Thiên Hạ Vô Nhị (Hoa Gia Hỷ Sự)
Chương 28
CHƯƠNG 28
Edit: Song Tử (lttu156)
“Thanh Vũ ngoan ngoãn chờ mẫu thân ở đây nhé, mẫu thân sẽ quay lại rất nhanh."
Chỉ một câu nói, một nụ cười của mẫu thân, mà có thể khiến cho Hoa Thanh Vũ bé nhỏ không sợ đêm tối, cũng không sợ giá lạnh, vẫn ôm bọc hành lý nhỏ của nàng chờ đợi.
Bất kể phải đợi bao lâu, cho dù một ngày rồi lại một ngày mẫu thân vẫn chưa đến, cho dù thềm đá có lạnh như băng, cho dù rừng cây có âm u như thế nào, cho dù tiếng sói tru ở phía xa có đáng sợ bao nhiêu, Hoa Thanh Vũ cũng không sợ, nàng vẫn có thể vui vẻ chờ đợi như vậy.
Bởi vì mẫu thân đã bảo nàng chờ.
Bởi vì nàng chỉ muốn mẫu thân sẽ yêu quý mình nhiều hơn một chút mà thôi.
Đối với một đứa bé, tính mạng mới là chuyện quan trọng nhất đối với nó, chẳng qua là vì muốn được mẫu thân yêu thương mà thôi.
Mặc dù mới chỉ có vài tuổi, dần dần Hoa Thanh Vũ cũng tổng kết ra được một quy luật, đó là chỉ khi để cho nàng phải chờ, mẫu thân mới ôn nhu, mới có thể vô cùng đau lòng nhìn nàng, mới có thể ôm nàng.
Hoa Thanh Vũ cái gì cũng không sợ, chỉ cần một chút dịu dàng của mẫu thân, như vậy cũng đủ rồi.
Nhưng thì ra mẫu thân chỉ muốn vứt bỏ nàng mà thôi..
Nàng còn cho rằng thật ra mẫu thân cũng yêu nàng, cho nên xưa nay dù mẫu thân có lạnh lùng khắc nghiệt với nàng bao nhiêu, nàng cũng không để ý, bởi vì nàng rất dễ dàng thỏa mãn .
Mẫu thân chỉ cần tốt với nàng một chút là đủ rồi, chờ nàng trưởng thành nàng sẽ tốt với bà gấp trăm gấp ngàn lần.
Nhưng mà hiện tại nàng đã biết, tất cả đều là giả dối. Người quan trọng nhất trong tuổi thơ của nàng, người nàng khao khát và mơ ước lâu như thế, thật ra đã sớm vứt bỏ nàng .
Bị vứt bỏ ở sân viện trong đông đêm, bị bỏ rơi trong nhà cũ không một bóng người ở dưới quê, bị vứt bỏ ở ngọn núi hiểm trở thường có dã thú qua lại.
Hoa Thanh Vũ nhớ tới lời Thổ Bao ca ca nói khi đó: “Cha nương ngươi không cần ngươi, ngươi còn chờ cái gì", Hoa Thanh Vũ nhớ khi đó nàng còn cãi nhau với Thổ Bao ca ca, nói nương tuyệt đối sẽ không vứt bỏ nàng.
Hiện tại mới biết được, ngay từ đầu Thổ Bao ca ca đã nói đúng.
Cũng đúng, nếu không muốn vứt bỏ nàng, vì sao lại chuẩn bị một bịch lương khô nhỏ đủ ăn trong ba ngày cho nàng đây?
Nhưng mà tại sao mẫu thân lại không cần nàng?
Vì sao mẫu thân lại không thích nàng?
Vì sao mẫu thân một lần rồi lại một lần vứt bỏ nàng?
Hoa Thanh Vũ tỉ mỉ nhớ lại mỗi một chuyện từ nhỏ đến lớn của nàng, một chi tiết cũng không buông tha, muốn nhìn xem mình đã sai ở chỗ nào, làm người khác chán ghét ở đâu.
Chắc chắn là bởi vì nàng không ngoan, nàng hư, nàng không nghe lời nên mẫu thân mới vứt bỏ nàng.
Có phải vì nàng luôn xem một ít sách loạn thất bát tao cho nên mẫu thân mới không cần nàng? Hay là bởi vì nàng khi bắt vịt không cẩn thận rơi vào hồ nước làm bẩn quần áo mới? Hoặc là bởi vì tiên sinh dạy học nói nàng tư chất ngu đần luôn những nói lời đại nghịch bất đạo?
Nếu nàng có thể giống như tỷ tỷ thì tốt rồi.
Nếu nàng ngoan ngoãn, khỏe mạnh, thông minh, xinh đẹp, người gặp người thích giống như tỷ tỷ, có phải mẫu thân sẽ không vứt bỏ nàng nữa?
Nhưng mà làm sao bây giờ? Hoa Thanh Vũ nghĩ, nàng một chút cũng không ngoan, không tốt, không thông minh, không xinh đẹp, cũng không làm cho người gặp người thích.
Hoa Thanh Vũ rất muốn cầu xin ông trời cho nàng làm lại một lần nữa, lần này sẽ nàng không bao giờ … xem tiểu thuyết bát nháo nữa, nàng sẽ ngoan ngoãn học thuộc lòng nữ tắc nữ huấn, sẽ học cầm kỳ thư họa thật tốt. Nàng sẽ không bao giờ nuôi cá nhỏ, gà con, thỏ nhỏ, rùa đen nhỏ bừa bãi ở trong sân nữa, cho dù không có người nói chuyện với nàng, nàng cũng nguyện ý ở trong phòng không đi đâu nữa. Nàng tuyệt đối sẽ không nói tiên sinh dạy học đã nói sai nữa, nàng sẽ nghiêm túc nghe tiên sinh lên lớp, học tập thật tốt, trở thành tiểu thư khuê các mà tiên sinh dạy học thích.
Nàng nhất định sẽ làm được, chỉ cần mẫu thân không vứt bỏ nàng..
[align=center]*********[/align]
Rốt cục chờ đến lúc mọi người giải tán, Mạnh Hoài Cẩn mới có thể bứt ra đi tìm người trong lòng hắn.
Trong phòng một ngọn đèn cũng không có, tối đen như mực chỉ có ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào, Mạnh Hoài Cẩn nhẹ nhàng đẩy cửa, hắn sợ kinh động đến Tiểu Hoa.
Hoa Thanh Vũ ôm chân tựa vào chân giường, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước giống như một con búp bê mất hồn. Ngay cả khi Mạnh Hoài Cẩn ngồi xuống bên cạnh nàng cũng không phát hiện.
Mạnh Hoài Cẩn thử duỗi tay ra thăm dò, cẩn thận đặt tay lên vai Hoa Thanh Vũ. Thấy nàng không có phản ứng mới ôm vai nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng mình.
Hắn đang an ủi trái tim bị tổn thương của nàng, tuyệt đối không phải muốn chiếm tiện nghi của nàng .. Mạnh Hoài Cẩn tự nhủ, nghĩ như vậy Mạnh Hoài Cẩn lại ôm Hoa Thanh Vũ ôm chặt hơn một chút.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, rốt cục Tiểu Hoa nằm trong lòng cũng mở miệng nói chuyện. Chỉ thấy Hoa Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn Mạnh Hoài Cẩn, giống như là rất kinh ngạc khi thấy hắn ở trong phòng.
“Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, tại sao ngài đã trở lại, yến hội kết thúc rồi sao?"
“Kết thúc rồi."
“A.." Hoa Thanh Vũ đứng thẳng dậy nói: “Vậy ta hầu hạ ngài nghỉ ngơi."
“Đừng.." Mạnh Hoài Cẩn lại kéo Hoa Thanh Vũ xuống, để cằm lên đỉnh đầu của nàng nói: “Cho ta ôm nàng một lát."
“Vì sao ngài lại ôm ta? Ngài rất lạnh sao?"
“Ta không lạnh, nhưng mà tim nàng đang rất đau đớn, không phải nàng đang rất buồn sao?"
Hoa Thanh Vũ sửng sốt, nâng mắt lên nhìn Mạnh Hoài Cẩn nói: “Sao ngài biết ta rất đau lòng?"
“Không phải nàng đã nói cho ta biết sao?" Mạnh Hoài Cẩn dịu dàng cười nói: “Nàng nói nàng không thoải, vô cùng không thoải, cho nên ta biết nàng rất thương tâm, nhưng mà Hoàng thượng ban thưởng yến, ta không thể không xuất hiện, cho nên chỉ có thể chờ đến khi khách nhân về hết rồi mới đến tìm nàng, thật xin lỗi."
“Ngài tin lời ta nói? Ngài tin ta nói ta không thoải mái, đặc biệt không thoải mái?"
Mạnh Hoài Cẩn gật gật đầu nói: “Tất nhiên là ta tin."
“Ngài thật tốt.." Hoa Thanh Vũ có chút nghẹn ngào.
“Cái này có gì tốt?" Lập luận của nha đầu này sao lại kỳ quái như vậy?
“Bởi vì ngài tin ta nói thật, cho nên ngài rất tốt. Mọi người chỉ tin những lời nói dối, nhưng ngài lại tin lời nói thật, cho nên ngài rất tốt. Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, ngài thật sự là người tốt nhất mà ta từng gặp."
“Đồ ngốc này.." Mạnh Hoài Cẩn cười tủm tỉm vỗ vỗ lưng Hoa Thanh Vũ, nhẹ giọng nói: “Ta kể chuyện xưa cho nàng nghe nhé?"
“Chuyện xưa gì?"
“Chuyện xưa khi ta còn bé."
..
Phụ thân Mạnh Hoài Cẩn từng là Uy Vũ Đại tướng quân bách chiến bách thắng, bởi vì hàng năm biên cương bất ổn, mười mấy năm qua chiến sự không ngừng, cho nên từ thủa nhỏ Mạnh Hoài Cẩn đã đi theo phụ thân lớn lên ở quân doanh, đóng quân tại biên giới tiếp giáp với Bắc quốc nơi băng tuyết ngập trời.
Toàn bộ Mạnh gia đều là tướng sĩ, nam nhân các thế hệ đều chết ở trên chiến trường, cho nên phụ thân hy vọng Mạnh Hoài Cẩn không phải một cậu bé mà là một nam tử hán, vẫn dùng phương thức đối với nam tử hán để huấn luyện hắn.
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện Mạnh Hoài Cẩn đã sống trong giáo trường, mùa đông khắc nghiệt phải thức dậy sớm luyện tập, ngày hè nóng bức cho dù đang là giữa trưa cũng phải đứng dưới mặt trời chói chang luyện trung bình tấn.
Trời sinh Mạnh Hoài Cẩn có làn da trắng nõn, cũng đặc biệt dễ dàng bị thương, mùa đông lạnh bị rơi mất một lớp da, mùa hè cũng bị tróc mất một lớp da, đối với Mạnh Hoài Cẩn mà nói, đó đều là những chuyện bình thường.
Năm bảy hay tám tuổi gì đó, Mạnh Hoài Cẩn luôn hoài nghi có phải phụ thân thật sự không thương hắn, bởi vì tuy rằng mẫu thân luôn nói trên cõi đời này người yêu thương hắn nhất chính phụ thân, nhưng hắn không có cảm nhận được.
Tỷ như khi luyện tập đối kháng một lần rồi lại một lần bị hắn đánh ngã trên mặt đất, tỷ như không cho hắn chơi đùa, bắt hắn phải tập võ, đọc sách, tỷ như không cho phép hắn khóc, cũng không cho phép hắn làm nũng.
Mặc dù hắn trên người chỗ nào cũng có vết thương, mặc dù hắn bị đánh đến bật khóc, mặc dù hắn đổ máu, phụ thân cũng chưa bao giờ lưu tình.
Có đôi khi mẫu thân vừa khóc, vừa bôi thuốc cho Mạnh Hoài Cẩn. Mạnh Hoài Cẩn gặp mẫu thân sẽ khóc, sẽ nhân cơ hội cầu xin mẫu thân, hy vọng mẫu thân có thể nói với phụ thân, cho hắn ngày mai không cần phải huấn luyện nữa.
Nhưng mẫu thân lại cự tuyệt chỉ khóc thôi, từ trước đến nay cũng không hề giúp hắn.
Có đôi khi Mạnh Hoài Cẩn sẽ nghĩ, có lẽ ngay cả mẫu thân cũng không thương hắn..
Cho đến năm Mạnh Hoài Cẩn mười lăm tuổi, phụ thân hắn chết trận nơi sa trường.
Mạnh Hoài Cẩn còn nhớ rõ hôm đó là tiết Đại tuyết*, thừa thắng phụ thân đưa quân truy kích quân địch không may bị trúng mai phục của bọn chúng, khi được bộ hạ cứu về ông đã hấp hối.
[i]*Ngày đại tuyết: Đại tuyết (tiếng Hán: 大雪) là một trong 24 tiết khí của của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 7 hay 8 tháng 12 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 255° (kinh độ Mặt Trời bằng 255°). Tiết đại tuyết là khoảng thời gian bắt đầu từ khoảng ngày 7 hay 8 tháng 12 khi kết thúc tiết tiểu tuyết và kết thúc vào khoảng ngày 21 hay 22 tháng 12 trong lịch Gregory theo các múi giờ Đông Á khi tiết đông chí bắt đầu.
[/i]
Trên người phụ thân toàn là tên, quả thực giống như một con nhím.
Mạnh Hoài Cẩn đã không còn nhớ rõ ngày Đại tuyết hôm đó, chỉ nhớ tuyết đã bị máu của phụ thân nhuộm đỏ, hắn chưa kịp nói một câu, chỉ nhìn thoáng qua mẫu thân, lại nhìn phụ thân, sắp ra đi .
Mạnh Hoài Cẩn bi phẫn nắm giữ ấn soái ra trận, thừa dịp quân địch đang chúc mừng thắng lợi đánh úp bất ngờ, cuối cùng đánh tan quân địch hơn nữa còn bắt được thủ cấp của tướng lĩnh quân địch.
Ngày đó khi hắn tận mắt nhìn thấy hài cốt chất đống như núi, thấy sương trắng trải dọc bên kia sông Đông, mới hiểu được chiến trường tàn khốc như thế.
Lúc đó, hắn mới hiểu được, thì ra phụ thân nghiêm khắc với hắn là vì muốn tốt cho hắn.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
CHƯƠNG 28
Edit: Song Tử (lttu156)
“Thanh Vũ ngoan ngoãn chờ mẫu thân ở đây nhé, mẫu thân sẽ quay lại rất nhanh."
Chỉ một câu nói, một nụ cười của mẫu thân, mà có thể khiến cho Hoa Thanh Vũ bé nhỏ không sợ đêm tối, cũng không sợ giá lạnh, vẫn ôm bọc hành lý nhỏ của nàng chờ đợi.
Bất kể phải đợi bao lâu, cho dù một ngày rồi lại một ngày mẫu thân vẫn chưa đến, cho dù thềm đá có lạnh như băng, cho dù rừng cây có âm u như thế nào, cho dù tiếng sói tru ở phía xa có đáng sợ bao nhiêu, Hoa Thanh Vũ cũng không sợ, nàng vẫn có thể vui vẻ chờ đợi như vậy.
Bởi vì mẫu thân đã bảo nàng chờ.
Bởi vì nàng chỉ muốn mẫu thân sẽ yêu quý mình nhiều hơn một chút mà thôi.
Đối với một đứa bé, tính mạng mới là chuyện quan trọng nhất đối với nó, chẳng qua là vì muốn được mẫu thân yêu thương mà thôi.
Mặc dù mới chỉ có vài tuổi, dần dần Hoa Thanh Vũ cũng tổng kết ra được một quy luật, đó là chỉ khi để cho nàng phải chờ, mẫu thân mới ôn nhu, mới có thể vô cùng đau lòng nhìn nàng, mới có thể ôm nàng.
Hoa Thanh Vũ cái gì cũng không sợ, chỉ cần một chút dịu dàng của mẫu thân, như vậy cũng đủ rồi.
Nhưng thì ra mẫu thân chỉ muốn vứt bỏ nàng mà thôi..
Nàng còn cho rằng thật ra mẫu thân cũng yêu nàng, cho nên xưa nay dù mẫu thân có lạnh lùng khắc nghiệt với nàng bao nhiêu, nàng cũng không để ý, bởi vì nàng rất dễ dàng thỏa mãn .
Mẫu thân chỉ cần tốt với nàng một chút là đủ rồi, chờ nàng trưởng thành nàng sẽ tốt với bà gấp trăm gấp ngàn lần.
Nhưng mà hiện tại nàng đã biết, tất cả đều là giả dối. Người quan trọng nhất trong tuổi thơ của nàng, người nàng khao khát và mơ ước lâu như thế, thật ra đã sớm vứt bỏ nàng .
Bị vứt bỏ ở sân viện trong đông đêm, bị bỏ rơi trong nhà cũ không một bóng người ở dưới quê, bị vứt bỏ ở ngọn núi hiểm trở thường có dã thú qua lại.
Hoa Thanh Vũ nhớ tới lời Thổ Bao ca ca nói khi đó: “Cha nương ngươi không cần ngươi, ngươi còn chờ cái gì", Hoa Thanh Vũ nhớ khi đó nàng còn cãi nhau với Thổ Bao ca ca, nói nương tuyệt đối sẽ không vứt bỏ nàng.
Hiện tại mới biết được, ngay từ đầu Thổ Bao ca ca đã nói đúng.
Cũng đúng, nếu không muốn vứt bỏ nàng, vì sao lại chuẩn bị một bịch lương khô nhỏ đủ ăn trong ba ngày cho nàng đây?
Nhưng mà tại sao mẫu thân lại không cần nàng?
Vì sao mẫu thân lại không thích nàng?
Vì sao mẫu thân một lần rồi lại một lần vứt bỏ nàng?
Hoa Thanh Vũ tỉ mỉ nhớ lại mỗi một chuyện từ nhỏ đến lớn của nàng, một chi tiết cũng không buông tha, muốn nhìn xem mình đã sai ở chỗ nào, làm người khác chán ghét ở đâu.
Chắc chắn là bởi vì nàng không ngoan, nàng hư, nàng không nghe lời nên mẫu thân mới vứt bỏ nàng.
Có phải vì nàng luôn xem một ít sách loạn thất bát tao cho nên mẫu thân mới không cần nàng? Hay là bởi vì nàng khi bắt vịt không cẩn thận rơi vào hồ nước làm bẩn quần áo mới? Hoặc là bởi vì tiên sinh dạy học nói nàng tư chất ngu đần luôn những nói lời đại nghịch bất đạo?
Nếu nàng có thể giống như tỷ tỷ thì tốt rồi.
Nếu nàng ngoan ngoãn, khỏe mạnh, thông minh, xinh đẹp, người gặp người thích giống như tỷ tỷ, có phải mẫu thân sẽ không vứt bỏ nàng nữa?
Nhưng mà làm sao bây giờ? Hoa Thanh Vũ nghĩ, nàng một chút cũng không ngoan, không tốt, không thông minh, không xinh đẹp, cũng không làm cho người gặp người thích.
Hoa Thanh Vũ rất muốn cầu xin ông trời cho nàng làm lại một lần nữa, lần này sẽ nàng không bao giờ … xem tiểu thuyết bát nháo nữa, nàng sẽ ngoan ngoãn học thuộc lòng nữ tắc nữ huấn, sẽ học cầm kỳ thư họa thật tốt. Nàng sẽ không bao giờ nuôi cá nhỏ, gà con, thỏ nhỏ, rùa đen nhỏ bừa bãi ở trong sân nữa, cho dù không có người nói chuyện với nàng, nàng cũng nguyện ý ở trong phòng không đi đâu nữa. Nàng tuyệt đối sẽ không nói tiên sinh dạy học đã nói sai nữa, nàng sẽ nghiêm túc nghe tiên sinh lên lớp, học tập thật tốt, trở thành tiểu thư khuê các mà tiên sinh dạy học thích.
Nàng nhất định sẽ làm được, chỉ cần mẫu thân không vứt bỏ nàng..
[align=center]*********[/align]
Rốt cục chờ đến lúc mọi người giải tán, Mạnh Hoài Cẩn mới có thể bứt ra đi tìm người trong lòng hắn.
Trong phòng một ngọn đèn cũng không có, tối đen như mực chỉ có ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào, Mạnh Hoài Cẩn nhẹ nhàng đẩy cửa, hắn sợ kinh động đến Tiểu Hoa.
Hoa Thanh Vũ ôm chân tựa vào chân giường, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước giống như một con búp bê mất hồn. Ngay cả khi Mạnh Hoài Cẩn ngồi xuống bên cạnh nàng cũng không phát hiện.
Mạnh Hoài Cẩn thử duỗi tay ra thăm dò, cẩn thận đặt tay lên vai Hoa Thanh Vũ. Thấy nàng không có phản ứng mới ôm vai nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng mình.
Hắn đang an ủi trái tim bị tổn thương của nàng, tuyệt đối không phải muốn chiếm tiện nghi của nàng .. Mạnh Hoài Cẩn tự nhủ, nghĩ như vậy Mạnh Hoài Cẩn lại ôm Hoa Thanh Vũ ôm chặt hơn một chút.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, rốt cục Tiểu Hoa nằm trong lòng cũng mở miệng nói chuyện. Chỉ thấy Hoa Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn Mạnh Hoài Cẩn, giống như là rất kinh ngạc khi thấy hắn ở trong phòng.
“Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, tại sao ngài đã trở lại, yến hội kết thúc rồi sao?"
“Kết thúc rồi."
“A.." Hoa Thanh Vũ đứng thẳng dậy nói: “Vậy ta hầu hạ ngài nghỉ ngơi."
“Đừng.." Mạnh Hoài Cẩn lại kéo Hoa Thanh Vũ xuống, để cằm lên đỉnh đầu của nàng nói: “Cho ta ôm nàng một lát."
“Vì sao ngài lại ôm ta? Ngài rất lạnh sao?"
“Ta không lạnh, nhưng mà tim nàng đang rất đau đớn, không phải nàng đang rất buồn sao?"
Hoa Thanh Vũ sửng sốt, nâng mắt lên nhìn Mạnh Hoài Cẩn nói: “Sao ngài biết ta rất đau lòng?"
“Không phải nàng đã nói cho ta biết sao?" Mạnh Hoài Cẩn dịu dàng cười nói: “Nàng nói nàng không thoải, vô cùng không thoải, cho nên ta biết nàng rất thương tâm, nhưng mà Hoàng thượng ban thưởng yến, ta không thể không xuất hiện, cho nên chỉ có thể chờ đến khi khách nhân về hết rồi mới đến tìm nàng, thật xin lỗi."
“Ngài tin lời ta nói? Ngài tin ta nói ta không thoải mái, đặc biệt không thoải mái?"
Mạnh Hoài Cẩn gật gật đầu nói: “Tất nhiên là ta tin."
“Ngài thật tốt.." Hoa Thanh Vũ có chút nghẹn ngào.
“Cái này có gì tốt?" Lập luận của nha đầu này sao lại kỳ quái như vậy?
“Bởi vì ngài tin ta nói thật, cho nên ngài rất tốt. Mọi người chỉ tin những lời nói dối, nhưng ngài lại tin lời nói thật, cho nên ngài rất tốt. Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, ngài thật sự là người tốt nhất mà ta từng gặp."
“Đồ ngốc này.." Mạnh Hoài Cẩn cười tủm tỉm vỗ vỗ lưng Hoa Thanh Vũ, nhẹ giọng nói: “Ta kể chuyện xưa cho nàng nghe nhé?"
“Chuyện xưa gì?"
“Chuyện xưa khi ta còn bé."
..
Phụ thân Mạnh Hoài Cẩn từng là Uy Vũ Đại tướng quân bách chiến bách thắng, bởi vì hàng năm biên cương bất ổn, mười mấy năm qua chiến sự không ngừng, cho nên từ thủa nhỏ Mạnh Hoài Cẩn đã đi theo phụ thân lớn lên ở quân doanh, đóng quân tại biên giới tiếp giáp với Bắc quốc nơi băng tuyết ngập trời.
Toàn bộ Mạnh gia đều là tướng sĩ, nam nhân các thế hệ đều chết ở trên chiến trường, cho nên phụ thân hy vọng Mạnh Hoài Cẩn không phải một cậu bé mà là một nam tử hán, vẫn dùng phương thức đối với nam tử hán để huấn luyện hắn.
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện Mạnh Hoài Cẩn đã sống trong giáo trường, mùa đông khắc nghiệt phải thức dậy sớm luyện tập, ngày hè nóng bức cho dù đang là giữa trưa cũng phải đứng dưới mặt trời chói chang luyện trung bình tấn.
Trời sinh Mạnh Hoài Cẩn có làn da trắng nõn, cũng đặc biệt dễ dàng bị thương, mùa đông lạnh bị rơi mất một lớp da, mùa hè cũng bị tróc mất một lớp da, đối với Mạnh Hoài Cẩn mà nói, đó đều là những chuyện bình thường.
Năm bảy hay tám tuổi gì đó, Mạnh Hoài Cẩn luôn hoài nghi có phải phụ thân thật sự không thương hắn, bởi vì tuy rằng mẫu thân luôn nói trên cõi đời này người yêu thương hắn nhất chính phụ thân, nhưng hắn không có cảm nhận được.
Tỷ như khi luyện tập đối kháng một lần rồi lại một lần bị hắn đánh ngã trên mặt đất, tỷ như không cho hắn chơi đùa, bắt hắn phải tập võ, đọc sách, tỷ như không cho phép hắn khóc, cũng không cho phép hắn làm nũng.
Mặc dù hắn trên người chỗ nào cũng có vết thương, mặc dù hắn bị đánh đến bật khóc, mặc dù hắn đổ máu, phụ thân cũng chưa bao giờ lưu tình.
Có đôi khi mẫu thân vừa khóc, vừa bôi thuốc cho Mạnh Hoài Cẩn. Mạnh Hoài Cẩn gặp mẫu thân sẽ khóc, sẽ nhân cơ hội cầu xin mẫu thân, hy vọng mẫu thân có thể nói với phụ thân, cho hắn ngày mai không cần phải huấn luyện nữa.
Nhưng mẫu thân lại cự tuyệt chỉ khóc thôi, từ trước đến nay cũng không hề giúp hắn.
Có đôi khi Mạnh Hoài Cẩn sẽ nghĩ, có lẽ ngay cả mẫu thân cũng không thương hắn..
Cho đến năm Mạnh Hoài Cẩn mười lăm tuổi, phụ thân hắn chết trận nơi sa trường.
Mạnh Hoài Cẩn còn nhớ rõ hôm đó là tiết Đại tuyết*, thừa thắng phụ thân đưa quân truy kích quân địch không may bị trúng mai phục của bọn chúng, khi được bộ hạ cứu về ông đã hấp hối.
[i]*Ngày đại tuyết: Đại tuyết (tiếng Hán: 大雪) là một trong 24 tiết khí của của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 7 hay 8 tháng 12 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 255° (kinh độ Mặt Trời bằng 255°). Tiết đại tuyết là khoảng thời gian bắt đầu từ khoảng ngày 7 hay 8 tháng 12 khi kết thúc tiết tiểu tuyết và kết thúc vào khoảng ngày 21 hay 22 tháng 12 trong lịch Gregory theo các múi giờ Đông Á khi tiết đông chí bắt đầu.
[/i]
Trên người phụ thân toàn là tên, quả thực giống như một con nhím.
Mạnh Hoài Cẩn đã không còn nhớ rõ ngày Đại tuyết hôm đó, chỉ nhớ tuyết đã bị máu của phụ thân nhuộm đỏ, hắn chưa kịp nói một câu, chỉ nhìn thoáng qua mẫu thân, lại nhìn phụ thân, sắp ra đi .
Mạnh Hoài Cẩn bi phẫn nắm giữ ấn soái ra trận, thừa dịp quân địch đang chúc mừng thắng lợi đánh úp bất ngờ, cuối cùng đánh tan quân địch hơn nữa còn bắt được thủ cấp của tướng lĩnh quân địch.
Ngày đó khi hắn tận mắt nhìn thấy hài cốt chất đống như núi, thấy sương trắng trải dọc bên kia sông Đông, mới hiểu được chiến trường tàn khốc như thế.
Lúc đó, hắn mới hiểu được, thì ra phụ thân nghiêm khắc với hắn là vì muốn tốt cho hắn.
Edit: Song Tử (lttu156)
“Thanh Vũ ngoan ngoãn chờ mẫu thân ở đây nhé, mẫu thân sẽ quay lại rất nhanh."
Chỉ một câu nói, một nụ cười của mẫu thân, mà có thể khiến cho Hoa Thanh Vũ bé nhỏ không sợ đêm tối, cũng không sợ giá lạnh, vẫn ôm bọc hành lý nhỏ của nàng chờ đợi.
Bất kể phải đợi bao lâu, cho dù một ngày rồi lại một ngày mẫu thân vẫn chưa đến, cho dù thềm đá có lạnh như băng, cho dù rừng cây có âm u như thế nào, cho dù tiếng sói tru ở phía xa có đáng sợ bao nhiêu, Hoa Thanh Vũ cũng không sợ, nàng vẫn có thể vui vẻ chờ đợi như vậy.
Bởi vì mẫu thân đã bảo nàng chờ.
Bởi vì nàng chỉ muốn mẫu thân sẽ yêu quý mình nhiều hơn một chút mà thôi.
Đối với một đứa bé, tính mạng mới là chuyện quan trọng nhất đối với nó, chẳng qua là vì muốn được mẫu thân yêu thương mà thôi.
Mặc dù mới chỉ có vài tuổi, dần dần Hoa Thanh Vũ cũng tổng kết ra được một quy luật, đó là chỉ khi để cho nàng phải chờ, mẫu thân mới ôn nhu, mới có thể vô cùng đau lòng nhìn nàng, mới có thể ôm nàng.
Hoa Thanh Vũ cái gì cũng không sợ, chỉ cần một chút dịu dàng của mẫu thân, như vậy cũng đủ rồi.
Nhưng thì ra mẫu thân chỉ muốn vứt bỏ nàng mà thôi..
Nàng còn cho rằng thật ra mẫu thân cũng yêu nàng, cho nên xưa nay dù mẫu thân có lạnh lùng khắc nghiệt với nàng bao nhiêu, nàng cũng không để ý, bởi vì nàng rất dễ dàng thỏa mãn .
Mẫu thân chỉ cần tốt với nàng một chút là đủ rồi, chờ nàng trưởng thành nàng sẽ tốt với bà gấp trăm gấp ngàn lần.
Nhưng mà hiện tại nàng đã biết, tất cả đều là giả dối. Người quan trọng nhất trong tuổi thơ của nàng, người nàng khao khát và mơ ước lâu như thế, thật ra đã sớm vứt bỏ nàng .
Bị vứt bỏ ở sân viện trong đông đêm, bị bỏ rơi trong nhà cũ không một bóng người ở dưới quê, bị vứt bỏ ở ngọn núi hiểm trở thường có dã thú qua lại.
Hoa Thanh Vũ nhớ tới lời Thổ Bao ca ca nói khi đó: “Cha nương ngươi không cần ngươi, ngươi còn chờ cái gì", Hoa Thanh Vũ nhớ khi đó nàng còn cãi nhau với Thổ Bao ca ca, nói nương tuyệt đối sẽ không vứt bỏ nàng.
Hiện tại mới biết được, ngay từ đầu Thổ Bao ca ca đã nói đúng.
Cũng đúng, nếu không muốn vứt bỏ nàng, vì sao lại chuẩn bị một bịch lương khô nhỏ đủ ăn trong ba ngày cho nàng đây?
Nhưng mà tại sao mẫu thân lại không cần nàng?
Vì sao mẫu thân lại không thích nàng?
Vì sao mẫu thân một lần rồi lại một lần vứt bỏ nàng?
Hoa Thanh Vũ tỉ mỉ nhớ lại mỗi một chuyện từ nhỏ đến lớn của nàng, một chi tiết cũng không buông tha, muốn nhìn xem mình đã sai ở chỗ nào, làm người khác chán ghét ở đâu.
Chắc chắn là bởi vì nàng không ngoan, nàng hư, nàng không nghe lời nên mẫu thân mới vứt bỏ nàng.
Có phải vì nàng luôn xem một ít sách loạn thất bát tao cho nên mẫu thân mới không cần nàng? Hay là bởi vì nàng khi bắt vịt không cẩn thận rơi vào hồ nước làm bẩn quần áo mới? Hoặc là bởi vì tiên sinh dạy học nói nàng tư chất ngu đần luôn những nói lời đại nghịch bất đạo?
Nếu nàng có thể giống như tỷ tỷ thì tốt rồi.
Nếu nàng ngoan ngoãn, khỏe mạnh, thông minh, xinh đẹp, người gặp người thích giống như tỷ tỷ, có phải mẫu thân sẽ không vứt bỏ nàng nữa?
Nhưng mà làm sao bây giờ? Hoa Thanh Vũ nghĩ, nàng một chút cũng không ngoan, không tốt, không thông minh, không xinh đẹp, cũng không làm cho người gặp người thích.
Hoa Thanh Vũ rất muốn cầu xin ông trời cho nàng làm lại một lần nữa, lần này sẽ nàng không bao giờ … xem tiểu thuyết bát nháo nữa, nàng sẽ ngoan ngoãn học thuộc lòng nữ tắc nữ huấn, sẽ học cầm kỳ thư họa thật tốt. Nàng sẽ không bao giờ nuôi cá nhỏ, gà con, thỏ nhỏ, rùa đen nhỏ bừa bãi ở trong sân nữa, cho dù không có người nói chuyện với nàng, nàng cũng nguyện ý ở trong phòng không đi đâu nữa. Nàng tuyệt đối sẽ không nói tiên sinh dạy học đã nói sai nữa, nàng sẽ nghiêm túc nghe tiên sinh lên lớp, học tập thật tốt, trở thành tiểu thư khuê các mà tiên sinh dạy học thích.
Nàng nhất định sẽ làm được, chỉ cần mẫu thân không vứt bỏ nàng..
[align=center]*********[/align]
Rốt cục chờ đến lúc mọi người giải tán, Mạnh Hoài Cẩn mới có thể bứt ra đi tìm người trong lòng hắn.
Trong phòng một ngọn đèn cũng không có, tối đen như mực chỉ có ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào, Mạnh Hoài Cẩn nhẹ nhàng đẩy cửa, hắn sợ kinh động đến Tiểu Hoa.
Hoa Thanh Vũ ôm chân tựa vào chân giường, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước giống như một con búp bê mất hồn. Ngay cả khi Mạnh Hoài Cẩn ngồi xuống bên cạnh nàng cũng không phát hiện.
Mạnh Hoài Cẩn thử duỗi tay ra thăm dò, cẩn thận đặt tay lên vai Hoa Thanh Vũ. Thấy nàng không có phản ứng mới ôm vai nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng mình.
Hắn đang an ủi trái tim bị tổn thương của nàng, tuyệt đối không phải muốn chiếm tiện nghi của nàng .. Mạnh Hoài Cẩn tự nhủ, nghĩ như vậy Mạnh Hoài Cẩn lại ôm Hoa Thanh Vũ ôm chặt hơn một chút.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, rốt cục Tiểu Hoa nằm trong lòng cũng mở miệng nói chuyện. Chỉ thấy Hoa Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn Mạnh Hoài Cẩn, giống như là rất kinh ngạc khi thấy hắn ở trong phòng.
“Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, tại sao ngài đã trở lại, yến hội kết thúc rồi sao?"
“Kết thúc rồi."
“A.." Hoa Thanh Vũ đứng thẳng dậy nói: “Vậy ta hầu hạ ngài nghỉ ngơi."
“Đừng.." Mạnh Hoài Cẩn lại kéo Hoa Thanh Vũ xuống, để cằm lên đỉnh đầu của nàng nói: “Cho ta ôm nàng một lát."
“Vì sao ngài lại ôm ta? Ngài rất lạnh sao?"
“Ta không lạnh, nhưng mà tim nàng đang rất đau đớn, không phải nàng đang rất buồn sao?"
Hoa Thanh Vũ sửng sốt, nâng mắt lên nhìn Mạnh Hoài Cẩn nói: “Sao ngài biết ta rất đau lòng?"
“Không phải nàng đã nói cho ta biết sao?" Mạnh Hoài Cẩn dịu dàng cười nói: “Nàng nói nàng không thoải, vô cùng không thoải, cho nên ta biết nàng rất thương tâm, nhưng mà Hoàng thượng ban thưởng yến, ta không thể không xuất hiện, cho nên chỉ có thể chờ đến khi khách nhân về hết rồi mới đến tìm nàng, thật xin lỗi."
“Ngài tin lời ta nói? Ngài tin ta nói ta không thoải mái, đặc biệt không thoải mái?"
Mạnh Hoài Cẩn gật gật đầu nói: “Tất nhiên là ta tin."
“Ngài thật tốt.." Hoa Thanh Vũ có chút nghẹn ngào.
“Cái này có gì tốt?" Lập luận của nha đầu này sao lại kỳ quái như vậy?
“Bởi vì ngài tin ta nói thật, cho nên ngài rất tốt. Mọi người chỉ tin những lời nói dối, nhưng ngài lại tin lời nói thật, cho nên ngài rất tốt. Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, ngài thật sự là người tốt nhất mà ta từng gặp."
“Đồ ngốc này.." Mạnh Hoài Cẩn cười tủm tỉm vỗ vỗ lưng Hoa Thanh Vũ, nhẹ giọng nói: “Ta kể chuyện xưa cho nàng nghe nhé?"
“Chuyện xưa gì?"
“Chuyện xưa khi ta còn bé."
..
Phụ thân Mạnh Hoài Cẩn từng là Uy Vũ Đại tướng quân bách chiến bách thắng, bởi vì hàng năm biên cương bất ổn, mười mấy năm qua chiến sự không ngừng, cho nên từ thủa nhỏ Mạnh Hoài Cẩn đã đi theo phụ thân lớn lên ở quân doanh, đóng quân tại biên giới tiếp giáp với Bắc quốc nơi băng tuyết ngập trời.
Toàn bộ Mạnh gia đều là tướng sĩ, nam nhân các thế hệ đều chết ở trên chiến trường, cho nên phụ thân hy vọng Mạnh Hoài Cẩn không phải một cậu bé mà là một nam tử hán, vẫn dùng phương thức đối với nam tử hán để huấn luyện hắn.
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện Mạnh Hoài Cẩn đã sống trong giáo trường, mùa đông khắc nghiệt phải thức dậy sớm luyện tập, ngày hè nóng bức cho dù đang là giữa trưa cũng phải đứng dưới mặt trời chói chang luyện trung bình tấn.
Trời sinh Mạnh Hoài Cẩn có làn da trắng nõn, cũng đặc biệt dễ dàng bị thương, mùa đông lạnh bị rơi mất một lớp da, mùa hè cũng bị tróc mất một lớp da, đối với Mạnh Hoài Cẩn mà nói, đó đều là những chuyện bình thường.
Năm bảy hay tám tuổi gì đó, Mạnh Hoài Cẩn luôn hoài nghi có phải phụ thân thật sự không thương hắn, bởi vì tuy rằng mẫu thân luôn nói trên cõi đời này người yêu thương hắn nhất chính phụ thân, nhưng hắn không có cảm nhận được.
Tỷ như khi luyện tập đối kháng một lần rồi lại một lần bị hắn đánh ngã trên mặt đất, tỷ như không cho hắn chơi đùa, bắt hắn phải tập võ, đọc sách, tỷ như không cho phép hắn khóc, cũng không cho phép hắn làm nũng.
Mặc dù hắn trên người chỗ nào cũng có vết thương, mặc dù hắn bị đánh đến bật khóc, mặc dù hắn đổ máu, phụ thân cũng chưa bao giờ lưu tình.
Có đôi khi mẫu thân vừa khóc, vừa bôi thuốc cho Mạnh Hoài Cẩn. Mạnh Hoài Cẩn gặp mẫu thân sẽ khóc, sẽ nhân cơ hội cầu xin mẫu thân, hy vọng mẫu thân có thể nói với phụ thân, cho hắn ngày mai không cần phải huấn luyện nữa.
Nhưng mẫu thân lại cự tuyệt chỉ khóc thôi, từ trước đến nay cũng không hề giúp hắn.
Có đôi khi Mạnh Hoài Cẩn sẽ nghĩ, có lẽ ngay cả mẫu thân cũng không thương hắn..
Cho đến năm Mạnh Hoài Cẩn mười lăm tuổi, phụ thân hắn chết trận nơi sa trường.
Mạnh Hoài Cẩn còn nhớ rõ hôm đó là tiết Đại tuyết*, thừa thắng phụ thân đưa quân truy kích quân địch không may bị trúng mai phục của bọn chúng, khi được bộ hạ cứu về ông đã hấp hối.
[i]*Ngày đại tuyết: Đại tuyết (tiếng Hán: 大雪) là một trong 24 tiết khí của của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 7 hay 8 tháng 12 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 255° (kinh độ Mặt Trời bằng 255°). Tiết đại tuyết là khoảng thời gian bắt đầu từ khoảng ngày 7 hay 8 tháng 12 khi kết thúc tiết tiểu tuyết và kết thúc vào khoảng ngày 21 hay 22 tháng 12 trong lịch Gregory theo các múi giờ Đông Á khi tiết đông chí bắt đầu.
[/i]
Trên người phụ thân toàn là tên, quả thực giống như một con nhím.
Mạnh Hoài Cẩn đã không còn nhớ rõ ngày Đại tuyết hôm đó, chỉ nhớ tuyết đã bị máu của phụ thân nhuộm đỏ, hắn chưa kịp nói một câu, chỉ nhìn thoáng qua mẫu thân, lại nhìn phụ thân, sắp ra đi .
Mạnh Hoài Cẩn bi phẫn nắm giữ ấn soái ra trận, thừa dịp quân địch đang chúc mừng thắng lợi đánh úp bất ngờ, cuối cùng đánh tan quân địch hơn nữa còn bắt được thủ cấp của tướng lĩnh quân địch.
Ngày đó khi hắn tận mắt nhìn thấy hài cốt chất đống như núi, thấy sương trắng trải dọc bên kia sông Đông, mới hiểu được chiến trường tàn khốc như thế.
Lúc đó, hắn mới hiểu được, thì ra phụ thân nghiêm khắc với hắn là vì muốn tốt cho hắn.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
CHƯƠNG 28
Edit: Song Tử (lttu156)
“Thanh Vũ ngoan ngoãn chờ mẫu thân ở đây nhé, mẫu thân sẽ quay lại rất nhanh."
Chỉ một câu nói, một nụ cười của mẫu thân, mà có thể khiến cho Hoa Thanh Vũ bé nhỏ không sợ đêm tối, cũng không sợ giá lạnh, vẫn ôm bọc hành lý nhỏ của nàng chờ đợi.
Bất kể phải đợi bao lâu, cho dù một ngày rồi lại một ngày mẫu thân vẫn chưa đến, cho dù thềm đá có lạnh như băng, cho dù rừng cây có âm u như thế nào, cho dù tiếng sói tru ở phía xa có đáng sợ bao nhiêu, Hoa Thanh Vũ cũng không sợ, nàng vẫn có thể vui vẻ chờ đợi như vậy.
Bởi vì mẫu thân đã bảo nàng chờ.
Bởi vì nàng chỉ muốn mẫu thân sẽ yêu quý mình nhiều hơn một chút mà thôi.
Đối với một đứa bé, tính mạng mới là chuyện quan trọng nhất đối với nó, chẳng qua là vì muốn được mẫu thân yêu thương mà thôi.
Mặc dù mới chỉ có vài tuổi, dần dần Hoa Thanh Vũ cũng tổng kết ra được một quy luật, đó là chỉ khi để cho nàng phải chờ, mẫu thân mới ôn nhu, mới có thể vô cùng đau lòng nhìn nàng, mới có thể ôm nàng.
Hoa Thanh Vũ cái gì cũng không sợ, chỉ cần một chút dịu dàng của mẫu thân, như vậy cũng đủ rồi.
Nhưng thì ra mẫu thân chỉ muốn vứt bỏ nàng mà thôi..
Nàng còn cho rằng thật ra mẫu thân cũng yêu nàng, cho nên xưa nay dù mẫu thân có lạnh lùng khắc nghiệt với nàng bao nhiêu, nàng cũng không để ý, bởi vì nàng rất dễ dàng thỏa mãn .
Mẫu thân chỉ cần tốt với nàng một chút là đủ rồi, chờ nàng trưởng thành nàng sẽ tốt với bà gấp trăm gấp ngàn lần.
Nhưng mà hiện tại nàng đã biết, tất cả đều là giả dối. Người quan trọng nhất trong tuổi thơ của nàng, người nàng khao khát và mơ ước lâu như thế, thật ra đã sớm vứt bỏ nàng .
Bị vứt bỏ ở sân viện trong đông đêm, bị bỏ rơi trong nhà cũ không một bóng người ở dưới quê, bị vứt bỏ ở ngọn núi hiểm trở thường có dã thú qua lại.
Hoa Thanh Vũ nhớ tới lời Thổ Bao ca ca nói khi đó: “Cha nương ngươi không cần ngươi, ngươi còn chờ cái gì", Hoa Thanh Vũ nhớ khi đó nàng còn cãi nhau với Thổ Bao ca ca, nói nương tuyệt đối sẽ không vứt bỏ nàng.
Hiện tại mới biết được, ngay từ đầu Thổ Bao ca ca đã nói đúng.
Cũng đúng, nếu không muốn vứt bỏ nàng, vì sao lại chuẩn bị một bịch lương khô nhỏ đủ ăn trong ba ngày cho nàng đây?
Nhưng mà tại sao mẫu thân lại không cần nàng?
Vì sao mẫu thân lại không thích nàng?
Vì sao mẫu thân một lần rồi lại một lần vứt bỏ nàng?
Hoa Thanh Vũ tỉ mỉ nhớ lại mỗi một chuyện từ nhỏ đến lớn của nàng, một chi tiết cũng không buông tha, muốn nhìn xem mình đã sai ở chỗ nào, làm người khác chán ghét ở đâu.
Chắc chắn là bởi vì nàng không ngoan, nàng hư, nàng không nghe lời nên mẫu thân mới vứt bỏ nàng.
Có phải vì nàng luôn xem một ít sách loạn thất bát tao cho nên mẫu thân mới không cần nàng? Hay là bởi vì nàng khi bắt vịt không cẩn thận rơi vào hồ nước làm bẩn quần áo mới? Hoặc là bởi vì tiên sinh dạy học nói nàng tư chất ngu đần luôn những nói lời đại nghịch bất đạo?
Nếu nàng có thể giống như tỷ tỷ thì tốt rồi.
Nếu nàng ngoan ngoãn, khỏe mạnh, thông minh, xinh đẹp, người gặp người thích giống như tỷ tỷ, có phải mẫu thân sẽ không vứt bỏ nàng nữa?
Nhưng mà làm sao bây giờ? Hoa Thanh Vũ nghĩ, nàng một chút cũng không ngoan, không tốt, không thông minh, không xinh đẹp, cũng không làm cho người gặp người thích.
Hoa Thanh Vũ rất muốn cầu xin ông trời cho nàng làm lại một lần nữa, lần này sẽ nàng không bao giờ … xem tiểu thuyết bát nháo nữa, nàng sẽ ngoan ngoãn học thuộc lòng nữ tắc nữ huấn, sẽ học cầm kỳ thư họa thật tốt. Nàng sẽ không bao giờ nuôi cá nhỏ, gà con, thỏ nhỏ, rùa đen nhỏ bừa bãi ở trong sân nữa, cho dù không có người nói chuyện với nàng, nàng cũng nguyện ý ở trong phòng không đi đâu nữa. Nàng tuyệt đối sẽ không nói tiên sinh dạy học đã nói sai nữa, nàng sẽ nghiêm túc nghe tiên sinh lên lớp, học tập thật tốt, trở thành tiểu thư khuê các mà tiên sinh dạy học thích.
Nàng nhất định sẽ làm được, chỉ cần mẫu thân không vứt bỏ nàng..
[align=center]*********[/align]
Rốt cục chờ đến lúc mọi người giải tán, Mạnh Hoài Cẩn mới có thể bứt ra đi tìm người trong lòng hắn.
Trong phòng một ngọn đèn cũng không có, tối đen như mực chỉ có ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào, Mạnh Hoài Cẩn nhẹ nhàng đẩy cửa, hắn sợ kinh động đến Tiểu Hoa.
Hoa Thanh Vũ ôm chân tựa vào chân giường, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước giống như một con búp bê mất hồn. Ngay cả khi Mạnh Hoài Cẩn ngồi xuống bên cạnh nàng cũng không phát hiện.
Mạnh Hoài Cẩn thử duỗi tay ra thăm dò, cẩn thận đặt tay lên vai Hoa Thanh Vũ. Thấy nàng không có phản ứng mới ôm vai nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng mình.
Hắn đang an ủi trái tim bị tổn thương của nàng, tuyệt đối không phải muốn chiếm tiện nghi của nàng .. Mạnh Hoài Cẩn tự nhủ, nghĩ như vậy Mạnh Hoài Cẩn lại ôm Hoa Thanh Vũ ôm chặt hơn một chút.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, rốt cục Tiểu Hoa nằm trong lòng cũng mở miệng nói chuyện. Chỉ thấy Hoa Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn Mạnh Hoài Cẩn, giống như là rất kinh ngạc khi thấy hắn ở trong phòng.
“Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, tại sao ngài đã trở lại, yến hội kết thúc rồi sao?"
“Kết thúc rồi."
“A.." Hoa Thanh Vũ đứng thẳng dậy nói: “Vậy ta hầu hạ ngài nghỉ ngơi."
“Đừng.." Mạnh Hoài Cẩn lại kéo Hoa Thanh Vũ xuống, để cằm lên đỉnh đầu của nàng nói: “Cho ta ôm nàng một lát."
“Vì sao ngài lại ôm ta? Ngài rất lạnh sao?"
“Ta không lạnh, nhưng mà tim nàng đang rất đau đớn, không phải nàng đang rất buồn sao?"
Hoa Thanh Vũ sửng sốt, nâng mắt lên nhìn Mạnh Hoài Cẩn nói: “Sao ngài biết ta rất đau lòng?"
“Không phải nàng đã nói cho ta biết sao?" Mạnh Hoài Cẩn dịu dàng cười nói: “Nàng nói nàng không thoải, vô cùng không thoải, cho nên ta biết nàng rất thương tâm, nhưng mà Hoàng thượng ban thưởng yến, ta không thể không xuất hiện, cho nên chỉ có thể chờ đến khi khách nhân về hết rồi mới đến tìm nàng, thật xin lỗi."
“Ngài tin lời ta nói? Ngài tin ta nói ta không thoải mái, đặc biệt không thoải mái?"
Mạnh Hoài Cẩn gật gật đầu nói: “Tất nhiên là ta tin."
“Ngài thật tốt.." Hoa Thanh Vũ có chút nghẹn ngào.
“Cái này có gì tốt?" Lập luận của nha đầu này sao lại kỳ quái như vậy?
“Bởi vì ngài tin ta nói thật, cho nên ngài rất tốt. Mọi người chỉ tin những lời nói dối, nhưng ngài lại tin lời nói thật, cho nên ngài rất tốt. Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, ngài thật sự là người tốt nhất mà ta từng gặp."
“Đồ ngốc này.." Mạnh Hoài Cẩn cười tủm tỉm vỗ vỗ lưng Hoa Thanh Vũ, nhẹ giọng nói: “Ta kể chuyện xưa cho nàng nghe nhé?"
“Chuyện xưa gì?"
“Chuyện xưa khi ta còn bé."
..
Phụ thân Mạnh Hoài Cẩn từng là Uy Vũ Đại tướng quân bách chiến bách thắng, bởi vì hàng năm biên cương bất ổn, mười mấy năm qua chiến sự không ngừng, cho nên từ thủa nhỏ Mạnh Hoài Cẩn đã đi theo phụ thân lớn lên ở quân doanh, đóng quân tại biên giới tiếp giáp với Bắc quốc nơi băng tuyết ngập trời.
Toàn bộ Mạnh gia đều là tướng sĩ, nam nhân các thế hệ đều chết ở trên chiến trường, cho nên phụ thân hy vọng Mạnh Hoài Cẩn không phải một cậu bé mà là một nam tử hán, vẫn dùng phương thức đối với nam tử hán để huấn luyện hắn.
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện Mạnh Hoài Cẩn đã sống trong giáo trường, mùa đông khắc nghiệt phải thức dậy sớm luyện tập, ngày hè nóng bức cho dù đang là giữa trưa cũng phải đứng dưới mặt trời chói chang luyện trung bình tấn.
Trời sinh Mạnh Hoài Cẩn có làn da trắng nõn, cũng đặc biệt dễ dàng bị thương, mùa đông lạnh bị rơi mất một lớp da, mùa hè cũng bị tróc mất một lớp da, đối với Mạnh Hoài Cẩn mà nói, đó đều là những chuyện bình thường.
Năm bảy hay tám tuổi gì đó, Mạnh Hoài Cẩn luôn hoài nghi có phải phụ thân thật sự không thương hắn, bởi vì tuy rằng mẫu thân luôn nói trên cõi đời này người yêu thương hắn nhất chính phụ thân, nhưng hắn không có cảm nhận được.
Tỷ như khi luyện tập đối kháng một lần rồi lại một lần bị hắn đánh ngã trên mặt đất, tỷ như không cho hắn chơi đùa, bắt hắn phải tập võ, đọc sách, tỷ như không cho phép hắn khóc, cũng không cho phép hắn làm nũng.
Mặc dù hắn trên người chỗ nào cũng có vết thương, mặc dù hắn bị đánh đến bật khóc, mặc dù hắn đổ máu, phụ thân cũng chưa bao giờ lưu tình.
Có đôi khi mẫu thân vừa khóc, vừa bôi thuốc cho Mạnh Hoài Cẩn. Mạnh Hoài Cẩn gặp mẫu thân sẽ khóc, sẽ nhân cơ hội cầu xin mẫu thân, hy vọng mẫu thân có thể nói với phụ thân, cho hắn ngày mai không cần phải huấn luyện nữa.
Nhưng mẫu thân lại cự tuyệt chỉ khóc thôi, từ trước đến nay cũng không hề giúp hắn.
Có đôi khi Mạnh Hoài Cẩn sẽ nghĩ, có lẽ ngay cả mẫu thân cũng không thương hắn..
Cho đến năm Mạnh Hoài Cẩn mười lăm tuổi, phụ thân hắn chết trận nơi sa trường.
Mạnh Hoài Cẩn còn nhớ rõ hôm đó là tiết Đại tuyết*, thừa thắng phụ thân đưa quân truy kích quân địch không may bị trúng mai phục của bọn chúng, khi được bộ hạ cứu về ông đã hấp hối.
[i]*Ngày đại tuyết: Đại tuyết (tiếng Hán: 大雪) là một trong 24 tiết khí của của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 7 hay 8 tháng 12 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 255° (kinh độ Mặt Trời bằng 255°). Tiết đại tuyết là khoảng thời gian bắt đầu từ khoảng ngày 7 hay 8 tháng 12 khi kết thúc tiết tiểu tuyết và kết thúc vào khoảng ngày 21 hay 22 tháng 12 trong lịch Gregory theo các múi giờ Đông Á khi tiết đông chí bắt đầu.
[/i]
Trên người phụ thân toàn là tên, quả thực giống như một con nhím.
Mạnh Hoài Cẩn đã không còn nhớ rõ ngày Đại tuyết hôm đó, chỉ nhớ tuyết đã bị máu của phụ thân nhuộm đỏ, hắn chưa kịp nói một câu, chỉ nhìn thoáng qua mẫu thân, lại nhìn phụ thân, sắp ra đi .
Mạnh Hoài Cẩn bi phẫn nắm giữ ấn soái ra trận, thừa dịp quân địch đang chúc mừng thắng lợi đánh úp bất ngờ, cuối cùng đánh tan quân địch hơn nữa còn bắt được thủ cấp của tướng lĩnh quân địch.
Ngày đó khi hắn tận mắt nhìn thấy hài cốt chất đống như núi, thấy sương trắng trải dọc bên kia sông Đông, mới hiểu được chiến trường tàn khốc như thế.
Lúc đó, hắn mới hiểu được, thì ra phụ thân nghiêm khắc với hắn là vì muốn tốt cho hắn.
Tác giả :
Lão Thạch Đầu