Thiên Hoàng Quý Trụ

Chương 59

Bách Nhận là ở phủ Thái tử nghe được tiếng gió, lúc này liền đổi sắc mặt, Kỳ Kiêu nhíu mi: “Lời này từ đâu truyền ra?"

Giang Đức Thanh lắc đầu: “Này không biết được, trong cung nhiều người nhiều miệng, chúng ta chỉ nghe được lời đồn, lại không cách nào tra ra là ai thả tiếng gió…. Trong cấm cung nha, làm sao tra được."

Bách Nhận cắn răng: “Hôm sau là ngày đính hôn của Nhu Gia, lỡ như Hạ phủ bên kia nghe được…."

“Yên tâm." Kỳ Kiêu trấn an vỗ vỗ mu bàn tay Bách Nhận, nhẹ giọng, “Tử Thần không phải người nghe theo tin đồn, mà mấy ngày này Nhu Gia vẫn ở trong phủ công chúa, An Khang có hỏng thanh danh cũng không lan đến nàng."

Nữ nhi khuê các, kiêng kị nhất chính là truyền ra loại tin đồn yêu đương này, thứ gọi là nhất kiến chung tình định chung thân, hoàn toàn chỉ là kịch diễn trên sân khấu, diễn trong nhà thì chẳng khác gì dèm pha. Lại cứ thanh danh của nữ nhi khuê các đều là tỷ muội tương liên, nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn, một người bị mang tiếng xấu, người còn lại muốn tìm nhà gả đi cũng khó. May mắn Nhu Gia đã định thân, mà người trong hoàng thành cũng rõ ràng dòng đích thứ của Lĩnh Nam vương có khúc mắc, biết Nhu Gia cùng An Khang từ nhỏ chưa bao giờ cùng một chỗ, cho nên ảnh hưởng không lớn.

Dù là như vậy, Bách Nhận cũng bị giận đến trắng mặt, Kỳ Kiêu cho Giang Đức Thanh một ánh mắt khiến hắn lui xuống, nhẹ kéo Bách Nhận ngồi lên giường, ôn nhu nói: “Hạ phủ người ta còn chưa nói gì đâu, ngươi trước sốt ruột làm gì, giận nhiều thương thân, uống trà…."

Bách Nhận nhíu chặt mày: “Bọn họ chưa nói cái gì, nhưng làm sao biết trong lòng có ghét bỏ hay không. An Khang… ta liền biết nàng xuất hiện không phải là chuyện tốt, nếu khiến ta biết bởi vì việc này mà Nhu Gia ở Hạ phủ bị làm khó, ta nhất định…."

“Được rồi." Kỳ Kiêu cười khẽ, “Không phải ta cố ý dỗ ngươi, Hạ thái thái người ta thích tỷ tỷ ngươi như vậy, xem nàng là phúc tinh đâu. Để ta sai người thăm dò, xem có phải cố ý nhằm vào Nhu Gia hay không…. Ta xem là không phải. Ai cũng biết hôn sự của Nhu Gia và Hạ Tử Thần là hai bên đều nguyện ý, điển chuyện nhỏ đó không có khả năng khiến Hạ gia thay đổi giữa chừng. Theo ta thấy… có vài người là kiếm chế không được làm bậy, mà Nhu Gia, chỉ là ngộ thương."

Bách Nhận mím môi, nghĩ một lát, giật mình: “Ý ngươi là… đây là Phùng hoàng hậu truyền ra?"

Kỳ Kiêu chưa nói phải hay không, chỉ cười: “Ta chỉ biết, truyền ra lời đồn như vậy, An Khang muốn tìm nhà khác là chuyện rất khó, mà Kỳ Hoa có thể nương cọc hôn sự này làm cho Phùng phủ xoay người, là chuyện Phùng hoàng hậu muốn. Lúc trước nàng mời An Khang vào cung, còn cố tình khiến An Khang gặp Kỳ Hoa, không phải vì vậy sao?"

Bách Nhận triệt để hiểu được: “Hóa ra thuyết phục An Khang là giả, dụ dỗ An Khang vào cung, mượn việc này làm hỏng thanh danh của An Khang, khiến nàng không thể không gả cho Kỳ Hoa mới là thật. Phùng hoàng hậu… cũng quá ác độc."

Kỳ Kiêu cười khẽ: “Chó cùng rứt giậu mà thôi, chỉ là việc này xem như thất bại."

Bách Nhận nghi hoặc nhìn Kỳ Kiêu: “Vì sao không thể thành? Truyền ra lời như vậy, nếu muốn bình ổn tiếng gió, cũng vì thanh danh của nhị hoàng tử và An Khang, biện pháp tốt nhất là biến giả thành thật."

Kỳ Kiêu lắc đầu: “Hôm trước ta có nói với ngươi, mặc kệ các nàng tính toán cái gì, cuối cùng đều sẽ là công dã tràng."

“Hoàng thượng còn đang vì chuyện cung nữ lúc trước mà chán ghét Kỳ Hoa, hắn lại hoài nghi Phùng phủ, làm sao có thể để Phùng phủ phục khởi? Chỉ cần nói là lời đồn vô căn cứ, không tứ hôn, Phùng phủ hiện giờ cũng không có tư cách nói điều kiện với hoàng đế, Phùng hoàng hậu chỉ có thể lo lắng suông. Trải qua một chuyện này, có chiến tiện nghi hay không không nói, nhưng chắc chắn hoàng đế sẽ buông tha Kỳ Hoa…. Thủ đoạn đều phải đem dùng lên người một nữ nhi khuê các, có thể có tiền đồ gì?"

Kỳ Kiêu cười trấn an: “Cho nên nói, việc này đến cùng sẽ là Phùng hoàng hậu chịu thiệt, còn An Khang… vậy chỉ có thể nói nàng tự làm mình xui xẻo."

Kỳ Kiêu phân tích hợp tình hợp lý, Bách Nhận cũng tìm không ra sơ hở, gật đầu: “Có lẽ là như vậy…. Các nàng thế nào ta mặc kệ, chỉ cần Nhu Gia không có việc gì là được, hẳn là không sao đi?"

Bách Nhận chỉ nghĩ đến Nhu Gia, sợ nàng bị An Khang liên nlụy, căn bản không có tâm tình cân nhắc cái khác, Kỳ Kiêu cười nhẹ: “Ta lừa gạt ngươi làm gì? Khẳng định không sao."

Lúc này Bách Nhận mới thoáng yên tâm, dừng một lát, không khỏi áy náy: “Ta để người đi đón Nhu Gia, lập tức muốn đính hôn, không thể luôn ở phủ công chúa. Ta… một lát cũng trở về, để nàng một mình trong phủ ta không yên tâm."

Kỳ Kiêu than nhẹ: “Ngươi không yên tâm nàng, liền yên tâm ta?"

Bách Nhận không khỏi bật cười: “Ngươi không khi dễ người khác đã là chuyện tốt, chẳng lẽ ta còn muốn sợ ngươi bị người khi dễ? Chờ… chờ sau khi đính hôn ta liền trở lại, được chưa?"

Kỳ Kiêu như cười như không nhìn Bách Nhận, Bách Nhận chịu không nổi, đến gần hôn lên môi Kỳ Kiêu, nhỏ giọng: “Ta sẽ sớm trở về."

Kỳ Kiêu nhướng mi cười: “Đây là chính ngươi nói…. Giang Đức Thanh, sai Thuận Tử chuẩn bị xe ngựa, lại đem kẹp hạt dẻ kỳ lân kia lấy ra, cùng đưa về."

Trong Phượng Hoa cung, hoàng đế cho cung nhân lui xuống, thở dài: “Hoàng hậu… ngươi đang bức An Khang, hay là ép trẫm?"

Sắc mặt Phùng hoàng hậu trắng bệch, miễn cưỡng ổn định tâm thần, thấp giọng: “Hoàng thượng… lời đồn đãi bên ngoài, thật sự không phải do thần thiếp thả ra. Thần thiếp ở trong cung nhàm chán, lại rất thích An Khang, mới mời nàng vào cung ngắm hoa, trò chuyện. Không nghĩ đến đúng lúc Hoa nhi đến thỉnh an. Này… này chỉ là tình cờ a, không biết kẻ nào to gan truyền ra lời đồn như vậy, thần thiếp đã cho người đi tra, thần thiếp…."

“Hoàng hậu." Hoàng đế không kiên nhẫn nghe Phùng hoàng hậu dông dài như vậy, nhíu mày, “Hôm nay trẫm không dẫn người lại đây, cũng cho cung nhân lui ra, là muốn nghe ngươi nói lời thật…."

Phùng hoàng hậu cười thành tiếng: “Lời thật…. Nay, sợ là thần thiếp nói cái gì hoàng thượng cũng sẽ không tin đúng không?"

Từ sau chuyện cung nữ kia, Phùng hoàng hậu đột nhiên già đi trông thấy, không còn tươi sáng như ngày xưa, trong mắt tràn đầy ảm đạm, nhìn người chính tay mình cưới về thành bộ dáng như vậy, hoàng đế cũng không đành lòng, chỉ là vừa nghĩ đến những chuyện nàng làm, không khỏi khó tiêu giận, hoàng đế nhắm chặt mắt: “Vậy ngươi nói… chuyện An Khang ở trong cung gặp Kỳ Hoa, không phải ngươi sắp xếp sao?"

Phùng hoàng hậu nghẹn, bất đắc dĩ gật đầu, hoàng đế lại hỏi: “Muốn hứa gả An Khang cho Kỳ Hoa, cũng là ngươi kế hoạch?"

Trên má Phùng hoàng hậu trượt xuống hai hàng nước mắt, lại gật đầu, hoàng đế bật cười: “Ngươi sợ trẫm không đồng ý, liền cố ý thả tin đồn, lấy thanh danh của An Khang bức Lĩnh Nam vương phủ đồng ý cọc hôn sự này, trẫm vì giữ mặt mũi mọi người, tự nhiên phải gật đầu, đúng không?"

“Không phải!" Phùng hoàng hậu đột nhiên trợn to mắt, lạnh giọng, “Lời đồn không phải thần thiếp thả ra! Căn bản là có người cố ý hại thần thiếp, là… là tiện nhân Tiết quý phi, nàng không chấp nhận nhìn thiếp lại được sủng ái…. Còn không thì là An Khang! Xem tình hình ngày ấy, chính nàng cũng muốn như vậy. Đúng! Khẳng định là các nàng…."

Một chút tình cũ vừa hiện lên trong lòng hoàng đế bị tiếng Phùng rít the thé đạp vỡ nát, hoàng đế khoát tay, giọng mỏi mệt: “Hôm nay trẫm không đến khởi binh vấn tội, trẫm vốn muốn…. Mà thôi, nhiều lời vô ích."

Hoàng đế đứng dậy, liếc mắt nhìn Phùng hoàng hậu đầy thương hại, thấp giọng: “Trẫm nhớ ở nhiều năm này phu thê tình thâm, nhẫn nhịn ngươi rất nhiều, không nghĩ đến ngươi càng lúc càng quá quắt, không ra thể thống gì. Hôm nay trẫm nói rõ với ngươi, chuyện của Kỳ Hoa, trẫm biết rõ, An Khang cũng không phải xứng đáng, ngươi không cần nghĩ nữa." Sợ Phùng hoàng hậu còn muốn dây dưa, hoàng đế nhíu mày, bước nhanh rời đi.

Phùng hoàng hậu kinh ngạc nhìn hoàng đế đi xa, một lúc lâu cũng chưa hồi phục. Lúc lời đồn vừa truyền ra, trong lòng nàng còn có chút mừng thầm, chỉ cho là An Khang tức nước vỡ bờ, việc này thế nào cũng thành. Không nghĩ đến hoàng đế lại nhẫn tâm như vậy, hoàn toàn không cho nàng mặt mũi, một chút tình cảm cũng không.

“Nương nương…. Nương nương?" Thị nữ bên cạnh Phùng hoàng hậu cố sức nâng người dậy, khổ giọng khuyên, “Nương nương đừng thương tâm, chờ ngày sau hoàng thượng hết giận, nương nương lại nói rõ với hoàng thượng là được rồi…."

Phùng hoàng hậu cười khổ một tiếng: “Vô dụng, nay… thật sự là thất bại thảm hại…."

Trong thư phòng phủ Thái tử, Kỳ Kiêu ngắm ngọc bội trong tay, nhẹ giọng cười: “Nàng thật nói như vậy?"

Giang Đức Thanh gật đầu: “Không chờ hoàng thượng nói chuyện, nàng đã trước mắng Tiết quý phi một trận, nói không phải Tiết quý phi hại nàng thì là An Khang quận chúa tự mình truyền ra, hoàng đế nghe liền lười nói tiếp."

Kỳ Kiêu nhẹ vuốt phù văn trên ngọc bội, cười nhẹ: “Việc này… là người biết nghĩ đều sẽ hoài nghi đến trên đầu Phùng hoàng hậu. Nàng càng đổ tội cho người khác, hoàng đế càng thêm chán ghét nàng…. Ngu xuẩn a."

Giang Đức Thanh cười: “Đúng vậy, ai có thể nghĩ đến này là điện hạ truyền ra. Như vậy vừa có thể triệt để đánh đổ Phùng hoàng hậu, lại hủy thanh danh của An Khang quận chúa, thay Thế tử báo thù, một tên trúng hai đích, điện hạ sáng suốt."

Kỳ Kiêu trách cứ nhìn Giang Đức Thanh, Giang Đức Thanh tự biết nói lỡ, vội vàng tự tát nhẹ một cái, cười làm lành: “Hai ngày này Thế tử không ở bên cạnh, lão nô liền quên cảnh giác. Kỳ thật cũng không có việc gì… không phải điện hạ cố ý muốn để Nhu Gia quận chúa bị liên lụy a, vì trừng trị những người đó, chỉ là bất đắc dĩ mà thôi."

Kỳ Kiêu cười nhạo: “Bất đắc dĩ cái gì, nếu không phải vì Bách Nhận, Nhu Gia chết sống liên quan gì đến ta…. Ngươi cẩn thận một chút, nếu bị Bách Nhận biết được, lúc trước có làm tốt đến đâu cũng vô dụng."

Giang Đức Thanh vội gật đầu: “Điện hạ yên tâm."

Kỳ Kiêu nhìn nhìn đồng hồ cát, nhíu mày: “Này đều giờ Tuất, sao người còn chưa đến? Chỉ là đính hôn mà thôi, lại tốn thời gian như vậy?"

“Này thật không thể trách Thế tử." Giang Đức Thanh cười cười, “Điện hạ không biết, lão nô nghe hạ nhân đi đưa quà tặng nói, hôm nay Lĩnh Nam vương phủ rất náo nhiệt. Chỉ là đính hôn mà thôi, nhưng Thế tử ở bên ngoài, trưởng công chúa ở bên trong, vội nửa ngày còn không xã giao hết, người chúc mừng đến đi không dứt. Hạ Tử Thần cũng thật bỏ được, sính lễ bày nửa sân, nghe nô tài Hạ phủ nói… Thái thái cùng thiếu gia nhà bọn họ nói rõ, bên ngoài càng đồn khó nghe, bọn họ càng phải trân trọng quận chúa. Như vậy… xem như người Hạ phủ cũng rất minh bạch đâu."

Kỳ Kiêu gật đầu, lại nhìn nhìn bên ngoài: “Khiến phòng bếp trước đi chuẩn bị một ít đồ ăn, hắn vội vã một ngày, lúc này đói bụng."

Giang Đức Thanh đáp ứng: “Đã phân phó rồi, hôm trước Thế tử ngẫu nhiên nói muốn ăn hồn đồn, lão nô làm cho phòng bếp chuẩn bị, canh gà để nấu hồn đồn đã hầm từ trưa, là gà mái vừa đẻ trứng, bỏ chung với nhân sâm cẩu kỷ hầm hơn hai canh giờ, vừa thơm lại bổ, một lát dùng canh này nấu hồn đồn, không cần lại nêm nếm, Thế tử sẽ thích."

Đang nói, bên ngoài truyền lời Thế tử đến đây, Kỳ Kiêu cười: “Nói đến ta đều đói, nhanh đi làm cho bọn họ chuẩn bị."
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại