Thiên Hạ Kiêu Hùng
Chương 148: Hội ngộ bất ngờ
Ngoài cửa phòng bệnh của Dương Chiêu, Dương Nguyên Khánh và mấy tên thị vệ đứng đầu đang cùng ngồi một chỗ, đợi thầy thuốc kiểm tra đi ra.
Trên một chiếc bàn nhỏ trước mặt họ có đặt một cái khay đồng, hai mũi tên độc được đặt trong khay. Phía trên mũi tên được dùng một loại lông vịt cao cấp, được chỉnh sửa một cách đều đặn. Dưới ánh đèn, trên đầu mũi tên còn ánh lên một màu xanh.
Dương Nguyên Khánh nhìn chăm chú vào mũi tên độc trong khay, trong đầu hắn lại hiện ra bóng dáng của nữ thích khách kia. Cái cảm giác đó thực sự rất là quen thuộc, Dương Nguyên Khánh không dám tin và cũng không muốn nghĩ quá nhiều. Hắn nhắm mắt lại … lắc lắc đầu cho hình bóng nữ thích khách đó biến mất trong đầu.
Hắn lấy từ trong ngực ra miếng ngọc bội do A Lạp Đồ cho hắn, đập vào đầu mũi tên, miếng ngọc bội vốn có màu trắng trong cũng biến thành màu xanh giống đầu mũi tên này, quả nhiên là có kịch độc.
- Vu đại ca, huynh nói xem liệu đây có phải là do Tề vương làm không?
Tiết Vạn Triệt huynh đệ nhà Tiết thị hỏi.
Vu Khánh Tự lắc đầu,
- Có thể nhưng ta cũng không rõ lắm, Nguyên Khánh nghĩ sao?
Vu Khánh Tự nhìn sang Dương Nguyên Khánh một cái, y phát hiện Dương Nguyên Khánh hơi thất thần.
- Khả năng do Tề vương có ba phần!
Dương Nguyên Khánh đã đi ra khỏi sự thất thần, suy nghĩ của hắn lại trở về việc ám sát lần này. Mặc dù Tề vương vẫn là kẻ tình nghi lớn nhất, từ thái độ của Tề vương hôm nay mà nói Dương Nguyên Khánh cho rằng khả năng là y không lớn lắm.
Nhưng cũng không thể loại bỏ biểu hiện hôm nay của Tề vương là một loại ngụy biện, mục đích là thoát khỏi sự nghi ngờ. Nếu trong tay Tề vương có cao nhân có lẽ y sẽ dùng đến sách lược này, nhưng từ những biểu hiện gần đây của Tề vương thì chắc trong tay y không có loại cao nhân mưu lược này. Ám sát để đoạt ngôi vị thái tử không bằng tranh đoạt vị trí trên phương diện chính trị, cho nên hắn cho rằng khả năng là do Tề vương chỉ ba phần thôi.
- Cũng có thể là do người nào có ý xấu kích động đấu tranh giữa hai Hoàng tử.
Vu Khánh Tự gật gật đầu, kỳ thực y cũng cho rằng khả năng là Tề vương không lớn lắm. Ngày nào y cũng đi theo Tấn vương, y biết cơ hội để Tề vương sát hại Tấn vương là rất nhiều. Giống như tối qua Tề vương thực sự vẫn còn nhiều cơ hội tốt hơn nhiều.
- Chỉ có điều điện hạ không đồng ý cho chúng ta để lộ chuyện này ra ngoài … Chúng ta phải ăn nói thế nào với Thành Thượng đây?
Đây mới là việc Vu Khánh Tự cần phải lo lắng, việc Tấn vương bị ám sát không báo lên thì y còn mắc phải tội khi quân nữa.
Lúc này thầy thuốc từ phòng trong đi ra, thầy thuốc này họ Triệu là ngự y trong cung, chuyên phụ trách sức khỏe của Tấn vương, mọi người vội vây lại hỏi,
- Điện hạ thế nào rồi?
Mặc dù Tấn vương tránh được mũi tên đó nhưng trên mặt y vẫn bị xước một chút, sau đó thì ngất đi, đây là tên độc nên mọi người rẠlo lắng.
Triệu ngự y cười nói:
- Ta đã kiểm tra hết rồi, điện hạ không bị trúng độc, vết thương trên mặt là do chạm vào cạnh bàn, vẫn còn chút vụn gỗ.
- Nhưng điện hạ đã bị ngất đi.
- Ồ, điện hạ bị ngất là do ngài quá béo, căng thẳng quá nên mới ngất đi, bây giờ đã đỡ rồi.
Triệu ngự y thở dài một cái rồi lại nói với Dương Nguyên Khánh:
- Điện hạ mời ngươi vào trong!
