Thiên Hạ Kiêu Hùng
Chương 372: Mầm hoạ của Dương gia
Nhạc thị vẻ mặt hưng phấn mà chạy vào phòng, thấy Dương Nhân Hành đã ở đó, bà ta hơi ngượng ngùng,
- Hoá ra Dương Nhân Hành đang ở đây à!
Dương Nhân Hành thấy vợ chồng bọn họ muốn nói chuyện riêng, liền đứng dậy cáo từ. Khi Dương Nhân Hành đi rồi, Dương Tích Thiện liền hỏi nói:
- Xem vẻ mặt phu nhân hưng phấn thế, chuyện gì vậy?
Nhạc thị liên bước lên phía trước, nói vài câu vào tai chồng, Dương Tích Thiện kinh ngạc,
- Phu nhân nói thật đấy chứ?
- Là thiếp nghe lén lời nói của nha hoàn bên cạnh bà ta, chắc là không sai đâu.
Dương Tích Thiện hít một hơi khí lạnh, dùng tiền và lương thực của Dương gia để trợ cấp nhà mẹ đẻ, năm đó ngay cả Hạ Nhược Vân Nương cũng không dám làm như vậy, lá gan của đại tẩu quá lớn rồi, quả thực là quá đáng, Dương Tích Thiện cũng phẫn nộ.
Ông ta lại ngẫm nghĩ một chút, chuyện này không phải là nhỏ, ông ta muốn đi nói cho Dương Nguyên Khánh, nghe ý kiến của hắn. Nghĩ vậy, Dương Tích Thiện dặn dò vợ mấy lần, chuyện này ngàn vạn lần không thể nói ra ngoài, nói ra sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của Nguy Nhi, sẽ ảnh hưởng đến tiền lương thực của cả nhà, sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của cháu trai bảo bối. Tóm lại, ông ta muốn dùng những hậu quả nghiêm trọng nhất để kìm giữ vợ, mới có thể quản lý được cái mồm hay nói của bà ta.
......
Nửa canh giờ sau, Dương Tích Thiện xuất hiện trong thư phòng của Dương Nguyên Khánh, ông ta nói hết từ đầu đến cuối tin tức mà vợ ông ta nghe ngóng được cho Dương Nguyên Khánh. Mặc dù Dương Tích Thiện lòng đầy căm phẫn, nhưng Dương Nguyên Khánh lại không thấy kỳ lạ chút nào. Trịnh gia là chỗ dựa vững chắc của Trịnh phu nhân, vì muốn lôi kéo nhà mẹ đẻ, Trịnh phu nhân lợi dụng quyền lực trong tay chuyển cho nhà mẹ đẻ một chút lợi ích, cũng chẳng có gì lạ.
Một bức danh họa, mấy chục ngàn thạch lương thực, mấy chục ngàn xâu tiền, chỗ này so với số của cải khổng lồ của Dương gia mà nói, cũng không coi là nhiều. Tuy nhiên chuyện này xuất hiện ở thời điểm cũng không khéo, vừa lúc trong Dương phủ không được yên bình. Một khi chuyện này lộ ra, phỏng chừng vị trí gia chủ của phụ thân Dương Huyền Cảm chắc là không làm nổi rồi. Nếu không có gia tộc và của cải của gia tộc ủng hộ, Dương Huyền Cảm lấy thứ gì để tạo phản?
Nghĩ vậy, Dương Nguyên Khánh từ phía trước cửa sổ xoay người lại, nói với Dương Tích Thiện:
- Tứ thúc, chuyện này không cần gấp, đợi sau khi chuyện mười ngàn thạch lương xảy ra, động thủ lần nữa!
.......
Dương Tích Thiện cáo từ đi rồi, Dương Nguyên Khánh ngồi ở bàn, lẳng lặng trầm tư nghĩ về việc này. Lúc này, bên ngoài cửa thư phòng truyền đến tiếng của vợ là Bùi Mẫn Thu,
- Phu quân, tất cả mọi người đã lên xe, đang chờ chàng.
- Ta biết rồi, ta đến đây!
