Thiên Hàng Yêu Nghiệt
Chương 42
Ăn xong bữa tối, Lãnh Kỉ Kỉ bĩu môi ngồi cạnh bàn ăn, nhìn đồ ăn còn thừa 1 nửa, cùng với bát cơm còn chưa giải quyết xong trước mặt, sau đó nâng mặt nhìn Tiêu Dương ngồi đối diện.
Tiêu Dương trầm mặc, nhìn lại bé với biểu tình đầy mâu thuẫn : không biết là đồng tình hay vui sướng khi người gặp họa nhiều hơn.
Môi càng thêm bĩu, Lãnh Kỉ Kỉ xoay mặt nhìn Lãnh Lăng Duệ ngồi cạnh,người này có vẻ rất là đau đầu với loại vẻ mặt này của bé, mới bị nhìn chưa đến 3s đã chuyển tầm mắt, ho nhẹ 1 tiếng, sau đó cố gắng khiến thanh âm thêm ôn nhu, an ủi nói : “ tốt lắm, có khi đến mai lại ăn được nhiều.."
Khó mà thấy được sự ôn nhu của Chủ nhà đại nhân, bé được 1 tấc lại muốn tiến 1 thước, vẻ mặt cầu xin đặt đầu lên bờ vai dày rộng của Chủ nhà đại nhân, sau đó hơi nâng đầu lên 1 chút, lại nhẹ nhàng đập đầu vào, nâng, đập, nâng, đập… dùng sức rất là nhẹ, như là làm nũng, miệng còn rầm rì : “ làm sao bây giờ? Duệ Duệ, ta không cao được nữa AAAAA ~~~~~" (cao vậy thôi, cao vậy mới dễ ôm a….hắc….hắc…… =)) )
Lãnh Duệ không nói gì, kệ bé dựa, vốn hắn lười quan tâm, nhưng chẳng hiểu sao lại cảm thấy xúc cảm nhẹ nhàng trên vai khiến cả trái tim đều trở nên mềm yếu, nhẫn nại nửa ngày, vẫn là vừa mắng vừa dỗ, vỗ vỗ đầu mỗ yêu tinh, thấp giọng nói : “ đừng đập nữa, đập nhiều nữa ngu đầu đó…….nghe lời ta, ngoan, nhé?"
Tiêu Dương thấy vậy, tựa như nuốt phải ruồi, trừng Lãnh Lăng Duệ, sau đó ngoáy ngoáy tai, lại mạnh mẽ dụi mắt, quyết đoán đứng lên: “ không nên, không nên, nếu nhìn nữa là mọc lỗ kim." ( nếu không tuân thủ “ phi lễ )Jphi vật thị" là mọc lỗ kim
Vừa mới dứt lời, liền nhận được 2 thanh mắt đao từ Lãnh Lăng Duệ và mỗ yêu tinh, 1 cái lạnh lẽo, 1 cái đầy oán niệm. Vì vậy,Tiêu Dương đành gượng cười 2 tiếng : “ Ta đi tắm đã, 2 người cứ tiếp tục…" Nói xong ngay lập tức xoay người chạy.
Bị Tiêu Dương phá như vậy, Lãnh Lăng Duệ lại khôi phục biểu tình bình thường, xoay đầu tiểu yêu tinh đang định tiếp tục dựa sang 1 bên, nhíu mày nói : “ ngươi muốn cao nữa làm gì?"
Lãnh kỉ kỉ trả lời: “ giờ lùn quá"
“Không lùn."
“Lùn……"
“Ta nói không lùn là không lùn!"
“Nhưng là……" Mỗ yêu tinh nhìn nhìn Lãnh Lăng Duệ, đúng lý hợp tình nói: “ ngươi và Hoa Hoa đều cao hơn ta, ta uất ức!"
Lãnh Lăng Duệ không chút nghĩ ngợi nói: “như thế này là vừa rồi !"
“sao lại vừa ……" (vừa để ôm chứ còn gì nữa….hô…hô…"
“……" Lãnh Lăng Duệ á khẩu.
Kỳ thật hắn cũng không biết vì sao thấy vừa………có lẽ vì ngày đó nhìn 2 người đứng sóng vai trong gương thật thuận mắt, cũng có lẽ mỗi khi quay đầu, chỉ cần hơi nhìn xuống là có thế thấy được khuôn mặt hơi ngẩng lên, rõ ràng đến từng cọng lông mi, không cần phải xoay người là có thể nắm lấy tay, chỉ nhẹ nhàng nghiêng đầu là có thể chạm tới đầu bé, cảm giác đó…….thực thoải mái, thực ấm áp.
Lãnh Lăng Duệ cười 1 cách tự nhiên, mỗ yêu tinh bị nụ cười này khiến cho lóa mắt, quên luôn vấn đề chiều cao luôn mãi rối rắm, được bàn tay dày rộng nhẹ vỗ về trên lưng, mơ hồ ra khỏi phòng ăn, xuyên qua phòng khách, đi vào phòng ngủ, ngay cả việc cất bước cũng phải dựa vào bản năng, toàn thân chỉ có nơi bàn tay ấy chạm vào là có cảm giác…
Mãi tới lúc Lãnh Lăng Duệ buông tay, Lãnh Kỉ Kỉ mới thấy mình giờ đã ngoan ngoãn ngồi trước bàn máy tính trong phòng ngủ, trong lòng đột nhiên nhảy dựng, quay đầu lại, ngốc nghếch nói với Lãnh Lăng Duệ : “ Chết rồi, Duệ Duệ, lúc nãy ta thực sự đập nhiều ngu đầu rồi…"
“……"
Nói thật, Lãnh Lăng Duệ thiệt tình vô lực, thực đau đầu với biểu tình này của mỗ yêu tinh
Khi mỗ yêu tinh vẫn còn là tiểu yêu tinh, mỗi khi bé ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn hắn với vẻ mặt này, Lãnh Lăng Duệ thường không nhịn được đi véo má bé. Giờ bé trưởng thành rồi, mang theo bộ dạng của 1 học sinh trung học, hơi ngửa đầu, ánh mắt vốn đã to lại mở lớn hơn nữa nhìn hắn, Lãnh Lăng Duệ đột nhiên cảm thấy véo má thôi là chưa đủ…
Ho 1 tiếng, quay đầu ra khỏi phòng, vừa đi vừa nói : “ ngươi chơi máy tính 1 lát đã, chờ Tiêu Dương tắm xong thì vào tắm"
Lãnh Kỉ Kỉ nâng đầu nhìn bóng dáng của Chủ nhà đại nhân, nghĩ rằng : “ sao bước chân của Lãnh Lăng Duệ như bay vậy? dùng từ gì để hình dung í nhỉ?… A! đúng rồi..là Chạy trối chết!
Lãnh Kỉ Kỉ tỏ vẻ rất vừa lòng với trí nhớ của mình, mới xem qua 1 lần đã có thể nhớ rõ, hoàn hảo hoàn hảo, không bị ngu quá ~~~ nghĩ xong còn vui mừng vỗ ngực, quay đầu chơi máy tính.
Nhưng bé không hề chuyên tâm chơi máy tính, trong đầu cứ hiện lên nụ cười lúc nãy của Chủ nhà đại nhân, trên lưng còn có cảm giác nong nóng, tựa như còn có bàn tay đang đặt lên đó. Lãnh Kỉ Kỉ thấy mình trở nên kì quái quá…hơi hối hận trong lòng, sao uống bình rượu kia xong nhiều chuyện lại biến hóa như vậy.
Thân hình đột nhiên trở nên lớn là điều đáng mừng, nhưng sức ăn lại trở nên giống Duệ Duệ và Hoa Hoa, thậm chí còn kém bọn họ, điều này có nghĩa là sau này không cao thêm được nữa, đầu cũng trở nên ngốc hơn, thường cảm thấy mơ hồ, ân, nhất là những lúc nhìn Duệ Duệ……Lãnh Kỉ Kỉ 2 tay chống cằm, vô thần nhìn màn hình máy tính.
Không biết qua bao lâu, thanh âm của Tiêu Dương truyền từ phòng khách tới : “ Tiểu quỷ ~! Đi tắm!"
Lãnh Kỉ Kỉ bừng tình, “ Nga.." 1 tiếng, liền lạch cạch phóng vào phòng tắm.
Trước đây Lãnh Lăng Duệ hiểu tính tình lộn xộn của Lãnh Kỉ Kỉ, sẽ nhắc nhở hắn lấy quần áo và khăn tắm. Nhưng hôm nay hắn bị cảm giác kì quái của mình với mỗ yêu tinh khiến quên béng mất, vì vậy..
Lãnh Kỉ Kỉ ngâm mình trong bồn tắm nước ấm, hừ hừ đầy thoải mái, phủ xà phòng lên đầy người, đang đùa cao hứng thì đột nhiên nhớ đến…: “ AA! Chết rồi, phải trần truồng!"
Tiêu Dương trầm mặc, nhìn lại bé với biểu tình đầy mâu thuẫn : không biết là đồng tình hay vui sướng khi người gặp họa nhiều hơn.
Môi càng thêm bĩu, Lãnh Kỉ Kỉ xoay mặt nhìn Lãnh Lăng Duệ ngồi cạnh,người này có vẻ rất là đau đầu với loại vẻ mặt này của bé, mới bị nhìn chưa đến 3s đã chuyển tầm mắt, ho nhẹ 1 tiếng, sau đó cố gắng khiến thanh âm thêm ôn nhu, an ủi nói : “ tốt lắm, có khi đến mai lại ăn được nhiều.."
Khó mà thấy được sự ôn nhu của Chủ nhà đại nhân, bé được 1 tấc lại muốn tiến 1 thước, vẻ mặt cầu xin đặt đầu lên bờ vai dày rộng của Chủ nhà đại nhân, sau đó hơi nâng đầu lên 1 chút, lại nhẹ nhàng đập đầu vào, nâng, đập, nâng, đập… dùng sức rất là nhẹ, như là làm nũng, miệng còn rầm rì : “ làm sao bây giờ? Duệ Duệ, ta không cao được nữa AAAAA ~~~~~" (cao vậy thôi, cao vậy mới dễ ôm a….hắc….hắc…… =)) )
Lãnh Duệ không nói gì, kệ bé dựa, vốn hắn lười quan tâm, nhưng chẳng hiểu sao lại cảm thấy xúc cảm nhẹ nhàng trên vai khiến cả trái tim đều trở nên mềm yếu, nhẫn nại nửa ngày, vẫn là vừa mắng vừa dỗ, vỗ vỗ đầu mỗ yêu tinh, thấp giọng nói : “ đừng đập nữa, đập nhiều nữa ngu đầu đó…….nghe lời ta, ngoan, nhé?"
Tiêu Dương thấy vậy, tựa như nuốt phải ruồi, trừng Lãnh Lăng Duệ, sau đó ngoáy ngoáy tai, lại mạnh mẽ dụi mắt, quyết đoán đứng lên: “ không nên, không nên, nếu nhìn nữa là mọc lỗ kim." ( nếu không tuân thủ “ phi lễ )Jphi vật thị" là mọc lỗ kim
Vừa mới dứt lời, liền nhận được 2 thanh mắt đao từ Lãnh Lăng Duệ và mỗ yêu tinh, 1 cái lạnh lẽo, 1 cái đầy oán niệm. Vì vậy,Tiêu Dương đành gượng cười 2 tiếng : “ Ta đi tắm đã, 2 người cứ tiếp tục…" Nói xong ngay lập tức xoay người chạy.
Bị Tiêu Dương phá như vậy, Lãnh Lăng Duệ lại khôi phục biểu tình bình thường, xoay đầu tiểu yêu tinh đang định tiếp tục dựa sang 1 bên, nhíu mày nói : “ ngươi muốn cao nữa làm gì?"
Lãnh kỉ kỉ trả lời: “ giờ lùn quá"
“Không lùn."
“Lùn……"
“Ta nói không lùn là không lùn!"
“Nhưng là……" Mỗ yêu tinh nhìn nhìn Lãnh Lăng Duệ, đúng lý hợp tình nói: “ ngươi và Hoa Hoa đều cao hơn ta, ta uất ức!"
Lãnh Lăng Duệ không chút nghĩ ngợi nói: “như thế này là vừa rồi !"
“sao lại vừa ……" (vừa để ôm chứ còn gì nữa….hô…hô…"
“……" Lãnh Lăng Duệ á khẩu.
Kỳ thật hắn cũng không biết vì sao thấy vừa………có lẽ vì ngày đó nhìn 2 người đứng sóng vai trong gương thật thuận mắt, cũng có lẽ mỗi khi quay đầu, chỉ cần hơi nhìn xuống là có thế thấy được khuôn mặt hơi ngẩng lên, rõ ràng đến từng cọng lông mi, không cần phải xoay người là có thể nắm lấy tay, chỉ nhẹ nhàng nghiêng đầu là có thể chạm tới đầu bé, cảm giác đó…….thực thoải mái, thực ấm áp.
