Thiên Hạ Chí Tôn
Chương 115: Tử Vong thâm cốc gặp bạn cũ
Khi Vũ Thiên Long vẫn đang trầm ngâm thì xa xa phương bắc một đạo lưu tinh đang gào thét xé không cực tốc đến gần, Vũ Thiên Long nheo mắt nhìn, đạo lưu tinh này đáp xuống mặt nước Tây Hồ, ngưng tụ chân thân.
Thiết Trụ im lặng đứng trước mặt Vũ Thiên Long.
" Rất đúng hẹn!" Vũ Thiên Long ôn nhu nói.
" Ta còn phải đi mua rượu! Thế nào, rượu đế tốt chứ?" Thiết Trụ cười hiền đi đến bên cạnh Vũ Thiên Long nặng nề vỗ vào vai hắn:" Huynh đệ! Năm trăm năm rồi, ta chỉ mong mỏi có ngày hôm nay".
" Năm trăm năm nói thì dài nhưng cũng thoáng trong chớp mắt, huynh đệ ngươi ngược lại rất khá!".
Vũ Thiên Long vỗ vai đáp trả, hai hán niên dành cho nhau cái ôm ấm áp, cái ôm này tựa hồ từng chút một tích góp từ trong tuế nguyệt chỉ chờ đúng giây phút trùng phùng, rất lâu, rất lâu sau cả hai mới chịu buông tay, nhìn nhau một cái, lớn giọng cười ha hả.
Bọn họ không nói chuyện bởi trong hoàn cảnh này ngôn từ đã ít nhiều mất đi ý nghĩa, vừa đối tửu thi thoảng lại hướng mắt nhìn nhau, ai nấy trong lòng đều ngập tràn tư vị.
Nhãn thần đăm chiêu nhìn lên bầu trời đêm thăm thẳm, Vũ Thiên Long nhẹ giọng hỏi:" Ngươi không tò mò lý do ta còn sống sao?".
" Lúc này ngươi đang đứng trước mặt ta, Thiết Trụ chỉ cần như vậy là đủ!" Thiết Trụ không suy nghĩ, nửa cười đáp, ngưng một chút hắn lại nâng lên bầu rượu, gật gù nói:" Ta không còn là hài tử ngày trước!".
" Đúng vậy! Chúng ta đều không còn là hài tử!" Vũ Thiên Long trầm ngâm.
Thiên địa một mảnh im bặt, hạo nguyệt nửa vời buông xuống thứ ánh sáng dìu dịu, xa xa tinh không sâu thẳm, Thiên Long Trường Hà le lói hào quang bàng bạc, Vũ Thiên Long cùng Thiết Trụ đối tửu cho đến khi trời hửng sáng.
Men rượu cay nồng, cả người lâng lâng, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy...Say..Dẫu biết tu sĩ không thể nào bị ngoại lực chi phối lý trí nhưng Vũ Thiên Long ép mình phải say, chung quy cũng là một cái thể ngộ đáng quý mà con đường nhân sinh hắn còn thiếu sót, trong cơn chuếnh choáng Vũ Thiên Long lặng lẽ rời đi.
Mặc dù cả hai trong lòng có rất nhiều chuyện để hàn huyên tâm sự, nhưng đã là tri kỷ thì chỉ cần nhìn qua ánh mắt cũng có thể đoán định tâm ý đối phương, cơ hồ ngôn từ nói ra sợ đánh động đến cái tĩnh mịch thần thánh của khung cảnh Tây Hồ.
Thiết Trụ không hé môi ngăn cản mà trầm mặc thở dài một hơi sau đó ngửa cổ trút hết chút rượu cuối cùng còn sót lại, khi mặt nước Tây Hồ tân dương sơ hiện, sương trắng la đà tựa Tiên cảnh Bồng Lai, Thiết Trụ cũng đạp mây Thuấn Di biến mất, lần này biết được Vũ Thiên Long vẫn còn sống sót, hắn xem như tâm nguyện sở dục.
