Thiên Hạ Kiêu Hùng
Chương 249: Duyên định tam sinh
Trẫm đã mất đi một đứa con trai, không muốn mất nốt đứa còn lại. Nguyên Khánh, chuyện này tới đây kết thúc.
Đây là lời dặn dò cuối cùng của Dương Quảng, Dương Nguyên Khánh trên đường trở về đã cẩn thận suy nghĩ lại hàm ý của câu nói này. Hắn có thể hiểu được tâm tình của Dương Quảng, đứa con cả đã qua đời, nếu cứ tiếp tục truy cứu chuyện này thì đứa con thứ chắc cũng không giữ được.
Dương Nguyên Khánh không kìm được mà thở dài một tiếng, mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, ai có thể nghĩ được cái chết của Dương Chiêu lại trở thành bia cứu mạng cho Dương Giản.
Hoàng tử không giống như đại thần, Dương Quảng có thể xử phạt vô cùng nghiêm minh quyết đoán Ngu Thế Cơ nhưng lại không thể quyết đoán mà xử phạt đứa con của chính mình. Dương Giản thoát được kiếp nạn này, cũng có nghĩa là cuộc chiến đấu giữa y và Dương Nguyên Khánh còn tiếp tục. Dương Nguyên Khánh không nghĩ chuyện này nữa mà quay sang nghĩ về bản tố cáo của Bùi Uẩn ngày hôm qua, đúng là đã đè bẹp chỗ bấu víu cuối cùng của Ngu Thế Cơ. Đây có thể chính là sự trợ lực của Bùi gia đối với mình, về tình về lý thì hắn cũng phải tỏ ý cảm tạ Bùi Củ.
Không bao lâu sau, Dương Nguyên Khánh và vài tên tay sai đi tới Bùi phủ, thật trùng hợp, đúng lúc gặp phụ mẫu của Bùi Mẫn Thu trước cửa phủ, Bùi Văn Ý và thê tử Vương thị. Hai phu thê họ ra ngoài tản bộ hóng mát đang định trở về phủ.
- Nguyên Khánh!
Bùi Văn Ý nhìn thấy Dương Nguyên Khánh liền mỉm cười chào. Dương Nguyên Khánh vội vàng bước lên phía trước khom người thi lễ:
- Bá phụ bá mẫu, hai người đi tản bộ sao?
- Ừ, đây là thói quen đã lâu rồi.
Bùi Văn Ý cười cười nói:
- Cảm ơn con thú mà hôm trước cậu mang tặng, hương vị thịt lợn rừng thật tuyệt, thịt rất thơm ngon. Lần sau nếu lại có thu hoạch nữa thì chớ có quên giữ cho ta một bên đùi nhá.
- Lão gia!
Vương phu nhan ở bên thấp giọng trách móc:
- Sao ông lại nói như vậy trước mặt vãn bối chứ?
Bùi Văn ý vuốt râu ha hả mỉm cười;
- Đùa chút thôi mà. Nguyên Khánh là người thẳng thắn, sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy đâu.
Dương Nguyên Khánh cũng không nhịn được mà phì cười. Hắn phát hiện Bùi Văn Ý nhìn bề ngoài trông rất chân thành chất phác nhưng tiếp xúc lâu rồi hắn mới phát hiện mặt khôi hài của ông, không ngờ lại là đòi giữ lại cho ông một chiếc đùi lợn rừng. Hắn có thể ý thức được sự hoạt bát đáng yêu của Bùi Mẫn Thu giống ai rồi, thực tế chính là giống phụ thân của nàng.
Hắn vội vàng chắp tay cười nói:
- Bá phụ thích thịt lợn rừng, ngày mai cháu sẽ mang hai con tới.
Bùi Văn Ý tủm tỉm cười nói:
- Ta chỉ nói chơi thôi, cậu đừng cho là thật. Thịt lợn rừng ăn thành quen rồi, coi thân thể ta thế này, chẳng lẽ về sau lại tự mình đi săn lợn rừng sao?
Tất cả mọi người đều mỉm cười, Vương phu nhân cũng không kìm nổi cười lên, đấm nhẹ một cái vào vai tướng công mình. Lúc này, trưởng tôn (cháu đích tôn) của Bùi Củ là Bùi Tấn đi ra, chắp tay nói với Dương Nguyên Khánh:
- Dương tướng quân, tổ phụ mời người vào.
Bùi Tấn lại thi lễ với Nhị thúc nhị thẩm, Bùi Văn Ý nói với Dương Nguyên Khánh:
- Đi thôi! Nếu như có việc thì không làm lỡ cậu nữa.
