Thiên Hải Nguyên Đường
Quyển 1 - Chương 46: Ký ức bị lãng quên

Thiên Hải Nguyên Đường

Quyển 1 - Chương 46: Ký ức bị lãng quên

Khu điện thờ được bao bọc bởi lớp tường cao có mái che, chỉ có hai lính ngự lâm đứng gác theo ca hai bên cửa lớn, đi vào trong thêm một vòng cây gỗ lâu năm, cây bụi xen kẽ, hiện giờ đang đầu xuân, những chùm hoa đỗ quyên đủ chủng loại đã chúm chím nụ xinh.

Phân ra hai khu chính một bên là nhà Thái Miếu một bên là nhà Thái Xã, nằm trên một diện tích rộng lớn phía nam hoàng cung, nơi này canh giữ cũng không tính sâm nghiêm, dù sao một năm mới mở cửa cúng tế được một bàn tay, lúc đó lính ngự lâm sẽ được điều tới, còn thường ngày thì luôn đóng cửa, chẳng có mấy ai lui tới trừ những cung nhân có bổn phận quét dọn.

Bất quá gần đó chính là cơ quan cấm vệ nên cũng chưa từng để xảy ra bất cứ vấn đề gì, chỉ là dạo này đặc biệt có một khách nhân thường xuyên ghé thăm, hơn nữa còn ở lại khá lâu, lâu tới mức khi mặt trời đã ngả về tây có người lặng lẽ tới từ tốn đánh thức mới uể oải trở về.

Ai cũng chẳng dám tới làm phiền, chỉ có một đám ám vệ của Cảnh Đế lén lút theo dõi xa xa trên các nóc nhà nhất cử nhất động của nhân hồng y kia.

Nằm khuất giữa hai điện thờ cúng là khu nhà ở của cung nhân cao tuổi, hậu viện phía sau có một diện tích mặt nước tuyệt đẹp tên gọi Thái Dương hồ, chính giữa trồng một gốc đại thụ lâu năm tên là Thanh Thiên Mộc,dưới nước lại thả Lân Lam Ngư, xa xa có một tòa biệt viện cổ kính màu đen tọa trấn.

Tòa nhà này chỉ có một tầng lầu,từ xa nhìn lại trông không có gì là đẹp mắt, âm âm u u như xua đuổi người ta ,phảng phất như được phủ lớp màn thời gian khiến nét tịch mịch không cách gì che dấu nổi.

Khắp các cột chống to cỡ một người ôm không hết, xà đỡ, xà ngang đều là chạm trổ hình thần thú lưỡng kỳ tranh minh nguyệt, nét khắc sống động mà uy vũ thể hiện rõ tay nghề vượt bậc của thợ thủ công. Cửa sổ, lan can, cửa chính, hoa văn họa là cảnh sông nước uốn lượn bất tận, núi trùng điệp miên man, cổ thụ vươn dài tán rộng trên đậu đầy yến đến, trên cao hạc bay hòa cùng mây trời.

Trong từng chi tiết nhỏ đều thấy rõ khối họa được điêu đắc sắc nét tinh xảo bực nào, có điều tất cả đều bị lũ nhện coi là tổ mà giăng tơ khắp nơi, nền gạch đá xanh khối lớn vương đầy lá khô. Bên trong bụi bặm bám một tầng mỏng, không khí ẩm mốc mà âm hàn khiến tiếng hắt hơi của ai khẽ vang, rất rõ ràng.

Hiển nhiên nơi này bị bỏ bê lâu năm, những gian phòng nối tiếp liên tục, được ngăn cách bởi tầng tầng lớp lớp trướng rủ màn che từ trần cao xuống nền gạch.

Đồ đạc bày biện trong này rất ít, cũng rất đơn giản, có những bức bình phong khảm xà cừ lấp lánh họa mai lan cúc trúc, có những giá sách nho nhỏ đặt lưa thưa mấy cuốn, có những bộ bàn ghế trên còn đặt ghiên đá đen mài mực, lọ ngọc xanh xám đựng bút lông sói, mấy thếp giấy trắng phủ bụi xếp ngọn ngàng được khối ngọc hồng nhạt đè lên.

Có những bức tranh treo đung đưa dựa vào bức tường lụa mỏng manh, tranh có tấm lớn tấm nhỏ, đều là họa phong cảnh. Nắng trong này theo các khe cửa lọt vào tạo ra từng luồng ánh sáng soi rõ những dải bụi bay bay nếu chúng lọt được vào, vẽ lên mặt nền nhà những cái bóng loang lổ không rõ hình thù.

Bức tranh phủ lớp bụi, đưa tay gạt đi liền lộ ra dung mạo người được họa.
Tranh treo rất nhiều hầu như ở khắp mọi nơi, xem ra chủ nhân cũ của nơi này là một người mê sưu tầm tranh hoặc là một nhân cuồng họa. Hẳn là một nhân ngày dài tháng rộng rảnh rỗi thảnh thơi ngồi họa các mỹ nữ của hoàng đế đi.

Vậy chẳng lẽ nơi này là chỗ ở của một họa ngự sư trước kia rất được hoàng đế tin dùng cùng coi trọng?

Tranh vẽ chủ lực là phong cảnh, nhưng luôn có một nữ nhân ẩn hiện thấp thoáng dưới những tán lá hoặc trong những luống hoa. Nữ nhân luôn họa ở khoảng cách khá xa, hoặc trong tư thế nhìn nghiêng hay nhìn ngang, như cố tình không vẽ rõ chi tiết ngũ quan mỹ nhân, như cố tình không họa rõ dung nhan, cũng có thể do họa sư không được phép lại gần, hoặc vẽ bằng kí ức mơ hồ.

Dù là thế, cả trăm bức ở đây, dường như không phải họa của trăm người, chỉ một nữ nhân thôi, còn là một nữ nhân thích mặc huyết y, một nữ nhân tay phải luôn cầm một thanh trường kiếm, một thanh kiếm màu ngân bạc,như đúc từ hàn băng.

Dù đã đến đây được mấy lần nhưng lần nào cũng phải đưa mắt ngắm người trong tranh, khi lần đầu đặt chân tới, nơi này truyền đến cảm giác hoài niệm đau thương cùng tịch mịch ,như sóng thủy triều đột ngột đánh úp tới không cách gì chống đỡ. Chấp niệm của cố nhân được chôn vùi mấy trăm năm, giờ mới có người hữu duyên đặt chân vào, đánh thức và tiếp nhận.

Có bức tranh nữ nhân múa kiếm trong thung lũng núi tuyết, trên nền trời xanh nhàn nhạt, khắp nơi là màu trắng xen lẫn với đá xanh, tuyết bay lác đác giăng giăng lên không trung mà nữ nhân huyết y như đang nhập tâm luyện kiếm hoàn toàn bỏ bê xung quanh,hoàn toàn không nhận ra có người ẩn nơi xa xăm nhìn chăm chú tới.

Lại có bức nữ nhân tung người bay lộn ngược trên không, thanh Tuyệt Ảnh vung lên lóe ra hàn quanh sắc lạnh vẽ một đường cong hoa mỹ, xung quanh ngổn ngang trên mặt đất là xác người, tứ chi đứt lìa, máu tươi văng khắp nơi. Phía xa xăm mơ hồ còn có người đứng đó lặng lẽ nhìn lại.

Có bức nữ nhân này khụy một chân xuống đất, một tay chống trường kiếm, y phục rách nát lộ ra miệng vết thương, tóc dài rối bù để tung bay tùy ý, khuôn mặt dính đầy máu,ánh mắt hung hiểm ,lãnh huyết tuyệt tình ,xung quanh, xác binh lính chết không toàn thây, chất cao thành đống…

Có bức huyết nhân cầm thanh Tuyệt Ảnh giơ lên cao như thị uy, ánh mắt lãnh tuyệt vô tình nhìn thẳng phía trước ,xung quanh là hôi khắc ảm đảm như giăng sương mù,ẩn hiện hư ảo những toán lính đứng lặng lẽ xung quanh ,họa sư vẽ đám lính với gương mặt tối om,chỉ có đôi mắt ánh lên âm hiểm như của dã thú…

Nữ nhân này rốt cuộc là ai? Tuyệt đối không phải là nữ nhân có lai lịch bình thường.

Gần trăm bức tranh ở đây, không bức nào lặp lại hành động hoặc khung cảnh ,mỗi bức lại diễn tả trạng thái và không gian khác.

