Thiên Hàng Yêu Nghiệt
Chương 43
Phương pháp giải quyết việc quên lấy quần áo của Lãnh Kỉ Kỉ rất đơn giản.
Nhờ Lãnh Lăng Duệ? Sai lầm rồi, đó là phương pháp giải quyết của chúng hủ nữ J trong tư duy của Lãnh Kỉ Kỉ, quên lấy quần áo là sai lầm, nếu nhờ chủ nhà đi lấy giúp, khi quần áo đến tay cũng không thể tránh khỏi bị mắng, như là : Ta mới 1 lần quên không nhắc nhở ngươi là ngươi quên ngay sao?! Đầu óc để đâu rồi!
Lãnh Kỉ Kỉ sẽ tự đưa mình ra công đường ăn mắng ư? Tất nhiên là không có khả năng đó.
Có tật giật mình, vậy nên chơi trong bồn tắm cũng chẳng vui nữa. Bé im lặng, ngoan ngoãn xả xà phòng trên người, thuận tiện soi thân thể mới của mình trước gương, bĩu môi, sau đó mở 1 khe cửa nhỏ nhòm ra ngoài.
Ở góc độ này không thể thấy toàn bộ phòng khách, nhưng có thể thấy cái đèn sáng nhất không được bật, xem ánh sáng có thể đoán cái đèn dưới đất chỗ sô pha là bật, cái đèn đó chỉ có thể chiếu sáng 1 khoảng, thường được bật vào buổi tối, khi xem TV.
Lãnh Kỉ Kỉ quan sát 1 chút tuyến đường mà mình phải đi, cơ bản là mờ tối, liền cắn răng, mở hết cửa,1 luồng gió lạnh thỏi quét vào,mỗ yêu tinh người đầy bọt nước rùng cả mình, sau đó nhấc chân, đi dép lê ướt át loạch xoạch chạy 1 hơi vào phòng ngủ.
Lãnh Lăng Duệ vẫn ngồi ở sô pha, ôm lap top làm việc, chỉ bật đèn tường đặt dưới đất,ngọn đèn có ánh sáng màu vàng ấm áp mà hắn thích, chiếu một mảng ánh sáng ôn nhu lên phiến thủy tinh ngăn cách giữa phòng khách và ban công. Hơi cúi đầu, nhíu mi, đây là biểu tình thường thấy khi hắn làm việc, dù ai thấy cũng bị mê hoặc.
Bất quá, biểu tình này liền biến mất rất nhanh…
Hắn nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, bèn cau mày, dời mắt khỏi màn hình máy tình, nhìn về phía phát ra thanh âm.
Kỳ thật, nếu là bình thường, trong lúc Lãnh Lăng Duệ làm việc, mọi động tĩnh xung quanh không thể ảnh hưởng đến hắn, nhưng giờ là ngoại lệ, bởi hắn không cần nhìncũng biết ai tạo ra thanh âm này, mà một khi đụng tới chuyện của người kia, hắn không thể không quan tâm được.
Bất quá, hắn chỉ kịp nhìn thấy 1 bóng dáng với làn da rất trắng thổi vào phòng ngủ như 1 cơn gió, vì vậy, biểu tình đầy sức quyến rũ vẫn duy trì khi làm việc của Lãnh Lăng Duệ vỡ vụn.
Buông Laptop, đứng dậy đi vào phòng ngủ, những gì nhìn thấy khiến Lãnh Lăng Duệ muốn loạn.
Mỗ yêu tinh trần như nhộng ngồi xổm trước ngăn kéo tủ quần áo, lục tìm khăn bông và đồ lót. Bọt nước trên người nhỏ giọt từ tóc, lưng xuống cánh tay, đầu gối, hình thành 1 vũng nước nhỏ trên mặt sàn bằng gỗ.
Lãnh Kỉ Kỉ nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo phía sau, tay trái cầm khăn, tay phải cầm quần lót, ngượng ngùng quay đầu lại, cười ngây ngô với Lãnh Lăng Duệ: “Duệ Duệ…."
