Thiên Hạ Vô Nhị (Hoa Gia Hỷ Sự)

Chương 42

Edit: SONG TỬ

Bởi vì Tiểu Hoa muốn ngâm mình trong bồn thuốc, ngoại trừ Địch Tam Thủy tất cả mọi người đều chờ ở bên ngoài phòng, chỉ có Tử Điệp và vài nha hoàn ra ra vào vào.

Mạnh Hoài Cẩn ngồi ở gian ngoài, cảm thấy giống như đang ngồi trên bàn chông, quả thực là không thể ngồi trong phòng nổi nữa……

Tử Điệp trợn mắt nhìn về phía Mạnh Hoài Cẩn, muốn lòi cả con ngươi ra ngoài!

Tuy rằng Trầm Ký Ngôn và Hình Nhạn Lai chưa mở miệng nói gì, nhưng trong ánh mắt của bọn họ lại có ý cười nhạo nhàn nhạt và sự khinh bỉ thật sâu khi nhìn hắn!

Tại sao các ngươi lại nhìn ta như thế!

Ta cũng không biết sẽ nắm Tiểu Hoa thành như vậy!

Hơn nữa vừa rồi dưới tình thế cấp bách ta không thể khống chế tốt lực đạo, vì sao lại dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc nhìn ta!

Mạnh Hoài Cẩn ủy khuất muốn hướng lên trời rống to một tiếng!

Lúc này Địch Tam Thủy vén rèm đi ra, nói với mọi người: “Các ngươi ngồi ở chỗ này làm cái gì, còn không mau giải tán! Bệnh nhân cần được nghỉ ngơi thật tốt, tất cả các ngươi ngồi ở bên ngoài là muốn gì? Ta sẽ không cho các ngươi nhìn thấy nàng, quấy rầy nàng nghỉ ngơi, mấy ngày sau mới có thể tốt hơn!"

“Chúng ta sẽ không quấy rầy ngài chẩn bệnh," Mạnh Hoài Cẩn nói: “Chẳng qua là chúng ta  lo lắng cho bệnh tình của nàng ấy, ngài kiên quyết bắt chúng ta đi, chúng ta cũng không an tâm, chờ một lát nữa nàng ấy nghỉ ngơi, thì chúng ta sẽ đi."

“Như vậy là tốt nhất! Ta rất sợ ngươi chân tay vụng về lại bẻ gãy chỗ nào đó của tiểu muội muội!" Địch Tam Thủy liếc mắt nhìn Mạnh Hoài Cẩn một cái nói.

Mạnh Hoài Cẩn xấu hổ đỏ mặt, hắn thề hôm nay hắn sẽ không nói thêm một lời nào nữa!

Thấy Mạnh Hoài Cẩn cam chịu, lúc này Địch Tam Thủy tâm tình khoái trá nói với Lưu thái y: “Tiểu Xuân Xuân, mấy ngày nay ngươi còn chưa được nghỉ ngơi thoải mái, nơi này có ta rồi, ngươi đi về trước đi! Mấy ngày nữa ta sẽ đến tìm ngươi chơi đùa! Nhìn ngươi đi, chắc chắn là bình thường ngủ không được ngon, làn da xấu như vậy, nhìn nếp nhăn của ngươi đi, chậc chậc chậc……"

“Sư huynh……" Lưu thái y bất đắc dĩ nói: “Ta cũng gần 60 tuổi rồi, da có nếp nhăn không phải là chuyện rất tự nhiên sao?"

“Ta chưa có!" Địch Tam Thủy đúng lý hợp tình nói: “Còn có, ngươi đừng gọi ta sư huynh nữa, gọi ta là Thủy Thủy, gọi sư huynh sư huynh khiến ta sắp già đi rồi!"

Lưu thái y bất đắc dĩ, lắc đầu nói: “Sư huynh ngươi còn già hơn ta nữa……"

“Nói hưu nói vượn!" Địch Tam Thủy kéo Lưu thái y lại, nhỏ giọng nói: “Ngươi đừng nói ra, bọn họ cũng không nhìn ra được, vừa rồi ngươi không nói ra bọn họ cũng không thể biết được tuổi của ta!"

“Cái gì, ngài còn lớn tuổi hơn Lưu thái y?" Hình Nhạn Lai giật cả mình, nhảy dựng lên .

Mọi người cũng kinh ngạc vô cùng, Địch Tam Thủy này đã 60 tuổi rồi, thế nhưng vẫn là dáng vẻ của một thiếu niên, quả nhiên là không phải là lão ngoan đồng, mà giống như yêu tinh vậy!

Địch Tam Thủy nhìn thấy ánh mắt giật mình của mọi người muốn nói lại thôi, bởi vì ông ta không muốn thừa nhận chuyện mình đã hơn 60 tuổi.

Hoa lão gia nhìn thấy Địch Tam Thủy vẫn là dáng vẻ đó, không ngừng lắc đầu thở dài nói: “Hơn mười năm không gặp, ta đã già đi, thế nhưng Địch đại phu vẫn là bộ dáng đó, thật sự là làm cho người ta thổn thức."

Nghe thấy Hoa Quý Lương bỗng nhiên mở miệng, mọi người đều nhìn về phía ông ta, chuyện gì đang xảy ra thế này, tại sao ai cũng biết Địch Tam Thủy, ông ta không phải là thế ngoại cao nhân sao?

Địch Tam Thủy thấy mọi người đều đón nhận chuyện đó một cách nhanh chóng, ông ta buồn bực ngồi xuống, trừng mắt liếc nhìn Hoa Quý Lương một cái nói: “Tiểu Lương Lương ngươi thật là, hơn mười năm không gặp cũng chưa tiến bộ chút nào, vẫn cổ hủ như vậy!"

Nghe khẩu khí này, Địch Tam Thủy cũng là người quen cũ của Hoa Quý Lương?

Hoa Quý Lương cười đến thê lương, nói: “Nếu ta cũng có thể giống như ngươi, thì đã đi làm thần tiên rồi, tội gì còn giãy dụa ở trần thế làm gì?"

“Có một số việc ngươi quản không được, ta đã sớm nói với ngươi, không ai có thể gánh vác được thiên hạ này, ngươi quản như vậy là đủ rồi, ngươi càng muốn cố chấp, nhìn đi, giãy giụa lâu như vậy rồi, chẳng phải cũng không thay đổi được gì?"

Mọi người càng nghe càng không hiểu gì cả, hai “Lão nhân" này đang chơi trò bí hiểm gì với nhau đây?

“Địch đại phu, Hoa lão gia, ta thấy hai người để chốc nữa hãy ôn chuyện ." Hình Nhạn Lai cắt ngang bọn họ, ngạo mạn nhìn Hoa Quý Lương nói: “Chuyện Hoa Trảm Nghiên hạ độc chúng ta còn chưa nói rõ ràng đâu!"

Nghe thấy Hình Nhạn Lai nói như vậy, Hoa lão gia và Hoa phu nhân lập tức thay đổi sắc mặt, trước đây Trầm Ký Ngôn và Mạnh Hoài Cẩn đều có quan hệ tốt với Hoa gia, hôm nay lại không muốn giải vây giúp bọn họ.

Vừa rồi Địch Tam Thủy mới được nghe Tiểu Xuân Xuân nói lại những chuyện đã xảy ra, cũng biết Hoa Thanh Vũ vì uống canh có hạc đỉnh hồng ( thạch tín) nên mới hộc máu té xỉu, ông ta phe phẩy cây quạt, chậm rì rì nói: “ Người hạ độc không phải là Hoa Trảm Nghiên, các ngươi có thể thả nàng ra."

“Không phải là Hoa Trảm Nhan vậy thì là ai! Canh là do nàng ta mang đến, nàng ta cũng chính là người đút canh cho Tiểu Hoa!" Hình Nhạn Lai tức giận nhảy dựng lên.

Trầm Ký Ngôn lại bình tĩnh hơn một chút, khoát tay bảo Hình Nhạn Lai ngồi xuống trước, sau đó nói với Địch Tam Thủy: “Vì sao Địch thần y lại nói như vậy, chẳng lẽ đã biết được nội tình gì?"

“Nếu là hạc đỉnh hồng bình thường, Tiểu Xuân Xuân của chúng ta cũng sẽ không bị trở tay không kịp như vậy, hắn trị không hết là vì độc tiểu muội muội trúng không phải là hạc đỉnh hồng bình thường, mà là hạc đỉnh hồng được ta cải tiến từ nhiều năm trước!"

“Ông là người hạ độc !" Hình Nhạn Lai kêu lên.

“Sao ngươi lại thiếu kiên nhẫn như vậy! Cẩn thận nhanh già!" Địch Tam Thủy lườm Hình Nhạn Lai một cái, lại chậm rì rì tiếp tục nói: “Tất nhiên ta không phải là người hạ độc, nhưng mà có lẽ ta đã biết người đó là ai, bởi vì hơn mười năm trước, ta từng đưa thuốc này cho một người, để hắn có thể dùng vào bất cứ tình huống nào."

“Người đó là ai?" Hình Nhạn Lai hỏi.

Địch Tam Thủy nhìn Hình Nhạn Lai, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Ngươi sao lại ngốc như vậy? Sao lại được người ta gọi là thần đồng chứ, ta thấy ngươi chỉ là một tên mọt sách ngốc nghếch mà thôi!"

Hình Nhạn Lai không hiểu gì hết, quay đầu nhìn Cửu Vương gia và Đại tướng quân, chỉ thấy bọn họ vẫn không nhúc nhích nhìn Hoa lão gia, lúc này hắn cũng nghi hoặc nhìn về phía Hoa lão gia.

“Là ta." Hoa Quý Lương cười khổ nói.

Là Hoa lão gia?

Vì sao ông ta lại hại nữ nhi thân sinh của mình?

Hơn nữa vì sao ông ta sớm không hại muộn không hại, lại cố tình ra tay vào lúc này, tính mạng của Hoa Thanh Vũ đang treo trên sợi chỉ, ông ta chờ không kịp sao?

Khi mọi người còn đang khiếp sợ, Hoa phu nhân đã đứng lên, nói với mọi người: “Nếu Nhan nhi không phải là người hạ độc, có thể thả nó ra chưa?"

Trầm Ký Ngôn liếc nhìn Hoa Quý Lương đang cúi đầu không nói, gật đầu nói với Hoa phu nhân: “Đương nhiên."

“Vậy thì xin thứ lỗi ta không tiếp các vị khách quý được nữa, ta đi tìm Nhan nhi, từ trước đến nay nó rất sợ bóng tối, một mình bị giam trong phòng nhỏ lâu như vậy, chắc là sợ đến phát khóc……" Hoa phu nhân càng nói càng khổ sở, hốc mắt cũng đỏ lên.

Trầm Ký Ngôn thấy bà ta như vậy, lạnh lùng nói: “Hoa phu nhân nếu muốn đi thì cứ việc, đây là Hoa gia, không cần phải hỏi ta mọi chuyện."

Lúc này Hoa phu nhân mới vội vã đi ra ngoài, khi đi qua bên người Mạnh Hoài Cẩn, Mạnh Hoài Cẩn trầm giọng nói: “Hoa phu nhân, đừng quên trong phòng kia mới là nữ nhi vừa trở về từ quỷ môn quan của bà."

Hoa phu nhân dừng bước, dùng giọng nói lạnh như băng không chút cảm tình nói: “Ta đã hết lòng quan tâm giúp đỡ Hoa Thanh Vũ."

Mọi người nhìn về phía Hoa phu nhân, chỉ thấy trên mặt bà ta là vẻ mặt quyết tuyệt.

Rốt cuộc là vì cái gì, một người mẹ lại có thể đối xử tuyệt tình với con gái của mình như vậy ?

Hoa phu nhân đi rồi, tiểu trúc Ngưng Huy im lặng trong chốc lát, cho đến khi Hoa Thanh Vũ vén rèm lên đi ra, mọi người mới đưa ánh mắt nhìn về phía nàng.

Hoa Thanh Vũ nhìn phương hướng mẫu thân biến mất, xấu hổ nở một nụ cười, nhưng nụ cười này so với khóc còn khó coi hơn.

“Sao ngươi lại đi ra!" Địch Tam Thủy nhảy dựng lên nói: “Còn không mau đi vào nằm!"

“Mấy ngày nay ta ngủ nhiều quá, hơn nữa, hôm nay xảy ra những chuyện kia, sao ta có thể ngủ được? Không bằng để cho ta biết rõ ràng mọi chuyện, ta mới an lòng."

Thấy Hoa Thanh Vũ nói như vậy, Địch Tam Thủy cũng không có biện pháp nào khác, giúp nàng ngồi xuống, phủ thêm áo cho khoác nàng xong mới thôi.

Thật ra Địch Tam Thủy này đối với bệnh nhân rất tốt, thật đúng là đại phu tốt.

Sau khi Hoa Thanh Vũ ngồi vào chỗ của mình, mới nhìn về phía Hoa Quý Lương, chua sót hỏi: “Phụ thân, người muốn con chết sao?"

Giọng nói của Hoa Quý Lương có chút run run, những vẫn khó khăn gật đầu nói: “Đúng, là ta là người làm cha này muốn con chết."

Hoa Thanh Vũ không khóc, lại cười .

“Phụ thân muốn ta chết, ta vốn không nên sống."

Nghe thấy nữ nhi nói như vậy, Hoa Quý Lương nước mắt đầy mặt, lắc đầu nói: “Oan nghiệt, đều là oan nghiệt!"

Hoa Quý Lương bị Hoa Thanh Vũ hỏi nói không nên lời, rõ ràng tất cả mọi người đều biết ông ta là hung thủ muốn giết hại Hoa Thanh Vũ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ bi thương kia, lại không muốn trách móc ông ta.

Địch Tam Thủy vỗ vỗ Hoa Quý Lương, thở dài nói: “Tiểu Lương Lương, ngươi vẫn nên nói cho nàng biết đi, vận mệnh là không thể thay đổi, nàng có mệnh của nàng, thiên hạ có mệnh của thiên hạ, ngươi còn chưa hiểu được sao? Ngươi vẫn cố chấp ngu ngốc không nhận ra sự việc!"

“Thiên hạ?" Trầm Ký Ngôn mẫn cảm nhận ra được Địch Tam Thủy đã mấy lần nói ra từ này, “Chẳng lẽ vận mệnh của Hoa Thanh Vũ có liên quan tới thiên hạ này?"

Lúc này Hoa Quý Lương mới gật đầu, thở dài nói: “Ngày đó ba người các ngươi đến cầu thân, ta không đáp ứng một ai cũng là có nguyên nhân. Ta vì tư tâm của mình, giữ nàng lại mười mấy năm, nhưng ngàn phòng vạn phòng, vẫn chạy không thoát một chữ mệnh!"

“Ba người chúng ta!" Mạnh Hoài Cẩn, Trầm Ký Ngôn đồng thanh nói.

Hai bọn họ hoàn toàn sai trọng điểm, đồng thời nhìn về phía Hình Nhạn Lai, gắt gao trừng mắt nhìn hắn!

Hóa ra tiểu tử này vẫn chưa chết tâm!

“Chuyện này ngày khác chúng ta nói sau……" Hình Nhạn Lai nhỏ giọng nói với Trầm Ký Ngôn và Mạnh Hoài Cẩn: “Trước hết nghe chuyện của Tiểu Hoa đã……"

Lúc này hai người mới lại nhìn về phía Hoa Quý Lương đang lau nước mắt ngồi ở chính giữa phòng  .

“Hoa lão gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thân thế của Tiểu Hoa có gì đặc biệt, mà ngài lại đề phòng như vậy? Ngài đã làm gì?" Trầm Ký Ngôn hỏi.

“Làm được hoàn toàn!" Địch Tam Thủy không ngừng lắc đầu, không đợi Hoa Quý Lương nói đã lên tiếng trước, ông ta vung cây quạt nói với Hoa Thanh Vũ: “Thật không ngờ, ta đã hủy tướng mạo của ngươi thành như vậy rồi, nhưng vẫn có nhiều người theo đuổi ngươi như vậy, không hổ là mệnh cách hồng nhan họa thủy! Quả nhiên là vận mệnh không thể trái……"

“Có ý gì?" Hoa Thanh Vũ sờ sờ mặt mình nói: “Cái gì gọi là ông hủy gương mặt của ta thành cái dạng này?"

“Bởi vì dáng vẻ của con vốn dĩ không phải như vậy……" Hoa Quý Lương nhìn về phía Hoa Thanh Vũ, áy náy nói: “Năm con bốn tuổi là ta đi cầu xin Địch thần y hạ cổ độc cho con, hủy đi mỹ mạo của con."

Địch Tam Thủy đắc ý dào dạt nói: “Không phải ta là rất lợi hại sao? Ta nói cho ngươi biết nha, cổ độc trên người ngươi, là thành quả tâm đắc của ta đó!"
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại