Thiên Hạ Đệ Nhất
Chương 5
Tiểu Thu Tử ba hoa giải thích cho ta ý tứ của quyển sổ vàng có gắn trục, đại ý là, Tuyên Kỳ điều tra rõ “cái đuôi" sự tình (ý là ngọn nguồn sự việc), đối với ta tình chưa dứt, cho nên quyết định khôi phục thân phận Yến phi của ta, đem ta trở về điện Tuyên Đức. Dĩ nhiên, ta nằm trên giường nghe hắn nói, còn ba vị nương nương thì ngồi chờ ở ghế bành.
Ta đến bên cạnh Tiểu Thu Tử, nhìn quyển sổ vàng gắn trục, trên đó có viết một đống con kiến, thật rậm rạp. Ta coi không hiểu gì hết, tuy là mỗi ngày sư phó đều bắt ta viết chữ, nhưng ta chỉ có viết chớ không nhớ được gì hết, ta đây không quen biết chúng nó a. (khổ, em nó mù chữ) Có điều, ta nhìn góc trái, thấy có một cái ấn kí đỏ thắm. Những ấn kí khác đều là tròn vo hoặc là vuông vức, không có so le bất đồng đều như nó. Ta đếm một chút, có năm cạnh, nga, ta đếm chính xác a. (mời coi lại chương trước để biết vụ ấn ký năm cạnh)
Hoàng Hậu nương nương bắt đầu thút tha thút thít rơi nước mắt. Nàng vừa khóc, hai vị nương nương khác cũng khóc theo, làm như ta phụ bạc các nàng không bằng.
Hoàng hậu đứng lên, ở ngồi mép giường của ta, đặt tay lên trán ta, “Thanh Trì a, trở về đi, Hoàng Thượng… bị bệnh…"
Ta từ trên giường trở mình đứng dậy, “Tuyên Kỳ bị bệnh?"
Ta bị bệnh, bởi vì ta đau lòng, Tuyên Kỳ cũng bị bệnh, chẳng lẽ hắn cũng là đau lòng sao?
Hoàng Hậu không để ý tới thắc mắc của ta, tiếp tục nói cho xong, “Kỳ thật, ngay từ đầu bước vào chốn cung đình này, trong lòng ta đã rất rõ ràng, từ xưa đến nay, đế vương chỉ có sủng, có thương, chứ chưa bao giờ có yêu. Ân sủng cũng chỉ là nhất thời, ban cho nhà cao cửa rộng cũng chỉ là vật ngoài thân. Với người khác, làm Hoàng Hậu chính là quốc mẫu, còn với Hoàng Thượng, đó là công cụ. Quốc gia đại sự ta quản không được, nhưng gia sự, ta phải thay Hoàng Thượng an bài thỏa đáng."
Nước mắt không ngừng chảy trên khuôn mặt nàng, ai nha nha, ta thấy đau lòng quá.
“Từ lúc Hoàng Thượng gặp ngươi, cả người tựa hồ đều thay đổi. Ngày trước, Hoàng Thượng từng sủng ái một ả phi tử nọ đến vô pháp vô thiên, thậm chí có thể chấp nhận khuynh quốc khuynh thành chỉ để đổi lấy nụ cười của mỹ nhân. Nhưng hiện tại, Hoàng Thượng lại không như thế… Cả người đều như mất hồn…"
Mất hồn? Lòng ta càng đau đớn hơn, sư phó từng nói, chỉ người chết mới không có linh hồn a.
“Ngày đó, thị vệ ở ngự hoa viên là do ta hạ độc, mục đích chính là muốn tách Hoàng Thượng ra khỏi ngươi. Ta cứ ngỡ rằng nếu cách xa ngươi, Hoàng Thượng sẽ hồi tâm chuyển ý. Nhưng mà, ta sai rồi. Ta chưa từng thấy Hoàng Thượng tiều tụy như thế. Hôm nay là ngày Bùi Vân Thường tiến cung, thế nhưng Hoàng Thượng một chút tươi cười cũng không hề có. Đã rất nhiều ngày, ngài chưa lâm hạnh phi tử nào, chỉ toàn uống rượu mà thôi, uống đến say mèm."
“Cho nên, ta gặp Hoàng Thượng kể rõ sự tình. Hoàng Thượng mừng rỡ đến mức quên cả trách cứ chúng ta lỗ mãng, vội vội vàng vàng hạ thánh chỉ. Ngài ấy thậm chí còn chờ không kịp cung nhân đến để tuyên chỉ, tức tốc phái chúng ta đến đây. Nếu không phải chúng ta ngăn ngài ấy lại, e là Hoàng Thượng đã đích thân đến Lãnh Nguyệt cung. Ngươi phải biết rằng, hoàng đế không thể vào Lãnh Nguyệt cung a."
“Thanh Trì a, ngươi biết không? Đây là yêu a, không phải sủng, cũng không phải thương, mà chính là yêu. Xưa nay, người được đế vương sủng ái là vô số kể, nhưng kẻ có được tình yêu của đế vương lại ít ỏi không bao nhiêu. Mà ngươi, là một trong số những kẻ may mắn hiếm hoi ấy."
“Vì ngươi, Hoàng Thượng có thể bất chấp thân phận, tại triều đình cãi nhau cùng các đại thần. Tuy ngươi là nam nhân, ngài ấy vẫn muốn lấy ngươi, phong ngươi làm phi tử."
“Ách…" Ta chen vào nói, bởi vì ta có chút không rõ, “Vì sao là nam nhân thì không thể gả cho hắn chớ, Thanh Trữ sư huynh vừa cưới Thanh Bình sự đệ a, ta còn được ăn bánh cưới nữa mà." (Yến môn của em ấy là một động BL, từ sư phụ tới sư huynh đệ đều thờ BL)
“Ừm…" Hoàng Hậu sửng sốt một chút, “Này… không có trưởng bối nào hy vọng con mình lấy một người cùng giới a."
“Hôn lễ là do sư phó của ta chủ trì."
“Sao chứ? … Như vậy… đó là trường hợp đặc biệt…"
“Sư bá còn tặng lễ vật nữa mà."
“Trời ạ," Hoàng Hậu rốt cục bắt đầu khóc thét, “Nhà ngươi dạy dỗ ngươi kiểu gì thế này?"
…
Ta chạy ra Lãnh Nguyệt cung. Xa xa, ta thấy Tuyên Kỳ đứng ở bên cạnh bụi hoa trước cung.
Cách bụi hoa, ta ngừng lại, nhìn Tuyên Kỳ từ xa. Tuyên Kỳ xem qua gầy rất nhiều, thiệt sự… tiều tụy lắm…là như thế đó…
“Thanh Trì," Tuyên Kỳ hô to, “Là lỗi của trẫm, trẫm trách lầm ngươi, …"
Ta đứng tại chỗ, không nói lời nào.
“Nè, lại đây đi, lại đây với trẫm."
Ta cười, phi thân, lướt qua bụi hoa, nhưng mà… đói quá… Ba ngày rồi ta chưa có ăn cơm, ân~~ chỉ ăn vài cái bánh bao, chút hoa quả, và một ít điểm tâm mà thôi ~~ thật sự đói quá đi, bay được nửa đường, ta lắc lư lắc lư, rồi lăn đùng ra đất. (ai kêu em bay làm chi)
Đột nhiên, ta cảm thấy có một cánh tay vững chãi nâng ta lên, Tuyên Kỳ sao? Hắn đang đứng trước mặt ta mà? Ta quay đầu lại, trời ạ, dĩ nhiên là đã lâu không thấy – Bình Nam vương gia a. Nguy rồi, sư phó dặn ta phải mắt xem lục lộ, tai nghe bát phương, kết quả ta chỉ mãi nhìn Tuyên Kỳ, thiệt sự đã quên bên người còn có những kẻ khác. Ta nâng cao tinh thần vận khí, muốn thoát ra khỏi ngực hắn, có điều ta đói quá đi, đã nghèo còn gặp cái eo nữa, thiệt khổ quá mà. Bình Nam vương gia đã nhanh tay điểm hết mấy đại huyệt sau lưng ta rồi. Ta bị một cái khăn tẩm Thập Hương Nhuyễn Cốt Tán che cả mũi lẫn miệng. Trong mơ hồ, ta nghe hắn nói với Tuyên Kỳ: “Hoàng huynh, muốn Yến Thanh Trì, lấy binh quyền đến đổi."
…
Khi dược tính của Thập Hương Nhuyễn Cốt Tán được giải, ta tỉnh lại, thấy mình đã ở một nơi rất lạ lẫm. Ta nhìn bốn phía màn bay phất phơ, trong não còn có vài phần hỗn độn.
Có người đẩy cửa tiếng vào. Vừa nghe thấy giọng nói đáng ghét của hắn, ta đã biết là Bình Nam vương gia.
Hắn vén màn trên giường, tiến vào, nâng cằm ta lên, “Có người lúc đầu a, mới nhìn là khó ưa, sau càng nhìn càng thấy mê hoặc. Có người lúc đầu a, diện mạo bình thường thôi, sau càng xem càng thấy vừa mắt. Mà ngươi a, vừa gặp đã khiến người ta kinh diễm, càng nhìn càng khiến cho người ta si mê… Ngươi quả nhiên là có võ công, người bình thường không thể tỉnh táo lại một cách nhanh chóng như này được… ha hả… xem bộ ta sử dụng Thiên Tàm Ti thiết chế thành xiềng xích này, quả không uổng công nha…"
Ta cúi đầu, phát hiện trên người mình quả nhiên có hơn một cái xiềng xích. Cổ tay trái bị cột vào một cái vòng trang sức thiệt dài, nối thẳng đến trần nhà. Nhìn chiều dài của nó xem, muốn đi lại trong phòng là không thành vấn đề, có điều không thể ra khỏi cửa lớn và cửa sổ a.
Ta quơ quơ cổ tay, xiềng xích phát ra thanh âm thanh thúy.
Ngân giảo thiết? Không thành vấn đề, ta có thể phá hủy nó dễ dàng, nhưng là, Thiên Tàm Ti… Đều tại sư phó a, hừ, ai bảo lúc trước ngài ấy không cho ta đụng đến Thiên Tàm Ti, báo hại ta bây giờ không giải trừ được. Biết vậy lúc trước để Tuyên Kỳ dùng Thiên Tàm Ti buộc ta cho rồi.
Bình Nam vương lấy ra trong ngực một cái kim bài hình con hổ nhỏ, mà chỉ có một nửa thôi, “Muốn gì đó? Suy nghĩ về hoàng huynh sao? Vậy cứ thoải mái nghĩ đi, ta nói, ngươi muốn về a, lấy một nửa binh quyền còn lại đến đổi đi… Hừm? Thế nào? Ngươi muốn hắn dùng một nửa binh quyền đổi lấy ngươi không?"
“Sẽ không," ta lập tức trả lời chắc như đinh đóng cột. Bởi vì, ta cho rằng ta có giá trị hơn nhiều so với cái gì nửa binh quyền hắn đang cầm a. Từng có một vì đại thúc nói với ta, chỉ cần ta ở cùng hắn, hắn sẽ cho ta ba nghìn hai hoàng kim. Ba nghìn hai hoàng kim đó nha, đủ làm một đống kim bài hổ nhỏ trong tay ngươi, huống chi ngươi chỉ có một nửa thôi.
“Ngươi hiểu rõ hoàng huynh đến vậy à?"
“Ừ…" Ta gật đầu, bởi vì ta cảm thấy được đối với Tuyên Kỳ ta cũng có chút quý giá.
Hắn lại xoa cằm của ta, “Thật sự là một đứa nhỏ thú vị, hay là ngươi theo ta đi. Ngươi cũng nói hoàng huynh không có khả năng dung bình quyền đổi lấy ngươi, bởi vì đó là mạng của hắn a."
“Không tốt, bởi vì ta là thiên hạ đệ nhất củaTuyên Kỳ."
“Thiên hạ đệ nhất sao?" Bình Nam vương nhíu mày.
“Tuyên Kỳ nói, ta là thiên hạ đệ nhất trong lòng hắn đó."
“Vậy ngươi cũng làm thiên hạ đệ nhất trong lòng ta được không?"
“Không được."
“Tại sao?"
“…" Tại sao ư? Ta cũng không biết a.
“Bởi vì hắn là Hoàng Thượng? Tốt lắm, ta sẽ lên làm hoàng đế, ngươi cứ chờ xem."
Dường như không phải bởi vì như vậy a…
Ngoài cửa có người nhẹ giọng gõ cửa, “Vương gia, Hoàng Thượng phái người đưa binh phù đến đây."
“Hừ…" Bình Nam vương hừ một tiếng, “Đưa đến đây nhanh thế ư? Khẳng định là giả, muốn gạt ta hả? Không dễ dàng như vậy đâu, phái người đưa trở về đi… Yến Thanh Trì, đừng nghĩ chạy trốn, ngươi phá không được ngân giảo thiết pha Thiên Tàm Ti đâu."
Nói xong, hắn đá cánh cửa mà đi.
Hừ, ai nói ngươi ông nội ta đây phá không được cái thứ vòng vèo này chớ, ta cầm lên xiềng xích, đưa tới bên miệng, ta cắn, ta cắn, ta cắn cắn cắn…
Cắn cắn rồi ta ngậm xiềng xích ngủ quên luôn. Khi ta tỉnh ngủ, hoàn hồn, phát hiện khóe miệng có chút ướt át, nha, ta chảy nước miếng á? Đều do ta ngậm cái thứ này ngủ nè, sư phó cấm ta không được ngậm thứ gì lúc ngủ, tuy rằng ta căn bản chưa từng nghe qua vài lần.
Ngoài cửa ánh dương chiếu rọi, Bình Nam vương gia đẩy cửa tiến vào. Vừa nhìn thấy ta, sắc mặt hắn liền biến đổi trầm trọng. Gì chứ? Ta thiệt đáng sợ sao? Ngày hôm qua còn không có sợ như vậy mà… ách, có thể nào hắn thấy sợ ta quá nên giờ thả ta không?
Bình Nam vương vọt tới trên giường, ôm ta, mở miệng ta ra, hô to: “Ngươi là cái gì thế này? Trời ạ, cư nhiên là mẻ một cái răng… Người đâu, tìm đại phu đến, mau lên…"
Răng? Ta lau khóe miệng, phát hiện nước miếng là màu đỏ. Hơn nữa ta thử thổi thổi, răng cửa quả là có khe hở a… thú vị quá.
“Đứa ngốc…" Bình Nam vương mắng ta, cầm lên đoạn xiềng xích bị ta cắn, “A? … Ngươi… Cư nhiên… Cắn hết một nửa? … Người đâu, ổ khóa này là ai làm ra, là đồ giả … Dám gạt ta sao? Không muốn sống chăng?"
Thầy thuốc hốt ha hốt hoảng, vội vàng chạy tới, ở trên răng của ta bôi một đống thuốc, còn nói về sau không được cắn vật cứng nữa. Kết quả là xiềng xích của Bình Nam vương gia lại được gia cố dài thêm một đoạn, hơn nữa bề mặt còn bọc một lớp bông thiệt dày.
Hừ ~~ ngươi cho rằng làm vậy là được sao? Ta mặc kệ, đổi chỗ khác, ta lại cắn tiếp…
Ta ngồi ở trên giường, đang cầm xiềng xích gặm nhấm. Cơm hả? Không ăn, không rảnh.
Bình Nam vương gia không có việc gì làm cứ vào đây hoài, hơn nữa còn ngồi đây lâu ơi là lâu, nói nói gì đó, ta nghe không hiểu cái gì hết. Mà thiệt ra ta có để ý tới hắn đâu.
“Tại sao ngươi cứ phải nhất định lấy cho bằng được cái binh quyền gì gì đó chớ?" Ta vừa ngậm xiềng xích vừa hỏi hắn.
“Nhớ tới là thấy tức à, " hắn nói, “Nguyên bản chúng ta thực lực tương đương, thế nhưng hoàng huynh lại lợi dụng thế lực của Bùi tướng quan đối phó ta… Cho nên ta tương kế tựu kế, góp nhặt một số chứng cứ phạm tội của Bùi tướng quân, nhờ một vị đại thần giao cho hoàng huynh. Cơ mà không biết nửa đường có trục trặc gì, bồ câu truyền tin hoàn toàn không thấy. Vì vậy ta phải dung đến hạ sách này."
A? Không hiểu tại sao trong đầu ta lại hiện ra cái khăn vàng ta dùng để đi nhà xí hồi ở lãnh cung, nhưng mà trực giác nói cho ta biết, nó với Bình Nam vương gia không có quan hệ a, không liên quan a…
Ta thấy Bình Nam vương gia này nhàn nhã gì đâu, mỗi ngày đều tới đưa ta một đống đá, ta không hứng thú mấy, có điều chúng nó đủ loại màu sắc, xem cũng vui. Ta được biết trong đó có cái tên là “Ngọc", rồi có cái gọi là cái gì “Đầu Ngựa" gì gì nữa (chính là Mã Não). Mấy cái kim quả tử so ra hay ho hơn nhiều. (mình chả biết kim quả tử là cái gì T_T)
Có hôm, Bình Nam vương gia thấy trên cổ của ta có khối Thiên Sơn Huyết Ngọc, hỏi ta làm sao mà có. Ta nói là Tuyên Kỳ cho ta, hắn liền tức giận, lập tức bứt nó ra. Trời ạ, thích thì ta cho, cần gì phải làm vậy chớ, đâu phải ta không muốn cho ngươi.
“Vật đính ước sao?" Hắn hỏi ta.
“Vật đính ước" là cái gì cơ? Ta không biết, khối Huyết Ngọc này còn đeo trên cổ ta là do nó không có ăn ngon như Trân Châu.
Bình Nam vương gia lục lọi trong đống đá, tìm ra một khối ngọc khác, đeo vào người ta, “Đây là Hoàng Ti Ngọc, là vật hiếm thấy nhất trên thế gian, so với khối Huyết Ngọc kia còn tốt hơn rất nhiều, thích không?"
Ta lắc đầu, bởi vì, cái khối ngọc này nhỏ hơn khối Huyết Ngọc của ta nhiều lắm, ta cảm thấy bị thiệt thòi.
Kết quả, Bình Nam vương gia lại tức giận, một quyền đập tan cái bàn, xô cửa mà đi. Kim quả tử lăn lông lốc dưới đất. Mệt ngươi, rõ ràng ta mới là người thiệt thòi, ngươi tức giận để làm chi chớ. Còn có, làm cho mấy cái kim quả tử kia đứng lên thật phiền toái, ta phải gọi người giúp ta mới được.
Rõ ràng là tức giận, ấy thế mà ngày hôm sau, Bình Nam vương gia lại cười hì hì xuất hiện. Lần này hắn đem đi hết mấy tảng đá trong phòng, mang đến một đống gì đó rất cổ quái.
“Này là cống phẩm của thương nhân Tây Dương, rất mới mẻ a."
Nếu hắn chính là muốn hấp dẫn lực chú ý của ta thì hắn thành công rồi đó. Suốt một ngày, ta đều tập trung nghiên cứu mấy thứ ấy. Bình Nam vương gia nhìn bộ dáng tò mò của ta, có vẻ hứng thú lắm, hắn vui vẻ rời đi.
Ta phát hiện có chuyện thú vị lắm. Mỗi khi mà cái mũi tên dài trong hai cái mũi tên giống nhau tiến đến điểm cao nhất, là nó đều bắn ra một con chim nhỏ, sau đó kêu:"Cúc cu, cúc cu"
Ta ghé mặt vào nó, chờ đợi cái mũi tên kia tiến tới điểm cao nhất. Bình Nam vương gia không biết đã trở lại từ lúc nào, đứng ở đằng sau ta, hỏi, “Ngươi nhìn cái gì thế?"
Ta không muốn bỏ lỡ lúc con chim nhỏ đi ra, cho nên không để ý đến hắn, hắn cũng im lặng chờ ta luôn.
Đột nhiên, ở cạnh bàn, xuất hiện một pho tượng em bé có cánh. Nó hấp dẫn tầm mắt ta, ta xoay người muốn lấy. Nhưng mà, tục ngữ nói a, thiên bất toại nhân nguyện (ông trời không chiều lòng người), vào thời điểm ta xoay người đi, con chim nhỏ bắn ra, bất quá kỳ quái ở chỗ tiếng kêu của chim nhỏ không giống thanh âm bình thường, là một tiếng hét thảm thương. Ta quay đầu nhìn lại, thấy Bình Nam vương gia ôm cái mũi chảy máu, chạy ra ngoài.
Lạ thật, sao hôm nay nay hắn có thể đi ra ngoài nhanh vậy ta, “Ngươi đi đâu đó?"
Hắn trả lời ta bằng thanh âm nặng nề, “Ta… đi tìm đại phu nối xương chữa thương…"
Thật là, dễ dàng bị thương như vậy sao, yếu ớt quá.
Tốn cả ngày không có làm được gì. Ta lại quay về giường, tiếp tục cắn xiềng xích.
Ta nằm mơ, mơ thấy sư phó mắng ta. Ngài ấy nói ta không đi làm thiên hạ đệ nhất, lại ở lì trong căn phòng bé tí ở phủ Bình Nam vương cắn xiềng xích. Sau đó ta khóc, ta nói, không phải ta không làm tốt thiên hạ đệ nhất, mà là Bình Nam vương gia hắn không cho ta đi. Càng nghĩ muốn ta càng khó chịu, ngực càng thấy đau, cảm giác như không khí cũng không đủ thở, lại uỷ khuất gấp bội.
Thiên hạ đệ nhất a, tưởng tượng đến Tuyên Kỳ, trong lòng càng buồn hơn nữa, “Thiên hạ đệ nhất…" Ta thì thào vô nghĩa.
“Lại là thiên hạ đệ nhất?"
Ách? Ai đang nói chuyện? Ta miễn cưỡng mở to mắt, là Bình Nam vương đè trên người ta, khó trách ta cảm thấy ngực có điểm đau.
Hắn giữ lấy đầu ta, lưỡi tiến đến miệng ta, liếm liếm, hừ, lưỡi sai? Sợ gì ngươi chớ? Ta cũng vương đầu lưỡi tiếp đánh. Kết quả… kết quả là hắn càng liếm càng hăng hái, còn nhân tiện tháo quần áo ta ra, liếm một đường từ miệng đến cổ. (ôi, dã man quá, báo động đỏ)
“A," ta đột nhiên phát hiện một việc, “Người ngươi sao nóng vậy? Chẳng lẽ phát sốt? Không được a, phải hạ hỏa, đến, tay của ta mới vừa sờ qua xiềng xích, thiệt mát, để ta giúp ngươi một phen."
Ta luồn tay vào áo hắn.
Bình Nam vương gia ngẩn đầu nhìn ta, liếc một cái, sau đó máu từ lỗ mũi hắn bắt đầu ồ ạt chảy ra bên ngoài, trời ơi ~~ nhìn ngươi xem, ngày hôm qua là nối xương chữa thương, hôm nay lại đổ máu mũi, ngươi thiệt đúng là, quá yếu ớt mà. Để xem, làm sao săn sóc ngươi đây. Lúc trước, Thanh Trữ sư huynh bi thương, Thanh Bình sư đệ xé áo để băng bó vết thương cho huynh ấy, nhưng mà lúc đó, là dùng áo của huynh ấy. Còn lúc này, so với cái áo choàng xa tanh trên người Bình Nam vương gia, ta cảm thấy áo mình thích hợp hơn.
Bình Nam vương gia quệt máu trên mặt, “Ngươi, tự tìm …"
Nói xong lại nằm úp lên mình ta. Thiệt là, ta mới giải nhiệt cho hắn, cớ gì bây giờ lại nóng lên nữa, lãng phí a.
Đúng lúc này, ngoài cửa có một người nhẹ giọng bẩm báo, “Vương gia, kinh thành báo lại."
“Không rảnh…" Bình Nam vương gia tức giận nói.
“… Vương gia, Hoàng Thượng xuất binh…"
“Cái gì?" Bình Nam vương nghiêng người, từ mình ta đứng lên.
“Tiên phong là Bùi tướng quân…"
“Bùi…?" Bình Nam vương la to, “Hắn? Tức chết ta, hoàng huynh cư nhiên còn dùng hắn."
“Vương gia…"
“Có chuyện gì nói mau," Bình Nam vương tức giận cắn loạn, “Ấp a ấp úng làm quái gì?"
“Bùi… Bùi tướng quân hiện tại ở đại sảnh…"
“A? …" Bình Nam vương bùm một tiếng té dưới sàng, “Hắn… Hắn không phải tiên phong sao? Làm sao lại chạy tới đây? … Khốn kiếp, đúng không phải chuyện tốt mà…"
Bình Nam vương đi rồi, ta chán đến chết nằm ở trên giường, nhìn trần nhà, cắn xiềng xích.
Thì ra Tuyên Kỳ đến đây nha, thiệt nhớ hắn quá mà, thiệt muốn nhìn thấy hắn lúc này a. Ta cũng không biết đến bao giờ mới phá được cái thừ vòng trang sức chết tiệt này nữa. Bởi vì hễ ta cắn đứt một đọan xiềng xích là Bình Nam vương gia lại gắn vào một đoạn khác dài thêm. Ta chỉ có thể lén cắn mà thôi, ta cắn ít lắm. Mà lần nào ta bị mẻ răng, Bình Nam vương gia cũng biết hết, vì mỗi ngày hắn đều đưa lưỡi vào miệng ta đếm răng!
“Yến Thanh Trì, ngươi không được cắn nữa, " hắn phát hỏa, hỏi ta, “Thanh Trì a, ta không được sao? Ta rốt cuộc có gì thua kém hoàng huynh? Hắn có thể đưa cho ngươi thứ gì, ta đều có thể cho ngươi."
“Ta là thiên hạ đệ nhất ‘bổn cung’ của Tuyên Kỳ a, ngươi có thể cho ta sao?"
“… Ta cho ngươi mười."
“Ách… Sư phó nói… Tiền nào của nấy, nghi ngờ đây là đồ dỏm a."
“…" Không biết vì sao, Bình Nam vương gia lại tức giận nữa.
Tóm lại là ngày nào Bình Nam vương gia cũng tức giận, ngày nào cũng thích dính vào ta. Nhất là là mỗi lúc ta chán mấy thứ đồ chơi Tây Dương mà đi cắn xiềng xích, hắn điên cuồng giận dữ.
Trên cái giường to thiệt to, Bình Nam vương ôm eo ta, đem ta ấp ủ trong ngực hắn, trên mặt đất có một người đang quỳ.
“Còn có cái gì mới mẻ thì làm hết ra cho ta," Bình Nam vương điên cuồng hét lên, “Các ngươi chỉ có chút năng lực vậy thôi sao? Ta bỏ ra nhiều tiền như thế, mời các ngươi về là cho các ngươi đến hưởng cơm à?"
“Vương gia…" Trên mặt đất có một người nói, nghe nói người kia là quản gia trong vươgn phủ, “Yến… Yến công tử trời sanh tính thanh cao, chỉ sợ mấy thứ đồ chơi này không hấp dẫn được a."
Thanh cao? Hắn là chỉ việc ta không mấy hòn đá đủ mọi màu cùng vàng bạc này kia sao? Ngu ngốc, tốt xấu gì đại gia ta cũng được cho là từng hành tẩu giang hồ a, ách… ý ta là, không phải ta không biết chúng nó giá trị, chính là đối với ta không như vậy thôi.
Ở trên núi, không có buôn bán gì hết, cho nên ta không cần. Ở trong cung, Tuyên Kỳ chuẩn bị tốt mọi thứ cho ta, nên ta cũng không cần. Hiện tại, Bình Nam vương nhốt ta trong phòng, sao ta dùng được mấy thứ đó chớ? Ta không rõ ta thanh cao nỗi gì a?
“Nghĩ không được trò gì cho Thanh Trì tiêu khiển, các ngươi chuẩn bị chịu phạt đi!" Bình Nam vương nhẹ nhàng nói, làm cho người có lien can run rẩy không thôi.
Kỳ thật, muốn cho ta vui cũng đơn giản thôi mà. Lúc nha hoàn tỷ tỷ đem bánh quy xốp tới cho ta, ta nhe răng cười đến mang tai luôn í chứ.
Nha hoàn tỷ tỷ cầm thỏi vàng đi ra ngoài, Bình Nam vương gia bừng tỉnh đại ngộ, vỗ vỗ đầu, “Đúng rồi, sao ta lại không nghĩ tới nhỉ? Truyền lệnh ta, đem tất cả đầu bếp trong thành đến vương phủ… Dám trái lệnh, quất một trăm roi… dẹp tiệm hắn, đốt nhà hắn…"
Ta hạnh phúc cầm lên một mẩu bánh quy xốp trắng như tuyết, đưa nó đến miệng. Tuyên Kỳ thích nhất là ngậm loại điểm tâm này, xong rồi đưa vào miệng ta, nói là điểm tâm lăn nước miếng sẽ ăn ngon hơn. (trời ạ, lừa gạt con nít)
Ta nhẹ nhàng cắn một miếng, lập tức, có một loại đau đớn từ răng trỗi dậy truyền đến toàn thân. Ta liền vứt bỏ bánh quy xốp, sờ sờ răng, a a ô ô kêu vài tiếng. Ta cực kì muốn ăn bánh quy xốp, vì thế lại cầm lên, cắn, rồi lại đau, ném xuống, a ô hô to, cầm trở lại… Cứ như thế vài lần, rốt cục ta đem bánh quy xốp ném trở về đĩa, tức giận ngồi trên ghế.
Bình Nam vương ngồi xem phản ứng của ta, cười ha hả đem ta ngồi trên đùi hắn. Ta bực bội không thèm để ý hắn, hắn mở miệng ta ra, đưa tay vào miệng ta, vuốt từng cái răng một. Trời ơi, thiệt bẩn, sư phó có nói, cái gì cho vào miệng cũng phải rửa sạch rồi mới được cho vào, ta nào có thấy hắn rời khỏi đây bao giờ đâu. Hắn thiệt thông minh, rút ngay tay ra đúng lúc ta há miệng cắn tay hắn.
“Nhìn ngươi, hiện tại biết đau rồi chứ, mỗi ngày đều cứng đầu cắn phá cái vòng kia làm chi, tội gì phải làm thế? Ngươi làm hư hết cả răng rồi này, ngay cả điểm tâm đều ăn không hết."
Hắn nói chưa dứt lời, càng nói, ta liền cảm thấy được càng ủy khuất, nước mắt cũng gần như muốn trào ra.
“Hảo hảo hảo, " Bình Nam vương thấy thế, nhẹ giọng, “Chớ khóc, chớ khóc, muốn ăn bánh quy xốp sao?"
Ta gật đầu.
“Tốt lắm, ăn thế này sẽ không đau răng nè, " hắn cho bánh quy xốp vào miệng nhấm nháp, rồi đút vào miệng ta, “Như vậy ngươi sẽ không cần phải cắn, đương nhiên răng cũng không đau."
Ta ngậm trong miệng mớ bánh quy xốp vụn vặt. Aish, nó không có hương vị ngọt ngào, vừa mềm, vừa thơm giống như khi Tuyên Kỳ đút cho ta. Thật sự quá khác biệt mà, Tuyên Kỳ cho ta ăn bánh quy xốp lăn nước miếng là ngọt còn cái thứ Bình Nam vương gia cho ta ăn sao mà khủng khiếp quá đi.
Ta nghĩ đến cả cuộc đời sẽ không còn cơ hội nào được ăn thứ bánh quy xốp ngon như vậy, ta quẹt quẹt miệng, đẩy Bình Nam vương gia ra, vùi đầu vào chăn bông khóc rống lên.
Bình Nam vương khẩn trương, “Ta làm sai cái gì? Tại sao ăn bánh quy xốp rồi vẫn khóc chứ? Ngươi nói a, không thích bánh quy xốp, ta liền đổi khác a…"
Kỳ thật ngươi chẳng có gì sai hết, ta cũng không phải không thích bánh quy xốp, chính là ta thấy bánh quy xốp thì nghĩ đến Tuyên Kỳ, nhớ tới Tuyên Kỳ, tim ta đau lắm. Khách quan mà nói, ở Bình Nam vương phủ cũng không có gì không tốt, muốn cái gì sẽ có cái đó, tuyệt đối không thua kém với chỗ của Tuyên Kỳ, ngoại trừ việc ta bị khóa bằng xiềng xích. Nhưng hắn nói qua, chỉ cần ta đồng ý ở cùng hắn, hắn sẽ tháo bỏ xiềng xích cho ta. Huống chi, Bình Nam vương hứa rằng, ta vẫn có thể tiếp tục làm thiên hạ đệ nhất giống như trước, nhưng… ta chỉ muốn làm thiên hạ đệ nhất của Tuyên Kỳ mà thôi.
Ta vùi đầu trong chăn tấm tức, khóc kinh thiên động địa.
Khóc đến mệt mỏi thì ngủ, trong mộng tiếp tục khóc, ở trong mộng cũng khóc đến mệt mỏi, liền tỉnh.
Bình Nam vương không biết đi nơi nào, trong phòng thật trống trãi, ta nằm trên giường một mình, nhìn chằm chằm vào trần nhà cao cao bên trên. Trong đầu tự hỏi rất nhiều vấn đề, tỷ như, buổi tối là ăn thịt gà nướng được không? Hay là ăn thanh duẩn nấm hương? Hoặc là cá chép hấp, cuối cùng ta quyết định, ăn hết tất cả, ta nghĩ Bình Nam vương hẳn là sẽ không hẹp hòi lắm đâu.
Ta kéo kéo mớ xiềng xích trên tay, vòng trang sức phát ra thanh âm leng keng leng keng. Nhìn cả sợi xích thẳng tắp nối đến trần nhà, ta thấy chán lắm, bèn đem xiềng xích giật giật, giật giật…
Đột nhiên, trong đầu ta phát sinh ra một ý tưởng. Trời ơi, sao ta lại có thể ngu đến vậy chớ, xiềng xích là do ngân giảo thiết có pha Thiên Tàm Ti tạo ra, nhưng trần nhà thì không phải a.
Ha ha ~~ ta nghĩ, cái này là gỗ a, sẽ dễ dàng phá hủy hơn cái kia nhiều.
Ta đứng giữa nhà, dùng sức phi thân, nâng tay giật mạnh xà ngang. Xiềng xích lẻng xẻng rơi xuống đất, xà ngang cũng “ba" một tiếng rớt xuống luôn, căn phòng thì có chút lay động.
Ai nha nha, xem ra chất lượng của cái phòng này không được tốt lắm, ta mới phá hủy một cái xà ngang thôi mà.
Ha ha, sao ta thông minh quá vậy ta, Tuyên Kỳ chắc là ở gần đây, ta muốn nhìn thấy hắn ngay tức khắc a.
Ta chạy tới cửa vừa định đi ra ngoài, chợt nghe gặp xa xa có người đi đến. Ta nghe ra, là Bình Nam vương.
Kỳ thật ta không cần sợ hắn, giống như sư phó tuy rằng đánh không lại ta, ta lại vẫn là không dám chọc sư phó sinh tức giận, ách… Được rồi, ta thừa nhận, trên thực tế là ta chọc giận sư phó không ít lần… Theo bản năng, ta không muốn làm cho Bình Nam vương biết.
Cho nên ta lập tức mở cửa sổ, đem xà ngang ném ra ngoài, lấy chăn phủ lên. Sau đó móc xiềng xích lên một chỗ cao cao trên trần. Vừa làm xong, Bình Nam vương gia đẩy cửa vào, phía sau còn có một đám người.
Vừa thấy ta, Bình Nam vương liền hướng lại đây ôm ta thật chặt, “Thanh Trì, thật tốt quá, thủ chiến báo cáo thắng lợi, hoàng huynh bọn họ thua."
Hô ~~ không bị phát hiện, sư phó nói quả nhiên đúng, chiến thắng có khả năng làm người ta chủ quan a.
“Đến," Bình Nam vương lấy ra trong ngực một cái bình sứ nhỏ, “Để ăn mừng chiến thắng, uống ngay nào."
Ta nghiêng đầu nhìn cái bình nhỏ. Bình Nam vương gia không chờ đợi, giữ lấy đầu ta, nắm chóp mũi ta, rót bình sứ vào miệng ta.
Aish, thắng lợi quả nhiên khiến người ta chủ quan mà, ta không cẩn thận một chút, đã bị hắn phổng tay trên rồi.
Chân mềm nhũn, ta té ngã vào ngực Bình Nam vương gia.
“Thanh Trì a," hắn ở ta bên tai nhẹ giọng nói, “Kỳ thật ta cũng không muốn dùng thủ đoạn cực đoan như thế này để có được ngươi, chính là ta thật sự chờ không kịp …"
Độc dược a, ha hả ~~ ta sẽ giải, nhưng mà, đây là cái gì thế? Ta chưa thấy qua a.
Bình Nam vương thấy ta nhíu mày, cười khẽ: “Tiêu Hồn đan, xuân dược thượng hạng, muốn giải độc, chỉ ta mới có thể giúp ngươi."
Xuân dược? Sư phó không có dạy ta giải bằng cách nào a.
Từ tiểu huynh đệ dâng lên một đợt triều cường nóng rực, ta nắm chặt tay Bình Nam vương, vô thức rên rỉ nhè nhẹ. Không xong rồi, ta không phải cố ý a. Ta bắt đầu thấy kích động, không biết phải làm sao cho phải.
Bình Nam vương tựa hồ thực vừa lòng với phản ứng của ta, ta nghe người bên ngoài nói: “Các ngươi đều đi ra ngoài, cách xa thiệt xa, vô luận phát sinh chuyện gì cũng không được lại đây quấy rầy…"
Hắn ôm ta đến trên giường.
“Thanh Trì…" Bình Nam vương nỉ non bên tai ta, “Ta nhất định phải có được ngươi…"
Hô hấp của ta trở nên dồn dập, mặt mơ hồ đỏ lên, ta cảm thấy bên trong thân mình dường như có một cơn dục vọng cần phát tiết.
Bình Nam vương vạch quần áo ta ra, đặt tay lên thân mình tuyết trắng của ta, vỗ về chơi đùa cao thấp, “Thật sự là đẹp đến đau lòng, khó trách hoàng huynh mê muội ngươi như thế, thân mình này quả nhiên là phong tình vạn chủng, chỉ sờ thôi đã khiến cho người ta dục tiên dục tử…"
Hắn bắt đầu cắn nhẹ vào cổ ta, ta lập tức nhịn không được nhỏ giọng khẽ rên một tiếng. Bình Nam vương thực vừa lòng, tiếp tục liếm xuống dưới, nước miếng dính đầy cơ thể của ta, tay ta, muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn lại giữ chặt lấy nó, “Đừng khẩn trương, xem, thân thể của ngươi giãn ra nhanh thật, chờ một chút có hơi đau a… Đến, thả lỏng đừng chịu đựng, theo bản năng, muốn như thế nào thì cứ như thế đó."
Là vậy ư, ta nghĩ nghĩ, thả lỏng? Theo bản năng? Ha hả ~~ ta sẽ ~~
Ta xoay người, đem Bình Nam vương áp đảo ở trên giường.
“A a?" Bình Nam vương hỏi ta với vẻ mặt hết sức kì quái, “Thanh Trì, ngươi muốn làm gì?"
“Giải độc a."
“Giải độc gì chứ?"
“Ừ, thì ngươi nói, phải theo bản năng mà?"
“Đúng vậy đúng vậy, có điều… hình như có điểm kỳ quái…"
“Kì cái gì? Vậy là được rồi…" Ta một phen nắm áo Bình Nam vương
“Thanh Trì, ngươi muốn cái gì thế?" Hắn bắt hô to, “Buông a ~~ không cần mà…"
“Hầy, cho ta ăn xuân dược chính là ngươi, hiện tại hô to không cần cũng là ngươi, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào chớ?" Quả là cái người khó chiều lòng mà.
“Người tới a, cứu mạng…"
Hắn thật khờ, đã nói với người ta vô luận phát sinh chuyện gì cũng không được vào, hiện giờ còn hô to người tới để làm chi? Đương nhiên không ai tiến vào cứu hắn. Ta vô cùng cao hứng cởi hết quần áo trên người hắn.
“Dừng tay a…"
Phiền quá đi, rõ ràng là chính ngươi nói, chỉ có ngươi mới có thể thay ta giải độc mà? Lật lọng, ta tức tối vô cùng, điểm hết đại huyệt trên người hắn, hắn lập tức im lặng. Chính là trong ánh mắt dường như chan chứa nước mắt, ngươi khóc cái gì khóc a, ta đây bị hạ độc còn không có khóc á.
Kết quả, độc trên người ta, theo tiếng thét thảm thương của Bình Nam vương gia giải khai.
Ta đến bên cạnh Tiểu Thu Tử, nhìn quyển sổ vàng gắn trục, trên đó có viết một đống con kiến, thật rậm rạp. Ta coi không hiểu gì hết, tuy là mỗi ngày sư phó đều bắt ta viết chữ, nhưng ta chỉ có viết chớ không nhớ được gì hết, ta đây không quen biết chúng nó a. (khổ, em nó mù chữ) Có điều, ta nhìn góc trái, thấy có một cái ấn kí đỏ thắm. Những ấn kí khác đều là tròn vo hoặc là vuông vức, không có so le bất đồng đều như nó. Ta đếm một chút, có năm cạnh, nga, ta đếm chính xác a. (mời coi lại chương trước để biết vụ ấn ký năm cạnh)
Hoàng Hậu nương nương bắt đầu thút tha thút thít rơi nước mắt. Nàng vừa khóc, hai vị nương nương khác cũng khóc theo, làm như ta phụ bạc các nàng không bằng.
Hoàng hậu đứng lên, ở ngồi mép giường của ta, đặt tay lên trán ta, “Thanh Trì a, trở về đi, Hoàng Thượng… bị bệnh…"
Ta từ trên giường trở mình đứng dậy, “Tuyên Kỳ bị bệnh?"
Ta bị bệnh, bởi vì ta đau lòng, Tuyên Kỳ cũng bị bệnh, chẳng lẽ hắn cũng là đau lòng sao?
Hoàng Hậu không để ý tới thắc mắc của ta, tiếp tục nói cho xong, “Kỳ thật, ngay từ đầu bước vào chốn cung đình này, trong lòng ta đã rất rõ ràng, từ xưa đến nay, đế vương chỉ có sủng, có thương, chứ chưa bao giờ có yêu. Ân sủng cũng chỉ là nhất thời, ban cho nhà cao cửa rộng cũng chỉ là vật ngoài thân. Với người khác, làm Hoàng Hậu chính là quốc mẫu, còn với Hoàng Thượng, đó là công cụ. Quốc gia đại sự ta quản không được, nhưng gia sự, ta phải thay Hoàng Thượng an bài thỏa đáng."
Nước mắt không ngừng chảy trên khuôn mặt nàng, ai nha nha, ta thấy đau lòng quá.
“Từ lúc Hoàng Thượng gặp ngươi, cả người tựa hồ đều thay đổi. Ngày trước, Hoàng Thượng từng sủng ái một ả phi tử nọ đến vô pháp vô thiên, thậm chí có thể chấp nhận khuynh quốc khuynh thành chỉ để đổi lấy nụ cười của mỹ nhân. Nhưng hiện tại, Hoàng Thượng lại không như thế… Cả người đều như mất hồn…"
Mất hồn? Lòng ta càng đau đớn hơn, sư phó từng nói, chỉ người chết mới không có linh hồn a.
“Ngày đó, thị vệ ở ngự hoa viên là do ta hạ độc, mục đích chính là muốn tách Hoàng Thượng ra khỏi ngươi. Ta cứ ngỡ rằng nếu cách xa ngươi, Hoàng Thượng sẽ hồi tâm chuyển ý. Nhưng mà, ta sai rồi. Ta chưa từng thấy Hoàng Thượng tiều tụy như thế. Hôm nay là ngày Bùi Vân Thường tiến cung, thế nhưng Hoàng Thượng một chút tươi cười cũng không hề có. Đã rất nhiều ngày, ngài chưa lâm hạnh phi tử nào, chỉ toàn uống rượu mà thôi, uống đến say mèm."
“Cho nên, ta gặp Hoàng Thượng kể rõ sự tình. Hoàng Thượng mừng rỡ đến mức quên cả trách cứ chúng ta lỗ mãng, vội vội vàng vàng hạ thánh chỉ. Ngài ấy thậm chí còn chờ không kịp cung nhân đến để tuyên chỉ, tức tốc phái chúng ta đến đây. Nếu không phải chúng ta ngăn ngài ấy lại, e là Hoàng Thượng đã đích thân đến Lãnh Nguyệt cung. Ngươi phải biết rằng, hoàng đế không thể vào Lãnh Nguyệt cung a."
“Thanh Trì a, ngươi biết không? Đây là yêu a, không phải sủng, cũng không phải thương, mà chính là yêu. Xưa nay, người được đế vương sủng ái là vô số kể, nhưng kẻ có được tình yêu của đế vương lại ít ỏi không bao nhiêu. Mà ngươi, là một trong số những kẻ may mắn hiếm hoi ấy."
“Vì ngươi, Hoàng Thượng có thể bất chấp thân phận, tại triều đình cãi nhau cùng các đại thần. Tuy ngươi là nam nhân, ngài ấy vẫn muốn lấy ngươi, phong ngươi làm phi tử."
“Ách…" Ta chen vào nói, bởi vì ta có chút không rõ, “Vì sao là nam nhân thì không thể gả cho hắn chớ, Thanh Trữ sư huynh vừa cưới Thanh Bình sự đệ a, ta còn được ăn bánh cưới nữa mà." (Yến môn của em ấy là một động BL, từ sư phụ tới sư huynh đệ đều thờ BL)
“Ừm…" Hoàng Hậu sửng sốt một chút, “Này… không có trưởng bối nào hy vọng con mình lấy một người cùng giới a."
“Hôn lễ là do sư phó của ta chủ trì."
“Sao chứ? … Như vậy… đó là trường hợp đặc biệt…"
“Sư bá còn tặng lễ vật nữa mà."
“Trời ạ," Hoàng Hậu rốt cục bắt đầu khóc thét, “Nhà ngươi dạy dỗ ngươi kiểu gì thế này?"
…
Ta chạy ra Lãnh Nguyệt cung. Xa xa, ta thấy Tuyên Kỳ đứng ở bên cạnh bụi hoa trước cung.
Cách bụi hoa, ta ngừng lại, nhìn Tuyên Kỳ từ xa. Tuyên Kỳ xem qua gầy rất nhiều, thiệt sự… tiều tụy lắm…là như thế đó…
“Thanh Trì," Tuyên Kỳ hô to, “Là lỗi của trẫm, trẫm trách lầm ngươi, …"
Ta đứng tại chỗ, không nói lời nào.
“Nè, lại đây đi, lại đây với trẫm."
Ta cười, phi thân, lướt qua bụi hoa, nhưng mà… đói quá… Ba ngày rồi ta chưa có ăn cơm, ân~~ chỉ ăn vài cái bánh bao, chút hoa quả, và một ít điểm tâm mà thôi ~~ thật sự đói quá đi, bay được nửa đường, ta lắc lư lắc lư, rồi lăn đùng ra đất. (ai kêu em bay làm chi)
Đột nhiên, ta cảm thấy có một cánh tay vững chãi nâng ta lên, Tuyên Kỳ sao? Hắn đang đứng trước mặt ta mà? Ta quay đầu lại, trời ạ, dĩ nhiên là đã lâu không thấy – Bình Nam vương gia a. Nguy rồi, sư phó dặn ta phải mắt xem lục lộ, tai nghe bát phương, kết quả ta chỉ mãi nhìn Tuyên Kỳ, thiệt sự đã quên bên người còn có những kẻ khác. Ta nâng cao tinh thần vận khí, muốn thoát ra khỏi ngực hắn, có điều ta đói quá đi, đã nghèo còn gặp cái eo nữa, thiệt khổ quá mà. Bình Nam vương gia đã nhanh tay điểm hết mấy đại huyệt sau lưng ta rồi. Ta bị một cái khăn tẩm Thập Hương Nhuyễn Cốt Tán che cả mũi lẫn miệng. Trong mơ hồ, ta nghe hắn nói với Tuyên Kỳ: “Hoàng huynh, muốn Yến Thanh Trì, lấy binh quyền đến đổi."
…
Khi dược tính của Thập Hương Nhuyễn Cốt Tán được giải, ta tỉnh lại, thấy mình đã ở một nơi rất lạ lẫm. Ta nhìn bốn phía màn bay phất phơ, trong não còn có vài phần hỗn độn.
Có người đẩy cửa tiếng vào. Vừa nghe thấy giọng nói đáng ghét của hắn, ta đã biết là Bình Nam vương gia.
Hắn vén màn trên giường, tiến vào, nâng cằm ta lên, “Có người lúc đầu a, mới nhìn là khó ưa, sau càng nhìn càng thấy mê hoặc. Có người lúc đầu a, diện mạo bình thường thôi, sau càng xem càng thấy vừa mắt. Mà ngươi a, vừa gặp đã khiến người ta kinh diễm, càng nhìn càng khiến cho người ta si mê… Ngươi quả nhiên là có võ công, người bình thường không thể tỉnh táo lại một cách nhanh chóng như này được… ha hả… xem bộ ta sử dụng Thiên Tàm Ti thiết chế thành xiềng xích này, quả không uổng công nha…"
Ta cúi đầu, phát hiện trên người mình quả nhiên có hơn một cái xiềng xích. Cổ tay trái bị cột vào một cái vòng trang sức thiệt dài, nối thẳng đến trần nhà. Nhìn chiều dài của nó xem, muốn đi lại trong phòng là không thành vấn đề, có điều không thể ra khỏi cửa lớn và cửa sổ a.
Ta quơ quơ cổ tay, xiềng xích phát ra thanh âm thanh thúy.
Ngân giảo thiết? Không thành vấn đề, ta có thể phá hủy nó dễ dàng, nhưng là, Thiên Tàm Ti… Đều tại sư phó a, hừ, ai bảo lúc trước ngài ấy không cho ta đụng đến Thiên Tàm Ti, báo hại ta bây giờ không giải trừ được. Biết vậy lúc trước để Tuyên Kỳ dùng Thiên Tàm Ti buộc ta cho rồi.
Bình Nam vương lấy ra trong ngực một cái kim bài hình con hổ nhỏ, mà chỉ có một nửa thôi, “Muốn gì đó? Suy nghĩ về hoàng huynh sao? Vậy cứ thoải mái nghĩ đi, ta nói, ngươi muốn về a, lấy một nửa binh quyền còn lại đến đổi đi… Hừm? Thế nào? Ngươi muốn hắn dùng một nửa binh quyền đổi lấy ngươi không?"
“Sẽ không," ta lập tức trả lời chắc như đinh đóng cột. Bởi vì, ta cho rằng ta có giá trị hơn nhiều so với cái gì nửa binh quyền hắn đang cầm a. Từng có một vì đại thúc nói với ta, chỉ cần ta ở cùng hắn, hắn sẽ cho ta ba nghìn hai hoàng kim. Ba nghìn hai hoàng kim đó nha, đủ làm một đống kim bài hổ nhỏ trong tay ngươi, huống chi ngươi chỉ có một nửa thôi.
“Ngươi hiểu rõ hoàng huynh đến vậy à?"
“Ừ…" Ta gật đầu, bởi vì ta cảm thấy được đối với Tuyên Kỳ ta cũng có chút quý giá.
Hắn lại xoa cằm của ta, “Thật sự là một đứa nhỏ thú vị, hay là ngươi theo ta đi. Ngươi cũng nói hoàng huynh không có khả năng dung bình quyền đổi lấy ngươi, bởi vì đó là mạng của hắn a."
“Không tốt, bởi vì ta là thiên hạ đệ nhất củaTuyên Kỳ."
“Thiên hạ đệ nhất sao?" Bình Nam vương nhíu mày.
“Tuyên Kỳ nói, ta là thiên hạ đệ nhất trong lòng hắn đó."
“Vậy ngươi cũng làm thiên hạ đệ nhất trong lòng ta được không?"
“Không được."
“Tại sao?"
“…" Tại sao ư? Ta cũng không biết a.
“Bởi vì hắn là Hoàng Thượng? Tốt lắm, ta sẽ lên làm hoàng đế, ngươi cứ chờ xem."
Dường như không phải bởi vì như vậy a…
Ngoài cửa có người nhẹ giọng gõ cửa, “Vương gia, Hoàng Thượng phái người đưa binh phù đến đây."
“Hừ…" Bình Nam vương hừ một tiếng, “Đưa đến đây nhanh thế ư? Khẳng định là giả, muốn gạt ta hả? Không dễ dàng như vậy đâu, phái người đưa trở về đi… Yến Thanh Trì, đừng nghĩ chạy trốn, ngươi phá không được ngân giảo thiết pha Thiên Tàm Ti đâu."
Nói xong, hắn đá cánh cửa mà đi.
Hừ, ai nói ngươi ông nội ta đây phá không được cái thứ vòng vèo này chớ, ta cầm lên xiềng xích, đưa tới bên miệng, ta cắn, ta cắn, ta cắn cắn cắn…
Cắn cắn rồi ta ngậm xiềng xích ngủ quên luôn. Khi ta tỉnh ngủ, hoàn hồn, phát hiện khóe miệng có chút ướt át, nha, ta chảy nước miếng á? Đều do ta ngậm cái thứ này ngủ nè, sư phó cấm ta không được ngậm thứ gì lúc ngủ, tuy rằng ta căn bản chưa từng nghe qua vài lần.
Ngoài cửa ánh dương chiếu rọi, Bình Nam vương gia đẩy cửa tiến vào. Vừa nhìn thấy ta, sắc mặt hắn liền biến đổi trầm trọng. Gì chứ? Ta thiệt đáng sợ sao? Ngày hôm qua còn không có sợ như vậy mà… ách, có thể nào hắn thấy sợ ta quá nên giờ thả ta không?
Bình Nam vương vọt tới trên giường, ôm ta, mở miệng ta ra, hô to: “Ngươi là cái gì thế này? Trời ạ, cư nhiên là mẻ một cái răng… Người đâu, tìm đại phu đến, mau lên…"
Răng? Ta lau khóe miệng, phát hiện nước miếng là màu đỏ. Hơn nữa ta thử thổi thổi, răng cửa quả là có khe hở a… thú vị quá.
“Đứa ngốc…" Bình Nam vương mắng ta, cầm lên đoạn xiềng xích bị ta cắn, “A? … Ngươi… Cư nhiên… Cắn hết một nửa? … Người đâu, ổ khóa này là ai làm ra, là đồ giả … Dám gạt ta sao? Không muốn sống chăng?"
Thầy thuốc hốt ha hốt hoảng, vội vàng chạy tới, ở trên răng của ta bôi một đống thuốc, còn nói về sau không được cắn vật cứng nữa. Kết quả là xiềng xích của Bình Nam vương gia lại được gia cố dài thêm một đoạn, hơn nữa bề mặt còn bọc một lớp bông thiệt dày.
Hừ ~~ ngươi cho rằng làm vậy là được sao? Ta mặc kệ, đổi chỗ khác, ta lại cắn tiếp…
Ta ngồi ở trên giường, đang cầm xiềng xích gặm nhấm. Cơm hả? Không ăn, không rảnh.
Bình Nam vương gia không có việc gì làm cứ vào đây hoài, hơn nữa còn ngồi đây lâu ơi là lâu, nói nói gì đó, ta nghe không hiểu cái gì hết. Mà thiệt ra ta có để ý tới hắn đâu.
“Tại sao ngươi cứ phải nhất định lấy cho bằng được cái binh quyền gì gì đó chớ?" Ta vừa ngậm xiềng xích vừa hỏi hắn.
“Nhớ tới là thấy tức à, " hắn nói, “Nguyên bản chúng ta thực lực tương đương, thế nhưng hoàng huynh lại lợi dụng thế lực của Bùi tướng quan đối phó ta… Cho nên ta tương kế tựu kế, góp nhặt một số chứng cứ phạm tội của Bùi tướng quân, nhờ một vị đại thần giao cho hoàng huynh. Cơ mà không biết nửa đường có trục trặc gì, bồ câu truyền tin hoàn toàn không thấy. Vì vậy ta phải dung đến hạ sách này."
A? Không hiểu tại sao trong đầu ta lại hiện ra cái khăn vàng ta dùng để đi nhà xí hồi ở lãnh cung, nhưng mà trực giác nói cho ta biết, nó với Bình Nam vương gia không có quan hệ a, không liên quan a…
Ta thấy Bình Nam vương gia này nhàn nhã gì đâu, mỗi ngày đều tới đưa ta một đống đá, ta không hứng thú mấy, có điều chúng nó đủ loại màu sắc, xem cũng vui. Ta được biết trong đó có cái tên là “Ngọc", rồi có cái gọi là cái gì “Đầu Ngựa" gì gì nữa (chính là Mã Não). Mấy cái kim quả tử so ra hay ho hơn nhiều. (mình chả biết kim quả tử là cái gì T_T)
Có hôm, Bình Nam vương gia thấy trên cổ của ta có khối Thiên Sơn Huyết Ngọc, hỏi ta làm sao mà có. Ta nói là Tuyên Kỳ cho ta, hắn liền tức giận, lập tức bứt nó ra. Trời ạ, thích thì ta cho, cần gì phải làm vậy chớ, đâu phải ta không muốn cho ngươi.
“Vật đính ước sao?" Hắn hỏi ta.
“Vật đính ước" là cái gì cơ? Ta không biết, khối Huyết Ngọc này còn đeo trên cổ ta là do nó không có ăn ngon như Trân Châu.
Bình Nam vương gia lục lọi trong đống đá, tìm ra một khối ngọc khác, đeo vào người ta, “Đây là Hoàng Ti Ngọc, là vật hiếm thấy nhất trên thế gian, so với khối Huyết Ngọc kia còn tốt hơn rất nhiều, thích không?"
Ta lắc đầu, bởi vì, cái khối ngọc này nhỏ hơn khối Huyết Ngọc của ta nhiều lắm, ta cảm thấy bị thiệt thòi.
Kết quả, Bình Nam vương gia lại tức giận, một quyền đập tan cái bàn, xô cửa mà đi. Kim quả tử lăn lông lốc dưới đất. Mệt ngươi, rõ ràng ta mới là người thiệt thòi, ngươi tức giận để làm chi chớ. Còn có, làm cho mấy cái kim quả tử kia đứng lên thật phiền toái, ta phải gọi người giúp ta mới được.
Rõ ràng là tức giận, ấy thế mà ngày hôm sau, Bình Nam vương gia lại cười hì hì xuất hiện. Lần này hắn đem đi hết mấy tảng đá trong phòng, mang đến một đống gì đó rất cổ quái.
“Này là cống phẩm của thương nhân Tây Dương, rất mới mẻ a."
Nếu hắn chính là muốn hấp dẫn lực chú ý của ta thì hắn thành công rồi đó. Suốt một ngày, ta đều tập trung nghiên cứu mấy thứ ấy. Bình Nam vương gia nhìn bộ dáng tò mò của ta, có vẻ hứng thú lắm, hắn vui vẻ rời đi.
Ta phát hiện có chuyện thú vị lắm. Mỗi khi mà cái mũi tên dài trong hai cái mũi tên giống nhau tiến đến điểm cao nhất, là nó đều bắn ra một con chim nhỏ, sau đó kêu:"Cúc cu, cúc cu"
Ta ghé mặt vào nó, chờ đợi cái mũi tên kia tiến tới điểm cao nhất. Bình Nam vương gia không biết đã trở lại từ lúc nào, đứng ở đằng sau ta, hỏi, “Ngươi nhìn cái gì thế?"
Ta không muốn bỏ lỡ lúc con chim nhỏ đi ra, cho nên không để ý đến hắn, hắn cũng im lặng chờ ta luôn.
Đột nhiên, ở cạnh bàn, xuất hiện một pho tượng em bé có cánh. Nó hấp dẫn tầm mắt ta, ta xoay người muốn lấy. Nhưng mà, tục ngữ nói a, thiên bất toại nhân nguyện (ông trời không chiều lòng người), vào thời điểm ta xoay người đi, con chim nhỏ bắn ra, bất quá kỳ quái ở chỗ tiếng kêu của chim nhỏ không giống thanh âm bình thường, là một tiếng hét thảm thương. Ta quay đầu nhìn lại, thấy Bình Nam vương gia ôm cái mũi chảy máu, chạy ra ngoài.
Lạ thật, sao hôm nay nay hắn có thể đi ra ngoài nhanh vậy ta, “Ngươi đi đâu đó?"
Hắn trả lời ta bằng thanh âm nặng nề, “Ta… đi tìm đại phu nối xương chữa thương…"
Thật là, dễ dàng bị thương như vậy sao, yếu ớt quá.
Tốn cả ngày không có làm được gì. Ta lại quay về giường, tiếp tục cắn xiềng xích.
Ta nằm mơ, mơ thấy sư phó mắng ta. Ngài ấy nói ta không đi làm thiên hạ đệ nhất, lại ở lì trong căn phòng bé tí ở phủ Bình Nam vương cắn xiềng xích. Sau đó ta khóc, ta nói, không phải ta không làm tốt thiên hạ đệ nhất, mà là Bình Nam vương gia hắn không cho ta đi. Càng nghĩ muốn ta càng khó chịu, ngực càng thấy đau, cảm giác như không khí cũng không đủ thở, lại uỷ khuất gấp bội.
Thiên hạ đệ nhất a, tưởng tượng đến Tuyên Kỳ, trong lòng càng buồn hơn nữa, “Thiên hạ đệ nhất…" Ta thì thào vô nghĩa.
“Lại là thiên hạ đệ nhất?"
Ách? Ai đang nói chuyện? Ta miễn cưỡng mở to mắt, là Bình Nam vương đè trên người ta, khó trách ta cảm thấy ngực có điểm đau.
Hắn giữ lấy đầu ta, lưỡi tiến đến miệng ta, liếm liếm, hừ, lưỡi sai? Sợ gì ngươi chớ? Ta cũng vương đầu lưỡi tiếp đánh. Kết quả… kết quả là hắn càng liếm càng hăng hái, còn nhân tiện tháo quần áo ta ra, liếm một đường từ miệng đến cổ. (ôi, dã man quá, báo động đỏ)
“A," ta đột nhiên phát hiện một việc, “Người ngươi sao nóng vậy? Chẳng lẽ phát sốt? Không được a, phải hạ hỏa, đến, tay của ta mới vừa sờ qua xiềng xích, thiệt mát, để ta giúp ngươi một phen."
Ta luồn tay vào áo hắn.
Bình Nam vương gia ngẩn đầu nhìn ta, liếc một cái, sau đó máu từ lỗ mũi hắn bắt đầu ồ ạt chảy ra bên ngoài, trời ơi ~~ nhìn ngươi xem, ngày hôm qua là nối xương chữa thương, hôm nay lại đổ máu mũi, ngươi thiệt đúng là, quá yếu ớt mà. Để xem, làm sao săn sóc ngươi đây. Lúc trước, Thanh Trữ sư huynh bi thương, Thanh Bình sư đệ xé áo để băng bó vết thương cho huynh ấy, nhưng mà lúc đó, là dùng áo của huynh ấy. Còn lúc này, so với cái áo choàng xa tanh trên người Bình Nam vương gia, ta cảm thấy áo mình thích hợp hơn.
Bình Nam vương gia quệt máu trên mặt, “Ngươi, tự tìm …"
Nói xong lại nằm úp lên mình ta. Thiệt là, ta mới giải nhiệt cho hắn, cớ gì bây giờ lại nóng lên nữa, lãng phí a.
Đúng lúc này, ngoài cửa có một người nhẹ giọng bẩm báo, “Vương gia, kinh thành báo lại."
“Không rảnh…" Bình Nam vương gia tức giận nói.
“… Vương gia, Hoàng Thượng xuất binh…"
“Cái gì?" Bình Nam vương nghiêng người, từ mình ta đứng lên.
“Tiên phong là Bùi tướng quân…"
“Bùi…?" Bình Nam vương la to, “Hắn? Tức chết ta, hoàng huynh cư nhiên còn dùng hắn."
“Vương gia…"
“Có chuyện gì nói mau," Bình Nam vương tức giận cắn loạn, “Ấp a ấp úng làm quái gì?"
“Bùi… Bùi tướng quân hiện tại ở đại sảnh…"
“A? …" Bình Nam vương bùm một tiếng té dưới sàng, “Hắn… Hắn không phải tiên phong sao? Làm sao lại chạy tới đây? … Khốn kiếp, đúng không phải chuyện tốt mà…"
Bình Nam vương đi rồi, ta chán đến chết nằm ở trên giường, nhìn trần nhà, cắn xiềng xích.
Thì ra Tuyên Kỳ đến đây nha, thiệt nhớ hắn quá mà, thiệt muốn nhìn thấy hắn lúc này a. Ta cũng không biết đến bao giờ mới phá được cái thừ vòng trang sức chết tiệt này nữa. Bởi vì hễ ta cắn đứt một đọan xiềng xích là Bình Nam vương gia lại gắn vào một đoạn khác dài thêm. Ta chỉ có thể lén cắn mà thôi, ta cắn ít lắm. Mà lần nào ta bị mẻ răng, Bình Nam vương gia cũng biết hết, vì mỗi ngày hắn đều đưa lưỡi vào miệng ta đếm răng!
“Yến Thanh Trì, ngươi không được cắn nữa, " hắn phát hỏa, hỏi ta, “Thanh Trì a, ta không được sao? Ta rốt cuộc có gì thua kém hoàng huynh? Hắn có thể đưa cho ngươi thứ gì, ta đều có thể cho ngươi."
“Ta là thiên hạ đệ nhất ‘bổn cung’ của Tuyên Kỳ a, ngươi có thể cho ta sao?"
“… Ta cho ngươi mười."
“Ách… Sư phó nói… Tiền nào của nấy, nghi ngờ đây là đồ dỏm a."
“…" Không biết vì sao, Bình Nam vương gia lại tức giận nữa.
Tóm lại là ngày nào Bình Nam vương gia cũng tức giận, ngày nào cũng thích dính vào ta. Nhất là là mỗi lúc ta chán mấy thứ đồ chơi Tây Dương mà đi cắn xiềng xích, hắn điên cuồng giận dữ.
Trên cái giường to thiệt to, Bình Nam vương ôm eo ta, đem ta ấp ủ trong ngực hắn, trên mặt đất có một người đang quỳ.
“Còn có cái gì mới mẻ thì làm hết ra cho ta," Bình Nam vương điên cuồng hét lên, “Các ngươi chỉ có chút năng lực vậy thôi sao? Ta bỏ ra nhiều tiền như thế, mời các ngươi về là cho các ngươi đến hưởng cơm à?"
“Vương gia…" Trên mặt đất có một người nói, nghe nói người kia là quản gia trong vươgn phủ, “Yến… Yến công tử trời sanh tính thanh cao, chỉ sợ mấy thứ đồ chơi này không hấp dẫn được a."
Thanh cao? Hắn là chỉ việc ta không mấy hòn đá đủ mọi màu cùng vàng bạc này kia sao? Ngu ngốc, tốt xấu gì đại gia ta cũng được cho là từng hành tẩu giang hồ a, ách… ý ta là, không phải ta không biết chúng nó giá trị, chính là đối với ta không như vậy thôi.
Ở trên núi, không có buôn bán gì hết, cho nên ta không cần. Ở trong cung, Tuyên Kỳ chuẩn bị tốt mọi thứ cho ta, nên ta cũng không cần. Hiện tại, Bình Nam vương nhốt ta trong phòng, sao ta dùng được mấy thứ đó chớ? Ta không rõ ta thanh cao nỗi gì a?
“Nghĩ không được trò gì cho Thanh Trì tiêu khiển, các ngươi chuẩn bị chịu phạt đi!" Bình Nam vương nhẹ nhàng nói, làm cho người có lien can run rẩy không thôi.
Kỳ thật, muốn cho ta vui cũng đơn giản thôi mà. Lúc nha hoàn tỷ tỷ đem bánh quy xốp tới cho ta, ta nhe răng cười đến mang tai luôn í chứ.
Nha hoàn tỷ tỷ cầm thỏi vàng đi ra ngoài, Bình Nam vương gia bừng tỉnh đại ngộ, vỗ vỗ đầu, “Đúng rồi, sao ta lại không nghĩ tới nhỉ? Truyền lệnh ta, đem tất cả đầu bếp trong thành đến vương phủ… Dám trái lệnh, quất một trăm roi… dẹp tiệm hắn, đốt nhà hắn…"
Ta hạnh phúc cầm lên một mẩu bánh quy xốp trắng như tuyết, đưa nó đến miệng. Tuyên Kỳ thích nhất là ngậm loại điểm tâm này, xong rồi đưa vào miệng ta, nói là điểm tâm lăn nước miếng sẽ ăn ngon hơn. (trời ạ, lừa gạt con nít)
Ta nhẹ nhàng cắn một miếng, lập tức, có một loại đau đớn từ răng trỗi dậy truyền đến toàn thân. Ta liền vứt bỏ bánh quy xốp, sờ sờ răng, a a ô ô kêu vài tiếng. Ta cực kì muốn ăn bánh quy xốp, vì thế lại cầm lên, cắn, rồi lại đau, ném xuống, a ô hô to, cầm trở lại… Cứ như thế vài lần, rốt cục ta đem bánh quy xốp ném trở về đĩa, tức giận ngồi trên ghế.
Bình Nam vương ngồi xem phản ứng của ta, cười ha hả đem ta ngồi trên đùi hắn. Ta bực bội không thèm để ý hắn, hắn mở miệng ta ra, đưa tay vào miệng ta, vuốt từng cái răng một. Trời ơi, thiệt bẩn, sư phó có nói, cái gì cho vào miệng cũng phải rửa sạch rồi mới được cho vào, ta nào có thấy hắn rời khỏi đây bao giờ đâu. Hắn thiệt thông minh, rút ngay tay ra đúng lúc ta há miệng cắn tay hắn.
“Nhìn ngươi, hiện tại biết đau rồi chứ, mỗi ngày đều cứng đầu cắn phá cái vòng kia làm chi, tội gì phải làm thế? Ngươi làm hư hết cả răng rồi này, ngay cả điểm tâm đều ăn không hết."
Hắn nói chưa dứt lời, càng nói, ta liền cảm thấy được càng ủy khuất, nước mắt cũng gần như muốn trào ra.
“Hảo hảo hảo, " Bình Nam vương thấy thế, nhẹ giọng, “Chớ khóc, chớ khóc, muốn ăn bánh quy xốp sao?"
Ta gật đầu.
“Tốt lắm, ăn thế này sẽ không đau răng nè, " hắn cho bánh quy xốp vào miệng nhấm nháp, rồi đút vào miệng ta, “Như vậy ngươi sẽ không cần phải cắn, đương nhiên răng cũng không đau."
Ta ngậm trong miệng mớ bánh quy xốp vụn vặt. Aish, nó không có hương vị ngọt ngào, vừa mềm, vừa thơm giống như khi Tuyên Kỳ đút cho ta. Thật sự quá khác biệt mà, Tuyên Kỳ cho ta ăn bánh quy xốp lăn nước miếng là ngọt còn cái thứ Bình Nam vương gia cho ta ăn sao mà khủng khiếp quá đi.
Ta nghĩ đến cả cuộc đời sẽ không còn cơ hội nào được ăn thứ bánh quy xốp ngon như vậy, ta quẹt quẹt miệng, đẩy Bình Nam vương gia ra, vùi đầu vào chăn bông khóc rống lên.
Bình Nam vương khẩn trương, “Ta làm sai cái gì? Tại sao ăn bánh quy xốp rồi vẫn khóc chứ? Ngươi nói a, không thích bánh quy xốp, ta liền đổi khác a…"
Kỳ thật ngươi chẳng có gì sai hết, ta cũng không phải không thích bánh quy xốp, chính là ta thấy bánh quy xốp thì nghĩ đến Tuyên Kỳ, nhớ tới Tuyên Kỳ, tim ta đau lắm. Khách quan mà nói, ở Bình Nam vương phủ cũng không có gì không tốt, muốn cái gì sẽ có cái đó, tuyệt đối không thua kém với chỗ của Tuyên Kỳ, ngoại trừ việc ta bị khóa bằng xiềng xích. Nhưng hắn nói qua, chỉ cần ta đồng ý ở cùng hắn, hắn sẽ tháo bỏ xiềng xích cho ta. Huống chi, Bình Nam vương hứa rằng, ta vẫn có thể tiếp tục làm thiên hạ đệ nhất giống như trước, nhưng… ta chỉ muốn làm thiên hạ đệ nhất của Tuyên Kỳ mà thôi.
Ta vùi đầu trong chăn tấm tức, khóc kinh thiên động địa.
Khóc đến mệt mỏi thì ngủ, trong mộng tiếp tục khóc, ở trong mộng cũng khóc đến mệt mỏi, liền tỉnh.
Bình Nam vương không biết đi nơi nào, trong phòng thật trống trãi, ta nằm trên giường một mình, nhìn chằm chằm vào trần nhà cao cao bên trên. Trong đầu tự hỏi rất nhiều vấn đề, tỷ như, buổi tối là ăn thịt gà nướng được không? Hay là ăn thanh duẩn nấm hương? Hoặc là cá chép hấp, cuối cùng ta quyết định, ăn hết tất cả, ta nghĩ Bình Nam vương hẳn là sẽ không hẹp hòi lắm đâu.
Ta kéo kéo mớ xiềng xích trên tay, vòng trang sức phát ra thanh âm leng keng leng keng. Nhìn cả sợi xích thẳng tắp nối đến trần nhà, ta thấy chán lắm, bèn đem xiềng xích giật giật, giật giật…
Đột nhiên, trong đầu ta phát sinh ra một ý tưởng. Trời ơi, sao ta lại có thể ngu đến vậy chớ, xiềng xích là do ngân giảo thiết có pha Thiên Tàm Ti tạo ra, nhưng trần nhà thì không phải a.
Ha ha ~~ ta nghĩ, cái này là gỗ a, sẽ dễ dàng phá hủy hơn cái kia nhiều.
Ta đứng giữa nhà, dùng sức phi thân, nâng tay giật mạnh xà ngang. Xiềng xích lẻng xẻng rơi xuống đất, xà ngang cũng “ba" một tiếng rớt xuống luôn, căn phòng thì có chút lay động.
Ai nha nha, xem ra chất lượng của cái phòng này không được tốt lắm, ta mới phá hủy một cái xà ngang thôi mà.
Ha ha, sao ta thông minh quá vậy ta, Tuyên Kỳ chắc là ở gần đây, ta muốn nhìn thấy hắn ngay tức khắc a.
Ta chạy tới cửa vừa định đi ra ngoài, chợt nghe gặp xa xa có người đi đến. Ta nghe ra, là Bình Nam vương.
Kỳ thật ta không cần sợ hắn, giống như sư phó tuy rằng đánh không lại ta, ta lại vẫn là không dám chọc sư phó sinh tức giận, ách… Được rồi, ta thừa nhận, trên thực tế là ta chọc giận sư phó không ít lần… Theo bản năng, ta không muốn làm cho Bình Nam vương biết.
Cho nên ta lập tức mở cửa sổ, đem xà ngang ném ra ngoài, lấy chăn phủ lên. Sau đó móc xiềng xích lên một chỗ cao cao trên trần. Vừa làm xong, Bình Nam vương gia đẩy cửa vào, phía sau còn có một đám người.
Vừa thấy ta, Bình Nam vương liền hướng lại đây ôm ta thật chặt, “Thanh Trì, thật tốt quá, thủ chiến báo cáo thắng lợi, hoàng huynh bọn họ thua."
Hô ~~ không bị phát hiện, sư phó nói quả nhiên đúng, chiến thắng có khả năng làm người ta chủ quan a.
“Đến," Bình Nam vương lấy ra trong ngực một cái bình sứ nhỏ, “Để ăn mừng chiến thắng, uống ngay nào."
Ta nghiêng đầu nhìn cái bình nhỏ. Bình Nam vương gia không chờ đợi, giữ lấy đầu ta, nắm chóp mũi ta, rót bình sứ vào miệng ta.
Aish, thắng lợi quả nhiên khiến người ta chủ quan mà, ta không cẩn thận một chút, đã bị hắn phổng tay trên rồi.
Chân mềm nhũn, ta té ngã vào ngực Bình Nam vương gia.
“Thanh Trì a," hắn ở ta bên tai nhẹ giọng nói, “Kỳ thật ta cũng không muốn dùng thủ đoạn cực đoan như thế này để có được ngươi, chính là ta thật sự chờ không kịp …"
Độc dược a, ha hả ~~ ta sẽ giải, nhưng mà, đây là cái gì thế? Ta chưa thấy qua a.
Bình Nam vương thấy ta nhíu mày, cười khẽ: “Tiêu Hồn đan, xuân dược thượng hạng, muốn giải độc, chỉ ta mới có thể giúp ngươi."
Xuân dược? Sư phó không có dạy ta giải bằng cách nào a.
Từ tiểu huynh đệ dâng lên một đợt triều cường nóng rực, ta nắm chặt tay Bình Nam vương, vô thức rên rỉ nhè nhẹ. Không xong rồi, ta không phải cố ý a. Ta bắt đầu thấy kích động, không biết phải làm sao cho phải.
Bình Nam vương tựa hồ thực vừa lòng với phản ứng của ta, ta nghe người bên ngoài nói: “Các ngươi đều đi ra ngoài, cách xa thiệt xa, vô luận phát sinh chuyện gì cũng không được lại đây quấy rầy…"
Hắn ôm ta đến trên giường.
“Thanh Trì…" Bình Nam vương nỉ non bên tai ta, “Ta nhất định phải có được ngươi…"
Hô hấp của ta trở nên dồn dập, mặt mơ hồ đỏ lên, ta cảm thấy bên trong thân mình dường như có một cơn dục vọng cần phát tiết.
Bình Nam vương vạch quần áo ta ra, đặt tay lên thân mình tuyết trắng của ta, vỗ về chơi đùa cao thấp, “Thật sự là đẹp đến đau lòng, khó trách hoàng huynh mê muội ngươi như thế, thân mình này quả nhiên là phong tình vạn chủng, chỉ sờ thôi đã khiến cho người ta dục tiên dục tử…"
Hắn bắt đầu cắn nhẹ vào cổ ta, ta lập tức nhịn không được nhỏ giọng khẽ rên một tiếng. Bình Nam vương thực vừa lòng, tiếp tục liếm xuống dưới, nước miếng dính đầy cơ thể của ta, tay ta, muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn lại giữ chặt lấy nó, “Đừng khẩn trương, xem, thân thể của ngươi giãn ra nhanh thật, chờ một chút có hơi đau a… Đến, thả lỏng đừng chịu đựng, theo bản năng, muốn như thế nào thì cứ như thế đó."
Là vậy ư, ta nghĩ nghĩ, thả lỏng? Theo bản năng? Ha hả ~~ ta sẽ ~~
Ta xoay người, đem Bình Nam vương áp đảo ở trên giường.
“A a?" Bình Nam vương hỏi ta với vẻ mặt hết sức kì quái, “Thanh Trì, ngươi muốn làm gì?"
“Giải độc a."
“Giải độc gì chứ?"
“Ừ, thì ngươi nói, phải theo bản năng mà?"
“Đúng vậy đúng vậy, có điều… hình như có điểm kỳ quái…"
“Kì cái gì? Vậy là được rồi…" Ta một phen nắm áo Bình Nam vương
“Thanh Trì, ngươi muốn cái gì thế?" Hắn bắt hô to, “Buông a ~~ không cần mà…"
“Hầy, cho ta ăn xuân dược chính là ngươi, hiện tại hô to không cần cũng là ngươi, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào chớ?" Quả là cái người khó chiều lòng mà.
“Người tới a, cứu mạng…"
Hắn thật khờ, đã nói với người ta vô luận phát sinh chuyện gì cũng không được vào, hiện giờ còn hô to người tới để làm chi? Đương nhiên không ai tiến vào cứu hắn. Ta vô cùng cao hứng cởi hết quần áo trên người hắn.
“Dừng tay a…"
Phiền quá đi, rõ ràng là chính ngươi nói, chỉ có ngươi mới có thể thay ta giải độc mà? Lật lọng, ta tức tối vô cùng, điểm hết đại huyệt trên người hắn, hắn lập tức im lặng. Chính là trong ánh mắt dường như chan chứa nước mắt, ngươi khóc cái gì khóc a, ta đây bị hạ độc còn không có khóc á.
Kết quả, độc trên người ta, theo tiếng thét thảm thương của Bình Nam vương gia giải khai.
Tác giả :
Thanh Lam