Thiên Hạ Kiêu Hùng
Chương 207: Phát hiện Khế Bật
Đèn đuốc trong lều vải của vua Đột Quyết sáng trưng, Nhiễm Can xanh mặt nhìn chằm chăm mũi tên sắt trên bàn. Mũi tên độc đã hòa tan trong máu của Sử Thục Hồ Tất, không hề có ánh sáng màu biếc, trên tiễn sắt còn thấy được năm chữ ‘Dương Nguyên Khánh Chi Tiễn’ (mũi tên của Dương Nguyên Khánh.
Ở giữa lều vương, A Nỗ Lệ và A Tư Đóa quỳ gối trên thảm. A Tư Đóa cúi đầu, không nói được một lời, đứa con cả Đốt Cát thì đứng ở bên lều lớn, sắc mặt xanh mét, hung tợn nhìn chằm chằm hai muội muội. Ba huynh muội bọn họ do một mẹ sinh ra, quan hệ bình thường vô cùng thân thiết, nhưng lúc này, Đốt Cát lại hận A Tư Đóa đã giúp đỡ người ngoài, phá tan cơ hội xưng bá thảo nguyên.
A Nỗ Lệ tiến lên một bước nói:
- Phụ Hãn, chuyện này là con xúi giục muội muội làm, nó không hiểu chuyện, con lại hiểu rõ, con nguyện chấp nhận tất cả sự trừng phạt của Phụ Hãn.
- Không!
A Tư Đóa ngẩng đầu nói:
- Chuyện này không liên quan gì đến A Nỗ Lệ. Con đã nghe lén được cuộc nói chuyện giữa Phụ Hãn và Sử Thục Hồ Tất, con đã không muốn Phụ Hãn giết chết hắn, là con nói cho hắn biết, kim tiễn của Phụ Hãn cũng là do con trộm được, mọi sự trừng phạt con xin gánh vác hết.
- Muội cả gan quá đó!
Đốt Cát bên cạnh nổi giận đứng lên, chỉ vào muội muội mà rống to lên:
- Trộm kim tiễn của Phụ Hãn là tử tội, muội chỉ cho là có một sự trừng phạt nho nhỏ thôi sao?
A Tư Đóa sắc mặt trắng bệch, sau một lúc lâu, nàng cắn môi nói:
- Cho dù là tử tội, muội cũng sẵn lòng.
- Tốt lắm!
Nhiễm Can khoát tay chặn lại, phá tan sự khắc khẩu giữa ba huynh muội, ông ta nói với A Tư Đóa:
- Vua chim ưng trên thảo nguyên không giết chết đứa con của mình, ta cũng sẽ không. Nhưng trộm kim tiễn Khả Hãn là phạm tội lớn, ta nếu không nghiêm khắc xử phạt con, các tù trưởng khác sẽ không phục, ta xử phạt con giam cầm ở lều riêng ba năm.
A Nỗ Lệ cực kỳ hoảng sợ. Mất đi tự do là sự trừng gần bằng cái chết, điều này quá nghiêm khắc rồi. Nàng dập đầu cầu xin:
- Phụ Hãn, muội muội trẻ người non dạ, xin người hãy tha cho muội ấy một lần này!
A Tư Đóa kéo tỷ tỷ lại,
- A Nỗ Lệ, Phụ Hãn giam cầm muội ở một lều riêng, mà không phải là địa lao, đã là ân huệ lớn nhất đối với muội, không nên làm cho Phụ Hãn khó xử.
Nàng ấy hướng về phía phụ thân dập đầu,
- A Tư Đóa nguyện chịu sự trừng phạt của Phụ Hãn.
Nhiễm Can gật gật đầu
- Con hãy thu dọn đồ đạc của con đi! Ba năm sau, con vẫn là đứa con gái mà ta yêu thương nhất.
A Tư Đóa dập đầu lạy phụ thân ba cái rồi xoay người đi. A Nỗ Lệ không yên tâm, đuổi theo.
Đốt Cát nhìn muội muội đi xa, sự tức tối trong lòng cũng đã tiêu tan đi vài phần, ba năm giam cầm, trong lòng gã cũng có chút không nhẫn tâm.
- Phụ Hãn, bây giờ chúng ta nên làm sao, dẫn binh đuổi theo sao?
Đốt Cát xoay người hỏi Phụ Hãn.
