Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ
Chương 99: Một trận chiến thảm thiết
Cơn đau thấu xương khiến cho Tiểu Thất run rẩy kịch liệt —— làm sao có thể! Loại đau đớn này… Không phải bình thường…Chỉ thất thần một lát, lại nghe Khanh Ngũ ở trước ngực kêu lên một tiếng đau đớn, Tiểu Thất cúi đầu vừa nhìn chỉ thấy trên cánh tay trái của Khanh Ngũ thế mà bị vẽ một đường, máu tươi ồ ạt. Hắn cả kinh nhất thời quên hết đau đớn, muốn xem xét Khanh Ngũ bị thương làm sao, nhưng Khanh Ngũ lại nhíu mày nói: “Tiểu Thất! Ngươi bị thương!"
Thì ra là do kiếm khí Khanh Tử Thần quét qua? Xuyên qua cơ thể Tiểu Thất đâm tới làm Khanh Ngũ bị thương!
Thật đáng sợ!
Lúc này Tiểu Thất mới cảm thấy phát run.
Khanh Ngũ đột nhiên cảnh báo: “Cẩn thận!"
Một đạo chưởng phong tức thì sượt qua bên tai Tiểu Thất đánh úp lại! Hắn theo bản năng nghiêng người tránh né, lại hung hăng chảng mạnh vào cột băng bên cạnh, nhất thời khiến cho miệng vết thương ở sau lưng nứt toạc càng sâu, máu tươi càng ngày càng nhiều. Tầm mắt Tiểu Thất đột nhiên tối sầm, đau đớn mãnh liệt khiến cho hắn gần như mất đi ý thức.
Nhưng hắn hít một hơi thật sâu, nhanh chóng cắn răng mở mắt ra, dựa vào nghị lực bền bỉ dứt khoát nhanh nhẹn đạp chân, chạy tới dây xích sắt, Khanh Ngũ cũng ra tay giúp hắn phong bế huyệt đạo cầm máu, đồng thời dùng nội lực rót vào bên trong cơ thể Tiểu Thất. Tiểu Thất chạy gấp hét to: “Dừng tay! Không thể lãng phí nội lực!"
Giờ phút này người đang đạp trên sợi xích sắt, không thể thối lui tránh né, sát khí của Khanh Tử Thần rào rạt bám sát không tha, Tiểu Thất chỉ cảm thấy kiếm khí sắc bén không ngừng vây xung quanh thân từ sườn bên xẹt qua, bởi vì vết thương xuyên thấu bị mất quá nhiều máu cho nên cước bộ phù phiếm, lệch một nhịp trên người lại có thêm một vài vết tích trầy xướt, tuy là trầy da nhưng bởi vì kình lực của Khanh Tử Thần quá mức bá đạo, găm sâu vào ba phần thịt, thậm chí có thể nhìn thấy tới tận xương trắng, quần áo trên người Tiểu Thất rất nhanh đã loang lổ vết máu!
Mắt thấy điểm cuối sợi xích sắt ở ngay trước mắt, Tiểu Thất mạnh mẽ vực dậy tinh thần, cắn răng đạp một bước dậm nhảy, dùng chút khí lực cuối cùng còn sót lại nhảy qua phần đất bằng phẳng bên ngọn núi kia, đợi đến khi chân chạm đất bằng cứ thế hao lực té ngã. Cho dù trên mình đầy thương tích nhưng lại vẫn như cũ gắt gao bảo vệ người trong ngực, không nỡ để cho hắn bị một chút va chạm.
“Tiểu Thất!" Khanh Ngũ đau lòng kêu to, mắt thấy Tiểu Thất mang theo mình cùng ngã xuống trên mặt đất, hắn cố gắng cử động trên thân nhưng trong chốc lát cũng khó có thể đứng lên, Tiểu Thất bởi vì trên người có quá nhiều vết thương, quỳ rạp trên mặt đất, cả người đẫm máu, ngay tức thì mất đi ý thức.
Trên mặt đất bằng phẳng ở trên sườn núi vắng vẻ không một bóng người, nhưng mà đang phải đối mặt với ma nhân cho dù có thêm nhân thủ trợ giúp cũng phí công, mà nơi đây đối diện với bầu trời cao vời vợi chính là địa hình có lợi cho Khanh Ngũ nhất.
Nhân lúc Khanh Tử Thần còn chưa tìm đến đây, lần thứ hai Khanh Ngũ chuyển hóa nội lực, khí kình sắc bén quét ngang bốn phía, ngăn cản Khanh Tử Thần tới gần, đồng thời cũng cắt cổ tay, máu tươi từ từ chảy ra trên cổ tay toàn bộ hắt lên trời cao, tạo thành một mảnh sương mù chắn màn máu!
Cảm ứng được thần tử Kỳ tộc dùng máu tế trời, cuối cùng thì ở xa xa phía chân trời lại xuất hiện biến hoá kỳ lạ, Khanh Tử Thần cũng không tránh khỏi có chút sững sờ, ngẩng đầu nhìn màn trời đột nhiên biến hóa.
Trong khoảnh khắc kinh ngạc, mây đen giăng đầy màn trời mênh mông, núi U Ngưng chưa bao giờ xuất hiện tình cảnh mây mưa đè đỉnh, tiếng sấm rền trời, sét đánh nghìn dặm, rốt cục một trận mưa tầm tã thế đến sông ngân vỡ đê, áp bức chèn ép người ta không thể nén nổi tiếng thở dốc kịch liệt!
Trong trận mưa to, Khanh Ngũ ngồi xếp bằng, chân khí lạnh lẽo quanh người không ngừng tăng lên, vậy mà khiến cho cơn mưa tới gần hắn phân thành luồng. Quyết ý dốc hết tu vi cả đời, Khanh Ngũ giơ chưởng một lần nữa giao chiến cùng ma nhân!
Khanh Tử Thần cùng lúc thác nước trút xuống đánh sâu vào luồng mưa dùng hết mười thành công lực, dòng nước nóng rực đảo quanh cuồn cuộn dồn hết một chưởng muốn dồn Khanh Ngũ đến chỗ tan xương nát thịt!
Rốt cục lần thứ hai hai người đối chưởng!
Băng hỏa xung đột, trùng kích dội tới ngay lập tức khiến cho vách núi mặt đất đồng loạt nứt toạc sụp đổ, đất đá bên trên sườn dốc không ngừng lăn xuống, thế nhưng toàn bộ vách núi đã bị lần giao thoa này phá hủy một phần ba, tiếng ‘ rầm rầm’rền vang không ngừng dội vào bên tai, dòng nước xung quanh bốn phía cùng lúc cũng đổi hướng, toàn bộ khuếch trương.
“A!" Khanh Ngũ kêu một tiếng đau đớn, tức thì lần thứ hai nôn ra máu, máu tươi không ngừng trào ra bên khóe miệng, rõ ràng là đã bị nội thương rất nặng —— dù sao so về nội lực, hơn hai mươi năm công lực của hắn thủy chung không thể nào so sánh với trăm năm của ma nhân. Nhưng mà, liều mạng khiến cho lục phủ ngũ tạng gần như muốn nứt vỡ rất nguy hiểm, Khanh Ngũ cũng không thể thả lỏng, dựa vào nguyên lý cơ bản lực hút đẩy giữa hai tính chất khác biệt băng hỏa, chống lại khí kình cường đại, bàn tay của hai người vậy mà khít chặt, trong chốc lát không thể nào tách ra.
Đây là trận đấu sống còn nếu muốn phân định đó cũng chính là muôn đời muôn kiếp không trở lại được! Khanh Ngũ mặc kệ khí huyết bốc lên nhưng nếu như hắn rút lui, Tiểu Thất cũng không sống được, có chết cũng quyết không thể buông tay! Cắn chặt hàm răng, vẫn như trước một mực liều chết rót từng phân khí kình, công lực đột phá tới cực hạn, dòng nước bốn phía quấy đảo giống như cơn lốc xoáy, vây sít sao hai người!
Hàn khí lạnh băng cuốn lấy Khanh Ngũ, dòng nước rét căm căm đến tột cùng, không ngừng đập tới Khanh Tử Thần, Khanh Tử Thần trong một lúc khó có thể thoát thân. Đang lúc cùng Khanh Ngũ đối chưởng bất thình lình dòng nước lạnh như cơn sóng lớn đánh úp vào, ngay tức thì quấy đảo chân khí tuần hoàn bên trong cơ thể, Khanh Ngũ thấy thế, đang muốn nhân cơ hội tấn công, có điều bị nội thương giày vò tra tấn, hao tổn quá lớn, trong một lúc cũng không có đủ lực. Ngay trong thời khắc gian nan vô cùng lo lắng này, Khanh Tử Thần đột nhiên phát ra một tiếng kêu rên!
Khó có thể tin được, bụng của hắn thế mà bị găm một cây đao!
Chỉ thấy Tiểu Thất đang nằm nghiêng trên mặt đất lộ ra một nụ cười hung ác cùng cực, tay cầm chuôi đao ——hắn còn chưa hôn mê lần này liều một hơi cuối cùng, đây vẫn luôn là cái thời cơ tốt nhất mà nãy giờ một mực chờ đợi! Thời cơ dùng mệnh Khanh Ngũ để đánh cuộc!
Khanh Tử Thần không ngờ được mình dốc toàn lực vì một trận chiến, thế nhưng bị một cái tên hỗn tạp ám toán, giận dữ công tâm, ngay lập tức dùng bàn tay rảnh lăng không đánh ra một chưởng —— tuy rằng hắn bị thương nhưng một chưởng này cũng bá đạo vô cùng, Tiểu Thất tránh cũng không thể tránh, nghiêng người nằm đó, mặc cho chưởng lực hung mãnh tấp tới đầu vai.
Tức thì đầu xương vai truyền đến tiếng vang vỡ vụn, nhưng hắn vẫn như trước không hề buông lỏng tay, gắt gao sáp chuôi đao!
Nếu giờ phút này dùng khóe mắt để hình dung biểu tình làm cho người ta sợ hãi này của Tiểu Thất cũng không đủ, xương vỡ vụn cùng với đau nhức nội thương cũng không thể mảy may làm hắn dao động, hắn quyết không lui về phía sau, có chết cũng muốn duy trì cái tư thế này! Có chết cũng muốn bảo hộ Khanh Ngũ!
Khanh Ngũ mắt thấy Tiểu Thất vỡ xương, trong lòng đột nhiên trào dâng niềm bi phẫn đến tột cùng, phẫn nộ thét dài một tiếng, quanh người xuất hiện dị hoá!
Cơn lốc xoáy trong dòng nước chung quanh lần thứ hai quấy đảo lại càng không thể cứu vãn, càng lúc càng mạnh mẽ, mà trong mắt đám người còn đang chém giết cách sợi xích sắt xa xa thì chỗ vách núi bên này thế nhưng bị một con rồng nước uốn lượn quấn quanh, có thể nói là nguy nga tráng lệ cùng cực!
Như cảm nhận được cơn giận dữ đến cực điểm của Khanh Ngũ, con rồng lần thứ hai ngưng tụ, mang theo cơn phẫn nộ lôi đình cuốn lấy Khanh Tử Thần, Khanh Tử Thần nhất thời bị rồng nước quấn quýt tập kích, khí lạnh cộng thêm sấm sét lôi đình, trùng kích gấp đôi, mà ngay cả ma nhân tuyệt thế này cuối cùng cũng chịu không nổi lực đạo loại này, hé miệng cứ thế phun máu tươi!
Giờ phút này, trạng thái giằng co giữa băng hỏa rốt cục cũng mất cân đối, lực đạo đôi bên suy giảm, bên tai chỉ nghe vang lên hai tiếng gãy xương, chỗ giao đối giữa bàn tay hai người cuối cùng cũng tách ra, nhưng phải trả giá đại giới cả hai cùng gãy xương!
Khanh Ngũ thừa dịp cánh tay bị đứt gẫy, trong khoảnh khắc hai người tách ra, một tay kia nắm chặt lấy lưỡi dao nửa lộ ở bên ngoài, không để ý mu bàn tay bị cắt máu tươi chảy đầm đìa, cắn răng nói: “Tiểu Thất! Nếu ngươi còn sống, giúp ta!"
“Giúp… ngươi!" Tiểu Thất hai mắt mờ mịt đột nhiên sáng ngời, cầm thật chặt chuôi đao đột nhiên buông tay, dùng cánh tay còn hoàn hảo túm lấy thắt lưng của Khanh Ngũ, gắng sức vọt tới!
Thay thế hai chân Khanh Ngũ, hoàn thành một đao cuối cùng!
Ý chí bất khuất, khiến cho Tiểu Thất trong lúc thập tử nhất sinh bùng nổ toàn bộ sức lực hết sức kinh người, cánh tay của hắn ôm chặt Khanh Ngũ đột nhiên nhảy lên, khiến chuôi Vũ Nguyệt Nhận mà Khanh Ngũ nắm trong tay đâm từ trên đầu xuyên thẳng xuống găm sâu tới bụng Khanh Tử Thần, một đao đâm vào yết hầu, đến khi lưỡi dao rời khỏi cằm Khanh Tử Thần, trong nháy mắt Khanh Tử Thần hai mắt trợn trừng kinh ngạc đến tột cùng, thế mà ngay sau đó trên khuôn mặt lộ ra ý cười, rồi cười rộ lên, nương theo tiếng cười đinh tai nhức óc kia, máu tươi cùng lúc với thân thể hắn chia làm hai phun trào ra ngoài, nội tạng cũng không cạn khô, nhưng mà Khanh Tử Thần lại vẫn cứ như trước cười đến mức vui sướng tận cùng, dường như trong cuộc đời của hắn chưa từng gặp qua chuyện thú vị hơn chuyện lần này.
Tiếng cười vang vọng không dứt, đại ma nhân một thế vẫn bảo trì tư thế đứng thẳng cứ thế rời khỏi nhân thế
Mưa thế nhưng vì thế mà thình lình ngừng rơi. Giờ phút này, vách núi chịu phải hai cỗ cường lực quá bá đạo quá hung mãnh cuối cùng cũng không thể gắng gượng được nữa, rốt cục toàn bộ cũng đổ sụp, Tiểu Thất và Khanh Ngũ cũng đã tới điểm cực hạn, giờ phút này cũng chẳng còn sức đâu mà chạy trốn, hai người cứ thế cùng với đống đất đá vỡ vụn rơi xuống thâm cốc vạn trượng.
Trong lúc nguy cấp trùng trùng, một bóng người áo trắng tiêu sái phóng khoáng lại đột nhiên từ trên ngọn núi bên kia lao nhanh xuống dưới, nương theo tốc độ rơi xuống của hắn, bên trong hai ống tay áo của hắn thoáng chốc có hai cuốn vải lướt qua, vừa vặn quấn lấy hai người Ngũ Thất đang hôn mê bất tỉnh, ngay sau đó lôi kéo, hai tay mỗi bên bắt lấy một người, thân thể của hắn cứ thế treo ở không trung cũng không rơi xuống —— Thì ra bên hông của hắn đã được buộc bởi một sợi thiên ty rất bền chặt buộc với một chỗ khác trên đỉnh núi để cho hắn có thể nhảy xuống cứu người.
Dù rằng như vậy, mỗi tay Bạch y nhân ôm một người, treo ở giữa không trung, sao có thể tốt được đây?
Nhưng thấy hắn không có chút nào hoang mang, mũi chân bất ngờ đạp vào vách núi một cái, mượn lực nhảy lên trên khoảng chừng một trượng có dư, nhẹ nhàng như chim yến, khinh công cao đến mức buộc người ta tán thưởng không thôi cứ lặp đi lặp lại như thế lại, liên tục điểm mũi chân từ nơi cùng đường đi lên vách núi, lập tức hắn đặt hai người kia nằm trên mặt đất, thở dài: “Khanh Ngũ a Khanh Ngũ, đến thời khắc cuối cùng, mỗi một lần luôn là thần y Triệu Đại Bảo ta đây tới cứu ngươi, rõ ràng người có duyên với ngươi nhất không phải Tiểu Thất, mà chính là ta! Hừ!"
Thì ra là do kiếm khí Khanh Tử Thần quét qua? Xuyên qua cơ thể Tiểu Thất đâm tới làm Khanh Ngũ bị thương!
Thật đáng sợ!
Lúc này Tiểu Thất mới cảm thấy phát run.
Khanh Ngũ đột nhiên cảnh báo: “Cẩn thận!"
Một đạo chưởng phong tức thì sượt qua bên tai Tiểu Thất đánh úp lại! Hắn theo bản năng nghiêng người tránh né, lại hung hăng chảng mạnh vào cột băng bên cạnh, nhất thời khiến cho miệng vết thương ở sau lưng nứt toạc càng sâu, máu tươi càng ngày càng nhiều. Tầm mắt Tiểu Thất đột nhiên tối sầm, đau đớn mãnh liệt khiến cho hắn gần như mất đi ý thức.
Nhưng hắn hít một hơi thật sâu, nhanh chóng cắn răng mở mắt ra, dựa vào nghị lực bền bỉ dứt khoát nhanh nhẹn đạp chân, chạy tới dây xích sắt, Khanh Ngũ cũng ra tay giúp hắn phong bế huyệt đạo cầm máu, đồng thời dùng nội lực rót vào bên trong cơ thể Tiểu Thất. Tiểu Thất chạy gấp hét to: “Dừng tay! Không thể lãng phí nội lực!"
Giờ phút này người đang đạp trên sợi xích sắt, không thể thối lui tránh né, sát khí của Khanh Tử Thần rào rạt bám sát không tha, Tiểu Thất chỉ cảm thấy kiếm khí sắc bén không ngừng vây xung quanh thân từ sườn bên xẹt qua, bởi vì vết thương xuyên thấu bị mất quá nhiều máu cho nên cước bộ phù phiếm, lệch một nhịp trên người lại có thêm một vài vết tích trầy xướt, tuy là trầy da nhưng bởi vì kình lực của Khanh Tử Thần quá mức bá đạo, găm sâu vào ba phần thịt, thậm chí có thể nhìn thấy tới tận xương trắng, quần áo trên người Tiểu Thất rất nhanh đã loang lổ vết máu!
Mắt thấy điểm cuối sợi xích sắt ở ngay trước mắt, Tiểu Thất mạnh mẽ vực dậy tinh thần, cắn răng đạp một bước dậm nhảy, dùng chút khí lực cuối cùng còn sót lại nhảy qua phần đất bằng phẳng bên ngọn núi kia, đợi đến khi chân chạm đất bằng cứ thế hao lực té ngã. Cho dù trên mình đầy thương tích nhưng lại vẫn như cũ gắt gao bảo vệ người trong ngực, không nỡ để cho hắn bị một chút va chạm.
“Tiểu Thất!" Khanh Ngũ đau lòng kêu to, mắt thấy Tiểu Thất mang theo mình cùng ngã xuống trên mặt đất, hắn cố gắng cử động trên thân nhưng trong chốc lát cũng khó có thể đứng lên, Tiểu Thất bởi vì trên người có quá nhiều vết thương, quỳ rạp trên mặt đất, cả người đẫm máu, ngay tức thì mất đi ý thức.
Trên mặt đất bằng phẳng ở trên sườn núi vắng vẻ không một bóng người, nhưng mà đang phải đối mặt với ma nhân cho dù có thêm nhân thủ trợ giúp cũng phí công, mà nơi đây đối diện với bầu trời cao vời vợi chính là địa hình có lợi cho Khanh Ngũ nhất.
Nhân lúc Khanh Tử Thần còn chưa tìm đến đây, lần thứ hai Khanh Ngũ chuyển hóa nội lực, khí kình sắc bén quét ngang bốn phía, ngăn cản Khanh Tử Thần tới gần, đồng thời cũng cắt cổ tay, máu tươi từ từ chảy ra trên cổ tay toàn bộ hắt lên trời cao, tạo thành một mảnh sương mù chắn màn máu!
Cảm ứng được thần tử Kỳ tộc dùng máu tế trời, cuối cùng thì ở xa xa phía chân trời lại xuất hiện biến hoá kỳ lạ, Khanh Tử Thần cũng không tránh khỏi có chút sững sờ, ngẩng đầu nhìn màn trời đột nhiên biến hóa.
Trong khoảnh khắc kinh ngạc, mây đen giăng đầy màn trời mênh mông, núi U Ngưng chưa bao giờ xuất hiện tình cảnh mây mưa đè đỉnh, tiếng sấm rền trời, sét đánh nghìn dặm, rốt cục một trận mưa tầm tã thế đến sông ngân vỡ đê, áp bức chèn ép người ta không thể nén nổi tiếng thở dốc kịch liệt!
Trong trận mưa to, Khanh Ngũ ngồi xếp bằng, chân khí lạnh lẽo quanh người không ngừng tăng lên, vậy mà khiến cho cơn mưa tới gần hắn phân thành luồng. Quyết ý dốc hết tu vi cả đời, Khanh Ngũ giơ chưởng một lần nữa giao chiến cùng ma nhân!
Khanh Tử Thần cùng lúc thác nước trút xuống đánh sâu vào luồng mưa dùng hết mười thành công lực, dòng nước nóng rực đảo quanh cuồn cuộn dồn hết một chưởng muốn dồn Khanh Ngũ đến chỗ tan xương nát thịt!
Rốt cục lần thứ hai hai người đối chưởng!
Băng hỏa xung đột, trùng kích dội tới ngay lập tức khiến cho vách núi mặt đất đồng loạt nứt toạc sụp đổ, đất đá bên trên sườn dốc không ngừng lăn xuống, thế nhưng toàn bộ vách núi đã bị lần giao thoa này phá hủy một phần ba, tiếng ‘ rầm rầm’rền vang không ngừng dội vào bên tai, dòng nước xung quanh bốn phía cùng lúc cũng đổi hướng, toàn bộ khuếch trương.
“A!" Khanh Ngũ kêu một tiếng đau đớn, tức thì lần thứ hai nôn ra máu, máu tươi không ngừng trào ra bên khóe miệng, rõ ràng là đã bị nội thương rất nặng —— dù sao so về nội lực, hơn hai mươi năm công lực của hắn thủy chung không thể nào so sánh với trăm năm của ma nhân. Nhưng mà, liều mạng khiến cho lục phủ ngũ tạng gần như muốn nứt vỡ rất nguy hiểm, Khanh Ngũ cũng không thể thả lỏng, dựa vào nguyên lý cơ bản lực hút đẩy giữa hai tính chất khác biệt băng hỏa, chống lại khí kình cường đại, bàn tay của hai người vậy mà khít chặt, trong chốc lát không thể nào tách ra.
Đây là trận đấu sống còn nếu muốn phân định đó cũng chính là muôn đời muôn kiếp không trở lại được! Khanh Ngũ mặc kệ khí huyết bốc lên nhưng nếu như hắn rút lui, Tiểu Thất cũng không sống được, có chết cũng quyết không thể buông tay! Cắn chặt hàm răng, vẫn như trước một mực liều chết rót từng phân khí kình, công lực đột phá tới cực hạn, dòng nước bốn phía quấy đảo giống như cơn lốc xoáy, vây sít sao hai người!
Hàn khí lạnh băng cuốn lấy Khanh Ngũ, dòng nước rét căm căm đến tột cùng, không ngừng đập tới Khanh Tử Thần, Khanh Tử Thần trong một lúc khó có thể thoát thân. Đang lúc cùng Khanh Ngũ đối chưởng bất thình lình dòng nước lạnh như cơn sóng lớn đánh úp vào, ngay tức thì quấy đảo chân khí tuần hoàn bên trong cơ thể, Khanh Ngũ thấy thế, đang muốn nhân cơ hội tấn công, có điều bị nội thương giày vò tra tấn, hao tổn quá lớn, trong một lúc cũng không có đủ lực. Ngay trong thời khắc gian nan vô cùng lo lắng này, Khanh Tử Thần đột nhiên phát ra một tiếng kêu rên!
Khó có thể tin được, bụng của hắn thế mà bị găm một cây đao!
Chỉ thấy Tiểu Thất đang nằm nghiêng trên mặt đất lộ ra một nụ cười hung ác cùng cực, tay cầm chuôi đao ——hắn còn chưa hôn mê lần này liều một hơi cuối cùng, đây vẫn luôn là cái thời cơ tốt nhất mà nãy giờ một mực chờ đợi! Thời cơ dùng mệnh Khanh Ngũ để đánh cuộc!
Khanh Tử Thần không ngờ được mình dốc toàn lực vì một trận chiến, thế nhưng bị một cái tên hỗn tạp ám toán, giận dữ công tâm, ngay lập tức dùng bàn tay rảnh lăng không đánh ra một chưởng —— tuy rằng hắn bị thương nhưng một chưởng này cũng bá đạo vô cùng, Tiểu Thất tránh cũng không thể tránh, nghiêng người nằm đó, mặc cho chưởng lực hung mãnh tấp tới đầu vai.
Tức thì đầu xương vai truyền đến tiếng vang vỡ vụn, nhưng hắn vẫn như trước không hề buông lỏng tay, gắt gao sáp chuôi đao!
Nếu giờ phút này dùng khóe mắt để hình dung biểu tình làm cho người ta sợ hãi này của Tiểu Thất cũng không đủ, xương vỡ vụn cùng với đau nhức nội thương cũng không thể mảy may làm hắn dao động, hắn quyết không lui về phía sau, có chết cũng muốn duy trì cái tư thế này! Có chết cũng muốn bảo hộ Khanh Ngũ!
Khanh Ngũ mắt thấy Tiểu Thất vỡ xương, trong lòng đột nhiên trào dâng niềm bi phẫn đến tột cùng, phẫn nộ thét dài một tiếng, quanh người xuất hiện dị hoá!
Cơn lốc xoáy trong dòng nước chung quanh lần thứ hai quấy đảo lại càng không thể cứu vãn, càng lúc càng mạnh mẽ, mà trong mắt đám người còn đang chém giết cách sợi xích sắt xa xa thì chỗ vách núi bên này thế nhưng bị một con rồng nước uốn lượn quấn quanh, có thể nói là nguy nga tráng lệ cùng cực!
Như cảm nhận được cơn giận dữ đến cực điểm của Khanh Ngũ, con rồng lần thứ hai ngưng tụ, mang theo cơn phẫn nộ lôi đình cuốn lấy Khanh Tử Thần, Khanh Tử Thần nhất thời bị rồng nước quấn quýt tập kích, khí lạnh cộng thêm sấm sét lôi đình, trùng kích gấp đôi, mà ngay cả ma nhân tuyệt thế này cuối cùng cũng chịu không nổi lực đạo loại này, hé miệng cứ thế phun máu tươi!
Giờ phút này, trạng thái giằng co giữa băng hỏa rốt cục cũng mất cân đối, lực đạo đôi bên suy giảm, bên tai chỉ nghe vang lên hai tiếng gãy xương, chỗ giao đối giữa bàn tay hai người cuối cùng cũng tách ra, nhưng phải trả giá đại giới cả hai cùng gãy xương!
Khanh Ngũ thừa dịp cánh tay bị đứt gẫy, trong khoảnh khắc hai người tách ra, một tay kia nắm chặt lấy lưỡi dao nửa lộ ở bên ngoài, không để ý mu bàn tay bị cắt máu tươi chảy đầm đìa, cắn răng nói: “Tiểu Thất! Nếu ngươi còn sống, giúp ta!"
“Giúp… ngươi!" Tiểu Thất hai mắt mờ mịt đột nhiên sáng ngời, cầm thật chặt chuôi đao đột nhiên buông tay, dùng cánh tay còn hoàn hảo túm lấy thắt lưng của Khanh Ngũ, gắng sức vọt tới!
Thay thế hai chân Khanh Ngũ, hoàn thành một đao cuối cùng!
Ý chí bất khuất, khiến cho Tiểu Thất trong lúc thập tử nhất sinh bùng nổ toàn bộ sức lực hết sức kinh người, cánh tay của hắn ôm chặt Khanh Ngũ đột nhiên nhảy lên, khiến chuôi Vũ Nguyệt Nhận mà Khanh Ngũ nắm trong tay đâm từ trên đầu xuyên thẳng xuống găm sâu tới bụng Khanh Tử Thần, một đao đâm vào yết hầu, đến khi lưỡi dao rời khỏi cằm Khanh Tử Thần, trong nháy mắt Khanh Tử Thần hai mắt trợn trừng kinh ngạc đến tột cùng, thế mà ngay sau đó trên khuôn mặt lộ ra ý cười, rồi cười rộ lên, nương theo tiếng cười đinh tai nhức óc kia, máu tươi cùng lúc với thân thể hắn chia làm hai phun trào ra ngoài, nội tạng cũng không cạn khô, nhưng mà Khanh Tử Thần lại vẫn cứ như trước cười đến mức vui sướng tận cùng, dường như trong cuộc đời của hắn chưa từng gặp qua chuyện thú vị hơn chuyện lần này.
Tiếng cười vang vọng không dứt, đại ma nhân một thế vẫn bảo trì tư thế đứng thẳng cứ thế rời khỏi nhân thế
Mưa thế nhưng vì thế mà thình lình ngừng rơi. Giờ phút này, vách núi chịu phải hai cỗ cường lực quá bá đạo quá hung mãnh cuối cùng cũng không thể gắng gượng được nữa, rốt cục toàn bộ cũng đổ sụp, Tiểu Thất và Khanh Ngũ cũng đã tới điểm cực hạn, giờ phút này cũng chẳng còn sức đâu mà chạy trốn, hai người cứ thế cùng với đống đất đá vỡ vụn rơi xuống thâm cốc vạn trượng.
Trong lúc nguy cấp trùng trùng, một bóng người áo trắng tiêu sái phóng khoáng lại đột nhiên từ trên ngọn núi bên kia lao nhanh xuống dưới, nương theo tốc độ rơi xuống của hắn, bên trong hai ống tay áo của hắn thoáng chốc có hai cuốn vải lướt qua, vừa vặn quấn lấy hai người Ngũ Thất đang hôn mê bất tỉnh, ngay sau đó lôi kéo, hai tay mỗi bên bắt lấy một người, thân thể của hắn cứ thế treo ở không trung cũng không rơi xuống —— Thì ra bên hông của hắn đã được buộc bởi một sợi thiên ty rất bền chặt buộc với một chỗ khác trên đỉnh núi để cho hắn có thể nhảy xuống cứu người.
Dù rằng như vậy, mỗi tay Bạch y nhân ôm một người, treo ở giữa không trung, sao có thể tốt được đây?
Nhưng thấy hắn không có chút nào hoang mang, mũi chân bất ngờ đạp vào vách núi một cái, mượn lực nhảy lên trên khoảng chừng một trượng có dư, nhẹ nhàng như chim yến, khinh công cao đến mức buộc người ta tán thưởng không thôi cứ lặp đi lặp lại như thế lại, liên tục điểm mũi chân từ nơi cùng đường đi lên vách núi, lập tức hắn đặt hai người kia nằm trên mặt đất, thở dài: “Khanh Ngũ a Khanh Ngũ, đến thời khắc cuối cùng, mỗi một lần luôn là thần y Triệu Đại Bảo ta đây tới cứu ngươi, rõ ràng người có duyên với ngươi nhất không phải Tiểu Thất, mà chính là ta! Hừ!"
Tác giả :
Lililicat