Thiên Hà Đại Lục Ký
Chương 15: Long Vương Đến
Hạ Long Đảo lúc này đã là chiều tối.
Bên trong sơn động, Trần Long vẫn đang ngồi đó bên cạnh thạch bàn tâm trận, chăm chú nghe Thiên Hà Cơ kể chuyện về Thiên Hà Tộc.
- Vậy Mẹ làm sao lại gặp được Cha con? - Trần Long không muốn mẹ mình lại buồn khi nhớ đến tộc nhân, vội hỏi sang chuyện khác.
- Cha con là Long Tộc, cũng là Cổ Tộc tồn tại trong một cái vị diện khác của Cổ Giới. Nội tình của Long Tộc cũng gần giống như Thiên Hà Tộc. Mỗi một ngàn năm đều có một trẻ tuổi tộc nhân phải nhập phàm độ thế ở Linh Giới. Mà thời điểm đó, mẹ và cha con cùng hữu duyên với một vị Hoàng Đế tại Gia Định Quốc. Cha con là Võ Tướng Nguyên Soái, còn mẹ là một Trí Giả Quân Sư, cùng phò trợ cho vị Hoàng Đế này một ngàn năm. - Thiên Hà Cơ nói xong thì trên môi đã nở một nụ cười ngọt ngào, hoài niệm lại khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của mình. ( Đoạn hoài niệm này Tiểu Long Thiên sẽ viết trong một bộ ngoại truyện tình cảm, tu tiên và quốc chiến trong một ngàn năm. Khi đó, Cha và mẹ của Trần Long cùng phò trợ vị Gia Định Hoàng Đế này thống nhất mười hai Đại Quốc, sáu mươi bốn nước Chư Hầu, trên toàn hai miền Nam Bắc Thiên Hà Đại Lục.)
- Mẹ, đến khi nào thì cha mới biết mẹ là một nữ nhân? - Trần Long lúc này cũng đã có chút vui vẻ khi thấy Thiên Hà Cơ cười như vậy, lại tinh nghịch hỏi tiếp.
- Đến khi thời hạn một ngàn năm gần hết thì mẹ mới cho cha con biết. - Thiên Hà Cơ lại khẽ cười nói.
- Hì hì...Cha cũng thiệt là...Ở bên cạnh mẹ lâu như vậy mà không phát hiện được gì! - Trần Long cười hì hì nói.
- Cũng không trách cha con được, lúc đó mẹ chính là một nam quân sư đại danh đỉnh đỉnh, lại rất là nghiêm khắc trong quân trại. - Thiên Hà Cơ lại nói.
- À, đúng rồi mẹ! Cái HUyễn Giới Bội mẹ còn giữ đó không? Con muốn nghiên cứu nó một chút. - Trần Long chợt nhớ, liền hỏi.
Huyễn Giới Bội à, lúc rời khỏi Gia Định Quốc, mẹ đã tặng nó cho em gái của Gia Định Hoàng Đế rồi. - Thiên Hà Cơ nhớ lại một chút, liền nói.
- Em gái của Hoàng Đế? Chẳng lẽ...- Trần Long nghe vậy lại tinh nghịch nhìn Thiên Hà Cơ cười cười.
- Tiểu tử giỏi ha! Đầu óc lại linh hoạt như vậy! - Thiên hà Cơ mắng yêu Trần Long một tiếng.
- Hì hì! Con biết ngay mà. Cha mẹ với vị em gái Hoàng Đế kia sẽ là không bình thường đi nha! - Trần Long lại cười tinh nghịch nói.
- Được rồi không nói chuyện này nữa. Sau này con xông phá Cửu Giới, Thập Diện, nếu có gặp được hậu nhân của Hoàng Thất Gia Định Quốc, con phải chiếu cố họ nhiều một chút, xem như giúp cha mẹ trả một món nợ ân tình. - Thiên Hà Cơ lại nói.
- Dạ, con biết rồi! - Trần Long lại cười.
Bỗng nhiên, nét mặt của Thiên Hà Cơ trở nên ngưng trọng, nàng chăm chú nhìn ra ngoài lối vào sơn động, tinh thần vô cùng cảnh giác.
- Có chuyện gì sao, mẹ? - Trần Long cũng thấy được sự khác thường, vội hỏi.
- Có cường giả đến! - Thiên Hà Cơ nói, mắt vẫn không rời khỏi cửa sơn động.
- Cường giả? Sơn động còn có cấm chế mà? - Trần Long nghi hoặc tự hỏi.
- Là Thánh Cấp cường giả, với lại cảnh giới còn cao hơn mẹ tại thời kỳ đỉnh phong. - Thiên Hà Cơ lại nói.
- Thánh Cấp đỉnh phong? - Trần Long biến sắc hô nhỏ.
- Không cần lo lắng, mẹ sẽ giải trừ cấm chế ngoài sơn động và tạm lánh đi một chút. Con cứ ở đây tiếp chuyện với vị tiền bối này đi. - Thiên Hà Cơ giống như đã cảm giác được điều gì, nét mặt liền thoải mái hơn, nhìn Trần Long khẽ cười nói.
- Dạ, con biết rồi! - Trần Long liền gật đầu.
Thiên Hà Cơ nói xong, vung tay một cái thu hồi cấm chế trận pháp, sau đó biến mất trên thạch bàn tâm trận.
Trần Long quay lại, nhìn ra lối vào sơn động, lúc này đã có một nhân ảnh xuất hiện, chậm rãi bộ hành đi về phía Trần Long. Đó là một vị lão giả chừng sáu mươi tuổi, nét mặt uy nghiêm, râu tóc một màu vàng ánh kim, mặc một bộ vương bào màu vàng nhạt. Lão giả chăm chú nhìn Trần Long từ trên xuống dưới một lượt, khẽ gật gật đầu cười thân thiện.
- Tiểu tử xin ra mắt tiền bối! - Trần Long nhìn thấy lão giả cười như vậy, tinh thần căng thẳng liền vơi đi, lên tiếng cung kính chào hỏi.
- Uhm, không tệ! Mười tuổi đã là Bạch Nguyên Vương hậu kỳ, tâm tính trầm ổn, cốt cách đúng là loại chính khí vương giả, không hổ là hậu nhân của Long Tộc ta. Ha ha ha ha! - Lão giả này chính là Long Vương, sau khi độ Thập Bát Thiên Lôi Kiếp thất bại, được Kim Liên Đại Tiên tương trợ và lưu lại Hạ Long Đảo chữa thương cho đến bây giờ.
Trần Long không biết đang làm thế nào, thì đúng lúc này Thiên Hà Cơ từ trong thạch bàn tâm trận lại hiện ra, hướng về phía Long Vương, khom người hành lễ nói:
- Tiểu nữ ra mắt...Long Vương tiền bối!