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, Dương Nguyên Khánh gật đầu với mấy người khác rồi đi nhanh vào trong.
Trong phòng nồng nặc mùi thuốc đông y, Tấn Vương Dương Chiêu nằm trên một cái giường rộng, sắc mặt đã hoàn toàn hồi phục. Trên người y không mặc quần áo mà chỉ đắp một cái chăn mỏng, người ngồi cạnh là thê tử của y Lưu Vương Phi.
Thấy Dương Nguyên Khánh đi vào Lưu Vương Phi vội vàng đứng dậy thi lễ,
- Đa tạ Dương tướng quân đã cứu mạng của Tấn vương!
Dương Nguyên Khánh vội vàng đáp lễ,
- Bỉ chức không dám!
Dương Chiêu lại cười khoát tay nói,
- Vương Phi không cần đa tạ hắn đâu, nếu như mũi tên đó bắn vào hắn thì ta cũng sẽ đẩy hắn ra.
Lưu Vương Phi quay đầu lại lườm phu quân một cái, sao có thể nói chuyện với ân nhân của mình như vậy chứ, Dương Chiêu lại chẳng để ý gì cười ha hả nói,
- Bụng ta hơi đói rồi, nàng lấy cho ta bát tổ yến đi, cho ít đường thôi và cho thêm ba trái táo đỏ nhé.
Dương Nguyên Khánh cũng không nhịn nổi liền cười, hắn phát hiện ra bộ dạng vương gia của Dương Chiêu là giả bộ, thực ra y là một người rất khiêm tốn.
Lưu Vương Phi biết phu quân cố tình đuổi mình đi, nàng liền xoay người lui xuống, chờ cho thê tử đi Dương Chiêu lập tức nói:
- Việc ám sát lần này tuyệt đối không phải Tề vương gây ra.
- Nhưng điện hạ, không cần biết có phải Tề vương gây ra không, đây đều là một cơ hội.
Dương Nguyên Khánh nhắc nhở y.
Dương Chiêu trầm ngâm một lát rồi lắc đầu,
- Y là huynh đệ của ta, nếu không phải y gây ra thì không nên đổ oan cho y, ta không hy vọng y dẫm vào vết xe đổ của thúc phụ.
- Nếu như là thuộc hạ của Tề vương tự gây ra thì sao?
Dương Nguyên Khánh chậm rãi hỏi.
Dương Chiêu vẫn lắc lắc đầu,
- Mặc dù là có khả năng này nhưng chuyện xảy ra tối nay đã làm cho y vô vọng về chuyện Đông cung rồi, như thế là đủ, ta không muốn lại vì chuyện ám sát này mà phụ hoàng lại giam cầm y.
Dương Nguyên Khánh lặng lẽ thở dài một tiếng, Tấn vương này sao đúng lúc quan trọng nhất lại buông tay chứ. Hắn còn muốn khuyên nữa nhưng Tấn vương đã uể oải ngáp một cái làm cho trong lòng Dương Nguyên Khánh cũng thấy mệt mỏi, hắn bỗng nhiên có cảm giác vô cùng thất vọng đối với Tấn vương.
Nếu Tấn vương đã kiên quyết không chịu thừa nhận là đệ đệ của y đã ám sát thì Dương Nguyên Khánh cũng không muốn nói nhiều. Thực ra vốn dĩ hắn cũng không muốn quan tâm tới việc tranh đấu giữa huynh đệ bọn họ, nếu không phải là Tề vương liên tục hãm hại hắn thì hắn cũng sẽ không đối phó với Tề vương, mà lúc này Dương Nguyên Khánh cũng đã không muốn nghĩ nhiều chuyện nữa.
Hắn lại hỏi:
- Vậy điện hạ định giải quyết tốt hậu quả như thế nào đây?
- Việc này ta không muốn kinh động tới phụ hoàng.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu,
- Vậy được rồi, chúng ta tăng cường lực lượng hộ vệ.
- Lực lượng hộ vệ thì không vấn đề gì nhưng ta thiếu một phụ tá cố vấn, ngươi có thể đề cử cho ta vài người được việc không?
Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một chút nói:
- Thần đề cử cho điện hạ một người tên là Lý Mật, điện hạ biết người này không?
- Quận công Bồ Sơn ta biết, nguyên là thị vệ trong cung, bây giờ ở nhà đóng cửa đọc sách.
Kỳ thực Dương Nguyên Khánh muốn đề cử Lý Tĩnh nhưng Lý Tĩnh bây giờ phò tá cho ông nội hắn. Ông nội chưa chắc đã đồng ý thả người, quan trọng hơn là Tấn vương đã khiến hắn thất vọng. Hắn không muốn đề cử Lý Tĩnh cho y liền quay lại đề cử Lý Mật.
