Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai
Chương 30: Không tắm không cho uống sữa
Translator: Nguyetmai
Cô bé đáng yêu mặc bộ đồ liền thân màu hồng phấn đứng đối diện với chàng thiếu niên mặc áo sơ mi màu trắng điển trai.
Tay áo của chàng thiếu niên hơi xắn lên, tay trái cầm một cái bát sứ màu trắng, tay phải cầm một chiếc muỗng nhỏ đút cơm cho cô bé, tay cô bé chống cằm, lười biếng nghịch đồ chơi trên chiếc xe đẩy, chiếc muỗng của chàng thiếu niên đưa đến bên miệng, cô bé há miệng ăn một miếng.
Chiếc đèn chùm thủy tinh phong cách châu Âu trên trần phòng ăn tỏa ra ánh sáng dịu dàng, hắt lên hai thân hình xinh đẹp như một bức tranh.
Thím Nghiêm là người chứng kiến Hạ Kỳ trưởng thành, trước khi Tiểu Miêu Miêu chưa đến nhà họ Hạ, mỗi cử chỉ động tác của cậu đều hiện lên vẻ nho nhã cao quý, tựa như một chàng trai lịch thiệp không vướng bụi trần.
Hạ Kỳ hiện giờ đã giảm bớt cảm giác xa cách, cao ngạo không thể với tới.
Sau khi cho Tiểu Miêu Miêu ăn xong, Hạ Kỳ cầm khăn lau vụn đồ ăn bên khóe miệng cho Tiểu Miêu Miêu rồi cậu mới cầm đũa lên ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong, Hạ Kỳ bế Tiểu Miêu Miêu về phòng.
Giường sơ sinh của Tiểu Miêu Miêu hiện tại chủ yếu chỉ để trang trí, bên trong bày đủ các loại đồ chơi.
Hạ Kỳ đặt Tiểu Miêu Miêu lên giường, đặt đồ chơi bên cạnh cô bé, lại lấy máy tính bảng cho em bé mở "Hoàn Châu Cách Cách" đặt lên đùi Tiểu Miêu Miêu.
"Miêu Miêu xem phim nhé, anh đi làm bài tập."
"Vâng." - Tiểu Miêu Miêu ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi sắp xếp cho Tiểu Miêu Miêu xong, Hạ Kỳ mới ngồi vào bàn học, mở máy tính lên.
Hiện cậu đang tự học giáo trình MBA qua mạng, lúc rảnh rỗi thì đi nhận vài nhiệm vụ, coi như kiếm chút tiền sính lễ.
Bởi vì trong lòng vẫn còn bận tâm nên Hạ Kỳ nhìn máy tính một chốc rồi lại quay sang nhìn Tiểu Miêu Miêu một cái, thấy Tiểu Miêu Miêu đang nằm bò ra nghiêm túc nhìn máy tính bảng, Hạ Kỳ mới tiếp tục nghe giảng.
Lúc nghe giảng xong chuẩn bị đi làm bài tập, bỗng cảm thấy có người kéo ống quần của cậu.
Hạ Kỳ cúi đầu nhìn.
Một cục tròn tròn màu hồng đang nằm nhoài bên chân cậu.
Cục tròn tròn màu hồng nho nhỏ ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe đảo liên hồi, bên miệng còn có vệt nước, cô bé nhìn Hạ Kỳ, vươn tay ra, giọng nói dẻo quẹo chậm rãi vang lên: "Ôn ã, bế Miêu Miêu*."
(*) Ông xã, bế Miêu Miêu.
Hạ Kỳ mỉm cười, buông con chuột trong tay ra, bế Tiểu Miêu Miêu đặt lên đùi mình, cậu rút chiếc khăn trong túi ra lau nước miếng bên khóe miệng cho Tiểu Miêu Miêu.
Cô nhóc này nói chuyện thường hay chảy nước miếng, vậy nên từ khi có Tiểu Miêu Miêu, cậu liền có thói quen bỏ khăn tay vào trong túi.
"Anh bây giờ phải làm bài tập, Tiểu Miêu Miêu ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh, được không?"
Hạ Kỳ khẽ dỗ dành, hôn lên khuôn mặt tròn trịa của Tiểu Miêu Miêu, Tiểu Miêu Miêu nhìn Hạ Kỳ, như hiểu nhưng không gật đầu.
Hạ Kỳ xoa mái tóc ngắn của Tiểu Miêu Miêu, lấy chiếc máy tính bảng của cô bé đặt lên bàn, để Tiểu Miêu Miêu nằm bò trong lòng cậu xem máy tính.
Tiểu Miêu Miêu cựa quậy trong lòng Hạ Kỳ, tìm một vị trí thoải mái rồi mới ngoan ngoãn ngồi xem.
Cục bông mềm mại trong lòng thoang thoảng hương sữa khiến tốc độ làm bài tập của Hạ Kỳ nhanh lên trông thấy, hiệu quả cũng cao hơn.
Nửa tiếng sau, Hạ Kỳ tắt máy tính, Tiểu Miêu Miêu ngủ gà ngủ gật, đôi mắt hơi mơ màng sắp không chịu nổi.
Thấy Hạ Kỳ nhìn mình, Tiểu Miêu Miêu mới ôm lấy cổ Hạ Kỳ làm nũng: "Ôn ã, Miêu Miêu muốn ún sữa.*"
(*) Ông xã, Miêu Miêu muốn uống sữa.
Hạ Kỳ hôn lên trán cô bé: "Chúng ta đi tắm trước, tắm xong thì uống sữa, được không?"
"Không được." Tiểu Miêu Miêu bĩu môi, lắc đầu nguầy nguậy: "Không tắm đâu."
Hạ Kỳ dỗ dành Tiểu Miêu Miêu: "Không tắm người sẽ hôi lắm."
Tiểu Miu Miêu ngửi quần áo của mình, ngẩng đầu nhìn Hạ Kỳ rất nghiêm túc: "Miêu Miêu thơm, không hôi."
Bàn tay mềm mại của cô bé kéo quần áo của mình cho Hạ Kỳ ngửi, Hạ Kỳ cúi đầu ngửi thử, quần áo của Tiểu Miêu Miêu rất thơm, ngoài mùi sữa, trên người cô bé còn có mùi hương của hoa bách hợp.
Cô bé mang vẻ mặt mong đợi nhìn Hạ Kỳ, Hạ Kỳ vẫn kiên quyết lắc đầu: "Không tắm thì bẩn lắm."
Tia hi vọng trên gương mặt nhỏ nhắn của cô bé dường như hoàn toàn tan vỡ.
Hạ Kỳ cúi đầu vừa vặn đối diện với đôi mắt to tròn đen láy đầy vẻ tủi thân của Tiểu Miêu Miêu, cậu chậm rãi nói thêm một câu: "Không tắm, ôn ã sẽ không ngủ cùng với Tiểu Miêu Miêu nữa đâu."
Cô bé đáng yêu mặc bộ đồ liền thân màu hồng phấn đứng đối diện với chàng thiếu niên mặc áo sơ mi màu trắng điển trai.
Tay áo của chàng thiếu niên hơi xắn lên, tay trái cầm một cái bát sứ màu trắng, tay phải cầm một chiếc muỗng nhỏ đút cơm cho cô bé, tay cô bé chống cằm, lười biếng nghịch đồ chơi trên chiếc xe đẩy, chiếc muỗng của chàng thiếu niên đưa đến bên miệng, cô bé há miệng ăn một miếng.
Chiếc đèn chùm thủy tinh phong cách châu Âu trên trần phòng ăn tỏa ra ánh sáng dịu dàng, hắt lên hai thân hình xinh đẹp như một bức tranh.
Thím Nghiêm là người chứng kiến Hạ Kỳ trưởng thành, trước khi Tiểu Miêu Miêu chưa đến nhà họ Hạ, mỗi cử chỉ động tác của cậu đều hiện lên vẻ nho nhã cao quý, tựa như một chàng trai lịch thiệp không vướng bụi trần.
Hạ Kỳ hiện giờ đã giảm bớt cảm giác xa cách, cao ngạo không thể với tới.
Sau khi cho Tiểu Miêu Miêu ăn xong, Hạ Kỳ cầm khăn lau vụn đồ ăn bên khóe miệng cho Tiểu Miêu Miêu rồi cậu mới cầm đũa lên ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong, Hạ Kỳ bế Tiểu Miêu Miêu về phòng.
Giường sơ sinh của Tiểu Miêu Miêu hiện tại chủ yếu chỉ để trang trí, bên trong bày đủ các loại đồ chơi.
Hạ Kỳ đặt Tiểu Miêu Miêu lên giường, đặt đồ chơi bên cạnh cô bé, lại lấy máy tính bảng cho em bé mở "Hoàn Châu Cách Cách" đặt lên đùi Tiểu Miêu Miêu.
"Miêu Miêu xem phim nhé, anh đi làm bài tập."
"Vâng." - Tiểu Miêu Miêu ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi sắp xếp cho Tiểu Miêu Miêu xong, Hạ Kỳ mới ngồi vào bàn học, mở máy tính lên.
Hiện cậu đang tự học giáo trình MBA qua mạng, lúc rảnh rỗi thì đi nhận vài nhiệm vụ, coi như kiếm chút tiền sính lễ.
Bởi vì trong lòng vẫn còn bận tâm nên Hạ Kỳ nhìn máy tính một chốc rồi lại quay sang nhìn Tiểu Miêu Miêu một cái, thấy Tiểu Miêu Miêu đang nằm bò ra nghiêm túc nhìn máy tính bảng, Hạ Kỳ mới tiếp tục nghe giảng.
Lúc nghe giảng xong chuẩn bị đi làm bài tập, bỗng cảm thấy có người kéo ống quần của cậu.
Hạ Kỳ cúi đầu nhìn.
Một cục tròn tròn màu hồng đang nằm nhoài bên chân cậu.
Cục tròn tròn màu hồng nho nhỏ ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe đảo liên hồi, bên miệng còn có vệt nước, cô bé nhìn Hạ Kỳ, vươn tay ra, giọng nói dẻo quẹo chậm rãi vang lên: "Ôn ã, bế Miêu Miêu*."
(*) Ông xã, bế Miêu Miêu.
Hạ Kỳ mỉm cười, buông con chuột trong tay ra, bế Tiểu Miêu Miêu đặt lên đùi mình, cậu rút chiếc khăn trong túi ra lau nước miếng bên khóe miệng cho Tiểu Miêu Miêu.
Cô nhóc này nói chuyện thường hay chảy nước miếng, vậy nên từ khi có Tiểu Miêu Miêu, cậu liền có thói quen bỏ khăn tay vào trong túi.
"Anh bây giờ phải làm bài tập, Tiểu Miêu Miêu ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh, được không?"
Hạ Kỳ khẽ dỗ dành, hôn lên khuôn mặt tròn trịa của Tiểu Miêu Miêu, Tiểu Miêu Miêu nhìn Hạ Kỳ, như hiểu nhưng không gật đầu.
Hạ Kỳ xoa mái tóc ngắn của Tiểu Miêu Miêu, lấy chiếc máy tính bảng của cô bé đặt lên bàn, để Tiểu Miêu Miêu nằm bò trong lòng cậu xem máy tính.
Tiểu Miêu Miêu cựa quậy trong lòng Hạ Kỳ, tìm một vị trí thoải mái rồi mới ngoan ngoãn ngồi xem.
Cục bông mềm mại trong lòng thoang thoảng hương sữa khiến tốc độ làm bài tập của Hạ Kỳ nhanh lên trông thấy, hiệu quả cũng cao hơn.
Nửa tiếng sau, Hạ Kỳ tắt máy tính, Tiểu Miêu Miêu ngủ gà ngủ gật, đôi mắt hơi mơ màng sắp không chịu nổi.
Thấy Hạ Kỳ nhìn mình, Tiểu Miêu Miêu mới ôm lấy cổ Hạ Kỳ làm nũng: "Ôn ã, Miêu Miêu muốn ún sữa.*"
(*) Ông xã, Miêu Miêu muốn uống sữa.
Hạ Kỳ hôn lên trán cô bé: "Chúng ta đi tắm trước, tắm xong thì uống sữa, được không?"
"Không được." Tiểu Miêu Miêu bĩu môi, lắc đầu nguầy nguậy: "Không tắm đâu."
Hạ Kỳ dỗ dành Tiểu Miêu Miêu: "Không tắm người sẽ hôi lắm."
Tiểu Miu Miêu ngửi quần áo của mình, ngẩng đầu nhìn Hạ Kỳ rất nghiêm túc: "Miêu Miêu thơm, không hôi."
Bàn tay mềm mại của cô bé kéo quần áo của mình cho Hạ Kỳ ngửi, Hạ Kỳ cúi đầu ngửi thử, quần áo của Tiểu Miêu Miêu rất thơm, ngoài mùi sữa, trên người cô bé còn có mùi hương của hoa bách hợp.
Cô bé mang vẻ mặt mong đợi nhìn Hạ Kỳ, Hạ Kỳ vẫn kiên quyết lắc đầu: "Không tắm thì bẩn lắm."
Tia hi vọng trên gương mặt nhỏ nhắn của cô bé dường như hoàn toàn tan vỡ.
Hạ Kỳ cúi đầu vừa vặn đối diện với đôi mắt to tròn đen láy đầy vẻ tủi thân của Tiểu Miêu Miêu, cậu chậm rãi nói thêm một câu: "Không tắm, ôn ã sẽ không ngủ cùng với Tiểu Miêu Miêu nữa đâu."
Tác giả :
Gà Ăn Trứng Gà