“Ngươi!" Trong nháy mắt, Lãnh Lăng Duệ không thở nổi, không biết là do tức quá hay bị cảnh tượng này dọa, nhưng ngay giây tiếp theo hắn đã khôi phục lí trí,quát : “ Mùa đông mà không mặc quần áo chạy loạn trong phòng, thích bị bệnh có phải hay không?!!"
Lãnh Kỉ Kỉ ủy khuất, mếu máo, nghĩ rằng: cuối cùng cũng không tránh được bị ăn mắng : “ ta quên không lấy khăn và quần áo…"
Lãnh Lăng Duệ định mắng thêm mấy câu nữa, nhưng nhìn mỗ yêu tinh run rẩy, nghĩ rằng bị rét. Vốn là mùa đông, dù có bật điều hòa cũng không ấm hơn được là bao, huống chi còn ướt đẫm cả người như thế.
Trong chớp mắt, Lãnh Lăng Duệ cảm thấy đau lòng, không nói 2 lời liền đoạt lấy cái khăn trong tay mỗ yêu tinh, cúi người, oán hận mà lau tóc và bọt nước trên lưng bé, động tác mặc dù có hơi thô lỗ nhưng vẫn cố gắng không tạo ra gió, sợ làm người nào đó rét thêm.
Không quan tâm quần áo trên người mình bị làm ướt, liền ôm lấy tiểu yêu tinh, qua loa lau nửa người trên mỗ yêu tinh 1 lần, sau đó cứng đờ dừng lại, trả lại cái khăn cho mỗ yêu tinh. Mặt vô biểu tình nói : “ tự lau tiếp đi, nhanh lên! Mát mẻ thực thoải mái?!"
Lãnh Kỉ kỉ rụt cổ lại, thấy trên người Lãnh Lăng Duệ ấm áp, liền rúc vào lòng hắn, sau đó cười cười, tự mình lau phần dưới người.
Tuy bé không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng Lãnh Lăng Duệ không giống thế. Ai đó dựa vào càng ngày càng sát, biểu tình của hắn càng cứng ngắc hơn, cho tới khi ai đó kề sát vào lòng hắn, ngửi thấy mùi thơm ngát tỏa ra từ cơ thể ai đó, Lãnh Lăng Duệ thấy đầu óc lí trí luôn thanh tỉnh của mình nay lại trở nên không bình thường
Thế nhưng, ngay sau đó, mỗ yêu tinh vô tâm vô phế mở miệng nói : “ Duệ Duệ, tối qua ta uống say, mơ rằng ngươi không mặc đồ, ta lại giật khăn tắm của ngươi xuống".
Lãnh Lăng Duệ méo miệng, không cần nghĩ, lập tức đánh mông người nào đó, vừa đánh xong liền đơ tại chỗ. (….ha…ha…ha…)
Đầu óc đúng là không bình thường mà…cư nhiên có thể quên mỗ yêu giờ đang không mặc quần áo! Lãnh Lăng Duệ thầm mắng mình.
Lãnh Kỉ Kỉ tỏ vẻ cầu xin, xoa xoa mông, than thở : “ Duệ Duệ, ngươi ra tay quá nặng a ~~". Cầm lấy quần lót, hơi cúi người xuống định mặc vào.
Lãnh Lăng Duệ vô tình quét mắt nhìn cái mông cong cong của mỗ yêu, lại nghĩ tới xúc cảm tuyệt vời lúc nãy, không chút do dự xoay người ra ngoài, thanh âm trầm thấp nay dẫn theo 1 chút ồm ồm : “ ta đi tắm, ngươi mặc nhanh lên, đừng để bị cảm."
Mỗ yêu tinh “Nga" một tiếng, vừa quay đầu đã không thấy Chủ nhà đại nhân nhà mình đâu, âm thầm nói : “ đi nhanh thật…"
Sau đó nhanh chóng lấy từ tủ quần áo ra đống quần áo mới mua, nhanh chóng mặc vào rồi nhào vào trong chăn, ôm gối, cười cong cả mắt, cảm thán:“Ngô…… Có người giúp lau người, không cần tự làm thật sướng, sau này muốn Duệ Duệ giúp mặc quần áo nữa, Hắc hắc ~~" (Nga…..em thấy thật sướng sao….hô….hô…..sẽ sớm được như nguyện nga…hắc hắc….)
