Thiên Hạ Vô Nhị (Hoa Gia Hỷ Sự)
Chương 19: Đại hội bách hoa
Edit: Song Tử (Lttu156)
Cái gọi là Đại Hội Bách Hoa thật ra chính là đại hội hẹn hò của các thiếu gia tiểu thư trẻ tuổi trong kinh thành, các cô nương sẽ buộc tên của mình vào bông hoa, nếu yêu mến vị công tử nào, thì đặt hoa của mình vào lẵng hoa trước mặt công tử đó. Thời điểm các tiểu thư đặt hoa nhóm công tử không thể cự tuyệt, chờ tất cả mọi người đặt xong rồi mới có thể chọn ra một bông hoa, làm như vậy không những thành toàn cho những người hữu duyên, còn bảo toàn mặt mũi cho các tiểu thư.
Năm trước bởi vì Mạnh Hoài Cẩn được tặng nhiều hoa nhất, cho nên mới bị phong là kinh thành đệ nhất mĩ nam!
Trừ lần đó ra, Đại Hội Bách Hoa còn có một quy tắc đã thành thông lệ, đó là nếu một vị công tử cầm hoa của một vị tiểu thư nào đó từ trong rổ của mình lên, thì phải nguyện ý cưới vị cô nương này làm vợ, bất luận cha mẹ hai bên có đồng ý hay không, cũng phải chấp nhận mối hôn sự đã được quyết định này.
Chính bởi vì có quy định này, nên các công tử tiểu thư tham gia Đại Hội Bách Hoa đều được chọn lựa kỹ lưỡng, không phải hậu nhân của danh môn cũng phải là thanh niên tuấn tú, không phải tiểu thư khuê các thì cũng phải là tuyệt đại giai nhân, nếu không cha mẹ của bọn họ chắc chắn sẽ không đồng ý cho con cái nhà mình tham gia đại hội.
Bao năm nay Đại Hội Bách Hoa có thể thành toàn cho mấy cọc nhân duyên tốt, lưu lại vài đoạn giai thoại tới nay, cũng bởi vì thiệp mời của Đại Hội Bách Hoa là ngàn vàng khó cầu, cho dù có là Mạnh Hoài Cẩn cũng phải mất sức chín trâu hai hổ, đồng ý rất nhiều hiệp ước bất bình đẳng mới kiếm được một tấm thiệp mời cho Hoa Thanh Vũ!
“Lát nữa đi vào nàng không thể đứng cùng ta, cũng đừng để mấy cô nương khác bắt nạt có biết không?"
“Ta.." Hoa Thanh Vũ còn chưa dứt lời đã bị cắt ngang..
“Còn nữa nhớ kỹ nhất định phải tặng hoa cho ta, không được tặng cho người khác hiểu chưa?"
“Ta.."
“Tử Điệp sẽ đi theo nàng, có cái gì không hiểu nàng phải hỏi nàng ta, không được một mình chạy lung tung hiểu không?"
“Ta.."
Mạnh Hoài Cẩn tiếp tục lải nhải: “Cách xa Phan Sương Nhi ra một chút, ngàn vạn lần không được tới gần Diêu Cảnh Hành biết không?"
Hoa Thanh Vũ yên lặng ngậm miệng buông tha việc nói chuyện.
“Ôi chao, ta nói nhiều như vậy, sao nàng lại không để ý đến ta!"
Hoa Thanh Vũ sửng sốt, ngơ ngác nhìn Mạnh Hoài Cẩn, bất đắc dĩ hỏi ngược lại: “Ngài cảm thấy thế sao?"
“Chê ta phiền?" Mạnh Hoài Cẩn hừ lạnh một tiếng tiếp tục nói dông dài: “Ta nói nhiều với nàng, là vì muốn tốt cho nàng, nàng không biết nhóm tiểu thư khuê các chốn kinh thành vô cùng bưu hãn, đừng nói Phan Sương Nhi, nàng có biết năm trước bao nhiêu cô nương vì ta mà đánh nhau không? Nàng cho rằng ta muốn lải nhải với nàng sao? Ta là vì muốn tốt.."
