Thiên Hạ Vô Nhị (Hoa Gia Hỷ Sự)
Chương 52: Chúng ta có thời gian là cả đời, muội có thể từ từ học thích ta
Vốn là Hoa Quý Lương muốn chọn một ngày may mắn ngày để Mạnh Hoài Cẩn đến nhà, nhưng mà Đại tướng quân quá sốt ruột, kiên quyết chọn bảy ngày sau sẽ đến cầu thân, đến lúc đó gần tới ngày sẽ bàn bạc, nhanh chóng lo liệu xong chuyện này.
Hoa Quý Lương vẫn cảm thấy quá nhanh, sẽ ủy khuất khuê nữ của ông, nhưng Mạnh Hoài Cẩn vẫn cảm thấy có chút bất an, bởi vì hình như chuyện này diễn ra rất thuận lợi, hắn sợ có biến cố gì đó.
Không ngờ hắn vừa mới nghĩ như vậy, không đến mấy ngày thánh chỉ đã hạ xuống.
Mạnh Hoài Cẩn đang vô cùng cao hứng đặt mua sính lễ lại nhận được điều nhiệm của Hoàng thượng, nói là biên giới phương bắc nơi giao nhau giữa ba nước, Hách Liên Thác Thác lại đang rục rịch, muốn hắn nhanh chóng đến đó bình ổn tranh chấp.
Quân đội của Hách Liên Thác Thác ở trong mắt Mạnh Hoài Cẩn hắn chỉ là một đám mã tặc mà thôi, dù có ầm ỹ cũng không xảy ra chuyện gì, cho nên hắn vẫn không quan tâm, chủ yếu là bởi vì Hách Liên Thác Thác thích đến biên giới của Địch Đóa quốc để gây sự hơn.
Đi giải quyết phiền toái cho người Địch Đóa thật sự không phải là phong cách của Mạnh Hoài Cẩn, hắn vẫn luôn dung túng cho bọn người Hách Liên Thác Thác kia gây sự.
Nay bỗng nhiên Hoàng thượng cứ như vậy sai hắn đi, Mạnh Hoài Cẩn cho rằng nguyên nhân là bởi vì muốn giao hảo với Địch Đóa, hắn không muốn, nhưng vẫn phải lập tức ra roi thúc ngựa chạy tới biên quan, thầm nghĩ đi sớm về sớm để không chậm trễ hôn sự của hắn và Hoa Thanh Vũ.
Bởi vì Mạnh Hoài Cẩn đi vội vàng, chỉ phái người thông tri cho Hoa gia, nói là chờ hắn đánh lui Man tộc kia, rồi trở về tiếp tục thương nghị chuyện kết hôn.
Thật ra Hoa lão gia rất mừng rỡ, đúng lúc ông ta sẽ có thời gian chuẩn bị đặt mua đồ cưới thật tốt cho Hoa Thanh Vũ, nhà giàu nhất thiên hạ gả nữ nhi há có thể qua loa.
Nhất định phải vô cùng náo nhiệt!
Mấy ngày nay tất cả mọi người trong Hoa phủ đều bận rộn vì chuyện chuẩn bị đồ cưới cho Hoa Thanh Vũ, Hoa Quý Lương vốn yêu thương Hoa Thanh Vũ, lại muốn sau hơn mười năm bạc đãi nàng, nhất định phải đem những thứ tốt nhất trong thiên hạ đến cho nàng.
Phái môn sinh môn đệ, gia phó đi các nơi tìm kỳ trân dị bảo, châu ngọc dị ngoạn, nhung tơ gấm vóc. Khiến cho từ trên xuống dưới Hoa gia đều bận tối mày tối mặt.
Mỗi ngày chỉ có Hoa Thanh Vũ đối mặt với gương thở dài, dường như không hề có một chút không khí vui mừng nào.
Bởi vì vừa nghĩ tới mình sẽ xinh đẹp như vậy mà xuất giá, Hoa Thanh Vũ lại cảm thấy trong lòng ê ẩm, bây giờ mộng đẹp đã bị vỡ……
Người bên ngoài cũng là không biết suy nghĩ của Hoa Thanh Vũ, chỉ nghĩ là nàng sắp xuất giá, luyến tiếc nhà mẹ đẻ.
“Muội than thở tức giận cái gì, ta còn chưa thở dài nữa." Hoa Trảm Nghiên đến thăm Hoa Thanh Vũ, nhìn thấy nàng thở dài một mình, nhịn không được chua xót nói, “Lúc bộ dạng của muội xấu như vậy, cũng không thấy muội nhìn gương thở dài! Quả nhiên khi con người trở nên xinh đẹp thì tính tình cũng sẽ lập dị theo!"
Hoa Thanh Vũ rất muốn nói một câu quả nhiên làm người xấu xí cũng không dễ dàng, nhưng mà ngẫm lại vẫn nên quên đi……
Bởi vì bây giờ tỷ tỷ đã hoàn toàn khác với trước đây, không còn xinh đẹp rung động lòng người nữa. Hoa Thanh Vũ trông mặt mà bắt hình dong, lập tức cảm thấy gần gũi với tỷ tỷ hơn, không hề chán ghét nàng ta nữa……
Tuy rằng nàng biết mình nghĩ như vậy là không đúng, nhưng mà không thể khống chế được bản thân thích tỷ tỷ!
“Tỷ tỷ, tỷ đến tìm ta có chuyện gì không?"
“Tất nhiên là chúc mừng muội, nghe nói phụ thân không kiên trì, đã đồng ý gả muội cho Mạnh Hoài Cẩn, chỉ chờ hắn ta trở về từ biên quan sẽ lập tức thành hôn."
Hoa Trảm Nghiên có chút không cam lòng, lại có chút bất đắc dĩ thở dài nói,
“Nhiều ngày trôi qua như vậy, cuối cùng cũng có một việc có thể miễn cưỡng khiến cho ta vui vẻ một chút."
“Ta gả cho Đại tướng quân, tỷ rất cao hứng sao?" Hoa Thanh Vũ nghi hoặc hỏi.
“Tất nhiên! Muội được gả vào chỗ tốt, dĩ nhiên ta cũng có thể được thơm lây gả vào chỗ tốt." Hoa Trảm Nghiên sờ sờ mặt mình nói, “Hiện tại ta cũng không đẹp lắm, chỉ có thể dựa vào hôn nhân của muội, giúp đỡ ta một chút."
“Lúc trước không phải có rất nhiều người cầu thân với tỷ sao?" Hoa Thanh Vũ nói,
“Tỷ sợ cái gì."
“Những người đó, vừa nghe được chuyện của mẫu thân ta, làm sao còn có thể đồng ý cưới ta được nữa?" Hoa Trảm Nghiên cười lạnh nói, “Huống chi, bây giờ ta đã thay đổi."
Hoa Thanh Vũ bị lời nói của tỷ tỷ khiến cho có chút thương cảm.
Thế giới này thật sự tàn khốc như vậy sao?
“Ta cũng xấu, nhưng mà Đại tướng quân cũng nguyện ý lấy ta." Hoa Thanh Vũ thử an ủi Hoa Trảm Nghiên nói, “Nói không chừng tỷ cũng có thể gặp được một Đại tướng quân như thế, tỷ nói xem có phải không?"
Hoa Trảm Nghiên nhíu mày nói: “Muội thật đúng là vô tư……"
“Đúng vậy, mỗi ngày thiên hạ này đều xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện không tốt, mặc dù chỉ là một Hoa gia nhưng mỗi ngày cũng có rất nhiều bi kịch xảy ra, tỷ xem buổi sáng hôm nay con chó Đại Hoàng trông cửa vì khó sinh mà chết, cho nên chúng ta càng phải tìm chút chuyện để vui vẻ, lão thiên gia không cho chúng ta những chuyện vui, nhưng bản thân chúng ta luôn muốn tìm những thú vui, có phải không?"
Hoa Trảm Nghiên bất đắc dĩ lắc đầu cười nói: “Có lẽ ta cũng có thể học hỏi muội."
Thấy tỷ tỷ nhanh như vậy đã bị mình thuyết phục, thật ra Hoa Thanh Vũ có chút không quen.
“Tỷ tỷ, bây giờ tỷ không hề điêu ngoa chút nào, ta thật sự không quen."
“Muội cho rằng ta không muốn tiếp tục điêu ngoa hay sao?" Hoa Trảm Nghiên liếc mắt, cười lạnh một tiếng tự giễu nói, “Nhưng mà ta không ngu ngốc, hiện tại ta không còn tướng mạo khuynh quốc khuynh thành, nên sẽ không còn đa sầu đa bệnh."
Thời điểm hai tỷ muội đang không biết nói gì với nhau, nhũ mẫu trong nhà lại vô cùng vui mừng chạy vào trong phòng, lớn tiếng nói: “Ôi, hai vị đại tiểu thư của ta, nhanh đến nhà lớn đi, trong cung phái người đến đây! Chính là thánh chỉ! Là ý chỉ của Hoàng thượng, thái giám truyền chỉ kia nói, lần này Hoa gia có đại hỷ sự đó!"
Đại hỷ sự?
Hoa Trảm Nghiên và Hoa Thanh Vũ hai mặt nhìn nhau, không thể tưởng được bây giờ Hoa gia vẫn còn có thể xảy ra chuyện đại hỷ sự như thế.
“Hai vị cô nãi nãi, đứng ngốc ở đó làm cái gì, còn không nhanh thay quần áo theo ta đi ra tiếp chỉ? Lão gia đã chờ lâu rồi!"
Hai tỷ muội vội vàng đến phòng khách, phụ thân thần sắc trầm trọng đang chờ ở nơi đó.
Hoa Thanh Vũ nghi hoặc theo mọi người cùng quỳ xuống, chỉ nghe thấy thái giám trong cung mở thánh chỉ, trầm bổng đọc: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Con trai của Trẫm là Hoàng tử Trầm Ký Ngôn nhân phẩm quý trọng, hiếu thảo tốt bụng, văn võ song toàn, mà nay đã tới tuổi trưởng thành, cần phải chọn ra hiền nữ để kết duyên. Nay nghe thấy có Hoa Thanh Vũ là con gái của Hoa thị thành Cẩm Quan, năm nay vừa mới mười lăm, tướng mạo đoan trang, thanh tú trí tuệ, thành thạo hào phóng, ôn lương đôn hậu, có thể cùng Cửu hoàng tử tạo nên thiên địa, Thái hậu và Trẫm nghe thấy vô cùng vui mừng. Đã trở thành giai nhân xinh đẹp, cho nên Trẫm hạ chỉ khâm định Hoa Thanh Vũ con gái của Hoa thị trở thành vương phi của Cửu Vương gia Trầm Ký Ngôn, việc chọn ngày cưới, tất cả các lễ nghi, sẽ giao cho Lễ bộ và Khâm Thiên giám cùng nhau lo liệu, chọn ra ngày tốt để thành hôn. Khâm thử!"
Hóa ra là Hoàng thượng cao cao tại thượng xen vào việc của người khác, ban Hoa Thanh Vũ cho Trầm Ký Ngôn, hoàng tử mà ông ta yêu thương nhất, chỉ chờ đến một tháng sau Hoa Thanh Vũ cập kê là sẽ thành thân.
……
Trầm Ký Ngôn có chút bất an, nhưng thật ra Trầm Ký Ngôn rất ít khi vì ai, hay vì chuyện nào đó mà bất an, chẳng qua là trong đầu Hoa Thanh Vũ nghĩ cái gì, Trầm Ký Ngôn luôn không biết, hồi nhỏ không biết, hiện tại cũng không biết.
Trầm Ký Ngôn không biết sau khi Hoàng thượng tứ hôn, Hoa Thanh Vũ sẽ có phản ứng gì, có thể sẽ cao hứng, có thể sẽ không biết làm sao, hay là hội sẽ tức giận với hắn, trách hắn không thông báo trước cho nàng.
Thật ra Trầm Ký Ngôn cũng không muốn đi tới bước này, không muốn dùng thánh chỉ áp đặt Hoa gia, không muốn buộc Hoa Quý Lương gả Hoa Thanh Vũ cho mình.
Nhưng mà Mạnh Hoài Cẩn như hổ rình mồi với Hoa Thanh Vũ, Hình Nhạn Lai cũng chưa bao giờ hết hy vọng với Hoa Thanh Vũ, hiện tại nhiều đối thủ cạnh tranh như vậy, chờ thêm một thời gian nữa mỹ mạo xinh đẹp của nàng sẽ truyền đi, không biết còn gặp phải bao nhiêu chuyện phiền toái nữa.
Trầm Ký Ngôn hắn không có khả năng luôn đặt tâm tư ở chỗ Hoa Thanh Vũ, thân mình của phụ hoàng càng ngày càng kém, bây giờ chuyện hắn cần quan tâm nhất là ngôi vị, hắn không thể phân tâm trên người Hoa Thanh Vũ nữa, cũng không có thời gian chậm rãi chờ Hoa Thanh Vũ lưỡng tình tương duyệt với hắn, chỉ có thể dùng chút thủ đoạn.