Dương Nguyên Khánh hơi hạ thấp người rồi đi theo Bùi Tấn vào trong phủ. Bùi Văn Ý nhìn bóng dáng Dương Nguyên Khánh rồi khẽ cười nói với thê tử;
- Huân nương! Nếu như nó làm con rể của chúng ta, tôi thấy cũng không tồi.
Vương phu nhân hoảng sợ, vội vàng hỏi:
- Ông đã cùng cha bàn chuyện của Mẫn Thu rồi sao?
Bùi Văn Ý gật gật đầu:
- Hai ngày trước có nói tới chuyện này, cha hỏi tôi có ý kiến gì không?
Vương phu nhân khẩn trương hỏi:
- Vậy ông nói thế nào?
Bùi Văn Ý kỳ quái liếc mắt nhìn thê tử một cái:
- Chẳng lẽ bà không muốn sao?
Vương phu nhân bị nói trúng tâm sự, mặt đỏ lên, không biết phải nói sao. Kỳ thực không phải bà không thích Dương Nguyên Khánh mà thực ra ba năm trước bà đã đồng ý lời thỉnh cầu của huynh trưởng rồi.
Nhà mẹ đẻ của Vương phu nhân là gia đình có địa vị thấp nhất trong Vương thị ở Thái Nguyên. Bà chỉ có một ca ca. Ba năm trước ca ca nói với bà rằng Vương gia muốn tái liên gia với Bùi gia, muốn cho đích tôn trưởng của Vương gia là Vương Tuấn cưới con gái nhà họ Bùi, ý của ca ca bà chính là muốn gả Mẫn Thu cho trưởng tôn Vương gia. Có như vậy địa vị của nhà mẹ đẻ bà trong gia tộc mới được nâng cao lên, Vương thị liền đồng ý với huynh trưởng.
Do Mẫn Thu lúc đó còn trẻ nên chuyện này cũng tạm thời không nhắc tới. Bây giờ Mẫn Thu cũng đã dần tới thời điểm có thể bàn tới chuyện hôn nhân được rồi, vậy mà cha chồng lại muốn gả Mẫn Thu cho Nguyên Khánh khiến cho Vương phu nhân không biết phải làm thế nào.
Bùi Văn Ý lập tức hiểu ra, nhất định là chuyện ba năm trước, ông lắc lắc đầu cười nói:
- Vương Tuấn cũng chỉ là một huyện lệnh nhỏ, nó có thể bì được với đường đường là tổng quản Phong Châu sao?
- Lão gia, sao ông lại biến thành người nịnh bợ như vậy?
Vương phu nhân hơi mất hứng, bà không muốn tướng công nói mẹ đẻ nhà mình như vậy.
- Tôi chỉ nói như vậy thôi, tôi là hạng người như vậy sao?
Bùi Văn Ý không giỡn nữa mà trịnh trọng nói với thê tử:
- Tôi cũng thừa nhận thằng nhỏ Vương Tuấn kia phẩm hạnh đoan chính, cũng có chí tiến thủ nhưng việc gả Mẫn Thu cho nó là ý của đại ca bà. Đại ca bà có ý nghĩ gì, tôi đây rất rõ. Tôi không thích lấy con gái mình ra làm tấm khiên để tranh đấu quyền lực trong gia tộc. Huân nương, chuyện hôn sự của con gái tôi nghĩ phải nghe ý nguyện của nó thế nào. Tôi cũng không đồng ý hoàn toàn phụ thân, tôi chỉ nói rằng nếu Mẫn Thu đồng ý thì tôi cũng không có ý kiến gì cả.
- Vậy được rồi. Tôi đi nói chuyện với con gái. Nếu nó muốn gả cho Dương Nguyên Khánh mà không phải Vương gia thì tôi cũng tôn trọng ý của nó, tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng nó. Nó cũng là bảo bối của tôi, đương nhiên tôi cũng không muốn nó phải gả cho người mà nó không thích.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào trong nhà.
Trong phòng khách, Bùi Củ đang cùng Dương Nguyên Khánh đàm luận chuyện về Ngu Thế Cơ. Ngu Thế Cơ mất chức đồng nghĩa với việc Tướng quyền và Lại quyền được phân chia ra, còn Bùi gia lại là người được hưởng lợi nhiều nhất. Nội các thất Tào, Bùi gia chiếm tới hai người, chỉ cần y tái liên minh với hai người này thì Bùi gia liền chiếm đa số trong nội các và trở thành gia tộc có thế lực nhất thành Đại Tùy.
Nói ra thì chuyện này còn phải cảm tạ Dương Nguyên Khánh. Bùi Củ cũng không giấu diếm Dương Nguyên Khánh mà trực tiếp phân tích mối quan hệ lợi ích trong này cho Dương Nguyên Khánh nghe. Kết quả này Dương Nguyên Khánh không thể ngờ tới, hắn chỉ có ý muốn chèn ép thế lực của Tề vương mà thôi. Ngu Thế Cơ bị giáng chức thì thế lực của Tề vương chí ít cũng giảm đi bốn phần, không ngờ rằng nó còn nâng cao địa vị Bùi gia lên nữa. Dương Nguyên Khánh không kìm nổi mà mỉm cười.
- Nếu như vậy thì đúng là một tên bắn trúng hai đích rồi.
Bùi Củ cũng bùi ngùi nói;
- Đúng vậy! Hai năm nay chúng ta cũng hao hổn công sức để lật đổ Ngu Thế Cơ, tấu chương buộc tội gã ít nhất cũng có mấy chục bản nhưng Thánh thượng cứ ngoảnh mặt làm ngơ nên chúng ta cũng nản. Tuy nhiên chúng ta cũng không thể ngờ rằng cậu lại dùng một lối đi khác, ra tay từ phía thê tử và con trai gã khiến cho chúng ta cảm thấy thật khó tin được.
- Kỳ thật chuyện này cũng là ngẫu nhiên mà thôi. Ta cũng không ngờ rằng Ngu Thế Cơ lại không có ở kinh thành. Nếu như gã ở trong phủ thì gã tuyệt đối sẽ không dùng phương án ám sát này mà có lẽ là dâng ngự trạng lên cho Hoàng đế. Loại kế sách ngu xuẩn như thuê người đi ám sát này chỉ có nữ nhân không hiểu quy tắc của triều đình mới có thể làm ra được thôi.
Bùi Củ khẽ cười nói:
- Ngươi nói đúng! Chuyện này quả thật hơi ngẫu nhiên, tuy nhiên nếu ngươi không giết hơn một trăm tử sĩ của Tề vương thì gã sẽ không dời khỏi kinh thành. Đúng là có quả tất có nhân, cũng là số mệnh của gã, chỉ có thể nói đây là thiên ý.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, hắn lại hỏi:
- Ngu Thế Cơ mất chức, vậy không biết ai sẽ thay gã vào nội các đây?
Bùi Củ ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Thật ra việc sắp xếp người trong nội các là có thể tìm ra được, cũng giống như Tô Uy thân là Tướng quốc, Ngưu Hoằng là đại biểu Lại bộ, Trương Cẩn là đại biểu quý tộc Quan Lũng, Vũ Văn Thuật là đại biểu cũ của Tấn vương, ta và Bùi Uẩn là đại biểu của sĩ tộc phương bắc, Ngu Thế Cơ là đại biểu của Nam triều. Nếu Ngu Thế Cơ bị cách chức thì người tiếp nhận chức vụ tất nhiên cũng sẽ là cựu thần Nam triều. Ta nghĩ đó chính là Môn hạ thị lang Tiêu Tông. Gã là tộc huynh của Hoàng hậu, Tiêu thị danh môn. Ngu Thế Cơ nếu là cựu thần của Trần triều, người kế tiếp chắc sẽ là cựu thần của Lương triều. Thánh thượng sẽ tự biết cân bằng thế lực phương Nam, cho nên ta có thể chắc tới chính phần đó chính là Tiêu Tông.
Loại hiểu biết đối với các thế lực triều đình thế này Dương Nguyên Khánh vẫn còn kém nên cũng không cách nào có thể đánh đồng với sự khôn khéo của Bùi Củ. Hắn đành phải ngậm ngùi lắng nghe Bùi Củ phân tích.
Nhưng hôm nay tâm tư của Bùi Củ cũng không phải đặt trên thế lực của triều đình mà phân tích. Tâm tư của y đang đặt trên người Dương Nguyên Khánh. Y vốn định dẫn theo Mẫn Thu, khi cùng Thánh thượng đi tuần sẽ nói tiếp về vấn đề này, không ngờ Thánh thượng lại vì bệnh tình của Thái tử mà tạm dừng chuyến đi tuần này. Mắt thấy Dương Nguyên Khánh đang sắp trở về phía Bắc, trở về quận Ngũ Nguyên, thế nên trong lòng Bùi Củ có chút sốt sắng.
Bùi Củ trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi nói ra ý nghĩ trong đầu y:
- Nguyên Khánh, lần trước mời cậu ăn cơm vốn là định đem Hỉ nhi hứa gả cho cậu, nhưng ta phát hiện cậu và Hỉ nhi không có duyên phận nên cũng không bàn tới chuyện này nữa. Bây giờ ta thấy cậu và Mẫn Thu có chút hợp ý, nếu như cậu muốn…
Bùi Củ chính thức đưa ra hôn ước cho Dương Nguyên Khánh. Kỳ thật Bùi gia cho phép Bùi Mẫn Thu và Dương Nguyên Khánh cùng nhau đi săn thú chính là một sự ám thị ngầm rồi. Nếu không, với quy tắc vô cùng nghiêm ngặt của Bùi gia thì sao có thể cho phép nữ tử chưa kết hôn đi cùng một thanh niên trẻ tuổi đi săn chứ, còn có khả năng qua đêm nữa. Qua những hành động đó, Bùi gia đã đưa ra hôn ước với Dương Nguyên Khánh, chỉ có điều Bùi Củ muốn xác nhận lại hôn ước này cho rõ ràng mà thôi.
Sau khi trầm tư thật lâu, Dương Nguyên Khánh thẳng thắn nghĩ “Hắn cần cuộc hôn nhân này, hắn cần liên hôn với danh môn thế gia Bùi gia, cũng chỉ có như vậy mà thôi. Đợi đến khi thiên hạ đại loạn, hắn mới có thể đối kháng với các quý tộc Quan Lũng, cũng chỉ có liên kết với sĩ tộc phương Bắc và hào kiệt Sơn Đông thì mới có thể đối khánh với quý tộc Quan Lũng hùng dung. Bùi Mẫn Thu dịu dàng hiền lành chính là người vợ tốt nhất với hắn. Về Xuất Trần, hắn chỉ có thể khiến nàng chịu oan ức làm vợ thứ mà thôi."
Trong lòng hắn thở dài một tiếng, cuối cùng hắn gật đầu:
- Ta nguyện ý cưới Mẫn Thu làm vợ, chỉ có điều tổ phụ mới qua đời, trong vòng một hai năm cũng không dễ dàng gì bàn tới chuyện hôn sự được.
Bùi Củ vuốt râu cười nói:
- Thật ra ta cũng muốn nói cho cậu biết, Bùi phủ có gia quy, tộc nữ mười sáu tuổi trở lên là có thể xuất giá. Năm nay Mẫn Thu mới mười bốn tuổi, có thể định trước hôn sự này, như vậy thì vẹn cả đôi đường. Tuy nhiên, ta nhắc nhở cậu, Nguyên Khánh, đính hôn cũng cần có trưởng bối ra mặt.
Quy tắc này hắn có biết, Dương Nguyên Khánh nghĩ một lát. Dương gia thì không được, hắn không muốn phụ thân thay hắn ra mặt. Cữu phụ (cậu) cũng được nhưng tiếc là đường đi quá dài. Dương Nguyên Khánh nghĩ lại bèn nói:
- Vậy cháu mời Nhạc Bình công chúa giúp cháu đính hôn, như vậy có được không?
- Được.
Bùi Củ híp mắt mỉm cười;
- Chỉ cần cậu thừa nhận công chúaà trưởng bối thì Bùi gia cũng không có ý kiến gì.
Trong phòng, Vương thị đang tâm sự với nữ nhi. Mặc dù bà hy vọng có thể thân càng thêm thân, để con gái gả cho đích tôn trưởng của Vương gia nhưng nếu như nữ nhi muốn lấy Dương Nguyên Khánh thì bà cũng sẽ không phản đối.
- Mẫn Thu, có lẽ là hôm nay tổ phụ con sẽ bàn chuyện hôn sự của con với Nguyên Khánh. Đương nhiên, hiện giờ cũng chỉ là ý đồ mà thôi, cuối cùng vẫn phải hỏi ý kiến của phụ mẫu thì mới có thể chính thức đính hôn. Thế nên ta hỏi con, hiện giờ con có hai sự lựa chọn. Một là đích tôn trưởng của Vương thị Thái Nguyên, nó là một thanh niên trẻ tuổi phẩm hạnh đoan chính, có chí tiến thủ, năm nay hai mươi tuổi, đã được nhậm chức huyện lệnh, cũng có nghĩa là tiền đồ rộng mở. Một người khác chính là Dương Nguyên Khánh, nhân phẩm của nó thì ta không rõ nhưng chức quan của nó lại rất lớn, cũng không biết sau này có trắc trở gì không? Ta cho con lựa chọn, con thấy thích người nào hơn?
Bùi Mẫn Thu xấu hổ đỏ cả mặt, tim đập thình thịch, chuyện này nàng cũng được lựa chọn sao? Lúc Dương Nguyên Khánh cứu nàng trong trận đại hỏa thì trái tim nàng đã không thể có người khác nữa rồi.
Nàng khẽ cắn môi, vẻ mặt xấu hổ ngượng ngùng nói;
- Mẹ không hiểu Dương tướng quân nhưng con hiểu huynh ấy.
Vương thị cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ nhìn con gái mình. Con gái đã đưa ra lựa chọn như vậy, bà còn có thể nói gì nữa đây?
Đây là lời dặn dò cuối cùng của Dương Quảng, Dương Nguyên Khánh trên đường trở về đã cẩn thận suy nghĩ lại hàm ý của câu nói này. Hắn có thể hiểu được tâm tình của Dương Quảng, đứa con cả đã qua đời, nếu cứ tiếp tục truy cứu chuyện này thì đứa con thứ chắc cũng không giữ được.
Dương Nguyên Khánh không kìm được mà thở dài một tiếng, mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, ai có thể nghĩ được cái chết của Dương Chiêu lại trở thành bia cứu mạng cho Dương Giản.
Hoàng tử không giống như đại thần, Dương Quảng có thể xử phạt vô cùng nghiêm minh quyết đoán Ngu Thế Cơ nhưng lại không thể quyết đoán mà xử phạt đứa con của chính mình. Dương Giản thoát được kiếp nạn này, cũng có nghĩa là cuộc chiến đấu giữa y và Dương Nguyên Khánh còn tiếp tục. Dương Nguyên Khánh không nghĩ chuyện này nữa mà quay sang nghĩ về bản tố cáo của Bùi Uẩn ngày hôm qua, đúng là đã đè bẹp chỗ bấu víu cuối cùng của Ngu Thế Cơ. Đây có thể chính là sự trợ lực của Bùi gia đối với mình, về tình về lý thì hắn cũng phải tỏ ý cảm tạ Bùi Củ.
Không bao lâu sau, Dương Nguyên Khánh và vài tên tay sai đi tới Bùi phủ, thật trùng hợp, đúng lúc gặp phụ mẫu của Bùi Mẫn Thu trước cửa phủ, Bùi Văn Ý và thê tử Vương thị. Hai phu thê họ ra ngoài tản bộ hóng mát đang định trở về phủ.
- Nguyên Khánh!
Bùi Văn Ý nhìn thấy Dương Nguyên Khánh liền mỉm cười chào. Dương Nguyên Khánh vội vàng bước lên phía trước khom người thi lễ:
- Bá phụ bá mẫu, hai người đi tản bộ sao?
- Ừ, đây là thói quen đã lâu rồi.
Bùi Văn Ý cười cười nói:
- Cảm ơn con thú mà hôm trước cậu mang tặng, hương vị thịt lợn rừng thật tuyệt, thịt rất thơm ngon. Lần sau nếu lại có thu hoạch nữa thì chớ có quên giữ cho ta một bên đùi nhá.
- Lão gia!
Vương phu nhan ở bên thấp giọng trách móc:
- Sao ông lại nói như vậy trước mặt vãn bối chứ?
Bùi Văn ý vuốt râu ha hả mỉm cười;
- Đùa chút thôi mà. Nguyên Khánh là người thẳng thắn, sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy đâu.
Dương Nguyên Khánh cũng không nhịn được mà phì cười. Hắn phát hiện Bùi Văn Ý nhìn bề ngoài trông rất chân thành chất phác nhưng tiếp xúc lâu rồi hắn mới phát hiện mặt khôi hài của ông, không ngờ lại là đòi giữ lại cho ông một chiếc đùi lợn rừng. Hắn có thể ý thức được sự hoạt bát đáng yêu của Bùi Mẫn Thu giống ai rồi, thực tế chính là giống phụ thân của nàng.
Hắn vội vàng chắp tay cười nói:
- Bá phụ thích thịt lợn rừng, ngày mai cháu sẽ mang hai con tới.
Bùi Văn Ý tủm tỉm cười nói:
- Ta chỉ nói chơi thôi, cậu đừng cho là thật. Thịt lợn rừng ăn thành quen rồi, coi thân thể ta thế này, chẳng lẽ về sau lại tự mình đi săn lợn rừng sao?
Tất cả mọi người đều mỉm cười, Vương phu nhân cũng không kìm nổi cười lên, đấm nhẹ một cái vào vai tướng công mình. Lúc này, trưởng tôn (cháu đích tôn) của Bùi Củ là Bùi Tấn đi ra, chắp tay nói với Dương Nguyên Khánh:
- Dương tướng quân, tổ phụ mời người vào.
Bùi Tấn lại thi lễ với Nhị thúc nhị thẩm, Bùi Văn Ý nói với Dương Nguyên Khánh:
- Đi thôi! Nếu như có việc thì không làm lỡ cậu nữa.
Dương Nguyên Khánh hơi hạ thấp người rồi đi theo Bùi Tấn vào trong phủ. Bùi Văn Ý nhìn bóng dáng Dương Nguyên Khánh rồi khẽ cười nói với thê tử;
- Huân nương! Nếu như nó làm con rể của chúng ta, tôi thấy cũng không tồi.
Vương phu nhân hoảng sợ, vội vàng hỏi:
- Ông đã cùng cha bàn chuyện của Mẫn Thu rồi sao?
Bùi Văn Ý gật gật đầu:
- Hai ngày trước có nói tới chuyện này, cha hỏi tôi có ý kiến gì không?
Vương phu nhân khẩn trương hỏi:
- Vậy ông nói thế nào?
Bùi Văn Ý kỳ quái liếc mắt nhìn thê tử một cái:
- Chẳng lẽ bà không muốn sao?
Vương phu nhân bị nói trúng tâm sự, mặt đỏ lên, không biết phải nói sao. Kỳ thực không phải bà không thích Dương Nguyên Khánh mà thực ra ba năm trước bà đã đồng ý lời thỉnh cầu của huynh trưởng rồi.
Nhà mẹ đẻ của Vương phu nhân là gia đình có địa vị thấp nhất trong Vương thị ở Thái Nguyên. Bà chỉ có một ca ca. Ba năm trước ca ca nói với bà rằng Vương gia muốn tái liên gia với Bùi gia, muốn cho đích tôn trưởng của Vương gia là Vương Tuấn cưới con gái nhà họ Bùi, ý của ca ca bà chính là muốn gả Mẫn Thu cho trưởng tôn Vương gia. Có như vậy địa vị của nhà mẹ đẻ bà trong gia tộc mới được nâng cao lên, Vương thị liền đồng ý với huynh trưởng.
Do Mẫn Thu lúc đó còn trẻ nên chuyện này cũng tạm thời không nhắc tới. Bây giờ Mẫn Thu cũng đã dần tới thời điểm có thể bàn tới chuyện hôn nhân được rồi, vậy mà cha chồng lại muốn gả Mẫn Thu cho Nguyên Khánh khiến cho Vương phu nhân không biết phải làm thế nào.
Bùi Văn Ý lập tức hiểu ra, nhất định là chuyện ba năm trước, ông lắc lắc đầu cười nói:
- Vương Tuấn cũng chỉ là một huyện lệnh nhỏ, nó có thể bì được với đường đường là tổng quản Phong Châu sao?
- Lão gia, sao ông lại biến thành người nịnh bợ như vậy?
Vương phu nhân hơi mất hứng, bà không muốn tướng công nói mẹ đẻ nhà mình như vậy.
- Tôi chỉ nói như vậy thôi, tôi là hạng người như vậy sao?
Bùi Văn Ý không giỡn nữa mà trịnh trọng nói với thê tử:
- Tôi cũng thừa nhận thằng nhỏ Vương Tuấn kia phẩm hạnh đoan chính, cũng có chí tiến thủ nhưng việc gả Mẫn Thu cho nó là ý của đại ca bà. Đại ca bà có ý nghĩ gì, tôi đây rất rõ. Tôi không thích lấy con gái mình ra làm tấm khiên để tranh đấu quyền lực trong gia tộc. Huân nương, chuyện hôn sự của con gái tôi nghĩ phải nghe ý nguyện của nó thế nào. Tôi cũng không đồng ý hoàn toàn phụ thân, tôi chỉ nói rằng nếu Mẫn Thu đồng ý thì tôi cũng không có ý kiến gì cả.
- Vậy được rồi. Tôi đi nói chuyện với con gái. Nếu nó muốn gả cho Dương Nguyên Khánh mà không phải Vương gia thì tôi cũng tôn trọng ý của nó, tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng nó. Nó cũng là bảo bối của tôi, đương nhiên tôi cũng không muốn nó phải gả cho người mà nó không thích.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào trong nhà.
Trong phòng khách, Bùi Củ đang cùng Dương Nguyên Khánh đàm luận chuyện về Ngu Thế Cơ. Ngu Thế Cơ mất chức đồng nghĩa với việc Tướng quyền và Lại quyền được phân chia ra, còn Bùi gia lại là người được hưởng lợi nhiều nhất. Nội các thất Tào, Bùi gia chiếm tới hai người, chỉ cần y tái liên minh với hai người này thì Bùi gia liền chiếm đa số trong nội các và trở thành gia tộc có thế lực nhất thành Đại Tùy.
Nói ra thì chuyện này còn phải cảm tạ Dương Nguyên Khánh. Bùi Củ cũng không giấu diếm Dương Nguyên Khánh mà trực tiếp phân tích mối quan hệ lợi ích trong này cho Dương Nguyên Khánh nghe. Kết quả này Dương Nguyên Khánh không thể ngờ tới, hắn chỉ có ý muốn chèn ép thế lực của Tề vương mà thôi. Ngu Thế Cơ bị giáng chức thì thế lực của Tề vương chí ít cũng giảm đi bốn phần, không ngờ rằng nó còn nâng cao địa vị Bùi gia lên nữa. Dương Nguyên Khánh không kìm nổi mà mỉm cười.
- Nếu như vậy thì đúng là một tên bắn trúng hai đích rồi.
Bùi Củ cũng bùi ngùi nói;
- Đúng vậy! Hai năm nay chúng ta cũng hao hổn công sức để lật đổ Ngu Thế Cơ, tấu chương buộc tội gã ít nhất cũng có mấy chục bản nhưng Thánh thượng cứ ngoảnh mặt làm ngơ nên chúng ta cũng nản. Tuy nhiên chúng ta cũng không thể ngờ rằng cậu lại dùng một lối đi khác, ra tay từ phía thê tử và con trai gã khiến cho chúng ta cảm thấy thật khó tin được.
- Kỳ thật chuyện này cũng là ngẫu nhiên mà thôi. Ta cũng không ngờ rằng Ngu Thế Cơ lại không có ở kinh thành. Nếu như gã ở trong phủ thì gã tuyệt đối sẽ không dùng phương án ám sát này mà có lẽ là dâng ngự trạng lên cho Hoàng đế. Loại kế sách ngu xuẩn như thuê người đi ám sát này chỉ có nữ nhân không hiểu quy tắc của triều đình mới có thể làm ra được thôi.
Bùi Củ khẽ cười nói:
- Ngươi nói đúng! Chuyện này quả thật hơi ngẫu nhiên, tuy nhiên nếu ngươi không giết hơn một trăm tử sĩ của Tề vương thì gã sẽ không dời khỏi kinh thành. Đúng là có quả tất có nhân, cũng là số mệnh của gã, chỉ có thể nói đây là thiên ý.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, hắn lại hỏi:
- Ngu Thế Cơ mất chức, vậy không biết ai sẽ thay gã vào nội các đây?
Bùi Củ ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Thật ra việc sắp xếp người trong nội các là có thể tìm ra được, cũng giống như Tô Uy thân là Tướng quốc, Ngưu Hoằng là đại biểu Lại bộ, Trương Cẩn là đại biểu quý tộc Quan Lũng, Vũ Văn Thuật là đại biểu cũ của Tấn vương, ta và Bùi Uẩn là đại biểu của sĩ tộc phương bắc, Ngu Thế Cơ là đại biểu của Nam triều. Nếu Ngu Thế Cơ bị cách chức thì người tiếp nhận chức vụ tất nhiên cũng sẽ là cựu thần Nam triều. Ta nghĩ đó chính là Môn hạ thị lang Tiêu Tông. Gã là tộc huynh của Hoàng hậu, Tiêu thị danh môn. Ngu Thế Cơ nếu là cựu thần của Trần triều, người kế tiếp chắc sẽ là cựu thần của Lương triều. Thánh thượng sẽ tự biết cân bằng thế lực phương Nam, cho nên ta có thể chắc tới chính phần đó chính là Tiêu Tông.
Loại hiểu biết đối với các thế lực triều đình thế này Dương Nguyên Khánh vẫn còn kém nên cũng không cách nào có thể đánh đồng với sự khôn khéo của Bùi Củ. Hắn đành phải ngậm ngùi lắng nghe Bùi Củ phân tích.
Nhưng hôm nay tâm tư của Bùi Củ cũng không phải đặt trên thế lực của triều đình mà phân tích. Tâm tư của y đang đặt trên người Dương Nguyên Khánh. Y vốn định dẫn theo Mẫn Thu, khi cùng Thánh thượng đi tuần sẽ nói tiếp về vấn đề này, không ngờ Thánh thượng lại vì bệnh tình của Thái tử mà tạm dừng chuyến đi tuần này. Mắt thấy Dương Nguyên Khánh đang sắp trở về phía Bắc, trở về quận Ngũ Nguyên, thế nên trong lòng Bùi Củ có chút sốt sắng.
Bùi Củ trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi nói ra ý nghĩ trong đầu y:
- Nguyên Khánh, lần trước mời cậu ăn cơm vốn là định đem Hỉ nhi hứa gả cho cậu, nhưng ta phát hiện cậu và Hỉ nhi không có duyên phận nên cũng không bàn tới chuyện này nữa. Bây giờ ta thấy cậu và Mẫn Thu có chút hợp ý, nếu như cậu muốn…
Bùi Củ chính thức đưa ra hôn ước cho Dương Nguyên Khánh. Kỳ thật Bùi gia cho phép Bùi Mẫn Thu và Dương Nguyên Khánh cùng nhau đi săn thú chính là một sự ám thị ngầm rồi. Nếu không, với quy tắc vô cùng nghiêm ngặt của Bùi gia thì sao có thể cho phép nữ tử chưa kết hôn đi cùng một thanh niên trẻ tuổi đi săn chứ, còn có khả năng qua đêm nữa. Qua những hành động đó, Bùi gia đã đưa ra hôn ước với Dương Nguyên Khánh, chỉ có điều Bùi Củ muốn xác nhận lại hôn ước này cho rõ ràng mà thôi.
Sau khi trầm tư thật lâu, Dương Nguyên Khánh thẳng thắn nghĩ “Hắn cần cuộc hôn nhân này, hắn cần liên hôn với danh môn thế gia Bùi gia, cũng chỉ có như vậy mà thôi. Đợi đến khi thiên hạ đại loạn, hắn mới có thể đối kháng với các quý tộc Quan Lũng, cũng chỉ có liên kết với sĩ tộc phương Bắc và hào kiệt Sơn Đông thì mới có thể đối khánh với quý tộc Quan Lũng hùng dung. Bùi Mẫn Thu dịu dàng hiền lành chính là người vợ tốt nhất với hắn. Về Xuất Trần, hắn chỉ có thể khiến nàng chịu oan ức làm vợ thứ mà thôi."
Trong lòng hắn thở dài một tiếng, cuối cùng hắn gật đầu:
- Ta nguyện ý cưới Mẫn Thu làm vợ, chỉ có điều tổ phụ mới qua đời, trong vòng một hai năm cũng không dễ dàng gì bàn tới chuyện hôn sự được.
Bùi Củ vuốt râu cười nói:
- Thật ra ta cũng muốn nói cho cậu biết, Bùi phủ có gia quy, tộc nữ mười sáu tuổi trở lên là có thể xuất giá. Năm nay Mẫn Thu mới mười bốn tuổi, có thể định trước hôn sự này, như vậy thì vẹn cả đôi đường. Tuy nhiên, ta nhắc nhở cậu, Nguyên Khánh, đính hôn cũng cần có trưởng bối ra mặt.
Quy tắc này hắn có biết, Dương Nguyên Khánh nghĩ một lát. Dương gia thì không được, hắn không muốn phụ thân thay hắn ra mặt. Cữu phụ (cậu) cũng được nhưng tiếc là đường đi quá dài. Dương Nguyên Khánh nghĩ lại bèn nói:
- Vậy cháu mời Nhạc Bình công chúa giúp cháu đính hôn, như vậy có được không?
- Được.
Bùi Củ híp mắt mỉm cười;
- Chỉ cần cậu thừa nhận công chúaà trưởng bối thì Bùi gia cũng không có ý kiến gì.
Trong phòng, Vương thị đang tâm sự với nữ nhi. Mặc dù bà hy vọng có thể thân càng thêm thân, để con gái gả cho đích tôn trưởng của Vương gia nhưng nếu như nữ nhi muốn lấy Dương Nguyên Khánh thì bà cũng sẽ không phản đối.
- Mẫn Thu, có lẽ là hôm nay tổ phụ con sẽ bàn chuyện hôn sự của con với Nguyên Khánh. Đương nhiên, hiện giờ cũng chỉ là ý đồ mà thôi, cuối cùng vẫn phải hỏi ý kiến của phụ mẫu thì mới có thể chính thức đính hôn. Thế nên ta hỏi con, hiện giờ con có hai sự lựa chọn. Một là đích tôn trưởng của Vương thị Thái Nguyên, nó là một thanh niên trẻ tuổi phẩm hạnh đoan chính, có chí tiến thủ, năm nay hai mươi tuổi, đã được nhậm chức huyện lệnh, cũng có nghĩa là tiền đồ rộng mở. Một người khác chính là Dương Nguyên Khánh, nhân phẩm của nó thì ta không rõ nhưng chức quan của nó lại rất lớn, cũng không biết sau này có trắc trở gì không? Ta cho con lựa chọn, con thấy thích người nào hơn?
Bùi Mẫn Thu xấu hổ đỏ cả mặt, tim đập thình thịch, chuyện này nàng cũng được lựa chọn sao? Lúc Dương Nguyên Khánh cứu nàng trong trận đại hỏa thì trái tim nàng đã không thể có người khác nữa rồi.
Nàng khẽ cắn môi, vẻ mặt xấu hổ ngượng ngùng nói;
- Mẹ không hiểu Dương tướng quân nhưng con hiểu huynh ấy.
Vương thị cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ nhìn con gái mình. Con gái đã đưa ra lựa chọn như vậy, bà còn có thể nói gì nữa đây?
Tác giả :
Cao Nguyệt