Tử Điệp bất lực nhìn chủ tử nhà mình đang không ngừng lải nhải, bỗng nhiên cảm thấy Hoa cô nương có chút đáng thương..
“Tử Điệp, ta giao Tiểu Hoa cho ngươi, ngươi nên để ý đến nàng ấy một chút!"
“Công tử ngài yên tâm đi!"
Tử Điệp đẩy Mạnh Hoài Cẩn vào cửa dành cho khách nam, nếu Đại tướng quân không đi vào, cho dù Hoa cô nương không bị ngài ấy làm phiền, nàng ta cũng không chịu được nữa!
Cuối cùng Mạnh đại công tử mới cẩn thận bước từng bước một tiến vào, lúc này Tử Điệp mới dẫn Hoa Thanh Vũ vào cửa dành cho khách nữ.
Gã sai vặt đứng ở cửa kiểm tra thiệp mời, sau khi đưa một bông hoa lụa cho Tử Điệp nói: “Hoa tiểu thư, ngài có thể dẫn nha hoàn đi vào."
Tử Điệp có chút xấu hổ xua tay, chỉ vào Hoa Thanh Vũ nói với gã sai vặt: “Vị này mới là tiểu thư nhà ta, ta là nha hoàn."
Lần này gã sai vặt đã tỉnh ngộ, trong lòng yên lặng cảm thấy tính cách của vị Hoa tiểu thư này thật không tệ, các tiểu thư khác đều vô cùng xinh đẹp so với nha hoàn xấu xí mà mình mang đến, tiểu thư này không chỉ chọn nha hoàn đẹp hơn mình, còn để nha hoàn mặc quần áo tiên diễm hơn so với mình, thật sự là người rộng lượng hiếm thấy!
Nghĩ vậy gã sai vặt lập tức cầm lấy một bông hoa lụa đẹp nhất, diễm lệ nhât, thu hút ánh nhìn nhất trao cho Hoa Thanh Vũ.
Nhưng thật ra Hoa Thanh Vũ cũng không thèm để ý, nhận lấy hoa lụa cười híp mắt đưa cho Tử Điệp nói: “Ngươi cầm đi, dù sao ta cũng không cần dùng hoa lụa này, ta cũng không thích mang vật này."
“Ai nói cho ngươi mang hoa lụa này!"
“Không mang thì để làm gì?"
Tử Điệp dùng ánh mắt nhìn tiểu hài tử không hiểu chuyện nhìn Hoa Thanh Vũ, vừa dẫn nàng đến vị trí ngồi, vừa lấy bút ra viết tên “Hoa Thanh Vũ" buộc lên trên bông hoa lụa.
“Đây là hoa lụa đại biểu cho tâm ý của các tiểu thư, lát nữa ngươi nhìn trúng vị công tử nào, thì mang hoa lụa này đặt trong rổ của hắn, bày tỏ ngươi mong muốn được gả cho hắn, các tiểu thư khác cũng sẽ để vào. Nếu công tử ngươi thích chọn hoa lụa của ngươi, chính là nguyện ý cưới ngươi làm vợ, cửa hôn sự này của các ngươi coi như đã được quyết định, cho dù là hoàng đế cũng không thể phản đối, cũng phải tôn trọng tập tục này, hiểu không?"
Hoa Thanh Vũ hơi giật mình khi nghe Tử Điệp nói xong quy củ này, bỗng nhiên nhớ tới lời nói của Mạnh đại công tử.
“Nhưng mà Đại tướng quân bảo ta nhất định phải tặng hoa cho hắn?"
Tử Điệp không nhịn được bật cười, xoa xoa đầu Hoa Thanh Vũ nói: “Còn chưa hiểu sao đứa nhỏ ngốc này?"
Hoa Thanh Vũ nhìn hoa lụa trong tay mình, bỗng nhiên vô cùng hối hận, lúc trước tại sao bản thân lại dễ dàng đồng ý điều kiện của Mạnh Hoài Cẩn như vậy..
Mấy gã sai vặt đi theo Mạnh Hoài Cẩn, bọn họ ai cũng biết năm nay Đại tướng quân đặc biệt coi trọng Đại Hội Bách Hoa, vì lần đại hội này mà chi một số tiền lớn đặc biệt đặt may vài bộ quần áo. Không giống như năm ngoái, cái gì cũng không chuẩn bị, luyện tập ở giáo trường xong người đầy mồ hôi, lôi thôi lếch thếch đi.
Năm trước Mạnh Hoài Cẩn như vậy, vẫn được rất nhiều cô nương ưu ái, năm nay lại ăn mặc tỉ mỉ như thế, chỉ sợ là gây ra ồn ào không nhỏ.
Thật ra năm nay Mạnh Hoài Cẩn quan tâm đến Đại Hội Bách Hoa như vậy, không phải vì hắn muốn bảo vệ vương miện của mình, mà bởi vì muốn cho Tiểu Hoa cảm nhận được hắn anh tuấn như thế nào!
Mạnh Hoài Cẩn tổng kết ưu điểm của mình, thứ nhất chính là đại anh hùng uy vũ anh dũng; thứ hai chính là anh tuấn, anh tuấn đến mức người và thần phẫn nộ! Hắn cảm thấy Hoa Thanh Vũ không thích hắn, nguyên nhân là vì không sâu sắc cảm nhận được hai điểm này, lần trước ở giáo trường hắn đã muốn cho Hoa Thanh Vũ cảm nhận được cái gì gọi là uy vũ, Đại Hội Bách Hoa lần này là cơ hội tốt để cho Hoa Thanh Vũ có thể nhận ra hắn anh tuấn như thế nào.
Chờ lát nữa khi hắn thay bộ “Chiến bào" mà hắn đã đặc biệt chuẩn bị, thời điểm khi rất nhiều các thiếu nữ hét chói tai, hắn tin Hoa Thanh Vũ nhất định có thể thấy được hắn anh tuấn như thế nào, nhất định có thể hậu tri hậu giác* phát hiện ra thời gian này, nàng đã xem thường một phong cảnh xinh đẹp bên cạnh như vậy, sau đó nàng sẽ khóc rống lên! Sẽ rơi lệ! Sẽ đấm ngực dậm chân! Sẽ không do dự quỳ gối trước sức quyến rũ của hắn, từ nay về sau điên cuồng yêu hắn!
*Hậu tri hậu giác: là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra
Đúng! Chính là như vậy!
Mạnh Hoài Cẩn không nhịn được cười to ha ha đi ra, đến khi mấy gã sai vặt dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn, hắn mới vội vàng ngưng cười, ho khan hai tiếng nói: “Thất thần làm cái gì, còn không nhanh mang áo choàng của bản Tướng quân đến đây!"
“Vâng."
Gã sai vặt lập tức cầm áo choàng khoác lên người Mạnh Hoài Cẩn, khi ra cửa Mạnh Hoài Cẩn đã cố ý không mặc bộ quần áo này, chính là muốn cho Hoa Thanh Vũ một sự kinh hỉ.
Chính là rung động đó!
Mạnh Hoài Cẩn nhìn mình trong gương đồng không nhịn được thở dài -- haizz, anh tuấn như vậy, những tiểu thư kia chắc chắn sẽ phát điên, nhiều người như thế nhưng ta chỉ chọn Tiểu Hoa, khà khà, nha đầu kia chắc là sẽ vui mừng muốn chết!
Nhưng mà rất rõ ràng, Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu đại uy vũ bất phàm vẫn chưa hiểu Hoa Thanh Vũ .
Khi Hoa Thanh Vũ bắt đầu bước vào hội trường rộng lớn cùng với những người khác, nàng cảm thấy vô cùng hối hận khi đã đến nơi náo nhiệt này.