Nhưng mà Trầm Ký Ngôn nghĩ, dù sao Hoa Thanh Vũ cũng sẽ tha thứ cho hắn.
Cho dù hiện tại nàng không tha thứ cho hắn cũng không sao, bởi vì bây giờ có một số việc nàng còn chưa hiểu, từ từ mới có thể hiểu, hắn không thể chờ đến khi nàng hiểu hết chuyện này, chỉ sợ đến lúc đó đã quá muộn. Hắn chỉ có thể đưa nàng về bên cạnh mình trước, rồi chậm rãi cùng nàng thay đổi.
Nghĩ đến đây, Trầm Ký Ngôn bước chân, đi vào trong tiểu trúc Ngưng Huy của Hoa Thanh Vũ.
Mộng Điệp nhìn thấy Trầm Ký Ngôn đến cũng không tức giận, lạnh lùng hướng vào trong phòng hô một tiếng Cửu Vương gia đến, coi như là thông báo, thậm chí cũng không hành lễ với Trầm Ký Ngôn.
Nhưng mà giờ phút Trầm Ký Ngôn không có tâm tư so đo với Tử Điệp, hắn chỉ một lòng muốn biết tâm tư của Hoa Thanh Vũ.
Thời điểm đi vào phòng, Hoa Thanh Vũ đang ngồi trước bàn xem Kinh Phật.
Tuy rằng sau khi Hoa Thanh Vũ khôi phục lại dung mạo, hắn cũng đã nhìn thấy vài lần, nhưng mỗi khi nhìn thấy gương mặt tuyệt sắc của nàng, Trầm Ký Ngôn vẫn luôn âm thầm kinh hãi.
Nhưng mà Trầm Ký Ngôn không quen thể hiện vui buồn ra mặt, cũng không thể hiện sự giật mình lên trên mặt, chỉ mỉm cười đi đến bên người Hoa Thanh Vũ, dùng giọng nói vô cùng thân mật tự nhiên nhất hỏi: “Đang nhìn cái gì đó, sao lại chuyên tâm như vậy?"
Hoa Thanh Vũ sửng sốt, lúc này mới ý thức được là Trầm Ký Ngôn đến đây, buông kinh Phật xuống nói: “Ta rất chuyên tâm, cũng không biết huynh đã đến rồi!"
Trầm Ký Ngôn nở nụ cười, hỏi: “Kinh Phật nhìn hay như vậy sao, cho nên ngay cả ta vào phòng cũng không biết, khó trách lão hòa thượng ở Tĩnh An tự nói muội có tuệ căn."
“Không phải! Một chữ ta cũng không vào……" Hoa Thanh Vũ cười tủm tỉm giải thích nói, “Ta cầm kinh Phật mà suy nghĩ quá chuyên tâm thôi!"
“Nghĩ gì thế?"
“Nghĩ làm sao để Hoàng thượng không gả ta cho huynh!" Hoa Thanh Vũ nói trắng ra, “Huynh cũng biết chuyện này đúng không? Hoàng thượng gả ta cho huynh, nhưng ta không muốn……"
Thiếu chút nữa Trầm Ký Ngôn không thể duy trì nụ cười trên mặt, tuy rằng dáng vẻ của Hoa Thanh Vũ đã thay đổi, nhưng vẫn giống như trước đây nói những câu đâm vào lòng người ta.
Nhưng mà Trầm Ký Ngôn cũng không tức giận với nàng, dù sao mấy thứ này hắn có thể chậm rãi dạy cho nàng, chậm rãi làm cho nàng thay đổi.
Nếu không với tướng mạo như vậy, cùng với tính tình như vậy, không biết về sau sẽ có bao nhiêu người phải nhớ hận nàng, làm sao có thể gánh được trách nhiệm nặng nề của Vương phi.
Trầm Ký Ngôn điều chỉnh tốt nụ cười, gõ gõ đầu Hoa Thanh Vũ hỏi: “Vì sao muội không muốn gả cho ta, không phải từ nhỏ chúng ta vẫn luôn thân thiết với nhau sao?"
“Bởi vì ta đã đồng ý gả cho Đại tướng quân."
Nghe thấy ba chữ Đại tướng quân này, ánh mắt của Trầm Ký Ngôn trở nên lạnh lẽo.
Nhưng Hoa Thanh Vũ vẫn chưa phát hiện, cau mày mất hứng nói: “Ta không thể nói mà không giữ lời, hơn nữa hôm nay ta đã đồng ý gả cho Đại tướng quân rồi, ngày mai còn nói muốn gả cho huynh, người ta còn tưởng rằng ta là một cô nương thay đổi thất thường."
Trầm Ký Ngôn nở nụ cười, xoa xoa đầu Hoa Thanh Vũ nói: “Yên tâm, có ta ở đây rồi không ai dám nói muội đâu."
Hoa Thanh Vũ liếc mắt nhìn Trầm Ký Ngôn một cái, lại cúi đầu nói: “Không được, ta vẫn không thể gả cho huynh."
“Vì sao?"
“Bởi vì……" Hoa Thanh Vũ tựa hồ có chút ngượng ngùng, hai má đỏ hồng, “bởi vì" cả nửa ngày cũng không nói ra được.
Trầm Ký Ngôn rất ít khi nhìn thấy Hoa Thanh Vũ ngượng ngùng như vậy, nghĩ đến người khiến cho nàng ngượng ngùng, trong lòng Trầm Ký Ngôn lập tức sinh ra một cỗ tức giận.
Nhưng mà hắn vẫn cười như gió xuân, ôn nhu hỏi: “Nhưng mà bởi vì muội thích Mạnh Hoài Cẩn?"
Hoa Thanh Vũ bị nói trúng tâm tư, mặt đỏ lên, ngượng ngùng gật đầu một cái.
“Quả nhiên……" Ánh mắt của Trầm Ký Ngôn hoàn toàn lạnh, âm thầm xiết chặt nắm tay, cười nhạo nói, “Muội thích hắn khi nào vậy, cũng không nói ta biết."
Hoa Thanh Vũ vẫn không biết chết sống nói: “Thổ Bao ca ca, huynh có thế khiến cho Hoàng thượng thu hồi ý chỉ được không? Không phải huynh là hoàng tử được Hoàng thượng thích nhất sao, chắc chắn người sẽ nghe lời huynh."
Trầm Ký Ngôn nhìn dung nhan thiên hạ vô song của Hoa Thanh Vũ, cưỡng chế lửa giận, chậm rãi lắc lắc đầu. Mỉm cười cự tuyệt nàng.
“Không thể, ta sẽ không để Hoàng thượng thu hồi ý chỉ."
“Vì sao?"
“Bởi vì chính ta đã xin thánh chỉ của Hoàng thượng, vì sao ta phải khiến cho Hoàng thượng thu hồi ý chỉ chứ?"
Hoa Thanh Vũ vừa nghe thấy là Trầm Ký Ngôn tự mình xin thánh chỉ, gấp đến độ xoay người tại chỗ, vẻ mặt đau khổ nói: “Trời ơi, Thổ Bao ca ca tại sao huynh lại đi xin ý chỉ chứ, huynh hại chết ta rồi!"
Trầm Ký Ngôn đè Hoa Thanh Vũ đang gấp đến độ vung tay loạn xạ lại, cười lạnh hỏi: “Muội hỏi ta vì sao lại muốn xin ý chỉ này ư? Muội vẫn chưa hiểu sao? Bởi vì ta
thích muội, ta muốn cưới muôi."
“Nhưng mà……" Hoa Thanh Vũ vẻ mặt cầu xin nói, “Nhưng mà ta không thích huynh, ta thích Đại tướng quân."
Rốt cục lần này Trầm Ký Ngôn cười không nổi nữa, hắn âm trầm buông tay Hoa Thanh Vũ, lạnh lùng nói: “Không sao, chúng ta có thời gian cả đời, muội có thể chậm rãi học thích ta."
“Ta không muốn học……"
Nàng đã thích Đại tướng quân, không cần thay đổi thất thường vui vẻ với người khác.
“Chuyện này không phải do muội quyết định. Hoa Thanh Vũ, chớ biến chuyện ta dung túng muội trở thành đương nhiên." Ánh mắt lạnh như băng của Trầm Ký Ngôn dừng ở trên người Hoa Thanh Vũ, “Chúng ta hãy làm bạn cả đời, thay vì tra tấn lẫn nhau, chẳng bằng sống chung thật tốt. Cho nên chuyện thích Mạnh Hoài Cẩn, tốt nhất muội không nên nói nữa, về sau thân phận của muội là Vương phi của Cửu Vương gia, điều này muội vẫn nên nhớ cho rõ ràng."
Hoa Thanh Vũ cảm thấy giờ khắc này Thổ Bao ca ca vô cùng xa lạ, khiến cho nàng rợn cả tóc gáy, nàng lui ra phía sau từng bước nói: “Huynh nhất định phải buộc ta gả cho huynh, nhưng người trong lòng ta muốn lại là người khác, huynh làm như vậy đâu có ý nghĩa gì?"
“Không có ý nghĩa nhưng so với việc bị thua người khác còn tốt hơn." Trầm Ký Ngôn thấy Hoa Thanh Vũ lui ra phía sau, cố ý đến gần nàng từng bước nói, “Ta hiểu muội, muội có lòng biết ơn, ta tốt với muội, tất nhiên muội sẽ tốt với ta, hiện tại ta không sợ muội thích người khác, chúng ta chậm rãi tìm hiểu, ta có kiên nhẫn."
“Huynh không sợ ta sẽ hận huynh sao?"
“Không sợ, muội sẽ không. Ta hiểu muội."
“Ta sẽ!" Hoa Thanh Vũ hổn hển nói.
“Muội sẽ không." Trầm Ký Ngôn lại khôi phục vẻ mặt nhu hòa như thường ngày, thay Hoa Thanh Vũ sửa lại mấy sợi tóc tán loạn, cười tủm tỉm nói, “Hôm nay ta phải đi gặp phụ hoàng, ta đi trước, ngày khác lại đến thăm muội. Muội đừng suy nghĩ nhiều như vậy, chuẩn bị làm tân nương thật tốt, hiểu không?"
Gặp Hoa Thanh Vũ không đáp lời, Trầm Ký Ngôn chán nản, thu tay xoay người đi về phía cửa.
Khi đi tới cửa bỗng nhiên hắn giống như nhớ tới cái gì đó, quay đầu nói với Hoa Thanh Vũ: “Đúng rồi, ta khuyên muội không nên có suy nghĩ muốn đào hôn, chuyện đào hôn không giống với chuyện của muội trước đây, kháng chỉ không tuân sẽ liên luỵ đến Hoa gia. Muội cam lòng để cho mọi người trong Hoa gia vì muội mà chết sao?"
Hoa Thanh Vũ bị Trầm Ký Ngôn dọa, ngơ ngác lắc lắc đầu.
“Vậy là tốt rồi."
Lúc này Trầm Ký Ngôn mới cất bước rời khỏi tiểu trúc Ngưng Huy.
Lúc tới tâm tình bất an và hưng phấn đã sớm tan thành mây khói, chỉ còn lại không cam lòng và phẫn nộ.
Đối với hắn mà nói Hoa Thanh Vũ cũng giống như vương vị kia, đều là tuyệt đối, duy nhất. Hắn không thể thua, cũng thua không nổi.
Hắn không giống Mạnh Hoài Cẩn, từ nhỏ đã bị mọi người kỳ vọng, tuy rằng hắn là Cửu Vương gia, là hoàng tử được đương kim Hoàng thượng vô cùng sủng ái, nhưng chỉ có một mình Trầm Ký Ngôn biết, hắn và Mạnh Hoài Cẩn không giống nhau. Thủa nhỏ hắn cũng giống như những vị hoàng tử khác, chẳng qua chỉ là một đứa con trong đám đông nhi tử của hoàng thượng mà thôi. Hắn không phải là thiên tài xuất sắc giống như Mạnh Hoài Cẩn, mười lăm tuổi có thể dẫn dắt tướng sĩ bình định quân địch, chẳng qua là hắn không ngu dốt lại vô cùng cố gắng mà thôi.
May mà hắn rất hiểu lòng người, lại giỏi về khống chế cảm xúc của mình với người khác, cho nên mới dần dần từ trong đám đông hoàng tử trổ hết tài năng, trở thành hoàng tử được Hoàng thượng sủng ái nhất.
Nhiều năm như vậy, hắn đau khổ đi đến bước này, thật cẩn thận, như đi trên miếng băng mỏng, trăm phương ngàn kế, thận trọng. Không hề tin tưởng một ai, ngay cả cha mẹ thân sinh của mình cũng tính kế, đơn giản là vì hắn không muốn bại bởi người khác.
Bởi vì ở trong hoàng cung, thua sẽ chết.
Từ trước đến nay Trầm Ký Ngôn hắn chưa bao giờ thất bại, bây giờ cũng sẽ không chịu thua trước Mạnh Hoài Cẩn kia. Hắn không sợ Hoa Thanh Vũ hận hắn, bởi vì từ trước đến nay Trầm Ký Ngôn biết mình chấp nhất, vì nếu hắn muốn lấy được thứ gì đó, hắn có thể đối địch với cả thiên hạ.
Hoa Quý Lương vẫn cảm thấy quá nhanh, sẽ ủy khuất khuê nữ của ông, nhưng Mạnh Hoài Cẩn vẫn cảm thấy có chút bất an, bởi vì hình như chuyện này diễn ra rất thuận lợi, hắn sợ có biến cố gì đó.
Không ngờ hắn vừa mới nghĩ như vậy, không đến mấy ngày thánh chỉ đã hạ xuống.
Mạnh Hoài Cẩn đang vô cùng cao hứng đặt mua sính lễ lại nhận được điều nhiệm của Hoàng thượng, nói là biên giới phương bắc nơi giao nhau giữa ba nước, Hách Liên Thác Thác lại đang rục rịch, muốn hắn nhanh chóng đến đó bình ổn tranh chấp.
Quân đội của Hách Liên Thác Thác ở trong mắt Mạnh Hoài Cẩn hắn chỉ là một đám mã tặc mà thôi, dù có ầm ỹ cũng không xảy ra chuyện gì, cho nên hắn vẫn không quan tâm, chủ yếu là bởi vì Hách Liên Thác Thác thích đến biên giới của Địch Đóa quốc để gây sự hơn.
Đi giải quyết phiền toái cho người Địch Đóa thật sự không phải là phong cách của Mạnh Hoài Cẩn, hắn vẫn luôn dung túng cho bọn người Hách Liên Thác Thác kia gây sự.
Nay bỗng nhiên Hoàng thượng cứ như vậy sai hắn đi, Mạnh Hoài Cẩn cho rằng nguyên nhân là bởi vì muốn giao hảo với Địch Đóa, hắn không muốn, nhưng vẫn phải lập tức ra roi thúc ngựa chạy tới biên quan, thầm nghĩ đi sớm về sớm để không chậm trễ hôn sự của hắn và Hoa Thanh Vũ.
Bởi vì Mạnh Hoài Cẩn đi vội vàng, chỉ phái người thông tri cho Hoa gia, nói là chờ hắn đánh lui Man tộc kia, rồi trở về tiếp tục thương nghị chuyện kết hôn.
Thật ra Hoa lão gia rất mừng rỡ, đúng lúc ông ta sẽ có thời gian chuẩn bị đặt mua đồ cưới thật tốt cho Hoa Thanh Vũ, nhà giàu nhất thiên hạ gả nữ nhi há có thể qua loa.
Nhất định phải vô cùng náo nhiệt!
Mấy ngày nay tất cả mọi người trong Hoa phủ đều bận rộn vì chuyện chuẩn bị đồ cưới cho Hoa Thanh Vũ, Hoa Quý Lương vốn yêu thương Hoa Thanh Vũ, lại muốn sau hơn mười năm bạc đãi nàng, nhất định phải đem những thứ tốt nhất trong thiên hạ đến cho nàng.
Phái môn sinh môn đệ, gia phó đi các nơi tìm kỳ trân dị bảo, châu ngọc dị ngoạn, nhung tơ gấm vóc. Khiến cho từ trên xuống dưới Hoa gia đều bận tối mày tối mặt.
Mỗi ngày chỉ có Hoa Thanh Vũ đối mặt với gương thở dài, dường như không hề có một chút không khí vui mừng nào.
Bởi vì vừa nghĩ tới mình sẽ xinh đẹp như vậy mà xuất giá, Hoa Thanh Vũ lại cảm thấy trong lòng ê ẩm, bây giờ mộng đẹp đã bị vỡ……
Người bên ngoài cũng là không biết suy nghĩ của Hoa Thanh Vũ, chỉ nghĩ là nàng sắp xuất giá, luyến tiếc nhà mẹ đẻ.
“Muội than thở tức giận cái gì, ta còn chưa thở dài nữa." Hoa Trảm Nghiên đến thăm Hoa Thanh Vũ, nhìn thấy nàng thở dài một mình, nhịn không được chua xót nói, “Lúc bộ dạng của muội xấu như vậy, cũng không thấy muội nhìn gương thở dài! Quả nhiên khi con người trở nên xinh đẹp thì tính tình cũng sẽ lập dị theo!"
Hoa Thanh Vũ rất muốn nói một câu quả nhiên làm người xấu xí cũng không dễ dàng, nhưng mà ngẫm lại vẫn nên quên đi……
Bởi vì bây giờ tỷ tỷ đã hoàn toàn khác với trước đây, không còn xinh đẹp rung động lòng người nữa. Hoa Thanh Vũ trông mặt mà bắt hình dong, lập tức cảm thấy gần gũi với tỷ tỷ hơn, không hề chán ghét nàng ta nữa……
Tuy rằng nàng biết mình nghĩ như vậy là không đúng, nhưng mà không thể khống chế được bản thân thích tỷ tỷ!
“Tỷ tỷ, tỷ đến tìm ta có chuyện gì không?"
“Tất nhiên là chúc mừng muội, nghe nói phụ thân không kiên trì, đã đồng ý gả muội cho Mạnh Hoài Cẩn, chỉ chờ hắn ta trở về từ biên quan sẽ lập tức thành hôn."
Hoa Trảm Nghiên có chút không cam lòng, lại có chút bất đắc dĩ thở dài nói,
“Nhiều ngày trôi qua như vậy, cuối cùng cũng có một việc có thể miễn cưỡng khiến cho ta vui vẻ một chút."
“Ta gả cho Đại tướng quân, tỷ rất cao hứng sao?" Hoa Thanh Vũ nghi hoặc hỏi.
“Tất nhiên! Muội được gả vào chỗ tốt, dĩ nhiên ta cũng có thể được thơm lây gả vào chỗ tốt." Hoa Trảm Nghiên sờ sờ mặt mình nói, “Hiện tại ta cũng không đẹp lắm, chỉ có thể dựa vào hôn nhân của muội, giúp đỡ ta một chút."
“Lúc trước không phải có rất nhiều người cầu thân với tỷ sao?" Hoa Thanh Vũ nói,
“Tỷ sợ cái gì."
“Những người đó, vừa nghe được chuyện của mẫu thân ta, làm sao còn có thể đồng ý cưới ta được nữa?" Hoa Trảm Nghiên cười lạnh nói, “Huống chi, bây giờ ta đã thay đổi."
Hoa Thanh Vũ bị lời nói của tỷ tỷ khiến cho có chút thương cảm.
Thế giới này thật sự tàn khốc như vậy sao?
“Ta cũng xấu, nhưng mà Đại tướng quân cũng nguyện ý lấy ta." Hoa Thanh Vũ thử an ủi Hoa Trảm Nghiên nói, “Nói không chừng tỷ cũng có thể gặp được một Đại tướng quân như thế, tỷ nói xem có phải không?"
Hoa Trảm Nghiên nhíu mày nói: “Muội thật đúng là vô tư……"
“Đúng vậy, mỗi ngày thiên hạ này đều xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện không tốt, mặc dù chỉ là một Hoa gia nhưng mỗi ngày cũng có rất nhiều bi kịch xảy ra, tỷ xem buổi sáng hôm nay con chó Đại Hoàng trông cửa vì khó sinh mà chết, cho nên chúng ta càng phải tìm chút chuyện để vui vẻ, lão thiên gia không cho chúng ta những chuyện vui, nhưng bản thân chúng ta luôn muốn tìm những thú vui, có phải không?"
Hoa Trảm Nghiên bất đắc dĩ lắc đầu cười nói: “Có lẽ ta cũng có thể học hỏi muội."
Thấy tỷ tỷ nhanh như vậy đã bị mình thuyết phục, thật ra Hoa Thanh Vũ có chút không quen.
“Tỷ tỷ, bây giờ tỷ không hề điêu ngoa chút nào, ta thật sự không quen."
“Muội cho rằng ta không muốn tiếp tục điêu ngoa hay sao?" Hoa Trảm Nghiên liếc mắt, cười lạnh một tiếng tự giễu nói, “Nhưng mà ta không ngu ngốc, hiện tại ta không còn tướng mạo khuynh quốc khuynh thành, nên sẽ không còn đa sầu đa bệnh."
Thời điểm hai tỷ muội đang không biết nói gì với nhau, nhũ mẫu trong nhà lại vô cùng vui mừng chạy vào trong phòng, lớn tiếng nói: “Ôi, hai vị đại tiểu thư của ta, nhanh đến nhà lớn đi, trong cung phái người đến đây! Chính là thánh chỉ! Là ý chỉ của Hoàng thượng, thái giám truyền chỉ kia nói, lần này Hoa gia có đại hỷ sự đó!"
Đại hỷ sự?
Hoa Trảm Nghiên và Hoa Thanh Vũ hai mặt nhìn nhau, không thể tưởng được bây giờ Hoa gia vẫn còn có thể xảy ra chuyện đại hỷ sự như thế.
“Hai vị cô nãi nãi, đứng ngốc ở đó làm cái gì, còn không nhanh thay quần áo theo ta đi ra tiếp chỉ? Lão gia đã chờ lâu rồi!"
Hai tỷ muội vội vàng đến phòng khách, phụ thân thần sắc trầm trọng đang chờ ở nơi đó.
Hoa Thanh Vũ nghi hoặc theo mọi người cùng quỳ xuống, chỉ nghe thấy thái giám trong cung mở thánh chỉ, trầm bổng đọc: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Con trai của Trẫm là Hoàng tử Trầm Ký Ngôn nhân phẩm quý trọng, hiếu thảo tốt bụng, văn võ song toàn, mà nay đã tới tuổi trưởng thành, cần phải chọn ra hiền nữ để kết duyên. Nay nghe thấy có Hoa Thanh Vũ là con gái của Hoa thị thành Cẩm Quan, năm nay vừa mới mười lăm, tướng mạo đoan trang, thanh tú trí tuệ, thành thạo hào phóng, ôn lương đôn hậu, có thể cùng Cửu hoàng tử tạo nên thiên địa, Thái hậu và Trẫm nghe thấy vô cùng vui mừng. Đã trở thành giai nhân xinh đẹp, cho nên Trẫm hạ chỉ khâm định Hoa Thanh Vũ con gái của Hoa thị trở thành vương phi của Cửu Vương gia Trầm Ký Ngôn, việc chọn ngày cưới, tất cả các lễ nghi, sẽ giao cho Lễ bộ và Khâm Thiên giám cùng nhau lo liệu, chọn ra ngày tốt để thành hôn. Khâm thử!"
Hóa ra là Hoàng thượng cao cao tại thượng xen vào việc của người khác, ban Hoa Thanh Vũ cho Trầm Ký Ngôn, hoàng tử mà ông ta yêu thương nhất, chỉ chờ đến một tháng sau Hoa Thanh Vũ cập kê là sẽ thành thân.
……
Trầm Ký Ngôn có chút bất an, nhưng thật ra Trầm Ký Ngôn rất ít khi vì ai, hay vì chuyện nào đó mà bất an, chẳng qua là trong đầu Hoa Thanh Vũ nghĩ cái gì, Trầm Ký Ngôn luôn không biết, hồi nhỏ không biết, hiện tại cũng không biết.
Trầm Ký Ngôn không biết sau khi Hoàng thượng tứ hôn, Hoa Thanh Vũ sẽ có phản ứng gì, có thể sẽ cao hứng, có thể sẽ không biết làm sao, hay là hội sẽ tức giận với hắn, trách hắn không thông báo trước cho nàng.
Thật ra Trầm Ký Ngôn cũng không muốn đi tới bước này, không muốn dùng thánh chỉ áp đặt Hoa gia, không muốn buộc Hoa Quý Lương gả Hoa Thanh Vũ cho mình.
Nhưng mà Mạnh Hoài Cẩn như hổ rình mồi với Hoa Thanh Vũ, Hình Nhạn Lai cũng chưa bao giờ hết hy vọng với Hoa Thanh Vũ, hiện tại nhiều đối thủ cạnh tranh như vậy, chờ thêm một thời gian nữa mỹ mạo xinh đẹp của nàng sẽ truyền đi, không biết còn gặp phải bao nhiêu chuyện phiền toái nữa.
Trầm Ký Ngôn hắn không có khả năng luôn đặt tâm tư ở chỗ Hoa Thanh Vũ, thân mình của phụ hoàng càng ngày càng kém, bây giờ chuyện hắn cần quan tâm nhất là ngôi vị, hắn không thể phân tâm trên người Hoa Thanh Vũ nữa, cũng không có thời gian chậm rãi chờ Hoa Thanh Vũ lưỡng tình tương duyệt với hắn, chỉ có thể dùng chút thủ đoạn.
Nhưng mà Trầm Ký Ngôn nghĩ, dù sao Hoa Thanh Vũ cũng sẽ tha thứ cho hắn.
Cho dù hiện tại nàng không tha thứ cho hắn cũng không sao, bởi vì bây giờ có một số việc nàng còn chưa hiểu, từ từ mới có thể hiểu, hắn không thể chờ đến khi nàng hiểu hết chuyện này, chỉ sợ đến lúc đó đã quá muộn. Hắn chỉ có thể đưa nàng về bên cạnh mình trước, rồi chậm rãi cùng nàng thay đổi.
Nghĩ đến đây, Trầm Ký Ngôn bước chân, đi vào trong tiểu trúc Ngưng Huy của Hoa Thanh Vũ.
Mộng Điệp nhìn thấy Trầm Ký Ngôn đến cũng không tức giận, lạnh lùng hướng vào trong phòng hô một tiếng Cửu Vương gia đến, coi như là thông báo, thậm chí cũng không hành lễ với Trầm Ký Ngôn.
Nhưng mà giờ phút Trầm Ký Ngôn không có tâm tư so đo với Tử Điệp, hắn chỉ một lòng muốn biết tâm tư của Hoa Thanh Vũ.
Thời điểm đi vào phòng, Hoa Thanh Vũ đang ngồi trước bàn xem Kinh Phật.
Tuy rằng sau khi Hoa Thanh Vũ khôi phục lại dung mạo, hắn cũng đã nhìn thấy vài lần, nhưng mỗi khi nhìn thấy gương mặt tuyệt sắc của nàng, Trầm Ký Ngôn vẫn luôn âm thầm kinh hãi.
Nhưng mà Trầm Ký Ngôn không quen thể hiện vui buồn ra mặt, cũng không thể hiện sự giật mình lên trên mặt, chỉ mỉm cười đi đến bên người Hoa Thanh Vũ, dùng giọng nói vô cùng thân mật tự nhiên nhất hỏi: “Đang nhìn cái gì đó, sao lại chuyên tâm như vậy?"
Hoa Thanh Vũ sửng sốt, lúc này mới ý thức được là Trầm Ký Ngôn đến đây, buông kinh Phật xuống nói: “Ta rất chuyên tâm, cũng không biết huynh đã đến rồi!"
Trầm Ký Ngôn nở nụ cười, hỏi: “Kinh Phật nhìn hay như vậy sao, cho nên ngay cả ta vào phòng cũng không biết, khó trách lão hòa thượng ở Tĩnh An tự nói muội có tuệ căn."
“Không phải! Một chữ ta cũng không vào……" Hoa Thanh Vũ cười tủm tỉm giải thích nói, “Ta cầm kinh Phật mà suy nghĩ quá chuyên tâm thôi!"
“Nghĩ gì thế?"
“Nghĩ làm sao để Hoàng thượng không gả ta cho huynh!" Hoa Thanh Vũ nói trắng ra, “Huynh cũng biết chuyện này đúng không? Hoàng thượng gả ta cho huynh, nhưng ta không muốn……"
Thiếu chút nữa Trầm Ký Ngôn không thể duy trì nụ cười trên mặt, tuy rằng dáng vẻ của Hoa Thanh Vũ đã thay đổi, nhưng vẫn giống như trước đây nói những câu đâm vào lòng người ta.
Nhưng mà Trầm Ký Ngôn cũng không tức giận với nàng, dù sao mấy thứ này hắn có thể chậm rãi dạy cho nàng, chậm rãi làm cho nàng thay đổi.
Nếu không với tướng mạo như vậy, cùng với tính tình như vậy, không biết về sau sẽ có bao nhiêu người phải nhớ hận nàng, làm sao có thể gánh được trách nhiệm nặng nề của Vương phi.
Trầm Ký Ngôn điều chỉnh tốt nụ cười, gõ gõ đầu Hoa Thanh Vũ hỏi: “Vì sao muội không muốn gả cho ta, không phải từ nhỏ chúng ta vẫn luôn thân thiết với nhau sao?"
“Bởi vì ta đã đồng ý gả cho Đại tướng quân."
Nghe thấy ba chữ Đại tướng quân này, ánh mắt của Trầm Ký Ngôn trở nên lạnh lẽo.
Nhưng Hoa Thanh Vũ vẫn chưa phát hiện, cau mày mất hứng nói: “Ta không thể nói mà không giữ lời, hơn nữa hôm nay ta đã đồng ý gả cho Đại tướng quân rồi, ngày mai còn nói muốn gả cho huynh, người ta còn tưởng rằng ta là một cô nương thay đổi thất thường."
Trầm Ký Ngôn nở nụ cười, xoa xoa đầu Hoa Thanh Vũ nói: “Yên tâm, có ta ở đây rồi không ai dám nói muội đâu."
Hoa Thanh Vũ liếc mắt nhìn Trầm Ký Ngôn một cái, lại cúi đầu nói: “Không được, ta vẫn không thể gả cho huynh."
“Vì sao?"
“Bởi vì……" Hoa Thanh Vũ tựa hồ có chút ngượng ngùng, hai má đỏ hồng, “bởi vì" cả nửa ngày cũng không nói ra được.
Trầm Ký Ngôn rất ít khi nhìn thấy Hoa Thanh Vũ ngượng ngùng như vậy, nghĩ đến người khiến cho nàng ngượng ngùng, trong lòng Trầm Ký Ngôn lập tức sinh ra một cỗ tức giận.
Nhưng mà hắn vẫn cười như gió xuân, ôn nhu hỏi: “Nhưng mà bởi vì muội thích Mạnh Hoài Cẩn?"
Hoa Thanh Vũ bị nói trúng tâm tư, mặt đỏ lên, ngượng ngùng gật đầu một cái.
“Quả nhiên……" Ánh mắt của Trầm Ký Ngôn hoàn toàn lạnh, âm thầm xiết chặt nắm tay, cười nhạo nói, “Muội thích hắn khi nào vậy, cũng không nói ta biết."
Hoa Thanh Vũ vẫn không biết chết sống nói: “Thổ Bao ca ca, huynh có thế khiến cho Hoàng thượng thu hồi ý chỉ được không? Không phải huynh là hoàng tử được Hoàng thượng thích nhất sao, chắc chắn người sẽ nghe lời huynh."
Trầm Ký Ngôn nhìn dung nhan thiên hạ vô song của Hoa Thanh Vũ, cưỡng chế lửa giận, chậm rãi lắc lắc đầu. Mỉm cười cự tuyệt nàng.
“Không thể, ta sẽ không để Hoàng thượng thu hồi ý chỉ."
“Vì sao?"
“Bởi vì chính ta đã xin thánh chỉ của Hoàng thượng, vì sao ta phải khiến cho Hoàng thượng thu hồi ý chỉ chứ?"
