Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt
Chương 34: Cầu hôn với nàng
Trăng tròn nhô lên cao, mặt trăng giữa không trung tỏa ánh sáng yêu dị.
Văn Nhân Dịch lẳng lặng ngồi trước giường nhìn nàng, đôi mắt sâu không thấy đáy, tay phải của hắn để lên đầu gối, ánh mắt trầm tĩnh như đang trầm tư.
Trên bàn đặt một cái chén tỏa ra hơi thuốc, còn có một chiếc hộp bên trong đựng đặc sản tinh xảo gồm cháo và mứt hoa quả. Ánh mắt nam tử đảo qua các vật trên bàn, giữa mi tâm giống như nhiễm phải tuyết đầu mùa đông, mang theo sự thản nhiên, lạnh lùng. Ánh trăng sáng chiếu rọi trước giường, hời hợt, lạnh lẽo. Nút bàn long trên áo ngoài của hắn vẫn không cài lên, lộ ra vết sẹo ở cổ. Nhiệt độ trong mắt nam tử trong trẻo lạnh lùng, hắn chậm rãi bưng chén thuốc bằng sứ men xanh lên, cúi đầu ngậm một ngụm thuốc sềnh sệt.
Ngón tay giữ dưới cằm nàng, tiếp theo ngậm lấy môi nàng, từ từ mớm nước thuốc vào trong miệng nàng.
Tô Mặc trố mắt nhìn nam tử gần trong gang tấc, mình rõ ràng còn chưa hoàn toàn hôn mê, hắn lại có thể dùng cách này bón thuốc.
Chỉ tiếc nàng bị hắn điểm huyệt đạo toàn thân, nàng vừa mới tỉnh lại, không có sức phản kháng.
Nàng thậm chí còn hoài nghi có phải là nam nhân lòng dạ hẹp hòi này đang trả thù nàng hay không… Lúc trước ở Ác Nhân đảo nàng cũng cố ý điểm huyệt hắn.
Chỉ có điều tiến triển giữa hai người thực sự quỷ dị, một tháng trước hai người rõ ràng không có bất cứ quan hệ gì, lại thêm đao kiếm đối đầu, quan hệ cũng không hòa hợp, hiện giờ lại thân mật ngồi cùng một giường.
Trước mắt, xương quai xanh của hắn để lộ ra một vết sẹo rõ ràng.
Tô Mặc biết hắn nhất định là cố ý. Giống như thời thời khắc khắc nhắc nhở nàng, lúc trước nàng vô nhân đạo với hắn đến cỡ nào.
Chẳng biết tại sao, tuy rằng hai người không nói một lời nhưng trong lòng lại có sự ăn ý ngầm, hiểu rõ ý muốn của nhau.
Nàng và hắn đều là người thông minh, cho nên nàng có thể hiểu rõ ý định trong mỗi lời nói, mỗi hành động của hắn.
Miệng nàng cảm nhận được vị thuốc đắng chát, còn có hơi thở mát lạnh trong miệng nam tử, một lần lại một lần đưa vào miệng nàng.
Một canh giờ trước hắn còn mang nét mặt ngượng ngùng vì hôn trộm nàng, hiện giờ trong lòng có lẽ đã trải qua một phen suy tính, rất nhanh liền thích loại cảm giác thân mật khăng khít này.
Tô Mặc cuối cùng cũng phát hiện nam nhân này, ngoài mặt thì trong trẻo lạnh lùng, trong lòng lại thích lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Rất nhanh, chén thuốc đã thấy đáy.
Đôi mắt hắn sáng như sao, giống như rất vừa lòng, hắn thở dài một tiếng, từ từ nói: "Tô tiểu thư, nàng tốt, tốt lắm. Nàng là người đầu tiên làm ta bị thương, cũng là nữ nhân đầu tiên ta thân cận như thế."
Tô Mặc khổ sở trừng mắt nhìn, không nghĩ tới hắn lại nói ra những lời này với nàng, đột nhiên có chút khó hiểu.
Hắn tiếp tục cầm lấy chén cháo trắng bên cạnh, chậm rãi dùng thìa đút nàng ăn, trong mắt lưu chuyển thành ý đạm mạc, thản nhiên nói: "Tô tiểu thư, có chút chuyện cần phải từ từ giải thích, chẳng hiểu tại sao, ta lại cảm thấy giống như quen biết nàng đã lâu. Cho nên ta mới bằng lòng gần gũi với nàng như thế, mọi chuyện ta làm với nàng không phải là xúc động, mà ta đã suy nghĩ tường tận rồi, tóm lại, chớ trách ta."
Nghe vậy, Tô Mặc mặt không chút thay đổi, trong mắt mang theo sự mỉa mai nhàn nhạt, khóe miệng châm chọc nhếch lên.
Chuyện này tính là gì? Là muốn nói với nàng, hắn là một chính nhân quân tử?
Chứng minh có lần đầu sẽ có lần thứ hai, còn có thể có lần thứ ba, thứ tư, liên tiếp không ngừng.
Nói thật, ấn tượng ban đầu hắn cho nàng không phải là như thế, loại hành động này rốt cuộc là có ý gì?
Nhưng mà, hắn lẳng lặng ngồi ở kia, ánh mắt vẫn luôn nhìn nàng, không nói lời nào.
Con ngươi thâm thúy mà đen nhánh của hắn chăm chú dõi theo Tô Mặc, không hề chớp mắt, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói: "Tô tiểu thư, trên đời này rất nhiều người e ngại ta, nhưng nàng là một người duy nhất dám đối diện cùng ta, dám ngồi ăn cùng ta, cho nên ta cảm thấy rất thoải mái khi ở cùng với Tô tiểu thư, có đôi khi cảm thấy chúng ta lại ăn ý như bằng hữu."
Bằng hữu? Tô mặc không khỏi nhíu mày, bằng hữu mà mớm thuốc như hắn vừa làm sao?
Hắn cũng giống như Ngu Nhiễm sao? Có thể hay không?
Nói tóm lại, truyện cười này thật không buồn cười tí nào!
Dung nhan tuấn mỹ của nam tử không chút thay đổi, còn thản nhiên nói: "Ta sinh ra tại hoàng tộc Tề quốc, chưa từng cảm nhận được cái gọi là tình thân, tình bạn, tình yêu, thậm chí những thứ nhìn thấy, nghe được đều là những lời a dua, dối trá giữa người với người. Năm đó gia mẫu cực kỳ tận tâm với hôn nhân, cuối cùng lại bị thương tổn đến thương tích đầy mình, cho tới nay, ta chưa bao giờ có mong chờ gì với tình yêu, nhưng lại không thể không cưới, ta cũng không có yêu cầu gì với nữ nhân, chỉ cần cảm thấy thích là tốt rồi, đương nhiên cũng phải đủ thông minh, mà nàng vừa vặn phù hợp với điều này."
Hắn nghiêm túc nhìn nàng, không nhanh không chậm nói: "Đương nhiên, ta và nàng, nên nhìn cũng đã nhìn, không nên nhìn cũng đã nhìn, động cũng động, hôn cũng hôn, sờ cũng sờ rồi, cho nên ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng. Ta bằng lòng từ bằng hữu bình thường tiến thêm một bước với nàng, nếu nàng nguyện ý trở thành vị hôn thê của Văn Nhân Dịch ta, ta sẽ che chở nàng một đời một kiếp."
Giọng nói hắn nhàn nhạt, hư vô mờ mịt như hơi nước lượn lờ trên mặt sông.
Dịu dàng như vậy, không một chút dối trá.
Thậm chí còn làm cho người ta rung động nhàn nhạt.
Tô Mặc không kìm lòng nổi mà nhíu chặt lông mày, trong lòng có chút đăm chiêu, vì sao hắn lại nói những lời này với nàng?
Hắn đang cầu hôn nàng sao? Trong mắt nàng hiện lên vẻ khó hiểu, tâm trạng khẽ dao động, không thể nào tin được.
Có đôi khi nam nhân nhìn có vẻ càng hoàn mỹ, trong lòng càng khó có thể cân nhắc.
Nam tử mân mê môi mỏng, khuôn mặt tuấn mỹ không nhìn ra chút cảm xúc nào, nói tiếp: "Nếu nàng không muốn cũng không sao, thật ra trên người ta có một số bí mật, tạm thời vẫn không thể nói cho nàng biết, người trong hoàng tộc muốn ta trở về làm đám hỏi, nhưng mục đích không chỉ đơn giản như vậy. Bọn họ muốn nhân cơ hội này giam ta lại, ta sẽ không để cho bọn họ thực hiện được mục đích. Ta cầu hôn nàng còn vì một nguyên nhân, ta cần một vị hôn thê chặn miệng người khác."
Nghe lời của hắn, nhìn hắn như viên ngọc được điêu khắc trong trẻo nhưng lạnh lùng, nàng dường như có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trong lòng hắn.
Thì ra phía sau thân thế của hắn không hề phong hoa vô hạn như bề ngoài.
Nàng nhớ tới hắn kiếp trước dường như vẫn chưa thú thê tử, mà trở thành một sát thần làm kinh hãi thế nhân.
Trăm triệu lần không ngờ đến, sát thần vô tình lãnh khốc này lại cầu hôn nàng.
Vào lúc Tô Mặc đang suy nghĩ sâu xa, ánh mắt Văn Nhân Dịch sáng ngời như ánh trăng, lại một lần nữa mở miệng: "Tóm lại nàng đã là người của Đông Lăng Vệ ta, cho dù nàng thật sự không muốn trở thành vị hôn thê của ta, thì cũng có thể làm vị hôn thê tạm thời. Ta sẽ không can thiệp quá nhiều chuyện của nàng, hơn nữa ta cũng sẽ bảo vệ nàng chu toàn. Nhưng mà nàng có thể đem Thiên Thư cho ta mượn dùng một chút được không, ta thật sự rất cần vật ấy."
Khi nghe thấy ý tứ của hắn, trong lòng Tô Mặc có chút thất vọng, thầm nghĩ hóa ra tâm tư của nam nhân này là muốn mưu tính trên Thiên Thư, nhưng sau đó nàng lại cảm thấy vốn nên như vậy.
Thì ra hắn quả nhiên là có mục đích. Vậy hắn coi nàng là cái gì? Là công cụ tiện tay lợi dụng ư?
Lúc này, gương mặt Tô Mặc cố chấp làm ra vẻ không tình nguyện, trong lòng có một loại tư vị nói không nên lời.
Cảm giác lạnh như băng lan tràn trong ngực, lạnh lẽo, không có chút độ ấm nào.
Thậm chí quên rằng lúc trước nàng còn muốn đàm phán cùng hắn, căn bản là việc này không có gì đáng kể.
Giờ phút này, nam tử hơi cúi người xuống, dung mạo thanh nhã lạnh lùng, trên mặt không có biểu tình nào, giọng điệu không nhanh không chậm, âm thanh trầm thấp quanh quẩn ở bên tai nàng: "Ta biết nàng nhất định cho rằng ta đang lợi dụng nàng? Ta chưa bao giờ phải lợi dụng nữ nhân của mình, nhưng ta cần Thiên Thư, bởi vì ta cần nó đi cứu mạng người!" Hắn dừng một chút rồi nói: "Nhưng mà, ta thật tình hi vọng nàng có thể giúp ta một lần, bất kể nàng thật sự muốn ở cùng ta hay không, nhưng ta hi vọng nàng có thể trở thành vị hôn thê của ta, luôn ở cạnh ta, chứ không phải gặp dịp thì chơi."
Nói xong, hắn đã đứng thẳng dậy nói: "Tô tiểu thư, ta hi vọng nàng nghiêm túc suy nghĩ một chút."
Nói xong, biểu hiện của hắn bỗng nhiên có phần kì quái, nhưng lại không hề dừng lại, mà xoay người rời đi nhanh như bay.
Tô Mặc lạnh lùng trừng mắt nhìn bóng dáng của hắn, nhìn sợi dây buộc tóc màu bạc tung bay, nhìn bóng dáng phiêu dật kia mà âm thầm nghiến răng, người này từ đầu tới cuối không để cho nàng nói một câu, nam nhân này thật sự quá bá đạo rồi.
Văn Nhân Dịch nhanh chóng rời khỏi phòng, băng hồ lập tức nhảy lên vai của hắn, mũi “hừ" một tiếng.
Đảo mắt, khuôn mặt Văn Nhân Dịch quả nhiên hơi ửng hồng, vành tai hắn đỏ lên, đan điền đã dâng lửa nóng, thấp giọng nói: "Ngươi tới cười nhạo ta, thanh tâm đan có tác dụng trong thời gian hạn định, định lực của ta đã giảm hơn trước nhiều, chờ thêm chút nữa có khi sẽ nhịn không được mà biến thành cầm thú?"
Băng hồ gật gật đầu, bên môi lại “hừ" một tiếng, vươn móng vuốt khoa tay múa chân vài cái.
Văn Nhân Dịch nhướng mày, "Ngươi nói ta cầu hôn nàng, bất quá là vì muốn danh chính ngôn thuận làm cầm thú?"
Băng hồ lại gật gật đầu, đầu ngón tay nam tử không tự giác mơn trớn môi mỏng, nhớ tới mình mới vừa rồi còn mớm thuốc cho thiếu nữ, hắn hít sâu một hơi, ánh mắt dần dần dịu dàng, mang theo chút nhu hòa ấm áp nhàn nhạt.
Khóe miệng hắn nhếch lên một chút, trầm thấp nói: "Ngươi nói không sai, ta quả thật rất muốn làm cầm thú."
Văn Nhân Dịch lẳng lặng ngồi trước giường nhìn nàng, đôi mắt sâu không thấy đáy, tay phải của hắn để lên đầu gối, ánh mắt trầm tĩnh như đang trầm tư.
Trên bàn đặt một cái chén tỏa ra hơi thuốc, còn có một chiếc hộp bên trong đựng đặc sản tinh xảo gồm cháo và mứt hoa quả. Ánh mắt nam tử đảo qua các vật trên bàn, giữa mi tâm giống như nhiễm phải tuyết đầu mùa đông, mang theo sự thản nhiên, lạnh lùng. Ánh trăng sáng chiếu rọi trước giường, hời hợt, lạnh lẽo. Nút bàn long trên áo ngoài của hắn vẫn không cài lên, lộ ra vết sẹo ở cổ. Nhiệt độ trong mắt nam tử trong trẻo lạnh lùng, hắn chậm rãi bưng chén thuốc bằng sứ men xanh lên, cúi đầu ngậm một ngụm thuốc sềnh sệt.
Ngón tay giữ dưới cằm nàng, tiếp theo ngậm lấy môi nàng, từ từ mớm nước thuốc vào trong miệng nàng.
Tô Mặc trố mắt nhìn nam tử gần trong gang tấc, mình rõ ràng còn chưa hoàn toàn hôn mê, hắn lại có thể dùng cách này bón thuốc.
Chỉ tiếc nàng bị hắn điểm huyệt đạo toàn thân, nàng vừa mới tỉnh lại, không có sức phản kháng.
Nàng thậm chí còn hoài nghi có phải là nam nhân lòng dạ hẹp hòi này đang trả thù nàng hay không… Lúc trước ở Ác Nhân đảo nàng cũng cố ý điểm huyệt hắn.
Chỉ có điều tiến triển giữa hai người thực sự quỷ dị, một tháng trước hai người rõ ràng không có bất cứ quan hệ gì, lại thêm đao kiếm đối đầu, quan hệ cũng không hòa hợp, hiện giờ lại thân mật ngồi cùng một giường.
Trước mắt, xương quai xanh của hắn để lộ ra một vết sẹo rõ ràng.
Tô Mặc biết hắn nhất định là cố ý. Giống như thời thời khắc khắc nhắc nhở nàng, lúc trước nàng vô nhân đạo với hắn đến cỡ nào.
Chẳng biết tại sao, tuy rằng hai người không nói một lời nhưng trong lòng lại có sự ăn ý ngầm, hiểu rõ ý muốn của nhau.
Nàng và hắn đều là người thông minh, cho nên nàng có thể hiểu rõ ý định trong mỗi lời nói, mỗi hành động của hắn.
Miệng nàng cảm nhận được vị thuốc đắng chát, còn có hơi thở mát lạnh trong miệng nam tử, một lần lại một lần đưa vào miệng nàng.
Một canh giờ trước hắn còn mang nét mặt ngượng ngùng vì hôn trộm nàng, hiện giờ trong lòng có lẽ đã trải qua một phen suy tính, rất nhanh liền thích loại cảm giác thân mật khăng khít này.
Tô Mặc cuối cùng cũng phát hiện nam nhân này, ngoài mặt thì trong trẻo lạnh lùng, trong lòng lại thích lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Rất nhanh, chén thuốc đã thấy đáy.
Đôi mắt hắn sáng như sao, giống như rất vừa lòng, hắn thở dài một tiếng, từ từ nói: "Tô tiểu thư, nàng tốt, tốt lắm. Nàng là người đầu tiên làm ta bị thương, cũng là nữ nhân đầu tiên ta thân cận như thế."
Tô Mặc khổ sở trừng mắt nhìn, không nghĩ tới hắn lại nói ra những lời này với nàng, đột nhiên có chút khó hiểu.
Hắn tiếp tục cầm lấy chén cháo trắng bên cạnh, chậm rãi dùng thìa đút nàng ăn, trong mắt lưu chuyển thành ý đạm mạc, thản nhiên nói: "Tô tiểu thư, có chút chuyện cần phải từ từ giải thích, chẳng hiểu tại sao, ta lại cảm thấy giống như quen biết nàng đã lâu. Cho nên ta mới bằng lòng gần gũi với nàng như thế, mọi chuyện ta làm với nàng không phải là xúc động, mà ta đã suy nghĩ tường tận rồi, tóm lại, chớ trách ta."
Nghe vậy, Tô Mặc mặt không chút thay đổi, trong mắt mang theo sự mỉa mai nhàn nhạt, khóe miệng châm chọc nhếch lên.
Chuyện này tính là gì? Là muốn nói với nàng, hắn là một chính nhân quân tử?
Chứng minh có lần đầu sẽ có lần thứ hai, còn có thể có lần thứ ba, thứ tư, liên tiếp không ngừng.
Nói thật, ấn tượng ban đầu hắn cho nàng không phải là như thế, loại hành động này rốt cuộc là có ý gì?
Nhưng mà, hắn lẳng lặng ngồi ở kia, ánh mắt vẫn luôn nhìn nàng, không nói lời nào.
Con ngươi thâm thúy mà đen nhánh của hắn chăm chú dõi theo Tô Mặc, không hề chớp mắt, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói: "Tô tiểu thư, trên đời này rất nhiều người e ngại ta, nhưng nàng là một người duy nhất dám đối diện cùng ta, dám ngồi ăn cùng ta, cho nên ta cảm thấy rất thoải mái khi ở cùng với Tô tiểu thư, có đôi khi cảm thấy chúng ta lại ăn ý như bằng hữu."
Bằng hữu? Tô mặc không khỏi nhíu mày, bằng hữu mà mớm thuốc như hắn vừa làm sao?
Hắn cũng giống như Ngu Nhiễm sao? Có thể hay không?
Nói tóm lại, truyện cười này thật không buồn cười tí nào!
Dung nhan tuấn mỹ của nam tử không chút thay đổi, còn thản nhiên nói: "Ta sinh ra tại hoàng tộc Tề quốc, chưa từng cảm nhận được cái gọi là tình thân, tình bạn, tình yêu, thậm chí những thứ nhìn thấy, nghe được đều là những lời a dua, dối trá giữa người với người. Năm đó gia mẫu cực kỳ tận tâm với hôn nhân, cuối cùng lại bị thương tổn đến thương tích đầy mình, cho tới nay, ta chưa bao giờ có mong chờ gì với tình yêu, nhưng lại không thể không cưới, ta cũng không có yêu cầu gì với nữ nhân, chỉ cần cảm thấy thích là tốt rồi, đương nhiên cũng phải đủ thông minh, mà nàng vừa vặn phù hợp với điều này."
Hắn nghiêm túc nhìn nàng, không nhanh không chậm nói: "Đương nhiên, ta và nàng, nên nhìn cũng đã nhìn, không nên nhìn cũng đã nhìn, động cũng động, hôn cũng hôn, sờ cũng sờ rồi, cho nên ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng. Ta bằng lòng từ bằng hữu bình thường tiến thêm một bước với nàng, nếu nàng nguyện ý trở thành vị hôn thê của Văn Nhân Dịch ta, ta sẽ che chở nàng một đời một kiếp."
Giọng nói hắn nhàn nhạt, hư vô mờ mịt như hơi nước lượn lờ trên mặt sông.
Dịu dàng như vậy, không một chút dối trá.
Thậm chí còn làm cho người ta rung động nhàn nhạt.
Tô Mặc không kìm lòng nổi mà nhíu chặt lông mày, trong lòng có chút đăm chiêu, vì sao hắn lại nói những lời này với nàng?
Hắn đang cầu hôn nàng sao? Trong mắt nàng hiện lên vẻ khó hiểu, tâm trạng khẽ dao động, không thể nào tin được.
Có đôi khi nam nhân nhìn có vẻ càng hoàn mỹ, trong lòng càng khó có thể cân nhắc.
Nam tử mân mê môi mỏng, khuôn mặt tuấn mỹ không nhìn ra chút cảm xúc nào, nói tiếp: "Nếu nàng không muốn cũng không sao, thật ra trên người ta có một số bí mật, tạm thời vẫn không thể nói cho nàng biết, người trong hoàng tộc muốn ta trở về làm đám hỏi, nhưng mục đích không chỉ đơn giản như vậy. Bọn họ muốn nhân cơ hội này giam ta lại, ta sẽ không để cho bọn họ thực hiện được mục đích. Ta cầu hôn nàng còn vì một nguyên nhân, ta cần một vị hôn thê chặn miệng người khác."
Nghe lời của hắn, nhìn hắn như viên ngọc được điêu khắc trong trẻo nhưng lạnh lùng, nàng dường như có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trong lòng hắn.
Thì ra phía sau thân thế của hắn không hề phong hoa vô hạn như bề ngoài.
Nàng nhớ tới hắn kiếp trước dường như vẫn chưa thú thê tử, mà trở thành một sát thần làm kinh hãi thế nhân.
Trăm triệu lần không ngờ đến, sát thần vô tình lãnh khốc này lại cầu hôn nàng.
Vào lúc Tô Mặc đang suy nghĩ sâu xa, ánh mắt Văn Nhân Dịch sáng ngời như ánh trăng, lại một lần nữa mở miệng: "Tóm lại nàng đã là người của Đông Lăng Vệ ta, cho dù nàng thật sự không muốn trở thành vị hôn thê của ta, thì cũng có thể làm vị hôn thê tạm thời. Ta sẽ không can thiệp quá nhiều chuyện của nàng, hơn nữa ta cũng sẽ bảo vệ nàng chu toàn. Nhưng mà nàng có thể đem Thiên Thư cho ta mượn dùng một chút được không, ta thật sự rất cần vật ấy."
Khi nghe thấy ý tứ của hắn, trong lòng Tô Mặc có chút thất vọng, thầm nghĩ hóa ra tâm tư của nam nhân này là muốn mưu tính trên Thiên Thư, nhưng sau đó nàng lại cảm thấy vốn nên như vậy.
Thì ra hắn quả nhiên là có mục đích. Vậy hắn coi nàng là cái gì? Là công cụ tiện tay lợi dụng ư?
Lúc này, gương mặt Tô Mặc cố chấp làm ra vẻ không tình nguyện, trong lòng có một loại tư vị nói không nên lời.
Cảm giác lạnh như băng lan tràn trong ngực, lạnh lẽo, không có chút độ ấm nào.
Thậm chí quên rằng lúc trước nàng còn muốn đàm phán cùng hắn, căn bản là việc này không có gì đáng kể.
Giờ phút này, nam tử hơi cúi người xuống, dung mạo thanh nhã lạnh lùng, trên mặt không có biểu tình nào, giọng điệu không nhanh không chậm, âm thanh trầm thấp quanh quẩn ở bên tai nàng: "Ta biết nàng nhất định cho rằng ta đang lợi dụng nàng? Ta chưa bao giờ phải lợi dụng nữ nhân của mình, nhưng ta cần Thiên Thư, bởi vì ta cần nó đi cứu mạng người!" Hắn dừng một chút rồi nói: "Nhưng mà, ta thật tình hi vọng nàng có thể giúp ta một lần, bất kể nàng thật sự muốn ở cùng ta hay không, nhưng ta hi vọng nàng có thể trở thành vị hôn thê của ta, luôn ở cạnh ta, chứ không phải gặp dịp thì chơi."
Nói xong, hắn đã đứng thẳng dậy nói: "Tô tiểu thư, ta hi vọng nàng nghiêm túc suy nghĩ một chút."
Nói xong, biểu hiện của hắn bỗng nhiên có phần kì quái, nhưng lại không hề dừng lại, mà xoay người rời đi nhanh như bay.
Tô Mặc lạnh lùng trừng mắt nhìn bóng dáng của hắn, nhìn sợi dây buộc tóc màu bạc tung bay, nhìn bóng dáng phiêu dật kia mà âm thầm nghiến răng, người này từ đầu tới cuối không để cho nàng nói một câu, nam nhân này thật sự quá bá đạo rồi.
Văn Nhân Dịch nhanh chóng rời khỏi phòng, băng hồ lập tức nhảy lên vai của hắn, mũi “hừ" một tiếng.
Đảo mắt, khuôn mặt Văn Nhân Dịch quả nhiên hơi ửng hồng, vành tai hắn đỏ lên, đan điền đã dâng lửa nóng, thấp giọng nói: "Ngươi tới cười nhạo ta, thanh tâm đan có tác dụng trong thời gian hạn định, định lực của ta đã giảm hơn trước nhiều, chờ thêm chút nữa có khi sẽ nhịn không được mà biến thành cầm thú?"
Băng hồ gật gật đầu, bên môi lại “hừ" một tiếng, vươn móng vuốt khoa tay múa chân vài cái.
Văn Nhân Dịch nhướng mày, "Ngươi nói ta cầu hôn nàng, bất quá là vì muốn danh chính ngôn thuận làm cầm thú?"
Băng hồ lại gật gật đầu, đầu ngón tay nam tử không tự giác mơn trớn môi mỏng, nhớ tới mình mới vừa rồi còn mớm thuốc cho thiếu nữ, hắn hít sâu một hơi, ánh mắt dần dần dịu dàng, mang theo chút nhu hòa ấm áp nhàn nhạt.
Khóe miệng hắn nhếch lên một chút, trầm thấp nói: "Ngươi nói không sai, ta quả thật rất muốn làm cầm thú."
Tác giả :
Hồng Trần Huyễn