Lãnh Lăng Duệ cười 1 cách tự nhiên, mỗ yêu tinh bị nụ cười này khiến cho lóa mắt, quên luôn vấn đề chiều cao luôn mãi rối rắm, được bàn tay dày rộng nhẹ vỗ về trên lưng, mơ hồ ra khỏi phòng ăn, xuyên qua phòng khách, đi vào phòng ngủ, ngay cả việc cất bước cũng phải dựa vào bản năng, toàn thân chỉ có nơi bàn tay ấy chạm vào là có cảm giác…
Mãi tới lúc Lãnh Lăng Duệ buông tay, Lãnh Kỉ Kỉ mới thấy mình giờ đã ngoan ngoãn ngồi trước bàn máy tính trong phòng ngủ, trong lòng đột nhiên nhảy dựng, quay đầu lại, ngốc nghếch nói với Lãnh Lăng Duệ : “ Chết rồi, Duệ Duệ, lúc nãy ta thực sự đập nhiều ngu đầu rồi…"
“……"
Nói thật, Lãnh Lăng Duệ thiệt tình vô lực, thực đau đầu với biểu tình này của mỗ yêu tinh
Khi mỗ yêu tinh vẫn còn là tiểu yêu tinh, mỗi khi bé ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn hắn với vẻ mặt này, Lãnh Lăng Duệ thường không nhịn được đi véo má bé. Giờ bé trưởng thành rồi, mang theo bộ dạng của 1 học sinh trung học, hơi ngửa đầu, ánh mắt vốn đã to lại mở lớn hơn nữa nhìn hắn, Lãnh Lăng Duệ đột nhiên cảm thấy véo má thôi là chưa đủ…
Ho 1 tiếng, quay đầu ra khỏi phòng, vừa đi vừa nói : “ ngươi chơi máy tính 1 lát đã, chờ Tiêu Dương tắm xong thì vào tắm"
Lãnh Kỉ Kỉ nâng đầu nhìn bóng dáng của Chủ nhà đại nhân, nghĩ rằng : “ sao bước chân của Lãnh Lăng Duệ như bay vậy? dùng từ gì để hình dung í nhỉ?… A! đúng rồi..là Chạy trối chết!
Lãnh Kỉ Kỉ tỏ vẻ rất vừa lòng với trí nhớ của mình, mới xem qua 1 lần đã có thể nhớ rõ, hoàn hảo hoàn hảo, không bị ngu quá ~~~ nghĩ xong còn vui mừng vỗ ngực, quay đầu chơi máy tính.
Nhưng bé không hề chuyên tâm chơi máy tính, trong đầu cứ hiện lên nụ cười lúc nãy của Chủ nhà đại nhân, trên lưng còn có cảm giác nong nóng, tựa như còn có bàn tay đang đặt lên đó. Lãnh Kỉ Kỉ thấy mình trở nên kì quái quá…hơi hối hận trong lòng, sao uống bình rượu kia xong nhiều chuyện lại biến hóa như vậy.
Thân hình đột nhiên trở nên lớn là điều đáng mừng, nhưng sức ăn lại trở nên giống Duệ Duệ và Hoa Hoa, thậm chí còn kém bọn họ, điều này có nghĩa là sau này không cao thêm được nữa, đầu cũng trở nên ngốc hơn, thường cảm thấy mơ hồ, ân, nhất là những lúc nhìn Duệ Duệ……Lãnh Kỉ Kỉ 2 tay chống cằm, vô thần nhìn màn hình máy tính.
Không biết qua bao lâu, thanh âm của Tiêu Dương truyền từ phòng khách tới : “ Tiểu quỷ ~! Đi tắm!"
Lãnh Kỉ Kỉ bừng tình, “ Nga.." 1 tiếng, liền lạch cạch phóng vào phòng tắm.
Trước đây Lãnh Lăng Duệ hiểu tính tình lộn xộn của Lãnh Kỉ Kỉ, sẽ nhắc nhở hắn lấy quần áo và khăn tắm. Nhưng hôm nay hắn bị cảm giác kì quái của mình với mỗ yêu tinh khiến quên béng mất, vì vậy..
Lãnh Kỉ Kỉ ngâm mình trong bồn tắm nước ấm, hừ hừ đầy thoải mái, phủ xà phòng lên đầy người, đang đùa cao hứng thì đột nhiên nhớ đến…: “ AA! Chết rồi, phải trần truồng!"
Tác giả :
Hàn Thủy Mặc Nha