Nhiễm Can lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.
- Sử Thục Hồ Tất chết cũng chưa hết tội. Cho dù là Dương Nguyên Khánh không giết hắn, ta cũng muốn giết hắn, con hiểu chưa?
Đốt Cát hiểu rõ phụ thân kỳ thực chỉ là việc tự mình phái binh đi giết Dương Nguyên Khánh. Gã không dám tranh cãi, cúi đầu xuống.
Nhiễm Can thấy đứa con cả vốn luôn tính tính hung dữ không ngờ không tranh luận, sự lạnh lung trong ánh mắt cũng tiêu tan đi vài phần, trở nên dịu dàng một chút, ông ta chậm rãi nói:
- Đốt Cát, con là người thừa kế của ta, ta hy vọng con không chỉ có dũng mãnh, mà còn phải có đầu óc và con mắt, là người tài năng dẫn dắt bộ tộc đi tới hướng cường thịnh. Ta biết con không muốn bị vương triều Tùy điều khiển, kỳ thực ta cũng không muốn, ta càng muốn giống như bằng hữu cùng với Dương Quảng ngồi sóng vai, mà không phải quỳ xuống xưng thần. Nhưng bây giờ thì không được, chúng ta vẫn không đủ lớn mạnh, phe cánh vẫn còn chưa đầy đủ, không thể giống như vua chim ưng ngạo mạn trên đỉnh núi, cho nên ta mới không đồng ý đề nghị của Sử Thục Hồ Tất, giết chết Dương Nguyên Khánh. Hắn là sứ Tùy, chúng ta không thể giết hắn, nhưng Sử Thục Hồ Tất lại phản bội ta, lão ta đã làm cho Dương Nguyên Khánh biết được sự bất nghĩa của ta, vương triều Tùy sớm muộn gì cũng sẽ biết được.
- Nhưng Phụ Hãn, để lộ bí mật là A Tư Đóa, không phải Sử Thục Hồ Tất.
Nhiễm Can lắc đầu,
- A Tư Đóa chỉ là đứa trẻ, tâm địa đơn thuần, một lòng muốn cứu tình lang, ta thật không trách nó, nhưng Sử Thục Hồ Tất cũng là có tư lợi. Lúc trước lão ta ở hồ Cáp Lợi một mình nhận hối lộ Đạt Đầu, ta không truy cứu lão ta, mà lần này lão ta vì muốn đạt được trọng tạ của Ất Thất Bát, nên muốn mượn tay con giết chết Dương Nguyên Khánh. Con có biết vì sao lão ta muốn tự mình đi giết không? Bởi vì giết Dương Nguyên Khánh rồi, lão sẽ trực tiếp đem đầu của hắn đi dâng cho Tiết Diên Đà để xin thưởng, rồi sẽ không trở về nữa, con bị lão ta lợi dụng rồi.
Đốt Cát vẻ mặt xấu hổ, lại cúi đầu. Gã vốn định nói, lại đi đuổi theo Dương Nguyên Khánh, giết hắn ở nửa đường, nhưng bây giờ gã không dám nói nữa.
Nhiễm Can dường như biết được tâm tư của đứa con, ông ta cười cười nói:
- Ta biết là con muốn đi đuổi giết Dương Nguyên Khánh, giết hắn nửa đường, công chúa Nghĩa Thành cũng sẽ không biết. Nếu con còn có ý nghĩ như vậy, vậy thì lời nói vừa nãy của ta coi như là vô ích rồi.
- Đốt Cát ngu dốt, mong Phụ Hãn bày tỏ!
Nhiễm Can gật gật đầu, lại tiếp tục nói:
- Nếu như Dương Nguyên Khánh không hiểu rõ sự tình, ta có thể giết hắn diệt khẩu, nhưng hắn đã biết rồi, hắn không thể nào ngu ngốc đến mức chờ chúng ta đuổi theo giết hắn? Hắn tất nhiên đã có sự chuẩn bị, hơn nữa bọn chúng có lạc đà, có thể đi nhanh trong tuyết sâu, chúng ta lại không được. Càng quan trọng hơn là, Dương Nguyên Khánh cũng không trở mặt với chúng ta, còn đường sống xoa dịu.
Đốt Cát ngạc nhiên,
- Phụ Hãn, sao lại biết hắn không trở mặt với chúng ta?
Nhiễm Can nhặt lên tiễn sắt của Dương Nguyên Khánh,
- Hắn chỉ bắn chết Sử Thục Hồ Tất, mà không giết người của con, đây chính là hắn không trở mặt. Hắn biết thân phận của mình là sứ Tùy, càng biết sự tình còn không nghiêm trọng đến mức quyết liệt giữa Tùy và Đột Quyết, giết chết Sử Thục Hồ Tất chỉ là một lời cảnh cáo, con hiểu chưa?
Đốt Cát cúi đầu,
- Con hiểu rõ rồi.
- Đi thôi! Sau này không nên lỗ mãng như vậy, phải cùng ta thương lượng.
- Vâng!
Đốt Cát khom người rời khỏi lều lớn.
Nhiễm Can híp mắt nhìn chằm chằm đỉnh lều trầm tư, bây giờ ông ta lại có ý tưởng mới rồi. Nếu ông ta liên hợp với Khế Bật, trước tiên đem Tiết Diên Đà xử lý cũng là có thể, còn có quân Tùy có thể phối hợp, sau đó ông ta lại quay đầu nuốt luôn Khế Bật.
Xem ra ông ta vẫn phải đem con gái ra gả gấp cho đứa con Khế Bật Ca Lăng, chỉ là về phần Dương Nguyên Khánh…
Nhiễm Can thở dài, chỉ mong hắn có thể tránh được Tiết Diên Đà chặn giết.
……………..
Trời đã sáng rồi, trải qua hai ngày hành quân hăng hái, bọn họ đã đi xa khỏi nha trướng của Đột Quyết, không cần phải hành quân vội vã nữa, binh lính quân Tùy liền giảm tốc độ chậm lại, chạy chầm chậm trên thảo nguyên tuyết.
Lại đi hơn mười ngày, bọn họ đã dần dần tới gần Âm Sơn. Thời gian đã qua năm mới, bây giờ đáng lẽ là Đại Nghiệp nguyên niên (năm Đại Nghiệp đầu tiên), Đại Tùy trên dưới đều đắm chìm trong niềm vui sướng Tân đế Khai Nguyên thịnh thế, nhóm quân Tùy này còn gian khổ bôn ba trong cánh đồng tuyết mịt mù.
Trời vào chiều, ở một mảng rừng rậm không lớn, quân Tùy đóng hạ doanh trại. Bốn phía đều là một mảnh trắng xóa, mấy nghìn dặm lại không có bất kỳ màu sắc nào khác, điều này làm cho tâm lý của người ta có một áp lực cực lớn. Xa xa đã có một đường đen, đó chính là Âm Sơn, qua Âm Sơnlại đi bốn năm ngày, bọn họ có thể về nhà rồi.
Tuy nhiên bên rừng rậm thường xuyên ẩn hiện dê vàng và hươu lại làm mang đến cho bọn họ một cơ hội sống, khiến cho bọn họ trong lòng không cảm thấy cô độc cho lắm. Binh lính quân Tùy đồ ăn đầy đủ, mang theo lượng lớn thịt dê bò, đủ để bọn họ ăn trong một tháng. Binh lính quân Tùy cũng bắn tên lưu tình, không muốn làm bị thương những sinh mạng mang sức sống đến cho thảo nguyên này.
Ưu điểm của thảo nguyên Mạc Bắc chính là có khá nhiều rừng rậm, đi vội hơn trặm dặm thì có thể gặp được một mảnh rừng rậm không lớn không nhỏ, cung cấp đầy đủ nhiên liệu sưởi ấm cho bọn họ.
Bọn binh lính quân Tùy châm hai mươi đống lửa trại, bắt đầu tụ lại một chỗ để nướng thịt dê, pha trà uống rượu, tiếng cười nói vang trời, duy trì tinh thần lạc quan tràn đầy.
Ngoài ra hai trăm tên lại ở nơi xa để huấn luyện cưỡi ngựa bắn cung. Bọn họ trên lưng lạc đà sinh hoạt gần một tháng, mỗi người đều có thể khống chế lạc đà vô cùng thuần thục. Trên đường đi bọn họ luyện tập cưỡi lạc đà bắn cung, phân thành hai quân tiến hành diễn luyện đánh nhau, thắng thì tặng vật, để giải trừ sự buồn tẻ nhàm chán khi đi đường. Một tháng này, bọn họ đã trở thành một nhóm kỵ quân cưỡi lạc đà ưu tú, khiến cho Dương Nguyên Khánh sinh ra ý niệm muốn huấn luyện một nhóm quân kỵ binh lạc đà.
Dương Nguyên Khánh ngồi trên một tảng đá lớn, xa xa nhìn bọn lính huấn luyện cưỡi lạc đà bắn cung, trong lòng lại nghĩ đến việc khác, bọn họ hiện tại gặp phải hai sự uy hiếp.
Điều đầu tiên đó là thức ăn cho lạc đà, tuy rằng lương thực cho người đầy đủ, nhưng mà cỏ cho lạc đà lại thành vấn đề. Cho dù tính nhẫn nại của lạc đà rất mạnh, nhưng chắc chắn cũng phải bổ sung định kỳ. Vài ngày trước bọn họ cho lạc đà một chút gốc cỏ mà họ đào ra được dưới đất tuyết, không ngờ lạc đà bắt đầu xuất hiện sự khó chịu, còn ngã lăn ra ba con lạc đà, làm cho mọi người không dám lấy gốc cỏ dưới tuyết nữa.
Chỉ có thể phái thám báo đi tìm vùng lều của người Đột Quyết, xem có thể tìm thấy cỏ khô hay không.
Kỳ thật Dương Nguyên Khánh nghĩ đến Tiết Diên Đà nhiều hơn. A Tư Đóa nói cho hắn, Sử Thục Hồ Tất còn ra một kế sách, chính là đem tin tức của hắn tiết lộ cho Tiết Diên Đà, cho Tiết Diên Đà ở nửa đường chặn giết hắn. Dương Nguyên Khánh cho rằng Nhiễm Can có thể sẽ chọn dùng kế sách này. Ở nha trướng của người Đột Quyết đuổi giết hắn, hẳn là Sử Thục Hồ Tất tự ý làm.
Bản thân mình cũng là sứ Tùy, giết hắn rồi, công chúa Nghĩa Thành sẽ biết, Nhiễm Can không có cách nào nói rõ với triều Tùy. Nhiễm Can là một người rất thận trong, không đến bất đắc dĩ, ông ta tuyệt không làm như vậy, mà tin tức này nếu để lộ cho TIết Diên Đà lại có thể, như vậy càng bí mật. Nhiễm Can cũng có thể mua chuộc Tiết Diên Đà, hơn nữa ông ta còn có thể dựa vào chuyện mình đã giết Sử Thục Hồ Tất, nói là Sử Thục Hồ Tất tự ý làm.
Ánh mắt Dương Nguyên Khánh hướng về phía Âm Sơn ngoài trăm dặm. Hắn có thể khẳng định, Tiết Diên Đà đã gối giáo để chờ, chờ hắn chui đầu vào lưới.
- Tướng quân!
Tiếng binh lính la truyền đến:
- Bọn họ đã quay lại rồi!
Dương Nguyên Khánh vừa quay đầu lại, chỉ thấy Bàn Ngư mang theo vài tên binh lính cưỡi lạc đà từ xa chạy tới. Dương Nguyên Khánh đứng lên, theo vẻ mặt tươi cười của Bàn Ngư, hắn biết được họ ắt đã có thu hoạch.
Bàn Ngư từ khi rời khỏi trướng nha Đột Quyết, dường như đã thay đổi thành một người khác, dốc hết sức mình, đi dọc theo đường làm thám báo, liều mạng lấy lòng mình.
Dương Nguyên Khánh cũng không biết y và Uất Trì bàn thế nào, tuy nhiên tên tiểu tử này thật muốn chiếm được lòng của nàng, đường còn rất gian nan xa xôi. Hôn ước của Uất Trì chính là ngưỡng lớn nhất của y, y không nhất định sẽ bước qua được.
- Tướng quân!
Bàn Ngư chạy như điên tới, cao giọng hô:
- Phía tây ngoài ba mươi mấy dặm, chúng ta có phát hiện một bộ lạc Khế Bật nhỏ, có mấy trăm người.
Dương Nguyên Khánh ngẩn ra, hắn tưởng người của bộ lạc Đột Quyết, sao lại là người của bộ lạc Khế Bật, bọn họ sao lại xuất hiện ở đây? Tuy nhiên chỉ cần có bộ lạc còn cỏ khô, lạc đà của bọn họ đã được cứu giúp, hắn vung tay nói:
- Các huynh đệ đứng lên! Chúng ta đi làm khách của bộ lạc Khế Bật.
Ở giữa lều vương, A Nỗ Lệ và A Tư Đóa quỳ gối trên thảm. A Tư Đóa cúi đầu, không nói được một lời, đứa con cả Đốt Cát thì đứng ở bên lều lớn, sắc mặt xanh mét, hung tợn nhìn chằm chằm hai muội muội. Ba huynh muội bọn họ do một mẹ sinh ra, quan hệ bình thường vô cùng thân thiết, nhưng lúc này, Đốt Cát lại hận A Tư Đóa đã giúp đỡ người ngoài, phá tan cơ hội xưng bá thảo nguyên.
A Nỗ Lệ tiến lên một bước nói:
- Phụ Hãn, chuyện này là con xúi giục muội muội làm, nó không hiểu chuyện, con lại hiểu rõ, con nguyện chấp nhận tất cả sự trừng phạt của Phụ Hãn.
- Không!
A Tư Đóa ngẩng đầu nói:
- Chuyện này không liên quan gì đến A Nỗ Lệ. Con đã nghe lén được cuộc nói chuyện giữa Phụ Hãn và Sử Thục Hồ Tất, con đã không muốn Phụ Hãn giết chết hắn, là con nói cho hắn biết, kim tiễn của Phụ Hãn cũng là do con trộm được, mọi sự trừng phạt con xin gánh vác hết.
- Muội cả gan quá đó!
Đốt Cát bên cạnh nổi giận đứng lên, chỉ vào muội muội mà rống to lên:
- Trộm kim tiễn của Phụ Hãn là tử tội, muội chỉ cho là có một sự trừng phạt nho nhỏ thôi sao?
A Tư Đóa sắc mặt trắng bệch, sau một lúc lâu, nàng cắn môi nói:
- Cho dù là tử tội, muội cũng sẵn lòng.
- Tốt lắm!
Nhiễm Can khoát tay chặn lại, phá tan sự khắc khẩu giữa ba huynh muội, ông ta nói với A Tư Đóa:
- Vua chim ưng trên thảo nguyên không giết chết đứa con của mình, ta cũng sẽ không. Nhưng trộm kim tiễn Khả Hãn là phạm tội lớn, ta nếu không nghiêm khắc xử phạt con, các tù trưởng khác sẽ không phục, ta xử phạt con giam cầm ở lều riêng ba năm.
A Nỗ Lệ cực kỳ hoảng sợ. Mất đi tự do là sự trừng gần bằng cái chết, điều này quá nghiêm khắc rồi. Nàng dập đầu cầu xin:
- Phụ Hãn, muội muội trẻ người non dạ, xin người hãy tha cho muội ấy một lần này!
A Tư Đóa kéo tỷ tỷ lại,
- A Nỗ Lệ, Phụ Hãn giam cầm muội ở một lều riêng, mà không phải là địa lao, đã là ân huệ lớn nhất đối với muội, không nên làm cho Phụ Hãn khó xử.
Nàng ấy hướng về phía phụ thân dập đầu,
- A Tư Đóa nguyện chịu sự trừng phạt của Phụ Hãn.
Nhiễm Can gật gật đầu
- Con hãy thu dọn đồ đạc của con đi! Ba năm sau, con vẫn là đứa con gái mà ta yêu thương nhất.
A Tư Đóa dập đầu lạy phụ thân ba cái rồi xoay người đi. A Nỗ Lệ không yên tâm, đuổi theo.
Đốt Cát nhìn muội muội đi xa, sự tức tối trong lòng cũng đã tiêu tan đi vài phần, ba năm giam cầm, trong lòng gã cũng có chút không nhẫn tâm.
- Phụ Hãn, bây giờ chúng ta nên làm sao, dẫn binh đuổi theo sao?
Đốt Cát xoay người hỏi Phụ Hãn.
Nhiễm Can lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.
- Sử Thục Hồ Tất chết cũng chưa hết tội. Cho dù là Dương Nguyên Khánh không giết hắn, ta cũng muốn giết hắn, con hiểu chưa?
Đốt Cát hiểu rõ phụ thân kỳ thực chỉ là việc tự mình phái binh đi giết Dương Nguyên Khánh. Gã không dám tranh cãi, cúi đầu xuống.
Nhiễm Can thấy đứa con cả vốn luôn tính tính hung dữ không ngờ không tranh luận, sự lạnh lung trong ánh mắt cũng tiêu tan đi vài phần, trở nên dịu dàng một chút, ông ta chậm rãi nói:
- Đốt Cát, con là người thừa kế của ta, ta hy vọng con không chỉ có dũng mãnh, mà còn phải có đầu óc và con mắt, là người tài năng dẫn dắt bộ tộc đi tới hướng cường thịnh. Ta biết con không muốn bị vương triều Tùy điều khiển, kỳ thực ta cũng không muốn, ta càng muốn giống như bằng hữu cùng với Dương Quảng ngồi sóng vai, mà không phải quỳ xuống xưng thần. Nhưng bây giờ thì không được, chúng ta vẫn không đủ lớn mạnh, phe cánh vẫn còn chưa đầy đủ, không thể giống như vua chim ưng ngạo mạn trên đỉnh núi, cho nên ta mới không đồng ý đề nghị của Sử Thục Hồ Tất, giết chết Dương Nguyên Khánh. Hắn là sứ Tùy, chúng ta không thể giết hắn, nhưng Sử Thục Hồ Tất lại phản bội ta, lão ta đã làm cho Dương Nguyên Khánh biết được sự bất nghĩa của ta, vương triều Tùy sớm muộn gì cũng sẽ biết được.
- Nhưng Phụ Hãn, để lộ bí mật là A Tư Đóa, không phải Sử Thục Hồ Tất.
Nhiễm Can lắc đầu,
- A Tư Đóa chỉ là đứa trẻ, tâm địa đơn thuần, một lòng muốn cứu tình lang, ta thật không trách nó, nhưng Sử Thục Hồ Tất cũng là có tư lợi. Lúc trước lão ta ở hồ Cáp Lợi một mình nhận hối lộ Đạt Đầu, ta không truy cứu lão ta, mà lần này lão ta vì muốn đạt được trọng tạ của Ất Thất Bát, nên muốn mượn tay con giết chết Dương Nguyên Khánh. Con có biết vì sao lão ta muốn tự mình đi giết không? Bởi vì giết Dương Nguyên Khánh rồi, lão sẽ trực tiếp đem đầu của hắn đi dâng cho Tiết Diên Đà để xin thưởng, rồi sẽ không trở về nữa, con bị lão ta lợi dụng rồi.
Đốt Cát vẻ mặt xấu hổ, lại cúi đầu. Gã vốn định nói, lại đi đuổi theo Dương Nguyên Khánh, giết hắn ở nửa đường, nhưng bây giờ gã không dám nói nữa.
Nhiễm Can dường như biết được tâm tư của đứa con, ông ta cười cười nói:
- Ta biết là con muốn đi đuổi giết Dương Nguyên Khánh, giết hắn nửa đường, công chúa Nghĩa Thành cũng sẽ không biết. Nếu con còn có ý nghĩ như vậy, vậy thì lời nói vừa nãy của ta coi như là vô ích rồi.
- Đốt Cát ngu dốt, mong Phụ Hãn bày tỏ!
Nhiễm Can gật gật đầu, lại tiếp tục nói:
- Nếu như Dương Nguyên Khánh không hiểu rõ sự tình, ta có thể giết hắn diệt khẩu, nhưng hắn đã biết rồi, hắn không thể nào ngu ngốc đến mức chờ chúng ta đuổi theo giết hắn? Hắn tất nhiên đã có sự chuẩn bị, hơn nữa bọn chúng có lạc đà, có thể đi nhanh trong tuyết sâu, chúng ta lại không được. Càng quan trọng hơn là, Dương Nguyên Khánh cũng không trở mặt với chúng ta, còn đường sống xoa dịu.
Đốt Cát ngạc nhiên,
- Phụ Hãn, sao lại biết hắn không trở mặt với chúng ta?
Nhiễm Can nhặt lên tiễn sắt của Dương Nguyên Khánh,
- Hắn chỉ bắn chết Sử Thục Hồ Tất, mà không giết người của con, đây chính là hắn không trở mặt. Hắn biết thân phận của mình là sứ Tùy, càng biết sự tình còn không nghiêm trọng đến mức quyết liệt giữa Tùy và Đột Quyết, giết chết Sử Thục Hồ Tất chỉ là một lời cảnh cáo, con hiểu chưa?
Đốt Cát cúi đầu,
- Con hiểu rõ rồi.
- Đi thôi! Sau này không nên lỗ mãng như vậy, phải cùng ta thương lượng.
- Vâng!
Đốt Cát khom người rời khỏi lều lớn.
Nhiễm Can híp mắt nhìn chằm chằm đỉnh lều trầm tư, bây giờ ông ta lại có ý tưởng mới rồi. Nếu ông ta liên hợp với Khế Bật, trước tiên đem Tiết Diên Đà xử lý cũng là có thể, còn có quân Tùy có thể phối hợp, sau đó ông ta lại quay đầu nuốt luôn Khế Bật.
Xem ra ông ta vẫn phải đem con gái ra gả gấp cho đứa con Khế Bật Ca Lăng, chỉ là về phần Dương Nguyên Khánh…
Nhiễm Can thở dài, chỉ mong hắn có thể tránh được Tiết Diên Đà chặn giết.
……………..
Trời đã sáng rồi, trải qua hai ngày hành quân hăng hái, bọn họ đã đi xa khỏi nha trướng của Đột Quyết, không cần phải hành quân vội vã nữa, binh lính quân Tùy liền giảm tốc độ chậm lại, chạy chầm chậm trên thảo nguyên tuyết.
Lại đi hơn mười ngày, bọn họ đã dần dần tới gần Âm Sơn. Thời gian đã qua năm mới, bây giờ đáng lẽ là Đại Nghiệp nguyên niên (năm Đại Nghiệp đầu tiên), Đại Tùy trên dưới đều đắm chìm trong niềm vui sướng Tân đế Khai Nguyên thịnh thế, nhóm quân Tùy này còn gian khổ bôn ba trong cánh đồng tuyết mịt mù.
Trời vào chiều, ở một mảng rừng rậm không lớn, quân Tùy đóng hạ doanh trại. Bốn phía đều là một mảnh trắng xóa, mấy nghìn dặm lại không có bất kỳ màu sắc nào khác, điều này làm cho tâm lý của người ta có một áp lực cực lớn. Xa xa đã có một đường đen, đó chính là Âm Sơn, qua Âm Sơnlại đi bốn năm ngày, bọn họ có thể về nhà rồi.
Tuy nhiên bên rừng rậm thường xuyên ẩn hiện dê vàng và hươu lại làm mang đến cho bọn họ một cơ hội sống, khiến cho bọn họ trong lòng không cảm thấy cô độc cho lắm. Binh lính quân Tùy đồ ăn đầy đủ, mang theo lượng lớn thịt dê bò, đủ để bọn họ ăn trong một tháng. Binh lính quân Tùy cũng bắn tên lưu tình, không muốn làm bị thương những sinh mạng mang sức sống đến cho thảo nguyên này.
Ưu điểm của thảo nguyên Mạc Bắc chính là có khá nhiều rừng rậm, đi vội hơn trặm dặm thì có thể gặp được một mảnh rừng rậm không lớn không nhỏ, cung cấp đầy đủ nhiên liệu sưởi ấm cho bọn họ.
Bọn binh lính quân Tùy châm hai mươi đống lửa trại, bắt đầu tụ lại một chỗ để nướng thịt dê, pha trà uống rượu, tiếng cười nói vang trời, duy trì tinh thần lạc quan tràn đầy.
Ngoài ra hai trăm tên lại ở nơi xa để huấn luyện cưỡi ngựa bắn cung. Bọn họ trên lưng lạc đà sinh hoạt gần một tháng, mỗi người đều có thể khống chế lạc đà vô cùng thuần thục. Trên đường đi bọn họ luyện tập cưỡi lạc đà bắn cung, phân thành hai quân tiến hành diễn luyện đánh nhau, thắng thì tặng vật, để giải trừ sự buồn tẻ nhàm chán khi đi đường. Một tháng này, bọn họ đã trở thành một nhóm kỵ quân cưỡi lạc đà ưu tú, khiến cho Dương Nguyên Khánh sinh ra ý niệm muốn huấn luyện một nhóm quân kỵ binh lạc đà.
Dương Nguyên Khánh ngồi trên một tảng đá lớn, xa xa nhìn bọn lính huấn luyện cưỡi lạc đà bắn cung, trong lòng lại nghĩ đến việc khác, bọn họ hiện tại gặp phải hai sự uy hiếp.
Điều đầu tiên đó là thức ăn cho lạc đà, tuy rằng lương thực cho người đầy đủ, nhưng mà cỏ cho lạc đà lại thành vấn đề. Cho dù tính nhẫn nại của lạc đà rất mạnh, nhưng chắc chắn cũng phải bổ sung định kỳ. Vài ngày trước bọn họ cho lạc đà một chút gốc cỏ mà họ đào ra được dưới đất tuyết, không ngờ lạc đà bắt đầu xuất hiện sự khó chịu, còn ngã lăn ra ba con lạc đà, làm cho mọi người không dám lấy gốc cỏ dưới tuyết nữa.
Chỉ có thể phái thám báo đi tìm vùng lều của người Đột Quyết, xem có thể tìm thấy cỏ khô hay không.
Kỳ thật Dương Nguyên Khánh nghĩ đến Tiết Diên Đà nhiều hơn. A Tư Đóa nói cho hắn, Sử Thục Hồ Tất còn ra một kế sách, chính là đem tin tức của hắn tiết lộ cho Tiết Diên Đà, cho Tiết Diên Đà ở nửa đường chặn giết hắn. Dương Nguyên Khánh cho rằng Nhiễm Can có thể sẽ chọn dùng kế sách này. Ở nha trướng của người Đột Quyết đuổi giết hắn, hẳn là Sử Thục Hồ Tất tự ý làm.
Bản thân mình cũng là sứ Tùy, giết hắn rồi, công chúa Nghĩa Thành sẽ biết, Nhiễm Can không có cách nào nói rõ với triều Tùy. Nhiễm Can là một người rất thận trong, không đến bất đắc dĩ, ông ta tuyệt không làm như vậy, mà tin tức này nếu để lộ cho TIết Diên Đà lại có thể, như vậy càng bí mật. Nhiễm Can cũng có thể mua chuộc Tiết Diên Đà, hơn nữa ông ta còn có thể dựa vào chuyện mình đã giết Sử Thục Hồ Tất, nói là Sử Thục Hồ Tất tự ý làm.
Ánh mắt Dương Nguyên Khánh hướng về phía Âm Sơn ngoài trăm dặm. Hắn có thể khẳng định, Tiết Diên Đà đã gối giáo để chờ, chờ hắn chui đầu vào lưới.
- Tướng quân!
Tiếng binh lính la truyền đến:
- Bọn họ đã quay lại rồi!
Dương Nguyên Khánh vừa quay đầu lại, chỉ thấy Bàn Ngư mang theo vài tên binh lính cưỡi lạc đà từ xa chạy tới. Dương Nguyên Khánh đứng lên, theo vẻ mặt tươi cười của Bàn Ngư, hắn biết được họ ắt đã có thu hoạch.
Bàn Ngư từ khi rời khỏi trướng nha Đột Quyết, dường như đã thay đổi thành một người khác, dốc hết sức mình, đi dọc theo đường làm thám báo, liều mạng lấy lòng mình.
Dương Nguyên Khánh cũng không biết y và Uất Trì bàn thế nào, tuy nhiên tên tiểu tử này thật muốn chiếm được lòng của nàng, đường còn rất gian nan xa xôi. Hôn ước của Uất Trì chính là ngưỡng lớn nhất của y, y không nhất định sẽ bước qua được.
- Tướng quân!
Bàn Ngư chạy như điên tới, cao giọng hô:
- Phía tây ngoài ba mươi mấy dặm, chúng ta có phát hiện một bộ lạc Khế Bật nhỏ, có mấy trăm người.
Dương Nguyên Khánh ngẩn ra, hắn tưởng người của bộ lạc Đột Quyết, sao lại là người của bộ lạc Khế Bật, bọn họ sao lại xuất hiện ở đây? Tuy nhiên chỉ cần có bộ lạc còn cỏ khô, lạc đà của bọn họ đã được cứu giúp, hắn vung tay nói:
- Các huynh đệ đứng lên! Chúng ta đi làm khách của bộ lạc Khế Bật.
Tác giả :
Cao Nguyệt