Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt
Chương 104-3: Sư Anh cố lên (3)
Sư Anh nói tiếp: “Tại hạ nghĩ trễ như vậy Yêu Cơ cô nương mới trở về, nhất định là còn chưa dùng cơm, cho nên mới mạo muội đến đây mời cô."
“Thì ra là thế." Tô Mặc liếc xéo Hoa Tích Dung một cái.
“Hoa công tử có cùng đi không?" Sư Anh cười tủm tỉm hỏi.
Trong lòng Hoa Tích Dung càng thêm buồn bực, sắc mặt biến ảo. Nếu hắn đáp ứng cùng đi, vậy chẳng phải thừa nhận dạ dày mình to như bò sao. Nếu hắn không đi, cũng thừa nhận vừa rồi đã ăn nhiều, vẫn bị xem là heo thôi.
Vẻ mặt của Tô Mặc như đang trào phúng nhìn hắn, làm hắn vô cùng bực bội.
“Đi! Sao lại không đi!"
Hoa Tích Dung cười khẽ, dù sao thanh danh bất nhã hắn cũng đã gánh rồi, còn để ý chuyện gì nữa? Nếu không có quan hệ lợi dụng lẫn nhau của hai người hiện tại, hắn nhất định sẽ vạch trần bộ mặt thật của đối phương.
“Nếu đã vậy, Yêu Cơ cô nương cũng cùng đi đi! Chúng ta vừa ăn vừa thương nghị chuyện ngày mai, thế nào?"
Tô Mặc mỉm cười, không cự tuyệt, nàng nhỏ nhẹ nói: “Hiện giờ Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch không có ở đây, ta chỉ có thể nhờ Anh tiên sinh trợ giúp thôi. Có ngươi, ta rất yên tâm, cho nên bữa khuya này nhất định phải nể mặt rồi."
Sư Anh gật đầu: “Yên tâm, nơi này giao cho ta, ta sẽ dốc hết toàn lực."
“Đa tạ Anh tiên sinh, ngươi đúng là người tốt."
Hoa Tích Dung than nhẹ một tiếng, hai tay bất giác siết chặt ống tay áo, hắn chưa từng phát hiện Sư Anh là người tốt bao giờ.
Có lẽ cả hai đều cùng một loại người, hơn nữa trực giác hắn nhạy bén, cho nên có thể phát hiện ra bụng dạ đen tối của đối phương rất nhanh. Huống chi sau khi hợp tác cùng Sư Anh, đối phương rất nhiều khi không thèm kiêng dè hắn, lúc đó hắn mới dần phát hiện ra vẻ ngoài Sư Anh hệt như trích tiên, nhưng bên trong lại đen xì, quả thực đen đến không thể đen hơn!
Sư Anh chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt thâm trầm mà Tô Mặc quen thuộc, đôi đồng tử dịu dàng đen như bảo thạch, nhìn nàng không hề chớp mắt.
Tô Mặc hiểu rất rõ biểu cảm này của hắn, kiếp trước, mỗi lần nàng nói hắn là người tốt, hắn sẽ luôn dùng loại ánh mắt này chăm chú nhìn nàng.
Nhìn ánh mắt không thay đổi của hắn, Tô Mặc càng cảm thấy tâm tình hoảng hốt. Những năm gần đây, nỗi nhớ hắn tuy rằng nàng đã chôn sâu trong lòng, nhưng dưới ánh mắt ôn hòa nhu tình này, nàng lại kìm lòng không được mà xúc động.
Tim nàng đập chậm nửa nhịp, càng làm nàng yêu Sư Anh sâu sắc hơn.
Kiếp trước, hắn vốn là trụ cột của nàng, trụ cột sinh mệnh của nàng.
Kiếp trước, chỉ sự tồn tại đơn giản của hắn thôi đã chống đỡ cho nàng. Dù nàng bị bắt đến Thiên Không thành, bị nam nhân khác độc chiếm, nàng vẫn đau khổ chịu đựng, chỉ vì tìm kiếm hắn nên nàng mới có thể tiếp nhận nỗi nhục nhã và tra tấn như vậy.
Nhưng hôm nay, cuộc đời của nàng đã có Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm, tuy rằng đan điền vẫn còn năm khế ước khác chưa châm lên, nhưng nàng không dám hy vọng xa vời, cũng chưa bao giờ hoa tâm, đó là không tôn trọng với hai người họ.
Hiện tại, nàng và Sư Anh không bao giờ có thể bình bình thản thản ở bên nhau như trước nữa, nàng càng không thể quyến luyến hắn như kiếp trước.
Nhớ đến khoảng thời gian hắn và nàng vừa như thân nhân vừa như người yêu kiếp trước, thấy hắn xuất hiện trước mặt mình, vẫn hoàn mỹ như vậy, nhưng đã vật đổi sao dời, cảnh còn người mất. Nàng chỉ có thể đứng nhìn hắn từ xa, như thế thôi nàng đã rất vui mừng rồi.
Về phần hắn có phải là khế ước giả thứ ba hay không, Tô Mặc không dám nghĩ tới. Nàng không dám hi vọng xa vời, chỉ có thuận theo tự nhiên.
Nàng mỉm cười, sóng mắt lưu chuyển, nói tiếp: “Có thể quen biết được Anh tiên sinh, thật sự rất tốt."
Thấy ánh mắt nàng trở nên lạnh nhạt, Sư Anh hơi rũ mi, chậm rãi thu lại sóng triều trào dâng trong lòng, ra vẻ thoải mái cười: “Đúng rồi, hôm nay ta đã chuẩn bị món ăn khuya nàng thích nhất."
Tô Mặc ngẩn ra, “Ngươi biết ta thích ăn gì nhất sao?"
“Đại khái là những thứ ta làm nàng đều thích, có đúng không?"
Tô Mặc gật đầu: “Đúng, ta rất thích."
Sư Anh cười khẽ, “Còn nữa, ta biết nàng thích nhất là ăn cay đúng không?"
Tô Mặc nao nao, trong đầu lại hiện lên ký ức kiếp trước.
Kiếp trước nàng luôn thích món cay, nhưng hắn thì không. Vì làm nàng vui, hắn tận lực làm thêm một món cay cho nàng. Ngày đó, sau khi ăn cùng nàng, hắn vô ý bị ớt hun vào mắt. Nhìn hai mắt hắn ửng đỏ, Tô Mặc lần đầu tiên chủ động thổi giúp hắn, còn hắn lại vô ý vươn người ta trước, hôn lên môi nàng.
Đó là lần tiếp xúc thân mật duy nhất của hai người họ.
Nhưng mà sau khi trọng sinh, khẩu vị của nàng đã nhẹ đi nhiều, không còn ăn món quá cay nữa, bởi vì đây là thói quen của Sư Anh, nàng bất giác đã giữ lại toàn bộ thói quen của hắn.
Lúc này ba người đã về đến hậu viện. Trong đình bày một bàn dài nho nhỏ. Sư Anh kéo ghế ra giúp Tô Mặc, để nàng ngồi xuống, lúc này mới chậm rãi mở hộp đựng thức ăn nóng hổi ra.
Hoa Tích Dung đảo mắt, lập tức không có khẩu vị, thậm chí còn mang sắc mặt khinh thường.
Thức ăn Sư Anh chuẩn bị vẫn rất đơn giản, chỉ có bốn mặn một canh. Màu xanh tươi mà sáng, đều là cháo trắng rau dưa, nguyên nước nguyên vị. Xung quanh dần lan tràn hơi thở ấm áp, đó là hơi thở của gia đình!
Tất cả đều là những món Tô Mặc thường dùng cùng hắn. Mắt nàng đượm vẻ hoài niệm, thấy một món cay trong đó, lòng nàng run lên.
Nhìn bốn món mặn một món canh trên bàn, lông mi nàng run rẩy, khẽ rũ mắt xuống.
Bốn mặn một canh, kiếp trước, rất thích hợp dành cho hai người dùng!
Tô Mặc ngồi đối diện Sư Anh, nàng cầm cái thìa tinh xảo trước mặt, tỉ mỉ nếm thử tay nghề của hắn.
“Hương vị thế nào?" Sư Anh cười hỏi.
Tô Mặc ngẩng đầu, mỉm cười: “Rất ngon."
Sư Anh nhấc đũa, gắp thức ăn cho cô: “Thử món này đi."
Tô Mặc ăn món cay, yết hầu có chút nóng, cô ho khan vài tiếng. Sư Anh không ngờ cô lại sợ ăn cay, vội vàng đưa chén nước rót sẵn cho cô. Tô Mặc cười nhẹ nhàng, biết chén nước này là Sư Anh chuẩn bị cho riêng hắn, vì hắn sợ nhất là ăn cay.
Nhưng mà, nhìn bờ môi hắn, nàng không nhịn được lại nghĩ tới nụ hôn đầu tiên ngoài ý muốn kia.
Tô Mặc ngước mắt, Sư Anh cũng ngước mắt, hai người đối diện nhau, trầm ngâm chốc lát.
Động tác châm trà của Hoa Tích Dung dừng lại một lát, hắn chuyển mắt nhìn sang. Không ngờ nam nhân hoàn mỹ kia lại có tình cảm đặc biệt với Yêu Cơ, hơn nữa Yêu Cơ kia tựa hồ cũng có chút tình cảm khác biệt với Sư Anh.
Nghĩ đến đây, hắn lập tức nhún vai, cười nhạt. Trong mắt hiện ý cười châm chọc, không cho là đúng.
Nhưng hắn thấy có chút kỳ quái, Sư Anh ưu tú bất phàm, diện mạo tuyệt sắc, tác phong nhanh nhẹn, thích dạng nữ nhân nào mà không thể? Vì sao lại nịnh nọt một phụ nhân đã có gia đình?
Ham mê của Sư Anh thật sự khiến hắn không dám khen tặng. Càng nghĩ, hắn càng thấy đối phương đúng là có khẩu vị nặng.
Nếu ở đây không có người, hắn nhất định sẽ quăng cho Sư Anh bốn chữ “Không biết xấu hổ", còn quăng thêm ánh mắt khinh thường cho hắn nữa.
Nhưng hắn không biết thứ Sư Anh chú ý nhất hiện tại là “người thứ ba" trong lời vnd nói ngày đó, rốt cục là có ý gì? Thứ mâu thuẫn nhất trong lòng hắn cũng là điều đó.
Sư Anh cúi đầu, nghĩ thầm: Hay là chuyện của Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm đều có liên quan đến thân thuần âm?
Hiện giờ cả hai người họ đều rời khỏi đây, vậy hắn có thể thoải mái tìm hiểu nguyên nhân, đồng thời thử tìm kiếm lại trí nhớ kiếp trước.
Lúc này Tô Mặc cũng thấy mình có chút thất thần, nàng vội vàng khép hờ mắt, nhàn nhạt hỏi: “Đúng rồi, Anh tiên sinh, hiện giờ ở đây chỉ có ba người chúng ta, kế tiếp chúng ta phải làm thế nào?"
Ánh mắt Sư Anh hiện ý cười, chậm rãi nói: “Ngươi nói không sai, hiện giờ đảo số năm đã có rất nhiều tu sĩ, nên giết dị thú nhanh hơn bình thường nhiều, trước mắt vẫn còn rất an toàn, chỉ cần xây xong thành trì là được. Đến lúc đó, Đông Lăng Vệ, Đa Bảo Các hay là cửa hàng Tô gia, tất cả mọi người đều phải cùng nhau nỗ lực hợp tác mới được."
“Ngươi nói rất đúng, những chuyện này đều phải cảm tạ Anh tiên sinh và Hoa công tử."
“Hử?" Hoa Tích Dung nhướng mắt, chỉ cười không nói.
“Kỳ thực chuyện của Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm giao cho một mình Hoa công tử là được, như việc giám thị xây dựng tường thành." Sư Anh mỉm cười nói.
“Ngươi lại để cho ta giám thị?" Hoa Tích Dung có chút không vừa ý.
“Ngươi ra bạc, đương nhiên phải do ngươi giám thị."
“Được rồi, gia nhiều bạc, thuê thêm người đến là được." Hoa Tích Dung nói không chút để ý.
Sư Anh cười cười, nói tiếp: “Còn nữa, mấy ngày trước lúc tại hạ tuần tra bờ biển đã phát hiện cửa vào Yêu giới bị người khác nhìn thấy, có nhiều tu sĩ đến gần cửa vào, các đại môn phái dường như còn chuẩn bị đi thăm dò Yêu giới. Ta cũng định vào đó tra xét, nói không chừng sẽ phát hiện vài bí mật đặc biệt."
“Sư Anh, lá gan ngươi rất lớn, nơi đó không phải tùy tiện là có thể đi, gia muốn vào cũng phải rất cẩn thận."
“Đúng vậy! Anh tiên sinh, nơi đó rất nguy hiểm." Tô Mặc cũng khuyên can.
Nàng thậm chí còn hoài nghi, có phải kiếp trước Sư Anh đi vào nơi nào không nên đi rồi mới mất tích hay không.
Sư Anh nhìn nàng, mỉm cười nói: “Yêu Cơ cô nương không cần lo cho ta, vì nàng cũng phải cùng đi với ta."
“Sao ta cũng phải đi?"
“Ừm, hiện giờ mặt biển nhất định rất hỗn loạn, cho nên cần Yêu Cơ cô nương tìm người của Thanh Vân tông duy trì trật tự. Nàng cũng cần phái người giám sát xem trên biển có tu sĩ nào công kích nhau hay không, hoặc là dị thú nào không thể đối phó. Còn phải ghi lại số lượng dị thú xuất hiện mấy ngày nay, chủng loại và cấp bậc của chúng nữa."
Tô Mặc nheo mắt, suy nghĩ một lát mới nói: “Chuyện này hình như Đa Bảo Các cũng có thể làm được, chỉ cần phái người đến bờ biển xem mọi người săn dị thú gì, lúc thu mua thì ghi lại cấp bậc và chủng loại là được, chỉ là tiện tay thôi."
“Yêu Cơ cô nương quả là thông minh, việc này đúng là có thể làm." Sư Anh hơi gật đầu, đưa mắt nhìn Hoa Tích Dung: “Nếu đã vậy, ta và Yêu Cơ cô nương còn phải xử lý rất nhiều chuyện, Đa Bảo Các có thể toàn quyền phụ trách phần lớn việc, công văn ở đây cũng giao cho ngươi xử lý."
“Bản công tử phải làm nhiều như vậy?" Hoa Tích Dung nhíu mày, “Còn hai các ngươi ra ngoài tiêu dao?"
“Người tài chịu nhiều vất vả, Hoa công tử còn là người tài trong người tài." Sư Anh lập tức khen ngợi hắn, Hoa Tích Dung lại nhịn không được trợn mắt, hắn xem như hiểu rõ độ vô sỉ của tên này rồi.
“Thì ra là thế." Tô Mặc liếc xéo Hoa Tích Dung một cái.
“Hoa công tử có cùng đi không?" Sư Anh cười tủm tỉm hỏi.
Trong lòng Hoa Tích Dung càng thêm buồn bực, sắc mặt biến ảo. Nếu hắn đáp ứng cùng đi, vậy chẳng phải thừa nhận dạ dày mình to như bò sao. Nếu hắn không đi, cũng thừa nhận vừa rồi đã ăn nhiều, vẫn bị xem là heo thôi.
Vẻ mặt của Tô Mặc như đang trào phúng nhìn hắn, làm hắn vô cùng bực bội.
“Đi! Sao lại không đi!"
Hoa Tích Dung cười khẽ, dù sao thanh danh bất nhã hắn cũng đã gánh rồi, còn để ý chuyện gì nữa? Nếu không có quan hệ lợi dụng lẫn nhau của hai người hiện tại, hắn nhất định sẽ vạch trần bộ mặt thật của đối phương.
“Nếu đã vậy, Yêu Cơ cô nương cũng cùng đi đi! Chúng ta vừa ăn vừa thương nghị chuyện ngày mai, thế nào?"
Tô Mặc mỉm cười, không cự tuyệt, nàng nhỏ nhẹ nói: “Hiện giờ Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch không có ở đây, ta chỉ có thể nhờ Anh tiên sinh trợ giúp thôi. Có ngươi, ta rất yên tâm, cho nên bữa khuya này nhất định phải nể mặt rồi."
Sư Anh gật đầu: “Yên tâm, nơi này giao cho ta, ta sẽ dốc hết toàn lực."
“Đa tạ Anh tiên sinh, ngươi đúng là người tốt."
Hoa Tích Dung than nhẹ một tiếng, hai tay bất giác siết chặt ống tay áo, hắn chưa từng phát hiện Sư Anh là người tốt bao giờ.
Có lẽ cả hai đều cùng một loại người, hơn nữa trực giác hắn nhạy bén, cho nên có thể phát hiện ra bụng dạ đen tối của đối phương rất nhanh. Huống chi sau khi hợp tác cùng Sư Anh, đối phương rất nhiều khi không thèm kiêng dè hắn, lúc đó hắn mới dần phát hiện ra vẻ ngoài Sư Anh hệt như trích tiên, nhưng bên trong lại đen xì, quả thực đen đến không thể đen hơn!
Sư Anh chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt thâm trầm mà Tô Mặc quen thuộc, đôi đồng tử dịu dàng đen như bảo thạch, nhìn nàng không hề chớp mắt.
Tô Mặc hiểu rất rõ biểu cảm này của hắn, kiếp trước, mỗi lần nàng nói hắn là người tốt, hắn sẽ luôn dùng loại ánh mắt này chăm chú nhìn nàng.
Nhìn ánh mắt không thay đổi của hắn, Tô Mặc càng cảm thấy tâm tình hoảng hốt. Những năm gần đây, nỗi nhớ hắn tuy rằng nàng đã chôn sâu trong lòng, nhưng dưới ánh mắt ôn hòa nhu tình này, nàng lại kìm lòng không được mà xúc động.
Tim nàng đập chậm nửa nhịp, càng làm nàng yêu Sư Anh sâu sắc hơn.
Kiếp trước, hắn vốn là trụ cột của nàng, trụ cột sinh mệnh của nàng.
Kiếp trước, chỉ sự tồn tại đơn giản của hắn thôi đã chống đỡ cho nàng. Dù nàng bị bắt đến Thiên Không thành, bị nam nhân khác độc chiếm, nàng vẫn đau khổ chịu đựng, chỉ vì tìm kiếm hắn nên nàng mới có thể tiếp nhận nỗi nhục nhã và tra tấn như vậy.
Nhưng hôm nay, cuộc đời của nàng đã có Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm, tuy rằng đan điền vẫn còn năm khế ước khác chưa châm lên, nhưng nàng không dám hy vọng xa vời, cũng chưa bao giờ hoa tâm, đó là không tôn trọng với hai người họ.
Hiện tại, nàng và Sư Anh không bao giờ có thể bình bình thản thản ở bên nhau như trước nữa, nàng càng không thể quyến luyến hắn như kiếp trước.
Nhớ đến khoảng thời gian hắn và nàng vừa như thân nhân vừa như người yêu kiếp trước, thấy hắn xuất hiện trước mặt mình, vẫn hoàn mỹ như vậy, nhưng đã vật đổi sao dời, cảnh còn người mất. Nàng chỉ có thể đứng nhìn hắn từ xa, như thế thôi nàng đã rất vui mừng rồi.
Về phần hắn có phải là khế ước giả thứ ba hay không, Tô Mặc không dám nghĩ tới. Nàng không dám hi vọng xa vời, chỉ có thuận theo tự nhiên.
Nàng mỉm cười, sóng mắt lưu chuyển, nói tiếp: “Có thể quen biết được Anh tiên sinh, thật sự rất tốt."
Thấy ánh mắt nàng trở nên lạnh nhạt, Sư Anh hơi rũ mi, chậm rãi thu lại sóng triều trào dâng trong lòng, ra vẻ thoải mái cười: “Đúng rồi, hôm nay ta đã chuẩn bị món ăn khuya nàng thích nhất."
Tô Mặc ngẩn ra, “Ngươi biết ta thích ăn gì nhất sao?"
“Đại khái là những thứ ta làm nàng đều thích, có đúng không?"
Tô Mặc gật đầu: “Đúng, ta rất thích."
Sư Anh cười khẽ, “Còn nữa, ta biết nàng thích nhất là ăn cay đúng không?"
Tô Mặc nao nao, trong đầu lại hiện lên ký ức kiếp trước.
Kiếp trước nàng luôn thích món cay, nhưng hắn thì không. Vì làm nàng vui, hắn tận lực làm thêm một món cay cho nàng. Ngày đó, sau khi ăn cùng nàng, hắn vô ý bị ớt hun vào mắt. Nhìn hai mắt hắn ửng đỏ, Tô Mặc lần đầu tiên chủ động thổi giúp hắn, còn hắn lại vô ý vươn người ta trước, hôn lên môi nàng.
Đó là lần tiếp xúc thân mật duy nhất của hai người họ.
Nhưng mà sau khi trọng sinh, khẩu vị của nàng đã nhẹ đi nhiều, không còn ăn món quá cay nữa, bởi vì đây là thói quen của Sư Anh, nàng bất giác đã giữ lại toàn bộ thói quen của hắn.
Lúc này ba người đã về đến hậu viện. Trong đình bày một bàn dài nho nhỏ. Sư Anh kéo ghế ra giúp Tô Mặc, để nàng ngồi xuống, lúc này mới chậm rãi mở hộp đựng thức ăn nóng hổi ra.
Hoa Tích Dung đảo mắt, lập tức không có khẩu vị, thậm chí còn mang sắc mặt khinh thường.
Thức ăn Sư Anh chuẩn bị vẫn rất đơn giản, chỉ có bốn mặn một canh. Màu xanh tươi mà sáng, đều là cháo trắng rau dưa, nguyên nước nguyên vị. Xung quanh dần lan tràn hơi thở ấm áp, đó là hơi thở của gia đình!
Tất cả đều là những món Tô Mặc thường dùng cùng hắn. Mắt nàng đượm vẻ hoài niệm, thấy một món cay trong đó, lòng nàng run lên.
Nhìn bốn món mặn một món canh trên bàn, lông mi nàng run rẩy, khẽ rũ mắt xuống.
Bốn mặn một canh, kiếp trước, rất thích hợp dành cho hai người dùng!
Tô Mặc ngồi đối diện Sư Anh, nàng cầm cái thìa tinh xảo trước mặt, tỉ mỉ nếm thử tay nghề của hắn.
“Hương vị thế nào?" Sư Anh cười hỏi.
Tô Mặc ngẩng đầu, mỉm cười: “Rất ngon."
Sư Anh nhấc đũa, gắp thức ăn cho cô: “Thử món này đi."
Tô Mặc ăn món cay, yết hầu có chút nóng, cô ho khan vài tiếng. Sư Anh không ngờ cô lại sợ ăn cay, vội vàng đưa chén nước rót sẵn cho cô. Tô Mặc cười nhẹ nhàng, biết chén nước này là Sư Anh chuẩn bị cho riêng hắn, vì hắn sợ nhất là ăn cay.
Nhưng mà, nhìn bờ môi hắn, nàng không nhịn được lại nghĩ tới nụ hôn đầu tiên ngoài ý muốn kia.
Tô Mặc ngước mắt, Sư Anh cũng ngước mắt, hai người đối diện nhau, trầm ngâm chốc lát.
Động tác châm trà của Hoa Tích Dung dừng lại một lát, hắn chuyển mắt nhìn sang. Không ngờ nam nhân hoàn mỹ kia lại có tình cảm đặc biệt với Yêu Cơ, hơn nữa Yêu Cơ kia tựa hồ cũng có chút tình cảm khác biệt với Sư Anh.
Nghĩ đến đây, hắn lập tức nhún vai, cười nhạt. Trong mắt hiện ý cười châm chọc, không cho là đúng.
Nhưng hắn thấy có chút kỳ quái, Sư Anh ưu tú bất phàm, diện mạo tuyệt sắc, tác phong nhanh nhẹn, thích dạng nữ nhân nào mà không thể? Vì sao lại nịnh nọt một phụ nhân đã có gia đình?
Ham mê của Sư Anh thật sự khiến hắn không dám khen tặng. Càng nghĩ, hắn càng thấy đối phương đúng là có khẩu vị nặng.
Nếu ở đây không có người, hắn nhất định sẽ quăng cho Sư Anh bốn chữ “Không biết xấu hổ", còn quăng thêm ánh mắt khinh thường cho hắn nữa.
Nhưng hắn không biết thứ Sư Anh chú ý nhất hiện tại là “người thứ ba" trong lời vnd nói ngày đó, rốt cục là có ý gì? Thứ mâu thuẫn nhất trong lòng hắn cũng là điều đó.
Sư Anh cúi đầu, nghĩ thầm: Hay là chuyện của Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm đều có liên quan đến thân thuần âm?
Hiện giờ cả hai người họ đều rời khỏi đây, vậy hắn có thể thoải mái tìm hiểu nguyên nhân, đồng thời thử tìm kiếm lại trí nhớ kiếp trước.
Lúc này Tô Mặc cũng thấy mình có chút thất thần, nàng vội vàng khép hờ mắt, nhàn nhạt hỏi: “Đúng rồi, Anh tiên sinh, hiện giờ ở đây chỉ có ba người chúng ta, kế tiếp chúng ta phải làm thế nào?"
Ánh mắt Sư Anh hiện ý cười, chậm rãi nói: “Ngươi nói không sai, hiện giờ đảo số năm đã có rất nhiều tu sĩ, nên giết dị thú nhanh hơn bình thường nhiều, trước mắt vẫn còn rất an toàn, chỉ cần xây xong thành trì là được. Đến lúc đó, Đông Lăng Vệ, Đa Bảo Các hay là cửa hàng Tô gia, tất cả mọi người đều phải cùng nhau nỗ lực hợp tác mới được."
“Ngươi nói rất đúng, những chuyện này đều phải cảm tạ Anh tiên sinh và Hoa công tử."
“Hử?" Hoa Tích Dung nhướng mắt, chỉ cười không nói.
“Kỳ thực chuyện của Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm giao cho một mình Hoa công tử là được, như việc giám thị xây dựng tường thành." Sư Anh mỉm cười nói.
“Ngươi lại để cho ta giám thị?" Hoa Tích Dung có chút không vừa ý.
“Ngươi ra bạc, đương nhiên phải do ngươi giám thị."
“Được rồi, gia nhiều bạc, thuê thêm người đến là được." Hoa Tích Dung nói không chút để ý.
Sư Anh cười cười, nói tiếp: “Còn nữa, mấy ngày trước lúc tại hạ tuần tra bờ biển đã phát hiện cửa vào Yêu giới bị người khác nhìn thấy, có nhiều tu sĩ đến gần cửa vào, các đại môn phái dường như còn chuẩn bị đi thăm dò Yêu giới. Ta cũng định vào đó tra xét, nói không chừng sẽ phát hiện vài bí mật đặc biệt."
“Sư Anh, lá gan ngươi rất lớn, nơi đó không phải tùy tiện là có thể đi, gia muốn vào cũng phải rất cẩn thận."
“Đúng vậy! Anh tiên sinh, nơi đó rất nguy hiểm." Tô Mặc cũng khuyên can.
Nàng thậm chí còn hoài nghi, có phải kiếp trước Sư Anh đi vào nơi nào không nên đi rồi mới mất tích hay không.
Sư Anh nhìn nàng, mỉm cười nói: “Yêu Cơ cô nương không cần lo cho ta, vì nàng cũng phải cùng đi với ta."
“Sao ta cũng phải đi?"
“Ừm, hiện giờ mặt biển nhất định rất hỗn loạn, cho nên cần Yêu Cơ cô nương tìm người của Thanh Vân tông duy trì trật tự. Nàng cũng cần phái người giám sát xem trên biển có tu sĩ nào công kích nhau hay không, hoặc là dị thú nào không thể đối phó. Còn phải ghi lại số lượng dị thú xuất hiện mấy ngày nay, chủng loại và cấp bậc của chúng nữa."
Tô Mặc nheo mắt, suy nghĩ một lát mới nói: “Chuyện này hình như Đa Bảo Các cũng có thể làm được, chỉ cần phái người đến bờ biển xem mọi người săn dị thú gì, lúc thu mua thì ghi lại cấp bậc và chủng loại là được, chỉ là tiện tay thôi."
“Yêu Cơ cô nương quả là thông minh, việc này đúng là có thể làm." Sư Anh hơi gật đầu, đưa mắt nhìn Hoa Tích Dung: “Nếu đã vậy, ta và Yêu Cơ cô nương còn phải xử lý rất nhiều chuyện, Đa Bảo Các có thể toàn quyền phụ trách phần lớn việc, công văn ở đây cũng giao cho ngươi xử lý."
“Bản công tử phải làm nhiều như vậy?" Hoa Tích Dung nhíu mày, “Còn hai các ngươi ra ngoài tiêu dao?"
“Người tài chịu nhiều vất vả, Hoa công tử còn là người tài trong người tài." Sư Anh lập tức khen ngợi hắn, Hoa Tích Dung lại nhịn không được trợn mắt, hắn xem như hiểu rõ độ vô sỉ của tên này rồi.
Tác giả :
Hồng Trần Huyễn