Thiên Hạ Kiêu Hùng
Chương 214: Huyết chiến Đại Lợi (2)
Trong ngự thư phòng, Dương Quảng chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ, nhìn chăm chú về phương Bắc. Trong đôi mắt nặng trĩu nỗi u sầu lo lắng, ông không biết quyết sách của mình có sáng suốt hay không, để cho một tướng lĩnh trẻ tuổi chỉ huy trận chiến đầu tiên từ khi ông ta lên ngai vàng Hoàng đế Đại Tuỳ. Chuyện này là vô cùng quan trọng.
Dương Quảng đã tìm hiểu thực lực của Tiết Diên Đà. Đây là một dân tộc du mục có hơn hai trăm ngàn chiến sĩ hùng mạnh, người dân tính cách dũng mãnh, dũng cảm thiện chiến, mùa hè năm nay họ đã đánh bại được Tây Đột Quyết.
Khả Hãn của bọn họ lại là kẻ cố chấp mà hiếu chiến. Vì muốn trả thù kẻ giết con, ông ta sẽ dốc toàn bộ lực lượng ra hay không? Dù cho chỉ là một nửa số người, khoảng một trăm nghìn người tấn công thành Đại Lợi, Dương Nguyên Khánh có chống đỡ được không?
Một khi Tiết Diên Đà tấn công vào thành Đại Lợi, sát nhập Phong Châu thì không chỉ Phong Châu tổn thất thê thảm nghiêm trọng mà Dương Quảng ông cũng mất mặt. Từ đó sự không phục trong lòng quần thần Đột Quyết cũng sẽ sinh ra, như thế thì phương Bắc sẽ sinh nhiều chuyện. Thậm chí sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến kế hoạch lớn Tây Vực của ông ta, quả nhiên sẽ là rút dây động rừng.
Dương Quảng thở dài, lẩm bẩm:
- Dương Nguyên Khánh, ngươi có thể thay trẫm bảo vệ cho thành Đại Lợi không?
……………….
Ở cách năm mươi dặm về phía nam Thành Đại Lợi, Ngư Câu La dẫn hai mươi năm nghìn kỵ binh kiên nhẫn chờ đợi phía thành Đại Lợi ra mệnh lệnh. Đã hai ngày trôi qua, thành Đại Lợi bên kia không có bất cứ thông tin gì.
Dù là ông ta lòng nóng như lửa đốt, đã mấy lần muốn trực tiếp dẫn quân lên giết, nhưng vẫn là kiềm chế. Trong cuộc chiến đối phó với Tiết Diên Đà ông ta chỉ là phó tướng, Dương Nguyên Khánh mới là chủ tướng. Đó là mật lệnh của Hoàng đế. Ông ta không dám làm trái với mật lệnh. Ông ta không muốn vì nhất thời xung động mà phá hỏng tiền đồ của mình.
Doanh trại lớn của quân Tùy chiếm mấy trăm mẫu đất, trên mặt đất tuyết che kín cả những túp lều. Ngư Câu La đứng trước doanh trại nhìn tòa tháp xa xa. Theo như ước định giữa ông ta và Dương Nguyên Khánh, nếu như cần ông ta dẫn quân lên để đàn áp thì sẽ lấy khói lửa làm hiệu. Lúc này đã là buổi trưa ngày thứ ba nhưng từ bên phía đó vẫn không có chút động tĩnh nào thì trong lòng lại thất vọng.
Lúc này, một đội kỵ binh từ phương bắc chạy đến. Đây là thám báo mà Ngư Câu La phái đi đã trở về. Ngư Câu La trong lòng mừng rỡ, từ xa đã hỏi:
- Tình hình thành Đại Lợi thế nào rồi?
Trưởng đội thám báo giục ngựa tiến lên, chắp tay thi lễ nói:
- Bẩm báo Ngư soái, tình hình thành Đại Lợi chiến đấu thảm thiết, vùng ngoài thành đều là xác chết cả. Theo sự quan sát của ty chức, quân của Tiết Diên Đà đã chết trận trên hai mươi nghìn người.
- Vậy quân Tùy thì sao?
Ngư Câu La vội hỏi.
- Tình hình bên trong không rõ, chắc là cũng không tốt lắm. Hơn năm chục máy bắn đá thì chỉ còn khoảng hơn chục cái còn dùng được.
Ngư Câu La lòng nóng như lửa đốt.Ông ta lau mồ hôi trên trán, lẩm bẩm:
- Nguyên Khánh, ngươi làm sao mà vẫn không đốt lửa lên?