Nhờ Lãnh Lăng Duệ? Sai lầm rồi, đó là phương pháp giải quyết của chúng hủ nữ J trong tư duy của Lãnh Kỉ Kỉ, quên lấy quần áo là sai lầm, nếu nhờ chủ nhà đi lấy giúp, khi quần áo đến tay cũng không thể tránh khỏi bị mắng, như là : Ta mới 1 lần quên không nhắc nhở ngươi là ngươi quên ngay sao?! Đầu óc để đâu rồi!
Lãnh Kỉ Kỉ sẽ tự đưa mình ra công đường ăn mắng ư? Tất nhiên là không có khả năng đó.
Có tật giật mình, vậy nên chơi trong bồn tắm cũng chẳng vui nữa. Bé im lặng, ngoan ngoãn xả xà phòng trên người, thuận tiện soi thân thể mới của mình trước gương, bĩu môi, sau đó mở 1 khe cửa nhỏ nhòm ra ngoài.
Ở góc độ này không thể thấy toàn bộ phòng khách, nhưng có thể thấy cái đèn sáng nhất không được bật, xem ánh sáng có thể đoán cái đèn dưới đất chỗ sô pha là bật, cái đèn đó chỉ có thể chiếu sáng 1 khoảng, thường được bật vào buổi tối, khi xem TV.
Lãnh Kỉ Kỉ quan sát 1 chút tuyến đường mà mình phải đi, cơ bản là mờ tối, liền cắn răng, mở hết cửa,1 luồng gió lạnh thỏi quét vào,mỗ yêu tinh người đầy bọt nước rùng cả mình, sau đó nhấc chân, đi dép lê ướt át loạch xoạch chạy 1 hơi vào phòng ngủ.
Lãnh Lăng Duệ vẫn ngồi ở sô pha, ôm lap top làm việc, chỉ bật đèn tường đặt dưới đất,ngọn đèn có ánh sáng màu vàng ấm áp mà hắn thích, chiếu một mảng ánh sáng ôn nhu lên phiến thủy tinh ngăn cách giữa phòng khách và ban công. Hơi cúi đầu, nhíu mi, đây là biểu tình thường thấy khi hắn làm việc, dù ai thấy cũng bị mê hoặc.
Bất quá, biểu tình này liền biến mất rất nhanh…
Hắn nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, bèn cau mày, dời mắt khỏi màn hình máy tình, nhìn về phía phát ra thanh âm.
Kỳ thật, nếu là bình thường, trong lúc Lãnh Lăng Duệ làm việc, mọi động tĩnh xung quanh không thể ảnh hưởng đến hắn, nhưng giờ là ngoại lệ, bởi hắn không cần nhìncũng biết ai tạo ra thanh âm này, mà một khi đụng tới chuyện của người kia, hắn không thể không quan tâm được.
Bất quá, hắn chỉ kịp nhìn thấy 1 bóng dáng với làn da rất trắng thổi vào phòng ngủ như 1 cơn gió, vì vậy, biểu tình đầy sức quyến rũ vẫn duy trì khi làm việc của Lãnh Lăng Duệ vỡ vụn.
Buông Laptop, đứng dậy đi vào phòng ngủ, những gì nhìn thấy khiến Lãnh Lăng Duệ muốn loạn.
Mỗ yêu tinh trần như nhộng ngồi xổm trước ngăn kéo tủ quần áo, lục tìm khăn bông và đồ lót. Bọt nước trên người nhỏ giọt từ tóc, lưng xuống cánh tay, đầu gối, hình thành 1 vũng nước nhỏ trên mặt sàn bằng gỗ.
Lãnh Kỉ Kỉ nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo phía sau, tay trái cầm khăn, tay phải cầm quần lót, ngượng ngùng quay đầu lại, cười ngây ngô với Lãnh Lăng Duệ: “Duệ Duệ…."
“Ngươi!" Trong nháy mắt, Lãnh Lăng Duệ không thở nổi, không biết là do tức quá hay bị cảnh tượng này dọa, nhưng ngay giây tiếp theo hắn đã khôi phục lí trí,quát : “ Mùa đông mà không mặc quần áo chạy loạn trong phòng, thích bị bệnh có phải hay không?!!"
