Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ
Chương 97: Ma nhân hiện thân
Ngoại trừ Tô Á, toàn bộ nhân mã Kỳ tộc quả nhiên đều rút hết. Đợi sau khi tụ họp với nhân mã liên minh võ, lần thứ hai tiến bước mà trên đường mấy lần đụng phải trận pháp, thì đều quy tội là do Khanh Tử Thần phái người thiết kế thủ thuật che mắt.
Trải qua một ngày bôn ba, cuối cùng cũng đi tới thành U Mộng, sau khi ra khỏi ngọn núi vào trong thành này nghe đâu chưa từng có người dám đặt chân vào khu vực núi U Ngưng, nghe nói U Ngưng có thần tiên hiển linh, được thần núi phù hộ, mấy chục năm qua cũng không có một ai dám lên núi.
Khi tới bên ngoài thành thì trời đã tối đen, gió lạnh thét gào, đường nét của thành lũy mơ hồ xuất hiện ở ngay trước mặt, Khanh Ngũ xốc bức màn lên nhìn chỉ thấy tòa thành kia trơ trội đứng sừng sững ở bên đống núi ụ, khiến cho người ta có một loại cảm giác hiu quạnh không thể nói rõ.
“Tiểu Thất, ngươi cảm thấy tòa thành này như thế nào?" Khanh Ngũ nói.
“Rất bình thường a." Mạc Tiểu Thất và hắn ở trong xe cùng nhìn ra bên ngoài nhưng cũng không thể nhìn ra được gì.
“Ta cảm thấy tòa thành này không đơn giản, ngươi hãy đi báo với minh chủ võ lâm, nói lại ý kiến của ta cho hắn biết, bảo hắn nghĩ kỹ việc đặt chân vào thành." Khanh Ngũ nói.
Chỉ một lát sau, Tiểu Thất trở về, nói: “Minh chủ cùng với mấy vị chưởng môn đã phái người vào thành xem xét rồi, chúng ta cũng ngụy trang thành thương đội, bọn họ nói sau khi do thám một lượt cảm thấy trong thành cũng không có gì không ổn, có thể tiến vào."
Khanh Ngũ nghe vậy, trầm tư một lát, rồi nói: “Chẳng biết tại sao, khi tới đây, ta có một loại cảm giác bị người nhìn chòng chọc."
“Ngũ thiếu đừng sợ, có ta che chở cho ngươi, không có việc gì." Tiểu Thất siết tay hắn thật chặt, tiếp sức thêm cho hắn.
Khanh Ngũ quay đầu nhìn hắn, nhàn nhạt cười: “Đúng vậy, có ngươi ở bên cạnh ta, ta cái gì còn không sợ, ảnh vệ của ta là người đứng đầu thiên hạ đó."
“Đúng rồi đúng rồi!" Tiểu Thất vui vẻ ra mặt.
Vì thế xe ngựa nối đuôi đội ngũ thật dài, chậm rãi tiến vào trong thành, chỗ ngã tư đường bên trong thành cực kỳ đìu hiu không chút sinh khí, trên đường cũng không có mấy người. Mới vừa vào đêm, nhà nhà giống như dường như vội vàng thổi đèn lên giường ngủ sớm vậy. May mà còn có một khách *** khá lớn ngày đêm không nghĩ, cũng là khách *** chuyên môn tiếp đãi những đoàn thương hội này, cho nên mọi người quyết định bao khách *** qua đêm ở nơi này.
Xe ngựa dừng chân ở chỗ khoảng đất trống chuyên dụng, Tiểu Thất mang mũ da nhảy xuống xe ngựa, bế Khanh Ngũ từ trong xe ra, đặt hắn vào xe lăn, gọi thêm vài người cùng nâng Khanh Ngũ vào trên gian phòng hảo hạng trên lầu. Còn đám người còn lại thì có người dỡ hàng, có người đi ăn cơm, trong chốc lát cũng đâu vào đấy.
Nửa đêm, đoàn người cuối cùng cũng chìm sâu vào giấc ngủ, vạn vật chung quanh yên tĩnh tới lạ kỳ.
Một bóng người quỷ mị bồng bềnh lướt qua, từ trên nóc nhà lặng yên tiến vào trong căn phòng Khanh Ngũ, cùng lúc đó, một mùi hương ngọt lành cũng bắt đầu tràn khắp hang cùng ngõ hẹp trong khách ***, nương theo mùi hương ngọt lạnh này mọi người đều bị đắm sâu vào cơn mộng mị.
Bóng đen đi tới trước giường, phát ra tràng cười khặc khặc quái dị: “Con trai Thương Minh Thư Vân, chủ nhân phái chúng ta đi đón ngươi." Cùng lúc với thanh âm của hắn, những cái bóng đen khác cũng ào ạt xộc tới.
Không ngờ khi hắn xốc cái màn giường lên, thế nhưng phát hiện bên trong trống không! Khanh Ngũ cũng không có ở trên giường!
“Người đi nơi nào? Đang đùa bỡn chúng ta sao?" Bóng đen phát ra giọng điệu không phải nam cũng chẳng phải nữ rất quái dị, vừa dứt lời, cửa lớn đột nhiên bị người bổ tới —— chỉ thấy minh chủ võ lâm mang theo mười mấy người đứng ở trước cửa, cười lạnh nói: “Quả nhiên, Ngũ thiếu liệu sự như thần, đêm nay ma đầu sẽ hại người! Động tác cũng rất nhanh! Bắt lấy hắn!"
Ra lệnh một tiếng, đám người liên minh võ lâm xông vào khách phòng, muốn bắt giữ những tên áo đen kia.
“Không nghĩ tới, các ngươi vậy mà đã sớm phòng bị mê hương của chúng ta." Tên thủ lĩnh đám người áo đen cười lạnh, “Chủ nhân chỉ mời một mình Khanh Thục Quân, các ngươi những người thừa thãi này trực tiếp thanh lý sạch sẽ là được rồi!"
Minh chủ cười lạnh: “Khẩu khí thật lớn! Tà ma ngoại đạo, để ta thử nhìn xem ngươi có thể mạnh miệng đến khi nào! Biết điều thì nhanh nói mau địa điểm ẩn mình của bọn ngươi, có lẽ còn có thể lưu lại cái mạng chó của ngươi!"
Vì thế nhân mã hai bên cứ như vậy rơi vào trận hỗn chiến —— võ công của đám người áo đen này cực cao, tuy rằng chỉ có năm người nhưng cũng đủ để làm cho minh chủ dẫn dắt hơn hai mươi vị cao thủ cũng không chiếm được một chút tiện nghi, mọi người từ trong phòng đánh tới nóc nhà, tên đầu lĩnh áo đen hình như không sử dụng hết toàn lực, trong lúc vướng chân ở bên trong trái lại còn có thể hỏi chuyện minh chủ: “Khanh Thục Quân ở nơi nào! Nói ra tung tích của hắn, tha cho ngươi một mạng!"
“Ma đầu! Bằng ngươi mà cũng dám uy hiếp ta?" Minh chủ giận tím mặt, trường kiếm trong tay càng phát ra kiếm thế sắc bén.
Một trận giao phong thật lâu, người áo đen kia thấy cũng không chiếm được chỗ tốt nào, mắt thấy sắc trời đã tỏ, lúc này phát ra hiệu lệnh, trong khoảnh khắc mấy người rút hết không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Tốc độ của bọn họ cực nhanh, ắt hẳn đã có mai phục, lần này minh chủ cũng không có hạ lệnh đuổi theo chỉ cầm kiếm đứng ở trên nóc nhà, trong lòng ngạc nhiên không thôi: “Vì sao bọn họ nhất định phải chỉ rõ muốn bắt Khanh Ngũ thiếu? Đúng rồi, Khanh Tử Thần chính là tổ tiên của Khanh gia, không biết tên ma đầu kia muốn bắt hậu duệ của mình có có dụng ý gì?"
Một trận đánh đêm lần này khiến cho mọi người trong liên minh võ lâm đều đề cao tinh thần cảnh giác, minh chủ vốn muốn tìm Khanh Ngũ thương lượng việc này nhưng tìm không thấy người đâu cả, không biết Khanh Ngũ đã trốn chỗ nào.
Kỳ quái nhất chính là, bắt đầu từ ngày đó trở đi thế nhưng Khanh Ngũ tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, chẳng biết đi đâu. Cho dù có hỏi đám thủ hạ của hắn ở lại nơi đây, một đám cũng đều là bộ dạng mờ mịt.
Khanh Ngũ mất tích, khiến cho mấy vị chưởng môn mỗi người một suy nghĩ, có người cho rằng Khanh Ngũ có mưu đồ xấu, vào trận thì lùi bước, có người cho rằng đây là kế sách của Khanh Ngũ, lại không có một người nào chịu quay trở về, nếu đã tới tận đây, dưới tay lại có vô số cao thủ, cho dù Khanh Ngũ mất tích, cũng phải thẳng tiến tới phủ Hoàng Long, một lần ra tay đập tan hang ổ của ma đầu, đào khoét bảo tàng bằng được!
Khanh Ngũ đi nơi nào?
Nói một cách chính xác thì hắn tự mình tìm tới cửa.
Đêm đó đám người áo đen xông tới để bắt hắn, hắn cố ý nói cho minh chủ võ lâm biết quỷ kế của đám người nọ, chính là vì để cho Tiểu Thất nhân cơ hội này theo dõi hành tung đám người áo đen, tìm được Thần cung nơi Khanh Tử Thần vẫn luôn trú ngụ.
Mà lúc đám hắc y nhân nọ rút lui, Tiểu Thất lưng cõng Khanh Ngũ cũng ẩn núp từ một nơi bí mật gần đó, nhanh chóng đuổi theo một đường chạy như điên, xâm nhập vào trong núi.
Nhưng thấy đám hắc y nhân tay chân nhanh nhẹn, giống như loài vượn khỉ chuyển mình qua lại giữa những vách nui cao vút tới tận trong mây, Tiểu Thất tuy trên lưng đeo thêm một người, nhưng cũng không thua bọn họ, theo bám bọn họ leo mấy mấy ngọn núi cao chót vót, trước mắt rõ ràng xuất hiện một đỉnh núi cao ngất quanh năm phủ băng mà những đỉnh băng này đứng cách xa nhau tới vạn trượng, chỉ nối với nhau bằng một sợi dây xích sắt —— những tên hắc y nhân kia điểm mũi chân lướt trên sợi dây xích kia thẳng tiến vào trong đỉnh băng bên kia.
