Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai
Chương 103: Nhóc con, cậu bế vợ tôi
Translator: Nguyetmai
Mắt của Tiểu Sách Sách không lớn, nhưng vô cùng sáng. Thấy mọi người trong phòng đều nhìn về phía Hạ Kỳ và Tiểu Miêu Miêu, cái đầu hạt dưa của cậu ta nhanh chóng xoay qua.
Tiểu Sách Sách đột nhiên chỉ vào Tiểu Miêu Miêu trong lòng Hạ Kỳ, kích động nói: "Đó có phải cô vợ nhỏ của cháu hay không?"
Hạ Mộng cười khan hai tiếng, nhìn sang Miêu Hạo Hiên với ánh mắt cầu cứu. Bây giờ tình hình có vẻ hơi khó kiểm soát. Một đứa là chồng sắp cưới đương nhiệm của Tiểu Miêu Miêu, một đứa là "chồng" mà Hạ Mộng đã đùa giỡn trước đó. Bây giờ cô đã ngửi thấy mùi thuốc súng.
Nhưng Miêu Hạo Hiên lại không có vẻ gì là quá sốt sắng, anh nắm lấy tay Hạ Mộng, hạ giọng nói: "Vợ à, bình tĩnh một chút, em không nên xem thường Hạ Kỳ."
"Lại nói, con gái chúng ta ưu tú như vậy, sau này chắc chắn không thiếu người theo đuổi, phải rèn luyện năng lực cạnh tranh của Hạ Kỳ từ nhỏ, như thế thì nó mới nghĩ cách đối tốt với Tiểu Miêu Miêu của chúng ta." Miêu Hạo Hiên không giấu được sự đắc ý trong giọng nói.
Nhìn con gái nhà họ kìa, mới còn nhỏ đã có triển vọng khiến mấy cậu con trai tranh giành rồi. Sau này con đường tình yêu chắc chắn không tệ. Với lại, Miêu Hạo Hiên khó chịu về chuyện thằng nhóc thối tha Hạ Kỳ cướp mất con gái bé bỏng của nhà bọn họ từ lâu rồi.
Hạ Mộng âm thầm cười nhạo anh. Có thể đừng tự luyến như thế được không? Sao cô không nhìn ra Tiểu Miêu Miêu ưu tú ở đâu nhỉ? Nhưng cô nghe nói, thư tình mà Hạ Kỳ nhận được trong trường, lấy làm giấy lau tay cũng phải xài mấy năm mới hết. Anh không giúp con gái giữ chồng thì thôi đi, đã thế còn giúp người ngoài, không biết đang giúp hay hại con gái nữa.
Hai người vẫn đang cúi đầu nhỏ giọng tranh cãi, hoàn toàn không muốn thừa nhận, bọn họ chỉ muốn trốn tránh đôi mắt tinh ranh của Hạ Kỳ.
…
Lúc này Tiểu Sách Sách chạy tới trước mặt Hạ Kỳ và Tiểu Miêu Miêu.
Tiểu Sách Sách hoàn toàn là cậu nhóc trẻ trâu, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Cậu ta chỉ ngón tay ú nu vào Hạ Kỳ, ra dáng ta đây, nói: "Nhóc con, cậu bế vợ tôi làm gì?"
"Phụt…"
Ngoài cửa đột nhiên vọng vào một tiếng cười không hài hòa. Hạ Kỳ chậm rãi ung dung nhìn ra cửa, phát hiện Hạ Ý Hiên đang khom người ôm bụng cười nghiêng ngả. Đột nhiên, Hạ Ý Hiên cảm nhận được một ánh nhìn sắc bén lạ thường, cậu ta lập tức trở nên nghiêm túc.
Trông thấy ánh mắt muốn nuốt chửng người khác của Hạ Kỳ, Hạ Ý Hiên ho nhẹ hai tiếng, cười híp mắt nhìn Tiểu Sách Sách: "Tiểu Sách Sách, em đến đây lúc nào vậy, sao vừa rồi anh không nhìn thấy em?"
Tiểu Sách Sách thấy khó hiểu, cậu ta đến đây là do anh Hiên nói cho cậu ta biết dì Mộng và cô vợ nhỏ của cậu ta ở đây mà, sao bây giờ lại trở mặt làm như không quen biết thế này?
Tiểu Sách Sách chớp đôi mắt ti hí, vô tội nói: "Vừa rồi em còn gặp anh ngoài sân mà!"
Hạ Ý Hiên liên tục nháy mắt với Tiểu Sách Sách, đáng thương thay, Tiểu Sách Sách không thấy, nhưng Hạ Kỳ lại thấy.
Nhìn dáng vẻ có tật giật mình và con mắt không ngừng nhấp nháy của Hạ Ý Hiên, cậu dễ dàng đoán ra vị Phật béo này là do ai mời tới. Và cả đống câu nói kỳ lạ mà Hạ Ý Hiên đã nói vào ngày hôm đó. Hạ Ý Hiên hung dữ trừng mắt với Tiểu Sách Sách, ra sức mắng Tiểu Sách Sách trong lòng.
Thằng ngốc này!
Hạ Ý Hiên nhận được ánh mắt dò xét của Hạ Kỳ thì ho nhẹ hai tiếng, ánh mắt hơi trốn tránh, không được tự nhiên, nói: "Có thể là vừa rồi anh không nhìn thấy em!"
"Sao…" Có thể…
Hai chữ "có thể" vẫn chưa thốt ra khỏi miệng đã bị Hạ Ý Hiên hung dữ làm nuốt ngược vào.
"Dương Kiêu Sách, hôm nay em tới đây rốt cuộc để làm gì?"
"Em..."
Cậu ta tới đây để tìm cô vợ nhỏ. Sau khi nghĩ kỹ càng, Tiểu Sách Sách lập tức xoay cái đầu qua: "Cậu, mau trả lại cô vợ nhỏ cho tôi."
Thấy cuối cùng Tiểu Sách Sách đã không còn níu lấy mình không buông, Hạ Ý Hiên liền thở phào nhẹ nhõm. Chưa kịp hoàn hồn thì lại chạm vào ánh mắt cười như không cười của Hạ Kỳ. Hạ Ý Hiên chỉ cảm thấy lạnh sống lưng…
Mắt của Tiểu Sách Sách không lớn, nhưng vô cùng sáng. Thấy mọi người trong phòng đều nhìn về phía Hạ Kỳ và Tiểu Miêu Miêu, cái đầu hạt dưa của cậu ta nhanh chóng xoay qua.
Tiểu Sách Sách đột nhiên chỉ vào Tiểu Miêu Miêu trong lòng Hạ Kỳ, kích động nói: "Đó có phải cô vợ nhỏ của cháu hay không?"
Hạ Mộng cười khan hai tiếng, nhìn sang Miêu Hạo Hiên với ánh mắt cầu cứu. Bây giờ tình hình có vẻ hơi khó kiểm soát. Một đứa là chồng sắp cưới đương nhiệm của Tiểu Miêu Miêu, một đứa là "chồng" mà Hạ Mộng đã đùa giỡn trước đó. Bây giờ cô đã ngửi thấy mùi thuốc súng.
Nhưng Miêu Hạo Hiên lại không có vẻ gì là quá sốt sắng, anh nắm lấy tay Hạ Mộng, hạ giọng nói: "Vợ à, bình tĩnh một chút, em không nên xem thường Hạ Kỳ."
"Lại nói, con gái chúng ta ưu tú như vậy, sau này chắc chắn không thiếu người theo đuổi, phải rèn luyện năng lực cạnh tranh của Hạ Kỳ từ nhỏ, như thế thì nó mới nghĩ cách đối tốt với Tiểu Miêu Miêu của chúng ta." Miêu Hạo Hiên không giấu được sự đắc ý trong giọng nói.
Nhìn con gái nhà họ kìa, mới còn nhỏ đã có triển vọng khiến mấy cậu con trai tranh giành rồi. Sau này con đường tình yêu chắc chắn không tệ. Với lại, Miêu Hạo Hiên khó chịu về chuyện thằng nhóc thối tha Hạ Kỳ cướp mất con gái bé bỏng của nhà bọn họ từ lâu rồi.