Dương Nguyên Khánh thu dọn bàn một chút, liền đứng dậy đi ra bên ngoài.
Bên ngoài viện có mấy cỗ xe ngựa đang đứng đợi, toàn bộ một trăm hai mươi người thân vệ tùy tùng cũng đã lên ngựa. Đây là cả nhà Dương Nguyên Khánh chuẩn bị đi trang viên ở vài ngày, khu nhà ở trong trang viên của bọn họ cuối năm ngoái đã được trùng tu đổi mới hoàn toàn.
- Thật có lỗi! Thật có lỗi! Đã tới chậm.
Dương Nguyên Khánh cười leo lên một chiếc xe ngựa, trong xe ngựa rất rộng, hai người vợ và mấy đứa con đều ở trong xe ngựa này.
Hắn vừa mới ngồi xuống, hai cô con gái đều hoan hô một tiếng, nhào vào trong lòng hắn. Con gái lớn Dương Băng đã bốn tuổi, con gái thứ Dương Tư Hoa cũng đã hai tuổi, hai cô con gái đều giống mẫu thân của chúng, đều khôn khéo đáng yêu, đều là bảo bối của Dương Nguyên Khánh.
Bùi Mẫn Thu ở bên cạnh cười nói:
- Cha sao không đến yêu thương Ninh Nhi của chúng ta một chút?
Con trai Dương Nguyên Khánh tên là Dương Ninh, hiện tại chỉ mới ba tháng tuổi, lúc này đang ngủ say sưa ở trong nôi. Dương Nguyên Khánh thấy con trai ngủ say sưa, liền không kìm nổi giơ tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của nó, cười nói:
- Tiểu tử kia đang ngủ say, không quấy rầy nó, chơi với con gái trước đã.
Bùi Mẫn Thu và Xuất Trần ngồi ở ghế sau, nói chuyện nhỏ với nhau. Dương Nguyên Khánh thì mỗi tay ôm một cô con gái, nhỏ giọng miêu tả tình hình bên ngoài cửa sổ cho chúng.
- Cha, vú nuôi nói thiên hạ sẽ đại loạn, thiên hạ đại loạn là thế nào ạ?
Con gái lớn Băng nhi đã thoáng hiểu một chút việc, đôi mắt to đen long lanh của cô bé nhìn phụ thân rất nghiêm túc.
Dương Nguyên Khánh yêu thương vuốt lại bím tóc bị gió thổi của con gái, cười nói:
- Thiên hạ đại loạn chính là rất nhiều người không có nhà để ở, không có cơm ăn.
- Cha, chúng ta có thể không có cơm ăn hay không?
- Sẽ không!
Dương Nguyên Khánh cười nói:
- Có cha ở đây, các con sẽ có nhà ở, có cơm ăn.
Dương Nguyên Khánh ôm hai cô con gái nhỏ khả ái, quay đầu lại nhìn Mẫn Thu và Xuất Trần, hai người đều đang mỉm cười nhìn hắn. Trong lòng Dương Nguyên Khánh dâng lên một cảm giác ấm áp khó có thể nói hết, đây là nhà của hắn, thân nhân của hắn, trên vai hắn không chỉ có thiên hạ này, càng phải bảo vệ người nhà của chính mình.
Trời bắt đầu có mưa bụi lất phất, trong cơn mưa nhỏ, xe ngựa chậm rãi mà đi. Hơn một trăm thị vệ hộ vệ mấy cỗ xe ngựa đi về hướng đông dọc theo quan đạo.
Cung Lâm Sóc ở quận Trác, đây là một hành cung diện tích đến mấy ngàn mẫu đất, nơi này cách điểm cuối của kênh Vĩnh Tế không xa, cách nhau chỉ có mười dặm. Đứng ở trên tòa lầu cao của hành cung, có thể thấy một con thuyền rồng thật lớn đang thả neo ở xa xa.
Cung Lâm Sóc cũng là đại bản doanh nơi Dương Quảng chỉ huy toàn bộ chiến dịch Triều Tiên. Lúc này, bên ngoài cung Lâm Sóc có một trăm hai mươi ngàn cấm quân của Dương Quảng đang đóng quân, bảo vệ an toàn cho hành cung,
Trong hành cung không chỉ có Hoàng đế Dương Quảng, đồng thời còn có hơn một ngàn quan viên văn võ, khiến hành cung này trở thành trung tâm triều đình lâm thời của vương triều Đại Tùy.
Nơi làm việc của Dương Quảng tên gọi là điện Tử Vi, cũng là cung điện có địa thế cao nhất trong toàn bộ cung Lâm Sóc. Phía trước là cung điện loại nhỏ để mời họp các hội nghị, phía sau là ngự thư phòng của Dương Quảng.
Trong ngự thư phòng, Dương Quảng đang ngồi tựa vào ghế dựa, mắt mở hờ, đang nghe Nội sử thị lang Ngu Thế Cơ báo cáo về tình hình ở kinh thành. Mặc dù ông ta cách xa kinh thành đã nửa năm, nhưng cứ mười ngày, ông ta lại phải nghe báo cáo về thế cục ở kinh thành, thế cục kinh thành yên ổn, cũng không xuất hiện việc giá cả hàng hóa tăng vọt và tình cảnh dân đói chen chúc, làm ông ta khá vừa lòng.
Bởi vì Dương Quảng rất nhiều việc, đại bộ phận tinh lực của ông ta đều đang bận lo việc chuẩn bị cho chiến tranh. Rốt cục ông ta cũng hơi lực bất tòng tâm với đám tấu chương chồng chất như núi mỗi ngày. Ông ta liền không thể không trao cho cấp dưới trong nội các một chút quyền lực, chấp nhận cho nhóm Tể tướng trong nội các phê duyệt trước, sau đó mới báo cáo lại các sự việc lớn cho ông ta.
Mà quyền phê duyệt này liền rơi vào tay Ngu Thế Cơ, bị y nắm hết quyền hành. Dương Quảng cũng cam chịu, khiến cho các Tể tướng khác không có cách nào khác.
Ngu Thế Cơ sau khi trải qua một lần thất bại trong quan trường, y càng cẩn thận hơn nữa, cẩn thận nghiền ngẫm tâm tư của Dương Quảng, chỉ cần là chuyện Dương Quảng không muốn nghe thì tuyệt đối y sẽ không nói. Hơn nữa những tấu chương ảnh hưởng đến cảm xúc của Dương Quảng, y cũng sẽ không báo cáo, trực tiếp ở một cửa này của y sẽ tìm một chút vấn đề nhỏ để trả lại. Ví dụ như một lỗi chính tả, hoặc là dùng từ không đúng, hoặc là giọng điệu không đủ cung kính, vân vân, cứ đưa đi đưa lại như vậy, sự việc sẽ không giải quyết được gì.
Ví dụ như việc quan binh quận Thanh Hà bị tiêu diệt nếm mùi thất bại, Binh bộ báo cáo rất vụng về, dùng từ mập mờ, nêu con số thương vong theo kiểu ba phải thế nào cũng được, trước sau mâu thuẫn. Ngu Thế Cơ liền trực tiếp lấy cớ không rõ sự thật mà bác bỏ, đối với Binh bộ mà nói, bọn họ đã báo cáo, đối với Ngu Thế Cơ mà nói, y đã phê duyệt nghiêm túc, song phương đều không có vấn đề, kết quả cuối cùng chính là không giải quyết được gì. Binh bộ lại điều một gã Đô úy tới quận Thanh Hà là xong việc, còn Dương Quảng sẽ không hay biết chuyện này, chờ khi ông ta nhớ tới tới tìm hỏi, Ngu Thế Cơ trả lời đó là tướng sĩ phục vụ quên mình, bị tiêu diệt nhanh chóng.
Chính là do có rất nhiều những kỹ xảo thủ đoạn quan trường kiểu như thế này, khiến Ngu Thế Cơ dần dần được sủng ái, Dương Quảng cực kỳ tín nhiệm y, rất nhiều tấu chương Dương Quảng thậm chí cũng không xem, chỉ nghe Ngu Thế Cơ báo cáo miệng lại.
Nghe xong báo cáo, Dương Quảng hơi thở dài nói:
- Gía gạo đã lên tới bốn trăm tiền một đấu gạo, tăng gấp đôi so với khi trẫm rời khỏi kinh thành.
Ngu Thế Cơ khom người cười nói:
- Bệ hạ, trong lúc chiến tranh giá gạo tăng lên là tình trạng bình thường, kỳ thật không phải cung ứng không đủ lương thực, mà phần nhiều là lòng người. Thần nhớ rất rõ ràng năm Khai Hoàng thứ mười tám, tiên đế tấn công Triều Tiên, giá gạo cũng trở mình tăng gấp ba, sau khi chiến tranh chấm dứt, giá gạo lập tức hạ xuống, cho nên bệ hạ không cần lo lắng.
Ngu Thế Cơ rất biết nói chuyện, y chỉ nói tăng gấp ba, mà không hề đề cập tới lúc đó giá gạo chỉ có hai mươi tiền một đấu gạo, như vậy liền khiến Dương Quảng tìm được một chút an ủi trong lòng, ông ta cười gật đầu,
- Trẫm cũng sẽ mau chóng chấm dứt chiến tranh, để cho giá gạo trở về bình thường.
Lúc này, Dương Quảng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lại hỏi:
- Dương Nguyên Khánh đâu? Hiện tại hắn ở nơi nào?
- Hồi bẩm bệ hạ, vi thần cũng không biết tình hình của cậu ta, có lẽ còn đang ở nhà chăm sóc vợ con! Nghe nói cậu ta vừa có được một đứa con trai.
Ngu Thế Cơ nói sơ qua.
Dương Quảng hơi có chút không hài lòng,
- Từ cuối năm trước trẫm đi tuần Giang Nam, đến được quận Trác, đã nửa năm. Hơn một ngàn quan viên đi theo trẫm đều không đoàn tụ với người nhà, tất cả mọi người có thể lấy quốc sự làm trọng, vì sao hắn lại không như vậy?
- Bệ hạ, có lẽ là bởi vì cậu ta bị điều đi Phong Châu, tâm trạng hơi áp lực, dù sao cậu ta còn trẻ mà!
- Hoá ra Dương Nhân Hành đang ở đây à!
Dương Nhân Hành thấy vợ chồng bọn họ muốn nói chuyện riêng, liền đứng dậy cáo từ. Khi Dương Nhân Hành đi rồi, Dương Tích Thiện liền hỏi nói:
- Xem vẻ mặt phu nhân hưng phấn thế, chuyện gì vậy?
Nhạc thị liên bước lên phía trước, nói vài câu vào tai chồng, Dương Tích Thiện kinh ngạc,
- Phu nhân nói thật đấy chứ?
- Là thiếp nghe lén lời nói của nha hoàn bên cạnh bà ta, chắc là không sai đâu.
Dương Tích Thiện hít một hơi khí lạnh, dùng tiền và lương thực của Dương gia để trợ cấp nhà mẹ đẻ, năm đó ngay cả Hạ Nhược Vân Nương cũng không dám làm như vậy, lá gan của đại tẩu quá lớn rồi, quả thực là quá đáng, Dương Tích Thiện cũng phẫn nộ.
Ông ta lại ngẫm nghĩ một chút, chuyện này không phải là nhỏ, ông ta muốn đi nói cho Dương Nguyên Khánh, nghe ý kiến của hắn. Nghĩ vậy, Dương Tích Thiện dặn dò vợ mấy lần, chuyện này ngàn vạn lần không thể nói ra ngoài, nói ra sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của Nguy Nhi, sẽ ảnh hưởng đến tiền lương thực của cả nhà, sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của cháu trai bảo bối. Tóm lại, ông ta muốn dùng những hậu quả nghiêm trọng nhất để kìm giữ vợ, mới có thể quản lý được cái mồm hay nói của bà ta.
......
Nửa canh giờ sau, Dương Tích Thiện xuất hiện trong thư phòng của Dương Nguyên Khánh, ông ta nói hết từ đầu đến cuối tin tức mà vợ ông ta nghe ngóng được cho Dương Nguyên Khánh. Mặc dù Dương Tích Thiện lòng đầy căm phẫn, nhưng Dương Nguyên Khánh lại không thấy kỳ lạ chút nào. Trịnh gia là chỗ dựa vững chắc của Trịnh phu nhân, vì muốn lôi kéo nhà mẹ đẻ, Trịnh phu nhân lợi dụng quyền lực trong tay chuyển cho nhà mẹ đẻ một chút lợi ích, cũng chẳng có gì lạ.
Một bức danh họa, mấy chục ngàn thạch lương thực, mấy chục ngàn xâu tiền, chỗ này so với số của cải khổng lồ của Dương gia mà nói, cũng không coi là nhiều. Tuy nhiên chuyện này xuất hiện ở thời điểm cũng không khéo, vừa lúc trong Dương phủ không được yên bình. Một khi chuyện này lộ ra, phỏng chừng vị trí gia chủ của phụ thân Dương Huyền Cảm chắc là không làm nổi rồi. Nếu không có gia tộc và của cải của gia tộc ủng hộ, Dương Huyền Cảm lấy thứ gì để tạo phản?
Nghĩ vậy, Dương Nguyên Khánh từ phía trước cửa sổ xoay người lại, nói với Dương Tích Thiện:
- Tứ thúc, chuyện này không cần gấp, đợi sau khi chuyện mười ngàn thạch lương xảy ra, động thủ lần nữa!
.......
Dương Tích Thiện cáo từ đi rồi, Dương Nguyên Khánh ngồi ở bàn, lẳng lặng trầm tư nghĩ về việc này. Lúc này, bên ngoài cửa thư phòng truyền đến tiếng của vợ là Bùi Mẫn Thu,
- Phu quân, tất cả mọi người đã lên xe, đang chờ chàng.
- Ta biết rồi, ta đến đây!
Dương Nguyên Khánh thu dọn bàn một chút, liền đứng dậy đi ra bên ngoài.
Bên ngoài viện có mấy cỗ xe ngựa đang đứng đợi, toàn bộ một trăm hai mươi người thân vệ tùy tùng cũng đã lên ngựa. Đây là cả nhà Dương Nguyên Khánh chuẩn bị đi trang viên ở vài ngày, khu nhà ở trong trang viên của bọn họ cuối năm ngoái đã được trùng tu đổi mới hoàn toàn.
- Thật có lỗi! Thật có lỗi! Đã tới chậm.
Dương Nguyên Khánh cười leo lên một chiếc xe ngựa, trong xe ngựa rất rộng, hai người vợ và mấy đứa con đều ở trong xe ngựa này.
Hắn vừa mới ngồi xuống, hai cô con gái đều hoan hô một tiếng, nhào vào trong lòng hắn. Con gái lớn Dương Băng đã bốn tuổi, con gái thứ Dương Tư Hoa cũng đã hai tuổi, hai cô con gái đều giống mẫu thân của chúng, đều khôn khéo đáng yêu, đều là bảo bối của Dương Nguyên Khánh.
Bùi Mẫn Thu ở bên cạnh cười nói:
- Cha sao không đến yêu thương Ninh Nhi của chúng ta một chút?
Con trai Dương Nguyên Khánh tên là Dương Ninh, hiện tại chỉ mới ba tháng tuổi, lúc này đang ngủ say sưa ở trong nôi. Dương Nguyên Khánh thấy con trai ngủ say sưa, liền không kìm nổi giơ tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của nó, cười nói:
- Tiểu tử kia đang ngủ say, không quấy rầy nó, chơi với con gái trước đã.
Bùi Mẫn Thu và Xuất Trần ngồi ở ghế sau, nói chuyện nhỏ với nhau. Dương Nguyên Khánh thì mỗi tay ôm một cô con gái, nhỏ giọng miêu tả tình hình bên ngoài cửa sổ cho chúng.
- Cha, vú nuôi nói thiên hạ sẽ đại loạn, thiên hạ đại loạn là thế nào ạ?
Con gái lớn Băng nhi đã thoáng hiểu một chút việc, đôi mắt to đen long lanh của cô bé nhìn phụ thân rất nghiêm túc.
Dương Nguyên Khánh yêu thương vuốt lại bím tóc bị gió thổi của con gái, cười nói:
- Thiên hạ đại loạn chính là rất nhiều người không có nhà để ở, không có cơm ăn.
- Cha, chúng ta có thể không có cơm ăn hay không?
- Sẽ không!
Dương Nguyên Khánh cười nói:
- Có cha ở đây, các con sẽ có nhà ở, có cơm ăn.
Dương Nguyên Khánh ôm hai cô con gái nhỏ khả ái, quay đầu lại nhìn Mẫn Thu và Xuất Trần, hai người đều đang mỉm cười nhìn hắn. Trong lòng Dương Nguyên Khánh dâng lên một cảm giác ấm áp khó có thể nói hết, đây là nhà của hắn, thân nhân của hắn, trên vai hắn không chỉ có thiên hạ này, càng phải bảo vệ người nhà của chính mình.
Trời bắt đầu có mưa bụi lất phất, trong cơn mưa nhỏ, xe ngựa chậm rãi mà đi. Hơn một trăm thị vệ hộ vệ mấy cỗ xe ngựa đi về hướng đông dọc theo quan đạo.
Cung Lâm Sóc ở quận Trác, đây là một hành cung diện tích đến mấy ngàn mẫu đất, nơi này cách điểm cuối của kênh Vĩnh Tế không xa, cách nhau chỉ có mười dặm. Đứng ở trên tòa lầu cao của hành cung, có thể thấy một con thuyền rồng thật lớn đang thả neo ở xa xa.
Cung Lâm Sóc cũng là đại bản doanh nơi Dương Quảng chỉ huy toàn bộ chiến dịch Triều Tiên. Lúc này, bên ngoài cung Lâm Sóc có một trăm hai mươi ngàn cấm quân của Dương Quảng đang đóng quân, bảo vệ an toàn cho hành cung,
Trong hành cung không chỉ có Hoàng đế Dương Quảng, đồng thời còn có hơn một ngàn quan viên văn võ, khiến hành cung này trở thành trung tâm triều đình lâm thời của vương triều Đại Tùy.
Nơi làm việc của Dương Quảng tên gọi là điện Tử Vi, cũng là cung điện có địa thế cao nhất trong toàn bộ cung Lâm Sóc. Phía trước là cung điện loại nhỏ để mời họp các hội nghị, phía sau là ngự thư phòng của Dương Quảng.
Trong ngự thư phòng, Dương Quảng đang ngồi tựa vào ghế dựa, mắt mở hờ, đang nghe Nội sử thị lang Ngu Thế Cơ báo cáo về tình hình ở kinh thành. Mặc dù ông ta cách xa kinh thành đã nửa năm, nhưng cứ mười ngày, ông ta lại phải nghe báo cáo về thế cục ở kinh thành, thế cục kinh thành yên ổn, cũng không xuất hiện việc giá cả hàng hóa tăng vọt và tình cảnh dân đói chen chúc, làm ông ta khá vừa lòng.
Bởi vì Dương Quảng rất nhiều việc, đại bộ phận tinh lực của ông ta đều đang bận lo việc chuẩn bị cho chiến tranh. Rốt cục ông ta cũng hơi lực bất tòng tâm với đám tấu chương chồng chất như núi mỗi ngày. Ông ta liền không thể không trao cho cấp dưới trong nội các một chút quyền lực, chấp nhận cho nhóm Tể tướng trong nội các phê duyệt trước, sau đó mới báo cáo lại các sự việc lớn cho ông ta.
Mà quyền phê duyệt này liền rơi vào tay Ngu Thế Cơ, bị y nắm hết quyền hành. Dương Quảng cũng cam chịu, khiến cho các Tể tướng khác không có cách nào khác.
Ngu Thế Cơ sau khi trải qua một lần thất bại trong quan trường, y càng cẩn thận hơn nữa, cẩn thận nghiền ngẫm tâm tư của Dương Quảng, chỉ cần là chuyện Dương Quảng không muốn nghe thì tuyệt đối y sẽ không nói. Hơn nữa những tấu chương ảnh hưởng đến cảm xúc của Dương Quảng, y cũng sẽ không báo cáo, trực tiếp ở một cửa này của y sẽ tìm một chút vấn đề nhỏ để trả lại. Ví dụ như một lỗi chính tả, hoặc là dùng từ không đúng, hoặc là giọng điệu không đủ cung kính, vân vân, cứ đưa đi đưa lại như vậy, sự việc sẽ không giải quyết được gì.
Ví dụ như việc quan binh quận Thanh Hà bị tiêu diệt nếm mùi thất bại, Binh bộ báo cáo rất vụng về, dùng từ mập mờ, nêu con số thương vong theo kiểu ba phải thế nào cũng được, trước sau mâu thuẫn. Ngu Thế Cơ liền trực tiếp lấy cớ không rõ sự thật mà bác bỏ, đối với Binh bộ mà nói, bọn họ đã báo cáo, đối với Ngu Thế Cơ mà nói, y đã phê duyệt nghiêm túc, song phương đều không có vấn đề, kết quả cuối cùng chính là không giải quyết được gì. Binh bộ lại điều một gã Đô úy tới quận Thanh Hà là xong việc, còn Dương Quảng sẽ không hay biết chuyện này, chờ khi ông ta nhớ tới tới tìm hỏi, Ngu Thế Cơ trả lời đó là tướng sĩ phục vụ quên mình, bị tiêu diệt nhanh chóng.
Chính là do có rất nhiều những kỹ xảo thủ đoạn quan trường kiểu như thế này, khiến Ngu Thế Cơ dần dần được sủng ái, Dương Quảng cực kỳ tín nhiệm y, rất nhiều tấu chương Dương Quảng thậm chí cũng không xem, chỉ nghe Ngu Thế Cơ báo cáo miệng lại.
Nghe xong báo cáo, Dương Quảng hơi thở dài nói:
- Gía gạo đã lên tới bốn trăm tiền một đấu gạo, tăng gấp đôi so với khi trẫm rời khỏi kinh thành.
Ngu Thế Cơ khom người cười nói:
- Bệ hạ, trong lúc chiến tranh giá gạo tăng lên là tình trạng bình thường, kỳ thật không phải cung ứng không đủ lương thực, mà phần nhiều là lòng người. Thần nhớ rất rõ ràng năm Khai Hoàng thứ mười tám, tiên đế tấn công Triều Tiên, giá gạo cũng trở mình tăng gấp ba, sau khi chiến tranh chấm dứt, giá gạo lập tức hạ xuống, cho nên bệ hạ không cần lo lắng.
Ngu Thế Cơ rất biết nói chuyện, y chỉ nói tăng gấp ba, mà không hề đề cập tới lúc đó giá gạo chỉ có hai mươi tiền một đấu gạo, như vậy liền khiến Dương Quảng tìm được một chút an ủi trong lòng, ông ta cười gật đầu,
- Trẫm cũng sẽ mau chóng chấm dứt chiến tranh, để cho giá gạo trở về bình thường.
Lúc này, Dương Quảng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lại hỏi:
- Dương Nguyên Khánh đâu? Hiện tại hắn ở nơi nào?
- Hồi bẩm bệ hạ, vi thần cũng không biết tình hình của cậu ta, có lẽ còn đang ở nhà chăm sóc vợ con! Nghe nói cậu ta vừa có được một đứa con trai.
Ngu Thế Cơ nói sơ qua.
Dương Quảng hơi có chút không hài lòng,
- Từ cuối năm trước trẫm đi tuần Giang Nam, đến được quận Trác, đã nửa năm. Hơn một ngàn quan viên đi theo trẫm đều không đoàn tụ với người nhà, tất cả mọi người có thể lấy quốc sự làm trọng, vì sao hắn lại không như vậy?
- Bệ hạ, có lẽ là bởi vì cậu ta bị điều đi Phong Châu, tâm trạng hơi áp lực, dù sao cậu ta còn trẻ mà!
Tác giả :
Cao Nguyệt