Thiên Hậu Trở Về
Chương 60: Tôi nhường cô một vòng
Thiên hậu trở về - Chương 60: Tôi nhường cô một vòng
Nhân viên phục vụ sửng sốt, uy hiếp, đây là uy hiếp trắng trợn mà. “Lệ, Lệ thiếu, ngài, ngài không thể làm như vậy được". Nhân viên phục vụ lắp bắp nói: “Con ngựa này, ngài... nó... nó..." Anh ta nói năng lộn xộn, gấp đến mức sắp phát khóc rồi. Trời ơi, anh ta chọc không nổi ngài Bùi kia, cũng không dám gây chuyện với vị tổ tông này đâu.
Lệ Lôi híp mắt nói: “Tôi cho cậu thời gian năm giây. Năm, bốn, ba, hai..."
“Cho mượn!" Nhân viên phục vụ quyết định dứt khoát, gần như khóc thét lên: “Tôi cho mượn còn không được sao?" Đùa à, Lệ thiếu này nổi tiếng là cọp mặt cười đấy, ngoài mặt nhìn thì có vẻ tốt bụng và tươi cười vui vẻ, nhưng từ trong xương cốt lại cực kỳ hung tàn. Tại sao mọi người sợ anh ta như vậy? Còn không phải bởi vì anh ta có thể làm ra bất cứ chuyện gì hay sao? Nhân viên phục vụ hoàn toàn không hề nghi ngờ anh ta sẽ thật sự dám giết chết ngựa của Bùi Tử Hoành, nếu như con ngựa này chết ở câu lạc bộ đua ngựa Nam Sơn, Bùi Tử Hoành chắc chắn sẽ nổi giận, đến lúc đó cả câu lạc bộ sẽ gặp xui xẻo.
Vẻ mặt nhân viên phục vụ giống như đưa đám, anh ta cảm thấy hôm nay mình quá xui xẻo rồi.
Vẻ mặt Lệ Lôi hài lòng, nụ cười càng thêm rạng rỡ: “Ừ, cậu rất thức thời, sau này nếu không thể làm tiếp được nữa thì đến tìm tôi." Mặc dù anh ta làm việc hung tàn, nhưng cũng không đến nỗi ép người vô tội đến đường cùng. Rõ ràng nhân viên này là vì anh ta mới bất đắc dĩ đắc tội với Bùi Tử Hoành, anh ta để lại đường sống cho nhân viên phục vụ này là để an ủi đồng thời cũng là thưởng cho cậu ta.
Những người làm việc ở câu lạc bộ sang trọng này đều rất thông minh, nhân viên phục vụ nhỏ kia đương nhiên hiểu rõ ý của Lệ Lôi.
Trong chớp mắt cậu ta cảm thấy hôm nay mình không xui xẻo một chút nào, mà còn rất may mắn, đi theo Lệ thiếu làm việc à... Chà chà, anh ta chỉ nghĩ thôi mà đã cảm thấy vô cùng sung sướng, đến nỗi nước miếng cũng sắp chảy ra luôn. Nhân viên phục vụ nhỏ mặt mày hớn hở, nhanh tay lẹ chân làm thủ tục cho mượn ngựa.
Hạ Lăng không ngờ Lệ Lôi thật sự giúp cô mượn được ngựa, trong lòng rất cảm động.
“Cảm ơn anh." Cô dựa vào cái cổ với lông bờm tuyệt đẹp của Khuynh Ca, khẽ nói với anh.
Lệ Lôi nhìn cô, bóng dáng mảnh mai dựa vào cơ thể mạnh mẽ cân xứng của Khuynh Ca, thoạt nhìn có một cảm giác hài hòa và đẹp đẽ một cách kỳ lạ. Người con gái này luôn luôn cẩn thận không muốn thiếu nợ ân tình của anh ta, cũng chỉ có mượn Khuynh Ca cho cô, mới có thể khiến cô vui vẻ như vậy.
Còn không phải sao, đây vẫn là lần đầu tiên cô dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói chuyện với anh đấy.
Ánh mắt của Lệ Lôi trở nên dịu dàng, tâm trạng rất tốt.
“Được rồi, được rồi, cuối cùng cũng có thể thi đấu được rồi." Đỗ Vân Phong đứng dậy nói: “Cô Diệp, Lý Bối Nhi, nếu như hai cô đã chọn xong ngựa rồi, vậy thì mau bắt đầu đi, nếu muộn nữa thì trời sẽ tối mất."
“Chuyện này thật không công bằng!" Lý Bối Nhi tức giận kêu lên: “Cô ta cưỡi Khuynh Ca, đó là con ngựa chạy nhanh nhất của cả câu lạc bộ đua ngựa Nam Sơn này! Ngựa của tôi căn bản chạy không bằng ngựa của cô ta!"
Cô ta vừa nói ra lời này, mọi người đều khinh bỉ nhìn Lý Bối Nhi. Khuynh Ca của Hạ Lăng là ngựa lai thuần chủng huyết mã và hãn mã, tốc độ nhanh như chớp, quả thật nó chạy nhanh nhất. Chỉ có điều, lúc đầu khi Lý Bối Nhi chọn trước con ngựa màu đỏ kia, cô ta cho rằng Hạ Lăng chỉ có thể lấy được con ngựa yếu hơn, tại sao lúc đó cô ta không nghĩ tới chuyện không công bằng chứ?
“Chu nhị thiếu à, mắt chọn người của anh phải nâng cấp hơn đấy." Một anh chàng con nhà giàu chán ghét nhìn Lý Bối Nhi, quay đầu chân thành nói với Chu nhị thiếu.
Chu nhị thiếu cảm thấy rất mất mặt nói: “Phải phải phải, trở về tôi sẽ bỏ cô ta."
Anh ta nói lời này hoàn toàn không hề tránh né Lý Bối Nhi. Lý Bối Nhi nghe xong, lập tức lo sợ: “Chu, Chu nhị thiếu... Ngài không thể làm như vậy được." Cô ta sắp khóc nói.
“Nếu cô còn làm cho tôi mất mặt thêm nữa, ngay cả phí chia tay cũng đừng có hòng." Chu nhị thiếu không kiên nhẫn nhíu mày nói.
Lý Bối Nhi lập tức im miệng, cố gắng không rơi nước mắt. Khi thấy mình chắc chắn sẽ bị Chu nhị thiếu vứt bỏ, cô ta lại vội vàng chờ mong kiếm được một khoản phí chia tay, cô ta không thể gây chuyện với phí chia tay được.
Đều tại con ả xấu xa kia!
Cô ta hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Lăng.
Hạ Lăng chậm rãi nói: “Tôi không để ý việc đổi ngựa với cô, nếu như cô muốn cưỡi Khuynh Ca, vậy thì xin cứ tự nhiên."
Ánh mắt của Lý Bối Nhi sáng lên, nếu như cô ta cưỡi Khuynh Ca, cô ta nhất định sẽ chiến thắng được con ả xấu xa kia! Chỉ có điều, khi cô ta thử đến gần Khuynh Ca, con ngựa màu đỏ tuyệt đẹp kia đã hơi nhấc chân lên, nhìn chằm chằm về phía cô ta với vẻ uy hiếp!
Thật đáng sợ!
Lý Bối Nhi cảm thấy sợ hãi, trái tim cũng đập thình thịch và lập tức dừng bước.
Cô ta căn bản không thể đến gần Khuynh Ca trong vòng ba bước! Đáng ghét, tại sao con ngựa đáng ghét này lại không để cho cô ta đến gần nó chứ? Tại sao nó chỉ chịu nhận người phụ nữ xấu xa kia?
Lý Bối Nhi rất tức giận, cô ta biết nếu tiếp tục thử nữa cũng chỉ có thể mất mặt, nên căm giận hừ lạnh một tiếng, cố ý làm ra vẻ thanh cao rời khỏi phạm vi công kích của Khuynh Ca, nói: “Tôi chẳng thèm. Cho dù cô cưỡi Khuynh Ca giành được chiến thắng cũng không tính là vinh quang gì!" Cô ta phải tự tìm đường lui cho mình trước, lỡ như người phụ nữ xấu xa này dựa vào Khuynh Ca giành chiến thắng, cô ta cũng có thể kiếm lại được sĩ diện.
“Ồ?" Hạ Lăng cười mà như không nói: “Vậy tôi nhường cô một vòng, như vậy công bằng rồi chứ?"
Thật ra, cô muốn cưỡi Khuynh Ca căn bản không phải là vì muốn chiến thắng, chỉ là quá nhớ con ngựa yêu này của mình mà thôi. Nếu như chỉ nói đến vấn đề thắng thua, với kỹ thuật cưỡi ngựa của cô tốt như vậy, tùy tiện lấy bất cứ con ngựa yếu kém nào cũng có thể ngược đãi người khác đến thương tích đầy mình.
Chẳng qua những người xung quanh đều rất kinh ngạc. Nhường một vòng sao? Có sai không vậy? Dựa vào quy tắc của trường đua ngựa Nam Sơn, cuộc thi đấu tổng cộng có ba vòng thôi, một vòng chính là một phần ba, sự nhượng bộ này cũng quá lớn rồi. “Cô gái nhỏ, cô phải suy nghĩ cho rõ ràng, đừng nông nổi đấy. Con ngựa màu đỏ kia là con ngựa tốt, kỹ thuật cưỡi ngựa của Lý Bối Nhi cũng không tệ, cô làm như vậy thì quá mạo hiểm rồi." Có người khuyên cô.
“Không sao đâu." Hạ Lăng tràn đầy tự tin, nhìn thẳng vào Lý Bối Nhi: “Tôi nhường cho cô một vòng, nếu như tôi thua tôi sẽ thực hiện giao hẹn đặt cược trước đó với cô, nếu cô thua, cô cũng phải làm theo lời giao hẹn lúc trước!"
“... Được!" Lý Bối Nhi cắn chặt răng, dưới ánh mắt khinh bỉ của mọi người cô ta chỉ đành kiên trì đáp ứng. Không có cách nào khác, cô ta nhớ lại giao hẹn trước đó, nếu như cô ta thua thì phải ở trước mắt Hạ Lăng lăn về nhà, còn phải thua Hạ Lăng một sợi dây chuyền kim cương, cái giá này quá lớn. Vì vậy, mất mặt thì mất mặt đi, nếu như người phụ nữ ngu ngốc này chủ động nói nhường cô ta một vòng, một chuyện tốt không tốn công sức như vậy, cô ta sao có thể không nhận chứ?
Cuộc thi chính thức bắt đầu.
Trọng tài ra lệnh một tiếng, Lý Bối Nhi cưỡi con ngựa màu đỏ dẫn đầu xông ra. Cô ta cố ý cưỡi rất chậm, tận dụng triệt để ưu thế được nhường một vòng, giữ sức cho con ngựa của cô ta, sẵn sàng chờ đợi cho đến hai vòng cuối cùng. Những người ở bên ngoài xem càng khinh bỉ cô ta hơn.
“Nhóc Diệp nhà anh sẽ không thua chứ?" Đỗ Vân Phong dùng khuỷu tay huých vào người Lệ Lôi, hỏi nhỏ.
“Làm gì có chuyện đó." Lệ Lôi không hài lòng trợn mắt với anh ta.
“Như vậy cũng sẽ không thua sao?" Đỗ Vân Phong rất tò mò hỏi: “Kỹ thuật cưỡi ngựa của cô ấy thế nào? Không phải là cấp độ của thần đấy chứ?"
“Làm sao tôi biết được, tôi cũng chưa từng nhìn thấy cô ấy cưỡi ngựa."
“Chưa từng nhìn thấy cô ấy cưỡi ngựa mà anh lại tự tin như vậy à?" Đỗ Vân Phong sắp ngất xỉu rồi.
“Đó là chuyện đương nhiên, cô ấy là người của tôi mà." Lệ Lôi đầy đắc ý.
Đỗ Vân Phong: “..." Anh ta dám chắc, lần này Lệ nhị yêu thật rồi, chỉ có người đang yêu thì chỉ số thông minh mới thấp đến mức đáng sợ như vậy.
Đáng tiếc, Lệ Lôi không nghe được những lời chửi rủa trong lòng anh ta, lúc này vẫn đang tập trung hết tinh thần để nhìn vào trường đua.
Hạ Lăng cưỡi ngựa vào đường đua.
Nhân viên phục vụ sửng sốt, uy hiếp, đây là uy hiếp trắng trợn mà. “Lệ, Lệ thiếu, ngài, ngài không thể làm như vậy được". Nhân viên phục vụ lắp bắp nói: “Con ngựa này, ngài... nó... nó..." Anh ta nói năng lộn xộn, gấp đến mức sắp phát khóc rồi. Trời ơi, anh ta chọc không nổi ngài Bùi kia, cũng không dám gây chuyện với vị tổ tông này đâu.
Lệ Lôi híp mắt nói: “Tôi cho cậu thời gian năm giây. Năm, bốn, ba, hai..."
“Cho mượn!" Nhân viên phục vụ quyết định dứt khoát, gần như khóc thét lên: “Tôi cho mượn còn không được sao?" Đùa à, Lệ thiếu này nổi tiếng là cọp mặt cười đấy, ngoài mặt nhìn thì có vẻ tốt bụng và tươi cười vui vẻ, nhưng từ trong xương cốt lại cực kỳ hung tàn. Tại sao mọi người sợ anh ta như vậy? Còn không phải bởi vì anh ta có thể làm ra bất cứ chuyện gì hay sao? Nhân viên phục vụ hoàn toàn không hề nghi ngờ anh ta sẽ thật sự dám giết chết ngựa của Bùi Tử Hoành, nếu như con ngựa này chết ở câu lạc bộ đua ngựa Nam Sơn, Bùi Tử Hoành chắc chắn sẽ nổi giận, đến lúc đó cả câu lạc bộ sẽ gặp xui xẻo.
Vẻ mặt nhân viên phục vụ giống như đưa đám, anh ta cảm thấy hôm nay mình quá xui xẻo rồi.
Vẻ mặt Lệ Lôi hài lòng, nụ cười càng thêm rạng rỡ: “Ừ, cậu rất thức thời, sau này nếu không thể làm tiếp được nữa thì đến tìm tôi." Mặc dù anh ta làm việc hung tàn, nhưng cũng không đến nỗi ép người vô tội đến đường cùng. Rõ ràng nhân viên này là vì anh ta mới bất đắc dĩ đắc tội với Bùi Tử Hoành, anh ta để lại đường sống cho nhân viên phục vụ này là để an ủi đồng thời cũng là thưởng cho cậu ta.
Những người làm việc ở câu lạc bộ sang trọng này đều rất thông minh, nhân viên phục vụ nhỏ kia đương nhiên hiểu rõ ý của Lệ Lôi.
Trong chớp mắt cậu ta cảm thấy hôm nay mình không xui xẻo một chút nào, mà còn rất may mắn, đi theo Lệ thiếu làm việc à... Chà chà, anh ta chỉ nghĩ thôi mà đã cảm thấy vô cùng sung sướng, đến nỗi nước miếng cũng sắp chảy ra luôn. Nhân viên phục vụ nhỏ mặt mày hớn hở, nhanh tay lẹ chân làm thủ tục cho mượn ngựa.
Hạ Lăng không ngờ Lệ Lôi thật sự giúp cô mượn được ngựa, trong lòng rất cảm động.
“Cảm ơn anh." Cô dựa vào cái cổ với lông bờm tuyệt đẹp của Khuynh Ca, khẽ nói với anh.
Lệ Lôi nhìn cô, bóng dáng mảnh mai dựa vào cơ thể mạnh mẽ cân xứng của Khuynh Ca, thoạt nhìn có một cảm giác hài hòa và đẹp đẽ một cách kỳ lạ. Người con gái này luôn luôn cẩn thận không muốn thiếu nợ ân tình của anh ta, cũng chỉ có mượn Khuynh Ca cho cô, mới có thể khiến cô vui vẻ như vậy.
Còn không phải sao, đây vẫn là lần đầu tiên cô dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói chuyện với anh đấy.
Ánh mắt của Lệ Lôi trở nên dịu dàng, tâm trạng rất tốt.
“Được rồi, được rồi, cuối cùng cũng có thể thi đấu được rồi." Đỗ Vân Phong đứng dậy nói: “Cô Diệp, Lý Bối Nhi, nếu như hai cô đã chọn xong ngựa rồi, vậy thì mau bắt đầu đi, nếu muộn nữa thì trời sẽ tối mất."
“Chuyện này thật không công bằng!" Lý Bối Nhi tức giận kêu lên: “Cô ta cưỡi Khuynh Ca, đó là con ngựa chạy nhanh nhất của cả câu lạc bộ đua ngựa Nam Sơn này! Ngựa của tôi căn bản chạy không bằng ngựa của cô ta!"
Cô ta vừa nói ra lời này, mọi người đều khinh bỉ nhìn Lý Bối Nhi. Khuynh Ca của Hạ Lăng là ngựa lai thuần chủng huyết mã và hãn mã, tốc độ nhanh như chớp, quả thật nó chạy nhanh nhất. Chỉ có điều, lúc đầu khi Lý Bối Nhi chọn trước con ngựa màu đỏ kia, cô ta cho rằng Hạ Lăng chỉ có thể lấy được con ngựa yếu hơn, tại sao lúc đó cô ta không nghĩ tới chuyện không công bằng chứ?
“Chu nhị thiếu à, mắt chọn người của anh phải nâng cấp hơn đấy." Một anh chàng con nhà giàu chán ghét nhìn Lý Bối Nhi, quay đầu chân thành nói với Chu nhị thiếu.
Chu nhị thiếu cảm thấy rất mất mặt nói: “Phải phải phải, trở về tôi sẽ bỏ cô ta."
Anh ta nói lời này hoàn toàn không hề tránh né Lý Bối Nhi. Lý Bối Nhi nghe xong, lập tức lo sợ: “Chu, Chu nhị thiếu... Ngài không thể làm như vậy được." Cô ta sắp khóc nói.
“Nếu cô còn làm cho tôi mất mặt thêm nữa, ngay cả phí chia tay cũng đừng có hòng." Chu nhị thiếu không kiên nhẫn nhíu mày nói.
Lý Bối Nhi lập tức im miệng, cố gắng không rơi nước mắt. Khi thấy mình chắc chắn sẽ bị Chu nhị thiếu vứt bỏ, cô ta lại vội vàng chờ mong kiếm được một khoản phí chia tay, cô ta không thể gây chuyện với phí chia tay được.
Đều tại con ả xấu xa kia!
Cô ta hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Lăng.
Hạ Lăng chậm rãi nói: “Tôi không để ý việc đổi ngựa với cô, nếu như cô muốn cưỡi Khuynh Ca, vậy thì xin cứ tự nhiên."
Ánh mắt của Lý Bối Nhi sáng lên, nếu như cô ta cưỡi Khuynh Ca, cô ta nhất định sẽ chiến thắng được con ả xấu xa kia! Chỉ có điều, khi cô ta thử đến gần Khuynh Ca, con ngựa màu đỏ tuyệt đẹp kia đã hơi nhấc chân lên, nhìn chằm chằm về phía cô ta với vẻ uy hiếp!
Thật đáng sợ!
Lý Bối Nhi cảm thấy sợ hãi, trái tim cũng đập thình thịch và lập tức dừng bước.
Cô ta căn bản không thể đến gần Khuynh Ca trong vòng ba bước! Đáng ghét, tại sao con ngựa đáng ghét này lại không để cho cô ta đến gần nó chứ? Tại sao nó chỉ chịu nhận người phụ nữ xấu xa kia?
Lý Bối Nhi rất tức giận, cô ta biết nếu tiếp tục thử nữa cũng chỉ có thể mất mặt, nên căm giận hừ lạnh một tiếng, cố ý làm ra vẻ thanh cao rời khỏi phạm vi công kích của Khuynh Ca, nói: “Tôi chẳng thèm. Cho dù cô cưỡi Khuynh Ca giành được chiến thắng cũng không tính là vinh quang gì!" Cô ta phải tự tìm đường lui cho mình trước, lỡ như người phụ nữ xấu xa này dựa vào Khuynh Ca giành chiến thắng, cô ta cũng có thể kiếm lại được sĩ diện.
“Ồ?" Hạ Lăng cười mà như không nói: “Vậy tôi nhường cô một vòng, như vậy công bằng rồi chứ?"
Thật ra, cô muốn cưỡi Khuynh Ca căn bản không phải là vì muốn chiến thắng, chỉ là quá nhớ con ngựa yêu này của mình mà thôi. Nếu như chỉ nói đến vấn đề thắng thua, với kỹ thuật cưỡi ngựa của cô tốt như vậy, tùy tiện lấy bất cứ con ngựa yếu kém nào cũng có thể ngược đãi người khác đến thương tích đầy mình.
Chẳng qua những người xung quanh đều rất kinh ngạc. Nhường một vòng sao? Có sai không vậy? Dựa vào quy tắc của trường đua ngựa Nam Sơn, cuộc thi đấu tổng cộng có ba vòng thôi, một vòng chính là một phần ba, sự nhượng bộ này cũng quá lớn rồi. “Cô gái nhỏ, cô phải suy nghĩ cho rõ ràng, đừng nông nổi đấy. Con ngựa màu đỏ kia là con ngựa tốt, kỹ thuật cưỡi ngựa của Lý Bối Nhi cũng không tệ, cô làm như vậy thì quá mạo hiểm rồi." Có người khuyên cô.
“Không sao đâu." Hạ Lăng tràn đầy tự tin, nhìn thẳng vào Lý Bối Nhi: “Tôi nhường cho cô một vòng, nếu như tôi thua tôi sẽ thực hiện giao hẹn đặt cược trước đó với cô, nếu cô thua, cô cũng phải làm theo lời giao hẹn lúc trước!"
“... Được!" Lý Bối Nhi cắn chặt răng, dưới ánh mắt khinh bỉ của mọi người cô ta chỉ đành kiên trì đáp ứng. Không có cách nào khác, cô ta nhớ lại giao hẹn trước đó, nếu như cô ta thua thì phải ở trước mắt Hạ Lăng lăn về nhà, còn phải thua Hạ Lăng một sợi dây chuyền kim cương, cái giá này quá lớn. Vì vậy, mất mặt thì mất mặt đi, nếu như người phụ nữ ngu ngốc này chủ động nói nhường cô ta một vòng, một chuyện tốt không tốn công sức như vậy, cô ta sao có thể không nhận chứ?
Cuộc thi chính thức bắt đầu.
Trọng tài ra lệnh một tiếng, Lý Bối Nhi cưỡi con ngựa màu đỏ dẫn đầu xông ra. Cô ta cố ý cưỡi rất chậm, tận dụng triệt để ưu thế được nhường một vòng, giữ sức cho con ngựa của cô ta, sẵn sàng chờ đợi cho đến hai vòng cuối cùng. Những người ở bên ngoài xem càng khinh bỉ cô ta hơn.
“Nhóc Diệp nhà anh sẽ không thua chứ?" Đỗ Vân Phong dùng khuỷu tay huých vào người Lệ Lôi, hỏi nhỏ.
“Làm gì có chuyện đó." Lệ Lôi không hài lòng trợn mắt với anh ta.
“Như vậy cũng sẽ không thua sao?" Đỗ Vân Phong rất tò mò hỏi: “Kỹ thuật cưỡi ngựa của cô ấy thế nào? Không phải là cấp độ của thần đấy chứ?"
“Làm sao tôi biết được, tôi cũng chưa từng nhìn thấy cô ấy cưỡi ngựa."
“Chưa từng nhìn thấy cô ấy cưỡi ngựa mà anh lại tự tin như vậy à?" Đỗ Vân Phong sắp ngất xỉu rồi.
“Đó là chuyện đương nhiên, cô ấy là người của tôi mà." Lệ Lôi đầy đắc ý.
Đỗ Vân Phong: “..." Anh ta dám chắc, lần này Lệ nhị yêu thật rồi, chỉ có người đang yêu thì chỉ số thông minh mới thấp đến mức đáng sợ như vậy.
Đáng tiếc, Lệ Lôi không nghe được những lời chửi rủa trong lòng anh ta, lúc này vẫn đang tập trung hết tinh thần để nhìn vào trường đua.
Hạ Lăng cưỡi ngựa vào đường đua.
Tác giả :
Hạ Uyển Anh