Hạ Mộng âm thầm cười nhạo anh. Có thể đừng tự luyến như thế được không? Sao cô không nhìn ra Tiểu Miêu Miêu ưu tú ở đâu nhỉ? Nhưng cô nghe nói, thư tình mà Hạ Kỳ nhận được trong trường, lấy làm giấy lau tay cũng phải xài mấy năm mới hết. Anh không giúp con gái giữ chồng thì thôi đi, đã thế còn giúp người ngoài, không biết đang giúp hay hại con gái nữa.
Hai người vẫn đang cúi đầu nhỏ giọng tranh cãi, hoàn toàn không muốn thừa nhận, bọn họ chỉ muốn trốn tránh đôi mắt tinh ranh của Hạ Kỳ.
…
Lúc này Tiểu Sách Sách chạy tới trước mặt Hạ Kỳ và Tiểu Miêu Miêu.
Tiểu Sách Sách hoàn toàn là cậu nhóc trẻ trâu, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Cậu ta chỉ ngón tay ú nu vào Hạ Kỳ, ra dáng ta đây, nói: "Nhóc con, cậu bế vợ tôi làm gì?"
"Phụt…"
Ngoài cửa đột nhiên vọng vào một tiếng cười không hài hòa. Hạ Kỳ chậm rãi ung dung nhìn ra cửa, phát hiện Hạ Ý Hiên đang khom người ôm bụng cười nghiêng ngả. Đột nhiên, Hạ Ý Hiên cảm nhận được một ánh nhìn sắc bén lạ thường, cậu ta lập tức trở nên nghiêm túc.
Trông thấy ánh mắt muốn nuốt chửng người khác của Hạ Kỳ, Hạ Ý Hiên ho nhẹ hai tiếng, cười híp mắt nhìn Tiểu Sách Sách: "Tiểu Sách Sách, em đến đây lúc nào vậy, sao vừa rồi anh không nhìn thấy em?"
Tiểu Sách Sách thấy khó hiểu, cậu ta đến đây là do anh Hiên nói cho cậu ta biết dì Mộng và cô vợ nhỏ của cậu ta ở đây mà, sao bây giờ lại trở mặt làm như không quen biết thế này?
Tiểu Sách Sách chớp đôi mắt ti hí, vô tội nói: "Vừa rồi em còn gặp anh ngoài sân mà!"
Hạ Ý Hiên liên tục nháy mắt với Tiểu Sách Sách, đáng thương thay, Tiểu Sách Sách không thấy, nhưng Hạ Kỳ lại thấy.
Nhìn dáng vẻ có tật giật mình và con mắt không ngừng nhấp nháy của Hạ Ý Hiên, cậu dễ dàng đoán ra vị Phật béo này là do ai mời tới. Và cả đống câu nói kỳ lạ mà Hạ Ý Hiên đã nói vào ngày hôm đó. Hạ Ý Hiên hung dữ trừng mắt với Tiểu Sách Sách, ra sức mắng Tiểu Sách Sách trong lòng.
Thằng ngốc này!
Hạ Ý Hiên nhận được ánh mắt dò xét của Hạ Kỳ thì ho nhẹ hai tiếng, ánh mắt hơi trốn tránh, không được tự nhiên, nói: "Có thể là vừa rồi anh không nhìn thấy em!"
"Sao…" Có thể…
Hai chữ "có thể" vẫn chưa thốt ra khỏi miệng đã bị Hạ Ý Hiên hung dữ làm nuốt ngược vào.
"Dương Kiêu Sách, hôm nay em tới đây rốt cuộc để làm gì?"
"Em..."
Cậu ta tới đây để tìm cô vợ nhỏ. Sau khi nghĩ kỹ càng, Tiểu Sách Sách lập tức xoay cái đầu qua: "Cậu, mau trả lại cô vợ nhỏ cho tôi."
Thấy cuối cùng Tiểu Sách Sách đã không còn níu lấy mình không buông, Hạ Ý Hiên liền thở phào nhẹ nhõm. Chưa kịp hoàn hồn thì lại chạm vào ánh mắt cười như không cười của Hạ Kỳ. Hạ Ý Hiên chỉ cảm thấy lạnh sống lưng…
Tác giả :
Gà Ăn Trứng Gà