Thiên Hạ Đệ Nhất Sủng

Chương 13

A Ly đang bực dọc, đột nhiên cảm thấy âm hàn khí từ đỉnh đầu truyền đến! Quanh thân rùng mình! Dọc sóng lưng bỗng cảm thấy một trận ác hàn, theo phản xạ vừa nhấc đầu, liền thấy một Ảnh Tử  từ trên nóc nhà cấp tốc đập xuống, hướng mình đánh úp!

Đối phương động tác thật sự quá nhanh!

Thân thể A Ly còn không kịp phản ứng gì, mắt chỉ vừa thấy ngân châm lóe hàn quang của đối phương đã tới sát cổ mình!

Vạn phần nguy cấp, chỉ nghe phía sau truyền đến một tiếng quát chói tai: “Chỉ Thủy dừng tay! Không cần thương nàng!"

—— đúng là Đông Vân Tường Thụy.

A Ly sửng sờ đứng tại chỗ, cảm thấy trái tim mình như sắp theo tiếng hét kia văng ra ngoài. Hắn cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy như lúc này, cảm giác chân thật sắp tới gần tử vong như thế.

May mắn chính là, bóng đen kia thật sự nghe lời Đông Vân Tường Thụy.

Vừa nghe Đông Vân Tường Thụy lệnh hắn không được thương tổn A Ly, thật sự nhanh chóng thu tay lại, rồi đột nhiên lộn người về sau, yên lặng rơi xuống đất cách A Ly không đến ba bước chân, nửa điểm tiếng vang cũng không hề phát ra.

—— hắn thật là người sao?

A Ly chớp chướp mắt, nhìn người trước mắt mặc một chiếc áo choàng đen trùm kín toàn thân. Cảm thấy được hắn không giống người, mà giống như một con vật nào đó. Chỉ trong nháy mắt mà hắn có thể dụng độc châm đánh bại hơn hai mươi thị vệ, động tác nhanh lẹ, tựa như con báo. Và khi hắn ẩn núp trên nóc nhà, thừa cơ công kích A Ly lại giống như một con dơi. Rơi xuống đất không tiếng động, lại giống một con miêu.

—— hắn rốt cuộc là ai!

Sau lưng A Ly lại chảy ra một tầng hơi mỏng mồ hôi lạnh, chỉ thấy hắn một tay ôm trái tim đang đập『 bùm bùm 』không ngừng, một bên dùng ánh mắt cảnh giác lại sùng bái đánh giá tên Hắc y nhân kia. Nhưng bởi vì áo choàng ngăn cản, trừ bỏ chiếc cằm thon nhỏ hơi lộ ra bên ngoài, A Ly nhìn không tới được làn da của hắn.

Lúc này, chỉ thấy bóng đen kia chân sau quỳ xuống đất, cúi đầu đối Đông Vân Tường Thụy nói: “Chỉ Thủy tham kiến tiểu vương gia. Thuộc hạ đến trễ, khiến tiểu vương gia chịu khổ ."

Đông Vân Tường Thụy hướng hắn gật gật đầu, sau đó lập tức xông lên giữ chặt tay A Ly, hỏi: “Cô nương, ngươi không bị thương chứ?"

“Cô, cô nương. . . . . ." A Ly sửng sốt. Xem ra Đông Vân Tường Thụy vẫn như cũ hiểu lầm hắn là nữ nhân.

Đông Vân Tường Thụy không để cho hắn có cơ hội giải thích, tự cố tự nói: " Cô nương hôm nay ngươi tự mình xông vào Vĩnh Trữ Điện, chỉ sợ không thể lưu lại trong cung được nữa, không bằng chúng ta cùng nhau rời cung đi?"

“Ân. . . . . . Này. . . . . ." A Ly do dự.

Kỳ thật, cả ngày bị nhốt trong hoàng cung đại viện này, mỗi ngày, nếu không phải đề phòng con sắc lang Mạc Triêu Dao, thì cũng phải chịu đựng Vinh Nghĩa quận chúa sinh khí, A Ly cảm thấy phi thường phiền muộn, luôn muốn êm ái chuồn khỏi cung du ngoạn . Đông Vân Tường Thụy vừa nói như vậy, hắn càng muốn rời khỏi cái hoàng cung không có gì thú vị này. Nhưng hoàng cung phòng giữ nghiêm ngặt, muốn xông ra cũng không phải chuyện dễ dàng, nhưng hiện tại. . . . . .

A Ly nhãn châu – xoay động, nhìn sang Đông Vân Tường Thụy, lại nhìn sang Chỉ Thủy.

Nghĩ thầm: nếu Đông Vân Tường Thụy đồng ý mang mình ra ngoài, hơn nữa lại có nhân vật lợi hại Chỉ Thủy này đi theo, nếu như đi cùng bọn họ, vậy khả năng chạy khỏi hoàng cung sẽ tăng cao, như vậy sao không lợi dụng cơ hội này xuất cung ta?

Sau khi ra khỏi cung, thiên hạ to lớn, A Ly muốn đi chỗ nào, phải đi chỗ nào, Đông Vân Tường Thụy như thế nào có thể quản được hắn?

Nghĩ đến đây, A Ly tủm tỉm cười đáp ứng nói: “Hảo a!"

Tính từ lúc bước khỏi đại môn Vĩnh Trữ Diện cũng đã được một khắc, đến bây giờ ba người nhất tề xoay người nhảy ra khỏi cửa đại lao, không đến nữa canh giờ ngắn ngủi. Tuy rằng trên đường cũng đã xảy ra một ít tình huống đột phát, nhưng cuối cùng vẫn là hữu kinh vô hiểm, không có kinh động gì nhiều đến thị vệ tuần tra ban đêm, ba người lông tóc không chút hao tổn thuận lợi đào thoát xuất cung.

Đương nhiên, một nửa công lao này dĩ nhiên thuộc về Chỉ Thủy.

Không biết tên Chỉ Thủy kia đến tột cùng là thần thánh phương nào, dù sao chỉ cần có hắn, dọc theo đường đi vô luận xuất hiện tình trạng gì đột biến, vô luận có nhiều hay ít thị vệ nhảy ra chặn đường, đều bị hắn đánh bại chỉ trong nháy mắt.

Ra tay cực nhanh chi chuẩn chi ngoan, làm việc hiệu suất cao, đối với Đông Vân Tường Thụy vô cùng cung kính nhún nhường, điều đó đủ để chứng minh hắn là trợ thủ đắc lực bên người Đông Vân Tường Thụy.

Ba người ra khỏi hoàng cung, vừa lúc hừng đông, một tầng mây mỏng xanh như vẩy cá hiện lên trên bầu trời phía đông.

Trên xe ngựa, không biết có phải là do có chút không nỡ cùng hoài niệm, A Ly quay đầu lại liếc nhìn hoàng cung mình đã trụ không ít ngày.

Chỉ thấy mái ngói cao cao như một ngọn núi, hòa vào ánh sáng rạng đông mỏng manh tản mát vi minh nhàn nhạt. Ngói lưu ly kim sắc, đấu củng thành bài, còn có thể thấy bức họa kim long rực rỡ, cùng với các cây cột khắc đồ án cát tường lớn khác, tất cả đều phi thường hoa lệ, đều rất đồ sộ, khiến kẻ khác thán phục.

Theo cửa cung bước ra, phương chuyên phô địa, một bình như chỉ, hai bên đường mọc đầy liễu thụ, cành lá trong gió lay động sinh tư.

—— rời đi hoàng cung về sau, sẽ phát sinh chuyện gì đây?

A Ly nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy được có chút mệt mỏi, đánh một cái ngáp, tựa vào vai Đông Vân Tường Thụy ngủ.

Do A Ly nhắm mắt nên không thể thể nhìn thấy được, giờ phút này Đông Vân Tường Thụy đang cúi người chăm chú ngắm nhìn hắn, bất giác xuất ôn nhu.

Lúc này, Chỉ Thủy đang ngồi đánh xe, cũng quay đầu nhìn hai người trong xa sương.

Thấy thiếu chủ lộ ra nụ cười ôn nhu hiếm có, không khỏi nhàn nhạt mỉm cười.

Chỉ Thủy theo bên người Đông Vân Tường Thụy đã hơn mười năm, có thể nói hắn đối với Đông Vân Tường Thụy, còn quen thuộc hơn đối với chính mình. Chỉ cần một động thái của y, một cái biểu tình, thậm chí là một câu của Đông Vân Tường Thuỵ, hắn  liền biết trong lòng đối phương đang nghĩ gì.

Cho nên hiện tại trong lòng, Chỉ Thủy đã rõ, Đông Vân Tường Thụy đã động tâm.

『 Thiếu chủ…… Chỉ Thủy thành tâm cầu nguyện cho hạnh phúc của người……』

Trong lòng mặc niệm một câu như vậy, Chỉ Thủy quay đầu, đem tầm mắt trở lại nhìn thẳng hướng chuyên lộ ngã tư dường. Giơ lên roi ngựa, bánh xe lại『 lộc cộc lộc cộc』 chuyển mau vài vòng.

Đợi tới lúc A Ly tĩnh nhãn, mặt trời cũng đã cao ba sào, hắn do bị ánh mắt trời sáng lạng làm cho chói mắt mà từ trong mộng tỉnh lại.

『 tạch』 một chút từ trên giường ngồi dậy, thầm kêu không ổn, nghĩ thầm chính mình rõ ràng định chạy trốn nha, sao lại có thể ngủ say như thế này a?

Nhưng điều này cũng không làm A Ly cảm thấy kỳ quái, bởi vì ở bên cạnh Đông Vân Tường Thụy khiến cho kẻ khác phi thường an tâm, A Ly không tự chủ được, cũng không cảm thấy kinh hãi, trầm ngủ say.

“Bất quá, ta phải chạy trốn! “

Tên Đông Vân Tường Thụy kia hiện tại đối với mình coi như có lễ, đơn giản là vì y coi mình là nữ nhân, hơn nữa lại là nữ nhân vừa thấy đã chung tình. Nếu cho y biết mình là một thân nam nhi, chẳng biết có thể hay không vì xấu hổ mà hóa giận, một đao chém mình?

Tuy A Ly rất có tự tin đối với thân thủ chính mình, một quyền đánh lui Mạc Triêu Dao không kịp kêu la một tiếng, nhưng nếu đối phương là Đông Vân Tường Thụy, hơn nữa còn có sự hỗ trợ của tên Chỉ Thủy lợi hại kia……

Chỉ sợ mình chẳng có chút phần thắng nào……

Nghĩ vậy, A Ly nhanh chóng xoay người xuống giường, đi tới gần cánh cửa.

Khẽ hé mở cửa phòng, lặng lẽ liếc mắt nhìn ra bên ngoài, hắn thấy một cái sân nho nhỏ, còn có một loạt vách tường màu xám. Tái quay đầu lại nhìn nhìn bố trí trong phòng cùng trần thiết, nghĩ thầm, trong này chắc là một gian của khách điếm nào đó?

Bốn bề vắng lặng, quả là cơ hội chạy trốn thật tốt!

Nghĩ vậy, A Ly nhanh nhẹn đẩy cửa mà ra, rón rén chân tay để khỏi làm ồn trên hành lang, tự nghĩ rằng thần chẳng biết quỷ cũng chẳng hay, nhưng không thể tưởng được chính là, nhất cử nhất động của hắn, đều bị Chỉ Thủy thu hết vào tầm mắt.

Chỉ Thủy phụng mệnh Đông Vân Tường Thụy, chuyên môn giám sát A Ly.

Đang lúc A Ly mừng rỡ vì mình không bị phát hiện thì, thanh âm của Chỉ Thủy từ phía sau truyền tới.

“Nghĩ muốn đi đâu?"

“Nghĩ muốn đi đâu?"

Thanh âm trong suốt như trước, không chút gợn sóng, thực giống như tên của y – tĩnh nhược Chỉ Thủy.

A Ly chậm rãi quay đầu, xấu hổ ngây ngô cười, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì để làm dịu không khí.

Bởi vậy chỉ còn cách nhìn Chỉ Thủy cười, nhưng đột nhiên nghĩ thấy có chút kỳ quái. Bởi vì dù là ban ngày, Chỉ Thủy vẫn như trước khoát một kiện áo choàng màu đen, không biết là vì cái gì?

Chẳng lẽ bộ dạng xấu đến nỗi không thể gặp người?

Không đúng nha, nhìn cái cằm thon thon lộ ra bên ngoài, còn có thanh âm của hắn…… Phải là một mỹ nhân mới đúng, nhưng vì cái gì không chịu lấy bộ mặt thực gặp người ni?

Chỉ Thủy không để A Ly có thời gian tự hỏi mấy cái vấn đề, lại hỏi một lần nữa, “ngươi rốt cuộc nghĩ muốn đi đâu?"

Thanh âm vài phân nghiêm lệ, đã dần dần trở nên không hữu thiện.

“ Ta…… Ta……" A Ly xấu hổ cười, biết rằng nếu mình lại không nói, đối phương lập tức sinh khí, vì thế gãi gãi đầu, ấp úng giải thích,  “Cái kia…… A, đúng rồi! Ta đau bụng…… Chính muốn đi phương tiện một chút……"

“Nên đi bên kia."

Chỉ Thủy mặt nhăn nhó, chỉ chỉ phương hướng ngược lại.

“ A! Nguyên lai là ở bên kia nha…… Hì hì, ta tính sai……"

Nói xong, A Ly ôm bụng, giả bộ như đang rất đau, một bên ô ô kêu, một bên chạy về hướng Chỉ Thủy chỉ. Quả nhiên chạy không tới vài bước, liền thấy một gian mao xí nho nhỏ.

A Ly biết Chỉ Thủy nhất định đang ở phía sau quan sát, cho nên mặc dù từ xa đã nghe được mùi hôi bốc lên ngập trời, cũng đành phải rợn da đầu mà tiến vào.

“Quả thật là hảo xú nga!"

A Ly chân trước một bước mạnh mẽ tiến vào, cũng muốn chịu không thấu, vội vàng niết trụ cái mũi, ngũ quan nhíu thành một đoàn.

“Hương vị này quả thật không còn lời nào để tả!"

Nhưng đột nhiên, A Ly đầu sáng ngời, nghĩ thầm: Cho dù Chỉ Thủy nửa bước không cách mặt đất giám thị ta, cũng không có thể ngay cả đại tiểu tiện cũng giám thị a? Cho nên bây giờ mới là cơ hội lớn để mình đào thoát!

Nghĩ vậy, A Ly diện mang cười gian, ngoái nhìn bốn phía, muốn tìm xem có cái cửa hay cửa sổ nào đó mà hắn có thể trốn được.

Vừa ngước đầu lên, liền thấy một cái cửa sổ nho nhỏ. Nhất thời trong lòng mừng thầm, nghĩ rằng chỉ cần ra ngoài bằng cửa sổ này, lập tức có thể thoát khỏi Chỉ Thủy cùng Đông Vân Tường Thụy.

Vì thế nói làm liền làm, A Ly đặt mũi chân vào khe hở trên bức tường, dùng cả tay chân, hướng đến cửa sổ kia.

Công phu đã không giống ai, ngay cả đường chạy trốn cũng khó có người nghĩ tới.

Trong nháy mắt, A Ly leo tới cửa sổ, theo khe hở nhìn ra, liền thấy bên ngoài có một cái ngã tư đường. Hơn nữa ngã tư đường cũng không náo nhiệt, không có nhiều người đi đường đi lại. A Ly nghĩ thầm:『 đây là sau phố, quả thật là trời cũng giúp ta.』

Che miệng thiết cười vài tiếng, rồi đem hai cái khung cửa sổ ném xuống đất, nửa thân trên A Ly đã phi thường thuận lợi chui ra bên ngoài.

“Hảo, thêm chút sức nữa nào!"

A Ly một bên âm thầm vận khí, một bên mũi chân dùng sức đẩy lên, vốn định đem cả thân mình đẩy ra khỏi cửa sổ, nhưng đột nhiên–

Chỉ nghe dưới chân truyền đến『 sa sa』 vài tiếng loạn hưởng, theo sau còn có sa thạch liên tiếp rớt xuống đất.

A Ly dừng bước, bị dọa nhảy dựng, liên tâm khẩu cũng『 bùm』 một chút, thiếu chút nữa là theo cửa sổ ngã xuống.

“Hỏng, có ai ngờ mấy miếng gạch này lại vỡ ra như thế, vạn nhất ta bị rơi xuống thì làm sao bây giờ?"

Vì cái mạng nhỏ của mình, A Ly nghĩ thầm, lúc này thối lui thì hảo hơn. Cái gọi là『 lưu đắc thanh sơn tại, bất sầu một sài thiêu』, về sau nhất định còn có thể tìm được hảo cơ hội chạy trốn. Nhưng đang lúc A Ly định thối lui, lại phát hiện ra một vấn đề khác quan trọng hơn–

Thân mình đã bị kẹt lại!

Ô ô, tình cảnh A Ly hiện tại, tiến thoái lưỡng nan. Trong lòng có chút phát hoảng, nhất thời rối loạn tay chân, phản xạ có điều kiện lại bước chân lên, vốn định từ cửa sổ nhảy ra bên ngoài. Làm sao nghĩ đến, thanh âm sa thạch dưới chân 『 sa sa』chảy xuống càng lúc càng lớn, cuối cùng『 oanh』một tiếng, nguyên một bức tường đổ sụp xuống!

“Oa!"

A Ly kêu to một tiếng, cái vách tường trông có vẻ cứng rắn kia rốt cuộc đổ sụp.

Mao xí nho nhỏ, chỉ trong khoảnh khắc liền biến thành một đông phế thải cùng bụi mù cuồn cuộn.

Khoảng khắc bức tường sụp xuống, A Ly phản xạ có điều kiện tại không trung xoay người một cái, vốn tưởng rằng có thể thoải mái rơi xuống đất, nhưng không ngờ là, lại giẫm phải một tảng đá đang quay chuyển, chân bị trẹo. Nhất thời chỉ nghe chỗ mắt cá chân truyền đến『 khách』một tiếng thúy hưởng, Sắc mặt A Ly trở nên tái xanh, cả thân mình lảo đảo ngã về trước. Nghĩ thầm: Xong rồi, không ngờ lại bị trặc chân!

“Sao ta lại xui xẻo như vậy!"

Ngay chỗ Mắc cá chân truyền đến một trận đau nhức, khiến A Ly toàn thân mềm nhũn.

Lúc này, A Ly chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó liền thấy hai chân Chỉ Thủy xuất hiện trước mắt mình, một cổ áp bách cảm trầm trọng, trong khoảng khắc đè nặng A Ly. Không cần ngẩng đầu, A Ly đã cảm giác được Chỉ Thủy đang tức giận.

“Ân…… Cái kia……"

A Ly đang định giải thích, đột nhiên thân mình nhẹ hẫng, ra là bị Chỉ Thủy ôm lấy vác lên vai.

“Này uy! Ngươi làm gì! Thả ta xuống!"

Bị một người mảnh khảnh như vậy vác lên vai, A Ly gấp đến độ hai chân loạn đạp, mặt cũng đỏ bừng, reo lớn lên: “Ngươi để ta xuống!"

Nhưng Chỉ Thủy lại giống như không hề nghe thấy gì, một mực không nói, lập tức đem A Ly vác trở về gian phòng.

“Ngoan ngoãn nằm trên giường, không được bước xuống, chân cũng không được lộn xộn."

Trong phòng, chỉ nghe thấy Đông Vân Tường Thụy một mình thao thao. A Ly biết chính mình phạm sai, ngoan ngoãn cúi đầu, lẳng lặng ngồi ở bên giường. Đông Vân Tường Thụy nói một câu, hắn liền gật đầu một chút, tựa như một con tiểu kê đang mổ gạo.

“ nhớ kỹ, vết thương ngay mắt cá chân không thể đụng vào nước ấm. Nếu mạch máu khuếch trương, vết thương sẽ sưng nhiều hơn."

Đông Vân Tường Thụy vừa nói, vừa đem băng xử lý chỗ sưng cao cao ở mắt cá chân bên phải của hắn.

“Hai ngày sau mới có thể dùng nhiệt phu, đến lúc đó ta đến giúp ngươi tháo băng……"

“Cái gì! Tới những hai ngày!" A Ly kinh hô.

Nói cách khác, hắn phải ở trong này ngây ngốc hai ngày mới được ra ngoài.

“Là a……" Đông Vân Tường Thụy cười cười, nâng chân A Ly đặt lại lên giường, “Vốn chúng ta có thể trực tiếp trở về đại lí, nhưng ai ngờ ngươi đột nhiên bị thương, hành trình phải chậm lại một chút thôi.」

“Nga……" A Ly phi thường nghe lời lên tiếng, quả nhiên lại là do mình hại.

“Thiếu chủ……" từ lúc bước vào phòng Chỉ Thủy đã đứng cạnh cửa, cho tới bây giờ rốt cuộc mới chịu mở miệng nói chuyện, “Nơi này vốn không quá xa hoàng cung, cũng không an toàn, không phải nơi chúng ta nên ở lâu……"

“Không cần nói nữa." Đông Vân Tường Thụy nhẹ khoát tay, ngắt lời Chỉ Thủy còn chưa nói hết, “Ta chủ ý đã định, hết thảy an bài, đợi vết thương của vị cô nương này hảo hơn rồi hẵng nói."

“Nhưng Thiếu chủ……"

“Được rồi, Chỉ Thủy, ngươi lấy vài món ăn mang tới đây."

Thấy thái độ Đông Vân Tường Thụy kiên quyết, Chỉ Thủy cũng không tiện nói nhiều, chỉ than nhẹ một hơi, thấp giọng đáp: “Thuộc hạ liền đi làm."

Nhìn bóng dáng màu đen của Chỉ Thủy biến mất sau cánh cửa, A Ly bỗng cảm thấy tội lỗi. Loại tội lỗi này, không chỉ là đối với Chỉ Thủy, với Đông Vân Tường Thụy. Tổng nghĩ thấy, chính mình quả thật giống như tai tinh (ngôi sao gây họa) của bọn họ, chẳng những hại Đông Vân Tường Thụy bị quan tiến thiên lao, còn hại bọn họ lưu lại ở nơi kinh thành nguy hiểm này.

A Ly không muốn trở thành mối phiền toái, vì thế hướng Đông Vân Tường Thụy đề nghị nói: “Chân ta không sao, không cần quản ta, cứ chiếu theo nguyên lai hành trình của các người, trở về đại lí.」

“Sao lại có thể? Đường xá xa xôi, thân thể cô nương nhất định không chịu được……" Đông Vân Tường Thụy lập tức bác bỏ, lúc này mới đột nhiên phát hiện, chính mình vẫn chưa biết tên A Ly, vì thế trên mặt có chút hồng lên, pha vi ngượng ngùng hỏi, “Vẫn còn chưa thỉnh giáo…… Phương danh của cô nương……"

Kỳ thật hắn đã sớm hỏi qua, chẳng qua A Ly không có nói cho hắn mà thôi.

Nhưng lần này, nội tâm A Ly thật sự hổ thẹn, hơn nữa áy náy vì cho rằng mình vừa nói dối, sẽ bị thiên khiển địa trách, cho nên đành phải nói thật: “Họ『 Tô』, tên『 A Ly』."

“Nguyên lai là Tô cô nương……"

“Tô, Tô cô nương?!"

A Ly không khỏi đánh một cái rùng mình, như thế nào lại gọi thành như vậy, nghĩ thầm, nguyên lai hắn vẫn nhầm mình là nữ nhân , phất phất tay, vội vàng cải chính nói: “Ngươi cứ gọi ta A Ly là được rồi."

Kỳ thật A Ly chính là không muốn nghe thấy hai từ 『 cô nương』đi kèm phía sau họ『 Tô』mà thôi, nhưng Đông Vân Tường Thụy nghe vậy lại có một ý nghĩ khác.

“Gọi『 A Ly』rõ ràng so với gọi『 Tô cô nương』 thân thiết hơn nhiều a." Xem ra đối phương cũng có chút ý tứ đối với mình.

Đông Vân Tường Thụy nghĩ nghĩ, trong lòng tựa như ăn được mật đường, trên mặt không thể khống chế hiện ra một mạt mỉm cười.

“Ngươi cười cái gì?" A Ly kỳ quái hỏi.

“Không, không…… Không có……" Đông Vân Tường Thụy vội vàng vỗ vỗ gương mặt hồng phác của mình, không dám nhìn vào mắt A Ly, ánh mắt đông phiêu tây phiêu, cuối cùng dừng lại tại cánh cửa, ý nghĩ muốn trốn vọt qua trong đầu, vì để che giấu vẻ hoan hỉ, thanh âm so với khi nãy bỗng lớn hơn, nói, “Đúng rồi, ta đi xem xem Chỉ Thủy có mang đồ ăn tới chưa"

“Ân." A Ly nhìn hắn gật gật đầu, gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói, “Lại gây thêm phiền toái cho các người……."

Chỉ một câu này, liền khiến Đông Vân Tường Thụy sửng sờ ngay cửa, tim đập loạn xạ, vừa xoay đầu đã đánh “bốp" một cái vào thành cửa.

“Ngươi cẩn thận một chút……" A Ly nghĩ thầm, mình quả là tai tinh của hắn.

“Không sao…… Không sao……"

Đông Vân Tường Thụy ôm cái đầu bị đụng đau, mơ mơ hồ hồ đi ra ngoài, ai ngờ vừa mới đi được hai bước, chợt nghe A Ly ở phía sau hô to gọi hắn lại, hơn nữa còn chỉ về hướng đối diện nhìn hắn nói: “Ngươi đi nhầm đương rồi, nên là bên kia……"

“Nga, đúng đúng, ta nhớ lầm." Đông Vân Tường Thụy lập tức xoay người.

Nhìn bóng dáng bối rối hoảng hốt của hắn, A Ly bất đắc dĩ vừa buồn cười vừa thở dài, “Ai, thật không hiểu ngươi là người thông minh, hay là ngu ngốc đây……"

“Hảo nhàm chán a."

A Ly ngồi ở trên giường, phát ra cảm thán thanh thứ một trăm linh tám trong ngày.

Hắn bị thương được hai ngày, thương thế cũng đã dần dần hồi phục, mắt cá chân sưng đỏ cũng đã tan biến, có thể xuống giường đi lại.

Nhưng Đông Vân Tường Thụy lại lo lắng thái quá, nói cái gì là muốn phải hắn nằm trên giường. A Ly trời sinh năng động, bắt hắn ngoan ngoãn ngồi lì trên giường nguyên một ngày, chẳng phải là muốn lấy mạng hắn sao. Nếu lại ép hắn ngồi yên một ngày nữa, hắn tình nguyện lựa chọn trừu đao tự vận, cũng không muốn chịu tội như vầy.

“Này……" A Ly nhàn nhã thành ra thật sự nhàm chán, một khi thân thể không được vận động, vậy thì động mồm thôi, hướng Chỉ Thủy đang trông chừng hắn hô, “Chỉ Thủy đại ca, ngươi để ta đi ra ngoài chơi đi. Ta muốn ra ngoài hóng gió, huống chi ta lại là người bệnh? Cứ bắt ta ở trong phòng buồn bã, cho dù không bệnh, cũng vì buồn mà phát bệnh……"

“Không được." Chỉ Thủy nghĩ cũng không nghĩ liền cự tuyệt yêu cầu của A Ly.

Lúc này, Chỉ Thủy đang ngồi ở giữa phòng cạnh cái bàn tròn, chuyên tâm tỉ mĩ chà lau tiểu phi phiêu của hắn. Trên người trùm kín một kiện áo choàng màu đen, kín không kẽ hở, nhưng vẫn có thể thấy được ngón tay thon dài của hắn cao thấp di động trên phi phiêu, vừa tao nhã vừa nhanh nhẹn.

A Ly nhìn thấy, không khỏi lại dâng lên thán phục. Trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, vô luận như thế nào cũng phải một lần cởi áo choàng của hắn ra.

Đột nhiên, A Ly linh quang chợt lóe, khóe miệng lập tức nhếch lên tạo thành một nụ cười gian trá, kế thượng tâm lai, hướng Chỉ Thủy nói: “Chỉ Thủy đại ca, ngươi không cho ta xuất môn, ta nhàn cũng nhàm chán, không bằng chúng ta chơi một trò chơi để giết thời gian, thấy thế nào?"

“Trò chơi?" Chỉ Thủy khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía A Ly hỏi lại, “Trò chơi gì?"

“Hì hì, tiễn đao thạch đầu bố (kéo búa bao, tú xì ý XD)."

“Tiễn đao thạch đầu bố?" Chỉ Thủy chưa từng nghe qua.

“Ân." A Ly gật gật đầu, giơ hai ngón tay lên, nói cho Chỉ Thủy đây là tiễn đao; lại nắm tay lại, nói cho Chỉ Thủy đây là thạch đầu; cuối cùng mở bàn tay, nói cho Chỉ Thủy đây là bố.

Chỉ Thủy gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được.

A Ly tiếp tục giải thích nói: “Tiễn đao thắng bố, bố thắng thạch đầu, thạch đầu thắng tiễn đao. Nếu ai thua thì phải cỡi đồ một món quần áo trên người mình ra!"

“Cỡi quần áo?"

“Ân. Ta có chút bất lợi, bởi vì áo choàng của ngươi cũng tính là một món quần áo, thế nào, ngoạn hay không ngoạn?" A Ly hưng trí bừng bừng.

Ai ngờ Chỉ Thủy căn bản không đáp lời hắn, lại cúi đầu tiếp tục chùi phi phiêu.

“Chỉ Thủy đại ca……" A Ly khổ khổ ai cầu.

“Nữ hài tử sao lại chơi cái trò như thế này?"

Như thế nào lại lấy chuyện cỡi quần áo trước mặt nam nhân làm trò chơi?

“Ta không phải nữ nhân……" A Ly nóng nảy, nhịn không được liền nói ra sự thật.

Ai ngờ tiếng nói vừa dứt, lập tức cảm thấy từ chỗ của Chỉ Thủy truyền đến một trận hàn khí, khiến hắn muốn thở cũng thở không nỗi, lúc này mới ý thức được sai lầm của mình.

A Ly vốn định vãn hồi, nhưng ai ngờ Chỉ Thủy lại đột nhiên đứng lên, đến bên cạnh A Ly, hỏi: “Ngươi không phải nữ nhân?"

“Ta…… Ta……" A Ly cắn răng một cái, quyết định tránh, “Ta sao phải nói với ngươi! Muốn biết thì chơi trò kia với ta a, thoát y đi rồi biết ta là nam hay nữ!"

“Nếu ngươi là nữ nhân, quả thật là loại chẳng biết liêm sỉ." Nói xong những lời này, Chỉ Thủy quay đầu bước đi, nhưng mới vừa đi được hai bước, lại quay đầu bổ sung thêm một câu, “Cho dù là nam nhân, cũng không biết liêm sỉ!"

“Ngươi……" A Ly tức giận đến bốc khói, từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng bị ai mắng là không biết liêm sỉ. Lúc này lại thấy Chỉ Thủy sắp rời đi, không suy nghĩ được gì nhiều, chỉ theo phản xạ đưa tay về phía trước, hai tay gắt gao níu lấy áo choàng của Chỉ Thủy.

Ai ngờ chỉ nghe “tê" một tiếng duệ hưởng, áo choàng của Chỉ Thủy bị A Ly xé ra một lỗ hỏng to to!

Gắt gao nắm lấy áo choàng trong tay, A Ly cắn răng một cái, hít vào một hơi tự nói: Hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, ta mặc kệ hết! Dù sao ngươi cũng đã nói ta chẳng biết liêm sỉ, ta liền không biết liêm sỉ cho ngươi thấy—cỡi quần áo của ngươi!

Sự tình chỉ phát sinh trong nháy mắt, A Ly hai tay giương lên, áo choàng của Chỉ Thủy bị quăng lên giữa không trung!

Chỉ Thủy không nghĩ A Ly sẽ dùng đến chiêu này, thấy áo choàng bị vạch trần, theo bản năng quay đầu đi, lại vừa lúc đón nhận ánh mắt A Ly.

“Không, không thể nào……"

Thấy khuôn mặt Chỉ Thủy vẫn giấu bên dưới lớp áo choàng, A Ly kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm.

“Có lộn không vậy, cư nhiên là『 song trọng bảo hiểm』?!……"

A Ly hoàn toàn chịu đả kích, bởi vì khi áo choàng hạ xuống, trên mặt Chỉ Thủy cư nhiên còn một cái diện cụ ngân sắc!

Cho dù áo choàng bị lấy ra, cũng chỉ là lộ ra một chút cằm.

Đang lúc A Ly tức giận đến run rẩy thì thanh âm trong suốt của Chỉ Thủy lại truyền tới, ẩn ẩn còn mang theo một chút ý tứ trêu cợt, “Không phải song trọng bảo hiểm, mà là『 đa trọng bảo hiểm』 nga……"
Biên nói xong, Chỉ Thủy tự mình vạch ra diện cụ trên mặt!

A Ly cả kinh, lập tức ánh mắt trợn to, vốn tưởng rằng lần này rốt cục cũng có thể thấy được bộ mặt thật của Lư Sơn, nhưng kết quả…. thứ hắn thấy cũng chỉ là diện cụ!

“Ngươi đúng là tên biến thái nha, cư nhiên mang nhiều như vậy?」 A Ly vỗ vỗ cái trán, cảm thấy mình cũng muốn ngất xỉu tới nơi, “Được lắm được lắm, ta nhận thua, ta thề, sẽ không nhìn trộm diện mạo của ngươi, cũng tuyệt đối không có chủ ý muốn gỡ diện cụ của ngươi……"

“Cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua người như vậy! Thực sự không dám để người khác thấy như vậy sao?!"

A Ly tức giận trở lại ngồi trên giường, tức tối không nói.

Đúng lúc này, bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân quen thuộc, không cần suy nghĩ nhiều, A Ly cũng đã đoán được, nhất định là Đông Vân Tường Thụy đã trở lại.

Sáng sớm hôm nay, Đông Vân Tường Thụy hưng trí bừng bừng chạy tới nói chuyện cùng A Ly, A Ly nói với hắn, ở trong phòng một mình buồn muốn chết. Đông Vân Tường Thụy nghe xong, liền phấn khích nói sẽ tự mình mang đến cho A Ly một sự kinh hỉ, sau đó liền vội vàng đi ra ngoài, cho tới bây giờ mới trở về.

“Thiếu chủ."

Thấy Đông Vân Tường Thụy đã trở lại, Chỉ Thủy lập tức đối hắn gật đầu hành lễ.

Đông Vân Tường Thụy chỉ hơi gật đầu, tâm ý hoàn toàn đặt trên người A Ly. Đẩy cửa, liền chạy tới bên giường.

Còn A Ly, do Đông Vân Tường Thụy đã nói sẽ làm hắn kinh hỉ cho nên nhiều ít cũng có một chút mong chờ. Trong mắt hào quang chớp động sáng ngời, nhìn trên tay Đông Vân Tường Thụy.

“Không, không thể nào? Cư nhiên lại là cái thứ này!"

Lông mi của A Ly phi thường mất tự nhiên mà giậc giậc, nguyên lai cái kinh hỉ mà Đông Vân Tường Thụy nói cho hắn, chỉ là vài quyển sách?!

“Vất vả chen lấn một hồi, rốt cục cũng mua được toàn bộ, cái này hiện giờ rất lưu hành." Đông Vân Tường Thụy cao hứng phấn chấn, đem năm sáu quyển sách mới tinh nhét vào trong lòng A Ly nói, “Ngươi không phải nói ở trong phòng ngây ngốc thực buồn thực nhàm chán sao? Vậy thì xem sách giải sầu a?」

“Ô ô…… Nhưng kêu ta xem sách lại càng khốn khổ a……"

A Ly khóc thầm, mếu mếu miệng, ý ý tứ tứ thanh thanh nhã nhã lật vài trang sách, nhưng đọc chưa được mấy chữ, đã thấy lờ mờ buồn ngủ.

“Này rốt cuộc là cái gì a?"

A Ly một bên lầu bầu, một bên lật sách về trang bìa, chỉ thấy năm chữ to ‘cung trung hiện văn lục (sách viết về những chuyện trong cung)’ đoan đoan chính chính nằm thành hàng ngang. Phía dưới còn có một hàng chữ nhỏ, là tác giả ‘Vô danh thị’

A Ly nghĩ thầm, ngay cả tên cũng không lưu lại, nói vậy đây cũng đâu phải là hảo thư gì.

Tiếp tục lật thêm vài trang sách, liền thấy hai chữ “hữu thiên" nhảy ra.

“Hữu thiên, hữu thiên, tổng giác có chút quen nha."

Vội vàng hỏi Đông Vân Tường Thụy: “Hiện tại là thời đại gì?"

Đông Vân Tường Thụy nói: “Thiên hữu năm thứ ba."

“Thiên hữu…… Hữu thiên?……"

A Ly trầm tư một chút, đột nhiên có chút hứng thú với cuốn sách này, tùy tiện mở ra một trang cẩn thận đọc, chỉ thấy phần trên tả về một số thú sự trong cung. Chẳng qua chỉ là nhân danh địa danh hơi bị hoán đổi một chút, tỷ như nói, “Thiên Hữu" biến thành “Hữu Thiên",  “Vinh Nghĩa quận chúa" biến thành “Phù Dung quận chúa" ,  “Kỷ Thừa Uyên" biến thành “Kỷ Thành Nguyên"

Tác giả : Vũ Duy
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại