một đời, đều là Nguyệt Lão nối chỉ buộc dây, giống như chúng ta, quanh co lòng vòng, cuối cùng vẫn là về bên nhau. Ngày đó đại loạn ta liền biết,, đây là ý của ông trời! Hắn không chấp nhận Thái tử bổng đánh uyên ương, không đành lòng nhìn ta si tình, cho nên mới có chuyện sau này. Ngươi yên tâm, về sau… chúng ta sẽ không lại tách ra."
Bách Nhận nhớ đến thiệp hoa hôm qua, hồi lâu không nói, chỉ trả lời một câu: “Lăn khuất mắt bổn vương."
Lúc Kỳ Kiêu trầm mặt rất dọa người, Bách Nhận chịu không nổi, khai hết, cuối cùng nhỏ giọng giải thích: “Sau hắn còn lằng nhằng một thời gian, ta không để ý, lại cho hắn một chức quan nhàn tản, phái đi xa xa, ngươi đừng lại khó xử hắn… Lão Văn tướng khẳng khái chịu chết, liều mạng đưa đại ấn đến cho ta, phần tình nghĩa này ta không báo đáp hết được, chỉ phải trả cho nhi tử hắn, mà…. Nói cho cùng, Triều Ca vẫn chưa thật làm chuyện gian ác gì, chỉ là hắn sống sung sướng quen, không chịu được khổ, sau khi lão Văn tướng ra đi, tính tình hắn lại càng thay đổi, mỗi ngày thương xuân thu buồn, cũng là đáng thương."
Kỳ Kiêu nhướng mày cười lạnh: “Hắn còn đáng thương? Nếu nói như vậy, hai người chúng ta chẳng phải nên chết đi cho xong? Phụ thân hắn là vì đại nghĩa mà chết, ngươi còn thay hắn báo thù, nay còn cho hắn một phần tôn vinh, hắn còn muốn thế nào?"
Bách Nhận thở dài bất đắc dĩ: “Tính tình của hắn ngươi còn không biết sao? Có thể làm được cái gì? Bị ta mắng vài lần cũng không dám làm càn nữa, mà…" Bách Nhận sợ Kỳ Kiêu còn dây dưa không bỏ, nhỏ giọng: “Ta còn không nói đến chuyện năm đó ngươi cùng Hỉ Tường bẫy ta, ngươi ngược lại dám vặn hỏi ta trước."
Kỳ Kiêu nghẹn, một hồi lâu mới không được tự nhiên nói: “Mà thôi, lão Văn tướng chỉ có một đứa con, ta cũng không phải người không thông tình lý."
Bách Nhận nhịn không được cười ra tiếng, thấp giọng: “Chuyện lúc trước… đều xem như không có đi, ngươi không trách ta từng ái mộ người khác, ta cũng không trách ngươi đủ loại toan tính, nói cho cùng… đều bỏ qua đi."
Hết thảy đều đã qua.
Tuy Bách Nhận nói như thế, nhưng trong lòng Kỳ Kiêu minh bạch, đến cùng là hắn thua thiệt Bách Nhận.
“Ngươi còn bệnh, không nên để ngươi nói nhiều như vậy." Kỳ Kiêu đổ một chén trà xanh cho Bách Nhận, cẩn thận đút cho hắn, thấp giọng, “Chỗ đó còn đau không? Lại thoa một ít thuốc?"
Đương nhiên là đau, nhưng sáng sớm vừa thoa thuốc xong, Bách Nhận lười lại ép buộc, lắc đầu: “Không cần, chờ một lát xem thái y nói thế nào đi."
Kỳ Kiêu gật đầu, quay đầu nhìn ra ngoài, lạnh giọng: “Đi xem! Mời thái y chết trên đường hay sao?! Bệnh tình nào chịu được bọn họ lề mề như vậy?!"
Đại nha đầu ở gian ngoài nghe tiếng vội đi ra ngoài xem, không bao lâu liền đưa người vào, Kỳ Kiêu buông màn xuống, thái y kia vừa thấy là tay nam nhân còn thầm giật mình, bước đến một bước liền bình thường trở lại, làm thái y nửa đời, còn có chuyện gì chưa thấy qua, bệnh gì chưa chẩn qua. Thái y trầm tư một lúc sau mới lui ra, cẩn thận hỏi han nửa ngày, Kỳ Kiêu hỏi gì đáp nấy, thái y cười sáng tỏ, thấp giọng: “Thái tử tuổi trẻ lực tráng, huyết khí phương cương, này cũng là bình thường, chỉ là vị thiếu gia trong kia tuổi còn nhỏ, sợ là chịu không nổi, bất quá này… vài lần sau liền không sao, nhưng mà…."