Lãnh Kỉ Kỉ ủy khuất, mếu máo, nghĩ rằng: cuối cùng cũng không tránh được bị ăn mắng : “ ta quên không lấy khăn và quần áo…"
Lãnh Lăng Duệ định mắng thêm mấy câu nữa, nhưng nhìn mỗ yêu tinh run rẩy, nghĩ rằng bị rét. Vốn là mùa đông, dù có bật điều hòa cũng không ấm hơn được là bao, huống chi còn ướt đẫm cả người như thế.
Trong chớp mắt, Lãnh Lăng Duệ cảm thấy đau lòng, không nói 2 lời liền đoạt lấy cái khăn trong tay mỗ yêu tinh, cúi người, oán hận mà lau tóc và bọt nước trên lưng bé, động tác mặc dù có hơi thô lỗ nhưng vẫn cố gắng không tạo ra gió, sợ làm người nào đó rét thêm.
Không quan tâm quần áo trên người mình bị làm ướt, liền ôm lấy tiểu yêu tinh, qua loa lau nửa người trên mỗ yêu tinh 1 lần, sau đó cứng đờ dừng lại, trả lại cái khăn cho mỗ yêu tinh. Mặt vô biểu tình nói : “ tự lau tiếp đi, nhanh lên! Mát mẻ thực thoải mái?!"
Lãnh Kỉ kỉ rụt cổ lại, thấy trên người Lãnh Lăng Duệ ấm áp, liền rúc vào lòng hắn, sau đó cười cười, tự mình lau phần dưới người.
Tuy bé không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng Lãnh Lăng Duệ không giống thế. Ai đó dựa vào càng ngày càng sát, biểu tình của hắn càng cứng ngắc hơn, cho tới khi ai đó kề sát vào lòng hắn, ngửi thấy mùi thơm ngát tỏa ra từ cơ thể ai đó, Lãnh Lăng Duệ thấy đầu óc lí trí luôn thanh tỉnh của mình nay lại trở nên không bình thường
Thế nhưng, ngay sau đó, mỗ yêu tinh vô tâm vô phế mở miệng nói : “ Duệ Duệ, tối qua ta uống say, mơ rằng ngươi không mặc đồ, ta lại giật khăn tắm của ngươi xuống".
Lãnh Lăng Duệ méo miệng, không cần nghĩ, lập tức đánh mông người nào đó, vừa đánh xong liền đơ tại chỗ. (….ha…ha…ha…)
Đầu óc đúng là không bình thường mà…cư nhiên có thể quên mỗ yêu giờ đang không mặc quần áo! Lãnh Lăng Duệ thầm mắng mình.
Lãnh Kỉ Kỉ tỏ vẻ cầu xin, xoa xoa mông, than thở : “ Duệ Duệ, ngươi ra tay quá nặng a ~~". Cầm lấy quần lót, hơi cúi người xuống định mặc vào.
Lãnh Lăng Duệ vô tình quét mắt nhìn cái mông cong cong của mỗ yêu, lại nghĩ tới xúc cảm tuyệt vời lúc nãy, không chút do dự xoay người ra ngoài, thanh âm trầm thấp nay dẫn theo 1 chút ồm ồm : “ ta đi tắm, ngươi mặc nhanh lên, đừng để bị cảm."
Mỗ yêu tinh “Nga" một tiếng, vừa quay đầu đã không thấy Chủ nhà đại nhân nhà mình đâu, âm thầm nói : “ đi nhanh thật…"
Sau đó nhanh chóng lấy từ tủ quần áo ra đống quần áo mới mua, nhanh chóng mặc vào rồi nhào vào trong chăn, ôm gối, cười cong cả mắt, cảm thán:“Ngô…… Có người giúp lau người, không cần tự làm thật sướng, sau này muốn Duệ Duệ giúp mặc quần áo nữa, Hắc hắc ~~" (Nga…..em thấy thật sướng sao….hô….hô…..sẽ sớm được như nguyện nga…hắc hắc….)
Tác giả :
Hàn Thủy Mặc Nha