Hoa Thanh Vũ vừa nghe thấy là Trầm Ký Ngôn tự mình xin thánh chỉ, gấp đến độ xoay người tại chỗ, vẻ mặt đau khổ nói: “Trời ơi, Thổ Bao ca ca tại sao huynh lại đi xin ý chỉ chứ, huynh hại chết ta rồi!"
Trầm Ký Ngôn đè Hoa Thanh Vũ đang gấp đến độ vung tay loạn xạ lại, cười lạnh hỏi: “Muội hỏi ta vì sao lại muốn xin ý chỉ này ư? Muội vẫn chưa hiểu sao? Bởi vì ta
thích muội, ta muốn cưới muôi."
“Nhưng mà……" Hoa Thanh Vũ vẻ mặt cầu xin nói, “Nhưng mà ta không thích huynh, ta thích Đại tướng quân."
Rốt cục lần này Trầm Ký Ngôn cười không nổi nữa, hắn âm trầm buông tay Hoa Thanh Vũ, lạnh lùng nói: “Không sao, chúng ta có thời gian cả đời, muội có thể chậm rãi học thích ta."
“Ta không muốn học……"
Nàng đã thích Đại tướng quân, không cần thay đổi thất thường vui vẻ với người khác.
“Chuyện này không phải do muội quyết định. Hoa Thanh Vũ, chớ biến chuyện ta dung túng muội trở thành đương nhiên." Ánh mắt lạnh như băng của Trầm Ký Ngôn dừng ở trên người Hoa Thanh Vũ, “Chúng ta hãy làm bạn cả đời, thay vì tra tấn lẫn nhau, chẳng bằng sống chung thật tốt. Cho nên chuyện thích Mạnh Hoài Cẩn, tốt nhất muội không nên nói nữa, về sau thân phận của muội là Vương phi của Cửu Vương gia, điều này muội vẫn nên nhớ cho rõ ràng."
Hoa Thanh Vũ cảm thấy giờ khắc này Thổ Bao ca ca vô cùng xa lạ, khiến cho nàng rợn cả tóc gáy, nàng lui ra phía sau từng bước nói: “Huynh nhất định phải buộc ta gả cho huynh, nhưng người trong lòng ta muốn lại là người khác, huynh làm như vậy đâu có ý nghĩa gì?"
“Không có ý nghĩa nhưng so với việc bị thua người khác còn tốt hơn." Trầm Ký Ngôn thấy Hoa Thanh Vũ lui ra phía sau, cố ý đến gần nàng từng bước nói, “Ta hiểu muội, muội có lòng biết ơn, ta tốt với muội, tất nhiên muội sẽ tốt với ta, hiện tại ta không sợ muội thích người khác, chúng ta chậm rãi tìm hiểu, ta có kiên nhẫn."
“Huynh không sợ ta sẽ hận huynh sao?"
“Không sợ, muội sẽ không. Ta hiểu muội."
“Ta sẽ!" Hoa Thanh Vũ hổn hển nói.
“Muội sẽ không." Trầm Ký Ngôn lại khôi phục vẻ mặt nhu hòa như thường ngày, thay Hoa Thanh Vũ sửa lại mấy sợi tóc tán loạn, cười tủm tỉm nói, “Hôm nay ta phải đi gặp phụ hoàng, ta đi trước, ngày khác lại đến thăm muội. Muội đừng suy nghĩ nhiều như vậy, chuẩn bị làm tân nương thật tốt, hiểu không?"
Gặp Hoa Thanh Vũ không đáp lời, Trầm Ký Ngôn chán nản, thu tay xoay người đi về phía cửa.
Khi đi tới cửa bỗng nhiên hắn giống như nhớ tới cái gì đó, quay đầu nói với Hoa Thanh Vũ: “Đúng rồi, ta khuyên muội không nên có suy nghĩ muốn đào hôn, chuyện đào hôn không giống với chuyện của muội trước đây, kháng chỉ không tuân sẽ liên luỵ đến Hoa gia. Muội cam lòng để cho mọi người trong Hoa gia vì muội mà chết sao?"
Hoa Thanh Vũ bị Trầm Ký Ngôn dọa, ngơ ngác lắc lắc đầu.
“Vậy là tốt rồi."
Lúc này Trầm Ký Ngôn mới cất bước rời khỏi tiểu trúc Ngưng Huy.
Lúc tới tâm tình bất an và hưng phấn đã sớm tan thành mây khói, chỉ còn lại không cam lòng và phẫn nộ.
Đối với hắn mà nói Hoa Thanh Vũ cũng giống như vương vị kia, đều là tuyệt đối, duy nhất. Hắn không thể thua, cũng thua không nổi.
Hắn không giống Mạnh Hoài Cẩn, từ nhỏ đã bị mọi người kỳ vọng, tuy rằng hắn là Cửu Vương gia, là hoàng tử được đương kim Hoàng thượng vô cùng sủng ái, nhưng chỉ có một mình Trầm Ký Ngôn biết, hắn và Mạnh Hoài Cẩn không giống nhau. Thủa nhỏ hắn cũng giống như những vị hoàng tử khác, chẳng qua chỉ là một đứa con trong đám đông nhi tử của hoàng thượng mà thôi. Hắn không phải là thiên tài xuất sắc giống như Mạnh Hoài Cẩn, mười lăm tuổi có thể dẫn dắt tướng sĩ bình định quân địch, chẳng qua là hắn không ngu dốt lại vô cùng cố gắng mà thôi.
May mà hắn rất hiểu lòng người, lại giỏi về khống chế cảm xúc của mình với người khác, cho nên mới dần dần từ trong đám đông hoàng tử trổ hết tài năng, trở thành hoàng tử được Hoàng thượng sủng ái nhất.
Nhiều năm như vậy, hắn đau khổ đi đến bước này, thật cẩn thận, như đi trên miếng băng mỏng, trăm phương ngàn kế, thận trọng. Không hề tin tưởng một ai, ngay cả cha mẹ thân sinh của mình cũng tính kế, đơn giản là vì hắn không muốn bại bởi người khác.
Bởi vì ở trong hoàng cung, thua sẽ chết.
Từ trước đến nay Trầm Ký Ngôn hắn chưa bao giờ thất bại, bây giờ cũng sẽ không chịu thua trước Mạnh Hoài Cẩn kia. Hắn không sợ Hoa Thanh Vũ hận hắn, bởi vì từ trước đến nay Trầm Ký Ngôn biết mình chấp nhất, vì nếu hắn muốn lấy được thứ gì đó, hắn có thể đối địch với cả thiên hạ.
Tác giả :
Lão Thạch Đầu