- Điện hạ đừng ngại nói chuyện với qua với y, nếu cảm thấy được thì hãy dùng …
- Được rồi! Để ta thử xem.
Sáng sớm hôm sau Dương Nguyên Khánh trở về Dương phủ, túi xách tùy thân của hắn để quên ở Dương phủ, bên trong có quà mà hắn mua cho Thẩm nương và Nữu Nữu.
Hắn không đi đằng cửa chính vào Dương phủ, lúc này ngoài những quan chức Dương phủ vào triều thì tất cả mọi người trong Dương phủ đều tụ tập ở tiền viện và trung viện. Dương Nguyên Khánh đi vào Dương phủ từ cổng tây, hắn không kinh động đến ai, vào thẳng phòng của mình lấy chiếc túi xách rồi lạit ừ cửa tây đi ra khỏi Dương phủ.
Tây viện cũng là nơi mà hắn từng ở 7 năm, cũng là nơi lần đầu tiên hắn tới sau khi hắn trở lại. Tây ngoại viện rất yên tĩnh, đa số tất cả các cửa đều được đóng kín. Hiện tại đang là mùa thu hoạch, Dương Tố ở khu Quang Trung này có hơn một trăm khoảnh ruộng tốt, tất cả mọi người đều đi xuống trang viện giúp đỡ.
Dương Nguyên Khánh đi qua gian tiểu viện mà hắn đã từng sống, căn bếp lụp sụp đã được xây dựng lại, hai gian phòng giữa cũng được tu sửa lại nhưng hình như không có người ở. Đống đồ đạc trong tiểu viện vẫn giống như bảy năm trước, bếp lò mà thím đã dùng, thùng gỗ giặt quần áo, còn cả cái mẹt mà Nữu Nữu luyện kiếm, tất cả đều được chất đống ở góc tường phủ đầy bụi.
Cây hạnh thụ ở trong viện đã cao quá nóc nhà, cao vút nhưng trên thân cây vẫn còn đó những dấu vết từng nhát kiếm, đó là những vết lúc nhỏ hắn luyện đao pháp để lại.
Những thứ này đã khơi dậy trong lòng Dương Nguyên Khánh làm cho những ký ức tràn về. Dương Nguyên Khánh thở dài một tiếng, đúng lúc định đi bỗng trong phòng thím có một thiếu nữ mặc váy đỏ bước ra, một chiếc váy dài đỏ thẫm chói lóa dưới ánh mặt trời.
Nàng búi cao mái tóc hình hai vòng tròn giống như hai mặt trăng trên đầu, làn da trắng đẹp, miệng xinh, cảm giác đó vô cùng thân thiết làm cho Dương Nguyên Khánh giống như bị sét đánh, ngẩn người ngây dại.
- Nguyên Khánh ca ca!
Thiếu nữ đó cũng nhìn thấy hắn, ngạc nhiên vui mừng reo lên.
- Nữu Nữu, là muội sao?
Dương Nguyên Khánh dường như đang nằm mơ vậy, hắn không dám tin vào những gì mình nhìn thấy, người thiếu nữ ở trong viện lại đúng là muội muội mà hắn ngày nhớ đêm mong, Nữu Nữu của hắn đã trở lại rồi.
Nữu Nữu ném cái đĩa trong tay lao ra ngoài như một trận gió nhào vào lòng hắn, giống như con nai con trải qua trăm ngàn cay đắng tìm lại được người thân vậy.
Dương Nguyên Khánh cũng không kìm nổi nước mắt cứ thế tuôn ra, hắn xoa xoa đầu Nữu Nữu trong lòng vui mừng khôn xiết, cảm xúc kích động không diễn tả được thành lời dâng tràn trong lòng hắn.
Hắn chậm chậm đỡ lấy vai của Nữu Nữu cúi đầu xuống nhìn, Nữu Nữu của hắn đã lớn rồi, trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, dáng người thon thả cao gầy, chỉ thấp hơn hắn nửa cái đầu. Hai mắt trong suốt, con ngươi đen nháy, sống mũi như ngọc, đỉnh mũi hơi vểnh lên mang theo vẻ tinh nghịch lúc nhỏ của nàng.
Nữu Nữu bị hắn nhìn đến nỗi ngượng ngùng liền giơ tay lên đấm vào vai hắn một cái sẵng giọng nói:
- Tử ngưu đầu, huynh quên muội và mẹ rồi hả!
- Không có!
Dương Nguyên Khánh gạt nước mắt lắc đầu nói:
- Huynh quên muội và thím lúc nào chứ, huynh vừa về là đi tìm mọi người luôn, kết quả chẳng thấy muội và thím đâu cả, vì thế huynh đi tìm Hạ Nhược gia tính sổ.
Ánh mắt Nựu Nựu hơi mỉm cười lườm hắn một cái,
- Trên đường muội có nghe về chuyện Hạ Nhược gia, trong lòng muội còn nghĩ không biết có phải Nguyên Khánh ca ca trở về thay chúng ta báo thù không, quả nhiên là đúng như vậy, ừ! Coi như là huynh vẫn còn có lương tâm.
Nữu Nữu vẫn búi cao mái tóc hình hai vòng tròn giống như hai mặt trăng trên đầu như cũ, đây là dấu hiệu của thiếu nữ vẫn chưa xuất giá càng làm cho trong lòng Dương Nguyên Khánh vui mừng vô hạn:
- Chúng ta đi vào trong viện nói chuyện đi!
Hắn cầm tay Nữu Nữu kéo vào trong làm cho Nữu Nữu bỗng nhiên đỏ mặt, lén lút rút bàn tay trắng như ngọc của mình ra khỏi tay hắn, nàng chỉ tay vào căn phòng nhỏ mà Dương Nguyên Khánh đã ở:
- Muội muốn vào trong xem nhưng không ngờ cửa lại khóa, huynh có chìa khóa không?
- Không có!
Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên nhớ tới một việc vội vàng hỏi:
- Nữu Nữu, thím đâu có về cùng muội không?
Nữu Nữu lắc đầu,
- Mẹ bây giờ rất bận không đi được, muội về cùng cô tổ mẫu, sáng hôm qua mới về tới Kinh thành.
- Thím bây giờ bận việc gì? Mà cô tổ mẫu của muội là ai?
Nữu Nữu kéo hắn ngồi xuống cái cối đá, nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng,
- Mấy năm nay xảy ra rất nhiều chuyện, sau này muội sẽ từ từ nói với huynh. Mẹ bây giở ở cung Nam Hoa Hành Sơn, ở đó nhận nuôi rất nhiều côi nhi, có đến mấy trăm người, người trong cung không chăm sóc xuể cho nên mẹ muội giúp đỡ. Chủ nhân của cung Nam Hoa chính là cô tổ mẫu của muội, là cô mẫu của mẹ muội và cũng là người thân duy nhất của hai mẹ con muội ở quê. Bà không phải là người bình thường đâu, bà từng là Hoàng hậu nương nương của Trần triều đấy.
- Cung Nam Hoa là nơi nào?
Dương Nguyên Khánh nhíu mày, hắn cảm thấy giống như là cô nhi viện vậy, nhưng dường như lại không phải mà không ngờ thím lại ở Hành Sơn, làm hắn biết tìm thế nào chứ?
- Cung Nam Hoa vốn được gọi là cung Đảo Phù, là một tòa lâu đài dành cho Hoàng đế Trần triều nghỉ dưỡng. Sau khi nhà Trần bị diệt vong thì nơi đó trở thành nơi nghỉ dưỡng của cô tổ mẫu muội. Cô tổ mẫu lòng mang từ bi nên thu dưỡng rất nhiều côi nhi của các tướng lĩnh đại thần Trần triều. Bốn năm trở lại đây, muội học võ nghệ ở đó, sư phụ của muội là Hoa Liên cư sĩ, là thị nữ của cô tổ mẫu muội trước đây.
- Sau đó thì sao?
Dương Nguyên Khánh rất hứng thú với vấn đề này.
- Sau này muội sẽ nói với huynh, chúng ta nói chuyện vui khác đi, ừm! Nguyên Khánh ca ca huynh có mang quà gì cho muội không?
- Quà đương nhiên là có rồi!
Dương Nguyên Khánh lấy chiếc túi ra và cười nói:
- Xem này huynh mang cái gì tới cho muội này?
- Được, để muội xem.
Nữu Nữu vui mừng vỗ tay, nàng cướp cái túi từ tay Dương Nguyên Khánh, xoay người đặt lên cái cối xay. Lúc này Dương Nguyên Khánh mới phát hiện ra đằng sau nàng có cắm một cây bạch ngọc phất trần, hắn không khỏi sửng sốt hỏi:
- Nữu Nữu, muội dùng phất trần này làm gì vậy?
- Đây là phất trần của sư phụ muội, là vật mà sư phụ muội yêu quí nhất, muội mặt dày cầu xin từ tay người đó …
Nữu Nữu cười hi hi rồi lại nháy mắt với Dương Nguyên Khánh, trong ánh mắt hiện lên một nụ cười giảo hoạt,
- Trước đây không phải huynh đã đặt cho muội biệt hiệu là Hồng Phất Nữ sao? Muội nhớ rất kỹ.