Một gã binh lính bỗng nhiên lập tức chỉ về phía xa xa hô to:
- Ngư soái, khói lửa!
Ngư Câu La vừa ngẩng đầu lên thì liền nhìn thấy một cột khói. Ông vui mừng quá đỗi, quay đầu lớn tiếng nói:
- Truyền mệnh lệnh của ta, toàn quân chỉnh đốn chuẩn bị!
Tiếng kèn thổi lên. Sau nửa canh giờ, hai mươi lăm ngàn kỵ binh quân Tùy đi ra từ giữa cánh đồng bát ngát, khí thế cuồn cuộn. Ngư Câu La vừa ra lệnh, hai mươi lăm ngàn kỵ binh quân Tùy đã chia ra làm ba đội, đằng đằng sát khí tiến về phía thành Đại Lợi.
…………………..
Thế tấn công phòng bị của Thành Đại Lợi đã bước vào ngày thứ ba, chiến tranh cực kỳ thảm thiết. Hai ngày tấn công thành, Tiết Diên Đà đã bỏ mình hơn hai mươi nghìn người, còn quân Tùy chết gần hai nghìn người, thợ thủ công cũng chết hơn ba nghìn người. Xác chết chất đống đầy thành Đại Lợi, cánh đồng bát ngát bị máu tươi nhuốm đỏ. Nhưng thành Đại Lợi vẫn luôn đứng sừng sững, sĩ khí quân Tùy càng đánh càng hăng.
Sáng sớm ngày thứ ba, tia nắng mặt trời chiếu qua đỉnh thành Đại Lợi, băng tuyết trên đỉnh thành lóe sáng trong nắng, một ánh hào quang rực rỡ huyền ảo. Nếu như chỉ xem phần đỉnh thành, thì sẽ khiến cho người ta có cảm giác là một tòa thành ma ảo chỉ xuất hiện trong truyện cổ tích, rực rỡ loang loáng.
Nếu như ánh mắt nhìn xuống dưới, thì sự huyền ảo mất đi, cái lọt vào tầm mắt là một mảnh đất địa ngục trần gian, xác chết khắp mọi nơi trên măt đất tuyết phủ. Tổ xe chỉ còn lại có một nửa, nhưng càng nhiều hơn là những binh lính chết trận, có người thì thân người cuộn lại, trên mặt là nỗi đau đớn trước khi chết, có người chẳng nhìn thấy đầu đâu, cơ thể chết không toàn thây, có người xác thịt bị xé thành mảnh, máu thịt mơ hồ lẫn lộn, tất cả các xác chết đều đã đông cứng.
Ở phía đầu thành yên tĩnh một cách lạ lùng, mấy ngàn quân Tuỳ bọc áo da dê và thảm dày, chen chúc nhau dựa vào tường ngủ một cách rệu rạ, nhìn họ vô cùng mệt mỏi. Trận chiến đấu kịch liệt hai ngày, đại đa số mọi người đều không chợp mắt, đều đã kiệt sức.
Ở tường thành phía Đông, mười mấy chục binh lính chen chúc cạnh nhau ngủ, chủ tướng Dương Nguyên Khánh cũng cùng ngủ với bọn họ. Phá Thiên Sóc của hắn đã trở thành gối cho hắn và mấy binh lính khác. Lúc này đây thì chẳng phân biệt gì giữa chủ tướng và binh lính cả. Sau cuộc chiến kịch liệt bảo vệ thành Đại Lợi, ai nấy đều đang hưởng thụ giấc ngủ ngắn ngủi quý giá vô cùng này.
Dương Tư Ân dẫn theo một đội lính gác tuần tra ở phía đỉnh thành. Khi đi ngang qua người Dương Nguyên Khánh, anh ta nhặt lên một tấm da dê bị rơi xuống đất và nhẹ nhàng khoác lên người chủ tướng trẻ, quay đầu lại cười thở dài nói với các binh sĩ một tiếng rồi dẫn theo lính tuần tra nhẹ nhàng rời khỏi. Lúc này, hơn trăm người dân phu mang theo bánh hấp và canh thịt nóng hổi bước nhanh đến cầu treo
…………………
Nhưng sự yên tĩnh của buổi sáng sớm không kéo dài được bao lâu, khi ánh bình mình ló rạng biến thành sắc đỏ, tiếng trống đại doanh trại của Tiết Diên Đà lại vang lên dồn dập “Tùng! tùng, tùng! tùng!" Tiếng trống lớn khiến cho binh lính đều tỉnh dậy. Dương Nguyên Khánh nhảy dựng lên, dụi dụi mắt,bò người nhìn xa xa về phía doanh trại địch qua lỗ châu mai.