- Mẹ, vị này là...- Trần Long thấy Thiên Hà Cơ chợt xuất hiện, vội quay lại hỏi nửa chừng lại thôi.
- Haiz...Cơ nhi! Thật khổ thân cho con rồi. Nếu con không có trách giận ta thì sau này, cứ gọi ta một tiếng phụ thân đi. Đứa cháu trai này, Long Vương ta nhận chắc rồi! - Long Vương nhìn thấy Thiên Hà Cơ xuất hiện cũng không có kinh ngạc, giọng nói mang theo nhiều thương xót, nhìn qua Trần Long lại cười nói.
- Đa tạ phụ thân, con nào dám trách giận chi người. Tiểu Long, mau ra mắt ông nội đi con! - Thiên Hà Cơ nghe vậy thì vô cùng kích động, vội nhìn qua Trần Long khẽ cười nói.
- Tiểu tử ra mắt ông nội! - Trần Long cũng là đã đoán được vài phần, liền vui vẻ gật đầu, hướng về Long Vương hành lễ một cái thật sâu.
- Tốt! Đúng là một đứa cháu ngoan! Ha ha ha! - Long Vương tiến đến đỡ Trần Long dậy, lại cười ha hả tỏ vẻ hài lòng.
- Phụ thân, sao người biết con với Tiểu Long ở đây mà đến? - Thiên Hà Cơ rất đỗi ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Long Vương, liền hỏi.
- À! Có thể nói đây là do Thiên Mệnh khéo sắp đặt đi! Ta cũng rất bất ngờ khi thấy con ở đây. Với lại tình trạng của con...Haiz! Năm xưa ta là có nỗi khổ tâm, không thể xuất thủ giúp con đánh giết ba vị trưởng lão của Thiên Hà Tộc được. Dù gì ta cũng là tộc trưởng của Long Tộc, con hiểu ta chứ? - Long Vương giọng nói vô cùng ưu tư, rất tiếc thương khi thấy Thiên Hà Cơ đang có tình trạng như vậy.
- Phụ thân không cần để trong lòng. Hài nhi đương nhiên là hiểu được nỗi khổ tâm đó. Con chỉ
là mong phụ thân đừng trừng phạt Quân ca nữa. - Thiên Hà Cơ khẽ tươi cười nói.
- Chuyện này đương nhiên rồi! Sau khi xong chuyện ở đây, ta sẽ quay về Long Tộc, truyền lại vị trí Tộc Trưởng cho Quân nhi. Tiểu Long, sắp tới ông cháu ta sẽ rất là bận rộn đấy. Cháu là người được Đại Thiên Tôn lựa chọn đi hóa giải trận Đại Thiên Kiếp của Cửu Giới, Thập Diện đó. - Long Vương vui vẻ nói, sau lại Trần Long, mang theo một chút tự hào trong ánh mắt.
- Đại Thiên Kiếp của Cửu Giới,Thập Diên? Ông nội, cháu là không biết gì đâu đấy, sao Đại Thiên Tôn lại lựa chọn con chứ? - Trần Long nghe vậy thì rất mơ hồ, hỏi lại.
- Ta đã nói rồi, Thiên Mệnh là rất khéo sắp đặt, sự tồn tại của cháu cũng là do Đại Thiên Tôn sắp đặt đấy! - Long Vương lại cười cười nói.
- Phụ thân, sao người lại nói vậy, con cũng bắt đầu mơ hồ rồi. - Thiên Hà Cơ vẫn là đang ngồi trên thạch bàn tâm trận, nhẹ giọng nói.
- Câu chuyện mà con kể cho Tiểu Long nghe về Thiên Hà Tộc, ta đã dùng Long Hồn Thuật toàn bộ nghe được. Vị Kim Liên Đại Tiên kia cũng là ân nhân cứu mạng của ta. Liên kết lại tất cả mọi việc, ta thấy chuyện mà con và Quân nhi cùng hữu duyên mà phò trợ cho một vị Hoàng Đế suốt một ngàn năm qua, cũng là do vị Kim Liên Đại Tiên này an bài, sắp xếp.- Long Vương lại khẽ cười, nhìn Thiên Hà Cơ, đồng cảm nói.
- Chuyện này...Phụ thân, vậy người nói Đại Thiên Tôn giao cho Tiểu Long một cái Thiên Mệnh là vì sao? - Thiên Hà Cơ như chợt hiểu, lại hỏi.
- Cái này là do Tiểu Long mang trên người hai dòng máu của Thiên Hà Tộc và Long Tộc. Được rồi, để ta kể cho con và Tiểu Long nghe, thời điểm ta gặp được vị Kim Liên Đại Tiên này. - Long Vương trả lời, sau đó kể lại chuyện độ kiếp thất bại của mình, rồi được Kim Liên Đại Tiên tương trợ và giúp ông chữa thương.
" Chuyện xảy ra gần mười ngày trước, sau khi Long Vương độ kiếp thất bại, ông cùng với Kim Liên Đại Tiên mở ra động phủ trên Hạ Long Đảo, chữa thương liên tục trong một tháng thời gian.
Một sáng sớm, Kim Liên Đại Tiên đi vào động phủ của Long Vương, nhẹ giọng nói:
- Một tháng chữa thương liên tục, tình trạng của Long Vương ngài thế nào rồi?
- Hồi Đại Tiên, thương thế của Tiểu Vương cơ bản đã được hồi phục, đại ân của Đại Tiên, không lời nào có thể nói hết được. - Nhìn thấy Kim Liên Đại Tiên đi vào. Long Vương vội vàng đứng dậy, khom người hành lễ một cái, nói.
- Được rồi, lời khách sáo thì Long Vương ngài không cần phải nói. Nếu thương thế đã khôi phục, vậy chúng ta cũng nên bàn bạc chính sự đi thôi. - Kim Liên Đại TIên khoát khoát tay, lại nói.
- Có gì cần phân phó, Đại Tiên cứ việc dạy bảo, Tiểu Vương sẽ tận lực hoàn thành. - Long Vương thần sắc kiên định nói.
- Long Vương ngài chắc còn nhớ đến chuyện của Long Minh Quân và Thiên Hà Cơ,cách đây hơn mười năm trước đó chứ? - Kim Liên Đại Tiên chợt hỏi.
- Tiểu Vương đương nhiên là còn nhớ. Long Minh Quân đứa con trai lớn này, Tiểu Vương đã kỳ vọng vào nó rất nhiều. Nhưng đáng tiếc nó lại không vượt qua được kiếp nạn của nữ nhân tình trường. - Long Vương nghe vậy thì thoáng thở dài, giọng nói có chút tiếc hận.
- Cũng không hẳn là như vậy, nếu bần đạo nói rằng, kiếp nạn đó của con trai ngài là do bần đạo đem tới, Long Vương ngài nghĩ như thế nào? - Kim Liên Đại Tiên khẽ cười, giọng nói nhẹ nhàng.
- Chuyện này...Kính xin Đại Tiên nói rõ, Tiểu Vương nghe có chút không hiểu. - Long Vương thoát ngạc nhiên hỏi lại.
- Long Vương ngài chưa từng nghĩ tới hay sao? Thiên Hà Tộc tại sao lại có nữ nhân nhập phàm độ thế. Còn Linh Giới, mười hai cái Đại Quốc, sáu mươi bốn nước Chư Hầu, tại sao tuổi trẻ của hai tộc lại trùng hợp hữu duyên phò chung một vị Hoàng Đế? - Kim Liên Đại Tiên khẽ nhướng mày, giọng nói có một chút trêu đùa.
- Tiểu Vương cũng đã từng nghĩ chuyện này thật kỳ lạ. Thiên Hà Tộc cũng giống như Long Tộc, chỉ có tộc trưởng tương lai mới được phép nhập phàm độ thế, cũng là để tìm cơ duyên đột phá Đại Thánh Sứ. Tại sao lại có một Thiên Hà Cơ xuất hiện ở Linh Giới, lại là một cái Trí Giả Quân Sư, còn phò chung một vị Hoàng Đế với Quân nhi. Chẳng lẽ...- Long Vương nghiền ngẫm một hồi, sau đó thoáng nhìn qua Kim Liên Đại Tiên thầm suy đoán.
- Long Vương ngài đoán đúng rồi đó, tất cả đều là do Đại Thiên Tôn sắp đặt, mà Phật Tôn và bần đạo chính là hai người giám sát và an bài mọi thứ. - Kim Liên Đại Tiên khẽ cười nói.
- Đại Tiên, thứ cho Tiểu Vương to gan được hỏi, tại sao Đại Thiên Tôn lại sắp đặt như vậy? - Long Vương rất kinh ngạc, liền khom người nhỏ giọng hỏi.
- Không sao, Long Vương ngài cũng là người được Đại Thiên Tôn an bài, nếu không ngài cũng không phải độ Thiên Lôi Kiếp ở Linh Giới này. Long Vương chắc là có nghe nói đến chu kỳ các loại nạn kiếp hàng lâm ở Cửu Giới, Thập Diên phải không? - Kim Liên Đại Tiên ngừng lại một chút, lại hỏi.
- Hồi Đại Tiên, Tiểu Vương đúng là có nghe nói đến một chút. - Long Vương trả lời.
Uhm, Trận Đại Kiếp năm vạn năm trước sắp hàng lâm một lần nữa rồi. Mà lần này, thời điểm lại trùng với Thiên Kiếp mười vạn năm một lần của Cửu Giới, Thập Diện. Theo như Đại Thiên Tôn tính toán được,Trận Đại Thiên Kiếp này sẽ hàng lâm ở Linh Giới, trong hơn một trăm năm nữa. - Kim Liên Đại Tiên nét mặt nghiêm túc nói.
- Linh Giới là nơi phong ấn của ba thế lực hắc ám là Yêu, Ma và Quỷ. Chẳng lẽ nói bọn chúng sắp phá phong đi ra? - Long Vương cũng cực kỳ ngưng trọng nói.
- Thời gian qua, ba thế lực này đã bắt đầu có động tĩnh không nhỏ. Phật Tôn cũng đã suy đoán được, trận Đại Thiên Thiên kiếp này sẽ bắt nguồn từ Ma Giới. - Kim Liên Đại Tiên lại nói.
- Hồi Đại Tiên, vậy chuyện này có liên quan gì đến Thiên Hà Cơ và Quân nhi? - Long Vương nghi hoặc hỏi.
- Sao lại không, ngược lại liên quan rất lớn đấy. Chẳng lẽ Long Vương ngài không biết, giữa hai người bọn họ đã có với nhau một nam hài tử? - Kim Liên Đại Tiên nhìn Long Vương, chợt hỏi.
- Chuyện này Tiểu Vương có biết. Lúc Tiểu Vương đi Linh Giới để bắt lại Quân nhi đem về Long Tộc xử lý, chính là lúc hai người bọn họ đang phát sinh chiến đấu với ba vị trưởng lão của Thiên Hà Tộc. Quân nhi cũng đã bị đánh cho trọng thương, còn Thiên Hà Cơ lại không tiếc hi sinh ba cái nguyên thần của mình để tiêu diệt ba vị trưởng lão này. Sau đó nàng ta liền ôm con của mình rời khỏi. - Long Vương chợt nhớ lại chuyện cũ.
- Uhm, không chỉ có vậy, vì muốn che giấu thân phận cho con trai nàng,Thiên Hà Cơ còn dùng cái nguyên thần còn lại của mình phong ấn đi Thể Chất Thánh Phẩm của đứa bé, cũng là không muốn tộc nhân tiếp tục truy tung mẹ con nàng nữa. Haiz...Chuyện này cũng là một kiếp nạn mà Thiên Hà Cơ phải trải qua nếu muốn tu thành Thượng Tiên cảnh. - Kim Liên Đại Tiên cũng rất đồng cảm, thở dài một chút nói.
- Hồi Đại Tiên, người có biết đứa bé này hiện giờ ra sao hay không? - Long Vương chợt hỏi.
- Nam hài tử này hiện tại rất tốt. Hiện tại đã được gần mười tuổi rồi, Thể Chất là Thánh Phẩm toàn mỹ, ngộ tính lại rất cao, nhân phẩm cũng rất tốt. Không uổng công, Đại Thiên Tôn đã lựa chọn và sắp đặt một phen. - Kim Liên Đại Tiên thoáng nhìn qua Long Vương, trả lời.
- Đại Tiên, người nói đứa bé này là người được Đại Thiên Tôn chọn lựa để hóa giải trận Đại Thiên Kiếp sắp tới hay sao? - Long Vương có chút nghi hoặc hỏi.
- Ta biết, Long Vương ngài còn có nghi vấn, tại sao Đại Thiên Tôn lại bỏ ra đại lượng công phu, đi chọn lựa một đứa trẻ chưa trưởng thành như vậy. Nếu thật sự chọn người có thể gánh trọng trách, thì Long Tộc và Thiên Hà Tộc sẽ là nơi luôn có sẵn nhân sự phù hợp, có phải không? - Kim Liên Đại Tiên nhìn Long Vương, hỏi.
- Tiểu Vương đúng là đang có ý nghĩ này. Không phải Tiểu Vương xem thường tiểu hài tử, nhưng đi hóa giải một trận Đại Thiên Kiếp, trọng trách này là quá nặng đối với một đứa trẻ rồi. - Long Vương phân trần.
- Lúc nhận được pháp chỉ từ Phật Tôn, ta cũng có suy nghĩ giống như Long Vương ngài bây giờ. Nhưng Phật Tôn lại nói rằng: Đại Thiên Tôn đã có dự tính,Thiên Hà Tộc thì mưu trí hơn người, lại nắm giữ thiên cơ, nếu giao trọng trách này cho họ, mà chẳng may gặp phải một người có ý chí không kiên định, sẽ rất dễ bị ba thế lực hắc ám thu phục, lúc đó hậu quả sẽ rất khó lường. Còn về Long Tộc, vì có Hạo Nhiên Chính Khí huyết mạch, tính tình cương trực thẳng thắn, làm võ tướng thì rất tốt nhưng tâm cơ lại không đủ, rất khó đi thu phục nhân tâm. Cho nên chỉ có kết hợp hai cái huyết mạch này lại, mới mong sinh ra được một sự trung hoàn giữa phẩm chất và ý chí. - Kim Liên Đại Tiên cũng phân ưu cùng Long Vương.
- Ra là như vậy! Tiểu Vương đã minh bạch. Vậy giờ Đại Tiên cần Tiểu Vương làm việc gì? - Long Vương gật gù, sau đó lại hỏi.
- Có ba việc cần Long Vương ngài tự tay thực hiện. Thứ nhất chính là truyền thụ tất cả võ học của Long Tộc - Long Thần Cung cho đứa trẻ này. Việc thứ hai là tận tay giao cái Pháp Chỉ Quyển Trục của Đại Thiên Tôn này cho đứa bé. Và việc cuối cùng là cho nó mượn dùm tạm lực lượng Long Hồn trong Long Châu của Long Vương. Đến khi nó ngưng tụ được nguyên thần của chính mình, xem như là nhiệm vụ của ngài đã hoàn thành, Long Châu tự nhiên sẽ được trả lại. - Kim Liên Đại Tiên chậm rãi nói, sau đó lấy ra một cái quyển trục màu vàng ánh kim, giao cho Long Vương.
- Hồi Đại Tiên, chuyện thứ nhất và thứ hai,Tiểu Vương có thể nắm chắc hoàn thành. Còn chuyện thứ ba...Long Châu của Tiểu Vương đã có hơn năm ngàn năm đạo hạnh, nếu cho nó vào trong người của một tiểu hài tử mười tuổi, Tiểu Vương sợ rằng hồn hải của nó sẽ không chịu nổi mà vỡ vụn. - Long Vương hơi ngập ngừng một chút, liền nói.
- Cái này Long Vương không cần lo lắng. Quyển Trục Pháp Chỉ này không phải vật tầm thường. Long Vương ngài chỉ cần làm việc thứ nhất, thứ hai xong, rồi mới đến chuyện thứ ba là được. - Kim Liên Đại Tiên giải thích.
- Là Tiểu Vương lo xa rồi. Chắc hẳn Đại Thiên Tôn và Phật Tôn đã có dự tính trước. Vậy Tiểu Vương xin được cung kính làm theo. - Long Vương nghe vậy liền yên tâm cung kính nói.
- Vậy chuyện này coi như xong, Long Vương ngài cứ lưu lại đây đi, đứa trẻ này trong vài ngày nữa sẽ tự đến. Bây giờ bần đạo là phải quay về Phật Giới phục mệnh với Phật Tôn. - Nói xong, Kim Liên Đại Tiên liền chậm rãi đi ra khỏi động phủ. Một cái Ngũ Phẩm Liên Hoa Tọa liền xuất hiện trên mặt đất. Sau đó, Kim Liên Đại Tiên bước lên đài sen, cả hai từ từ phi thăng lên không trung, rồi biến mất.
- Cũng tiễn Đại Tiên! - Long Vương nhìn theo bóng đài sen, giọng nói cung kính. "
Trở lại với hai người Trần Long và Thiên Hà Cơ trong sơn động.
Lúc này mọi chuyện đã được minh bạch. Thiên Hà Cơ nghe kể chuyện mà cười khổ không thôi, nhưng nàng lại rất đỗi vui mừng trong lòng. Nàng nhìn thấy được một cái tương lai vô cùng tươi sáng cho chính mình, phu quân và cả con trai duy nhất của nàng. Nàng hoàn toàn có thể phục sinh, phu quân nàng chắc chắn sẽ không bị chịu phạt nữa, mà đặc biệt nhất là con trai nàng thành tựu sau này sẽ vượt xa cha mẹ hắn.
- Phụ thân, con là định truyền thừa cho Tiểu Long quyển Thiên Thư thứ nhất Binh Thuật, để nó cũng trở thành một Trí Giả, nhưng bây giờ...có quá nhiều chuyện phải làm, người thấy nên làm việc nào trước. - Thiên Hà Cơ chợt nhìn qua Long Vương, hỏi.
- Uhm, từ khi ta biết Tiểu Long trở thành người được chọn, ta cũng định sẽ truyền thừa cho nó quyển Thiên Thư thứ hai Khống Hồn Thuật. Nhưng xem ra, cứ làm ba chuyện Kim Liên Đại Tiên dặn dò trước đi. Ta nghĩ Quyển Trục Pháp Chỉ của Đại Thiên Tôn sẽ còn có chuyện quan trọng hơn cần Tiểu Long hoàn thành. - Long Vương ngẫm nghĩ một hồi liền nói.
- Vậy nghe theo phụ thân đi. Tiểu Long, con phải cố gắng hết sức mà học hỏi. Vinh quang càng lớn thì trọng trách sẽ càng nặng, ngàn vạn lần không được có một chút chủ quan ỷ lại, có biết không? - Thiên Hà Cơ trả lời Long Vương, lại quay sang Trần Long, ân cần khuyên bảo.
- Dạ, con biết rồi Mẹ! Con sẽ không để cho mọi người thất vọng. - Trần Long kiên nghị nói.
- Hài tử ngoan! - Thiên Hà Cơ nhìn Trần Long âu yếm nói.
- Được rồi, vậy bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ truyền dạy cho cháu toàn bộ võ học của Long Tộc - Long Thần Cung. - Long Vương nhìn qua hai mẹ con Trần Long, trong lòng liền dâng lên một cảm giác ấm áp yêu thương.
Ba người ba thế hệ, một mảnh sơn động đầy ấm áp tình nghĩa gia đình. Trần Long liền sẽ phải đi vào thời gian khổ tu thật sự. Nhưng chắc chắn rằng, đây sẽ là thời điểm hạnh phúc và khó quên nhất trong cuộc đời của Trần Long.
Bên trong sơn động, Trần Long vẫn đang ngồi đó bên cạnh thạch bàn tâm trận, chăm chú nghe Thiên Hà Cơ kể chuyện về Thiên Hà Tộc.
- Vậy Mẹ làm sao lại gặp được Cha con? - Trần Long không muốn mẹ mình lại buồn khi nhớ đến tộc nhân, vội hỏi sang chuyện khác.
- Cha con là Long Tộc, cũng là Cổ Tộc tồn tại trong một cái vị diện khác của Cổ Giới. Nội tình của Long Tộc cũng gần giống như Thiên Hà Tộc. Mỗi một ngàn năm đều có một trẻ tuổi tộc nhân phải nhập phàm độ thế ở Linh Giới. Mà thời điểm đó, mẹ và cha con cùng hữu duyên với một vị Hoàng Đế tại Gia Định Quốc. Cha con là Võ Tướng Nguyên Soái, còn mẹ là một Trí Giả Quân Sư, cùng phò trợ cho vị Hoàng Đế này một ngàn năm. - Thiên Hà Cơ nói xong thì trên môi đã nở một nụ cười ngọt ngào, hoài niệm lại khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của mình. ( Đoạn hoài niệm này Tiểu Long Thiên sẽ viết trong một bộ ngoại truyện tình cảm, tu tiên và quốc chiến trong một ngàn năm. Khi đó, Cha và mẹ của Trần Long cùng phò trợ vị Gia Định Hoàng Đế này thống nhất mười hai Đại Quốc, sáu mươi bốn nước Chư Hầu, trên toàn hai miền Nam Bắc Thiên Hà Đại Lục.)
- Mẹ, đến khi nào thì cha mới biết mẹ là một nữ nhân? - Trần Long lúc này cũng đã có chút vui vẻ khi thấy Thiên Hà Cơ cười như vậy, lại tinh nghịch hỏi tiếp.
- Đến khi thời hạn một ngàn năm gần hết thì mẹ mới cho cha con biết. - Thiên Hà Cơ lại khẽ cười nói.
- Hì hì...Cha cũng thiệt là...Ở bên cạnh mẹ lâu như vậy mà không phát hiện được gì! - Trần Long cười hì hì nói.
- Cũng không trách cha con được, lúc đó mẹ chính là một nam quân sư đại danh đỉnh đỉnh, lại rất là nghiêm khắc trong quân trại. - Thiên Hà Cơ lại nói.
- À, đúng rồi mẹ! Cái HUyễn Giới Bội mẹ còn giữ đó không? Con muốn nghiên cứu nó một chút. - Trần Long chợt nhớ, liền hỏi.
Huyễn Giới Bội à, lúc rời khỏi Gia Định Quốc, mẹ đã tặng nó cho em gái của Gia Định Hoàng Đế rồi. - Thiên Hà Cơ nhớ lại một chút, liền nói.
- Em gái của Hoàng Đế? Chẳng lẽ...- Trần Long nghe vậy lại tinh nghịch nhìn Thiên Hà Cơ cười cười.
- Tiểu tử giỏi ha! Đầu óc lại linh hoạt như vậy! - Thiên hà Cơ mắng yêu Trần Long một tiếng.
- Hì hì! Con biết ngay mà. Cha mẹ với vị em gái Hoàng Đế kia sẽ là không bình thường đi nha! - Trần Long lại cười tinh nghịch nói.
- Được rồi không nói chuyện này nữa. Sau này con xông phá Cửu Giới, Thập Diện, nếu có gặp được hậu nhân của Hoàng Thất Gia Định Quốc, con phải chiếu cố họ nhiều một chút, xem như giúp cha mẹ trả một món nợ ân tình. - Thiên Hà Cơ lại nói.
- Dạ, con biết rồi! - Trần Long lại cười.
Bỗng nhiên, nét mặt của Thiên Hà Cơ trở nên ngưng trọng, nàng chăm chú nhìn ra ngoài lối vào sơn động, tinh thần vô cùng cảnh giác.
- Có chuyện gì sao, mẹ? - Trần Long cũng thấy được sự khác thường, vội hỏi.
- Có cường giả đến! - Thiên Hà Cơ nói, mắt vẫn không rời khỏi cửa sơn động.
- Cường giả? Sơn động còn có cấm chế mà? - Trần Long nghi hoặc tự hỏi.
- Là Thánh Cấp cường giả, với lại cảnh giới còn cao hơn mẹ tại thời kỳ đỉnh phong. - Thiên Hà Cơ lại nói.
- Thánh Cấp đỉnh phong? - Trần Long biến sắc hô nhỏ.
- Không cần lo lắng, mẹ sẽ giải trừ cấm chế ngoài sơn động và tạm lánh đi một chút. Con cứ ở đây tiếp chuyện với vị tiền bối này đi. - Thiên Hà Cơ giống như đã cảm giác được điều gì, nét mặt liền thoải mái hơn, nhìn Trần Long khẽ cười nói.
- Dạ, con biết rồi! - Trần Long liền gật đầu.
Thiên Hà Cơ nói xong, vung tay một cái thu hồi cấm chế trận pháp, sau đó biến mất trên thạch bàn tâm trận.
Trần Long quay lại, nhìn ra lối vào sơn động, lúc này đã có một nhân ảnh xuất hiện, chậm rãi bộ hành đi về phía Trần Long. Đó là một vị lão giả chừng sáu mươi tuổi, nét mặt uy nghiêm, râu tóc một màu vàng ánh kim, mặc một bộ vương bào màu vàng nhạt. Lão giả chăm chú nhìn Trần Long từ trên xuống dưới một lượt, khẽ gật gật đầu cười thân thiện.
- Tiểu tử xin ra mắt tiền bối! - Trần Long nhìn thấy lão giả cười như vậy, tinh thần căng thẳng liền vơi đi, lên tiếng cung kính chào hỏi.
- Uhm, không tệ! Mười tuổi đã là Bạch Nguyên Vương hậu kỳ, tâm tính trầm ổn, cốt cách đúng là loại chính khí vương giả, không hổ là hậu nhân của Long Tộc ta. Ha ha ha ha! - Lão giả này chính là Long Vương, sau khi độ Thập Bát Thiên Lôi Kiếp thất bại, được Kim Liên Đại Tiên tương trợ và lưu lại Hạ Long Đảo chữa thương cho đến bây giờ.
Trần Long không biết đang làm thế nào, thì đúng lúc này Thiên Hà Cơ từ trong thạch bàn tâm trận lại hiện ra, hướng về phía Long Vương, khom người hành lễ nói:
- Tiểu nữ ra mắt...Long Vương tiền bối!
- Mẹ, vị này là...- Trần Long thấy Thiên Hà Cơ chợt xuất hiện, vội quay lại hỏi nửa chừng lại thôi.
- Haiz...Cơ nhi! Thật khổ thân cho con rồi. Nếu con không có trách giận ta thì sau này, cứ gọi ta một tiếng phụ thân đi. Đứa cháu trai này, Long Vương ta nhận chắc rồi! - Long Vương nhìn thấy Thiên Hà Cơ xuất hiện cũng không có kinh ngạc, giọng nói mang theo nhiều thương xót, nhìn qua Trần Long lại cười nói.
- Đa tạ phụ thân, con nào dám trách giận chi người. Tiểu Long, mau ra mắt ông nội đi con! - Thiên Hà Cơ nghe vậy thì vô cùng kích động, vội nhìn qua Trần Long khẽ cười nói.
- Tiểu tử ra mắt ông nội! - Trần Long cũng là đã đoán được vài phần, liền vui vẻ gật đầu, hướng về Long Vương hành lễ một cái thật sâu.
- Tốt! Đúng là một đứa cháu ngoan! Ha ha ha! - Long Vương tiến đến đỡ Trần Long dậy, lại cười ha hả tỏ vẻ hài lòng.
- Phụ thân, sao người biết con với Tiểu Long ở đây mà đến? - Thiên Hà Cơ rất đỗi ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Long Vương, liền hỏi.
- À! Có thể nói đây là do Thiên Mệnh khéo sắp đặt đi! Ta cũng rất bất ngờ khi thấy con ở đây. Với lại tình trạng của con...Haiz! Năm xưa ta là có nỗi khổ tâm, không thể xuất thủ giúp con đánh giết ba vị trưởng lão của Thiên Hà Tộc được. Dù gì ta cũng là tộc trưởng của Long Tộc, con hiểu ta chứ? - Long Vương giọng nói vô cùng ưu tư, rất tiếc thương khi thấy Thiên Hà Cơ đang có tình trạng như vậy.
- Phụ thân không cần để trong lòng. Hài nhi đương nhiên là hiểu được nỗi khổ tâm đó. Con chỉ
là mong phụ thân đừng trừng phạt Quân ca nữa. - Thiên Hà Cơ khẽ tươi cười nói.
- Chuyện này đương nhiên rồi! Sau khi xong chuyện ở đây, ta sẽ quay về Long Tộc, truyền lại vị trí Tộc Trưởng cho Quân nhi. Tiểu Long, sắp tới ông cháu ta sẽ rất là bận rộn đấy. Cháu là người được Đại Thiên Tôn lựa chọn đi hóa giải trận Đại Thiên Kiếp của Cửu Giới, Thập Diện đó. - Long Vương vui vẻ nói, sau lại Trần Long, mang theo một chút tự hào trong ánh mắt.
- Đại Thiên Kiếp của Cửu Giới,Thập Diên? Ông nội, cháu là không biết gì đâu đấy, sao Đại Thiên Tôn lại lựa chọn con chứ? - Trần Long nghe vậy thì rất mơ hồ, hỏi lại.
- Ta đã nói rồi, Thiên Mệnh là rất khéo sắp đặt, sự tồn tại của cháu cũng là do Đại Thiên Tôn sắp đặt đấy! - Long Vương lại cười cười nói.
- Phụ thân, sao người lại nói vậy, con cũng bắt đầu mơ hồ rồi. - Thiên Hà Cơ vẫn là đang ngồi trên thạch bàn tâm trận, nhẹ giọng nói.
- Câu chuyện mà con kể cho Tiểu Long nghe về Thiên Hà Tộc, ta đã dùng Long Hồn Thuật toàn bộ nghe được. Vị Kim Liên Đại Tiên kia cũng là ân nhân cứu mạng của ta. Liên kết lại tất cả mọi việc, ta thấy chuyện mà con và Quân nhi cùng hữu duyên mà phò trợ cho một vị Hoàng Đế suốt một ngàn năm qua, cũng là do vị Kim Liên Đại Tiên này an bài, sắp xếp.- Long Vương lại khẽ cười, nhìn Thiên Hà Cơ, đồng cảm nói.
- Chuyện này...Phụ thân, vậy người nói Đại Thiên Tôn giao cho Tiểu Long một cái Thiên Mệnh là vì sao? - Thiên Hà Cơ như chợt hiểu, lại hỏi.
- Cái này là do Tiểu Long mang trên người hai dòng máu của Thiên Hà Tộc và Long Tộc. Được rồi, để ta kể cho con và Tiểu Long nghe, thời điểm ta gặp được vị Kim Liên Đại Tiên này. - Long Vương trả lời, sau đó kể lại chuyện độ kiếp thất bại của mình, rồi được Kim Liên Đại Tiên tương trợ và giúp ông chữa thương.
" Chuyện xảy ra gần mười ngày trước, sau khi Long Vương độ kiếp thất bại, ông cùng với Kim Liên Đại Tiên mở ra động phủ trên Hạ Long Đảo, chữa thương liên tục trong một tháng thời gian.
Một sáng sớm, Kim Liên Đại Tiên đi vào động phủ của Long Vương, nhẹ giọng nói:
- Một tháng chữa thương liên tục, tình trạng của Long Vương ngài thế nào rồi?
- Hồi Đại Tiên, thương thế của Tiểu Vương cơ bản đã được hồi phục, đại ân của Đại Tiên, không lời nào có thể nói hết được. - Nhìn thấy Kim Liên Đại Tiên đi vào. Long Vương vội vàng đứng dậy, khom người hành lễ một cái, nói.
- Được rồi, lời khách sáo thì Long Vương ngài không cần phải nói. Nếu thương thế đã khôi phục, vậy chúng ta cũng nên bàn bạc chính sự đi thôi. - Kim Liên Đại TIên khoát khoát tay, lại nói.
- Có gì cần phân phó, Đại Tiên cứ việc dạy bảo, Tiểu Vương sẽ tận lực hoàn thành. - Long Vương thần sắc kiên định nói.
- Long Vương ngài chắc còn nhớ đến chuyện của Long Minh Quân và Thiên Hà Cơ,cách đây hơn mười năm trước đó chứ? - Kim Liên Đại Tiên chợt hỏi.
- Tiểu Vương đương nhiên là còn nhớ. Long Minh Quân đứa con trai lớn này, Tiểu Vương đã kỳ vọng vào nó rất nhiều. Nhưng đáng tiếc nó lại không vượt qua được kiếp nạn của nữ nhân tình trường. - Long Vương nghe vậy thì thoáng thở dài, giọng nói có chút tiếc hận.
- Cũng không hẳn là như vậy, nếu bần đạo nói rằng, kiếp nạn đó của con trai ngài là do bần đạo đem tới, Long Vương ngài nghĩ như thế nào? - Kim Liên Đại Tiên khẽ cười, giọng nói nhẹ nhàng.
- Chuyện này...Kính xin Đại Tiên nói rõ, Tiểu Vương nghe có chút không hiểu. - Long Vương thoát ngạc nhiên hỏi lại.
- Long Vương ngài chưa từng nghĩ tới hay sao? Thiên Hà Tộc tại sao lại có nữ nhân nhập phàm độ thế. Còn Linh Giới, mười hai cái Đại Quốc, sáu mươi bốn nước Chư Hầu, tại sao tuổi trẻ của hai tộc lại trùng hợp hữu duyên phò chung một vị Hoàng Đế? - Kim Liên Đại Tiên khẽ nhướng mày, giọng nói có một chút trêu đùa.
- Tiểu Vương cũng đã từng nghĩ chuyện này thật kỳ lạ. Thiên Hà Tộc cũng giống như Long Tộc, chỉ có tộc trưởng tương lai mới được phép nhập phàm độ thế, cũng là để tìm cơ duyên đột phá Đại Thánh Sứ. Tại sao lại có một Thiên Hà Cơ xuất hiện ở Linh Giới, lại là một cái Trí Giả Quân Sư, còn phò chung một vị Hoàng Đế với Quân nhi. Chẳng lẽ...- Long Vương nghiền ngẫm một hồi, sau đó thoáng nhìn qua Kim Liên Đại Tiên thầm suy đoán.
- Long Vương ngài đoán đúng rồi đó, tất cả đều là do Đại Thiên Tôn sắp đặt, mà Phật Tôn và bần đạo chính là hai người giám sát và an bài mọi thứ. - Kim Liên Đại Tiên khẽ cười nói.
- Đại Tiên, thứ cho Tiểu Vương to gan được hỏi, tại sao Đại Thiên Tôn lại sắp đặt như vậy? - Long Vương rất kinh ngạc, liền khom người nhỏ giọng hỏi.
- Không sao, Long Vương ngài cũng là người được Đại Thiên Tôn an bài, nếu không ngài cũng không phải độ Thiên Lôi Kiếp ở Linh Giới này. Long Vương chắc là có nghe nói đến chu kỳ các loại nạn kiếp hàng lâm ở Cửu Giới, Thập Diên phải không? - Kim Liên Đại Tiên ngừng lại một chút, lại hỏi.
- Hồi Đại Tiên, Tiểu Vương đúng là có nghe nói đến một chút. - Long Vương trả lời.
Uhm, Trận Đại Kiếp năm vạn năm trước sắp hàng lâm một lần nữa rồi. Mà lần này, thời điểm lại trùng với Thiên Kiếp mười vạn năm một lần của Cửu Giới, Thập Diện. Theo như Đại Thiên Tôn tính toán được,Trận Đại Thiên Kiếp này sẽ hàng lâm ở Linh Giới, trong hơn một trăm năm nữa. - Kim Liên Đại Tiên nét mặt nghiêm túc nói.
- Linh Giới là nơi phong ấn của ba thế lực hắc ám là Yêu, Ma và Quỷ. Chẳng lẽ nói bọn chúng sắp phá phong đi ra? - Long Vương cũng cực kỳ ngưng trọng nói.
- Thời gian qua, ba thế lực này đã bắt đầu có động tĩnh không nhỏ. Phật Tôn cũng đã suy đoán được, trận Đại Thiên Thiên kiếp này sẽ bắt nguồn từ Ma Giới. - Kim Liên Đại Tiên lại nói.
- Hồi Đại Tiên, vậy chuyện này có liên quan gì đến Thiên Hà Cơ và Quân nhi? - Long Vương nghi hoặc hỏi.
- Sao lại không, ngược lại liên quan rất lớn đấy. Chẳng lẽ Long Vương ngài không biết, giữa hai người bọn họ đã có với nhau một nam hài tử? - Kim Liên Đại Tiên nhìn Long Vương, chợt hỏi.
- Chuyện này Tiểu Vương có biết. Lúc Tiểu Vương đi Linh Giới để bắt lại Quân nhi đem về Long Tộc xử lý, chính là lúc hai người bọn họ đang phát sinh chiến đấu với ba vị trưởng lão của Thiên Hà Tộc. Quân nhi cũng đã bị đánh cho trọng thương, còn Thiên Hà Cơ lại không tiếc hi sinh ba cái nguyên thần của mình để tiêu diệt ba vị trưởng lão này. Sau đó nàng ta liền ôm con của mình rời khỏi. - Long Vương chợt nhớ lại chuyện cũ.
- Uhm, không chỉ có vậy, vì muốn che giấu thân phận cho con trai nàng,Thiên Hà Cơ còn dùng cái nguyên thần còn lại của mình phong ấn đi Thể Chất Thánh Phẩm của đứa bé, cũng là không muốn tộc nhân tiếp tục truy tung mẹ con nàng nữa. Haiz...Chuyện này cũng là một kiếp nạn mà Thiên Hà Cơ phải trải qua nếu muốn tu thành Thượng Tiên cảnh. - Kim Liên Đại Tiên cũng rất đồng cảm, thở dài một chút nói.
- Hồi Đại Tiên, người có biết đứa bé này hiện giờ ra sao hay không? - Long Vương chợt hỏi.
- Nam hài tử này hiện tại rất tốt. Hiện tại đã được gần mười tuổi rồi, Thể Chất là Thánh Phẩm toàn mỹ, ngộ tính lại rất cao, nhân phẩm cũng rất tốt. Không uổng công, Đại Thiên Tôn đã lựa chọn và sắp đặt một phen. - Kim Liên Đại Tiên thoáng nhìn qua Long Vương, trả lời.
- Đại Tiên, người nói đứa bé này là người được Đại Thiên Tôn chọn lựa để hóa giải trận Đại Thiên Kiếp sắp tới hay sao? - Long Vương có chút nghi hoặc hỏi.
- Ta biết, Long Vương ngài còn có nghi vấn, tại sao Đại Thiên Tôn lại bỏ ra đại lượng công phu, đi chọn lựa một đứa trẻ chưa trưởng thành như vậy. Nếu thật sự chọn người có thể gánh trọng trách, thì Long Tộc và Thiên Hà Tộc sẽ là nơi luôn có sẵn nhân sự phù hợp, có phải không? - Kim Liên Đại Tiên nhìn Long Vương, hỏi.
- Tiểu Vương đúng là đang có ý nghĩ này. Không phải Tiểu Vương xem thường tiểu hài tử, nhưng đi hóa giải một trận Đại Thiên Kiếp, trọng trách này là quá nặng đối với một đứa trẻ rồi. - Long Vương phân trần.
- Lúc nhận được pháp chỉ từ Phật Tôn, ta cũng có suy nghĩ giống như Long Vương ngài bây giờ. Nhưng Phật Tôn lại nói rằng: Đại Thiên Tôn đã có dự tính,Thiên Hà Tộc thì mưu trí hơn người, lại nắm giữ thiên cơ, nếu giao trọng trách này cho họ, mà chẳng may gặp phải một người có ý chí không kiên định, sẽ rất dễ bị ba thế lực hắc ám thu phục, lúc đó hậu quả sẽ rất khó lường. Còn về Long Tộc, vì có Hạo Nhiên Chính Khí huyết mạch, tính tình cương trực thẳng thắn, làm võ tướng thì rất tốt nhưng tâm cơ lại không đủ, rất khó đi thu phục nhân tâm. Cho nên chỉ có kết hợp hai cái huyết mạch này lại, mới mong sinh ra được một sự trung hoàn giữa phẩm chất và ý chí. - Kim Liên Đại Tiên cũng phân ưu cùng Long Vương.
- Ra là như vậy! Tiểu Vương đã minh bạch. Vậy giờ Đại Tiên cần Tiểu Vương làm việc gì? - Long Vương gật gù, sau đó lại hỏi.
- Có ba việc cần Long Vương ngài tự tay thực hiện. Thứ nhất chính là truyền thụ tất cả võ học của Long Tộc - Long Thần Cung cho đứa trẻ này. Việc thứ hai là tận tay giao cái Pháp Chỉ Quyển Trục của Đại Thiên Tôn này cho đứa bé. Và việc cuối cùng là cho nó mượn dùm tạm lực lượng Long Hồn trong Long Châu của Long Vương. Đến khi nó ngưng tụ được nguyên thần của chính mình, xem như là nhiệm vụ của ngài đã hoàn thành, Long Châu tự nhiên sẽ được trả lại. - Kim Liên Đại Tiên chậm rãi nói, sau đó lấy ra một cái quyển trục màu vàng ánh kim, giao cho Long Vương.
- Hồi Đại Tiên, chuyện thứ nhất và thứ hai,Tiểu Vương có thể nắm chắc hoàn thành. Còn chuyện thứ ba...Long Châu của Tiểu Vương đã có hơn năm ngàn năm đạo hạnh, nếu cho nó vào trong người của một tiểu hài tử mười tuổi, Tiểu Vương sợ rằng hồn hải của nó sẽ không chịu nổi mà vỡ vụn. - Long Vương hơi ngập ngừng một chút, liền nói.
- Cái này Long Vương không cần lo lắng. Quyển Trục Pháp Chỉ này không phải vật tầm thường. Long Vương ngài chỉ cần làm việc thứ nhất, thứ hai xong, rồi mới đến chuyện thứ ba là được. - Kim Liên Đại Tiên giải thích.
- Là Tiểu Vương lo xa rồi. Chắc hẳn Đại Thiên Tôn và Phật Tôn đã có dự tính trước. Vậy Tiểu Vương xin được cung kính làm theo. - Long Vương nghe vậy liền yên tâm cung kính nói.
- Vậy chuyện này coi như xong, Long Vương ngài cứ lưu lại đây đi, đứa trẻ này trong vài ngày nữa sẽ tự đến. Bây giờ bần đạo là phải quay về Phật Giới phục mệnh với Phật Tôn. - Nói xong, Kim Liên Đại Tiên liền chậm rãi đi ra khỏi động phủ. Một cái Ngũ Phẩm Liên Hoa Tọa liền xuất hiện trên mặt đất. Sau đó, Kim Liên Đại Tiên bước lên đài sen, cả hai từ từ phi thăng lên không trung, rồi biến mất.
- Cũng tiễn Đại Tiên! - Long Vương nhìn theo bóng đài sen, giọng nói cung kính. "
Trở lại với hai người Trần Long và Thiên Hà Cơ trong sơn động.
Lúc này mọi chuyện đã được minh bạch. Thiên Hà Cơ nghe kể chuyện mà cười khổ không thôi, nhưng nàng lại rất đỗi vui mừng trong lòng. Nàng nhìn thấy được một cái tương lai vô cùng tươi sáng cho chính mình, phu quân và cả con trai duy nhất của nàng. Nàng hoàn toàn có thể phục sinh, phu quân nàng chắc chắn sẽ không bị chịu phạt nữa, mà đặc biệt nhất là con trai nàng thành tựu sau này sẽ vượt xa cha mẹ hắn.
- Phụ thân, con là định truyền thừa cho Tiểu Long quyển Thiên Thư thứ nhất Binh Thuật, để nó cũng trở thành một Trí Giả, nhưng bây giờ...có quá nhiều chuyện phải làm, người thấy nên làm việc nào trước. - Thiên Hà Cơ chợt nhìn qua Long Vương, hỏi.
- Uhm, từ khi ta biết Tiểu Long trở thành người được chọn, ta cũng định sẽ truyền thừa cho nó quyển Thiên Thư thứ hai Khống Hồn Thuật. Nhưng xem ra, cứ làm ba chuyện Kim Liên Đại Tiên dặn dò trước đi. Ta nghĩ Quyển Trục Pháp Chỉ của Đại Thiên Tôn sẽ còn có chuyện quan trọng hơn cần Tiểu Long hoàn thành. - Long Vương ngẫm nghĩ một hồi liền nói.
- Vậy nghe theo phụ thân đi. Tiểu Long, con phải cố gắng hết sức mà học hỏi. Vinh quang càng lớn thì trọng trách sẽ càng nặng, ngàn vạn lần không được có một chút chủ quan ỷ lại, có biết không? - Thiên Hà Cơ trả lời Long Vương, lại quay sang Trần Long, ân cần khuyên bảo.
- Dạ, con biết rồi Mẹ! Con sẽ không để cho mọi người thất vọng. - Trần Long kiên nghị nói.
- Hài tử ngoan! - Thiên Hà Cơ nhìn Trần Long âu yếm nói.
- Được rồi, vậy bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ truyền dạy cho cháu toàn bộ võ học của Long Tộc - Long Thần Cung. - Long Vương nhìn qua hai mẹ con Trần Long, trong lòng liền dâng lên một cảm giác ấm áp yêu thương.
Ba người ba thế hệ, một mảnh sơn động đầy ấm áp tình nghĩa gia đình. Trần Long liền sẽ phải đi vào thời gian khổ tu thật sự. Nhưng chắc chắn rằng, đây sẽ là thời điểm hạnh phúc và khó quên nhất trong cuộc đời của Trần Long.
Tác giả :
Tiểu Long Thiên