Bởi vì nơi này mỗi một cái cô nương ai cũng xinh đẹp như thiên tiên! Ngay cả Tử Điệp ở trong này cũng chỉ thuộc hạng trung bình! Những cô nương này vốn đã xinh đẹp, ai cũng ăn mặc trang điểm công phu tỉ mỉ, ngay cả nha hoàn bên người cũng rất xinh đẹp.
Nhìn trong hội trường gần một trăm vị cô nương xinh đẹp động lòng người, Hoa Thanh Vũ cảm thấy cả người không khỏe..
Nàng vốn không thích những người có dáng vẻ xinh đẹp, vừa nhìn thấy những người xinh đẹp lập tức cảm thấy khó chịu, buồn phiền hoảng sợ, bây giờ nhìn thấy một dàn mĩ nhân này.. Nàng cảm thấy tất cả mọi vật xung quanh đang bắt đầu xoay tròn, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể ngất xỉu!
“Tử Điệp, chúng ta có thể đi trước không?"
“Đương nhiên là không thể!" Tử Điệp kinh ngạc nhìn Hoa Thanh Vũ nói: “Khó khăn lắm ngươi mới có thể đến được nơi này, vì sao phải đi trước?"
Hoa Thanh Vũ bĩu môi nói: “Ta khó chịu.."
“Ngươi không khỏe trong người?"
“Thật ra không phải thân thể không thoải mái.." Hoa Thanh Vũ nhìn một vòng các cô nương xinh đẹp chung quanh, không nhịn được che mắt nói: “Chỉ là nơi này đã vượt quá giới hạn mà ta có thể chịu đựng, quá nhiều cô nương xinh đẹp, ta không chịu nổi, ta khó chịu."
Lúc trước Tử Điệp còn nghe không hiểu, nhưng suy nghĩ một chút bỗng nhiên hiểu được, hóa ra Hoa cô nương đang tự ti!
“Đừng lo lắng, cho dù người khác có đẹp như thế nào, Đại tướng quân cảm thấy tốt mới dùng." Tử Điệp an ủi Hoa Thanh Vũ nói: “Ngươi nên tự hào, tuy rằng các nàng xinh đẹp hơn ngươi, nhưng dù các nàng có đẹp hơn nữa thì Đại tướng quân cũng chỉ nhìn ngươi!"
Lần này đến lượt Hoa Thanh Vũ không hiểu, tuy rằng lời nói của Tử Điệp dường như vô cùng triết lý, nhưng hình như không nói cùng một chuyện với nàng?
“Tử Điệp, ta.."
“Tin tưởng ta!"
Tử Điệp đè tay Hoa Thanh Vũ lại, dùng ánh mắt tràn ngập yêu thương và quan tâm nhìn nàng, thấy thế Hoa Thanh Vũ chỉ đành cười khổ một cái, quay đi trước khi dự định bỏ chạy.
Tử Điệp tốt với nàng như vậy, nàng không thể khiến nàng ấy thất vọng.
Vì thế Hoa Thanh Vũ vẫn không nhúc nhích nhìn về phía trước, cố gắng không để ánh mắt mình nhìn lung tung.
Nhịn một chút đi, nhìn vào những chỗ ngồi còn trống phía trước vạch phân cách là tốt rồi!
Nhưng rất nhanh Hoa Thanh Vũ đã hối hận, bởi vì nàng nhìn thấy Mạnh Hoài Cẩn, Hình Nhạn Lai, Trầm Ký Ngôn cùng với một đám thiếu gia phong lưu phóng khoáng, từng người một đi ra từ phía sau đài dừng lại trước những chỗ ngồi còn trống trong vạch phân cách..
So với một trăm mỹ nữ này, mười vị công tử được tinh khiêu tế tuyển* này mới thực sự là có lực sát thương!
* Tinh khiêu tế tuyển: chọn lựa kỹ càng khéo léo.
Thật sự là vô cùng anh tuấn khiến cho Hoa Thanh Vũ không dám nhìn thẳng..
Hoa Thanh Vũ chỉ muốn ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng: “Vì sao lại đẩy ta vào địa ngục này, ai tới cứu ta với!"
Cái gọi là Đại Hội Bách Hoa thật ra chính là đại hội hẹn hò của các thiếu gia tiểu thư trẻ tuổi trong kinh thành, các cô nương sẽ buộc tên của mình vào bông hoa, nếu yêu mến vị công tử nào, thì đặt hoa của mình vào lẵng hoa trước mặt công tử đó. Thời điểm các tiểu thư đặt hoa nhóm công tử không thể cự tuyệt, chờ tất cả mọi người đặt xong rồi mới có thể chọn ra một bông hoa, làm như vậy không những thành toàn cho những người hữu duyên, còn bảo toàn mặt mũi cho các tiểu thư.
Năm trước bởi vì Mạnh Hoài Cẩn được tặng nhiều hoa nhất, cho nên mới bị phong là kinh thành đệ nhất mĩ nam!
Trừ lần đó ra, Đại Hội Bách Hoa còn có một quy tắc đã thành thông lệ, đó là nếu một vị công tử cầm hoa của một vị tiểu thư nào đó từ trong rổ của mình lên, thì phải nguyện ý cưới vị cô nương này làm vợ, bất luận cha mẹ hai bên có đồng ý hay không, cũng phải chấp nhận mối hôn sự đã được quyết định này.
Chính bởi vì có quy định này, nên các công tử tiểu thư tham gia Đại Hội Bách Hoa đều được chọn lựa kỹ lưỡng, không phải hậu nhân của danh môn cũng phải là thanh niên tuấn tú, không phải tiểu thư khuê các thì cũng phải là tuyệt đại giai nhân, nếu không cha mẹ của bọn họ chắc chắn sẽ không đồng ý cho con cái nhà mình tham gia đại hội.
Bao năm nay Đại Hội Bách Hoa có thể thành toàn cho mấy cọc nhân duyên tốt, lưu lại vài đoạn giai thoại tới nay, cũng bởi vì thiệp mời của Đại Hội Bách Hoa là ngàn vàng khó cầu, cho dù có là Mạnh Hoài Cẩn cũng phải mất sức chín trâu hai hổ, đồng ý rất nhiều hiệp ước bất bình đẳng mới kiếm được một tấm thiệp mời cho Hoa Thanh Vũ!
“Lát nữa đi vào nàng không thể đứng cùng ta, cũng đừng để mấy cô nương khác bắt nạt có biết không?"
“Ta.." Hoa Thanh Vũ còn chưa dứt lời đã bị cắt ngang..
“Còn nữa nhớ kỹ nhất định phải tặng hoa cho ta, không được tặng cho người khác hiểu chưa?"
“Ta.."
“Tử Điệp sẽ đi theo nàng, có cái gì không hiểu nàng phải hỏi nàng ta, không được một mình chạy lung tung hiểu không?"
“Ta.."
Mạnh Hoài Cẩn tiếp tục lải nhải: “Cách xa Phan Sương Nhi ra một chút, ngàn vạn lần không được tới gần Diêu Cảnh Hành biết không?"
Hoa Thanh Vũ yên lặng ngậm miệng buông tha việc nói chuyện.
“Ôi chao, ta nói nhiều như vậy, sao nàng lại không để ý đến ta!"
Hoa Thanh Vũ sửng sốt, ngơ ngác nhìn Mạnh Hoài Cẩn, bất đắc dĩ hỏi ngược lại: “Ngài cảm thấy thế sao?"
“Chê ta phiền?" Mạnh Hoài Cẩn hừ lạnh một tiếng tiếp tục nói dông dài: “Ta nói nhiều với nàng, là vì muốn tốt cho nàng, nàng không biết nhóm tiểu thư khuê các chốn kinh thành vô cùng bưu hãn, đừng nói Phan Sương Nhi, nàng có biết năm trước bao nhiêu cô nương vì ta mà đánh nhau không? Nàng cho rằng ta muốn lải nhải với nàng sao? Ta là vì muốn tốt.."
Tử Điệp bất lực nhìn chủ tử nhà mình đang không ngừng lải nhải, bỗng nhiên cảm thấy Hoa cô nương có chút đáng thương..
“Tử Điệp, ta giao Tiểu Hoa cho ngươi, ngươi nên để ý đến nàng ấy một chút!"
“Công tử ngài yên tâm đi!"
Tử Điệp đẩy Mạnh Hoài Cẩn vào cửa dành cho khách nam, nếu Đại tướng quân không đi vào, cho dù Hoa cô nương không bị ngài ấy làm phiền, nàng ta cũng không chịu được nữa!
Cuối cùng Mạnh đại công tử mới cẩn thận bước từng bước một tiến vào, lúc này Tử Điệp mới dẫn Hoa Thanh Vũ vào cửa dành cho khách nữ.
Gã sai vặt đứng ở cửa kiểm tra thiệp mời, sau khi đưa một bông hoa lụa cho Tử Điệp nói: “Hoa tiểu thư, ngài có thể dẫn nha hoàn đi vào."
Tử Điệp có chút xấu hổ xua tay, chỉ vào Hoa Thanh Vũ nói với gã sai vặt: “Vị này mới là tiểu thư nhà ta, ta là nha hoàn."
Lần này gã sai vặt đã tỉnh ngộ, trong lòng yên lặng cảm thấy tính cách của vị Hoa tiểu thư này thật không tệ, các tiểu thư khác đều vô cùng xinh đẹp so với nha hoàn xấu xí mà mình mang đến, tiểu thư này không chỉ chọn nha hoàn đẹp hơn mình, còn để nha hoàn mặc quần áo tiên diễm hơn so với mình, thật sự là người rộng lượng hiếm thấy!
Nghĩ vậy gã sai vặt lập tức cầm lấy một bông hoa lụa đẹp nhất, diễm lệ nhât, thu hút ánh nhìn nhất trao cho Hoa Thanh Vũ.
Nhưng thật ra Hoa Thanh Vũ cũng không thèm để ý, nhận lấy hoa lụa cười híp mắt đưa cho Tử Điệp nói: “Ngươi cầm đi, dù sao ta cũng không cần dùng hoa lụa này, ta cũng không thích mang vật này."
“Ai nói cho ngươi mang hoa lụa này!"
“Không mang thì để làm gì?"
Tử Điệp dùng ánh mắt nhìn tiểu hài tử không hiểu chuyện nhìn Hoa Thanh Vũ, vừa dẫn nàng đến vị trí ngồi, vừa lấy bút ra viết tên “Hoa Thanh Vũ" buộc lên trên bông hoa lụa.
“Đây là hoa lụa đại biểu cho tâm ý của các tiểu thư, lát nữa ngươi nhìn trúng vị công tử nào, thì mang hoa lụa này đặt trong rổ của hắn, bày tỏ ngươi mong muốn được gả cho hắn, các tiểu thư khác cũng sẽ để vào. Nếu công tử ngươi thích chọn hoa lụa của ngươi, chính là nguyện ý cưới ngươi làm vợ, cửa hôn sự này của các ngươi coi như đã được quyết định, cho dù là hoàng đế cũng không thể phản đối, cũng phải tôn trọng tập tục này, hiểu không?"
Hoa Thanh Vũ hơi giật mình khi nghe Tử Điệp nói xong quy củ này, bỗng nhiên nhớ tới lời nói của Mạnh đại công tử.
“Nhưng mà Đại tướng quân bảo ta nhất định phải tặng hoa cho hắn?"
Tử Điệp không nhịn được bật cười, xoa xoa đầu Hoa Thanh Vũ nói: “Còn chưa hiểu sao đứa nhỏ ngốc này?"
Hoa Thanh Vũ nhìn hoa lụa trong tay mình, bỗng nhiên vô cùng hối hận, lúc trước tại sao bản thân lại dễ dàng đồng ý điều kiện của Mạnh Hoài Cẩn như vậy..
Mấy gã sai vặt đi theo Mạnh Hoài Cẩn, bọn họ ai cũng biết năm nay Đại tướng quân đặc biệt coi trọng Đại Hội Bách Hoa, vì lần đại hội này mà chi một số tiền lớn đặc biệt đặt may vài bộ quần áo. Không giống như năm ngoái, cái gì cũng không chuẩn bị, luyện tập ở giáo trường xong người đầy mồ hôi, lôi thôi lếch thếch đi.
Năm trước Mạnh Hoài Cẩn như vậy, vẫn được rất nhiều cô nương ưu ái, năm nay lại ăn mặc tỉ mỉ như thế, chỉ sợ là gây ra ồn ào không nhỏ.
Thật ra năm nay Mạnh Hoài Cẩn quan tâm đến Đại Hội Bách Hoa như vậy, không phải vì hắn muốn bảo vệ vương miện của mình, mà bởi vì muốn cho Tiểu Hoa cảm nhận được hắn anh tuấn như thế nào!
Mạnh Hoài Cẩn tổng kết ưu điểm của mình, thứ nhất chính là đại anh hùng uy vũ anh dũng; thứ hai chính là anh tuấn, anh tuấn đến mức người và thần phẫn nộ! Hắn cảm thấy Hoa Thanh Vũ không thích hắn, nguyên nhân là vì không sâu sắc cảm nhận được hai điểm này, lần trước ở giáo trường hắn đã muốn cho Hoa Thanh Vũ cảm nhận được cái gì gọi là uy vũ, Đại Hội Bách Hoa lần này là cơ hội tốt để cho Hoa Thanh Vũ có thể nhận ra hắn anh tuấn như thế nào.
Chờ lát nữa khi hắn thay bộ “Chiến bào" mà hắn đã đặc biệt chuẩn bị, thời điểm khi rất nhiều các thiếu nữ hét chói tai, hắn tin Hoa Thanh Vũ nhất định có thể thấy được hắn anh tuấn như thế nào, nhất định có thể hậu tri hậu giác* phát hiện ra thời gian này, nàng đã xem thường một phong cảnh xinh đẹp bên cạnh như vậy, sau đó nàng sẽ khóc rống lên! Sẽ rơi lệ! Sẽ đấm ngực dậm chân! Sẽ không do dự quỳ gối trước sức quyến rũ của hắn, từ nay về sau điên cuồng yêu hắn!
*Hậu tri hậu giác: là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra
Đúng! Chính là như vậy!
Mạnh Hoài Cẩn không nhịn được cười to ha ha đi ra, đến khi mấy gã sai vặt dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn, hắn mới vội vàng ngưng cười, ho khan hai tiếng nói: “Thất thần làm cái gì, còn không nhanh mang áo choàng của bản Tướng quân đến đây!"
“Vâng."
Gã sai vặt lập tức cầm áo choàng khoác lên người Mạnh Hoài Cẩn, khi ra cửa Mạnh Hoài Cẩn đã cố ý không mặc bộ quần áo này, chính là muốn cho Hoa Thanh Vũ một sự kinh hỉ.
Chính là rung động đó!
Mạnh Hoài Cẩn nhìn mình trong gương đồng không nhịn được thở dài -- haizz, anh tuấn như vậy, những tiểu thư kia chắc chắn sẽ phát điên, nhiều người như thế nhưng ta chỉ chọn Tiểu Hoa, khà khà, nha đầu kia chắc là sẽ vui mừng muốn chết!
Nhưng mà rất rõ ràng, Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu đại uy vũ bất phàm vẫn chưa hiểu Hoa Thanh Vũ .
Khi Hoa Thanh Vũ bắt đầu bước vào hội trường rộng lớn cùng với những người khác, nàng cảm thấy vô cùng hối hận khi đã đến nơi náo nhiệt này.
Bởi vì nơi này mỗi một cái cô nương ai cũng xinh đẹp như thiên tiên! Ngay cả Tử Điệp ở trong này cũng chỉ thuộc hạng trung bình! Những cô nương này vốn đã xinh đẹp, ai cũng ăn mặc trang điểm công phu tỉ mỉ, ngay cả nha hoàn bên người cũng rất xinh đẹp.
Nhìn trong hội trường gần một trăm vị cô nương xinh đẹp động lòng người, Hoa Thanh Vũ cảm thấy cả người không khỏe..
Nàng vốn không thích những người có dáng vẻ xinh đẹp, vừa nhìn thấy những người xinh đẹp lập tức cảm thấy khó chịu, buồn phiền hoảng sợ, bây giờ nhìn thấy một dàn mĩ nhân này.. Nàng cảm thấy tất cả mọi vật xung quanh đang bắt đầu xoay tròn, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể ngất xỉu!
“Tử Điệp, chúng ta có thể đi trước không?"
“Đương nhiên là không thể!" Tử Điệp kinh ngạc nhìn Hoa Thanh Vũ nói: “Khó khăn lắm ngươi mới có thể đến được nơi này, vì sao phải đi trước?"
Hoa Thanh Vũ bĩu môi nói: “Ta khó chịu.."
“Ngươi không khỏe trong người?"
“Thật ra không phải thân thể không thoải mái.." Hoa Thanh Vũ nhìn một vòng các cô nương xinh đẹp chung quanh, không nhịn được che mắt nói: “Chỉ là nơi này đã vượt quá giới hạn mà ta có thể chịu đựng, quá nhiều cô nương xinh đẹp, ta không chịu nổi, ta khó chịu."
Lúc trước Tử Điệp còn nghe không hiểu, nhưng suy nghĩ một chút bỗng nhiên hiểu được, hóa ra Hoa cô nương đang tự ti!
“Đừng lo lắng, cho dù người khác có đẹp như thế nào, Đại tướng quân cảm thấy tốt mới dùng." Tử Điệp an ủi Hoa Thanh Vũ nói: “Ngươi nên tự hào, tuy rằng các nàng xinh đẹp hơn ngươi, nhưng dù các nàng có đẹp hơn nữa thì Đại tướng quân cũng chỉ nhìn ngươi!"
Lần này đến lượt Hoa Thanh Vũ không hiểu, tuy rằng lời nói của Tử Điệp dường như vô cùng triết lý, nhưng hình như không nói cùng một chuyện với nàng?
“Tử Điệp, ta.."
“Tin tưởng ta!"
Tử Điệp đè tay Hoa Thanh Vũ lại, dùng ánh mắt tràn ngập yêu thương và quan tâm nhìn nàng, thấy thế Hoa Thanh Vũ chỉ đành cười khổ một cái, quay đi trước khi dự định bỏ chạy.
Tử Điệp tốt với nàng như vậy, nàng không thể khiến nàng ấy thất vọng.
Vì thế Hoa Thanh Vũ vẫn không nhúc nhích nhìn về phía trước, cố gắng không để ánh mắt mình nhìn lung tung.
Nhịn một chút đi, nhìn vào những chỗ ngồi còn trống phía trước vạch phân cách là tốt rồi!
Nhưng rất nhanh Hoa Thanh Vũ đã hối hận, bởi vì nàng nhìn thấy Mạnh Hoài Cẩn, Hình Nhạn Lai, Trầm Ký Ngôn cùng với một đám thiếu gia phong lưu phóng khoáng, từng người một đi ra từ phía sau đài dừng lại trước những chỗ ngồi còn trống trong vạch phân cách..
So với một trăm mỹ nữ này, mười vị công tử được tinh khiêu tế tuyển* này mới thực sự là có lực sát thương!
* Tinh khiêu tế tuyển: chọn lựa kỹ càng khéo léo.
Thật sự là vô cùng anh tuấn khiến cho Hoa Thanh Vũ không dám nhìn thẳng..
Hoa Thanh Vũ chỉ muốn ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng: “Vì sao lại đẩy ta vào địa ngục này, ai tới cứu ta với!"
Tác giả :
Lão Thạch Đầu