Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt
Chương 104-1: Sư Anh cố lên (1)
Tô Mặc đi dọc bờ biển, bước chân không hề ngừng, trong đầu nhớ lại từng động tác vũ đạo tinh túy, hình ảnh liên tục hiện ra trước mắt, càng nghĩ càng thấy vũ đạo này rất phức tạp nhưng cũng hoàn mỹ.
Dù sao đó là bí thuật vô thượng, cực kì phiền phức.
Mấy ngày nay, sau khi nàng và Ngu Nhiễm tập vũ đạo của Vô Song thành, nàng thường xuyên nhảy ở bờ biển cùng hắn. Học cách lấy thân thể kết ấn, liên tục biến đổi phù triện, kỹ thuật nhảy của nàng cũng đã tiến bộ lớn.
Nàng nhẹ nhàng di chuyển bước chân, động tác khiến người ta hoa cả mắt. Nàng cảm nhận được dường như có một dòng điện lưu lan truyền trong cơ thể mình. Thể nghiệm được sự vi diệu của việc tẩy tủy kinh mạch, Tô Mặc khẽ run. Không ngờ sau nhiều ngày luyện tập, nàng đã thấy được kết quả.
Dòng điện chạy khắp cơ thể nàng nhưng không tàn sát bừa bãi trong gân mạch, mà nó như muốn tìm một đường ra. Sau khi vũ đạo hoàn thành một nửa, điện lưu càng thêm nhu thuận phục tùng. Đồng thời bầu trời kéo mây đen dày đặc, cuồn cuộn tụ tập trên đầu nàng. Nàng dường như cảm giác được tầng mây đang cộng minh với vũ đạo của nàng, như có lôi điện muốn đánh xuống.
Đây là một cảm giác vô cùng tuyệt vời, khiến Tô Mặc thoải mái dị thường. Nàng mỉm cười, trong lòng rất sung sướng, kìm không được tăng nhanh động tác. Vũ điệu mị hoặc, thiên biến vạn hóa, ẩn hiện xu thế chinh phạt không gì cản nổi.
Áo dài bay lượn, điện quang chớp lóe trên đỉnh đầu. Lôi điện khiến thế nhân sợ hãi nhưng lại vô cùng thân thiết với Tô Mặc, nhưng nàng cũng cảm thấy hơi lo lắng. Nàng như đang bị sức mạnh gì đó thu hút, muốn dẫn đến nhiều lôi điện hơn, chỉ tiếc vẫn không thể đạt đến cảnh giới cường hãn như Ngu Nhiễm.
Vũ đạo lôi điện đã rút đi một ít linh lực của nàng, nàng có chút mệt mỏi.
Dù sao Ngu Nhiễm cũng là thực lực bẩm sinh, thành chủ Vô Song thành đứng đầu về khống chế lôi điện. Còn nàng là hiện giờ mới tạo thành, đương nhiên không thể so với Ngu Nhiễm. Nhưng nàng cũng không tham lam, nàng rất cảm kích Ngu Nhiễm, vì người có thể thao túng lôi điện chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Có phu quân như thế, còn cầu gì hơn?
Nàng, ngày sau tuyệt đối sẽ không kém cỏi.
Tô Mặc thả lỏng tâm tình, bất giác, nàng đã đi đến cách phủ đệ hơn mười trượng.
Nàng phóng thần thức lắng nghe động tĩnh xung quanh, xác định lúc này không còn bao nhiêu người. Vừa rồi Ngu Nhiễm rời đi quá mau, không giúp nàng tắm rửa như mọi khi, càng không thể hồi phủ giao phó cái gì. Hiện giờ nàng có chút chật vật lôi thôi.
Nàng vội vàng sửa sang lại y phục, vuốt vuốt tóc mai mềm mại. Nàng đang mặc y phục Ngu Nhiễm may, không tiện thay ở nơi lộ thiên thế này, hơn nữa nàng không biết trên người mình có dấu hôn ở đâu, nên nàng không định đi cửa chính hay cửa hông. Tô Mặc lấy một bộ áo ngoài trong Thiên Thư ra khoác lên người, thong thả đi về phía cửa sau nằm trong rừng.
Lối vào rừng có hai thủ vệ thiết giáp đứng canh, trên đường cũng có người qua lại tuần tra. Sau khi bọn họ nhìn thấy Tô Mặc, vội vàng đứng thẳng người. Bọn họ đương nhiên biết nữ nhân yêu mị kia là thê tử của thủ lĩnh Đông Lăng Vệ - Văn Nhân Dịch, cũng là người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ.
Bình thường họ thấy nàng ra vào cùng Ngu Nhiễm cũng không nghi ngờ gì, dù sao Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm vốn là biểu huynh đệ, nàng còn từng là Yêu Cơ của Kim Ngu Đường. Vì vậy, mỗi lần nhìn thấy nàng, ánh mắt họ đều mang vẻ tôn kính.
Bọn họ biết Tề quốc không có một nữ nhân nào cao tay hơn nàng, mở được tổ chức buôn bán trong Tề quốc, thậm chí còn kéo phu thê Tuần phủ xuống ngựa, khiến hai người đó trở thành trò cười trà dư tửu hậu. Hiện giờ, cửa hàng Tô gia đã hoàn toàn có thể chống lại Hạ gia, hàng hóa còn trội hơn, cung cấp cho mọi người vô số vũ khí và công cụ phòng thủ, giúp chiến lực của bọn họ tăng lên một cấp bậc khác.
Sau khi Văn Nhân Dịch rời đi, Yêu Cơ có năng lực nắm quyền, thống lĩnh đại cục, mọi chuyện đều xử lý đâu vào đấy, ngay ngắn trật tự, sát phạt quyết đoán, không hề thua kém Ngũ điện hạ. Nữ tử này khiến bọn họ vô cùng kính nể.
Đời này chưa từng có nữ nhân nào bình tĩnh, thủ đoạn trùng trùng như Yêu Cơ. Đương nhiên, cũng chỉ có người như nàng mới xứng đôi với Văn Nhân Dịch.
Tô Mặc đi vào rừng, nàng vốn tưởng nơi đây không có ai, nhưng sâu trong chỗ tối thì lại thấy một điểm đỏ sáng lên.
Nhìn kỹ thì là một nam tử dung mạo yêu mị khoác áo choàng đỏ, tay trái cầm đèn lồng đỏ, tay phải cầm sách. Hắn đứng trong rừng, đưa mắt nhàn nhạt nhìn ra xa.
Tô Mặc cong môi cười nhạt. Nàng biết hắn là ai, cũng may nơi đây là cánh rừng phía sau phủ nha, bằng không nàng chắc chắn sẽ xem hắn là nam tử yêu nghiệt xuất thế ngang trời.
Nhưng, đứng trước hắn là hai người khác. Cả hai đều đầy cơ bắp, sức lực hùng tráng, nhìn là biết tu sĩ thực lực cường hãn. Nhưng biểu cảm của cả hai đều khác nhau.
Một người nhìn rất trẻ tuổi nhưng ánh mắt lại lạnh băng, dựa vào thực lực Ngưng Mạch đỉnh của mình mà khinh thường nhìn Hoa Tích Dung, tựa như xem hắn là nam tử chẳng có gì ngoài vẻ đẹp.
Một nam nhân hói đầu khác lại mở to mắt, nơm nớp lo sợ, mắt nhìn Hoa Tích Dung như nhìn thấy quỷ.
Nam tử trẻ tuổi vẫn chưa lưu ý đến bộ dạng của tên hói đầu bên cạnh, kiêu ngạo nói: “Vị huynh đài này, hai người chúng ta là tu sĩ danh tiếng trong giới tu chân, cũng là đệ tử của quý tộc Tề quốc. Cho dù lần này không săn được thứ gì hợp mắt của Đa Bảo Các nhưng ngươi cần gì phải chộp chúng ta tới đây? Ngươi có phải nên cho chúng ta một công đạo không?"
“Hử? Ngươi muốn ta cho ngươi công đạo?" Hoa Tích Dung lười nhác dựa vào thân cây, khuôn mặt được đèn lồng ánh lên đỏ ửng. Hắn liếc mắt nhìn, khẽ cười một tiếng, như nghe thấy cái gì đó rất chê cười vậy. Hắn chậm rãi nói: “Ngươi vậy mà lại không biết người đứng sau Đa Bảo Các là ai? Lại còn muốn ta cho ngươi công đạo?"
“Hừ, là do ngươi không biết núi dựa của ta thôi." Nam tử ngạo nghễ đáp.
“Không nói trước người đứng sau là ai, nhưng Đa Bảo Các chưa bao giờ ép mua ép bán, ngươi cho rằng đó là hiệu cầm đồ hay sao? Một lời không hợp đã đánh người làm của ta."
Nam tử trẻ tuổi cười: “Chỉ là một tên tôi tớ thôi, giống như một con chó, muốn đánh thì đánh, có làm sao?"
Nam tử hói đầu bên cạnh kéo góc áo hắn, nhưng tên kia vẫn hếch cao cằm, bộ dáng cao cao tại thượng, tự cho là đúng. Dù sao hắn cũng là công tử quý tộc có tiếng của Tề quốc, ở môn phái lại có thực lực, ai nhìn thấy hắn mà không nể mặt chứ? Vừa rồi thấy người của Đa Bảo Các không có thái độ tốt với hắn, hắn mới ra tay đánh người, sao biết lại bị lôi đến đây.
Hoa Tích Dung như cười như không, thu hồi sổ nợ. Hắn vươn tay búng, nhạc khí kỳ quái vang lên một tiếng, thân thể nam tử trước mắt lập tức bay lên cao ba trượng, sau đó đập mạnh xuống đất thành một hố sâu. Nhìn qua mặc dù không có vết thương nhưng lại hắn lại nằm đó, không thể nhúc nhích.
Sau một lúc lâu hắn mới giãy dụa ngẩng đầu lên, khó tin nhìn đối phương. Hắn tốt xấu gì cũng là Ngưng Mạch kỳ, vậy mà chỉ một ngón tay đã có thể đánh bay hắn.
“Ngươi dám đánh ta?" Nam tử trợn tròn mắt, thấy đối phương đúng là điên rồi.
“Chỉ là một tên quý tộc thôi, cũng như một con chó, muốn đánh thì đánh, có làm sao?" Hoa Tích Dung nhướng mày, nở nụ cười tươi.
Nghe thấy lời nói gần như giống lời mình, nam tử kia tức giận đến liên tục hộc máu, muốn nói cũng nói không nổi. May mà như thế hắn mới giữ lại được cái mạng.
Tên hói đầu lúc này mới phục hồi tinh thần lại, lập tức khóc lóc nức nở: “Hoa gia, là tiểu nhân có mắt không tròng, chúng ta thật sự không biết Đa Bảo Các là do ngài mở, bằng không cho chúng ta một trăm lá gan cũng không dám làm ra chuyện này đâu!"
Nam tử trẻ tuổi kia giật mình, khó tin nhìn hắn, vì sao sư huynh luôn cao ngạo lại bày vẻ như chó vẫy đuôi mừng chủ với tên mỹ nam kia chứ? Tu sĩ bọn họ ai chẳng ngông nghênh, sao lại sa đọa như thế?
Hoa Tích Dung cười lạnh, áo choàng đỏ bay nhẹ trong gió, hắn tà mị nói: “Ngươi là người thông minh, vậy sẽ không có kết cục như hắn."
Người nọ lập tức thở ra, sau đó chỉ lên trời thề thốt: “Hoa gia, chúng ta thật sự không dám nữa. Người làm trong cửa hàng của ngài sau này chúng ta sẽ coi hắn là đại gia, ngài tha cho hai người chúng ta đi! Ngài xem chúng ta là cái rắm được rồi, muốn thả thì thả!"
Hoa Tích Dung cười khẽ: “Nghe nói các ngươi đến Đa Bảo Các chúng ta bán hàng nhái, lừa bịp tống tiền, một lời không hợp đã động tay. Các ngươi cho rằng chỉ quỳ xuống xin lỗi là có thể được tha sao?"
Người nọ cúi đầu khom lưng: “Gia muốn thế nào thì mới tha cho chúng ta?"
Hoa Tích Dung ngẩng đầu, nghiêm túc suy nghĩ: “Để lại mọi thứ đáng giá của các ngươi đi. Hơn nữa các ngươi đả thương người làm của ta, về sau hai ngươi phải làm không công cho Đa Bảo Các trong ba năm, không được tìm người thay thế. Vậy bản công tử mới suy xét tha cho các ngươi."
Người nọ lập tức gật đầu như giã tỏi: “Vâng, vâng, chúng ta nhất định sẽ làm theo."
Tên nằm trên đất nghẹn họng trố mắt nhìn, không thể tin nổi.
“Về sau chuyện buôn bán của Đa Bảo Các sẽ càng ngày càng bận rộn, hai ngươi lanh lợi một tí, làm việc cho tốt."
Người nọ vội vàng lên tiếng trả lời, “Đương nhiên, đương nhiên rồi."
Hoa Tích Dung tiếp tục thấp giọng cười: “Cút đi, hôm nay gia tâm tình tốt, tha cho các ngươi trước, ngày mai các ngươi phải đến cửa hàng ta đưa tin, tiền thuốc men cũng phải tự trả."
“Vâng, vâng, đa tạ Hoa gia tha mạng." Người nọ vội vàng cõng thanh niên trên đất lên, thất tha thất thểu chạy ra khỏi rừng. Khi hai người đi ngang qua Tô Mặc, thậm chí ngay cả đầu cũng không dám nâng lên.
Lúc này nam nhân trẻ tuổi nhổ một ngụm máu hỏi: “Sư huynh, sao huynh phải đáp ứng hắn? Sau lưng chúng ta không phải có đại môn phái làm chỗ dựa sao? Căn bản không phải e ngại bất cứ ai! Chẳng lẽ thật sự phải đi làm không công?"
Nam tử hói đầu hít sâu một hơi: “Ngươi chọc tới sát thần rồi, vậy mà ngươi còn không biết?"
Tên kia vừa sợ vừa khó hiểu, lại nhổ thêm ngụm máu nữa, hỏi: “Sát thần có gì lợi hại? Sao sư huynh sợ hắn đến thế?"
Nam tử hói đầu cười khổ: “Ta sợ hắn đó, trên đời này có mấy người không sợ hắn chứ! Chỉ cần gặp phải hắn, hắn có thể là phúc tinh, cũng có thể là tai tinh của ngươi. Nói chung hắn bảo gì thì là cái đó, nếu ngày mai ngươi bị thương nặng không dậy nổi, thì cũng phải đàng hoàng tử tế đến cửa hàng của hắn. Bất luận là hoàng thân quốc thích, hay là ẩn môn, cũng không ai không e ngại hắn hết. Hắn chính là Hoa công tử đại danh đỉnh đỉnh đó!"
“Hoa Tích Dung? Ngay cả ẩn môn cũng e ngại? Hắn ta quả thực…" Tên kia lẩm bẩm.
“Vậy không phải vừa rồi ta mạng lớn sao?"
“Chứ còn gì nữa! Có thể sống là may mắn rồi."
Hai người thao thao bất tuyệt nói, biết hắn ta nghe được nên còn khen thêm vài câu.
Dù sao đó là bí thuật vô thượng, cực kì phiền phức.
Mấy ngày nay, sau khi nàng và Ngu Nhiễm tập vũ đạo của Vô Song thành, nàng thường xuyên nhảy ở bờ biển cùng hắn. Học cách lấy thân thể kết ấn, liên tục biến đổi phù triện, kỹ thuật nhảy của nàng cũng đã tiến bộ lớn.
Nàng nhẹ nhàng di chuyển bước chân, động tác khiến người ta hoa cả mắt. Nàng cảm nhận được dường như có một dòng điện lưu lan truyền trong cơ thể mình. Thể nghiệm được sự vi diệu của việc tẩy tủy kinh mạch, Tô Mặc khẽ run. Không ngờ sau nhiều ngày luyện tập, nàng đã thấy được kết quả.
Dòng điện chạy khắp cơ thể nàng nhưng không tàn sát bừa bãi trong gân mạch, mà nó như muốn tìm một đường ra. Sau khi vũ đạo hoàn thành một nửa, điện lưu càng thêm nhu thuận phục tùng. Đồng thời bầu trời kéo mây đen dày đặc, cuồn cuộn tụ tập trên đầu nàng. Nàng dường như cảm giác được tầng mây đang cộng minh với vũ đạo của nàng, như có lôi điện muốn đánh xuống.
Đây là một cảm giác vô cùng tuyệt vời, khiến Tô Mặc thoải mái dị thường. Nàng mỉm cười, trong lòng rất sung sướng, kìm không được tăng nhanh động tác. Vũ điệu mị hoặc, thiên biến vạn hóa, ẩn hiện xu thế chinh phạt không gì cản nổi.
Áo dài bay lượn, điện quang chớp lóe trên đỉnh đầu. Lôi điện khiến thế nhân sợ hãi nhưng lại vô cùng thân thiết với Tô Mặc, nhưng nàng cũng cảm thấy hơi lo lắng. Nàng như đang bị sức mạnh gì đó thu hút, muốn dẫn đến nhiều lôi điện hơn, chỉ tiếc vẫn không thể đạt đến cảnh giới cường hãn như Ngu Nhiễm.
Vũ đạo lôi điện đã rút đi một ít linh lực của nàng, nàng có chút mệt mỏi.
Dù sao Ngu Nhiễm cũng là thực lực bẩm sinh, thành chủ Vô Song thành đứng đầu về khống chế lôi điện. Còn nàng là hiện giờ mới tạo thành, đương nhiên không thể so với Ngu Nhiễm. Nhưng nàng cũng không tham lam, nàng rất cảm kích Ngu Nhiễm, vì người có thể thao túng lôi điện chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Có phu quân như thế, còn cầu gì hơn?
Nàng, ngày sau tuyệt đối sẽ không kém cỏi.
Tô Mặc thả lỏng tâm tình, bất giác, nàng đã đi đến cách phủ đệ hơn mười trượng.
Nàng phóng thần thức lắng nghe động tĩnh xung quanh, xác định lúc này không còn bao nhiêu người. Vừa rồi Ngu Nhiễm rời đi quá mau, không giúp nàng tắm rửa như mọi khi, càng không thể hồi phủ giao phó cái gì. Hiện giờ nàng có chút chật vật lôi thôi.
Nàng vội vàng sửa sang lại y phục, vuốt vuốt tóc mai mềm mại. Nàng đang mặc y phục Ngu Nhiễm may, không tiện thay ở nơi lộ thiên thế này, hơn nữa nàng không biết trên người mình có dấu hôn ở đâu, nên nàng không định đi cửa chính hay cửa hông. Tô Mặc lấy một bộ áo ngoài trong Thiên Thư ra khoác lên người, thong thả đi về phía cửa sau nằm trong rừng.
Lối vào rừng có hai thủ vệ thiết giáp đứng canh, trên đường cũng có người qua lại tuần tra. Sau khi bọn họ nhìn thấy Tô Mặc, vội vàng đứng thẳng người. Bọn họ đương nhiên biết nữ nhân yêu mị kia là thê tử của thủ lĩnh Đông Lăng Vệ - Văn Nhân Dịch, cũng là người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ.
Bình thường họ thấy nàng ra vào cùng Ngu Nhiễm cũng không nghi ngờ gì, dù sao Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm vốn là biểu huynh đệ, nàng còn từng là Yêu Cơ của Kim Ngu Đường. Vì vậy, mỗi lần nhìn thấy nàng, ánh mắt họ đều mang vẻ tôn kính.
Bọn họ biết Tề quốc không có một nữ nhân nào cao tay hơn nàng, mở được tổ chức buôn bán trong Tề quốc, thậm chí còn kéo phu thê Tuần phủ xuống ngựa, khiến hai người đó trở thành trò cười trà dư tửu hậu. Hiện giờ, cửa hàng Tô gia đã hoàn toàn có thể chống lại Hạ gia, hàng hóa còn trội hơn, cung cấp cho mọi người vô số vũ khí và công cụ phòng thủ, giúp chiến lực của bọn họ tăng lên một cấp bậc khác.
Sau khi Văn Nhân Dịch rời đi, Yêu Cơ có năng lực nắm quyền, thống lĩnh đại cục, mọi chuyện đều xử lý đâu vào đấy, ngay ngắn trật tự, sát phạt quyết đoán, không hề thua kém Ngũ điện hạ. Nữ tử này khiến bọn họ vô cùng kính nể.
Đời này chưa từng có nữ nhân nào bình tĩnh, thủ đoạn trùng trùng như Yêu Cơ. Đương nhiên, cũng chỉ có người như nàng mới xứng đôi với Văn Nhân Dịch.
Tô Mặc đi vào rừng, nàng vốn tưởng nơi đây không có ai, nhưng sâu trong chỗ tối thì lại thấy một điểm đỏ sáng lên.
Nhìn kỹ thì là một nam tử dung mạo yêu mị khoác áo choàng đỏ, tay trái cầm đèn lồng đỏ, tay phải cầm sách. Hắn đứng trong rừng, đưa mắt nhàn nhạt nhìn ra xa.
Tô Mặc cong môi cười nhạt. Nàng biết hắn là ai, cũng may nơi đây là cánh rừng phía sau phủ nha, bằng không nàng chắc chắn sẽ xem hắn là nam tử yêu nghiệt xuất thế ngang trời.
Nhưng, đứng trước hắn là hai người khác. Cả hai đều đầy cơ bắp, sức lực hùng tráng, nhìn là biết tu sĩ thực lực cường hãn. Nhưng biểu cảm của cả hai đều khác nhau.
Một người nhìn rất trẻ tuổi nhưng ánh mắt lại lạnh băng, dựa vào thực lực Ngưng Mạch đỉnh của mình mà khinh thường nhìn Hoa Tích Dung, tựa như xem hắn là nam tử chẳng có gì ngoài vẻ đẹp.
Một nam nhân hói đầu khác lại mở to mắt, nơm nớp lo sợ, mắt nhìn Hoa Tích Dung như nhìn thấy quỷ.
Nam tử trẻ tuổi vẫn chưa lưu ý đến bộ dạng của tên hói đầu bên cạnh, kiêu ngạo nói: “Vị huynh đài này, hai người chúng ta là tu sĩ danh tiếng trong giới tu chân, cũng là đệ tử của quý tộc Tề quốc. Cho dù lần này không săn được thứ gì hợp mắt của Đa Bảo Các nhưng ngươi cần gì phải chộp chúng ta tới đây? Ngươi có phải nên cho chúng ta một công đạo không?"
“Hử? Ngươi muốn ta cho ngươi công đạo?" Hoa Tích Dung lười nhác dựa vào thân cây, khuôn mặt được đèn lồng ánh lên đỏ ửng. Hắn liếc mắt nhìn, khẽ cười một tiếng, như nghe thấy cái gì đó rất chê cười vậy. Hắn chậm rãi nói: “Ngươi vậy mà lại không biết người đứng sau Đa Bảo Các là ai? Lại còn muốn ta cho ngươi công đạo?"
“Hừ, là do ngươi không biết núi dựa của ta thôi." Nam tử ngạo nghễ đáp.
“Không nói trước người đứng sau là ai, nhưng Đa Bảo Các chưa bao giờ ép mua ép bán, ngươi cho rằng đó là hiệu cầm đồ hay sao? Một lời không hợp đã đánh người làm của ta."
Nam tử trẻ tuổi cười: “Chỉ là một tên tôi tớ thôi, giống như một con chó, muốn đánh thì đánh, có làm sao?"
Nam tử hói đầu bên cạnh kéo góc áo hắn, nhưng tên kia vẫn hếch cao cằm, bộ dáng cao cao tại thượng, tự cho là đúng. Dù sao hắn cũng là công tử quý tộc có tiếng của Tề quốc, ở môn phái lại có thực lực, ai nhìn thấy hắn mà không nể mặt chứ? Vừa rồi thấy người của Đa Bảo Các không có thái độ tốt với hắn, hắn mới ra tay đánh người, sao biết lại bị lôi đến đây.
Hoa Tích Dung như cười như không, thu hồi sổ nợ. Hắn vươn tay búng, nhạc khí kỳ quái vang lên một tiếng, thân thể nam tử trước mắt lập tức bay lên cao ba trượng, sau đó đập mạnh xuống đất thành một hố sâu. Nhìn qua mặc dù không có vết thương nhưng lại hắn lại nằm đó, không thể nhúc nhích.
Sau một lúc lâu hắn mới giãy dụa ngẩng đầu lên, khó tin nhìn đối phương. Hắn tốt xấu gì cũng là Ngưng Mạch kỳ, vậy mà chỉ một ngón tay đã có thể đánh bay hắn.
“Ngươi dám đánh ta?" Nam tử trợn tròn mắt, thấy đối phương đúng là điên rồi.
“Chỉ là một tên quý tộc thôi, cũng như một con chó, muốn đánh thì đánh, có làm sao?" Hoa Tích Dung nhướng mày, nở nụ cười tươi.
Nghe thấy lời nói gần như giống lời mình, nam tử kia tức giận đến liên tục hộc máu, muốn nói cũng nói không nổi. May mà như thế hắn mới giữ lại được cái mạng.
Tên hói đầu lúc này mới phục hồi tinh thần lại, lập tức khóc lóc nức nở: “Hoa gia, là tiểu nhân có mắt không tròng, chúng ta thật sự không biết Đa Bảo Các là do ngài mở, bằng không cho chúng ta một trăm lá gan cũng không dám làm ra chuyện này đâu!"
Nam tử trẻ tuổi kia giật mình, khó tin nhìn hắn, vì sao sư huynh luôn cao ngạo lại bày vẻ như chó vẫy đuôi mừng chủ với tên mỹ nam kia chứ? Tu sĩ bọn họ ai chẳng ngông nghênh, sao lại sa đọa như thế?
Hoa Tích Dung cười lạnh, áo choàng đỏ bay nhẹ trong gió, hắn tà mị nói: “Ngươi là người thông minh, vậy sẽ không có kết cục như hắn."
Người nọ lập tức thở ra, sau đó chỉ lên trời thề thốt: “Hoa gia, chúng ta thật sự không dám nữa. Người làm trong cửa hàng của ngài sau này chúng ta sẽ coi hắn là đại gia, ngài tha cho hai người chúng ta đi! Ngài xem chúng ta là cái rắm được rồi, muốn thả thì thả!"
Hoa Tích Dung cười khẽ: “Nghe nói các ngươi đến Đa Bảo Các chúng ta bán hàng nhái, lừa bịp tống tiền, một lời không hợp đã động tay. Các ngươi cho rằng chỉ quỳ xuống xin lỗi là có thể được tha sao?"
Người nọ cúi đầu khom lưng: “Gia muốn thế nào thì mới tha cho chúng ta?"
Hoa Tích Dung ngẩng đầu, nghiêm túc suy nghĩ: “Để lại mọi thứ đáng giá của các ngươi đi. Hơn nữa các ngươi đả thương người làm của ta, về sau hai ngươi phải làm không công cho Đa Bảo Các trong ba năm, không được tìm người thay thế. Vậy bản công tử mới suy xét tha cho các ngươi."
Người nọ lập tức gật đầu như giã tỏi: “Vâng, vâng, chúng ta nhất định sẽ làm theo."
Tên nằm trên đất nghẹn họng trố mắt nhìn, không thể tin nổi.
“Về sau chuyện buôn bán của Đa Bảo Các sẽ càng ngày càng bận rộn, hai ngươi lanh lợi một tí, làm việc cho tốt."
Người nọ vội vàng lên tiếng trả lời, “Đương nhiên, đương nhiên rồi."
Hoa Tích Dung tiếp tục thấp giọng cười: “Cút đi, hôm nay gia tâm tình tốt, tha cho các ngươi trước, ngày mai các ngươi phải đến cửa hàng ta đưa tin, tiền thuốc men cũng phải tự trả."
“Vâng, vâng, đa tạ Hoa gia tha mạng." Người nọ vội vàng cõng thanh niên trên đất lên, thất tha thất thểu chạy ra khỏi rừng. Khi hai người đi ngang qua Tô Mặc, thậm chí ngay cả đầu cũng không dám nâng lên.
Lúc này nam nhân trẻ tuổi nhổ một ngụm máu hỏi: “Sư huynh, sao huynh phải đáp ứng hắn? Sau lưng chúng ta không phải có đại môn phái làm chỗ dựa sao? Căn bản không phải e ngại bất cứ ai! Chẳng lẽ thật sự phải đi làm không công?"
Nam tử hói đầu hít sâu một hơi: “Ngươi chọc tới sát thần rồi, vậy mà ngươi còn không biết?"
Tên kia vừa sợ vừa khó hiểu, lại nhổ thêm ngụm máu nữa, hỏi: “Sát thần có gì lợi hại? Sao sư huynh sợ hắn đến thế?"
Nam tử hói đầu cười khổ: “Ta sợ hắn đó, trên đời này có mấy người không sợ hắn chứ! Chỉ cần gặp phải hắn, hắn có thể là phúc tinh, cũng có thể là tai tinh của ngươi. Nói chung hắn bảo gì thì là cái đó, nếu ngày mai ngươi bị thương nặng không dậy nổi, thì cũng phải đàng hoàng tử tế đến cửa hàng của hắn. Bất luận là hoàng thân quốc thích, hay là ẩn môn, cũng không ai không e ngại hắn hết. Hắn chính là Hoa công tử đại danh đỉnh đỉnh đó!"
“Hoa Tích Dung? Ngay cả ẩn môn cũng e ngại? Hắn ta quả thực…" Tên kia lẩm bẩm.
“Vậy không phải vừa rồi ta mạng lớn sao?"
“Chứ còn gì nữa! Có thể sống là may mắn rồi."
Hai người thao thao bất tuyệt nói, biết hắn ta nghe được nên còn khen thêm vài câu.
Tác giả :
Hồng Trần Huyễn