Trên một chiếc bàn nhỏ trước mặt họ có đặt một cái khay đồng, hai mũi tên độc được đặt trong khay. Phía trên mũi tên được dùng một loại lông vịt cao cấp, được chỉnh sửa một cách đều đặn. Dưới ánh đèn, trên đầu mũi tên còn ánh lên một màu xanh.
Dương Nguyên Khánh nhìn chăm chú vào mũi tên độc trong khay, trong đầu hắn lại hiện ra bóng dáng của nữ thích khách kia. Cái cảm giác đó thực sự rất là quen thuộc, Dương Nguyên Khánh không dám tin và cũng không muốn nghĩ quá nhiều. Hắn nhắm mắt lại … lắc lắc đầu cho hình bóng nữ thích khách đó biến mất trong đầu.
Hắn lấy từ trong ngực ra miếng ngọc bội do A Lạp Đồ cho hắn, đập vào đầu mũi tên, miếng ngọc bội vốn có màu trắng trong cũng biến thành màu xanh giống đầu mũi tên này, quả nhiên là có kịch độc.
- Vu đại ca, huynh nói xem liệu đây có phải là do Tề vương làm không?
Tiết Vạn Triệt huynh đệ nhà Tiết thị hỏi.
Vu Khánh Tự lắc đầu,
- Có thể nhưng ta cũng không rõ lắm, Nguyên Khánh nghĩ sao?
Vu Khánh Tự nhìn sang Dương Nguyên Khánh một cái, y phát hiện Dương Nguyên Khánh hơi thất thần.
- Khả năng do Tề vương có ba phần!
Dương Nguyên Khánh đã đi ra khỏi sự thất thần, suy nghĩ của hắn lại trở về việc ám sát lần này. Mặc dù Tề vương vẫn là kẻ tình nghi lớn nhất, từ thái độ của Tề vương hôm nay mà nói Dương Nguyên Khánh cho rằng khả năng là y không lớn lắm.
Nhưng cũng không thể loại bỏ biểu hiện hôm nay của Tề vương là một loại ngụy biện, mục đích là thoát khỏi sự nghi ngờ. Nếu trong tay Tề vương có cao nhân có lẽ y sẽ dùng đến sách lược này, nhưng từ những biểu hiện gần đây của Tề vương thì chắc trong tay y không có loại cao nhân mưu lược này. Ám sát để đoạt ngôi vị thái tử không bằng tranh đoạt vị trí trên phương diện chính trị, cho nên hắn cho rằng khả năng là do Tề vương chỉ ba phần thôi.
- Cũng có thể là do người nào có ý xấu kích động đấu tranh giữa hai Hoàng tử.
Vu Khánh Tự gật gật đầu, kỳ thực y cũng cho rằng khả năng là Tề vương không lớn lắm. Ngày nào y cũng đi theo Tấn vương, y biết cơ hội để Tề vương sát hại Tấn vương là rất nhiều. Giống như tối qua Tề vương thực sự vẫn còn nhiều cơ hội tốt hơn nhiều.
- Chỉ có điều điện hạ không đồng ý cho chúng ta để lộ chuyện này ra ngoài … Chúng ta phải ăn nói thế nào với Thành Thượng đây?
Đây mới là việc Vu Khánh Tự cần phải lo lắng, việc Tấn vương bị ám sát không báo lên thì y còn mắc phải tội khi quân nữa.
Lúc này thầy thuốc từ phòng trong đi ra, thầy thuốc này họ Triệu là ngự y trong cung, chuyên phụ trách sức khỏe của Tấn vương, mọi người vội vây lại hỏi,
- Điện hạ thế nào rồi?
Mặc dù Tấn vương tránh được mũi tên đó nhưng trên mặt y vẫn bị xước một chút, sau đó thì ngất đi, đây là tên độc nên mọi người rẠlo lắng.
Triệu ngự y cười nói:
- Ta đã kiểm tra hết rồi, điện hạ không bị trúng độc, vết thương trên mặt là do chạm vào cạnh bàn, vẫn còn chút vụn gỗ.
- Nhưng điện hạ đã bị ngất đi.
- Ồ, điện hạ bị ngất là do ngài quá béo, căng thẳng quá nên mới ngất đi, bây giờ đã đỡ rồi.
Triệu ngự y thở dài một cái rồi lại nói với Dương Nguyên Khánh:
- Điện hạ mời ngươi vào trong!
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, Dương Nguyên Khánh gật đầu với mấy người khác rồi đi nhanh vào trong.
Trong phòng nồng nặc mùi thuốc đông y, Tấn Vương Dương Chiêu nằm trên một cái giường rộng, sắc mặt đã hoàn toàn hồi phục. Trên người y không mặc quần áo mà chỉ đắp một cái chăn mỏng, người ngồi cạnh là thê tử của y Lưu Vương Phi.
Thấy Dương Nguyên Khánh đi vào Lưu Vương Phi vội vàng đứng dậy thi lễ,
- Đa tạ Dương tướng quân đã cứu mạng của Tấn vương!
Dương Nguyên Khánh vội vàng đáp lễ,
- Bỉ chức không dám!
Dương Chiêu lại cười khoát tay nói,
- Vương Phi không cần đa tạ hắn đâu, nếu như mũi tên đó bắn vào hắn thì ta cũng sẽ đẩy hắn ra.
Lưu Vương Phi quay đầu lại lườm phu quân một cái, sao có thể nói chuyện với ân nhân của mình như vậy chứ, Dương Chiêu lại chẳng để ý gì cười ha hả nói,
- Bụng ta hơi đói rồi, nàng lấy cho ta bát tổ yến đi, cho ít đường thôi và cho thêm ba trái táo đỏ nhé.
Dương Nguyên Khánh cũng không nhịn nổi liền cười, hắn phát hiện ra bộ dạng vương gia của Dương Chiêu là giả bộ, thực ra y là một người rất khiêm tốn.
Lưu Vương Phi biết phu quân cố tình đuổi mình đi, nàng liền xoay người lui xuống, chờ cho thê tử đi Dương Chiêu lập tức nói:
- Việc ám sát lần này tuyệt đối không phải Tề vương gây ra.
- Nhưng điện hạ, không cần biết có phải Tề vương gây ra không, đây đều là một cơ hội.
Dương Nguyên Khánh nhắc nhở y.
Dương Chiêu trầm ngâm một lát rồi lắc đầu,
- Y là huynh đệ của ta, nếu không phải y gây ra thì không nên đổ oan cho y, ta không hy vọng y dẫm vào vết xe đổ của thúc phụ.
- Nếu như là thuộc hạ của Tề vương tự gây ra thì sao?
Dương Nguyên Khánh chậm rãi hỏi.
Dương Chiêu vẫn lắc lắc đầu,
- Mặc dù là có khả năng này nhưng chuyện xảy ra tối nay đã làm cho y vô vọng về chuyện Đông cung rồi, như thế là đủ, ta không muốn lại vì chuyện ám sát này mà phụ hoàng lại giam cầm y.
Dương Nguyên Khánh lặng lẽ thở dài một tiếng, Tấn vương này sao đúng lúc quan trọng nhất lại buông tay chứ. Hắn còn muốn khuyên nữa nhưng Tấn vương đã uể oải ngáp một cái làm cho trong lòng Dương Nguyên Khánh cũng thấy mệt mỏi, hắn bỗng nhiên có cảm giác vô cùng thất vọng đối với Tấn vương.
Nếu Tấn vương đã kiên quyết không chịu thừa nhận là đệ đệ của y đã ám sát thì Dương Nguyên Khánh cũng không muốn nói nhiều. Thực ra vốn dĩ hắn cũng không muốn quan tâm tới việc tranh đấu giữa huynh đệ bọn họ, nếu không phải là Tề vương liên tục hãm hại hắn thì hắn cũng sẽ không đối phó với Tề vương, mà lúc này Dương Nguyên Khánh cũng đã không muốn nghĩ nhiều chuyện nữa.
Hắn lại hỏi:
- Vậy điện hạ định giải quyết tốt hậu quả như thế nào đây?
- Việc này ta không muốn kinh động tới phụ hoàng.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu,
- Vậy được rồi, chúng ta tăng cường lực lượng hộ vệ.
- Lực lượng hộ vệ thì không vấn đề gì nhưng ta thiếu một phụ tá cố vấn, ngươi có thể đề cử cho ta vài người được việc không?
Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một chút nói:
- Thần đề cử cho điện hạ một người tên là Lý Mật, điện hạ biết người này không?
- Quận công Bồ Sơn ta biết, nguyên là thị vệ trong cung, bây giờ ở nhà đóng cửa đọc sách.
Kỳ thực Dương Nguyên Khánh muốn đề cử Lý Tĩnh nhưng Lý Tĩnh bây giờ phò tá cho ông nội hắn. Ông nội chưa chắc đã đồng ý thả người, quan trọng hơn là Tấn vương đã khiến hắn thất vọng. Hắn không muốn đề cử Lý Tĩnh cho y liền quay lại đề cử Lý Mật.
- Điện hạ đừng ngại nói chuyện với qua với y, nếu cảm thấy được thì hãy dùng …
- Được rồi! Để ta thử xem.
Sáng sớm hôm sau Dương Nguyên Khánh trở về Dương phủ, túi xách tùy thân của hắn để quên ở Dương phủ, bên trong có quà mà hắn mua cho Thẩm nương và Nữu Nữu.
Hắn không đi đằng cửa chính vào Dương phủ, lúc này ngoài những quan chức Dương phủ vào triều thì tất cả mọi người trong Dương phủ đều tụ tập ở tiền viện và trung viện. Dương Nguyên Khánh đi vào Dương phủ từ cổng tây, hắn không kinh động đến ai, vào thẳng phòng của mình lấy chiếc túi xách rồi lạit ừ cửa tây đi ra khỏi Dương phủ.
Tây viện cũng là nơi mà hắn từng ở 7 năm, cũng là nơi lần đầu tiên hắn tới sau khi hắn trở lại. Tây ngoại viện rất yên tĩnh, đa số tất cả các cửa đều được đóng kín. Hiện tại đang là mùa thu hoạch, Dương Tố ở khu Quang Trung này có hơn một trăm khoảnh ruộng tốt, tất cả mọi người đều đi xuống trang viện giúp đỡ.
Dương Nguyên Khánh đi qua gian tiểu viện mà hắn đã từng sống, căn bếp lụp sụp đã được xây dựng lại, hai gian phòng giữa cũng được tu sửa lại nhưng hình như không có người ở. Đống đồ đạc trong tiểu viện vẫn giống như bảy năm trước, bếp lò mà thím đã dùng, thùng gỗ giặt quần áo, còn cả cái mẹt mà Nữu Nữu luyện kiếm, tất cả đều được chất đống ở góc tường phủ đầy bụi.
Cây hạnh thụ ở trong viện đã cao quá nóc nhà, cao vút nhưng trên thân cây vẫn còn đó những dấu vết từng nhát kiếm, đó là những vết lúc nhỏ hắn luyện đao pháp để lại.
Những thứ này đã khơi dậy trong lòng Dương Nguyên Khánh làm cho những ký ức tràn về. Dương Nguyên Khánh thở dài một tiếng, đúng lúc định đi bỗng trong phòng thím có một thiếu nữ mặc váy đỏ bước ra, một chiếc váy dài đỏ thẫm chói lóa dưới ánh mặt trời.
Nàng búi cao mái tóc hình hai vòng tròn giống như hai mặt trăng trên đầu, làn da trắng đẹp, miệng xinh, cảm giác đó vô cùng thân thiết làm cho Dương Nguyên Khánh giống như bị sét đánh, ngẩn người ngây dại.
- Nguyên Khánh ca ca!
Thiếu nữ đó cũng nhìn thấy hắn, ngạc nhiên vui mừng reo lên.
- Nữu Nữu, là muội sao?
Dương Nguyên Khánh dường như đang nằm mơ vậy, hắn không dám tin vào những gì mình nhìn thấy, người thiếu nữ ở trong viện lại đúng là muội muội mà hắn ngày nhớ đêm mong, Nữu Nữu của hắn đã trở lại rồi.
Nữu Nữu ném cái đĩa trong tay lao ra ngoài như một trận gió nhào vào lòng hắn, giống như con nai con trải qua trăm ngàn cay đắng tìm lại được người thân vậy.
Dương Nguyên Khánh cũng không kìm nổi nước mắt cứ thế tuôn ra, hắn xoa xoa đầu Nữu Nữu trong lòng vui mừng khôn xiết, cảm xúc kích động không diễn tả được thành lời dâng tràn trong lòng hắn.
Hắn chậm chậm đỡ lấy vai của Nữu Nữu cúi đầu xuống nhìn, Nữu Nữu của hắn đã lớn rồi, trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, dáng người thon thả cao gầy, chỉ thấp hơn hắn nửa cái đầu. Hai mắt trong suốt, con ngươi đen nháy, sống mũi như ngọc, đỉnh mũi hơi vểnh lên mang theo vẻ tinh nghịch lúc nhỏ của nàng.
Nữu Nữu bị hắn nhìn đến nỗi ngượng ngùng liền giơ tay lên đấm vào vai hắn một cái sẵng giọng nói:
- Tử ngưu đầu, huynh quên muội và mẹ rồi hả!
- Không có!
Dương Nguyên Khánh gạt nước mắt lắc đầu nói:
- Huynh quên muội và thím lúc nào chứ, huynh vừa về là đi tìm mọi người luôn, kết quả chẳng thấy muội và thím đâu cả, vì thế huynh đi tìm Hạ Nhược gia tính sổ.
Ánh mắt Nựu Nựu hơi mỉm cười lườm hắn một cái,
- Trên đường muội có nghe về chuyện Hạ Nhược gia, trong lòng muội còn nghĩ không biết có phải Nguyên Khánh ca ca trở về thay chúng ta báo thù không, quả nhiên là đúng như vậy, ừ! Coi như là huynh vẫn còn có lương tâm.
Nữu Nữu vẫn búi cao mái tóc hình hai vòng tròn giống như hai mặt trăng trên đầu như cũ, đây là dấu hiệu của thiếu nữ vẫn chưa xuất giá càng làm cho trong lòng Dương Nguyên Khánh vui mừng vô hạn:
- Chúng ta đi vào trong viện nói chuyện đi!
Hắn cầm tay Nữu Nữu kéo vào trong làm cho Nữu Nữu bỗng nhiên đỏ mặt, lén lút rút bàn tay trắng như ngọc của mình ra khỏi tay hắn, nàng chỉ tay vào căn phòng nhỏ mà Dương Nguyên Khánh đã ở:
- Muội muốn vào trong xem nhưng không ngờ cửa lại khóa, huynh có chìa khóa không?
- Không có!
Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên nhớ tới một việc vội vàng hỏi:
- Nữu Nữu, thím đâu có về cùng muội không?
Nữu Nữu lắc đầu,
- Mẹ bây giờ rất bận không đi được, muội về cùng cô tổ mẫu, sáng hôm qua mới về tới Kinh thành.
- Thím bây giờ bận việc gì? Mà cô tổ mẫu của muội là ai?
Nữu Nữu kéo hắn ngồi xuống cái cối đá, nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng,
- Mấy năm nay xảy ra rất nhiều chuyện, sau này muội sẽ từ từ nói với huynh. Mẹ bây giở ở cung Nam Hoa Hành Sơn, ở đó nhận nuôi rất nhiều côi nhi, có đến mấy trăm người, người trong cung không chăm sóc xuể cho nên mẹ muội giúp đỡ. Chủ nhân của cung Nam Hoa chính là cô tổ mẫu của muội, là cô mẫu của mẹ muội và cũng là người thân duy nhất của hai mẹ con muội ở quê. Bà không phải là người bình thường đâu, bà từng là Hoàng hậu nương nương của Trần triều đấy.
- Cung Nam Hoa là nơi nào?
Dương Nguyên Khánh nhíu mày, hắn cảm thấy giống như là cô nhi viện vậy, nhưng dường như lại không phải mà không ngờ thím lại ở Hành Sơn, làm hắn biết tìm thế nào chứ?
- Cung Nam Hoa vốn được gọi là cung Đảo Phù, là một tòa lâu đài dành cho Hoàng đế Trần triều nghỉ dưỡng. Sau khi nhà Trần bị diệt vong thì nơi đó trở thành nơi nghỉ dưỡng của cô tổ mẫu muội. Cô tổ mẫu lòng mang từ bi nên thu dưỡng rất nhiều côi nhi của các tướng lĩnh đại thần Trần triều. Bốn năm trở lại đây, muội học võ nghệ ở đó, sư phụ của muội là Hoa Liên cư sĩ, là thị nữ của cô tổ mẫu muội trước đây.
- Sau đó thì sao?
Dương Nguyên Khánh rất hứng thú với vấn đề này.
- Sau này muội sẽ nói với huynh, chúng ta nói chuyện vui khác đi, ừm! Nguyên Khánh ca ca huynh có mang quà gì cho muội không?
- Quà đương nhiên là có rồi!
Dương Nguyên Khánh lấy chiếc túi ra và cười nói:
- Xem này huynh mang cái gì tới cho muội này?
- Được, để muội xem.
Nữu Nữu vui mừng vỗ tay, nàng cướp cái túi từ tay Dương Nguyên Khánh, xoay người đặt lên cái cối xay. Lúc này Dương Nguyên Khánh mới phát hiện ra đằng sau nàng có cắm một cây bạch ngọc phất trần, hắn không khỏi sửng sốt hỏi:
- Nữu Nữu, muội dùng phất trần này làm gì vậy?
- Đây là phất trần của sư phụ muội, là vật mà sư phụ muội yêu quí nhất, muội mặt dày cầu xin từ tay người đó …
Nữu Nữu cười hi hi rồi lại nháy mắt với Dương Nguyên Khánh, trong ánh mắt hiện lên một nụ cười giảo hoạt,
- Trước đây không phải huynh đã đặt cho muội biệt hiệu là Hồng Phất Nữ sao? Muội nhớ rất kỹ.
Tác giả :
Cao Nguyệt