Vũ Thiên Long muốn triệt để giải khai khúc mắc trong lòng trước khi hoàn tất nhân sinh, bản thân hắn có thời gian, trăm năm, ngàn năm đã trải thì kéo dài thêm một vài hôm cũng không nhiều ý nghĩa.
Trên bầu trời quốc gia Đại Việt, hướng cựu quốc Văn Lang một đạo lưu tinh đang ầm ầm xé không mà đi, để lại phía sau trùng điệp thất thải quang mang chói loà cùng thanh âm oanh minh dữ dội.
Chỗ sâu Hồng Hoang sơn mạch khu rừng chướng khí ngũ sắc nơi tập trung vô cùng vô tận hung thú cường đại của Hải Vân và ngoại vi Hắc Ám sâm lâm.
Lúc này bầu trời oanh minh chấn động, ngàn vạn sinh linh đang sinh hoạt bên dưới chỉ cảm giác có một cỗ lực lượng cực kỳ mạnh mẽ đang cường hoành ép xuống, cánh rừng tại những nơi đạo lưu tinh vụt qua tán cây gãy đổ, đại địa lắc lư, vạn thú phủ phục.
Vũ Thiên Long đi vào Tử Vong hạp cốc, nơi này ngày trước đối với hắn luôn chứa đựng rất nhiều điều bí ẩn, dưới gốc Tuyết Tùng Vũ Thiên Long trầm mặc hồi lâu, xa xa mơ hồ bóng lưng sáu tên hài tử đang dắt díu nhau liều mạng kinh lịch.
Phía trước hàng trăm bộ xương khô trắng hếu muôn hình vạn trạng khiến cho không khí so với dĩ vãng càng thêm băng hàn tê tái, hiển nhiên sau mấy trăm năm có không ít người sa chân để rồi phải bỏ mạng tại địa phương này.
Vũ Thiên Long mặc dù đã cố tình áp chế tu vị đến mức tối đa nhưng tự thân mỗi tia mỗi sợi khí tức đều vô cùng khủng khiếp.
Trong thâm cốc chật hẹp thi thoảng lại bắt gặp một vài đầu u hồn vất vưởng, bất quá, phạm vi trăm trượng xung quanh thân thể Vũ Thiên Long mọi u hồn khi tiếp xúc liền tỏ ra kinh hồn táng đảm lập tức tìm cách thoát thân.
" Địa phương này Luân Hồi Chi Môn sai lệch hai tấc, sinh mệnh sau khi chết đi không được Thiên Đạo dẫn dắt, thậm chí bị ngũ sắc dị quang ngăn cản lại mà vạn kiếp bất phục! Ngũ thải dị quang quanh năm bao phủ cánh rừng thực chất là Đại Địa Chi Khí thẩm thấu từ Long Mạch quốc gia" Vũ Thiên Long thong thả bước, âm thầm đánh giá.
Chân đạp lên xương trắng răng rắc thanh âm giòn tan gãy vỡ, khi Vũ Thiên Long đi qua con suối hẹp lởm chởm đá hộc, phía trước mặt thình lình xuất hiện một đầu du hồn, đầu du hồn này mệnh đăng đã cạn, từ trên xuống dưới ảm đạm vô quang, tựa hồ một làn khói trắng theo gió phiêu diêu, khi vừa nhìn đến đáy lòng Vũ Thiên Long bỗng nhiên rung động.
Rất quen, rất quen, Vũ Thiên Long cố tình lục lọi trí nhớ, mất mấy cái hơi thở hắn mới kích động A! lên một tiếng:" Là Đoạn Giao?".
Đúng vậy! Đoạn Giao, nửa bằng hữu của Vũ Thiên Long, ngày trước xấu số bị Thủy Chu tấn công vùi xương nơi Tử Vong hạp cốc.