Lúc này đây, cái hắn nhìn thấy là sự điều động quy mô lớn của Tiết Diên Đà. Toàn bộ quân địch của doanh trại lớn đều được huy động. Quân địch tụ tập bốn phương tám hướng thành một màn đen kịt, dần dần hình thành nên một thế tấn công che trời phủ đất.
- Mau truyền mệnh lệnh của ta!
Dương Nguyên Khánh xoay người thét ra lệnh nói:
- Tất cả binh lính và thợ thủ công, toàn bộ vào cuộc chiến!
Hắn lại quay đầu nhìn chằm chằm vào quân địch che phủ đất trời, số lượng quân địch vào trận lần này nhiều gấp hai so với hai hôm trước. Hắn đã hiểu ra hôm nay sẽ là trận chiến được ăn cả ngã về không của địch, thắng bại sẽ quyết định trong ngày hôm nay.
- Keng, keng, keng!
Tiếng chuông triệu tập quân đội vang lên. Một đội quân Tuỳ chạy qua cầu treo, nhanh chóng hướng ra phía ngoài tập trung. Những thợ thủ công được huy động lâm thời cũng đi ra từ nội thành. Ở tường ngoài thành dài năm dặm là quân Tùy dày đặc, đao mâu sáng lóe lên, cung tiễn dày đặc. Màu cờ đỏ của lá cờ của quân Tùy tung bay trong ánh nắng mặt trời.
Ngoài thành, quân địch che phủ đất trời đã xếp hàng xong. Tiếp tục ngày đầu và ngày thứ hai tấn công thành Đại Lợi, cuộc tấn công thành bị kéo sang ngày thứ ba, Sa Lộc Liệp bị dồn đến bước không còn đi được nữa. Hôm nay là thời hạn của y, không nắm được thành Đại Lợi thì sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến sự kế vị của y.
Sa Lộc Liệp quyết tâm, một lần đưa đại quân hơn năm mươi nghìn người, đưa hai trăm cái thang và năm mươi tổ xe cuối cùng dùng vào trận đấu.
Ánh mắt tàn khốc của ynhìn chằm chằm vào cầu treo kéo cao lên, cầu treo đã lung lay sắp đổ. Y quay người lại nhìn về doanh trại phía sau, một cây búa phá thành vô cùng lớn đã xuất hiện trong doanh trại quân đội phía sau y. Đây sẽ là trận quyết chiến cuối cùng của y.
- Tiến công!
Sa Lộc Liệp vung chiến đao lên, hô to.
Tiếng trống của bên Tiết Diên Đà bắt đầu vang lên càng đồn dập. Đây là tiếng trống tiến công. Đại quân năm mươi nghìn người của Tiết Diên Đà vây quanh hai trăm cái thang và năm mươi tổ xe đi về phía thành Đại Lợi như nước thủy triều dâng đi đến, hệt như một tấm thảm đen vô cùng lớn vậy, che phủ toàn bộ vùng quê.
Trải qua một đêm gấp rút sửa soạn, số máy bắn đá trên đầu thành lại khôi phục về ba mươi cái, từng cánh tay thật dài thay phiên nhau tung ra, hơn mười khối đá lớn đập vào lũ quân địch dày như đàn kiến. Mỗi một khối đá nện xuống liền sẽ xuất hiện một lỗ hổng, tuyết sương tràn ngập, máu tươi phun ra, tiếng kêu rên vang vọng khắp vùng quê. Nhưng trong nháy mắt lỗ hổng được bù đắp rồi lại bị quân địch tấn công bao phủ.
“Bằng" một tiếng, một tổ xe bị đá đập trúng, vụn gỗ văng khắp nơi, cây gỗ lớn đổ xuống, mười mấy binh lính trên tổ xe kêu thảm ngã xuống.
Tổ xe lớn là đặc biệt chế tạo ra vì thành Đại Lợi. Tổ xe dài chừng hai trượng, cao sáu trượng, dùng gỗ lớn để làm thành, toàn thân bọc da trâu, kết cấu hết sức đơn giản. Khoảng không bên trong tổ xe có thanh nối thẳng lên đỉnh, phần đỉnh của tổ xe là một bệ gỗ, trên đó có bốn mươi năm mươi binh lính Tiết Diên Đà, phía trước bệ đó là những tấm gỗ chắc chắn bọc da trâu, có thể chống đỡ cung tiễn của quân Tuỳ.
Phía dưới có bốn bánh xe gỗ, do năm mươi con ngựa kéo, bên trái bên phải và đằng sau đều có binh lính đẩy. Kiểu xe này chỉ cần không bị đá lớn tấn công vào thì nó có thể đưa binh lính lên đến đỉnh thành, còn hiệu quả hơn cả thang.
Lại thêm một tổ xe bị bắn trúng dưới sàn, một bên bánh gỗ tung ra. Tổ xe lập tức nghiêng ngả, lắc lư, dần dần mất trọng tâm. Binh lính hai bên hò hét ầm ĩ chạy trốn. Trong tiếng la hét đó, tổ xe ầm ầm đổ xuống.
Thế tiến công đại quân năm mươi nghìn người của Tiết Diên Đà như nước, từng viên đá lớn luân phiên bắn ra, như từng viên đá ném vào mặt biển vậy, trong nháy mắt đã bị thuỷ triều làm ngập chìm. Quân địch như sóng biển điên cuồng cuối cùng đã đến gần sát tường thành.
………………..
Trên mảnh đất trống dài và hẹp ở giữa tường thành trong và ngoài, hơn trăm binh lính đang té dầu lên mặt đất, Phong Châu tổng cộng đã đưa tới năm trăm thùng dầu hoả. Các binh lính một lần đổ ba thùng dầu hoả lên mặt đấtThứ chất lỏng màu đen chảy chầm chậm trên mặt đất, hắc mùi gay mũi, tiếp đó hơn trăm binh lính lần lượt trèo thang dây lên tường thành...
Cuộc chiến đấu chính diện đã đi vào giai đoạn tàn khốc nhất, thành trên thành dưới tên bay như mưa, người trúng tên ngã xuống không ngừng. Ttừng cái thang bắc lên tường thành, binh lính của Tiết Diên Đà như điên cuồng trèo lên. Bọn chúng một tay cầm thuẫn, một tay dùng trường mâu và đao chiến đấu kịch liệt với quân Tuỳ. Trên đỉnh đầu, từng khối đá lớn nện xuống, luôn có mấy tên binh lính kêu thảm ngã xuống khỏi thang, nhưng lập tức lại có người chen chúc ùa leo lên.
Binh lính quân Tuỳ bắn tên từ hai bên, binh tiễn sắc bén, xuyên thẳng vào áo giáp da, từng đoàn binh lính trên thang bị trúng tên ngã xuống, nhưng rất nhanh, binh lính của Tiết Diên Đà không hề quan tâm đến phần đỉnh đầu mà dùng tấm chắn phòng hộ hai bên, số binh lính của Tiết Diên Đà bị trúng tên dần dần giảm bớt.
Trên đầu thành, trước mỗi cái thang đều có mười mấy tên quân Tuỳ chiến đấu kịch liệt với quân địch. Ở trước một cái thang ở Thành tây, Lưu Giản đã giết đến đỏ cả mắt. Anh ta dẫn theo năm mươi tên quân Tuỳ chiến đấu kịch liệt với địch. Bọn họ đối diện với những binh lính tinh nhuệ bộ lạc Tiết, tên nào tên nấy đều cao to, khoẻ như vâm, tay cầm tấm chắn, múa trường đao và mâu sắc.
Trường mâu đâm lên, chiến đao bổ chém, chém giết máu tanh. Một tên lính quân Tuỳ bị chặt đứt cổ trên thang, máu chảy như mưa, ngửa mặt ngã xuống, một tên quân Tuỳ khác khua trường mâu xông lên, trường mâu đâm trúng vào ngực quân địch, khiến tên đó ngã xuống khỏi thành và tên quân Tuỳ đó thế chỗ lỗ hổng.
Một tên lính Tiết Diên Đà cường tráng dùng tấm chắn để chắn quân Tuỳ. Tên đầu tiên nhảy lên đỉnh thành. Chỉ một thoáng sau, mấy chục trường mâu của quân Tuỳ đâm đến từ bốn phía, trường mâu đâm xuyên cơ thể, binh lính của Tiết Diên Đà kêu thảm quay cuồng rơi xuống. Nhưng chính là cái tên địch xông lên đầu thành này đã khiến cho thang phòng ngự xuất hiện một lỗ hổng tạm thời. Tên lính bị ép trên thang mây của Tiết Diên Đà nắm lấy cơ hội. Chỉ thoáng chốc, hơn mười tên lính Tiết Diên Đà hung hãn xông lên đầu thành.
Dương Quảng đã tìm hiểu thực lực của Tiết Diên Đà. Đây là một dân tộc du mục có hơn hai trăm ngàn chiến sĩ hùng mạnh, người dân tính cách dũng mãnh, dũng cảm thiện chiến, mùa hè năm nay họ đã đánh bại được Tây Đột Quyết.
Khả Hãn của bọn họ lại là kẻ cố chấp mà hiếu chiến. Vì muốn trả thù kẻ giết con, ông ta sẽ dốc toàn bộ lực lượng ra hay không? Dù cho chỉ là một nửa số người, khoảng một trăm nghìn người tấn công thành Đại Lợi, Dương Nguyên Khánh có chống đỡ được không?
Một khi Tiết Diên Đà tấn công vào thành Đại Lợi, sát nhập Phong Châu thì không chỉ Phong Châu tổn thất thê thảm nghiêm trọng mà Dương Quảng ông cũng mất mặt. Từ đó sự không phục trong lòng quần thần Đột Quyết cũng sẽ sinh ra, như thế thì phương Bắc sẽ sinh nhiều chuyện. Thậm chí sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến kế hoạch lớn Tây Vực của ông ta, quả nhiên sẽ là rút dây động rừng.
Dương Quảng thở dài, lẩm bẩm:
- Dương Nguyên Khánh, ngươi có thể thay trẫm bảo vệ cho thành Đại Lợi không?
……………….
Ở cách năm mươi dặm về phía nam Thành Đại Lợi, Ngư Câu La dẫn hai mươi năm nghìn kỵ binh kiên nhẫn chờ đợi phía thành Đại Lợi ra mệnh lệnh. Đã hai ngày trôi qua, thành Đại Lợi bên kia không có bất cứ thông tin gì.
Dù là ông ta lòng nóng như lửa đốt, đã mấy lần muốn trực tiếp dẫn quân lên giết, nhưng vẫn là kiềm chế. Trong cuộc chiến đối phó với Tiết Diên Đà ông ta chỉ là phó tướng, Dương Nguyên Khánh mới là chủ tướng. Đó là mật lệnh của Hoàng đế. Ông ta không dám làm trái với mật lệnh. Ông ta không muốn vì nhất thời xung động mà phá hỏng tiền đồ của mình.
Doanh trại lớn của quân Tùy chiếm mấy trăm mẫu đất, trên mặt đất tuyết che kín cả những túp lều. Ngư Câu La đứng trước doanh trại nhìn tòa tháp xa xa. Theo như ước định giữa ông ta và Dương Nguyên Khánh, nếu như cần ông ta dẫn quân lên để đàn áp thì sẽ lấy khói lửa làm hiệu. Lúc này đã là buổi trưa ngày thứ ba nhưng từ bên phía đó vẫn không có chút động tĩnh nào thì trong lòng lại thất vọng.
Lúc này, một đội kỵ binh từ phương bắc chạy đến. Đây là thám báo mà Ngư Câu La phái đi đã trở về. Ngư Câu La trong lòng mừng rỡ, từ xa đã hỏi:
- Tình hình thành Đại Lợi thế nào rồi?
Trưởng đội thám báo giục ngựa tiến lên, chắp tay thi lễ nói:
- Bẩm báo Ngư soái, tình hình thành Đại Lợi chiến đấu thảm thiết, vùng ngoài thành đều là xác chết cả. Theo sự quan sát của ty chức, quân của Tiết Diên Đà đã chết trận trên hai mươi nghìn người.
- Vậy quân Tùy thì sao?
Ngư Câu La vội hỏi.
- Tình hình bên trong không rõ, chắc là cũng không tốt lắm. Hơn năm chục máy bắn đá thì chỉ còn khoảng hơn chục cái còn dùng được.
Ngư Câu La lòng nóng như lửa đốt.Ông ta lau mồ hôi trên trán, lẩm bẩm:
- Nguyên Khánh, ngươi làm sao mà vẫn không đốt lửa lên?
Một gã binh lính bỗng nhiên lập tức chỉ về phía xa xa hô to:
- Ngư soái, khói lửa!
Ngư Câu La vừa ngẩng đầu lên thì liền nhìn thấy một cột khói. Ông vui mừng quá đỗi, quay đầu lớn tiếng nói:
- Truyền mệnh lệnh của ta, toàn quân chỉnh đốn chuẩn bị!
Tiếng kèn thổi lên. Sau nửa canh giờ, hai mươi lăm ngàn kỵ binh quân Tùy đi ra từ giữa cánh đồng bát ngát, khí thế cuồn cuộn. Ngư Câu La vừa ra lệnh, hai mươi lăm ngàn kỵ binh quân Tùy đã chia ra làm ba đội, đằng đằng sát khí tiến về phía thành Đại Lợi.
…………………..
Thế tấn công phòng bị của Thành Đại Lợi đã bước vào ngày thứ ba, chiến tranh cực kỳ thảm thiết. Hai ngày tấn công thành, Tiết Diên Đà đã bỏ mình hơn hai mươi nghìn người, còn quân Tùy chết gần hai nghìn người, thợ thủ công cũng chết hơn ba nghìn người. Xác chết chất đống đầy thành Đại Lợi, cánh đồng bát ngát bị máu tươi nhuốm đỏ. Nhưng thành Đại Lợi vẫn luôn đứng sừng sững, sĩ khí quân Tùy càng đánh càng hăng.
Sáng sớm ngày thứ ba, tia nắng mặt trời chiếu qua đỉnh thành Đại Lợi, băng tuyết trên đỉnh thành lóe sáng trong nắng, một ánh hào quang rực rỡ huyền ảo. Nếu như chỉ xem phần đỉnh thành, thì sẽ khiến cho người ta có cảm giác là một tòa thành ma ảo chỉ xuất hiện trong truyện cổ tích, rực rỡ loang loáng.
Nếu như ánh mắt nhìn xuống dưới, thì sự huyền ảo mất đi, cái lọt vào tầm mắt là một mảnh đất địa ngục trần gian, xác chết khắp mọi nơi trên măt đất tuyết phủ. Tổ xe chỉ còn lại có một nửa, nhưng càng nhiều hơn là những binh lính chết trận, có người thì thân người cuộn lại, trên mặt là nỗi đau đớn trước khi chết, có người chẳng nhìn thấy đầu đâu, cơ thể chết không toàn thây, có người xác thịt bị xé thành mảnh, máu thịt mơ hồ lẫn lộn, tất cả các xác chết đều đã đông cứng.
Ở phía đầu thành yên tĩnh một cách lạ lùng, mấy ngàn quân Tuỳ bọc áo da dê và thảm dày, chen chúc nhau dựa vào tường ngủ một cách rệu rạ, nhìn họ vô cùng mệt mỏi. Trận chiến đấu kịch liệt hai ngày, đại đa số mọi người đều không chợp mắt, đều đã kiệt sức.
Ở tường thành phía Đông, mười mấy chục binh lính chen chúc cạnh nhau ngủ, chủ tướng Dương Nguyên Khánh cũng cùng ngủ với bọn họ. Phá Thiên Sóc của hắn đã trở thành gối cho hắn và mấy binh lính khác. Lúc này đây thì chẳng phân biệt gì giữa chủ tướng và binh lính cả. Sau cuộc chiến kịch liệt bảo vệ thành Đại Lợi, ai nấy đều đang hưởng thụ giấc ngủ ngắn ngủi quý giá vô cùng này.
Dương Tư Ân dẫn theo một đội lính gác tuần tra ở phía đỉnh thành. Khi đi ngang qua người Dương Nguyên Khánh, anh ta nhặt lên một tấm da dê bị rơi xuống đất và nhẹ nhàng khoác lên người chủ tướng trẻ, quay đầu lại cười thở dài nói với các binh sĩ một tiếng rồi dẫn theo lính tuần tra nhẹ nhàng rời khỏi. Lúc này, hơn trăm người dân phu mang theo bánh hấp và canh thịt nóng hổi bước nhanh đến cầu treo
…………………
Nhưng sự yên tĩnh của buổi sáng sớm không kéo dài được bao lâu, khi ánh bình mình ló rạng biến thành sắc đỏ, tiếng trống đại doanh trại của Tiết Diên Đà lại vang lên dồn dập “Tùng! tùng, tùng! tùng!" Tiếng trống lớn khiến cho binh lính đều tỉnh dậy. Dương Nguyên Khánh nhảy dựng lên, dụi dụi mắt,bò người nhìn xa xa về phía doanh trại địch qua lỗ châu mai.
Lúc này đây, cái hắn nhìn thấy là sự điều động quy mô lớn của Tiết Diên Đà. Toàn bộ quân địch của doanh trại lớn đều được huy động. Quân địch tụ tập bốn phương tám hướng thành một màn đen kịt, dần dần hình thành nên một thế tấn công che trời phủ đất.
- Mau truyền mệnh lệnh của ta!
Dương Nguyên Khánh xoay người thét ra lệnh nói:
- Tất cả binh lính và thợ thủ công, toàn bộ vào cuộc chiến!
Hắn lại quay đầu nhìn chằm chằm vào quân địch che phủ đất trời, số lượng quân địch vào trận lần này nhiều gấp hai so với hai hôm trước. Hắn đã hiểu ra hôm nay sẽ là trận chiến được ăn cả ngã về không của địch, thắng bại sẽ quyết định trong ngày hôm nay.
- Keng, keng, keng!
Tiếng chuông triệu tập quân đội vang lên. Một đội quân Tuỳ chạy qua cầu treo, nhanh chóng hướng ra phía ngoài tập trung. Những thợ thủ công được huy động lâm thời cũng đi ra từ nội thành. Ở tường ngoài thành dài năm dặm là quân Tùy dày đặc, đao mâu sáng lóe lên, cung tiễn dày đặc. Màu cờ đỏ của lá cờ của quân Tùy tung bay trong ánh nắng mặt trời.
Ngoài thành, quân địch che phủ đất trời đã xếp hàng xong. Tiếp tục ngày đầu và ngày thứ hai tấn công thành Đại Lợi, cuộc tấn công thành bị kéo sang ngày thứ ba, Sa Lộc Liệp bị dồn đến bước không còn đi được nữa. Hôm nay là thời hạn của y, không nắm được thành Đại Lợi thì sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến sự kế vị của y.
Sa Lộc Liệp quyết tâm, một lần đưa đại quân hơn năm mươi nghìn người, đưa hai trăm cái thang và năm mươi tổ xe cuối cùng dùng vào trận đấu.
Ánh mắt tàn khốc của ynhìn chằm chằm vào cầu treo kéo cao lên, cầu treo đã lung lay sắp đổ. Y quay người lại nhìn về doanh trại phía sau, một cây búa phá thành vô cùng lớn đã xuất hiện trong doanh trại quân đội phía sau y. Đây sẽ là trận quyết chiến cuối cùng của y.
- Tiến công!
Sa Lộc Liệp vung chiến đao lên, hô to.
Tiếng trống của bên Tiết Diên Đà bắt đầu vang lên càng đồn dập. Đây là tiếng trống tiến công. Đại quân năm mươi nghìn người của Tiết Diên Đà vây quanh hai trăm cái thang và năm mươi tổ xe đi về phía thành Đại Lợi như nước thủy triều dâng đi đến, hệt như một tấm thảm đen vô cùng lớn vậy, che phủ toàn bộ vùng quê.
Trải qua một đêm gấp rút sửa soạn, số máy bắn đá trên đầu thành lại khôi phục về ba mươi cái, từng cánh tay thật dài thay phiên nhau tung ra, hơn mười khối đá lớn đập vào lũ quân địch dày như đàn kiến. Mỗi một khối đá nện xuống liền sẽ xuất hiện một lỗ hổng, tuyết sương tràn ngập, máu tươi phun ra, tiếng kêu rên vang vọng khắp vùng quê. Nhưng trong nháy mắt lỗ hổng được bù đắp rồi lại bị quân địch tấn công bao phủ.
“Bằng" một tiếng, một tổ xe bị đá đập trúng, vụn gỗ văng khắp nơi, cây gỗ lớn đổ xuống, mười mấy binh lính trên tổ xe kêu thảm ngã xuống.
Tổ xe lớn là đặc biệt chế tạo ra vì thành Đại Lợi. Tổ xe dài chừng hai trượng, cao sáu trượng, dùng gỗ lớn để làm thành, toàn thân bọc da trâu, kết cấu hết sức đơn giản. Khoảng không bên trong tổ xe có thanh nối thẳng lên đỉnh, phần đỉnh của tổ xe là một bệ gỗ, trên đó có bốn mươi năm mươi binh lính Tiết Diên Đà, phía trước bệ đó là những tấm gỗ chắc chắn bọc da trâu, có thể chống đỡ cung tiễn của quân Tuỳ.
Phía dưới có bốn bánh xe gỗ, do năm mươi con ngựa kéo, bên trái bên phải và đằng sau đều có binh lính đẩy. Kiểu xe này chỉ cần không bị đá lớn tấn công vào thì nó có thể đưa binh lính lên đến đỉnh thành, còn hiệu quả hơn cả thang.
Lại thêm một tổ xe bị bắn trúng dưới sàn, một bên bánh gỗ tung ra. Tổ xe lập tức nghiêng ngả, lắc lư, dần dần mất trọng tâm. Binh lính hai bên hò hét ầm ĩ chạy trốn. Trong tiếng la hét đó, tổ xe ầm ầm đổ xuống.
Thế tiến công đại quân năm mươi nghìn người của Tiết Diên Đà như nước, từng viên đá lớn luân phiên bắn ra, như từng viên đá ném vào mặt biển vậy, trong nháy mắt đã bị thuỷ triều làm ngập chìm. Quân địch như sóng biển điên cuồng cuối cùng đã đến gần sát tường thành.
………………..
Trên mảnh đất trống dài và hẹp ở giữa tường thành trong và ngoài, hơn trăm binh lính đang té dầu lên mặt đất, Phong Châu tổng cộng đã đưa tới năm trăm thùng dầu hoả. Các binh lính một lần đổ ba thùng dầu hoả lên mặt đấtThứ chất lỏng màu đen chảy chầm chậm trên mặt đất, hắc mùi gay mũi, tiếp đó hơn trăm binh lính lần lượt trèo thang dây lên tường thành...
Cuộc chiến đấu chính diện đã đi vào giai đoạn tàn khốc nhất, thành trên thành dưới tên bay như mưa, người trúng tên ngã xuống không ngừng. Ttừng cái thang bắc lên tường thành, binh lính của Tiết Diên Đà như điên cuồng trèo lên. Bọn chúng một tay cầm thuẫn, một tay dùng trường mâu và đao chiến đấu kịch liệt với quân Tuỳ. Trên đỉnh đầu, từng khối đá lớn nện xuống, luôn có mấy tên binh lính kêu thảm ngã xuống khỏi thang, nhưng lập tức lại có người chen chúc ùa leo lên.
Binh lính quân Tuỳ bắn tên từ hai bên, binh tiễn sắc bén, xuyên thẳng vào áo giáp da, từng đoàn binh lính trên thang bị trúng tên ngã xuống, nhưng rất nhanh, binh lính của Tiết Diên Đà không hề quan tâm đến phần đỉnh đầu mà dùng tấm chắn phòng hộ hai bên, số binh lính của Tiết Diên Đà bị trúng tên dần dần giảm bớt.
Trên đầu thành, trước mỗi cái thang đều có mười mấy tên quân Tuỳ chiến đấu kịch liệt với quân địch. Ở trước một cái thang ở Thành tây, Lưu Giản đã giết đến đỏ cả mắt. Anh ta dẫn theo năm mươi tên quân Tuỳ chiến đấu kịch liệt với địch. Bọn họ đối diện với những binh lính tinh nhuệ bộ lạc Tiết, tên nào tên nấy đều cao to, khoẻ như vâm, tay cầm tấm chắn, múa trường đao và mâu sắc.
Trường mâu đâm lên, chiến đao bổ chém, chém giết máu tanh. Một tên lính quân Tuỳ bị chặt đứt cổ trên thang, máu chảy như mưa, ngửa mặt ngã xuống, một tên quân Tuỳ khác khua trường mâu xông lên, trường mâu đâm trúng vào ngực quân địch, khiến tên đó ngã xuống khỏi thành và tên quân Tuỳ đó thế chỗ lỗ hổng.
Một tên lính Tiết Diên Đà cường tráng dùng tấm chắn để chắn quân Tuỳ. Tên đầu tiên nhảy lên đỉnh thành. Chỉ một thoáng sau, mấy chục trường mâu của quân Tuỳ đâm đến từ bốn phía, trường mâu đâm xuyên cơ thể, binh lính của Tiết Diên Đà kêu thảm quay cuồng rơi xuống. Nhưng chính là cái tên địch xông lên đầu thành này đã khiến cho thang phòng ngự xuất hiện một lỗ hổng tạm thời. Tên lính bị ép trên thang mây của Tiết Diên Đà nắm lấy cơ hội. Chỉ thoáng chốc, hơn mười tên lính Tiết Diên Đà hung hãn xông lên đầu thành.
Tác giả :
Cao Nguyệt