Trang phục cũng không giống người trung nguyên,lấy màu đỏ nóng bỏng làm chủ đạo sau đó xen vào sắc xanh lam, xanh lá, tím nhạt ở gấu váy ,vạt áo, viền cổ và viền tay, trang sức cài đầu, vòng cổ ,vòng tay ,phụ kiện y phục đều là thuần bạc trắng, ngoài ra không đính thêm bất cứ một chi tiết nhỏ vào vàng hay ngọc.

Đây là nét đặc trưng trang phục của hoàng tộc Ô Tư Tạng…

Thêm một điều đặc biệt nữa là, dưới mỗi bức tranh, họa sư để ấn hiệu cặp chữ Thảo nhỏ xíu Long Trì Phượng Các xếp thành hình vòng tròn, bên trong có ngọn lửa đỏ.

Ngón tay thon dài vuốt ve nơi ấn hiệu, cảm giác như có dòng điện chạy vào tâm can sau đó lăn tăn lan đi tứ phía, rồi lại chạm tới nơi họa kiếm, thanh kiếm này thực có tồn tại, hiện giờ nó đã có một chủ nhân mới .

Âm thanh nam tính thầm thì thốt ra.

-Tuyệt Ảnh quả thật thuộc về nữ nhân này? Chẳng lẽ đây chính là người sở hữu lúc trước khiến thanh kiếm phải ngâm mình mấy chục năm trong lòng Thái Dương hồ?

Lúc trước Dạ Vũ với Thiên Nguyên sáng nào cũng luận kiếm trong vườn hoa thụ. Đao và kiếm vốn không thích hợp luyện cùng nhưng vì chiêu thức của cả hai lại bắt nguồn từ một bộ pháp do ma đao Vô Huyết Mặc Huyền chỉ dạy nên miễn cưỡng có thể cho qua.

Lại nói lúc đó Thiên Nguyên cũng chưa có thanh đao Hắc Long Nha bên cạnh cho nên đấu với Dạ vũ thường xuyên phải thay đao mới, điều này khiến chàng để ý tới lai lịch thanh Tuyệt Ảnh kia.

Hỏi chủ nhân được thừa hưởng, hẳn ta chỉ nói đó là thanh kiếm do thánh nữ ban cho sau khi thăng chức trưởng lão. “Lúc đó người vuốt ve và nhìn ngắm thanh kiếm với tâm tình không tốt lắm ,cặp lông mày thanh tú nhíu lại dường như đắn đo suy tính rất lâu vẫn khó khăn đưa ra quyết định ,sau cùng cũng nhàn nhạt nói nó mới ốm dậy."

Mới ốm dậy là sao chứ? Cho nên Dạ Vũ liền nổi hứng tò mò đi hỏi dò thêm, ánh mắt thánh nữ nhìn vào tán hoa thụ xôn xao trong gió lộng, mãi hồi lâu mới mở miệng. “nó từng bị người chủ lúc trước khiến cho thương thế nghiêm trọng…phải nằm ngủ gần trăm năm trong lòng Thái Dương hồ dưỡng bệnh…"

Thiên Nguyên nhớ sau đó có đi hỏi thánh nữ cho rõ ràng, chàng nhớ mình đã từng nghe thánh nữ kể cho rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện quan trọng có ý nghĩa, nhưng giờ thì, mọi thứ chỉ còn là mộng ảo…sau khi tỉnh lại…mọi thứ đều trở thành mây trôi nước chảy…không thể tìm lại.

Thiên Nguyên đi vào một căn phòng rộng lớn hơn cả, nơi này có rất nhiều cột được làm từ gỗ mun, trên thân đều chạm khắc cây ngô đồng có phượng khoàng đậu lên, màn lụa giăng khắp chốn, mỏng manh như cánh ve khe khẽ lay động, tầng tầng lớp lớp che dấu một bóng hình thấp thoáng.

Thiên Nguyên không còn đờ đẫn mất hồn nhìn như mấy lần đầu, cái bóng vẫn ẩn hiện sau những mảnh lụa được nắng rọi vào phát ra những tia sáng lấp lánh như dệt từ chỉ bạc. Chàng vẫn chỉ từ từ lại gần, lúc đầu nghe Dạ Vũ nói phát hiện một nơi có vẽ tranh một nữ nhân cầm kiếm Tuyệt ảnh, não bộ Xoẹt qua một tia sét, tâm vô cớ nổi lên sóng gió.

