Thiên Hạ Hữu Địch [Luận Anh Hùng]
Chương 35: Vừa tê dại lập tức bắn ra
Ai cũng từng nghe nói đến loại vũ khí đáng sợ này.
Nhưng chưa ai tận mắt nhìn thấy loại vũ khí sắc bén này, bởi vì những người từng chứng kiến uy lực của nó đều đã bỏ mạng rồi.
Ống “ma châm" này một khi phát ra, mặc dù có thể dùng lại, nhưng rất “phiền toái".
Thứ nhất, nó phải lắp đặt lại, nếu như lập tức sử dụng lần nữa, rất có thể cơ nỏ sẽ nổ tung tự hủy.
Thứ hai, muốn dùng ống “ma châm" này, trước tiên phải có “châm". Châm kia một khi đã phát ra, dĩ nhiên phải bắn vào trên người, trong cơ thể kẻ địch, hơn nữa còn lập tức chui vào tâm mạch, muốn lấy ra từng mũi đương nhiên rất mất thời gian, cũng rất khó khăn.
Thứ ba, ống cơ nỏ này kết cấu rất tinh xảo, trước khi sử dụng phải lắp đặt thật chính xác cẩn thận, nếu không chẳng những không thể vận hành, hơn nữa còn tự gây ra thương tích cho mình.
Vì vậy ống châm này một khi phát ra, mỗi trận chiến chỉ có thể sử dụng một lần.
Muốn dùng lại thì phải mất thời gian tâm lực, hơn nữa cơ quan đã sử dụng, hiệu lực cũng kém hơn lúc trước một chút.
Do đó không đến lúc bất đắc dĩ, Thiên Hạ Đệ Thất cũng không muốn dùng “vũ khí thần bí" này.
Từ khi trên tay hắn có một ống “Cửu Thiên Thập Địa, thập cửu thần châm" này, cũng chỉ sử dụng hai lần.
Một lần là dùng để đối phó với đại địch võ công cao hơn hắn rất nhiều, “Thiên Tàng Vương" Hà Thời.
Võ công của người này quá cao, cho dù dùng võ công chiêu thức gì đối phó với y, y chỉ cần dùng một quyết chữ “Tàng" là có thể bao dung rộng rãi, bao quát vạn vật, thâu tóm hòa tan nó.
Cho nên hắn đành phải xuất động ống độc châm này.
“Thiên Tàng Vương" Hà Thời vẫn “thâu tóm" nó, nhưng lại dâng tặng tính mạng.
Trận chiến này khiến Thiên Hạ Đệ Thất dần dần lộ mặt, danh động thiên hạ, mặc dù mọi người đều không biết hắn làm thế nào giành được thắng lợi. Khi hai người quyết chiến cũng không có ai tại hiện trường, chỉ biết sau đó Hà Thời đã chết, còn Thiên Hạ Đệ Thất vẫn sống yên lành.
Một lần khác là dùng để đối phó với hảo thủ của Lão Tự Hiệu Ôn gia, “Thất Sát Nhất Oa Phong" Ôn Tùy Đình.
Ôn Tùy Đình là cao thủ của Lão Tự Hiệu, y có bảy loại thủ pháp dùng độc, có một không hai trong thiên hạ, mà ám khí tẩm độc “Nhất Oa Phong" của y chỉ cần phát ra trước, kẻ địch cũng chỉ có đường chết, không có cơ hội cản/tránh/né/lánh/sống sót.
Không có, hoàn toàn không có.
Cho nên Thiên Hạ Đệ Thất đã tặng cho y một nỏ “Thập Cửu thần châm", đóng đinh y trước.
Sau đó hắn lại ngăn cấm mình tiếp tục dùng tuyệt chiêu cứu mạng này.
“Vũ khí bí mật" của một người, đương nhiên càng khiến người khác nhìn không thấu thì càng tốt.
Để người khác nhìn thấu, vậy thì không còn là “bí mật" nữa, càng không đối phó được người, không cứu được mình.
Dù là ngày đó giao chiến với Thiên Y Hữu Phùng, tuy hắn bị thương nhưng vẫn không dùng đến “một chiêu cuối cùng" này.
Hiện giờ hắn đã dùng đến.
Hắn dùng để đối phó với Thích Thiếu Thương.
Tuyệt thế binh khí, một ống cơ quan này vừa xuất hiện đã phát ra tiếng vang, vầng sáng, thậm chí còn có một chút mùi hương thoang thoảng.
Mùi hương thoang thoảng lượn lờ lưu động.
Hắn thậm chí còn cảm thấy khuỷu tay tê dại.
Hắn rất yêu thích loại cảm giác này, bởi vì hắn biết lúc này “Cửu Thiên Thập Địa, Thập Cửu thần châm" đã bắn ra. Tại khoảnh khắc cơ quan rung lên bắn ra, sau đó trở nên lỏng lẻo, làm rung động cơ thể, loại cảm giác đó cũng gần giống như ân ái giao hoan.
Hiện giờ hắn đã cảm thấy mình “tê dại".
Châm đã bắn ra, Thích Thiếu Thương nhất định phải chết.
Lúc này hắn đã không để ý đến tất cả hậu quả.
Thích Thiếu Thương đã ở trước mặt công chúng đánh ngã hắn, sỉ nhục hắn, hắn nhất định phải phản kích, phản công.
Hắn nhất định phải giết chết Thích Thiếu Thương, nếu không thì không thể tiếp tục đặt chân tại võ lâm kinh sư, không thể tiếp tục đứng trước giang hồ đồng đạo, cũng không thể làm “thiên hạ đệ thất" của hắn…
Cho dù để hán tử hai phe hắc bạch biết được hắn sở hữu ống “sát thủ" này, hắn cũng phải giết chết cường địch trước mắt rồi tính sau.
Ngã xuống thì phải bò dậy.
Ngã ở đâu thì bò dậy ở đó.
Ai làm hắn ngã, hắn sẽ khiến cho người đó cả đời không bò dậy nổi.
Hắn đã không thể chùn bước, không có đường lui.
Binh đau thương không phải tất thắng.
Chuyện căm phẫn trào dâng, người dựa sông chiến đấu, đó là việc thường xuyên xảy ra, nhưng không phải bi ai căm phẫn là có thể thắng lợi.
Có điều binh đau thương có thể sử dụng, bởi vì sức mạnh đau thương căm phẫn này dù sao cũng không thể coi thường, không thể sơ suất.
Huống hồ trên tay Thiên Hạ Đệ Thất còn có thần binh lợi khí, lên trời xuống đất có một không hai.
Thế sự thường bất ngờ.
Có lúc, ngươi đặc biệt đi thăm viếng một người, nhưng lại uổng công, đang trên đường trở về, lại gặp phải một chí giao xa cách từ lâu mà ngươi rất tưởng nhớ, quả thật là bất ngờ kinh hỉ.
Có lúc, ngươi thầm yêu một người, nhưng vẫn không dám mở miệng. Kết quả, từ trong miệng bằng hữu mới biết được, hóa ra nàng cũng luôn yêu thầm ngươi, nhưng lúc ngươi biết được thì nàng đã thất vọng đi xa rồi.
Thế sự thường như thế.
Có điều những thứ này đại khái còn xem như chuyện tốt.
Nhưng đối với Thiên Hạ Đệ Thất, “bất ngờ" này tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Bởi vì hắn tính chuẩn “một chiêu cuối cùng" này của mình nhất định có thể khiến Thích Thiếu Thương bất ngờ, hơn nữa nhất định có thể giết chết Thích Thiếu Thương, cho nên hắn mới chịu đựng đau đớn cực lớn, bắn ngược trở lại, cho Thích Thiếu Thương một kích trí mạng.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ được, Thích Thiếu Thương cũng không bất ngờ.
Thích Thiếu Thương đang chờ một kích này.
Trong tay áo của Thiên Hạ Đệ Thất vừa phát ra “Cửu Thiên Thập Địa, Thập Cửu thần châm", tay áo trái trống rỗng của Thích Thiếu Thương cũng đột nhiên lay động.
Nơi đó không có tay, nhưng cũng gắn lên một ống dài bằng kim loại.
Khác biệt lớn nhất giữa ống dài này và ống nỏ lắp nơi khuỷu tay Thiên Hạ Đệ Thất, đó là trên đinh ống dài của Thiên Hạ Đệ Thất có mười chín lỗ châm cực nhỏ, có thể trong nháy mắt phát ra độc châm.
Thích Thiếu Thương lại khác, ống dài của y không có lỗ, chỉ có một cái hốc.
Cái hốc này đang phát ra một vòng xoáy, một loại lực lượng.
Loại lực lượng này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, không tính là quá yếu, cũng không tính là quá mạnh, vừa vặn hút toàn bộ phi châm do Thiên Hạ Đệ Thất bắn ra vào ống kim loại gắn trên cánh tay cụt của Thích Thiếu Thương.
Nhưng chưa ai tận mắt nhìn thấy loại vũ khí sắc bén này, bởi vì những người từng chứng kiến uy lực của nó đều đã bỏ mạng rồi.
Ống “ma châm" này một khi phát ra, mặc dù có thể dùng lại, nhưng rất “phiền toái".
Thứ nhất, nó phải lắp đặt lại, nếu như lập tức sử dụng lần nữa, rất có thể cơ nỏ sẽ nổ tung tự hủy.
Thứ hai, muốn dùng ống “ma châm" này, trước tiên phải có “châm". Châm kia một khi đã phát ra, dĩ nhiên phải bắn vào trên người, trong cơ thể kẻ địch, hơn nữa còn lập tức chui vào tâm mạch, muốn lấy ra từng mũi đương nhiên rất mất thời gian, cũng rất khó khăn.
Thứ ba, ống cơ nỏ này kết cấu rất tinh xảo, trước khi sử dụng phải lắp đặt thật chính xác cẩn thận, nếu không chẳng những không thể vận hành, hơn nữa còn tự gây ra thương tích cho mình.
Vì vậy ống châm này một khi phát ra, mỗi trận chiến chỉ có thể sử dụng một lần.
Muốn dùng lại thì phải mất thời gian tâm lực, hơn nữa cơ quan đã sử dụng, hiệu lực cũng kém hơn lúc trước một chút.
Do đó không đến lúc bất đắc dĩ, Thiên Hạ Đệ Thất cũng không muốn dùng “vũ khí thần bí" này.
Từ khi trên tay hắn có một ống “Cửu Thiên Thập Địa, thập cửu thần châm" này, cũng chỉ sử dụng hai lần.
Một lần là dùng để đối phó với đại địch võ công cao hơn hắn rất nhiều, “Thiên Tàng Vương" Hà Thời.
Võ công của người này quá cao, cho dù dùng võ công chiêu thức gì đối phó với y, y chỉ cần dùng một quyết chữ “Tàng" là có thể bao dung rộng rãi, bao quát vạn vật, thâu tóm hòa tan nó.
Cho nên hắn đành phải xuất động ống độc châm này.
“Thiên Tàng Vương" Hà Thời vẫn “thâu tóm" nó, nhưng lại dâng tặng tính mạng.
Trận chiến này khiến Thiên Hạ Đệ Thất dần dần lộ mặt, danh động thiên hạ, mặc dù mọi người đều không biết hắn làm thế nào giành được thắng lợi. Khi hai người quyết chiến cũng không có ai tại hiện trường, chỉ biết sau đó Hà Thời đã chết, còn Thiên Hạ Đệ Thất vẫn sống yên lành.
Một lần khác là dùng để đối phó với hảo thủ của Lão Tự Hiệu Ôn gia, “Thất Sát Nhất Oa Phong" Ôn Tùy Đình.
Ôn Tùy Đình là cao thủ của Lão Tự Hiệu, y có bảy loại thủ pháp dùng độc, có một không hai trong thiên hạ, mà ám khí tẩm độc “Nhất Oa Phong" của y chỉ cần phát ra trước, kẻ địch cũng chỉ có đường chết, không có cơ hội cản/tránh/né/lánh/sống sót.
Không có, hoàn toàn không có.
Cho nên Thiên Hạ Đệ Thất đã tặng cho y một nỏ “Thập Cửu thần châm", đóng đinh y trước.
Sau đó hắn lại ngăn cấm mình tiếp tục dùng tuyệt chiêu cứu mạng này.
“Vũ khí bí mật" của một người, đương nhiên càng khiến người khác nhìn không thấu thì càng tốt.
Để người khác nhìn thấu, vậy thì không còn là “bí mật" nữa, càng không đối phó được người, không cứu được mình.
Dù là ngày đó giao chiến với Thiên Y Hữu Phùng, tuy hắn bị thương nhưng vẫn không dùng đến “một chiêu cuối cùng" này.
Hiện giờ hắn đã dùng đến.
Hắn dùng để đối phó với Thích Thiếu Thương.
Tuyệt thế binh khí, một ống cơ quan này vừa xuất hiện đã phát ra tiếng vang, vầng sáng, thậm chí còn có một chút mùi hương thoang thoảng.
Mùi hương thoang thoảng lượn lờ lưu động.
Hắn thậm chí còn cảm thấy khuỷu tay tê dại.
Hắn rất yêu thích loại cảm giác này, bởi vì hắn biết lúc này “Cửu Thiên Thập Địa, Thập Cửu thần châm" đã bắn ra. Tại khoảnh khắc cơ quan rung lên bắn ra, sau đó trở nên lỏng lẻo, làm rung động cơ thể, loại cảm giác đó cũng gần giống như ân ái giao hoan.
Hiện giờ hắn đã cảm thấy mình “tê dại".
Châm đã bắn ra, Thích Thiếu Thương nhất định phải chết.
Lúc này hắn đã không để ý đến tất cả hậu quả.
Thích Thiếu Thương đã ở trước mặt công chúng đánh ngã hắn, sỉ nhục hắn, hắn nhất định phải phản kích, phản công.
Hắn nhất định phải giết chết Thích Thiếu Thương, nếu không thì không thể tiếp tục đặt chân tại võ lâm kinh sư, không thể tiếp tục đứng trước giang hồ đồng đạo, cũng không thể làm “thiên hạ đệ thất" của hắn…
Cho dù để hán tử hai phe hắc bạch biết được hắn sở hữu ống “sát thủ" này, hắn cũng phải giết chết cường địch trước mắt rồi tính sau.
Ngã xuống thì phải bò dậy.
Ngã ở đâu thì bò dậy ở đó.
Ai làm hắn ngã, hắn sẽ khiến cho người đó cả đời không bò dậy nổi.
Hắn đã không thể chùn bước, không có đường lui.
Binh đau thương không phải tất thắng.
Chuyện căm phẫn trào dâng, người dựa sông chiến đấu, đó là việc thường xuyên xảy ra, nhưng không phải bi ai căm phẫn là có thể thắng lợi.
Có điều binh đau thương có thể sử dụng, bởi vì sức mạnh đau thương căm phẫn này dù sao cũng không thể coi thường, không thể sơ suất.
Huống hồ trên tay Thiên Hạ Đệ Thất còn có thần binh lợi khí, lên trời xuống đất có một không hai.
Thế sự thường bất ngờ.
Có lúc, ngươi đặc biệt đi thăm viếng một người, nhưng lại uổng công, đang trên đường trở về, lại gặp phải một chí giao xa cách từ lâu mà ngươi rất tưởng nhớ, quả thật là bất ngờ kinh hỉ.
Có lúc, ngươi thầm yêu một người, nhưng vẫn không dám mở miệng. Kết quả, từ trong miệng bằng hữu mới biết được, hóa ra nàng cũng luôn yêu thầm ngươi, nhưng lúc ngươi biết được thì nàng đã thất vọng đi xa rồi.
Thế sự thường như thế.
Có điều những thứ này đại khái còn xem như chuyện tốt.
Nhưng đối với Thiên Hạ Đệ Thất, “bất ngờ" này tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Bởi vì hắn tính chuẩn “một chiêu cuối cùng" này của mình nhất định có thể khiến Thích Thiếu Thương bất ngờ, hơn nữa nhất định có thể giết chết Thích Thiếu Thương, cho nên hắn mới chịu đựng đau đớn cực lớn, bắn ngược trở lại, cho Thích Thiếu Thương một kích trí mạng.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ được, Thích Thiếu Thương cũng không bất ngờ.
Thích Thiếu Thương đang chờ một kích này.
Trong tay áo của Thiên Hạ Đệ Thất vừa phát ra “Cửu Thiên Thập Địa, Thập Cửu thần châm", tay áo trái trống rỗng của Thích Thiếu Thương cũng đột nhiên lay động.
Nơi đó không có tay, nhưng cũng gắn lên một ống dài bằng kim loại.
Khác biệt lớn nhất giữa ống dài này và ống nỏ lắp nơi khuỷu tay Thiên Hạ Đệ Thất, đó là trên đinh ống dài của Thiên Hạ Đệ Thất có mười chín lỗ châm cực nhỏ, có thể trong nháy mắt phát ra độc châm.
Thích Thiếu Thương lại khác, ống dài của y không có lỗ, chỉ có một cái hốc.
Cái hốc này đang phát ra một vòng xoáy, một loại lực lượng.
Loại lực lượng này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, không tính là quá yếu, cũng không tính là quá mạnh, vừa vặn hút toàn bộ phi châm do Thiên Hạ Đệ Thất bắn ra vào ống kim loại gắn trên cánh tay cụt của Thích Thiếu Thương.
Tác giả :
Ôn Thụy An