Thái y nghĩ nghĩ: “Theo lý thuyết không phải a, bất quá… từ mạch tượng xem, đây là người tâm tư nặng, bình thường vất vả nhiều, lại khí huyết không đủ, so với ngoại thương kia, này càng là chuyện lớn."
Kỳ Kiêu nghiến răng, gầy thành bộ xương như vậy, khí huyết đủ nổi mới là lạ! Kỳ Kiêu nhíu mi: “Trị được không?"
Thái y gật đầu: “Thiếu niên nha, chỉ cần trong lòng thoải mái, dùng cơm đúng bữa, lại tiện thể ăn chút bổ dưỡng, chậm rãi bổ lại là xong. Nhưng cũng không thể rất nôn nóng, tuyệt đối không thể dùng mấy thứ như nhân sâm, thân mình rất yếu chịu không nổi, sẽ gây hại."
Kỳ Kiêu gật đầu: “Đi viết phương thuốc đi."
Thái y gật đầu, vừa muốn lui ra đột nhiên bị Kỳ Kiêu gọi lại: “Cô bỗng nhiên quên, vừa rồi thái y nói là bệnh gì?"
Thái y sửng sốt, lập tức khom người đáp: “Thái tử không có bệnh gì, chỉ là mấy ngày nay có chút vất vả, sợ là đêm qua ngủ rất muộn, sáng nay mới đau đầu. Chỉ là bệnh thông thường, uống hai chén thuốc an thần, nghỉ ngơi đủ là được."
Kỳ Kiêu vừa lòng cười: “Ghi chép bên Thái y viện, làm phiền thái y."
Thá y gật đầu: “Không dám."
Kỳ Kiêu khoát tay: “Giang Đức Thanh, đưa tiền đi lại cho thái y."
Giang Đức Thanh buông mi đáp lời.
Trong noãn các, Kỳ Kiêu cho Bách Nhận uống thuốc xong liền lên giường, để Bách Nhận tựa vào lòng mình, không đụng đến chỗ kia, Bách Nhận thoải mái hơn nhiều. Bách Nhận thoáng đỏ mặt, nhỏ giọng: “Ngươi không ra ngoài?"
Kỳ Kiêu cười khẽ: “Vừa báo bệnh, không ra được."
Bách Nhận ngẩng đầu nhìn Kỳ Kiêu, lập tức hiểu, cười một tiếng. Kỳ Kiêu nhẹ vuốt lưng Bách Nhận, thấp giọng: “Vừa rồi thái y nói nghe được không? Sau này ở lại chỗ ta, cho ngươi ăn cái gì ngươi liền ăn cái gì, mau bổ thịt lại cho ta, nếu gầy một chút thì cũng thôi, lại biến thành cái gì khí huyết không đủ, trừ bỏ ngày ngày chơi con hát đùa kỹ nữ, ta còn chưa nghe qua thiếu gia trẻ tuổi nhà ai mắc chứng này!"
Bách Nhận biết đuối lý, nhỏ giọng lấy lòng: “Nay trở lại, đương nhiên có thể dưỡng trở về…."
Kỳ Kiêu vừa lòng hôn hôn trán hắn, nhẹ giọng: “Đương nhiên, tĩnh dưỡng cho tốt, về sau chúng ta còn có một đời đâu…."
Trong lòng ngọt ngào, Bách Nhận liền hừ hừ làm nũng: “Trên người rất khó chịu… còn mệt…. trong thuốc có thuốc an thần sao?"
Kỳ Kiêu cười khẽ: “Tối hôm qua ngươi ngủ mấy canh giờ, đương nhiên sẽ mệt, ngủ đi, ta ôm ngươi. Như vậy thế nào? Eo có khó chịu không?"
Bàn tay ấm áp của Kỳ Kiêu nhẹ xoa eo Bách Nhận, Bách Nhận thoải mái híp mắt, không bao lâu liền ngủ….
Bách Nhận sợ lộ tiếng gió gây phiền, vẫn kéo Kỳ Kiêu không để hắn đi gọi thái y, Kỳ Kiêu làm sao nghe, sáng sớm hắn vừa thấy không ổn liền cho người đi gọi thái y, Bách Nhận gấp đến đỏ cả mặt, gấp giọng: “Lỡ như hắn ra ngoài nói lung tung…."
“Nói bậy cái gì?" Kỳ Kiêu đem người đẩy lại trên giường, thấp giọng, “Một lát buông màn, chỉ lộ ra bàn tay, ai biết bên trong là ngươi? Hơn nữa người ta gọi đến, chắc chắn không có vấn đề."
Nếu không phải người của mình, làm sao có thể yên tâm để hắn bắt mạch cho Bách Nhận.
Bách Nhận vừa nghe lại càng không yên tâm, trừng mắt: “Thái tử! Người ta mù sao? Tay ta chỗ nào giống nữ nhân?! Lại nói vừa bắt mạch, không phải đều biết?"
Kỳ Kiêu cười nhạo: “Trong phòng ta có nam hài, chuyện này lạ lắm sao?"
Lĩnh Nam Vương nghe thế liền nheo mắt: “Chuyện này không kỳ quái?"
Kỳ Kiêu tự biết lỡ lời, cười khẽ dỗ người: “Mà thôi, ta còn chưa hỏi ngươi, ngươi còn nghi ngờ ta trước, trong phòng ta thanh tịnh hay không, ngươi đi hỏi Giang Đức Thanh."
Bách Nhận đương nhiên tin tưởng nửa năm này Kỳ Kiêu sẽ không vì không có hắn ở đây mà xằng bậy, nhưng vẫn cứ không nhịn được mà ăn vị, theo bản năng phản bác: “Nếu thật có cái gì, Giang công công sẽ nói thật với ta?"
Kỳ Kiêu bật cười: “Vậy ngươi muốn ta chứng minh thế nào? Được rồi, ta nói rõ với ngươi…."
Trong lòng Bách Nhận rung lên, cảnh giác nhìn hắn: “Thật có?"
Kỳ Kiêu thở dài, lấy khăn lạnh lau mặt cho Bách Nhận, nhỏ giọng: “Còn nhớ rõ lần đó chúng ta đi thôn trang trở về… vệt hồng trên tay ngươi khiến cho hoàng đế sinh nghi sao?" Bách Nhận gật đầu, “Sau đó, vì thử ta, hoàng thượng từng ban cho ta một nha đầu, mi nhãn có vài phần giống ngươi, còn nhớ sao?"
Bách Nhận nhíu mi: “Ngươi…."
“Ta chưa làm cái gì cả." Kỳ Kiêu buông mi cười tự giễu, “Chỉ là khi nhớ ngươi đến không chịu nổi… sẽ sai người gọi nàng đến, nhìn một lúc, lại ban thưởng mấy thất vải dệt, mấy chiếc trâm cài. Ta chưa từng nói gì với nàng, mỗi lần đều chỉ để nàng đứng từ xa nhìn xem… cách xa như vậy, mới thoạt nhìn giống ngươi."
Trên đời không có gió không lùa tường, Bách Nhận ở trong phủ mình, chuyện trước kia không chừng hắn sẽ vô tình biết, lúc đó càng phiền toái, chi bằng chính mình tự nói rõ ràng. Kỳ Kiêu sợ Bách Nhận chán ghét, lại hỏi: “Ngươi không vui, ta tìm một chỗ gả nàng đi xa xa, có được không?"
Nghĩ đến Kỳ Kiêu nhớ mong chính mình, Bách Nhận làm sao giận được, thấp giọng: “Được, nàng… dù sao cũng là nữ nhi, chỉ đơn giản vì bộ dạng mà bị người xem như quân cờ, cũng là đáng thương, ngươi cho nàng nhiều của hồi môn một chút."
Kỳ Kiêu cười nhẹ: “Phủ ta gả nha đầu là chuyện thường ngày, chỉ cần khi trong phủ thành thành thật thật, ta cũng không bạc đãi các nàng."
Về phần muốn tìm chết, đương nhiên cũng có nơi để các nàng đi.
Bách Nhận gật gật đầu. Kỳ Kiêu nghĩ đến bộ dáng thẩm vấn lúc nãy của Bách Nhận, cười thầm, cố ý nghiêm mặt: “Nửa năm này vì ngươi, ngay cả tẩm điện ta cũng chưa từng bước vào, ngày ngày ngủ thư phòng, ngươi còn chất vấn ta, nay ta nhận tội xong rồi, ngươi cũng khai ra đi. Nửa năm này, Sầm Triều Ca có đến trước mặt ngươi, nói lời nào không phải công việc hay không?"
Nếu nói nửa năm này có việc gì khiến Kỳ Kiêu hối hận, không gì ngoài chuyện lúc trước không có đuổi tận giết tuyệt, nhất thời mềm lòng mà tha Sầm Triều Ca một cái mạng. Lúc đầu, Kỳ Kiêu là nghĩ thay Bách Nhận tích đức, lại không ngờ rằng hai người vẫn có cơ hội gặp lại. Nửa năm này nói Kỳ Kiêu không hề lo lắng là giả, trong lòng Bách Nhận có hắn, đương nhiên sẽ không để ý đến Sầm Triều Ca, nhưng Sầm Triều Ca thì sao? Nhìn thanh mai trúc mã ngày xưa trở thành Lĩnh Nam Vương, hắn sẽ không có tâm tư khác? Cho dù không vì tình nghĩa năm đó, chỉ là vì tiền đồ bây giờ, sợ là Sầm Triều Ca cũng sẽ có một vài động tác đi? Nói hắn tuyệt không có ý gì khác, đánh chết Kỳ Kiêu cũng không tin.
Bách Nhận nghe vậy sửng sốt, Kỳ Kiêu cười lạnh một tiếng, xem, quả nhiên là có.
Bách Nhận có điểm chột dạ, kỳ thật lúc mới trở về hai người cũng không thấy qua mấy lần, khắp nơi vội vã, ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có, ai còn lòng dạ mà nghĩ này kia. Nhưng qua mấy tháng, khi các bộ đều tiến vào quỹ đạo, mọi người dần bình tĩnh lại, Sầm Triều Ca quả thật có tâm tư khác.
Bách Nhận nhớ rõ lúc ấy Sầm Triều Ca đầu tiên là đưa vài vật cũ đến, cái gì mặt quạt Bách Nhận từng viết cho hắn, cài gì nhẫn ngọc bội hắn tặng cho Bách Nhận, đều là vật nhỏ, nhưng cố tình đều có “điển cố" trong đó, kỳ thật Bách Nhận đã quên gần hết, nhưng ngẫu nhiên thấy vẫn sẽ ngốc lăng một chút. Mỗi khi như vậy, Sầm Triều Ca liền bắt đầu tự đắc, ngoài mặt lại làm ra một bộ thảm đạm đau lòng. Có một buổi tối, Sầm Triều Ca còn tự tay viết một phong thư hoa, trên cánh hoa đào chỉ có hai hàng chữ… Ngày chín tháng chín điện Trường Sinh, nửa đêm không người nhỏ giọng thề.
(Lấy từ hai câu thơ: Ngày chín tháng chín điện Trường Sinh, nửa đêm không người nhỏ giọng thề; Trên trời chuyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành. Đây chỉ là bản dịch thô của ta.)
Thừa dịp không có người, Sầm Triều Ca lén đem thiệp hoa đặt lên bàn của Bách Nhận, hắn viết tình thâm ý trọng, Bách Nhận nhìn xong cũng quả thật đau lòng buồn khổ, đáng tiếc, không phải là nhớ thương hắn.
Đêm đó Bách Nhận vì nhớ Kỳ Kiêu mà một đêm không ngủ, hôm sau tinh thần không đủ còn cường chống xử lý chính vụ, Sầm tài tử lại hiểu lầm, cho rằng Bách Nhận là nhớ lại tình cũ mà mất ngủ, nhất thời tự tin bành trướng, đêm đó trực tiếp đến tìm Bách Nhận.
Bách Nhận phê văn thư ngủ trễ, Sầm Triều Ca đến hắn cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ cho là có việc gấp, không nghĩ đến chờ hạ nhân vừa lui ra, Sầm Triều Ca liền bày ra một bộ tình ý triền miên, trong mắt nồng đậm yêu thương, bước đến nắm tay Bách Nhận, thở dài ai thán: “Sao lại gầy như vậy? Ngươi như vậy, lòng ta chịu sao được? Nhìn ngươi, ta thật là… không bằng chết đi!"
Nghe quen tình thoại ôn nhu lại mang khí phách, oai hùng lại không mất sủng nịch quen, chợt nghe loại lời nói như kịch hát này, cả người Bách Nhận đều run lên nổi da gà, đáng tiếc Sầm Triều Ca còn tưởng rằng Bách Nhận là bị cảm động đến không nói nên lời, lại càng thêm thâm tình: “Bách Nhận, nhân duyên một đời, đều là Nguyệt Lão nối chỉ buộc dây, giống như chúng ta, quanh co lòng vòng, cuối cùng vẫn là về bên nhau. Ngày đó đại loạn ta liền biết,, đây là ý của ông trời! Hắn không chấp nhận Thái tử bổng đánh uyên ương, không đành lòng nhìn ta si tình, cho nên mới có chuyện sau này. Ngươi yên tâm, về sau… chúng ta sẽ không lại tách ra."
Bách Nhận nhớ đến thiệp hoa hôm qua, hồi lâu không nói, chỉ trả lời một câu: “Lăn khuất mắt bổn vương."
Lúc Kỳ Kiêu trầm mặt rất dọa người, Bách Nhận chịu không nổi, khai hết, cuối cùng nhỏ giọng giải thích: “Sau hắn còn lằng nhằng một thời gian, ta không để ý, lại cho hắn một chức quan nhàn tản, phái đi xa xa, ngươi đừng lại khó xử hắn… Lão Văn tướng khẳng khái chịu chết, liều mạng đưa đại ấn đến cho ta, phần tình nghĩa này ta không báo đáp hết được, chỉ phải trả cho nhi tử hắn, mà…. Nói cho cùng, Triều Ca vẫn chưa thật làm chuyện gian ác gì, chỉ là hắn sống sung sướng quen, không chịu được khổ, sau khi lão Văn tướng ra đi, tính tình hắn lại càng thay đổi, mỗi ngày thương xuân thu buồn, cũng là đáng thương."
Kỳ Kiêu nhướng mày cười lạnh: “Hắn còn đáng thương? Nếu nói như vậy, hai người chúng ta chẳng phải nên chết đi cho xong? Phụ thân hắn là vì đại nghĩa mà chết, ngươi còn thay hắn báo thù, nay còn cho hắn một phần tôn vinh, hắn còn muốn thế nào?"
Bách Nhận thở dài bất đắc dĩ: “Tính tình của hắn ngươi còn không biết sao? Có thể làm được cái gì? Bị ta mắng vài lần cũng không dám làm càn nữa, mà…" Bách Nhận sợ Kỳ Kiêu còn dây dưa không bỏ, nhỏ giọng: “Ta còn không nói đến chuyện năm đó ngươi cùng Hỉ Tường bẫy ta, ngươi ngược lại dám vặn hỏi ta trước."
Kỳ Kiêu nghẹn, một hồi lâu mới không được tự nhiên nói: “Mà thôi, lão Văn tướng chỉ có một đứa con, ta cũng không phải người không thông tình lý."
Bách Nhận nhịn không được cười ra tiếng, thấp giọng: “Chuyện lúc trước… đều xem như không có đi, ngươi không trách ta từng ái mộ người khác, ta cũng không trách ngươi đủ loại toan tính, nói cho cùng… đều bỏ qua đi."
Hết thảy đều đã qua.
Tuy Bách Nhận nói như thế, nhưng trong lòng Kỳ Kiêu minh bạch, đến cùng là hắn thua thiệt Bách Nhận.
“Ngươi còn bệnh, không nên để ngươi nói nhiều như vậy." Kỳ Kiêu đổ một chén trà xanh cho Bách Nhận, cẩn thận đút cho hắn, thấp giọng, “Chỗ đó còn đau không? Lại thoa một ít thuốc?"
Đương nhiên là đau, nhưng sáng sớm vừa thoa thuốc xong, Bách Nhận lười lại ép buộc, lắc đầu: “Không cần, chờ một lát xem thái y nói thế nào đi."
Kỳ Kiêu gật đầu, quay đầu nhìn ra ngoài, lạnh giọng: “Đi xem! Mời thái y chết trên đường hay sao?! Bệnh tình nào chịu được bọn họ lề mề như vậy?!"
Đại nha đầu ở gian ngoài nghe tiếng vội đi ra ngoài xem, không bao lâu liền đưa người vào, Kỳ Kiêu buông màn xuống, thái y kia vừa thấy là tay nam nhân còn thầm giật mình, bước đến một bước liền bình thường trở lại, làm thái y nửa đời, còn có chuyện gì chưa thấy qua, bệnh gì chưa chẩn qua. Thái y trầm tư một lúc sau mới lui ra, cẩn thận hỏi han nửa ngày, Kỳ Kiêu hỏi gì đáp nấy, thái y cười sáng tỏ, thấp giọng: “Thái tử tuổi trẻ lực tráng, huyết khí phương cương, này cũng là bình thường, chỉ là vị thiếu gia trong kia tuổi còn nhỏ, sợ là chịu không nổi, bất quá này… vài lần sau liền không sao, nhưng mà…."
Thái y nghĩ nghĩ: “Theo lý thuyết không phải a, bất quá… từ mạch tượng xem, đây là người tâm tư nặng, bình thường vất vả nhiều, lại khí huyết không đủ, so với ngoại thương kia, này càng là chuyện lớn."
Kỳ Kiêu nghiến răng, gầy thành bộ xương như vậy, khí huyết đủ nổi mới là lạ! Kỳ Kiêu nhíu mi: “Trị được không?"
Thái y gật đầu: “Thiếu niên nha, chỉ cần trong lòng thoải mái, dùng cơm đúng bữa, lại tiện thể ăn chút bổ dưỡng, chậm rãi bổ lại là xong. Nhưng cũng không thể rất nôn nóng, tuyệt đối không thể dùng mấy thứ như nhân sâm, thân mình rất yếu chịu không nổi, sẽ gây hại."
Kỳ Kiêu gật đầu: “Đi viết phương thuốc đi."
Thái y gật đầu, vừa muốn lui ra đột nhiên bị Kỳ Kiêu gọi lại: “Cô bỗng nhiên quên, vừa rồi thái y nói là bệnh gì?"
Thái y sửng sốt, lập tức khom người đáp: “Thái tử không có bệnh gì, chỉ là mấy ngày nay có chút vất vả, sợ là đêm qua ngủ rất muộn, sáng nay mới đau đầu. Chỉ là bệnh thông thường, uống hai chén thuốc an thần, nghỉ ngơi đủ là được."
Kỳ Kiêu vừa lòng cười: “Ghi chép bên Thái y viện, làm phiền thái y."
Thá y gật đầu: “Không dám."
Kỳ Kiêu khoát tay: “Giang Đức Thanh, đưa tiền đi lại cho thái y."
Giang Đức Thanh buông mi đáp lời.
Trong noãn các, Kỳ Kiêu cho Bách Nhận uống thuốc xong liền lên giường, để Bách Nhận tựa vào lòng mình, không đụng đến chỗ kia, Bách Nhận thoải mái hơn nhiều. Bách Nhận thoáng đỏ mặt, nhỏ giọng: “Ngươi không ra ngoài?"
Kỳ Kiêu cười khẽ: “Vừa báo bệnh, không ra được."
Bách Nhận ngẩng đầu nhìn Kỳ Kiêu, lập tức hiểu, cười một tiếng. Kỳ Kiêu nhẹ vuốt lưng Bách Nhận, thấp giọng: “Vừa rồi thái y nói nghe được không? Sau này ở lại chỗ ta, cho ngươi ăn cái gì ngươi liền ăn cái gì, mau bổ thịt lại cho ta, nếu gầy một chút thì cũng thôi, lại biến thành cái gì khí huyết không đủ, trừ bỏ ngày ngày chơi con hát đùa kỹ nữ, ta còn chưa nghe qua thiếu gia trẻ tuổi nhà ai mắc chứng này!"
Bách Nhận biết đuối lý, nhỏ giọng lấy lòng: “Nay trở lại, đương nhiên có thể dưỡng trở về…."
Kỳ Kiêu vừa lòng hôn hôn trán hắn, nhẹ giọng: “Đương nhiên, tĩnh dưỡng cho tốt, về sau chúng ta còn có một đời đâu…."
Trong lòng ngọt ngào, Bách Nhận liền hừ hừ làm nũng: “Trên người rất khó chịu… còn mệt…. trong thuốc có thuốc an thần sao?"
Kỳ Kiêu cười khẽ: “Tối hôm qua ngươi ngủ mấy canh giờ, đương nhiên sẽ mệt, ngủ đi, ta ôm ngươi. Như vậy thế nào? Eo có khó chịu không?"
Bàn tay ấm áp của Kỳ Kiêu nhẹ xoa eo Bách Nhận, Bách Nhận thoải mái híp mắt, không bao lâu liền ngủ….
Tác giả :
Mạn Mạn Hà Kỳ Đa