Sau khi để Dạ Vũ tiếp nhận công việc bồi cờ tẻ nhạt vô vị chán ngắt với Cảnh Đế,Thiên Nguyên chỉ là buồn chán không có việc gì làm liền tới khu điện thờ xem thực hư.

Nhưng sau khi tới nơi này rồi, lại không nỡ rời bỏ, khung cảnh ở đây vô cùng thân thuộc, từng gốc cây đỗ quyên mới hé nụ xanh, từng cột gỗ chạm kỳ lân còn bám đầy bụi bặm, từng tấm tranh vẽ mơ hồ, từng mảnh lụa trắng đã nhuộm màu tro xám …hết thảy như từng nhận thức qua.

Chàng lúc trước đích thực có sống trong cung, dù có sống trong cung cũng chưa từng được diện kiến chốn này, hơn nữa lúc 5 tuổi bị Thiên Địa Cung đuổi giết, sau đó bị huấn luyện hà khắc trở thành sát thủ, có khi nào lại trải qua một nơi như tòa viện vương giả?

Là địa vị ai đủ cao quý sở hữu? Rồi vì sao lại trở thành bỏ hoang cho nhện ẩn cư? Vì sao trong kí ức chưa từng bước tới lại nổi lên tâm tư xao động?

Hết thảy khi nhìn đến bức tượng ngọc kia, một khắc đó, đầu óc chàng từ trạng thái trắng toát hoang mang thành đêm đen mù mịt, cảm giác như dưới chân có địa trấn dữ dội.

Trên đài cao hình tròn xây 5 bậc, chàng dạo một vòng quanh nó lại nhìn ngắm một hồi xung quanh thêm lúc lâu, nơi này, sao lại đặc biệt thân quen? Thiên Nguyên tiến tới cây cột có gắn giá đèn, tay vươn lên chạm tới, khẽ di chuyển sang bên, tức thì âm thanh chuyển động của cơ quan dưới chân nổi lên.

Thiên Nguyên hướng tới nơi phát ra âm thanh,phía trên đài cao, mặt nền mở ra, từ phía dưới dần dần nâng lên một bức tượng tạc người đứng trên một thần thú Bát Phúc thân rùa đầu rồng. Bụi thời gian đã phủ một lớp mỏng tuy nhiên dung mạo người đó vẫn không vì thế bị dấu đi.

Thiên Nguyên nhìn đến mê man thất thần, mỗi ngày đều đến đây ngẩn người nhìn một chút mà đầu óc vẫn mờ mịt trống rỗng.

Chàng bước lên lưng con Bát Phúc được tạc từ đá thuần màu vàng cam, một vài dải nắng rọi tới khiến chất đá hắt lên thứ màu hoàng kim .Khoảng cách rất gần, Thiên Nguyên vươn hai tay chạm nhẹ lên khuôn mặt xóa đi lớp bụi bẩn. Chất đá trắng xanh lạnh toát ẩn hiện hư ảo những đường vân đỏ như máu uốn lượn thành dải lụa tựa như sóng nước xô đẩy, lại tựa như bị lửa thiêu đốt.

Khuôn mặt hiện ra chân thực, rõ ràng sống động như người thật lại khiến chàng có ảo giác như bước vào khu rừng sương mù.

-Mặc Phong?

Hai tay tượng ngọc buông thõng, vỏ đao nằm ngang, mũi đao trúc xuống…Bên tay phải cầm thanh đao, chuôi đao hình đầu rồng,đầu rồng ngậm ngọc trai đen, tay trái cầm vỏ đao, vỏ đao khắc thân rồng uốn lượn ,năm móng bám vào mây.
Đây chẳng phải Hắc Long Nha?

Khuôn mặt càng nhìn đi nhìn lại nhiều lần, nhìn càng lâu càng càng thấy xa lạ ,trong xa lạ lại rất đỗi thân thiết…

Thiên Nguyên nhíu mày càng chặt, đầu ẩn ẩn đau nhức vô thức đưa tay lên day day huyệt thái dương…

Cây đại thụ được trồng trên một gò đất nhô cao giữa lòng Thái Dương hồ, rễ mọc lan tràn một cách khoa trương, bò vắt vẻo như một đám trăn vây lấy bọc đất. Thân cây bành trướng như một đám cây con mọc khít khịt vào nhau rồi vươn cao vươn cao từng tầng từng cành lá thưa thớt những chùm hoa đơm bông thành buồng trĩu nặng, đong đưa đong đưa theo nhịp gió xuân hây hẩy.

Nụ hoa còn chưa nở hết, lộ ra sắc xanh mát lạnh cùng một mùi thơm thoang thoảng ,dễ chịu và không thể không thân quen hơn. Thanh Thiên Mộc này ở đây chỉ có một gốc, nhưng bản giáo ở Bạch Liên sơn lại được thánh nữ trồng thành vườn, hoa nở hầu như quanh năm, nhưng vào mùa chính là đầu xuân.

Thiên Nguyên đạp lên mặt hồ trong veo, nước không sâu, nhìn rõ tầng lá mục chất thành thảm dày nơi đáy, thỉnh thoảng có đàn cá nho nhỏ vòng vèo lượn tới. Mũi giày khẽ chạm nhẹ mặt nước đã mượn đủ lực để lướt đi tiếp một quãng xa, từ bờ hồ tới khu đất trồng cây bán kính khoảng 20 m,qua hai lần chạm mặt nước liền nhẹ nhàng đặt chân lên gốc Thanh Thiên Mộc.

Cây này để phát triển to lớn tới mức kinh hãi người nhìn hẳn tốn không ít thời gian, là mấy trăm năm trước được ai đó khuân từ nơi nào đó về trồng. Loại cây này vốn ưa khí hậu khô lạnh, hay chính xác hơn chịu được thời tiết khắc nhiệt, Mặc Vân từng nói qua, quê hương của nó ở Bắc kỳ, ở đấy tộc người Ô Tư Tạng coi nó là thần mộc mà thờ cúng.

Thiên Nguyên nhảy lên một cành gần mặt nước, chọn tư thế ngồi thoải mái thích hợp ngả lưng vào thân cây rồi nhắm mắt lại an tĩnh ngủ.

Gió xuân lành lạnh thổi mang theo hương thơm thanh lãnh làm lòng người vô thức thoải mái cùng an tĩnh rất nhiều, có điều không gian như buổi sớm mai đầu đông, còn vương rất nhiều hơi sương mù khiến cảnh vật không chân thực, mờ mờ ảo ảo như trong mộng bước.

Gió lạnh quét tới xua tan bớt sương giá lại kéo theo một trận hoa tung bay ngập trời.Những cánh hoa màu lam nhạt tung mình khỏi chùm hoa nở trĩu bông, mở ra một không gian trải rộng trước mắt, một hồ nước yên lặng mà tĩnh mịch như một mặt gương chết, không có sự sống ẩn chứa bên trong.

Thiên Nguyên đứng bên bờ hồ, nhìn gốc cây to đùng trước mắt, sương giá vẫn luẩn quẩn chưa chịu buông bỏ, ánh dương như còn chưa chịu thức giấc khiến không gian chìm trong hôi sắc làm lòng người vô cớ nổi nên bất an.

Giưã khung cảnh ảm đạm lại nổi lên một màu đỏ có chút nhức mắt, chàng đứng đến bần thần cả người, xa xa phía trước, dưới tầng cây thấp gần mặt nước một bóng áo đỏ như huyết ngồi dựa lưng vào thân cây,đầu ngẩng lên nhìn tán lá phía trên cao…

Khoảng cách rõ ràng không xa, dựa theo nhãn lực của bản thân thì dù cho có được một lớp sương mù che phủ thì hẳn huyết nhân kia vẫn phải nhìn ra. Nhưng chàng hết mở to mắt lại nheo mắt, nửa ngày sau vẫn chẳng tài nào thấu được dung mạo. Chỉ mơ hồ cảm thấy….đó là một nữ nhân…

Tiếng sáo véo von từ nơi nào vọng tới, ban đầu còn thấy thực xa xôi, thực mơ hồ, giờ thì càng lúc càng rõ ràng, chân thực như thể thổi kề sát bên. Thiên Nguyên vô thức ngó quanh,quả nhiên thấy bên cạnh có một nhân lặng đứng, không biết là xuất hiện từ khi nào.

Bản thân chàng không phải loại tự phụ cho rằng mình võ công thiên hạ đệ nhất rồi cao ngạo không xem ai vừa mắt. Để đạt được công lực như ngày hôm nay, ngay từ lúc 5 tuổi đã bắt đầu nếm trải quá trình tu luyện thiên tân vạn khổ ,sau lại kinh qua vô số tử chiến lớn nhỏ, thật chẳng dễ dàng gì đạt được bản lĩnh khiến đám thuộc hạ nể trọng.

Người bên cạnh như thể đột ngột hiện lên ,một chút cọ xát không khí khi dùng khinh công cũng chẳng phát ra, điều này sao có thể, phàm là vật hữu hình, một khi di chuyển trong không khí tức khắc sẽ tạo ra dư trấn ít nhiều, một chút khí tức cũng chẳng có thế này thật sự kinh ngạc không thôi, trừ phi, đây căn bản chính là vong hồn.

Thiên nguyên bước lại gần, sương mù như vây kín lấy người đó, căn bản chàng vẫn không cách nào nhìn rõ, chỉ cảm thấy đó là một nam nhân…mà nam nhân này, kỳ thực vô cùng thân thiết.

-ngươi là ai?

Chàng mở miệng hỏi rồi kiên nhẫn chờ đợi. Tiếng sáo vẫn réo rắt vọng tới, không biết là từ đâu không biết là do ai thổi.

Người này như bức tượng, câm lặng đăm đăm hướng về phía hồ nước, chàng dõi mắt theo liền thấy nữ nhân huyết y kia đang quay đầu lại…Thiên Nguyên vẫn chẳng thể thấy rõ ngũ quan người kia ,nhưng chẳng hiểu sao cảm giác cực kỳ thương tâm mà lãnh tuyệt của người đó mang lại ,khiến chàng khổ sở không nói lên lời.

Thiên Nguyên nhìn một bên khuôn mặt của nam nhân, sương mù tan đi ,hoa xanh lam tung bay tan tác như thể bão tố sắp kéo tới.

-ngươi là ai?

Chàng lặp lại câu hỏi, khuôn mặt kia khi chân chính hiện ra làm chàng kinh hoảng giật mình thức dậy.

Tiếng sáo êm ả vọng tới, tựa như tiếng gió thoảng đi lại trong khu vườn xôn xao lá vẫy gọi. Nắng hoàng hôn vương lên những tầng lá phía trên tạo ra mảng ánh sáng lóng lánh có chút chói mắt.

Sau khi chớp mắt mấy cái, nắng cũng thấy dịu đi rất nhiều, một cơn gió mát lịm đập vào mặt làm chàng hoàn toàn tỉnh táo. Thiên Nguyên đưa mắt nhìn quanh, thấy một nam nhân mặc y phục màu thiên thanh quen thuộc của bản giáo .Người ấy đứng bên kia bờ hồ, hai tay nâng một cây sáo ngọc phỷ thúy xanh biêng biếc, tiếng sáo dìu dặt lại trong veo là từ đó khuất tán khắp mọi nơi, đánh thức chàng khỏi cơn mộng mị.

Mọi khi, tên Dạ Vũ kia xong việc sẽ tới đánh thức, hắn sẽ bò tới gần, cất cái chất giọng vốn lười biếng còn mỏng manh như sao sắc, uốn nó thành một âm vực vặn vẹo như u hồn nơi địa quỷ gọi với lên dương thế một cách thèm thuồng khát vọng.

Thế là chàng nổi hết da gà da vịt mà choàng tỉnh ,đập vào mắt chính là gương mặt tinh mỹ phóng đại đang nhăn nhở cười. Thiên Nguyên âm trầm nhìn làm hắn cười ngượng ngùng gãi mũi mấy cái rồi phóng đi xa trở lại bên bờ hồ quỳ xuống.

Chàng day huyệt thái dương ẩn ẩn đau nhức rồi mới lại đưa mắt nhìn nam nhân thân quen kia. Sau khi thấy chủ nhân đã thức ,Mặc Phong cũng thu hồi lại tiếng sáo, thong thả quỳ một chân xuống ,lưng thẳng đầu hơi cúi, hành lễ.

