Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt
Chương 114-2: Bắc Cơ Nam Anh (2)
Edit: huyền béo
Beta: moc, Nhisiêunhân
Tô Mặc vuốt tóc mai hai bên, lông mi thật dài nhẹ nhàng phủ một lớp bóng xuống, quan sát xung quanh một lát, thử bước về phía trước nhưng lại bị khí nóng cứng rắn cưỡng ép phải xoay người.
Nàng thử rút ra bảo đao băng hàn hỏa chạm vào lửa nóng trong không khí, nhưng băng hàn hỏa lại có xu hướng tắt đi, nơi đây quả nhiên vô cùng đáng sợ, con người không thể bước chân vào.
Nhưng Sư Anh lắc đầu, cúi đầu nói: “Mặc Nhi đừng nhìn, cho dù là thời kỳ toàn thịnh của sư phụ ta thì chỉ sợ người cũng không thể an toàn đi ra, xem ra đây chính là ý trời."
Tô Mặc than nhẹ, nâng mắt lên liếc hắn một cái, mím môi nói: “Như vậy thật sự rất đáng tiếc."
Sư Anh cười nói: “Ta đã nghĩ thông suốt, chỉ cần có thể ở cùng nàng, những chuyện khác ta không để ý nữa."
Tô Mặc lập tức cầm cánh tay hắn, mắt đẹp óng ánh, “A Anh…"
Đúng lúc này, Sư Anh bỗng nhiên ngẩn ra, Tô Mặc cũng nhận thấy hắn khác thường, “Làm sao vậy?"
Sư Anh lẩm bẩm nói: “Có người đến đây."
Hắn dùng thần thức thăm dò sơ qua người thứ ba đang ở lối rẽ gần đó, lúc này xuất hiện bóng dáng của một người! Xuất hiện vào thời điểm này, Sư Anh cảm thấy người tới khẳng định không phải tầm thường. Hắn không có ý định làm phức tạp lên, tất nhiên cũng không định cùng đối phương xung đột. Sư Anh lập tức liếc mắt nhìn Tô Mặc, nhẹ giọng nói: “Mặc Nhi, chúng ta nên trốn đi, nhớ dùng Ẩn Nặc thuật."
Kiếp trước Sư Anh dạy cho nàng Ẩn Nặc thuật, đương nhiên Tô Mặc biết rõ, hai người rút về phía sau, ẩn nấp vào trong bóng tối.
Sư Anh dùng thần thức thăm dò thực lực đối phương, hình như là Kim Đan đỉnh, ở Nhân giới cũng được xem như là cường đại. Dù sao Ngưng Mạch hậu kỳ trong từng môn phái cũng có thể xem là trụ cột vững vàng rồi.
Chỉ cần môn phái có một tu sĩ Kim Đan kỳ trấn thủ liền được xưng là môn phái có thực lực rất mạnh, huống chi loại môn phái thế này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Ví dụ như Hạ gia có ba trưởng lão Kim Đan sơ kỳ, cho nên Hạ gia cũng có thể được coi là môn phái lớn.
Kim Đan sơ kỳ tất nhiên rất mạnh, nhưng điểm mấu chốt, quyết định là giai đoạn sau khi bước vào Kim Đan trung kỳ, mỗi khi tăng lên một bậc đều là việc cực kì khó khăn.
Vì vậy, Kim Đan trung kỳ đều là cấp bậc trưởng môn, Kim Đan đỉnh thì càng hiếm thấy.
Nếu bàn về thực lực, Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm hai mươi tuổi đã đạt tới Ngưng Mạch, thật sự là thiên tài trong thiên tài. Nhưng bọn họ đều có huyết mạch đặc biệt của riêng mình, không có khác biệt mấy với Kim Đan sơ kỳ.
Hiện giờ Sư Anh cũng vừa mới từ Kim Đan đỉnh tiến vào Nguyên Anh kỳ, nếu không có thân thuần âm, hắn cũng khó mà đột phá.
Lúc này, phóng mắt khắp toàn bộ giới tu sĩ, Nguyên Anh kỳ có thể nói là sự tồn tại đỉnh cao nhất.
Từng cao thủ Nguyên Anh kỳ trong ẩn môn đều là nhân vật cấp bậc nguyên lão, chỉ có ẩn môn mới có thể có cao thủ thực lực Nguyên Anh kỳ. Hơn nữa từng tu sĩ Nguyên Anh kỳ phần lớn đều là những lão già sống hàng nghìn năm, là người mang diện mạo trung niên. Bề ngoài trẻ tuổi như Sư Anh, lại còn là cao thủ Nguyên Anh thực lực phi phàm thì cực hiếm thấy.
Chỉ có điều, với thực lực của nam tử đang tới đây, thì khoảng cách Nguyên Anh kỳ chỉ là một bước ngắn. Hơn nữa tốc độ của hắn cũng nhanh, lướt thẳng đến nơi Tô Mặc và Sư Anh đang ẩn thân.
Một bóng dáng cao lớn bay nhanh vào trong động, tốc độ hắn điều khiển phi kiếm cực nhanh, hoàn toàn dễ dàng né tránh dị thú, bất cứ dị thú nào phát hiện ra hành tung của nam tử, vừa muốn phát cảnh báo đã bị hắn dùng phi kiếm chặt đứt yết hầu trong nháy mắt.
Lúc này nam tử đã điều khiển phi kiếm dừng trước mặt Sư Anh và Tô Mặc, có lẽ cảm giác được hơi thở phía trước thật sự kỳ quái, nóng như lửa lại lạnh như băng, đủ làm cho mọi thứ tan chảy, hắn lập tức không tùy tiện liều lĩnh tiến lên phía trước, gió lướt qua áo choàng màu đen của hắn, như con chim màu đen muốn bay mà không thể bay lên.
Lúc Tô Mặc thấy rõ bóng dáng đối phương, lập tức ngẩn ra, dùng thần thức truyền âm nói: “A Anh, không ngờ lại là hắn."
Sư Anh mỉm cười, “Hóa ra là Cơ Bạch, hắn cũngđã đến nơi này."
Tô Mặc thấy tốc độ ngự kiếm phi hành đáng khâm phục của đối phương, hiện tại Văn Nhân Dịch còn chưa đạt tới trình độ này, quả nhiên chỉ có Kim Đan kỳ mới có thể ngự kiếm phi hành. Tô Mặc không nhịn được cười mị hoặc, vội vàng nâng mắt hỏi: “A Anh, ta hỏi chàng, hắn không phải đang đi hoàng đô Tề quốc hay sao, sao lại tới nơi này?"
Sư Anh lắc đầu, “Ta không rõ lắm."
“Chúng ta có nên đi ra gặp hắn không?" Tô Mặc cảm thấy Cơ Bạch không phải kẻ thù.
“Không cần, thời điểm này chúng ta trước tiên yên lặng theo dõi động tĩnh đã." Sư Anh cười tao nhã.
Sư Anh chỉ muốn nhìn cách đối phương tiếp cận phía trước như thế nào, dù sao chính hắn căn bản cũng khó có thể làm được. Phía trước lửa nóng bức người, mỗi lần tiến lên đều phải thi triển toàn bộ linh lực để chống cự.
“A Anh." Hai mắt Tô Mặc nheo lại, thanh âm dùng thần thức truyền đến vô cùng dễ nghe, “Chàng cảm thấy hắn có thể tiếp cận sao?"
“Không rõ lắm, nhưng ta cảm thấy hắn sẽ không lùi bước, bởi vì nếu là chuyện Cơ Bạch quyết định, không ai có thể ngăn cản." Sư Anh ôn nhu nắm tay Tô Mặc, nhẹ nhàng nói: “Tuy nhiên Cơ Bạch là Thần Sử đại nhân, nắm rõ thuật trị liệu kì diệu cho nên hắn có thể vừa tiến lên phía trước vừa chữa trị thân thể chính mình, so với ta thì dễ dàng hơn."
Tô Mặc lập tức gật đầu, im lặng không nói, trong mắt xẹt qua tia sáng như tuyết. Nếu đối phương lấy được đá Tam Sinh thì cũng có thể cho Sư Anh dùng một chút.
Điều bọn họ phải làm lúc này chính là ẩn thân, không quấy rầy Cơ Bạch.
Cơ Bạch gỡ mũ xuống, một đầu tóc bạc bập bềnh sau người, tạo nên một vùng màu sắc chói lọi rực rỡ. Hắn động tay nắm chặt bảo kiếm, bảo thạch màu đỏ được khảm trên kiếm lập tức phát ra ánh sáng êm dịu. Không ngờ bảo kiếm của hắn cũng có tác dụng phòng hộ.
Hắn chậm rãi lấy một viên đan dược bên trong y phục, ngậm vào miệng, bảo vệ gân mạch bên trong. Đồng thời, hắn chậm rãi tháo dây lưng trên người ra, áo choàng viền xanh lam rơi xuống đất. Lập tức một dung nhan tuyệt thế tuấn mỹ xuất hiện trước mắt Tô Măc và Sư Anh.
Nhưng sợi tóc màu bạc của nam tử phủ xuống như thác nước trắng, mắt phượng hẹp dài, da thịt trắng nõn, bên trong mặc một kiện trường sam màu thủy lam rộng rãi. Nhìn qua cực kì tao nhã, không có hoa văn trang sức gì, tay áo và đai lưng hắn đều là màu trắng, phối hợp như thế càng có vẻ trích tiên mị hoặc làm cho người ta không thể chống cự.
Nét mặt hắn không thay đổi, hơi thở lạnh nhạt tuyệt tình, làm khí chất hắn trở nên nghiêm nghị cao quý hơn.
Liên tiếp, nam tử tháo phát quan Trâm Anh trên đỉnh đầu xuống, lại bắt đầu chậm rãi cởi y phục màu trời xanh biếc bên trong, tháo đai lưng bạch ngọc, cởi trung y, lần lượt từng lớp y phục đều được cởi ra sạch sẽ.
Thân thể thon dài cao lớn, đẹp như bức điêu khắc, biếc như Ngọc hoàn toàn hiện ra trước mắt Tô Mặc và Sư Anh.
Người này là kiếm tu lạnh như băng hiếm thấy trên thế gian, mỹ nam tử có một không hai, vậy mà lại trần như nhộng trong này.
Tô Mặc há hốc miệng ngẩn ngơ, không ngờ lại thấy một màn như vậy.
Lúc này, ngôn ngữ của toàn bộ thế gian đều không thể vô lực thiếu sức sống, không cách nào hình dung thân hình Cơ Bạch hoàn mỹ như thế nào.
Ngay sau đó, nàng lại bị Sư Anh che mắt, “Mặc Nhi, phi lễ chớ nhìn."
Tô Mặc không nói gì, nàng đâu muốn thấy đâu? Bất quá thời gian nhìn cũng không nhiều lắm, Sư Anh có lẽ cũng bị hành động của đối phương hù dọa, nếu không che mắt cũng sẽ không chậm nửa nhịp.
“Đẹp không?" Sư Anh đột nhiên hỏi.
“A Anh, chàng muốn nghe ta nói thật hay nói dối?" Tô Mặc biết hắn rất để tâm.
“Lời thật là gì? Lời dối là gì?" Sư Anh cười nhẹ.
“Nói thật chính là giống A Anh, nói dối chính là hắn không bằng chàng." Tô Mặc mỉm cười.
“Mặc Nhi, Mặc Nhi, thật ra ở chín trăm năm trước, hắn nhuộm tóc đen ẩn trốn người đời, tao nhã không bằng bây giờ, nhưng cũng là mỹ nam tử đứng đầu ở Bắc triều!" Sư Anh mỉm cười.
“A Anh chín trăm năm trước nhất định rất an phận, nhất định hào hoa không bằng bây giờ, có lẽ cũng ngang hàng với hắn." Tô Mặc cười nói.
“Nàng…" Sư Anh bỗng nhiên khẽ cười, không khỏi nhớ lại năm đó từng một thời lan truyền thanh danh Bắc Cơ Nam Anh*, hiện giờ chỉ có thể ngẫu nhiên đã nhìn thấy trong một số dã sử, coi như là nàng nói đúng. (*Phương Bắc có Cơ Bạch, phương Nam có Sư Anh)
Lúc này, sau một hồi trầm mặc, Sư Anh mới buông hai tay che mắt Tô Mặc.
Tô Mặc lập tức nhìn lại, vì tóc đối phương quá dài, lại xoay người đưa lưng về phía họ nên đã chặn toàn bộ vị trí không thể nhìn.
Thân thể của vị Thần Sử đại nhân trước mắt này không phải người nào cũng có thể thấy được, nàng vừa nãy chính là dùng ánh mắt tinh khiết thưởng thức, đáng tiếc không kịp nhìn kĩ. Tô Mặc nhẹ nhàng thở dài tiếc nuối! Nàng còn chưa nhìn ra điểm bất đồng giữa Thần Sử và người bình thường. Sảm giác được ánh mắt nặng nề trách móc của Sư Anh, nàng lập tức dùng thần thức hỏi: “A Anh, hắn vì sao phải làm thế?"
Sư Anh cúi đầu trầm giọng trả lời: “Cơ Bạch giỏi luyện kiếm, hắn là Kiếm Sư, thường ngày cùng làm bạn với các loại lửa, đương nhiên không sợ nhất là nóng. Hơn nữa hắn có hiểu biết đầy đủ đối với lửa, có lẽ hắn biết y phục không chịu được sức nóng, nhiệt độ phía trước căn bản làm cho hắn không cách nào giữ được túi Càn Khôn, cho nên đành phải dùng phương thức này tiếp cận mục tiêu."
“Thì ra là thế." Tô Mặc gật đầu.
“Mặc Nhi nương tử." Sư Anh bỗng nhiên cười nói, “Nàng hình như rất cao hứng."
“Ánh mắt nào của chàng nhìn thấy ta cao hứng?" Tô Mặc khó hiểu.
“Hai mắt đều thấy được, xem ra tối qua vi phu không thỏa mãn được nàng." Sư Anh ôm nàng, nhéo hai má nàng.
“Thỏa mãn, đương nhiên thỏa mãn." Hai má Tô Mặc tê rần, lập tức gật đầu như giã tỏi.
“Mặc Nhi, vi phu nói cho nàng biết một chuyện." Lúc này Sư Anh tiến đến bên tai nàng.
“Chuyện gì?" Tô Mặc nâng mi.
“Mặc Nhi, thật ra chân thân của ta đã trốn đi, trước mắt đang ở bờ biển Tề quốc, đợi sau khi chúng ta ra ngoài, ta có thể thỏa mãn nàng bất kể ngày đêm rồi, ý của nàng như thế nào?" Hắn cầm một lọn tóc của nàng, nhẹ nhàng ngửi, giọng điệu trêu ghẹo nói.
“Chỉ cần A Anh thích, lúc nào cũng có thể." Nàng xoay người lại ôm lấy cổ hắn, hôn lên môi hắn.
Vừa hôn xong, Sư Anh cười khẽ, vươn ngón trỏ chạm vào môi đỏ thắm của nàng, “Trờ về lại trừng phạt nàng sau."
Cơ Bạch chậm rãi đi đến gốc cây thực vật kia, nơi tầm nhìn của Tô Mặc và Sư Anh nhìn không thấy, vẻ mặt Cơ Bạch có chút khó khăn, mày thỉnh thoảng nhíu lại, dường như mỗi bước hướng về phía trước đều phải chịu nỗi thống khổ không thể hình dung. Hơi nóng cuộn tới, thiêu đốt hắn từ ngoài vào trong, bỗng nhiên thân thể xuất hiện một thanh âm rất nhỏ bé, giống như có cái gì đang được nhen nhóm. Hắn lập tức thi triển thuật trị liệu, toàn thân xuất hiện một tầng hơi thở thánh thiện dày đặc, làm cho khí huyết trong cơ thể nhanh chóng hồi phục.
Cơ Bạch gắng sức mím môi, nhịp chân dường như càng thêm khó có thể di chuyển.
Ở xa Tô Mặc đổ mồ hôi lạnh vì hắn, mà hắn lại có thể kiên trì không ngừng tiến lên.
Hai tay hắn siết chặt, càng đi càng chậm, mồ hôi trào ra, thân thể trong suốt ẩm ướt, lúc này như sắp cứng lại.
Bỗng nhiên, kiếm trong tay Cơ Bạch chống lên đất, đỡ thân thể hắn, hơi thở thánh khiết bao phủ từ dưới lên, đến mắt và trán hắn, giúp hắn nhanh chóng hồi phục thể lực.
Tô Mặc nhìn Cơ Bạch như có thể dừng lại bất cứ lúc nào cũng, mồi hôi ròng ròng chảy dọc khuôn mặt, hắn lại điều chỉnh thân thể, lại thi triển thuật trị liệu.
Lúc này, hai người thực sự sợ hắn cứ như vậy không chống đỡ được, kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nhưng trên đời này kiếm tu có nghị lực nhất, Cơ Bạchcũng vậy., chỉ ngừng một chút hắn lại tiến lên phía trước, quãng đường ngắn ngủi mà dùng thời gian rất dài.
Sau khi hắn bước lên khoảng đất kia, cả người đã buông lỏng, Tô Mặc cũng hơi nhẹ nhàng thở ra.
Hắn gỡ linh thực xuống, ánh mắt nhìn lướt qua đá Tam Sinh, dường như không có ý chạm vào, thậm chí chuẩn bị xoay người rời đi.
Sư Anh rốt cuộc nhịn không được thở dài, xem ra mục đích của đối phương là linh thực kia mà thôi. Hắn cúi đầu nói với Tô Mặc một câu, “Mặc Nhi, ta xuất hiện gặp Cơ Bạch một lát, nàng đừng nhìn lung tung."
Tiếp theo Sư Anh hiện thân đi ra ngoài, ống tay áo tuyết trắng rộng thùng thình vẫy nhẹ, ôn hòa nói: “Cơ huynh."
Cơ Bạch ngẩn ra, ánh mắt lập tức dừng ở trên người Sư Anh, có lẽ không ngờ lại gặp được người quen, hắn lạnh nhạt nói: “Hóa ra là ngươi."
Sư Anh mỉm cười, vân đạm phong khinh nói: “Anh mỗ vừa nãy đến chỗ này trước Cơ huynh, không dám hành động thiếu suy nghĩ, vì không dám quấy rầy các hạ lấy được bảo vật nên không hiện thân, có thể phiền Cơ huynh mang đá Tam Sinh kia lại đây cho ta không, cứ xem như Anh mỗ thiếu các hạ một nhân tình."
Cơ Bạch trầm ngâm một lát, cầm viên đá ngũ sắc lên, “Vật này?"
Sư Anh gật đầu: “Không sai."
Cơ Bạch không cự tuyệt Sư Anh, hai người tuy kết giao không sâu, ngay cả quân tử chi giao cũng không phải, nhưng có quen biết ngàn năm.
Hắn nắm chặt đá Tam Sinh kia, làm sao biết lúc này bỗng xảy ra biến cố, sau khi hắn hoàn toàn cầm được đá Tam Sinh, bỗng nhiên vẻ mặt vô cùng thống khổ, ánh sáng quanh thân nhạt đi, thậm chí còn có gió lốc quỷ dị vây quanh.
Sư Anh ngẩn ra, vội vàng hỏi: “Cơ huynh? Huynh có sao không?"
Dung Túc lạnh lùng nói: “Xem ra sau khi hắn chạm vào đá Tam Sinh đã bị ảnh hưởng rồi."
Sau một lúc lâu, Cơ Bạch nhẹ nhàng khoát tay áo, “Không sao." Nhưng mà sắc mặt vẫn có chút trắng bệch.
Hắn chậm rãi đứng dậy, nhưng so với lúc trước khi chạm vào đá Tam Sinh khác biệt rất lớn.
Trong lúc Cơ Bạch đi về phía trước, hắn có vẻ càng thống khổ hơn, sắc mặt trắng bệch.
Ngay lúc hắn đi được hơn nửa quãng đường, thuật trị liệu như đã dùng hết, Cơ Bạch cũng đã đến cực hạn! Hắn chậm rãi ngã xuống.
Sư Anh biết lúc này nếu không ra tay thì sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, vội vàng liều lĩnh tiến lên phía trước, y phục của hắn gặp lửa chậm rãi tan rã, hắn cũng nhanh chóng trần như nhộng giống Cơ Bạch. Sư Anh dùng linh lực chống đỡ sức nóng, nâng Cơ Bạch lên, dùng hết khí lực đi trở về.
Nhưng mà sau khi đi vào nơi an toàn, Sư Anh và Cơ Bạch cùng ngã trên đất, hai người đều đã tiêu hao hết linh lực.
Tô Mặc biến sắc, vội vàng tiến lên dò xét hơi thở hai người, quay đầu nhìn về phía Dung Túc, “Làm sao bây giờ?"
Dung Túc lập tức vuốt tay, “Còn có thể làm gì? Hai canh giờ sợ là không còn kịp rồi, ngươi mang hai người này rời khỏi đây trước, sau đó bàn bạc kĩ hơn."
Tô Mặc trừng mắt, thời điểm nàng rời đi nàng đã để cơ quan nhân ở lại mỏ linh thạch rồi, “Ta làm sao vác được hai người?"
Dung Túc giở giọng xem thường, “Được rồi, ta là xem mặt mũi Tô Mặc ngươi mới có thể ngoại lệ trông nom bọn họ." Hắn lập tức khôi phục thành bộ dạng thiếu niên, đứng dậy nâng Cơ Bạch lên.
Sau khi mọi người rời khỏi sơn động, Tô Mặc Thiên thư lấy ra một cái xe ngựa rộng rãi từ Thiên Thư, kéo xe là ngựa cơ quan, mọi người toàn bộ tiến vào trong xe ngựa. Dung Túc lại biến thành mèo con, vẻ mặt băng hồ hưng phấn nhìn chằm chằm gốc cây linh thảo kia, có vẻ cảm thấy hứng thú.
Tô Mặc lại nhìn hai nam nhân trần trụi, lo lắng bắt đầu kéo đến.
Beta: moc, Nhisiêunhân
Tô Mặc vuốt tóc mai hai bên, lông mi thật dài nhẹ nhàng phủ một lớp bóng xuống, quan sát xung quanh một lát, thử bước về phía trước nhưng lại bị khí nóng cứng rắn cưỡng ép phải xoay người.
Nàng thử rút ra bảo đao băng hàn hỏa chạm vào lửa nóng trong không khí, nhưng băng hàn hỏa lại có xu hướng tắt đi, nơi đây quả nhiên vô cùng đáng sợ, con người không thể bước chân vào.
Nhưng Sư Anh lắc đầu, cúi đầu nói: “Mặc Nhi đừng nhìn, cho dù là thời kỳ toàn thịnh của sư phụ ta thì chỉ sợ người cũng không thể an toàn đi ra, xem ra đây chính là ý trời."
Tô Mặc than nhẹ, nâng mắt lên liếc hắn một cái, mím môi nói: “Như vậy thật sự rất đáng tiếc."
Sư Anh cười nói: “Ta đã nghĩ thông suốt, chỉ cần có thể ở cùng nàng, những chuyện khác ta không để ý nữa."
Tô Mặc lập tức cầm cánh tay hắn, mắt đẹp óng ánh, “A Anh…"
Đúng lúc này, Sư Anh bỗng nhiên ngẩn ra, Tô Mặc cũng nhận thấy hắn khác thường, “Làm sao vậy?"
Sư Anh lẩm bẩm nói: “Có người đến đây."
Hắn dùng thần thức thăm dò sơ qua người thứ ba đang ở lối rẽ gần đó, lúc này xuất hiện bóng dáng của một người! Xuất hiện vào thời điểm này, Sư Anh cảm thấy người tới khẳng định không phải tầm thường. Hắn không có ý định làm phức tạp lên, tất nhiên cũng không định cùng đối phương xung đột. Sư Anh lập tức liếc mắt nhìn Tô Mặc, nhẹ giọng nói: “Mặc Nhi, chúng ta nên trốn đi, nhớ dùng Ẩn Nặc thuật."
Kiếp trước Sư Anh dạy cho nàng Ẩn Nặc thuật, đương nhiên Tô Mặc biết rõ, hai người rút về phía sau, ẩn nấp vào trong bóng tối.
Sư Anh dùng thần thức thăm dò thực lực đối phương, hình như là Kim Đan đỉnh, ở Nhân giới cũng được xem như là cường đại. Dù sao Ngưng Mạch hậu kỳ trong từng môn phái cũng có thể xem là trụ cột vững vàng rồi.
Chỉ cần môn phái có một tu sĩ Kim Đan kỳ trấn thủ liền được xưng là môn phái có thực lực rất mạnh, huống chi loại môn phái thế này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Ví dụ như Hạ gia có ba trưởng lão Kim Đan sơ kỳ, cho nên Hạ gia cũng có thể được coi là môn phái lớn.
Kim Đan sơ kỳ tất nhiên rất mạnh, nhưng điểm mấu chốt, quyết định là giai đoạn sau khi bước vào Kim Đan trung kỳ, mỗi khi tăng lên một bậc đều là việc cực kì khó khăn.
Vì vậy, Kim Đan trung kỳ đều là cấp bậc trưởng môn, Kim Đan đỉnh thì càng hiếm thấy.
Nếu bàn về thực lực, Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm hai mươi tuổi đã đạt tới Ngưng Mạch, thật sự là thiên tài trong thiên tài. Nhưng bọn họ đều có huyết mạch đặc biệt của riêng mình, không có khác biệt mấy với Kim Đan sơ kỳ.
Hiện giờ Sư Anh cũng vừa mới từ Kim Đan đỉnh tiến vào Nguyên Anh kỳ, nếu không có thân thuần âm, hắn cũng khó mà đột phá.
Lúc này, phóng mắt khắp toàn bộ giới tu sĩ, Nguyên Anh kỳ có thể nói là sự tồn tại đỉnh cao nhất.
Từng cao thủ Nguyên Anh kỳ trong ẩn môn đều là nhân vật cấp bậc nguyên lão, chỉ có ẩn môn mới có thể có cao thủ thực lực Nguyên Anh kỳ. Hơn nữa từng tu sĩ Nguyên Anh kỳ phần lớn đều là những lão già sống hàng nghìn năm, là người mang diện mạo trung niên. Bề ngoài trẻ tuổi như Sư Anh, lại còn là cao thủ Nguyên Anh thực lực phi phàm thì cực hiếm thấy.
Chỉ có điều, với thực lực của nam tử đang tới đây, thì khoảng cách Nguyên Anh kỳ chỉ là một bước ngắn. Hơn nữa tốc độ của hắn cũng nhanh, lướt thẳng đến nơi Tô Mặc và Sư Anh đang ẩn thân.
Một bóng dáng cao lớn bay nhanh vào trong động, tốc độ hắn điều khiển phi kiếm cực nhanh, hoàn toàn dễ dàng né tránh dị thú, bất cứ dị thú nào phát hiện ra hành tung của nam tử, vừa muốn phát cảnh báo đã bị hắn dùng phi kiếm chặt đứt yết hầu trong nháy mắt.
Lúc này nam tử đã điều khiển phi kiếm dừng trước mặt Sư Anh và Tô Mặc, có lẽ cảm giác được hơi thở phía trước thật sự kỳ quái, nóng như lửa lại lạnh như băng, đủ làm cho mọi thứ tan chảy, hắn lập tức không tùy tiện liều lĩnh tiến lên phía trước, gió lướt qua áo choàng màu đen của hắn, như con chim màu đen muốn bay mà không thể bay lên.
Lúc Tô Mặc thấy rõ bóng dáng đối phương, lập tức ngẩn ra, dùng thần thức truyền âm nói: “A Anh, không ngờ lại là hắn."
Sư Anh mỉm cười, “Hóa ra là Cơ Bạch, hắn cũngđã đến nơi này."
Tô Mặc thấy tốc độ ngự kiếm phi hành đáng khâm phục của đối phương, hiện tại Văn Nhân Dịch còn chưa đạt tới trình độ này, quả nhiên chỉ có Kim Đan kỳ mới có thể ngự kiếm phi hành. Tô Mặc không nhịn được cười mị hoặc, vội vàng nâng mắt hỏi: “A Anh, ta hỏi chàng, hắn không phải đang đi hoàng đô Tề quốc hay sao, sao lại tới nơi này?"
Sư Anh lắc đầu, “Ta không rõ lắm."
“Chúng ta có nên đi ra gặp hắn không?" Tô Mặc cảm thấy Cơ Bạch không phải kẻ thù.
“Không cần, thời điểm này chúng ta trước tiên yên lặng theo dõi động tĩnh đã." Sư Anh cười tao nhã.
Sư Anh chỉ muốn nhìn cách đối phương tiếp cận phía trước như thế nào, dù sao chính hắn căn bản cũng khó có thể làm được. Phía trước lửa nóng bức người, mỗi lần tiến lên đều phải thi triển toàn bộ linh lực để chống cự.
“A Anh." Hai mắt Tô Mặc nheo lại, thanh âm dùng thần thức truyền đến vô cùng dễ nghe, “Chàng cảm thấy hắn có thể tiếp cận sao?"
“Không rõ lắm, nhưng ta cảm thấy hắn sẽ không lùi bước, bởi vì nếu là chuyện Cơ Bạch quyết định, không ai có thể ngăn cản." Sư Anh ôn nhu nắm tay Tô Mặc, nhẹ nhàng nói: “Tuy nhiên Cơ Bạch là Thần Sử đại nhân, nắm rõ thuật trị liệu kì diệu cho nên hắn có thể vừa tiến lên phía trước vừa chữa trị thân thể chính mình, so với ta thì dễ dàng hơn."
Tô Mặc lập tức gật đầu, im lặng không nói, trong mắt xẹt qua tia sáng như tuyết. Nếu đối phương lấy được đá Tam Sinh thì cũng có thể cho Sư Anh dùng một chút.
Điều bọn họ phải làm lúc này chính là ẩn thân, không quấy rầy Cơ Bạch.
Cơ Bạch gỡ mũ xuống, một đầu tóc bạc bập bềnh sau người, tạo nên một vùng màu sắc chói lọi rực rỡ. Hắn động tay nắm chặt bảo kiếm, bảo thạch màu đỏ được khảm trên kiếm lập tức phát ra ánh sáng êm dịu. Không ngờ bảo kiếm của hắn cũng có tác dụng phòng hộ.
Hắn chậm rãi lấy một viên đan dược bên trong y phục, ngậm vào miệng, bảo vệ gân mạch bên trong. Đồng thời, hắn chậm rãi tháo dây lưng trên người ra, áo choàng viền xanh lam rơi xuống đất. Lập tức một dung nhan tuyệt thế tuấn mỹ xuất hiện trước mắt Tô Măc và Sư Anh.
Nhưng sợi tóc màu bạc của nam tử phủ xuống như thác nước trắng, mắt phượng hẹp dài, da thịt trắng nõn, bên trong mặc một kiện trường sam màu thủy lam rộng rãi. Nhìn qua cực kì tao nhã, không có hoa văn trang sức gì, tay áo và đai lưng hắn đều là màu trắng, phối hợp như thế càng có vẻ trích tiên mị hoặc làm cho người ta không thể chống cự.
Nét mặt hắn không thay đổi, hơi thở lạnh nhạt tuyệt tình, làm khí chất hắn trở nên nghiêm nghị cao quý hơn.
Liên tiếp, nam tử tháo phát quan Trâm Anh trên đỉnh đầu xuống, lại bắt đầu chậm rãi cởi y phục màu trời xanh biếc bên trong, tháo đai lưng bạch ngọc, cởi trung y, lần lượt từng lớp y phục đều được cởi ra sạch sẽ.
Thân thể thon dài cao lớn, đẹp như bức điêu khắc, biếc như Ngọc hoàn toàn hiện ra trước mắt Tô Mặc và Sư Anh.
Người này là kiếm tu lạnh như băng hiếm thấy trên thế gian, mỹ nam tử có một không hai, vậy mà lại trần như nhộng trong này.
Tô Mặc há hốc miệng ngẩn ngơ, không ngờ lại thấy một màn như vậy.
Lúc này, ngôn ngữ của toàn bộ thế gian đều không thể vô lực thiếu sức sống, không cách nào hình dung thân hình Cơ Bạch hoàn mỹ như thế nào.
Ngay sau đó, nàng lại bị Sư Anh che mắt, “Mặc Nhi, phi lễ chớ nhìn."
Tô Mặc không nói gì, nàng đâu muốn thấy đâu? Bất quá thời gian nhìn cũng không nhiều lắm, Sư Anh có lẽ cũng bị hành động của đối phương hù dọa, nếu không che mắt cũng sẽ không chậm nửa nhịp.
“Đẹp không?" Sư Anh đột nhiên hỏi.
“A Anh, chàng muốn nghe ta nói thật hay nói dối?" Tô Mặc biết hắn rất để tâm.
“Lời thật là gì? Lời dối là gì?" Sư Anh cười nhẹ.
“Nói thật chính là giống A Anh, nói dối chính là hắn không bằng chàng." Tô Mặc mỉm cười.
“Mặc Nhi, Mặc Nhi, thật ra ở chín trăm năm trước, hắn nhuộm tóc đen ẩn trốn người đời, tao nhã không bằng bây giờ, nhưng cũng là mỹ nam tử đứng đầu ở Bắc triều!" Sư Anh mỉm cười.
“A Anh chín trăm năm trước nhất định rất an phận, nhất định hào hoa không bằng bây giờ, có lẽ cũng ngang hàng với hắn." Tô Mặc cười nói.
“Nàng…" Sư Anh bỗng nhiên khẽ cười, không khỏi nhớ lại năm đó từng một thời lan truyền thanh danh Bắc Cơ Nam Anh*, hiện giờ chỉ có thể ngẫu nhiên đã nhìn thấy trong một số dã sử, coi như là nàng nói đúng. (*Phương Bắc có Cơ Bạch, phương Nam có Sư Anh)
Lúc này, sau một hồi trầm mặc, Sư Anh mới buông hai tay che mắt Tô Mặc.
Tô Mặc lập tức nhìn lại, vì tóc đối phương quá dài, lại xoay người đưa lưng về phía họ nên đã chặn toàn bộ vị trí không thể nhìn.
Thân thể của vị Thần Sử đại nhân trước mắt này không phải người nào cũng có thể thấy được, nàng vừa nãy chính là dùng ánh mắt tinh khiết thưởng thức, đáng tiếc không kịp nhìn kĩ. Tô Mặc nhẹ nhàng thở dài tiếc nuối! Nàng còn chưa nhìn ra điểm bất đồng giữa Thần Sử và người bình thường. Sảm giác được ánh mắt nặng nề trách móc của Sư Anh, nàng lập tức dùng thần thức hỏi: “A Anh, hắn vì sao phải làm thế?"
Sư Anh cúi đầu trầm giọng trả lời: “Cơ Bạch giỏi luyện kiếm, hắn là Kiếm Sư, thường ngày cùng làm bạn với các loại lửa, đương nhiên không sợ nhất là nóng. Hơn nữa hắn có hiểu biết đầy đủ đối với lửa, có lẽ hắn biết y phục không chịu được sức nóng, nhiệt độ phía trước căn bản làm cho hắn không cách nào giữ được túi Càn Khôn, cho nên đành phải dùng phương thức này tiếp cận mục tiêu."
“Thì ra là thế." Tô Mặc gật đầu.
“Mặc Nhi nương tử." Sư Anh bỗng nhiên cười nói, “Nàng hình như rất cao hứng."
“Ánh mắt nào của chàng nhìn thấy ta cao hứng?" Tô Mặc khó hiểu.
“Hai mắt đều thấy được, xem ra tối qua vi phu không thỏa mãn được nàng." Sư Anh ôm nàng, nhéo hai má nàng.
“Thỏa mãn, đương nhiên thỏa mãn." Hai má Tô Mặc tê rần, lập tức gật đầu như giã tỏi.
“Mặc Nhi, vi phu nói cho nàng biết một chuyện." Lúc này Sư Anh tiến đến bên tai nàng.
“Chuyện gì?" Tô Mặc nâng mi.
“Mặc Nhi, thật ra chân thân của ta đã trốn đi, trước mắt đang ở bờ biển Tề quốc, đợi sau khi chúng ta ra ngoài, ta có thể thỏa mãn nàng bất kể ngày đêm rồi, ý của nàng như thế nào?" Hắn cầm một lọn tóc của nàng, nhẹ nhàng ngửi, giọng điệu trêu ghẹo nói.
“Chỉ cần A Anh thích, lúc nào cũng có thể." Nàng xoay người lại ôm lấy cổ hắn, hôn lên môi hắn.
Vừa hôn xong, Sư Anh cười khẽ, vươn ngón trỏ chạm vào môi đỏ thắm của nàng, “Trờ về lại trừng phạt nàng sau."
Cơ Bạch chậm rãi đi đến gốc cây thực vật kia, nơi tầm nhìn của Tô Mặc và Sư Anh nhìn không thấy, vẻ mặt Cơ Bạch có chút khó khăn, mày thỉnh thoảng nhíu lại, dường như mỗi bước hướng về phía trước đều phải chịu nỗi thống khổ không thể hình dung. Hơi nóng cuộn tới, thiêu đốt hắn từ ngoài vào trong, bỗng nhiên thân thể xuất hiện một thanh âm rất nhỏ bé, giống như có cái gì đang được nhen nhóm. Hắn lập tức thi triển thuật trị liệu, toàn thân xuất hiện một tầng hơi thở thánh thiện dày đặc, làm cho khí huyết trong cơ thể nhanh chóng hồi phục.
Cơ Bạch gắng sức mím môi, nhịp chân dường như càng thêm khó có thể di chuyển.
Ở xa Tô Mặc đổ mồ hôi lạnh vì hắn, mà hắn lại có thể kiên trì không ngừng tiến lên.
Hai tay hắn siết chặt, càng đi càng chậm, mồ hôi trào ra, thân thể trong suốt ẩm ướt, lúc này như sắp cứng lại.
Bỗng nhiên, kiếm trong tay Cơ Bạch chống lên đất, đỡ thân thể hắn, hơi thở thánh khiết bao phủ từ dưới lên, đến mắt và trán hắn, giúp hắn nhanh chóng hồi phục thể lực.
Tô Mặc nhìn Cơ Bạch như có thể dừng lại bất cứ lúc nào cũng, mồi hôi ròng ròng chảy dọc khuôn mặt, hắn lại điều chỉnh thân thể, lại thi triển thuật trị liệu.
Lúc này, hai người thực sự sợ hắn cứ như vậy không chống đỡ được, kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nhưng trên đời này kiếm tu có nghị lực nhất, Cơ Bạchcũng vậy., chỉ ngừng một chút hắn lại tiến lên phía trước, quãng đường ngắn ngủi mà dùng thời gian rất dài.
Sau khi hắn bước lên khoảng đất kia, cả người đã buông lỏng, Tô Mặc cũng hơi nhẹ nhàng thở ra.
Hắn gỡ linh thực xuống, ánh mắt nhìn lướt qua đá Tam Sinh, dường như không có ý chạm vào, thậm chí chuẩn bị xoay người rời đi.
Sư Anh rốt cuộc nhịn không được thở dài, xem ra mục đích của đối phương là linh thực kia mà thôi. Hắn cúi đầu nói với Tô Mặc một câu, “Mặc Nhi, ta xuất hiện gặp Cơ Bạch một lát, nàng đừng nhìn lung tung."
Tiếp theo Sư Anh hiện thân đi ra ngoài, ống tay áo tuyết trắng rộng thùng thình vẫy nhẹ, ôn hòa nói: “Cơ huynh."
Cơ Bạch ngẩn ra, ánh mắt lập tức dừng ở trên người Sư Anh, có lẽ không ngờ lại gặp được người quen, hắn lạnh nhạt nói: “Hóa ra là ngươi."
Sư Anh mỉm cười, vân đạm phong khinh nói: “Anh mỗ vừa nãy đến chỗ này trước Cơ huynh, không dám hành động thiếu suy nghĩ, vì không dám quấy rầy các hạ lấy được bảo vật nên không hiện thân, có thể phiền Cơ huynh mang đá Tam Sinh kia lại đây cho ta không, cứ xem như Anh mỗ thiếu các hạ một nhân tình."
Cơ Bạch trầm ngâm một lát, cầm viên đá ngũ sắc lên, “Vật này?"
Sư Anh gật đầu: “Không sai."
Cơ Bạch không cự tuyệt Sư Anh, hai người tuy kết giao không sâu, ngay cả quân tử chi giao cũng không phải, nhưng có quen biết ngàn năm.
Hắn nắm chặt đá Tam Sinh kia, làm sao biết lúc này bỗng xảy ra biến cố, sau khi hắn hoàn toàn cầm được đá Tam Sinh, bỗng nhiên vẻ mặt vô cùng thống khổ, ánh sáng quanh thân nhạt đi, thậm chí còn có gió lốc quỷ dị vây quanh.
Sư Anh ngẩn ra, vội vàng hỏi: “Cơ huynh? Huynh có sao không?"
Dung Túc lạnh lùng nói: “Xem ra sau khi hắn chạm vào đá Tam Sinh đã bị ảnh hưởng rồi."
Sau một lúc lâu, Cơ Bạch nhẹ nhàng khoát tay áo, “Không sao." Nhưng mà sắc mặt vẫn có chút trắng bệch.
Hắn chậm rãi đứng dậy, nhưng so với lúc trước khi chạm vào đá Tam Sinh khác biệt rất lớn.
Trong lúc Cơ Bạch đi về phía trước, hắn có vẻ càng thống khổ hơn, sắc mặt trắng bệch.
Ngay lúc hắn đi được hơn nửa quãng đường, thuật trị liệu như đã dùng hết, Cơ Bạch cũng đã đến cực hạn! Hắn chậm rãi ngã xuống.
Sư Anh biết lúc này nếu không ra tay thì sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, vội vàng liều lĩnh tiến lên phía trước, y phục của hắn gặp lửa chậm rãi tan rã, hắn cũng nhanh chóng trần như nhộng giống Cơ Bạch. Sư Anh dùng linh lực chống đỡ sức nóng, nâng Cơ Bạch lên, dùng hết khí lực đi trở về.
Nhưng mà sau khi đi vào nơi an toàn, Sư Anh và Cơ Bạch cùng ngã trên đất, hai người đều đã tiêu hao hết linh lực.
Tô Mặc biến sắc, vội vàng tiến lên dò xét hơi thở hai người, quay đầu nhìn về phía Dung Túc, “Làm sao bây giờ?"
Dung Túc lập tức vuốt tay, “Còn có thể làm gì? Hai canh giờ sợ là không còn kịp rồi, ngươi mang hai người này rời khỏi đây trước, sau đó bàn bạc kĩ hơn."
Tô Mặc trừng mắt, thời điểm nàng rời đi nàng đã để cơ quan nhân ở lại mỏ linh thạch rồi, “Ta làm sao vác được hai người?"
Dung Túc giở giọng xem thường, “Được rồi, ta là xem mặt mũi Tô Mặc ngươi mới có thể ngoại lệ trông nom bọn họ." Hắn lập tức khôi phục thành bộ dạng thiếu niên, đứng dậy nâng Cơ Bạch lên.
Sau khi mọi người rời khỏi sơn động, Tô Mặc Thiên thư lấy ra một cái xe ngựa rộng rãi từ Thiên Thư, kéo xe là ngựa cơ quan, mọi người toàn bộ tiến vào trong xe ngựa. Dung Túc lại biến thành mèo con, vẻ mặt băng hồ hưng phấn nhìn chằm chằm gốc cây linh thảo kia, có vẻ cảm thấy hứng thú.
Tô Mặc lại nhìn hai nam nhân trần trụi, lo lắng bắt đầu kéo đến.
Tác giả :
Hồng Trần Huyễn