Vì thế Tiểu Thất cũng thi triển tuyệt kĩ, lưng cõng Khanh Ngũ, điểm mũi chân lên trên sợi xích sắt, lên xuống liên tục, chung quanh mây mù sum suê, cũng không biết đến tột cùng sợi xích sắt này dài bao nhiêu, thế nhưng cứ điểm mũi chân liên tục suốt mấy nén hương cuối cùng mới nhìn thấy một mấu nối khác của sợi dây xích.
Khanh Ngũ vẫn luôn nằm ở trên lưng Tiểu Thất không lên tiếng, sợ hắn phân tâm chỉ sơ sẩy một xíu, hai người sẽ tức thì ngã vào vực sâu tan xương nát thịt.
Điểm cuối của sợi dây thừng chính là một cánh cửa thật lớn dựa vào đỉnh băng, khoảng chừng hơn mười mấy trượng, bên trên chạm trổ hoa văn theo phong cách cổ xưa, cánh cửa nửa khép hờ, chỉ đủ cho một người đi qua, cuối cùng Tiểu Thất giẫm một bước dài thở ra một hơi, nhìn kỳ quan trước mặt, nói: “Thật đúng là nguy nga hùng vĩ a! Nơi này chính là cổng vào Thần cung?"
Vừa dứt lời, từ bên trong cánh cửa cực lớn truyền ra một trận cười quái dị: “Mời ngươi ngươi không đến, cũng không phải phải trộm đến!"
Chỉ thấy mấy tên áo đen vừa chạy trốn lại đi ra, cùng Tiểu Thất đứng ở bên ngoài mặt đất bằng phẳng trước cánh cửa cực lớn hình thành trạng thái giằng co.
Tiểu Thất buông Khanh Ngũ xuống, để cho hắn dựa vào một cột trụ, sau đó mới nói: “Chúng ta cũng không muốn bị người quản thúc, cho nên tự mình qua đây, đỡ phải làm phiền các ngươi."
Khanh Ngũ mặc trường bào màu xanh, bên người chống một cây gậy tiện lợi, bây giờ cũng đang chống cây gậy kia đứng thẳng, mới nói: “Vị nhân huynh này, dù sao đều đúng với ý các ngươi muốn ta tới đây, trăm sông đổ về một biển, hiện giờ ta cũng đã đến, cũng không cần thiết phải gây chiến cứ để ta tiến vào gặp tôn chủ đi."
Gã hắc y nhân nói: “Chủ nhân chỉ muốn một mình ngươi tiến vào, người bên cạnh không được!"
Khanh Ngũ đáp: “Ta đi đứng không tiện, vị ảnh vệ này chính là chân của ta, nếu như không cho hắn cùng tiến vào, ta nửa bước cũng khó đi."
Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, rốt cục cũng phun ra câu: “Vào đi!"
Vì thế, Tiểu Thất lần thứ hai cõng Khanh Ngũ lên, đi theo những người áo đen kia bước vào bên trong cánh cửa đồ sộ.
Sau khi đặt chân vào bên trong trong chốc lát lại bị trước mắt kỳ cảnh làm cho khiếp sợ, chỉ thấy bên trong cánh cửa này chính là một tòa núi hoàn, đặt chân vào trong tưởng chừng giống như tiến vào trong ảo cảnh mộng đêm, bốn phía mờ mịt, chỉ có trụ đá trong suốt rũ xuống, một chiếc cầu đá nối tới một chỗ xa xa được xây dựa vào một tòa thành trì, tòa thành trì kia bị băng tuyết vây quanh, như thật lại như ảo, Tiểu Thất không khỏi cảm khái: “Thật giống như đang nằm mơ vậy!"
“Đây là Thần cung trong truyền thuyết?" Khanh Ngũ cũng cảm thấy có chút rung động.
Gã áo đen dẫn bọn hắn đi tới điểm cuối chiếc cầu, lại có người hầu tới đón, dẫn bọn họ vào bên trong thành. Xuyên qua hành lang bằng đá gấp khúc quanh co lại làm choTiểu Thất hoa mắt choáng đầu mấy bận, cuối cùng dẫn hai người đi vào một đình viện. Bên trong viện chỉ có mỗi một loài hoa màu trắng nở rộ xinh đẹp đến mức kỳ dị, đó chính là loài hoa kỳ lạ Tiểu Thất chưa từng gặp qua, một căn lầu các nằm đối diện đình viện, bức rèm che buông xuống, phía sau rèm có có một người nằm trên tấm thảm trải trên mặt đất, tay cầm một chén nước chè xanh, rất nhàn nhã thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.
Cách biển hoa, Khanh Ngũ thấy không rõ khuôn mặt người trong liêm, nhưng cũng có thể đoán được thân phận của hắn, liền ra hiệu để Tiểu Thất buông mình ra, từ xa xa lên tiếng nói: “Khanh Thục Quân bái kiến chủ nhân Thần cung."
“Khanh Thục Quân, ha hả, cuối cùng ta cũng đợi được ngươi đến rồi." Người trong màn liêm mở miệng, thanh âm trong vắt như dòng suối, cứ như đây là một người thanh niên chỉ mới hơn hai mươi tuổi. Lập tức hắn mở miệng nói: “Ngươi lại đây đi."
Vì thế Tiểu Thất ôm lấy Khanh Ngũ, khẽ điểm mũi chân nhẹ nhàng lướt qua biển hoa, chân lướt nhẹ bên trên đóa hoa, khi tới chỗ bức rèm che, nô bộc đã kéo bức rèm che ra, lộ ra khuôn mặt thực của người bên trong!
Người nọ một đầu tóc bạc, khuôn mặt lại cực kỳ tuấn mỹ trẻ tuổi, có vài phần tương tự với Khanh Vân Tung, một thân bạch y, nhìn khí chất xuất trần không màng danh lợi thế này hoàn toàn không giống ma đầu trong lời đồn, người này, chính là Khanh Tử Thần sao?!
Người nọ cũng ngồi xuống, tư thế ngồi thanh nhàn, vắt chân, cánh tay khoát lên trên đài, bộ dáng này nhìn thế nào cũng giống như vừa mới tỉnh dậy từ một giấc ngủ trưa. Hắn cũng đánh giá Khanh Ngũ, nói: “A, ta cho rằng huynh muội thông *** thì sẽ sinh ra một quái thai như thế nào, không ngờ ngươi và hắn thế nhưng giống như đúc ra từ một khuôn, khiến cho ta thật hoài nghi ngươi thật sự có thể đánh bại ta sao?"
“Tiền bối, " Khanh Ngũ tiến lên một bước nói, “Chẳng lẽ ngài gọi ta đến, chỉ là vì muốn tỷ thí cùng với ta thôi sao?"
“Đương nhiên, nhiều năm như vậy, ta để cho ngươi sống chính là vì mục đích này." Khanh Tử Thần nhàm chán mà nói, “Thứ ta có chính là thời gian, lãng phí một chút cũng không có gì, nhưng mà nếu như ngươi làm cho ta quá thất vọng, ta nhất định sẽ tìm một chuyện thú vị hơn để mà làm."
Khanh Ngũ nói: “Vậy tiền bối cảm thấy chuyện gì thú vị? Nếu như ta có thể khiến cho tiền bối cảm thấy thú vị, tiền bối có thể buông bỏ ý nguyện giết chóc hay không?"
Khanh Tử Thần hé miệng mỉm cười: “Ngươi cũng muốn bàn điều kiện cùng ta à? Y như phụ thân của ngươi hả?"
“Đâu nào, chỉ là đề nghị." Khanh Ngũ vội vàng nói.
Khanh Tử Thần lại nói: “Đánh bại ta, hoặc là bị ta giết chết, đây là mục đích để ngươi vẫn còn sống ở trên đời này."
Lời còn chưa dứt, phi thân lên, một chưởng đánh thẳng tới! Một chưởng kia tuy rằng không quá nhanh nhưng kình lực lại cực kỳ mạnh mẽ, Tiểu Thất vội vàng vọt lên trước người Khanh Ngũ tiếp lấy chưởng lực, vừa đưa tay đẩy tới đã cảm thấy nội tức bị kiềm hãm, thế tới của kình đạo mãnh liệt như dời núi lấp biển ngay lập tức sẽ cắn nuốt lấy hắn, trong nháy mắt, Tiểu Thất biết nhất thời cảm thấy không ổn!!
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, một cỗ chân khí trong suốt lạnh lẽo thế nhưng truyền tới trên người Tiểu Thất, cùng Khanh Tử Thần hình thành trạng thái giằng co, chỉ nghe ầm ầm một tiếng, ha bên đều lui về phía sau nửa bước, mới vừa rồi bàn tay của Khanh Ngũ đặt tại sau lưng Tiểu Thất truyền lực, chưởng lực bá đạo Khanh Tử Thần lan khắp thân, tức thì bên trong thân mình như bị chấn động, một ngụm máu tươi phun ra, trái lại Tiểu Thất cũng không bị thương tổn gì.
Khanh Tử Thần hơi hơi mở mắt, nói: “A, ngươi quả nhiên có chút bản lĩnh. Ta hình như có chút hưng phấn rồi đó!"
Tiểu Thất vội vàng đỡ lấy Khanh Ngũ, lau máu tươi bên khóe miệng cho hắn, lo lắng hô: “Ngũ thiếu!"
“Không có việc gì." Khanh Ngũ đẩy hắn ra, “Ngươi chỉ cần làm tốt vai trò của đôi chân ta là được, không cần nhiều chuyện!" Tất nhiên lời vừa nói có vẻ rất nhẫn tâm, đối với hành động xả thân cứu giúp mới vừa rồi của Tiểu Thất rất phiền phức, kì thực trong lòng vốn đang lo lắng cường địch trước mặt, Tiểu Thất quá xúc động.
“Ngũ thiếu…" Tiểu Thất cảm thấy áy náy vô cùng, hắn vốn định giúp Ngũ thiếu đỡ một chưởng, không nghĩ trái lại tạo thành gánh nặng cho Khanh Ngũ, trong lòng vừa mắc cỡ vừa giận.
@ hôm nay bên admin gửi cho mình bức thư liên quan tới +18
Trải qua một ngày bôn ba, cuối cùng cũng đi tới thành U Mộng, sau khi ra khỏi ngọn núi vào trong thành này nghe đâu chưa từng có người dám đặt chân vào khu vực núi U Ngưng, nghe nói U Ngưng có thần tiên hiển linh, được thần núi phù hộ, mấy chục năm qua cũng không có một ai dám lên núi.
Khi tới bên ngoài thành thì trời đã tối đen, gió lạnh thét gào, đường nét của thành lũy mơ hồ xuất hiện ở ngay trước mặt, Khanh Ngũ xốc bức màn lên nhìn chỉ thấy tòa thành kia trơ trội đứng sừng sững ở bên đống núi ụ, khiến cho người ta có một loại cảm giác hiu quạnh không thể nói rõ.
“Tiểu Thất, ngươi cảm thấy tòa thành này như thế nào?" Khanh Ngũ nói.
“Rất bình thường a." Mạc Tiểu Thất và hắn ở trong xe cùng nhìn ra bên ngoài nhưng cũng không thể nhìn ra được gì.
“Ta cảm thấy tòa thành này không đơn giản, ngươi hãy đi báo với minh chủ võ lâm, nói lại ý kiến của ta cho hắn biết, bảo hắn nghĩ kỹ việc đặt chân vào thành." Khanh Ngũ nói.
Chỉ một lát sau, Tiểu Thất trở về, nói: “Minh chủ cùng với mấy vị chưởng môn đã phái người vào thành xem xét rồi, chúng ta cũng ngụy trang thành thương đội, bọn họ nói sau khi do thám một lượt cảm thấy trong thành cũng không có gì không ổn, có thể tiến vào."
Khanh Ngũ nghe vậy, trầm tư một lát, rồi nói: “Chẳng biết tại sao, khi tới đây, ta có một loại cảm giác bị người nhìn chòng chọc."
“Ngũ thiếu đừng sợ, có ta che chở cho ngươi, không có việc gì." Tiểu Thất siết tay hắn thật chặt, tiếp sức thêm cho hắn.
Khanh Ngũ quay đầu nhìn hắn, nhàn nhạt cười: “Đúng vậy, có ngươi ở bên cạnh ta, ta cái gì còn không sợ, ảnh vệ của ta là người đứng đầu thiên hạ đó."
“Đúng rồi đúng rồi!" Tiểu Thất vui vẻ ra mặt.
Vì thế xe ngựa nối đuôi đội ngũ thật dài, chậm rãi tiến vào trong thành, chỗ ngã tư đường bên trong thành cực kỳ đìu hiu không chút sinh khí, trên đường cũng không có mấy người. Mới vừa vào đêm, nhà nhà giống như dường như vội vàng thổi đèn lên giường ngủ sớm vậy. May mà còn có một khách *** khá lớn ngày đêm không nghĩ, cũng là khách *** chuyên môn tiếp đãi những đoàn thương hội này, cho nên mọi người quyết định bao khách *** qua đêm ở nơi này.
Xe ngựa dừng chân ở chỗ khoảng đất trống chuyên dụng, Tiểu Thất mang mũ da nhảy xuống xe ngựa, bế Khanh Ngũ từ trong xe ra, đặt hắn vào xe lăn, gọi thêm vài người cùng nâng Khanh Ngũ vào trên gian phòng hảo hạng trên lầu. Còn đám người còn lại thì có người dỡ hàng, có người đi ăn cơm, trong chốc lát cũng đâu vào đấy.
Nửa đêm, đoàn người cuối cùng cũng chìm sâu vào giấc ngủ, vạn vật chung quanh yên tĩnh tới lạ kỳ.
Một bóng người quỷ mị bồng bềnh lướt qua, từ trên nóc nhà lặng yên tiến vào trong căn phòng Khanh Ngũ, cùng lúc đó, một mùi hương ngọt lành cũng bắt đầu tràn khắp hang cùng ngõ hẹp trong khách ***, nương theo mùi hương ngọt lạnh này mọi người đều bị đắm sâu vào cơn mộng mị.
Bóng đen đi tới trước giường, phát ra tràng cười khặc khặc quái dị: “Con trai Thương Minh Thư Vân, chủ nhân phái chúng ta đi đón ngươi." Cùng lúc với thanh âm của hắn, những cái bóng đen khác cũng ào ạt xộc tới.
Không ngờ khi hắn xốc cái màn giường lên, thế nhưng phát hiện bên trong trống không! Khanh Ngũ cũng không có ở trên giường!
“Người đi nơi nào? Đang đùa bỡn chúng ta sao?" Bóng đen phát ra giọng điệu không phải nam cũng chẳng phải nữ rất quái dị, vừa dứt lời, cửa lớn đột nhiên bị người bổ tới —— chỉ thấy minh chủ võ lâm mang theo mười mấy người đứng ở trước cửa, cười lạnh nói: “Quả nhiên, Ngũ thiếu liệu sự như thần, đêm nay ma đầu sẽ hại người! Động tác cũng rất nhanh! Bắt lấy hắn!"
Ra lệnh một tiếng, đám người liên minh võ lâm xông vào khách phòng, muốn bắt giữ những tên áo đen kia.
“Không nghĩ tới, các ngươi vậy mà đã sớm phòng bị mê hương của chúng ta." Tên thủ lĩnh đám người áo đen cười lạnh, “Chủ nhân chỉ mời một mình Khanh Thục Quân, các ngươi những người thừa thãi này trực tiếp thanh lý sạch sẽ là được rồi!"
Minh chủ cười lạnh: “Khẩu khí thật lớn! Tà ma ngoại đạo, để ta thử nhìn xem ngươi có thể mạnh miệng đến khi nào! Biết điều thì nhanh nói mau địa điểm ẩn mình của bọn ngươi, có lẽ còn có thể lưu lại cái mạng chó của ngươi!"
Vì thế nhân mã hai bên cứ như vậy rơi vào trận hỗn chiến —— võ công của đám người áo đen này cực cao, tuy rằng chỉ có năm người nhưng cũng đủ để làm cho minh chủ dẫn dắt hơn hai mươi vị cao thủ cũng không chiếm được một chút tiện nghi, mọi người từ trong phòng đánh tới nóc nhà, tên đầu lĩnh áo đen hình như không sử dụng hết toàn lực, trong lúc vướng chân ở bên trong trái lại còn có thể hỏi chuyện minh chủ: “Khanh Thục Quân ở nơi nào! Nói ra tung tích của hắn, tha cho ngươi một mạng!"
“Ma đầu! Bằng ngươi mà cũng dám uy hiếp ta?" Minh chủ giận tím mặt, trường kiếm trong tay càng phát ra kiếm thế sắc bén.
Một trận giao phong thật lâu, người áo đen kia thấy cũng không chiếm được chỗ tốt nào, mắt thấy sắc trời đã tỏ, lúc này phát ra hiệu lệnh, trong khoảnh khắc mấy người rút hết không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Tốc độ của bọn họ cực nhanh, ắt hẳn đã có mai phục, lần này minh chủ cũng không có hạ lệnh đuổi theo chỉ cầm kiếm đứng ở trên nóc nhà, trong lòng ngạc nhiên không thôi: “Vì sao bọn họ nhất định phải chỉ rõ muốn bắt Khanh Ngũ thiếu? Đúng rồi, Khanh Tử Thần chính là tổ tiên của Khanh gia, không biết tên ma đầu kia muốn bắt hậu duệ của mình có có dụng ý gì?"
Một trận đánh đêm lần này khiến cho mọi người trong liên minh võ lâm đều đề cao tinh thần cảnh giác, minh chủ vốn muốn tìm Khanh Ngũ thương lượng việc này nhưng tìm không thấy người đâu cả, không biết Khanh Ngũ đã trốn chỗ nào.
Kỳ quái nhất chính là, bắt đầu từ ngày đó trở đi thế nhưng Khanh Ngũ tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, chẳng biết đi đâu. Cho dù có hỏi đám thủ hạ của hắn ở lại nơi đây, một đám cũng đều là bộ dạng mờ mịt.
Khanh Ngũ mất tích, khiến cho mấy vị chưởng môn mỗi người một suy nghĩ, có người cho rằng Khanh Ngũ có mưu đồ xấu, vào trận thì lùi bước, có người cho rằng đây là kế sách của Khanh Ngũ, lại không có một người nào chịu quay trở về, nếu đã tới tận đây, dưới tay lại có vô số cao thủ, cho dù Khanh Ngũ mất tích, cũng phải thẳng tiến tới phủ Hoàng Long, một lần ra tay đập tan hang ổ của ma đầu, đào khoét bảo tàng bằng được!
Khanh Ngũ đi nơi nào?
Nói một cách chính xác thì hắn tự mình tìm tới cửa.
Đêm đó đám người áo đen xông tới để bắt hắn, hắn cố ý nói cho minh chủ võ lâm biết quỷ kế của đám người nọ, chính là vì để cho Tiểu Thất nhân cơ hội này theo dõi hành tung đám người áo đen, tìm được Thần cung nơi Khanh Tử Thần vẫn luôn trú ngụ.
Mà lúc đám hắc y nhân nọ rút lui, Tiểu Thất lưng cõng Khanh Ngũ cũng ẩn núp từ một nơi bí mật gần đó, nhanh chóng đuổi theo một đường chạy như điên, xâm nhập vào trong núi.
Nhưng thấy đám hắc y nhân tay chân nhanh nhẹn, giống như loài vượn khỉ chuyển mình qua lại giữa những vách nui cao vút tới tận trong mây, Tiểu Thất tuy trên lưng đeo thêm một người, nhưng cũng không thua bọn họ, theo bám bọn họ leo mấy mấy ngọn núi cao chót vót, trước mắt rõ ràng xuất hiện một đỉnh núi cao ngất quanh năm phủ băng mà những đỉnh băng này đứng cách xa nhau tới vạn trượng, chỉ nối với nhau bằng một sợi dây xích sắt —— những tên hắc y nhân kia điểm mũi chân lướt trên sợi dây xích kia thẳng tiến vào trong đỉnh băng bên kia.
Vì thế Tiểu Thất cũng thi triển tuyệt kĩ, lưng cõng Khanh Ngũ, điểm mũi chân lên trên sợi xích sắt, lên xuống liên tục, chung quanh mây mù sum suê, cũng không biết đến tột cùng sợi xích sắt này dài bao nhiêu, thế nhưng cứ điểm mũi chân liên tục suốt mấy nén hương cuối cùng mới nhìn thấy một mấu nối khác của sợi dây xích.
Khanh Ngũ vẫn luôn nằm ở trên lưng Tiểu Thất không lên tiếng, sợ hắn phân tâm chỉ sơ sẩy một xíu, hai người sẽ tức thì ngã vào vực sâu tan xương nát thịt.
Điểm cuối của sợi dây thừng chính là một cánh cửa thật lớn dựa vào đỉnh băng, khoảng chừng hơn mười mấy trượng, bên trên chạm trổ hoa văn theo phong cách cổ xưa, cánh cửa nửa khép hờ, chỉ đủ cho một người đi qua, cuối cùng Tiểu Thất giẫm một bước dài thở ra một hơi, nhìn kỳ quan trước mặt, nói: “Thật đúng là nguy nga hùng vĩ a! Nơi này chính là cổng vào Thần cung?"
Vừa dứt lời, từ bên trong cánh cửa cực lớn truyền ra một trận cười quái dị: “Mời ngươi ngươi không đến, cũng không phải phải trộm đến!"
Chỉ thấy mấy tên áo đen vừa chạy trốn lại đi ra, cùng Tiểu Thất đứng ở bên ngoài mặt đất bằng phẳng trước cánh cửa cực lớn hình thành trạng thái giằng co.
Tiểu Thất buông Khanh Ngũ xuống, để cho hắn dựa vào một cột trụ, sau đó mới nói: “Chúng ta cũng không muốn bị người quản thúc, cho nên tự mình qua đây, đỡ phải làm phiền các ngươi."
Khanh Ngũ mặc trường bào màu xanh, bên người chống một cây gậy tiện lợi, bây giờ cũng đang chống cây gậy kia đứng thẳng, mới nói: “Vị nhân huynh này, dù sao đều đúng với ý các ngươi muốn ta tới đây, trăm sông đổ về một biển, hiện giờ ta cũng đã đến, cũng không cần thiết phải gây chiến cứ để ta tiến vào gặp tôn chủ đi."
Gã hắc y nhân nói: “Chủ nhân chỉ muốn một mình ngươi tiến vào, người bên cạnh không được!"
Khanh Ngũ đáp: “Ta đi đứng không tiện, vị ảnh vệ này chính là chân của ta, nếu như không cho hắn cùng tiến vào, ta nửa bước cũng khó đi."
Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, rốt cục cũng phun ra câu: “Vào đi!"
Vì thế, Tiểu Thất lần thứ hai cõng Khanh Ngũ lên, đi theo những người áo đen kia bước vào bên trong cánh cửa đồ sộ.
Sau khi đặt chân vào bên trong trong chốc lát lại bị trước mắt kỳ cảnh làm cho khiếp sợ, chỉ thấy bên trong cánh cửa này chính là một tòa núi hoàn, đặt chân vào trong tưởng chừng giống như tiến vào trong ảo cảnh mộng đêm, bốn phía mờ mịt, chỉ có trụ đá trong suốt rũ xuống, một chiếc cầu đá nối tới một chỗ xa xa được xây dựa vào một tòa thành trì, tòa thành trì kia bị băng tuyết vây quanh, như thật lại như ảo, Tiểu Thất không khỏi cảm khái: “Thật giống như đang nằm mơ vậy!"
“Đây là Thần cung trong truyền thuyết?" Khanh Ngũ cũng cảm thấy có chút rung động.
Gã áo đen dẫn bọn hắn đi tới điểm cuối chiếc cầu, lại có người hầu tới đón, dẫn bọn họ vào bên trong thành. Xuyên qua hành lang bằng đá gấp khúc quanh co lại làm choTiểu Thất hoa mắt choáng đầu mấy bận, cuối cùng dẫn hai người đi vào một đình viện. Bên trong viện chỉ có mỗi một loài hoa màu trắng nở rộ xinh đẹp đến mức kỳ dị, đó chính là loài hoa kỳ lạ Tiểu Thất chưa từng gặp qua, một căn lầu các nằm đối diện đình viện, bức rèm che buông xuống, phía sau rèm có có một người nằm trên tấm thảm trải trên mặt đất, tay cầm một chén nước chè xanh, rất nhàn nhã thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.
Cách biển hoa, Khanh Ngũ thấy không rõ khuôn mặt người trong liêm, nhưng cũng có thể đoán được thân phận của hắn, liền ra hiệu để Tiểu Thất buông mình ra, từ xa xa lên tiếng nói: “Khanh Thục Quân bái kiến chủ nhân Thần cung."
“Khanh Thục Quân, ha hả, cuối cùng ta cũng đợi được ngươi đến rồi." Người trong màn liêm mở miệng, thanh âm trong vắt như dòng suối, cứ như đây là một người thanh niên chỉ mới hơn hai mươi tuổi. Lập tức hắn mở miệng nói: “Ngươi lại đây đi."
Vì thế Tiểu Thất ôm lấy Khanh Ngũ, khẽ điểm mũi chân nhẹ nhàng lướt qua biển hoa, chân lướt nhẹ bên trên đóa hoa, khi tới chỗ bức rèm che, nô bộc đã kéo bức rèm che ra, lộ ra khuôn mặt thực của người bên trong!
Người nọ một đầu tóc bạc, khuôn mặt lại cực kỳ tuấn mỹ trẻ tuổi, có vài phần tương tự với Khanh Vân Tung, một thân bạch y, nhìn khí chất xuất trần không màng danh lợi thế này hoàn toàn không giống ma đầu trong lời đồn, người này, chính là Khanh Tử Thần sao?!
Người nọ cũng ngồi xuống, tư thế ngồi thanh nhàn, vắt chân, cánh tay khoát lên trên đài, bộ dáng này nhìn thế nào cũng giống như vừa mới tỉnh dậy từ một giấc ngủ trưa. Hắn cũng đánh giá Khanh Ngũ, nói: “A, ta cho rằng huynh muội thông *** thì sẽ sinh ra một quái thai như thế nào, không ngờ ngươi và hắn thế nhưng giống như đúc ra từ một khuôn, khiến cho ta thật hoài nghi ngươi thật sự có thể đánh bại ta sao?"
“Tiền bối, " Khanh Ngũ tiến lên một bước nói, “Chẳng lẽ ngài gọi ta đến, chỉ là vì muốn tỷ thí cùng với ta thôi sao?"
“Đương nhiên, nhiều năm như vậy, ta để cho ngươi sống chính là vì mục đích này." Khanh Tử Thần nhàm chán mà nói, “Thứ ta có chính là thời gian, lãng phí một chút cũng không có gì, nhưng mà nếu như ngươi làm cho ta quá thất vọng, ta nhất định sẽ tìm một chuyện thú vị hơn để mà làm."
Khanh Ngũ nói: “Vậy tiền bối cảm thấy chuyện gì thú vị? Nếu như ta có thể khiến cho tiền bối cảm thấy thú vị, tiền bối có thể buông bỏ ý nguyện giết chóc hay không?"
Khanh Tử Thần hé miệng mỉm cười: “Ngươi cũng muốn bàn điều kiện cùng ta à? Y như phụ thân của ngươi hả?"
“Đâu nào, chỉ là đề nghị." Khanh Ngũ vội vàng nói.
Khanh Tử Thần lại nói: “Đánh bại ta, hoặc là bị ta giết chết, đây là mục đích để ngươi vẫn còn sống ở trên đời này."
Lời còn chưa dứt, phi thân lên, một chưởng đánh thẳng tới! Một chưởng kia tuy rằng không quá nhanh nhưng kình lực lại cực kỳ mạnh mẽ, Tiểu Thất vội vàng vọt lên trước người Khanh Ngũ tiếp lấy chưởng lực, vừa đưa tay đẩy tới đã cảm thấy nội tức bị kiềm hãm, thế tới của kình đạo mãnh liệt như dời núi lấp biển ngay lập tức sẽ cắn nuốt lấy hắn, trong nháy mắt, Tiểu Thất biết nhất thời cảm thấy không ổn!!
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, một cỗ chân khí trong suốt lạnh lẽo thế nhưng truyền tới trên người Tiểu Thất, cùng Khanh Tử Thần hình thành trạng thái giằng co, chỉ nghe ầm ầm một tiếng, ha bên đều lui về phía sau nửa bước, mới vừa rồi bàn tay của Khanh Ngũ đặt tại sau lưng Tiểu Thất truyền lực, chưởng lực bá đạo Khanh Tử Thần lan khắp thân, tức thì bên trong thân mình như bị chấn động, một ngụm máu tươi phun ra, trái lại Tiểu Thất cũng không bị thương tổn gì.
Khanh Tử Thần hơi hơi mở mắt, nói: “A, ngươi quả nhiên có chút bản lĩnh. Ta hình như có chút hưng phấn rồi đó!"
Tiểu Thất vội vàng đỡ lấy Khanh Ngũ, lau máu tươi bên khóe miệng cho hắn, lo lắng hô: “Ngũ thiếu!"
“Không có việc gì." Khanh Ngũ đẩy hắn ra, “Ngươi chỉ cần làm tốt vai trò của đôi chân ta là được, không cần nhiều chuyện!" Tất nhiên lời vừa nói có vẻ rất nhẫn tâm, đối với hành động xả thân cứu giúp mới vừa rồi của Tiểu Thất rất phiền phức, kì thực trong lòng vốn đang lo lắng cường địch trước mặt, Tiểu Thất quá xúc động.
“Ngũ thiếu…" Tiểu Thất cảm thấy áy náy vô cùng, hắn vốn định giúp Ngũ thiếu đỡ một chưởng, không nghĩ trái lại tạo thành gánh nặng cho Khanh Ngũ, trong lòng vừa mắc cỡ vừa giận.
@ hôm nay bên admin gửi cho mình bức thư liên quan tới +18
Tác giả :
Lililicat