Thiên nguyên thở dài một hơi, dạo gần đây tới chỗ này ngủ trưa liền thường xuyên nằm mộng lại là cùng giấc mơ .Vị trí chàng đang ngồi chính là vị trí nữ nhân huyết y kia vẫn ngồi ,mà nơi Mặc Phong kia đang đứng cũng chính là nơi thanh y khuynh thành kia đứng.

Phải,chính là đang nói về cùng một người mà thôi.

Thiên nguyên nhẹ nhàng lướt chân trên mặt nước, qua vài giây ngắn ngủi đã yên ổn đứng bên cạnh vị mỹ nam tử kia. Chàng từ trên cao nhìn xuống, hàng lông mày khẽ nhíu rồi giãn ra.

-đứng lên.

Mặc phong ung dung đứng lên, khí chất thong dong điềm đạm lại lãnh ngạo cao xa, nụ cười bình thản bên khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt trong trẻo mà lạnh nhạt nhìn chàng luôn ẩn chứa tia sáng ôn nhu hiếm hoi.

Mặc Phong này đối với ai cũng một bộ khách khí mà xa cách, giọng nói tuy trầm ấm ngữ điệu dễ nghe, cử chỉ nho nhã lại đúng mực nhưng luôn tạo một khoảng trống nhất định mà ai cũng không thân cận được.

-ngươi có điều gì quên nói với ta không?

-chủ nhân là muốn thuộc hạ nói gì?

-tất cả những gì ngươi biết lại định dấu diếm ta…

-tất cả những gì thuộc hạ biết …trước giờ chủ nhân chưa từng hỏi…hôm nay tại sao lại có hứng thú?

-đột nhiên nhận ra ngươi có một vị trí thật đặc biệt trong ta…
-đến giờ người mới nhận ra sao?

Thiên nguyên nhìn vị thuộc hạ này hồi lâu, gương mặt thanh khiết ,khí chất ngạo cốt lánh đời, cực kỳ quen thuộc như thể đã được nhìn ngắm hàng ngày ,thường xuyên từ rất lâu rất lâu về trước, tính cách vừa ôn nhu vừa lạnh nhạt đó cũng thập phần thân thiết…cảm giác này rất khó diễn tả bằng lời.

Chàng nhìn ngôi nhà gỗ đen, tùy ý hỏi.

-nơi này…có ấn tượng gì với ngươi không?

-một chút…

-quen biết sao?

-quả thật có nhận thức qua…

-bên trong có một pho tượng ngọc, đó là tạc ai? Bên trong có treo rất nhiều tranh, đó là họa ai?

Mặc phong nhìn nhìn Thiên Nguyên,chàng cũng thẳng thắn nghiêm nghị đối mắt lại.

Đôi mắt của Mặc Phong không phải chỉ dùng từ rất đẹp là có thể mường tựa ra, nó trong vắt phản chiếu lại hầu hết tia sáng khiến cặp mắt lúc nào trông cũng lấp lánh như sao trời. Thế nhưng ẩn sâu dưới làn nước thu thủy tuyệt đối không phải là sự đơn thuần giản dị đó. Vẻ xinh đẹp lộng lẫy hoàn toàn che lấp đau thương bế tắc mà năm tháng thăng trầm hờ hững lạnh nhạt trôi qua cũng không cách gì xóa bỏ nổi.

Đôi mắt của Thiên Nguyên lại tựa như tầng nước lạnh toát của hồ băng, càng xuống sâu càng tăm tối như không thấy điểm kết thúc, càng xoáy vào cố nhìn lâu nhìn kỹ lại chỉ thấy một con đường nối thẳng tới địa ngục khiến người ta nhói tim lặng người.

-chủ nhân của ta…trước mắt đó chưa phải là việc khẩn…hơn nữa…chuyện lúc trước là một hồi ký ức rất lâu, lâu tới mức có một số việc buộc lòng phải lãng quên…

-vậy sao? Thế chuyện gì gấp hơn?

-đương nhiên là việc thành gia lập thất 5 ngày sau diễn ra của chủ công…
Tác giả : Cổ Cổ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại