Thiên Hạ Kiêu Hùng
Chương 354: Kim tiễn của Khả Hãn

Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 354: Kim tiễn của Khả Hãn

Dương Nguyên Khánh bước nhanh vào ngự thư phòng, quỳ xuống hành lễ:

- Thần Dương Nguyên Khánh tham kiến Hoàng đế bệ hạ!

- Dương tổng quản miễn lễ, bình thân!

- Tạ ơn bệ hạ!

Dương Nguyên Khánh đứng dậy. Dương Quảng cẩn thận nhìn hắn một cái, bỗng dưng nhớ đến đại tỷ Dương Lệ Hoa. Trong lòng không nén nổi thương cảm, ngữ khí trở nên ôn hoà, cười cười nói:

- Trẫm đã xem báo cáo của Phong Châu hai năm nay. Trẫm rất hài lòng, dân bộ đề xuất nhân khẩu của quận Ngũ Nguyên quá nhiều, chỉ một quận khó có thể quản lý, cần chia thành ba đến năm quận, Trẫm muốn nghe ý kiến của khanh.

- Hồi bẩm bệ hạ, kế hoạch của dân bộ di dân ba trăm ngàn hộ, nhưng tình hình thực tế di dân, trên cơ bản di dân ba hộ, mà chuyển về một hộ, cho nên hiện nay, tổng hộ dân của Phong Châu đang khoảng hai mươi vạn hộ. Nếu nội địa quả thực là cần phân thành ba đến năm quận. Nhưng khu vực biên cương khác nhau. Biên cương bị người Hồ uy hiếp rất lơn. Nếu chia quận, giữa các quận sẽ có xung đột lợi ích. Bất lợi tập trung lực lượng chống lại người Hồ phương Bắc. Cho nên Triều Hán cũng chỉ chia hai quận Sóc Phương và Ngũ Nguyên còn bao gồm địa khu quận Du Lâm ngày nay, nhưng lại có hai mươi sáu huyện. Cho nên ý kiến của thần là như triều Hán, chia huyện không chia quận, xây dựng nhiều thành trì thị trấn phòng ngừa Đột Quyết xâm lược. Đợi hơn chục năm sau khi ổn định lại từ từ xem xét vấn đề chia quận.

Dương Quảng gật gật đầu:

- Khanh nói rất đúng. Hộ dân là dựa theo số hộ của nội địa để suy xét. Hoàn toàn không suy xét đến tình hình thực tế của biên cương. Thật ra cách nghĩ của trẫm cũng giống như khanh. Hiện nay cần ổn định, sau đó mới có thể coi tình hình đe doạ của Bắc Hồ để suy xét phân quận. Khu vực Hà Sáo có hạn, khó có thể tiếp nhận dân số quá nhiều. Hai trăm ngàn hộ đã đủ, di dân tạm thời ngừng lại. Ngoài ra, còn về quận Du Lâm đó, Trẫm tạm thời không suy xét di dân, dù sao, đe doạ của Đột Quyết rất lớn.

Dương Nguyên Khánh lấy ra báo cáo công tác, trình cho Dương Quảng:

- Bệ hạ, đây là báo cáo thần chuẩn bị sang năm báo cáo công việc. Nếu gặp được bệ hạ, Thần xin giao trước, bên trong có vài suy nghĩ của thần. Còn có tình hình Tây Đột Quyết.

Nói đến Tây Đột Quyết, Dương Quảng lại nghĩ đến một việc, ông lật lật tấu chương. Cuối cùng là tự thuật của Dương Nguyên Khánh về tây Đột Quyết. Dương Quảng nhíu mày nói:

- Cao Xương Vương Khúc Bá Nhã cũng báo cáo cho Trẫm. nói tây Đột Quyết Xử La Khả Hãn bị Xạ Quỹ Khả Hãn đánh bại. Hiện tại Xử La Khả Hãn dẫn hơn ngàn bộ tộc trốn đến nội cảnh nước Cao Xương. Trẫm suy nghĩ đón nhận Xử La Khả Hãn về triều Tuỳ, noi theo năm đó giúp đỡ Khải Dân Khả Hãn, Nguyên Khánh, khanh rất hiểu Đột Quyết, khanh cho rằng thế nào?

Dương Quảng chưa bao giờ nghe người can gián. Nhưng hiện nay ông không ngờ hai lần trưng cầu ý kiến của Dương Nguyên Khánh. Điều này cũng nói rõ Đột Quyết quả thật gây nên áp lực rất lớn đối với Dương Quảng. Dương Nguyên Khánh cũng cảm thấy được, lần này hắn đến gặp Dương Quảng, là có mục đích rất sâu của hắn. Hắn muốn nói với Dương Quảng, kế đối phó Đột Quyết.

- Bệ hạ, nâng đỡ không bằng châm ngòi. Đột Quyết Xạ Quỹ Khả Hãn là người có dã tâm hừng hực. Còn con trai của Khải Dân cũng như vậy. Nếu chúng ta có thể châm ngòi giữa Đông –Tây Đột Quyết bùng nổ chiến tranh. Khiến bọn chúng vì nội bộ mà suy yếu, giống Đạt Đầu và Đô Lam năm đó. Điều này đối với Đại Tuỳ có lợi mà không có hại nào.

Mắt Dương Quảng híp lại, kiến nghị của Dương Nguyên Khánh mở cho ông một cánh cửa. Khiến ông trông thấy thượng sách đối phó với Đột Quyết. Ông đứng lên chắp tay sau lưng đi mấy bước, lại quay đầu hỏi:

- Nếu Đông – Tây Đột Quyết liên hợp đối phó vương triều Đại Tuỳ thì làm sao? Như năm đó.

- Bệ hạ, trước khác nay khác, ít nhất đối với Tây Đột Quyết, Triều Tuỳ không phải là lợi ích lớn nhất của bọn họ. Lợi ích lớn nhất của bọn họ là thảo nguyên và các bộ tộc Thiết Lặc ở Tây Vực. Nếu tây Đột Quyết can đảm xâm lấn Đại Tuỳ, thần có thể thuyết phục các bộ tộc Thiết Lặc tấn công hậu phương, còn bộ tộc Khải Dân, thần biết nội bộ bọn họ hoàn toàn không đoàn kết.

Dương Nguyên Khánh nghĩ đến bộ tộc Ô Đồ. Dương Quảng vui vẻ cười:

- Năm ngoái Trưởng Tôn Thịnh qua đời. Trẫm phát sầu tìm không được người sang sứ Đột Quyết. Bùi Củ tuổi tác đã cao, khó có thể lặn lội đường xa. Năm đó trẫm suy nghĩ để khanh là sứ thần Đột Quyết. Hiện nay xem ra, suy nghĩ của trẫm không sai. Dương tướng quân, trẫm đồng ý phương án của khanh, nhưng nhiệm vụ này khanh muốn gánh thay trẫm không?

Dương Nguyên Khánh không chút do dự khom người nói:

- Thần nguyện vì Bệ hạ phân ưu giải nan!

- Tốt lắm!

Tâm trạng của Dương Quảng bỗng chốc tốt hẳn lên. Ông liền bắt đầu chuyển đề tài đến chính sự hôm nay. Ông trầm tư một lúc liền nói:

- Năm Khai Hoàng thứ mười tám, Tiên đế chinh phạt Triều Tiên thất bại. Trẫm luôn có suy nghĩ này, năm ngoái trẫm tiêu diệt Thổ Dục Hồn, chiến sự phía tây kết thúc. Hiện nay láng giềng đều bình yên. Trẫm suy nghĩ đến việc Triều Tiên. Chỉ là Đột Quyết đe doạ rất lớn cho nên Trẫm chưa yên. Nếu khanh có thể châm ngòi nội chiến Đông –Tây Đột Quyết thành công. Vậy Trẫm quyết định lấy binh thảo phạt Triều Tiên. Nguyên Khánh, khanh thấy thế nào?

Đây đã là lần thứ ba Dương Quảng trưng cầu ý kiến của Dương Nguyên Khánh rồi. Hơn nữa xưng hô cũng thay đổi. Trong trí nhớ của Dương Nguyên Khánh, chỉ có lúc nói đến đối phó quý tộc Quan Lũng, Dương Quảng mới gọi thẳng tên mình. Dương Nguyên Khánh không khỏi lại nghĩ đến năm đó Dương Chiêu từng nói với hắn. Dương Quảng muốn phát động một lần chiến tranh với quy mô lớn để giải quyết triệt để khống chế quân đội của quý tộc Quan Lũng.

Dương Nguyên Khánh lại thử thăm dò:

- Bệ hạ, Triều Tiên nước nhỏ, binh không quá một trăm ngàn, trang bị kém xa quân Tuỳ. Thần cho rằng đối phó với Triều Tiên, binh phải tinh thông mà không phải đông. Nếu để thần đi chinh phạt Triều Tiên, ba vạn quân đủ rồi, vì sao phải ốc hết quân cả nước.

Ánh mắt Dương Quảng híp lại thành một kẽ hở, loé sáng sắc bén. Ông chậm rãi nói:

- Nguyên Khánh, khanh thật sự không hiểu ý của Trẫm sao?

Dương Nguyên Khánh cuối cùng có thể xác định được. Xem ra chiến tranh Triều Tiên lần ba quả thực là ván bài kinh thiên của Dương Quảng.

Dương Nguyên Khánh nghiễm nhiên khom người nói:

- Thần nguyện vì bệ hạ thi hành chiến lược Đông –Tây Đột Quyết!

Lúc này Dương Nguyên Khánh lại nghĩ đến một việc, vội vàng nói:

- Bệ hạ, lần này Thần đến kiến giá, nửa đường có gặp sứ thần Triều Tiên. Bọn họ đi Đột Quyết. Nhưng thần cho rằng dụng ý bọn họ gặp Đột Quyết không có liên quan đến việc Khải Dân Khả Hãn qua đời. Thời gian không khớp!

Dương Quảng sững người, lúc này Triều Tiên đi Đột Quyết là vì sao?

….

Cùng với việc Đại tuỳ hoàng đế Dương Quảng đến hồ Khuất Phục. Đột Quyết Thủy Tất Khả Hãn thống lĩnh bộ tộc một trăm ngàn người cũng đến phía bắc hồ Khuất Phục. Mấy nghìn nóc lều to cũng phân bố ở trên thảo nguyên bát ngát. Màn đêm buông xuống, vô số lửa trại như bầu trời đầy sao trải trên thảo nguyên.

Trương Xuất Trần bôi mặt màu đen, đổi trang sức người Đột Quyết. Đầu đội mũ thoát hồn, dáng người nàng rất cao, xa xa nhìn lại chính là một người Đột Quyết gầy bé. Nàng cưỡi ngựa, đi vào trong nơi đóng quân của Đột Quyết. Đi qua một đống lửa trại, thỉnh thoảng có người kêu nàng ngồi xuống uống rượu. Nàng không để ý tới, người Đột Quyết cũng không quan tâm, mọi người tuỳ hứng, mời hay không mời là một chuyện, ngồi hay không ngồi cũng không có ai để ý. Trong nơi đóng quân của Đột Quyết, nàng không gặp bất kỳ phiền toái nào.

Nhưng tiến vào trong nội doanh Đột Quyết cũng không phải dễ như vậy, phòng ngự cực kỳ nghiêm, năm bước một trạm canh gác, ba bước một lính gác, lúc nào cũng hô khẩu lệnh, còn có lính gác không ngừng cưỡi ngựa qua lại phòng ngự, gần như không thể có cơ hội.

Xuất Trần suy nghĩ rất lâu, nàng vẫn là quyết định dùng kim tiễn. Ở Đột Quyết, kim tiễn chỉ là một vòng điều binh phù. Chỉ dựa tên vàng không điều nổi binh, bình thường là ấn phù khắc gỗ, trên ấn phù là ngôn ngữ ngầm ước định các bộ, lại gắn sáp, phối hợp với lệnh tên vàng đại diện quyền uy của Khả Hãn. Lại thêm truyền lệnh kim võ sĩ của các bộ lạc chỉ định riêng. Cần người, lệnh, phù ba cái hợp một mới có thể điều động quân đội các bộ lạc.

Còn kim tiễn lệnh tổng cộng ba mươi sáu cái, đại diện cho ba mươi sáu bộ lạc. Mỗi lần tăng thêm một bộ lạc sẽ tăng thêm một kim tiễn. Các kim tiễn lệnh này ở trong đại hội bộ lạc do các tộc trưởng cùng thừa nhận, đối với kim tiễn cắt máu ăn thề. Nếu không có lý do đặc biệt, bình thường không thể sửa đổi.

Nếu phải sửa đổi, quá trình rườm rà khác thường. lại đồng thời cần mở đại hội các bộ lạc. Nói rõ nguyên nhân, hơn nữa sau khi đạt được thống nhất chung các bộ lạc mới có thể sửa đổi. Trong đó liên quan đến quan hệ lợi ích càng phức tạp. Cho nên tuy bị Dương Nguyên Khánh có được một kim tiễn. Nhưng Dương Nguyên Khánh không có mộc ấn phù, càng không có kim võ sĩ, cũng điều không nổi binh. Chỉ có thể làm một lệnh thông hành. Đối với đại cục Đột Quyết hoàn toàn không ảnh hưởng gì, Nhiễm Can giấu việc con gái bọn họ lấy trộm mất tên vàng với các bộ lạc.

Kim tiễn vẫn như trước có hiệu lực. Xuất Trần bước nhanh gần tới một binh sĩ Đột Quyết trấn thủ doanh trại. Giơ kim tiễn trong tay với gã, không nói lời nào, binh lính Đột Quyết kinh hãi quỳ rạp xuống đất, không dám ngẩng đầu, Xuất Trần từ bên cạnh lướt qua, đi qua trạm kiểm soát đầu tiên.

Ngay cả nàng đều không ngờ được kim tiễn không ngờ có quyền uy cao như vậy. Nàng cũng không biết, chỉ có 36 truyền lệnh kim võ sĩ tâm phúc nhất của Khả hãn mới có thể giữ được kim tiễn lệnh. Lính gác Đột Quyết rõ ràng cho ràng nàng là một trong các kim võ sĩ.

Thúc ngựa đi qua một dặm, trong bóng đêm đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa. Xung quanh là thảo nguyên bằng phẳng, không có cây to có thể tránh. Xuất Trần trong cái khó ló cái khôn, quay người chạy ra ngoài. Một đội lính gác chạy nhanh đến, cầm đầu là Thiên phu trưởng hét lớn quát:

- Là ai, khẩu lệnh!

Xuất Trần lại không biết khẩu lệnh gì, nàng vừa giơ kim tiễn, dùng ngôn ngữ Đột Quyết đơn giản ồm ồm nói:

- Phụng mệnh ra ngoài doanh trại truyền tin!

Thiên phu trưởng thấy kim tiễn lệnh, sợ tới mức hắn ta vội vàng trên ngựa thi lễ:

- Ty chức không biết kim võ sĩ, xin thứ tội!

Tuy ba mươi sáu kim võ sĩ ai cũng cao lớn khôi ngô, còn người này trước mặt rõ ràng nhỏ thó, có chút không hợp. Nhưng trong tay đối phương có Kim tiễn lệnh, khiến y không dám hỏi nhiều, vung tay lên, dẫn lính gác chạy đi.

Xuất Trần lau mồ hôi lạnh trên trán. Nàng lại thúc ngựa tăng tốc lao nhanh. Lại qua trạm kiểm soát thứ hai, cuối cùng vào trong doanh trại, trong doanh khu do mấy trăm lều lớn hợp thành, bên trong đều là vương tộc A sử và tù trưởng các bộ. Trong một lều lớn đen đen chính giữa nhất là lều Vua Đột Quyết.

Xuất Trần vừa tiến vào nơi đóng quân, xung quanh đột nhiên xuất hiện mấy chục phục binh, giơ nỏ nhằm vào nàng, một gã Bách phu trưởng lạnh lùng nói:

- Là ai, dám xông vào vòng cấm!

Nơi này là trạm kiểm soát thứ năm, cũng là trạm kiểm soát cuối cùng, cực kỳ nghiêm mật, có mấy nghìn người mai phục trong vòng cấm. Nếu tiến vào trong căn cứ đóng quân nhất định phải đi cửa chính. Đây là mệnh lệnh nội bộ của Đột Quyết, ngay cả binh sĩ Đột Quyết bình thường ở vòng ngoài đều không biết, càng không cần phải nói Trương Xuất Trần người ngoài như thế.

Xuất Trần giơ kim tiễn lên nói:

- Đi sứ doanh trại Tuỳ, trở về phục mệnh!

- Hừ, nếu là đi sứ, sao không đi cửa chính? Lén lén lút lút muốn lẻn vào trong doanh trại, nói!

- Ta là Khả hãn cử đi, có kim tiễn làm chứng!

Bách phu trưởng lạnh lùng cười một tiếng:

- Nếu là Khả Hãn cử đi, vậy người đi cùng ta gặp Khả Hãn. Nếu Khả Hãn nhận, ta không truy cứu, nếu không thì ngươi là gian tế!

Lần này nàng phạm quy trước tiên. Tuy nhiên có Kim tiễn cũng không phải dễ ứng phó như thế. Trong lòng Xuất Trần hiểu, cửa này nàng qua không nổi, mắt nàng nhanh chóng quét nhanh, tổng cộng mười tám người. Nàng có thể trong nháy mắt giải quyết năm người bên trái, sau đó dùng khinh công nhanh chóng thoát đi. Đợi đối phương bắt đầu phong toả toàn doanh trại. Nàng đã trốn ra đại doanh Đột Quyết. Nhưng như thế, nhiệm vụ Dương Nguyên Khánh giao cho nàng cũng thất bại rồi.

Ngôn ngữ Đột Quyết của Xuất Trần cũng không được tốt. Lời của đối phương cực nhanh. Nàng không nghe hiểu đối phương nói gì. Trong lòng nàng bất đắc dĩ thầm thở dài một tiếng, chuẩn bị vật lộn. Chính trong nháy mắt nàng sắp động thủ, giọng nói con gái trong trẻo từ bên cạnh binh lính Đột Quyết vang lên.

- Cô ta là do ta phái đi, đi tìm một người thay ta.
Tác giả : Cao Nguyệt
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại