Thiên Hạ Kiêu Hùng
Chương 163: Giấu đầu hở đuôi
Mũi tên sắt và thần kỹ song long xuất thủy của Dương Nguyên Khánh làm các chiến sĩ xung quanh xem đã mắt, một gã thanh niên dáng người gầy yếu đỏ mặt, cao giọng hô to:
- Đại trượng phu nếu không học dẫn thuật này, thì luyện cung làm gì?
Y thở dài nhưng lại không có sự thông cảm của các chiến sĩ khác, tất cả mọi người đều có vẻ xem thường y. Kẻ này vẫn có tiếng chỉ nói mà không làm “có tiếng không có miếng" trong quân lính Tả Võ Vệ.
Lúc này, ánh mắt của mọi người đều chuyển dồn về sàn đấu, tiếp theo là ba mũi tên của người đàn ông râu đỏ, thân thủ bất phàm, không ngờ dám dùng răng cắn mũi tên, Dương Nguyên Khánh có thể thoát khỏi ba mũi tên này sao? Thấy Dương Nguyên Khánh cước bộ nhàn hạ, trong mắt mọi người đều có chút sầu lo, trong bất tri bất giác, Dương Nguyên Khánh đã trở thành thần tượng trong lòng bọn họ.
Dương Nguyên Khánh chậm rãi giục ngựa, đang ở khoảng giữa sáu mươi thước và tám mươi thước. Hắn không hề dùng đao, mỗi người có phản ứng không giống nhau đối với phương thức bắn tên, Trương Trọng Kiên thích dùng binh khí đón đỡ, nhưng cũng nói rõ kỹ thuật khống chế ngựa của y không tốt lắm.
Dương Nguyên Khánh lại không có phương pháp cố định, hắn nhập gia tùy tục, hắn trải qua trăm trận chiến, kinh nghiệm chiến đấu hơn hẳn Trương Trọng Kiên. Trên chiến trường, tên bắn lén từ bốn phương tám hướng bắn tới, hắn không chỉ dùng mắt nhìn, tai nghe, hơn hết là dựa vào trực giác. Lúc này, hắn phải điều động mỗi dây thần kinh trên cơ thể.
Ngựa của Dương Nguyên Khánh đi không nhanh, trên thực tế hắn đang tìm cái cảm giác lúc hỗn chiến, gần như không liếc nhìn Trương Trọng Kiên.
Trương Trọng Kiên không vì Dương Nguyên Khánh không để ý mà thủ hạ lưu tình. Y võ nghệ cao cường, kinh nghiệm cũng rất phong phú, tuy y không có kinh nghiệm chiến đấu thực tế trong các cuộc chiến ác liệt như Dương Nguyên Khánh, nhưng y cũng nhận ra được, Dương Nguyên Khánh cũng không phải thật sự không để ý, mà là đang tìm một cảm giác. Trương Triệu Trọng cũng sẽ không đợi Dương Nguyên Khánh chuẩn bị xong rồi mới phát tên. Y bỗng nhiên phóng ngựa chạy gấp, chạy song song với Dương Nguyên Khánh chạy chừng hai mươi mấy thước thì phát tên. Một tiếng dây cung “băng" vang lên, một mũi tên phóng ra như tia chớp bay đến cổ Dương Nguyên Khánh làm các binh lính võ sĩ bốn bên đều hô to kinh ngạc. Sức mạnh của người đàn ông râu đỏ này quả thật vô cùng mạnh mẽ.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Dương Nguyên Khánh, lại kinh ngạc phát hiện, Dương Nguyên Khánh không có trên ngựa.
Kinh nghiệm chiến trường nhiều năm khiến Dương Nguyên Khánh nắm bắt rất nhiều khó khăn từ những chỗ rất nhỏ. Người bình thường nghe thấy tiếng dây cung mà tránh, còn Dương Nguyên Khánh từ tiếng vó ngựa mà có thể phân biệt được. Đang chạy tốc độ cao thì không thể bắn tên được, trong giây khắc tên bắn ra tất nhiên có giảm tốc độ, cho dù giảm tốc độ này vô cùng ít, nhưng ở biên cương Dương Nguyên Khánh có kinh nghiệm hơn năm năm chiến đấu lại nghe ra. Lúc đang giảm tốc độ, Dương Nguyên Khánh không còn trên lưng ngựa nữa, và lúc này, tên của Trương Trọng Kiên cũng đồng thời bắn ra.
Ở dưới bụng con ngựa, Dương Nguyên Khánh mắt sáng như điện, hết sức chú ý vào mũi tên bắn đến lần này, hắn đang thể nghiệm tốc độ và sức mạnh của mũi tên này so sánh với mũi tên bắn vào thùng xe.
Dương Nguyên Khánh có chút thất vọng, mũi tên này hắn cảm giác rất tệ, tuy tốc độ rất nhanh sức mạnh cũng rất lớn, nhưng rất không thuần thục, không có đầy đủ khí thế ám sát và lưu loát, giống như là người bình thường bắn cung.
Không biết là vì y đổi tên, hay là vì hắn trốn quá nhanh, hoặc trong lúc bắn tên y có do dự một chút, cũng có thể y cố ý bảo lưu thực lực, không để lộ ra tài bắn cung thật của mình.
Mũi tên bay qua lưng ngựa, làm cho các binh lính võ sĩ xung quanh đều thất thanh la lên. Chính là tiếng la này làm cho Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên nhất thời hiểu ra, không phải hai nguyên nhân đầu tiên ở trên. Hai nguyên nhân đó chỉ có thể là có chút ảnh hưởng, thậm chí khiến cho các binh lính võ sĩ xung quanh hô lên, chỉ có thể là y bảo lưu thực lực. Vậy tại sao y bảo tồn thực lực, chỉ là một sách lược đọ tiễn, hay là sợ mình khám phá ra thế tiễn của y.
Đấu võ giữa các cao thủ, từ thế tiễn có thể nhận ra rất nhiều thứ tinh tế, ví dụ như phong cách, sức mạnh và tốc độ, còn có một số thứ khó dùng từ để nói, giống như thi tennis đời sau hay bóng bàn, chỉ cần nhìn đường của quả bóng mà biết đối thủ là ai.
Dương Nguyên Khánh hắn rõ điều này, Trương Trọng Kiên và các cao thủ cũng biết điều này, y cố ý che dấu.
Dương Nguyên Khánh không lộ thanh sắc, tiếp tục cưỡi ngựa chầm chậm đi, thu hoành đao lại sau lưng, lần này hắn không định trốn nữa, hắn muốn cảm thụ sức mạnh của Trương Trọng Kiên.
Trương Trọng Kiên chạy vài bước, bắn ra mũi tên thứ hai, mũi tên này lại là lấy từ chiến mã của Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh đã rút đao ra, cản tên của Trương Triệu Kiên bắn tới. Hoành đao sáng như tuyết chớp nhoáng bắn ra, một âm thanh va chạm vang lên, tên bị đánh bay ra. Mũi tên này khí thế càng yếu, không hề khác so với kẻ mới luyện cưỡi ngựa bắn cung hai năm.
Âm thanh la ó vang lên, người Hỏa Trưởng trẻ đó hô lớn:
- Về giữ con của ngươi đi! đừng ra ngoài mất mặt
Lúc này bỗng nhiên Dương Nguyên Khánh quay đầu ngựa lại, chạy về hướng Trương Trọng Kiên, binh lính xung quanh đều ngây ngẩng cả người, đây là ý gì?
Chỉ có ánh mắt của Trương Trọng Kiên sáng lên, y hoàn toàn hiểu rõ Dương Nguyên Khánh đây là ý gì. Tối hôm đó, từ xung quanh tường đến xe ngựa Tấn Vương, cách khoảng ba mươi thước, đồng thời y cũng biết dụng ý tìm đến so tài của Dương Nguyên Khánh, y rút ra một mũi tên, mắc vào cung, chậm rãi bắn ra.
Dương Nguyên Khánh chạy vội tới ba mươi bước, đột nhiên ghìm dây cương lại, chiến mã xoay nhảy lên một cái. Trong nháy mắt, ba mũi tên của Trương Trọng Kiên phóng ra, bay thẳng đến mặt của Dương Nguyên Khánh. Thế của tên rõ ràng rất mạnh, Dương Nguyên Khánh vẫn không nhúc nhích. Khi mũi tên vừa ám sát mặt hắn, hắn hơi nhăn mặt lại, “chát" một tiếng, đồng thời hắn cắn lấy mũi tên, hắn dùng răng giữ chặt sức mạnh của mũi tên. Thích khách tối hôm đó ba mươi bước một mũi tên, bắn xuyên qua vách tường, còn mũi tên này, nhiều nhất chỉ có thể xuyên qua nửa tấc.
So với kỵ cung thủ bình thường thì chỉ cao minh hơn một chút. Nếu Trương Trọng Kiên phòng ngự còn Dương Nguyên Khánh bắn tên, biểu hiện không cần hoa lá cành như vậy. Ví dụ như mũi tên đầu tiên, đao của hắn vừa rút ra, Dương Nguyên Khánh sẽ không tin sức mạnh của y không lớn như vậy. Ví dụ như mũi tên thứ hai và thứ ba, y không cần tính toán để người ta thán tán, mà là chân tay vụng về bắn ra, hoặc là Dương Nguyên Khánh sẽ không tin y cưỡi ngựa không thuần thục như vậy.
Nhưng Trương Trọng Kiên lại chém bay được mũi tên sắt sức mạnh như ngàn cân mà hắn bắn ra, đủ để nói rõ thực lực của y rất mạnh. Mà mũi tên thứ hai và thứ ba, y lại dùng kỹ thuật tinh vi người bình thường khó có thể làm được để tránh thoát, nói rõ kỹ xảo của y rất tinh. Người như vậy tuyệt đối không thể bắn ra mũi tên bình thường, y là cố ý che dấu thực lực.
- Dương tướng quân tiễn pháp cao minh, tại hạ hổ thẹn không bằng, cáo từ!
Trương Trọng Kiên, quay đầu ngựa lại, vượt qua chướng ngại vật mà chạy, Dương Nguyên Khánh nhìn theo bóng dáng của y, hắn đã đoán chắc tám phần, người này chính là thích khách hôm đó.
E rằng Trương Trọng Kiên nằm mơ cũng không ngờ rằng, cái mà y che dấu, đã lộ ra rồi.
Lúc này ba trăm kỵ binh võ sĩ cùng vây quanh lại, lần lượt chấp tai thi lễ:
- Dương tướng quân, xin chỉ điểm chúng tôi bắn cung!
Dương Nguyên Khánh cũng không từ chối, cười nói với mọi người:
- Lấy hai cái túi da, cho cát vào, mỗi cái nặng mười cân, cột chặt lên vai, mỗi ngày bắn một ngàn mũi tên, ba tháng sẽ có hiệu quả, ba năm sau, các ngươi sẽ hơn hẳn ta.
Mọi người đều gật đầu, tiễn thuật của Dương Nguyên Khánh làm cho bọn họ mê dại. Có phương pháp và chỉ dạy rõ ràng, bọn họ cũng cảm nhận được cần có nghị lực luyện bắn tên, tên thanh niên cao gầy Hỏa Trưởng đó lớn tiếng nói:
- Bắt đầu từ đêm nay, ta sẽ khổ luyện ba năm.
Mọi người bắt đầu cười vang lên khinh miệt, có binh lính cười lớn nói:
- Hầu Quân Tập, nếu ngươi có thể kiên trì ba ngày, ta sẽ đem bổng lộc của tháng này thua ngươi.
Dương Nguyên Khánh liếc nhìn thật sâu vào Hầu Quân Tập người thanh niên trẻ đó, rồi ngẩng đầu bỏ đi.
Vừa tới cửa giáo tràng, lại thấy đối diện có ba con ngựa hung hăng chạy tới:
- Dương tướng quân, xin đợi một chút!
Có người lớn tiếng gọi hắn, Dương Nguyên Khánh ghìm cương lại, tiến lại gần ba người đó, hắn mới phát hiện, không ngờ là ba tên thái giám, cầm đầu là một lão thái giám, đầu đã đổ đầy mồ hôi.
Bọn họ vội chạy tới trước mặt Dương Nguyên Khánh, ba người đều thở hồng hộc, một lúc sau, lão thái giám mới nói:
- Dương tướng quân, chúng tôi vội chạy từ kinh thành tới đây, đã tìm cậu cả buổi sáng.
Dương Nguyên Khánh thấy bọn họ đều đã mệt rã rời, trong lòng không khỏi áy náy, liền vội chấp tay nói:
- Ba vị trung quan, thật là xin lỗi.
- Không có gì, Dương tướng quân, chúng tôi có khẩu dụ thánh thượng, mời tướng Dương quân tiếp chỉ.
Dương Nguyên Khánh vội vàng xoay người xuống ngựa, quỳ một ngối:
- Thần Dương Nguyên Khánh tiếp chỉ!
Mấy tên thái giám cũng xuống ngựa, lão thái giám nghiêm nghị nói:
- Truyền khẩu dụ thánh thượng, trẫm thông cảm Dương Nguyên Khánh vì ưu buồn của chuyện thất tộc, tỏ lòng sâu sắc an ủi, đặc biệt ban thưởng chặn giấy ngọc thiên nga, khâm thử.
- Thần Dương Nguyên Khánh tạ ơn thánh thượng.
Trong lòng Dương Nguyên Khánh có chút cảm động, không ngờ Dương Quảng tâm tư nhẵn nhụi như vậy, với tôn sư của hoàng đế lại quan tâm tới nội tâm thất ý của một thượng trấn tướng là hắn.
Tuy trong lòng hắn có chút kỳ quái, tin tức của Dương Quảng sao lại nhanh như vậy, chuyện hôm qua vừa mới phát hiện ra, thái giám nói bọn họ đã chạy trong thành suốt nửa ngày, chẳng lẽ sáng sớm y đã biết rồi. Nhưng trời chưa sáng Dương Quảng đã thượng triều, rất có thể hôm qua y đã biết rồi, hơn nữa cái chuyện bê bối của gia tộc bình thường không để lộ ra ngoài, làm sao Dương Quảng biết?
Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên có một cảm ngộ, Dương Quảng rất có thể có tai mắt trong Dương phủ, người này có thể là ai?
Thái giám đưa cái hộp ngọc cho hắn, vừa mở ra, hiện ra trong hộp là thiên nga ngọc bích, thái giám lại nói:
- Thánh thượng bảo tôi chuyển lời cho cậu, hy vọng cậu có thể hiểu hàm ý của con thiên nga ngọc bích này.
Dương Nguyên Khánh tiếp nhận, hắn lại cười hỏi thái giám:
- Công công cảm thấy đây là ý gì?
- Chúng ta cũng nói không rõ, nhưng thiên nga này giương cánh bay, ta nghĩ, ý của thánh thượng là cổ vũ chí hướng rộng lớn của tướng quân, ánh mắt xa xăm, không cần vì thất ý của gia tộc mà làm phức tạp.
Dương Nguyên Khánh yên lặng gật đầu, ý của thiên nga chính là đại diện cho thảo nguyên, có lẽ ý của Dương Quảng còn định để hắn phát triển bên đó.
Dương Nguyên Khánh thu cái hộp lại, từ trong túi con ngựa móc ra ba đỉnh vàng, một đỉnh hai mươi lượng, hai đỉnh mỗi đỉnh mười lượng, đều đưa cho lão thái giám:
- Vất vả ba bị trung quan đã vất vả chạy tìm ta cả buổi sáng, đây là chút tâm ý của ta, xin ba vị nhận cho.
- Không, không, cái này không hay lắm
Lão thái giám chỉ là từ chối theo phép lễ, trên mặt còn cười tươi, vàng chói lóa làm động lòng người, làm sao bọn họ có thể từ chối. Lão thái giám cười nhận lấy, thầm khen Dương Nguyên Khánh biết làm người, ra tay hào phóng, không để bọn họ chạy vô ích cả buổi sáng, lão cũng cười nói:
- Tại hạ Lý Toàn Trung, phụ trách cuộc sống hàng ngày của thánh thượng, Dương tướng quân có chuyện gì cần giúp, cứ đến tìm ta.
Nói xong, lão cảm thấy câu nói này hơi nhạt, lại thấp giọng nói:
- Dương tướng quân, ta còn có một đề nghị nhỏ, để Dương tướng quân suy xét.
- Công công cứ nói!
Lý thái giám thấy xung quanh không có ai, liền thấp giọng nói:
- Dương tướng quân bị gia tộc cách tịch, tuy thánh thượng không để ý, nhưng có ảnh hưởng đến thanh danh của Dương tướng quân. Kỳ thực các danh môn sỹ tộc rất xem trọng cái này. Dương tướng quân tốt nhất nên tạo thế, phải cho thế nhân hiểu, gia tộc Dương thị là vì áp lực của thế lực nào đó nên mới đuổi tướng quân ra khỏi gia tộc, không phải phẩm chất của Dương tướng quân có vấn đề.
Dương Nguyên Khánh trầm tư một hồi. Hắn vốn cho rằng, rất nhiều chuyện không cần nói, trong lòng mọi người chắc đã hiểu, nhưng hắn không chỉ cần bảo vệ thanh danh trong danh môn sĩ tộc, hơn nữa cũng phải để dân chúng bình thường hiểu, phải nói rõ cho mọi người biết việc mình chỉ là người bị hại.
Vẫn là lão thái giám này suy nghĩ chu toàn, suy xét vấn đề thâm sâu hơn mình tưởng, hắn lại trầm ngâm hỏi:
- Xin công công nói ra, ta phải tạo thế ở đâu?
Ánh mắt của Lý thái giám sáng lên tia ranh mãnh, áp tai Dương Nguyên Khánh nói nhỏ:
- Tề vương!
- Đại trượng phu nếu không học dẫn thuật này, thì luyện cung làm gì?
Y thở dài nhưng lại không có sự thông cảm của các chiến sĩ khác, tất cả mọi người đều có vẻ xem thường y. Kẻ này vẫn có tiếng chỉ nói mà không làm “có tiếng không có miếng" trong quân lính Tả Võ Vệ.
Lúc này, ánh mắt của mọi người đều chuyển dồn về sàn đấu, tiếp theo là ba mũi tên của người đàn ông râu đỏ, thân thủ bất phàm, không ngờ dám dùng răng cắn mũi tên, Dương Nguyên Khánh có thể thoát khỏi ba mũi tên này sao? Thấy Dương Nguyên Khánh cước bộ nhàn hạ, trong mắt mọi người đều có chút sầu lo, trong bất tri bất giác, Dương Nguyên Khánh đã trở thành thần tượng trong lòng bọn họ.
Dương Nguyên Khánh chậm rãi giục ngựa, đang ở khoảng giữa sáu mươi thước và tám mươi thước. Hắn không hề dùng đao, mỗi người có phản ứng không giống nhau đối với phương thức bắn tên, Trương Trọng Kiên thích dùng binh khí đón đỡ, nhưng cũng nói rõ kỹ thuật khống chế ngựa của y không tốt lắm.
Dương Nguyên Khánh lại không có phương pháp cố định, hắn nhập gia tùy tục, hắn trải qua trăm trận chiến, kinh nghiệm chiến đấu hơn hẳn Trương Trọng Kiên. Trên chiến trường, tên bắn lén từ bốn phương tám hướng bắn tới, hắn không chỉ dùng mắt nhìn, tai nghe, hơn hết là dựa vào trực giác. Lúc này, hắn phải điều động mỗi dây thần kinh trên cơ thể.
Ngựa của Dương Nguyên Khánh đi không nhanh, trên thực tế hắn đang tìm cái cảm giác lúc hỗn chiến, gần như không liếc nhìn Trương Trọng Kiên.
Trương Trọng Kiên không vì Dương Nguyên Khánh không để ý mà thủ hạ lưu tình. Y võ nghệ cao cường, kinh nghiệm cũng rất phong phú, tuy y không có kinh nghiệm chiến đấu thực tế trong các cuộc chiến ác liệt như Dương Nguyên Khánh, nhưng y cũng nhận ra được, Dương Nguyên Khánh cũng không phải thật sự không để ý, mà là đang tìm một cảm giác. Trương Triệu Trọng cũng sẽ không đợi Dương Nguyên Khánh chuẩn bị xong rồi mới phát tên. Y bỗng nhiên phóng ngựa chạy gấp, chạy song song với Dương Nguyên Khánh chạy chừng hai mươi mấy thước thì phát tên. Một tiếng dây cung “băng" vang lên, một mũi tên phóng ra như tia chớp bay đến cổ Dương Nguyên Khánh làm các binh lính võ sĩ bốn bên đều hô to kinh ngạc. Sức mạnh của người đàn ông râu đỏ này quả thật vô cùng mạnh mẽ.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Dương Nguyên Khánh, lại kinh ngạc phát hiện, Dương Nguyên Khánh không có trên ngựa.
Kinh nghiệm chiến trường nhiều năm khiến Dương Nguyên Khánh nắm bắt rất nhiều khó khăn từ những chỗ rất nhỏ. Người bình thường nghe thấy tiếng dây cung mà tránh, còn Dương Nguyên Khánh từ tiếng vó ngựa mà có thể phân biệt được. Đang chạy tốc độ cao thì không thể bắn tên được, trong giây khắc tên bắn ra tất nhiên có giảm tốc độ, cho dù giảm tốc độ này vô cùng ít, nhưng ở biên cương Dương Nguyên Khánh có kinh nghiệm hơn năm năm chiến đấu lại nghe ra. Lúc đang giảm tốc độ, Dương Nguyên Khánh không còn trên lưng ngựa nữa, và lúc này, tên của Trương Trọng Kiên cũng đồng thời bắn ra.
Ở dưới bụng con ngựa, Dương Nguyên Khánh mắt sáng như điện, hết sức chú ý vào mũi tên bắn đến lần này, hắn đang thể nghiệm tốc độ và sức mạnh của mũi tên này so sánh với mũi tên bắn vào thùng xe.
Dương Nguyên Khánh có chút thất vọng, mũi tên này hắn cảm giác rất tệ, tuy tốc độ rất nhanh sức mạnh cũng rất lớn, nhưng rất không thuần thục, không có đầy đủ khí thế ám sát và lưu loát, giống như là người bình thường bắn cung.
Không biết là vì y đổi tên, hay là vì hắn trốn quá nhanh, hoặc trong lúc bắn tên y có do dự một chút, cũng có thể y cố ý bảo lưu thực lực, không để lộ ra tài bắn cung thật của mình.
Mũi tên bay qua lưng ngựa, làm cho các binh lính võ sĩ xung quanh đều thất thanh la lên. Chính là tiếng la này làm cho Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên nhất thời hiểu ra, không phải hai nguyên nhân đầu tiên ở trên. Hai nguyên nhân đó chỉ có thể là có chút ảnh hưởng, thậm chí khiến cho các binh lính võ sĩ xung quanh hô lên, chỉ có thể là y bảo lưu thực lực. Vậy tại sao y bảo tồn thực lực, chỉ là một sách lược đọ tiễn, hay là sợ mình khám phá ra thế tiễn của y.
Đấu võ giữa các cao thủ, từ thế tiễn có thể nhận ra rất nhiều thứ tinh tế, ví dụ như phong cách, sức mạnh và tốc độ, còn có một số thứ khó dùng từ để nói, giống như thi tennis đời sau hay bóng bàn, chỉ cần nhìn đường của quả bóng mà biết đối thủ là ai.
Dương Nguyên Khánh hắn rõ điều này, Trương Trọng Kiên và các cao thủ cũng biết điều này, y cố ý che dấu.
Dương Nguyên Khánh không lộ thanh sắc, tiếp tục cưỡi ngựa chầm chậm đi, thu hoành đao lại sau lưng, lần này hắn không định trốn nữa, hắn muốn cảm thụ sức mạnh của Trương Trọng Kiên.
Trương Trọng Kiên chạy vài bước, bắn ra mũi tên thứ hai, mũi tên này lại là lấy từ chiến mã của Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh đã rút đao ra, cản tên của Trương Triệu Kiên bắn tới. Hoành đao sáng như tuyết chớp nhoáng bắn ra, một âm thanh va chạm vang lên, tên bị đánh bay ra. Mũi tên này khí thế càng yếu, không hề khác so với kẻ mới luyện cưỡi ngựa bắn cung hai năm.
Âm thanh la ó vang lên, người Hỏa Trưởng trẻ đó hô lớn:
- Về giữ con của ngươi đi! đừng ra ngoài mất mặt
Lúc này bỗng nhiên Dương Nguyên Khánh quay đầu ngựa lại, chạy về hướng Trương Trọng Kiên, binh lính xung quanh đều ngây ngẩng cả người, đây là ý gì?
Chỉ có ánh mắt của Trương Trọng Kiên sáng lên, y hoàn toàn hiểu rõ Dương Nguyên Khánh đây là ý gì. Tối hôm đó, từ xung quanh tường đến xe ngựa Tấn Vương, cách khoảng ba mươi thước, đồng thời y cũng biết dụng ý tìm đến so tài của Dương Nguyên Khánh, y rút ra một mũi tên, mắc vào cung, chậm rãi bắn ra.
Dương Nguyên Khánh chạy vội tới ba mươi bước, đột nhiên ghìm dây cương lại, chiến mã xoay nhảy lên một cái. Trong nháy mắt, ba mũi tên của Trương Trọng Kiên phóng ra, bay thẳng đến mặt của Dương Nguyên Khánh. Thế của tên rõ ràng rất mạnh, Dương Nguyên Khánh vẫn không nhúc nhích. Khi mũi tên vừa ám sát mặt hắn, hắn hơi nhăn mặt lại, “chát" một tiếng, đồng thời hắn cắn lấy mũi tên, hắn dùng răng giữ chặt sức mạnh của mũi tên. Thích khách tối hôm đó ba mươi bước một mũi tên, bắn xuyên qua vách tường, còn mũi tên này, nhiều nhất chỉ có thể xuyên qua nửa tấc.
So với kỵ cung thủ bình thường thì chỉ cao minh hơn một chút. Nếu Trương Trọng Kiên phòng ngự còn Dương Nguyên Khánh bắn tên, biểu hiện không cần hoa lá cành như vậy. Ví dụ như mũi tên đầu tiên, đao của hắn vừa rút ra, Dương Nguyên Khánh sẽ không tin sức mạnh của y không lớn như vậy. Ví dụ như mũi tên thứ hai và thứ ba, y không cần tính toán để người ta thán tán, mà là chân tay vụng về bắn ra, hoặc là Dương Nguyên Khánh sẽ không tin y cưỡi ngựa không thuần thục như vậy.
Nhưng Trương Trọng Kiên lại chém bay được mũi tên sắt sức mạnh như ngàn cân mà hắn bắn ra, đủ để nói rõ thực lực của y rất mạnh. Mà mũi tên thứ hai và thứ ba, y lại dùng kỹ thuật tinh vi người bình thường khó có thể làm được để tránh thoát, nói rõ kỹ xảo của y rất tinh. Người như vậy tuyệt đối không thể bắn ra mũi tên bình thường, y là cố ý che dấu thực lực.
- Dương tướng quân tiễn pháp cao minh, tại hạ hổ thẹn không bằng, cáo từ!
Trương Trọng Kiên, quay đầu ngựa lại, vượt qua chướng ngại vật mà chạy, Dương Nguyên Khánh nhìn theo bóng dáng của y, hắn đã đoán chắc tám phần, người này chính là thích khách hôm đó.
E rằng Trương Trọng Kiên nằm mơ cũng không ngờ rằng, cái mà y che dấu, đã lộ ra rồi.
Lúc này ba trăm kỵ binh võ sĩ cùng vây quanh lại, lần lượt chấp tai thi lễ:
- Dương tướng quân, xin chỉ điểm chúng tôi bắn cung!
Dương Nguyên Khánh cũng không từ chối, cười nói với mọi người:
- Lấy hai cái túi da, cho cát vào, mỗi cái nặng mười cân, cột chặt lên vai, mỗi ngày bắn một ngàn mũi tên, ba tháng sẽ có hiệu quả, ba năm sau, các ngươi sẽ hơn hẳn ta.
Mọi người đều gật đầu, tiễn thuật của Dương Nguyên Khánh làm cho bọn họ mê dại. Có phương pháp và chỉ dạy rõ ràng, bọn họ cũng cảm nhận được cần có nghị lực luyện bắn tên, tên thanh niên cao gầy Hỏa Trưởng đó lớn tiếng nói:
- Bắt đầu từ đêm nay, ta sẽ khổ luyện ba năm.
Mọi người bắt đầu cười vang lên khinh miệt, có binh lính cười lớn nói:
- Hầu Quân Tập, nếu ngươi có thể kiên trì ba ngày, ta sẽ đem bổng lộc của tháng này thua ngươi.
Dương Nguyên Khánh liếc nhìn thật sâu vào Hầu Quân Tập người thanh niên trẻ đó, rồi ngẩng đầu bỏ đi.
Vừa tới cửa giáo tràng, lại thấy đối diện có ba con ngựa hung hăng chạy tới:
- Dương tướng quân, xin đợi một chút!
Có người lớn tiếng gọi hắn, Dương Nguyên Khánh ghìm cương lại, tiến lại gần ba người đó, hắn mới phát hiện, không ngờ là ba tên thái giám, cầm đầu là một lão thái giám, đầu đã đổ đầy mồ hôi.
Bọn họ vội chạy tới trước mặt Dương Nguyên Khánh, ba người đều thở hồng hộc, một lúc sau, lão thái giám mới nói:
- Dương tướng quân, chúng tôi vội chạy từ kinh thành tới đây, đã tìm cậu cả buổi sáng.
Dương Nguyên Khánh thấy bọn họ đều đã mệt rã rời, trong lòng không khỏi áy náy, liền vội chấp tay nói:
- Ba vị trung quan, thật là xin lỗi.
- Không có gì, Dương tướng quân, chúng tôi có khẩu dụ thánh thượng, mời tướng Dương quân tiếp chỉ.
Dương Nguyên Khánh vội vàng xoay người xuống ngựa, quỳ một ngối:
- Thần Dương Nguyên Khánh tiếp chỉ!
Mấy tên thái giám cũng xuống ngựa, lão thái giám nghiêm nghị nói:
- Truyền khẩu dụ thánh thượng, trẫm thông cảm Dương Nguyên Khánh vì ưu buồn của chuyện thất tộc, tỏ lòng sâu sắc an ủi, đặc biệt ban thưởng chặn giấy ngọc thiên nga, khâm thử.
- Thần Dương Nguyên Khánh tạ ơn thánh thượng.
Trong lòng Dương Nguyên Khánh có chút cảm động, không ngờ Dương Quảng tâm tư nhẵn nhụi như vậy, với tôn sư của hoàng đế lại quan tâm tới nội tâm thất ý của một thượng trấn tướng là hắn.
Tuy trong lòng hắn có chút kỳ quái, tin tức của Dương Quảng sao lại nhanh như vậy, chuyện hôm qua vừa mới phát hiện ra, thái giám nói bọn họ đã chạy trong thành suốt nửa ngày, chẳng lẽ sáng sớm y đã biết rồi. Nhưng trời chưa sáng Dương Quảng đã thượng triều, rất có thể hôm qua y đã biết rồi, hơn nữa cái chuyện bê bối của gia tộc bình thường không để lộ ra ngoài, làm sao Dương Quảng biết?
Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên có một cảm ngộ, Dương Quảng rất có thể có tai mắt trong Dương phủ, người này có thể là ai?
Thái giám đưa cái hộp ngọc cho hắn, vừa mở ra, hiện ra trong hộp là thiên nga ngọc bích, thái giám lại nói:
- Thánh thượng bảo tôi chuyển lời cho cậu, hy vọng cậu có thể hiểu hàm ý của con thiên nga ngọc bích này.
Dương Nguyên Khánh tiếp nhận, hắn lại cười hỏi thái giám:
- Công công cảm thấy đây là ý gì?
- Chúng ta cũng nói không rõ, nhưng thiên nga này giương cánh bay, ta nghĩ, ý của thánh thượng là cổ vũ chí hướng rộng lớn của tướng quân, ánh mắt xa xăm, không cần vì thất ý của gia tộc mà làm phức tạp.
Dương Nguyên Khánh yên lặng gật đầu, ý của thiên nga chính là đại diện cho thảo nguyên, có lẽ ý của Dương Quảng còn định để hắn phát triển bên đó.
Dương Nguyên Khánh thu cái hộp lại, từ trong túi con ngựa móc ra ba đỉnh vàng, một đỉnh hai mươi lượng, hai đỉnh mỗi đỉnh mười lượng, đều đưa cho lão thái giám:
- Vất vả ba bị trung quan đã vất vả chạy tìm ta cả buổi sáng, đây là chút tâm ý của ta, xin ba vị nhận cho.
- Không, không, cái này không hay lắm
Lão thái giám chỉ là từ chối theo phép lễ, trên mặt còn cười tươi, vàng chói lóa làm động lòng người, làm sao bọn họ có thể từ chối. Lão thái giám cười nhận lấy, thầm khen Dương Nguyên Khánh biết làm người, ra tay hào phóng, không để bọn họ chạy vô ích cả buổi sáng, lão cũng cười nói:
- Tại hạ Lý Toàn Trung, phụ trách cuộc sống hàng ngày của thánh thượng, Dương tướng quân có chuyện gì cần giúp, cứ đến tìm ta.
Nói xong, lão cảm thấy câu nói này hơi nhạt, lại thấp giọng nói:
- Dương tướng quân, ta còn có một đề nghị nhỏ, để Dương tướng quân suy xét.
- Công công cứ nói!
Lý thái giám thấy xung quanh không có ai, liền thấp giọng nói:
- Dương tướng quân bị gia tộc cách tịch, tuy thánh thượng không để ý, nhưng có ảnh hưởng đến thanh danh của Dương tướng quân. Kỳ thực các danh môn sỹ tộc rất xem trọng cái này. Dương tướng quân tốt nhất nên tạo thế, phải cho thế nhân hiểu, gia tộc Dương thị là vì áp lực của thế lực nào đó nên mới đuổi tướng quân ra khỏi gia tộc, không phải phẩm chất của Dương tướng quân có vấn đề.
Dương Nguyên Khánh trầm tư một hồi. Hắn vốn cho rằng, rất nhiều chuyện không cần nói, trong lòng mọi người chắc đã hiểu, nhưng hắn không chỉ cần bảo vệ thanh danh trong danh môn sĩ tộc, hơn nữa cũng phải để dân chúng bình thường hiểu, phải nói rõ cho mọi người biết việc mình chỉ là người bị hại.
Vẫn là lão thái giám này suy nghĩ chu toàn, suy xét vấn đề thâm sâu hơn mình tưởng, hắn lại trầm ngâm hỏi:
- Xin công công nói ra, ta phải tạo thế ở đâu?
Ánh mắt của Lý thái giám sáng lên tia ranh mãnh, áp tai Dương Nguyên Khánh nói nhỏ:
- Tề vương!
Tác giả :
Cao Nguyệt