Đoạn Giao thần sắc mơ hồ, hắn cũng như những u hồn khác đều tìm cách tránh xa Vũ Thiên Long, nhân thể kia khí tức chí cương, mang lại cho hắn loại cảm giác nguy hiểm không gì sánh được.
Vũ Thiên Long cảm khái, Đoạn Giao tồn lưu ở nhân gian hơn năm trăm năm xem như thiên đại kỳ tích, hiển nhiên thần hồn từ trước đã tan biến, lúc này chỉ còn là một dạng năng lượng hết sức yếu ớt, tùy thời có thể hoá thành tro bụi.
Vũ Thiên Long ôn nhu nhìn Đoạn Giao, ánh mắt đối phương mông mị mơ hồ, trên đầu ngón tay trỏ Vũ Thiên Long không biết từ lúc nào xuất hiện một tấm kim phù, dưới nội nhiệt thiêu đốt lập tức bùng phát ra ngập trời tử quang hoả diễm.
Hoả diễm hình như có linh tính, vậy mà chậm rãi quần tụ lại sát na sau gào thét hướng tàn hồn Đoạn Giao cấp tốc bao trùm, ở bên trong tử quang hoả diễm thần sắc Đoạn Giao vốn mông mị bỗng dưng vặn vẹo, vẻ mặt hắn tựa hồ đang hưởng thụ.
Tầm mười hơi thở, ánh mắt Đoạn Giao linh động trông thấy, lại mang theo nồng đậm cảm kích, hướng Vũ Thiên Long bất ngờ cúi đầu vái ra một vái, Vũ Thiên Long thấy vậy cũng ôm quyền đáp lễ.
Tàn hồn phút chốc bị hoả diễm thiêu đốt sạch sẽ hoá thành tro tàn triệt để biến mất bên trong thiên địa, lúc này tại trung tâm Thiên Long Trường Hà một vì tinh tú loé lên quang mang nhàn nhạt rồi tắt ngấm.
" Một tấc nhân sinh!" Vũ Thiên Long cảm khái vẫy tay từ biệt, đáy lòng thầm chúc phúc.
Lộ trình rất dài, Vũ Thiên Long chậm rãi bộ hành hòng tìm kiếm một đoạn ký ức đã trôi vào quá khứ, rốt cuộc nhìn bản thân độc hành giữa bốn bề vắng bóng thân bằng, Vũ Thiên Long nội tâm đắng chát.
Một đường thuận lợi vượt qua cổ lộ dưới lòng đất, Thủ Cung Thi Nô mất dạng cho nên cũng không ai làm phiền hắn.
Tận cùng cổ lộ không khí tanh nồng, âm phong dồn dập tựa hồ tiếng tù và trầm đục, Vũ Thiên Long phi thân bước xuống cả người vững vàng đặt chân lên mặt nước huyết trì, phóng tầm mắt bốn bề thiên địa.
Ngọn Huyết Sơn như cũ vĩ ngạn vô cùng, âm u khí tức cuồn cuộn lan tràn, hình dung một cây đại bỗng xích kim chạm đến thương thiên, ngày trước Vũ Thiên Long không thể nào nhìn xuyên qua tầng tầng u vụ, hôm nay trời đất đều nằm gọn trong tầm mắt, xa xa là sơn phong, đến tận cùng là núi cao trùng điệp.
Phía tây cách nơi này một tầng thương khung đại địa bầu trời ở đó hết sức dị thường, vô cùng vô tận mây xanh quần tụ dưới hào quang chiếu rọi huyễn hoá ra đủ loại kỳ tượng, có kim liên rực rỡ, có Long, Phụng ẩn vân, có phật đà giảng đạo, khí tức thần thánh mà an nhiên đến lạ:" Tây Thiên Tiên Tộc!" Vũ Thiên Long nói khẽ.
Hắn trầm mặc rất lâu không biết đang suy nghĩ điều gì, mãi cho đến hai canh giờ mới lãnh đạm vung lên tay áo, cả người lập tức phiêu hốt, sát na đã đặt chân bên trên đỉnh Huyết Sơn.
Vũ Thiên Long đảo mắt một vòng, lông mày bỗng nhiên nhíu lại, thần sắc khẽ biến sau đó tay phải liên tục bắt ra đủ loại pháp quyết, pháp quyết vừa hiện thiên địa lập tức oanh minh, ngọn Huyết Sơn cũng ầm ầm chấn động.
Quá trình này kéo dài nửa canh giờ khi cánh tay Vũ Thiên Long nặng nề hạ xuống, vạn vật cùng lúc im bặt, mảnh thế giới tựa hồ vừa bị lấy mất đi một thứ không thể gọi tên, vẻ mặt sa sầm, khoé miệng thình lình chảy ra một dòng tinh huyết, Vũ Thiên Long tại chỗ ngồi xuống xếp bằng điều tức.
" Trận pháp phong ấn này quá mức kiên cố, trải qua tuế nguyệt bào mòn hơn phân nửa mà bằng vào thực lực của ta hiện tại cũng không thể đơn giản giải khai, Xích Quỷ Ma Quân Hành Thiên Hạ!" Vũ Thiên Long biểu tình khiếp sợ, hiển nhiên hắn đã bị phản phệ dẫn đến nội thương.
Lại thêm hai canh giờ, Vũ Thiên Long đưa tay lau đi máu tươi trên khoé miệng, thương thế khôi phục hắn ung dung đứng dậy, vẻ mặt chùng xuống, bàn tay hoá trảo hướng đại địa thình lình cách không vồ mạnh.
Lập tức mặt đất kịch liệt run rẩy, địa chấn theo thời gian càng lúc càng trở nên dữ dội, rốt cuộc nổ lớn rung trời, mặt đất bị xé toạc ra một cái khe nứt dài mấy vạn trượng, sâu không thấy đáy.
Tu vị toàn thân triệt để chống ra, Đại Đạo khí tức ầm vang như thác lũ, tử y chiến bào tung bay phất phới, Vũ Thiên Long cắn răng gầm nhẹ:" Lên cho ta!".
Thiết Trụ im lặng đứng trước mặt Vũ Thiên Long.
" Rất đúng hẹn!" Vũ Thiên Long ôn nhu nói.
" Ta còn phải đi mua rượu! Thế nào, rượu đế tốt chứ?" Thiết Trụ cười hiền đi đến bên cạnh Vũ Thiên Long nặng nề vỗ vào vai hắn:" Huynh đệ! Năm trăm năm rồi, ta chỉ mong mỏi có ngày hôm nay".
" Năm trăm năm nói thì dài nhưng cũng thoáng trong chớp mắt, huynh đệ ngươi ngược lại rất khá!".
Vũ Thiên Long vỗ vai đáp trả, hai hán niên dành cho nhau cái ôm ấm áp, cái ôm này tựa hồ từng chút một tích góp từ trong tuế nguyệt chỉ chờ đúng giây phút trùng phùng, rất lâu, rất lâu sau cả hai mới chịu buông tay, nhìn nhau một cái, lớn giọng cười ha hả.
Bọn họ không nói chuyện bởi trong hoàn cảnh này ngôn từ đã ít nhiều mất đi ý nghĩa, vừa đối tửu thi thoảng lại hướng mắt nhìn nhau, ai nấy trong lòng đều ngập tràn tư vị.
Nhãn thần đăm chiêu nhìn lên bầu trời đêm thăm thẳm, Vũ Thiên Long nhẹ giọng hỏi:" Ngươi không tò mò lý do ta còn sống sao?".
" Lúc này ngươi đang đứng trước mặt ta, Thiết Trụ chỉ cần như vậy là đủ!" Thiết Trụ không suy nghĩ, nửa cười đáp, ngưng một chút hắn lại nâng lên bầu rượu, gật gù nói:" Ta không còn là hài tử ngày trước!".
" Đúng vậy! Chúng ta đều không còn là hài tử!" Vũ Thiên Long trầm ngâm.
Thiên địa một mảnh im bặt, hạo nguyệt nửa vời buông xuống thứ ánh sáng dìu dịu, xa xa tinh không sâu thẳm, Thiên Long Trường Hà le lói hào quang bàng bạc, Vũ Thiên Long cùng Thiết Trụ đối tửu cho đến khi trời hửng sáng.
Men rượu cay nồng, cả người lâng lâng, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy...Say..Dẫu biết tu sĩ không thể nào bị ngoại lực chi phối lý trí nhưng Vũ Thiên Long ép mình phải say, chung quy cũng là một cái thể ngộ đáng quý mà con đường nhân sinh hắn còn thiếu sót, trong cơn chuếnh choáng Vũ Thiên Long lặng lẽ rời đi.
Mặc dù cả hai trong lòng có rất nhiều chuyện để hàn huyên tâm sự, nhưng đã là tri kỷ thì chỉ cần nhìn qua ánh mắt cũng có thể đoán định tâm ý đối phương, cơ hồ ngôn từ nói ra sợ đánh động đến cái tĩnh mịch thần thánh của khung cảnh Tây Hồ.
Thiết Trụ không hé môi ngăn cản mà trầm mặc thở dài một hơi sau đó ngửa cổ trút hết chút rượu cuối cùng còn sót lại, khi mặt nước Tây Hồ tân dương sơ hiện, sương trắng la đà tựa Tiên cảnh Bồng Lai, Thiết Trụ cũng đạp mây Thuấn Di biến mất, lần này biết được Vũ Thiên Long vẫn còn sống sót, hắn xem như tâm nguyện sở dục.
Vũ Thiên Long muốn triệt để giải khai khúc mắc trong lòng trước khi hoàn tất nhân sinh, bản thân hắn có thời gian, trăm năm, ngàn năm đã trải thì kéo dài thêm một vài hôm cũng không nhiều ý nghĩa.
Trên bầu trời quốc gia Đại Việt, hướng cựu quốc Văn Lang một đạo lưu tinh đang ầm ầm xé không mà đi, để lại phía sau trùng điệp thất thải quang mang chói loà cùng thanh âm oanh minh dữ dội.
Chỗ sâu Hồng Hoang sơn mạch khu rừng chướng khí ngũ sắc nơi tập trung vô cùng vô tận hung thú cường đại của Hải Vân và ngoại vi Hắc Ám sâm lâm.
Lúc này bầu trời oanh minh chấn động, ngàn vạn sinh linh đang sinh hoạt bên dưới chỉ cảm giác có một cỗ lực lượng cực kỳ mạnh mẽ đang cường hoành ép xuống, cánh rừng tại những nơi đạo lưu tinh vụt qua tán cây gãy đổ, đại địa lắc lư, vạn thú phủ phục.
Vũ Thiên Long đi vào Tử Vong hạp cốc, nơi này ngày trước đối với hắn luôn chứa đựng rất nhiều điều bí ẩn, dưới gốc Tuyết Tùng Vũ Thiên Long trầm mặc hồi lâu, xa xa mơ hồ bóng lưng sáu tên hài tử đang dắt díu nhau liều mạng kinh lịch.
Phía trước hàng trăm bộ xương khô trắng hếu muôn hình vạn trạng khiến cho không khí so với dĩ vãng càng thêm băng hàn tê tái, hiển nhiên sau mấy trăm năm có không ít người sa chân để rồi phải bỏ mạng tại địa phương này.
Vũ Thiên Long mặc dù đã cố tình áp chế tu vị đến mức tối đa nhưng tự thân mỗi tia mỗi sợi khí tức đều vô cùng khủng khiếp.
Trong thâm cốc chật hẹp thi thoảng lại bắt gặp một vài đầu u hồn vất vưởng, bất quá, phạm vi trăm trượng xung quanh thân thể Vũ Thiên Long mọi u hồn khi tiếp xúc liền tỏ ra kinh hồn táng đảm lập tức tìm cách thoát thân.
" Địa phương này Luân Hồi Chi Môn sai lệch hai tấc, sinh mệnh sau khi chết đi không được Thiên Đạo dẫn dắt, thậm chí bị ngũ sắc dị quang ngăn cản lại mà vạn kiếp bất phục! Ngũ thải dị quang quanh năm bao phủ cánh rừng thực chất là Đại Địa Chi Khí thẩm thấu từ Long Mạch quốc gia" Vũ Thiên Long thong thả bước, âm thầm đánh giá.
Chân đạp lên xương trắng răng rắc thanh âm giòn tan gãy vỡ, khi Vũ Thiên Long đi qua con suối hẹp lởm chởm đá hộc, phía trước mặt thình lình xuất hiện một đầu du hồn, đầu du hồn này mệnh đăng đã cạn, từ trên xuống dưới ảm đạm vô quang, tựa hồ một làn khói trắng theo gió phiêu diêu, khi vừa nhìn đến đáy lòng Vũ Thiên Long bỗng nhiên rung động.
Rất quen, rất quen, Vũ Thiên Long cố tình lục lọi trí nhớ, mất mấy cái hơi thở hắn mới kích động A! lên một tiếng:" Là Đoạn Giao?".
Đúng vậy! Đoạn Giao, nửa bằng hữu của Vũ Thiên Long, ngày trước xấu số bị Thủy Chu tấn công vùi xương nơi Tử Vong hạp cốc.
Đoạn Giao thần sắc mơ hồ, hắn cũng như những u hồn khác đều tìm cách tránh xa Vũ Thiên Long, nhân thể kia khí tức chí cương, mang lại cho hắn loại cảm giác nguy hiểm không gì sánh được.
Vũ Thiên Long cảm khái, Đoạn Giao tồn lưu ở nhân gian hơn năm trăm năm xem như thiên đại kỳ tích, hiển nhiên thần hồn từ trước đã tan biến, lúc này chỉ còn là một dạng năng lượng hết sức yếu ớt, tùy thời có thể hoá thành tro bụi.
Vũ Thiên Long ôn nhu nhìn Đoạn Giao, ánh mắt đối phương mông mị mơ hồ, trên đầu ngón tay trỏ Vũ Thiên Long không biết từ lúc nào xuất hiện một tấm kim phù, dưới nội nhiệt thiêu đốt lập tức bùng phát ra ngập trời tử quang hoả diễm.
Hoả diễm hình như có linh tính, vậy mà chậm rãi quần tụ lại sát na sau gào thét hướng tàn hồn Đoạn Giao cấp tốc bao trùm, ở bên trong tử quang hoả diễm thần sắc Đoạn Giao vốn mông mị bỗng dưng vặn vẹo, vẻ mặt hắn tựa hồ đang hưởng thụ.
Tầm mười hơi thở, ánh mắt Đoạn Giao linh động trông thấy, lại mang theo nồng đậm cảm kích, hướng Vũ Thiên Long bất ngờ cúi đầu vái ra một vái, Vũ Thiên Long thấy vậy cũng ôm quyền đáp lễ.
Tàn hồn phút chốc bị hoả diễm thiêu đốt sạch sẽ hoá thành tro tàn triệt để biến mất bên trong thiên địa, lúc này tại trung tâm Thiên Long Trường Hà một vì tinh tú loé lên quang mang nhàn nhạt rồi tắt ngấm.
" Một tấc nhân sinh!" Vũ Thiên Long cảm khái vẫy tay từ biệt, đáy lòng thầm chúc phúc.
Lộ trình rất dài, Vũ Thiên Long chậm rãi bộ hành hòng tìm kiếm một đoạn ký ức đã trôi vào quá khứ, rốt cuộc nhìn bản thân độc hành giữa bốn bề vắng bóng thân bằng, Vũ Thiên Long nội tâm đắng chát.
Một đường thuận lợi vượt qua cổ lộ dưới lòng đất, Thủ Cung Thi Nô mất dạng cho nên cũng không ai làm phiền hắn.
Tận cùng cổ lộ không khí tanh nồng, âm phong dồn dập tựa hồ tiếng tù và trầm đục, Vũ Thiên Long phi thân bước xuống cả người vững vàng đặt chân lên mặt nước huyết trì, phóng tầm mắt bốn bề thiên địa.
Ngọn Huyết Sơn như cũ vĩ ngạn vô cùng, âm u khí tức cuồn cuộn lan tràn, hình dung một cây đại bỗng xích kim chạm đến thương thiên, ngày trước Vũ Thiên Long không thể nào nhìn xuyên qua tầng tầng u vụ, hôm nay trời đất đều nằm gọn trong tầm mắt, xa xa là sơn phong, đến tận cùng là núi cao trùng điệp.
Phía tây cách nơi này một tầng thương khung đại địa bầu trời ở đó hết sức dị thường, vô cùng vô tận mây xanh quần tụ dưới hào quang chiếu rọi huyễn hoá ra đủ loại kỳ tượng, có kim liên rực rỡ, có Long, Phụng ẩn vân, có phật đà giảng đạo, khí tức thần thánh mà an nhiên đến lạ:" Tây Thiên Tiên Tộc!" Vũ Thiên Long nói khẽ.
Hắn trầm mặc rất lâu không biết đang suy nghĩ điều gì, mãi cho đến hai canh giờ mới lãnh đạm vung lên tay áo, cả người lập tức phiêu hốt, sát na đã đặt chân bên trên đỉnh Huyết Sơn.
Vũ Thiên Long đảo mắt một vòng, lông mày bỗng nhiên nhíu lại, thần sắc khẽ biến sau đó tay phải liên tục bắt ra đủ loại pháp quyết, pháp quyết vừa hiện thiên địa lập tức oanh minh, ngọn Huyết Sơn cũng ầm ầm chấn động.
Quá trình này kéo dài nửa canh giờ khi cánh tay Vũ Thiên Long nặng nề hạ xuống, vạn vật cùng lúc im bặt, mảnh thế giới tựa hồ vừa bị lấy mất đi một thứ không thể gọi tên, vẻ mặt sa sầm, khoé miệng thình lình chảy ra một dòng tinh huyết, Vũ Thiên Long tại chỗ ngồi xuống xếp bằng điều tức.
" Trận pháp phong ấn này quá mức kiên cố, trải qua tuế nguyệt bào mòn hơn phân nửa mà bằng vào thực lực của ta hiện tại cũng không thể đơn giản giải khai, Xích Quỷ Ma Quân Hành Thiên Hạ!" Vũ Thiên Long biểu tình khiếp sợ, hiển nhiên hắn đã bị phản phệ dẫn đến nội thương.
Lại thêm hai canh giờ, Vũ Thiên Long đưa tay lau đi máu tươi trên khoé miệng, thương thế khôi phục hắn ung dung đứng dậy, vẻ mặt chùng xuống, bàn tay hoá trảo hướng đại địa thình lình cách không vồ mạnh.
Lập tức mặt đất kịch liệt run rẩy, địa chấn theo thời gian càng lúc càng trở nên dữ dội, rốt cuộc nổ lớn rung trời, mặt đất bị xé toạc ra một cái khe nứt dài mấy vạn trượng, sâu không thấy đáy.
Tu vị toàn thân triệt để chống ra, Đại Đạo khí tức ầm vang như thác lũ, tử y chiến bào tung bay phất phới, Vũ Thiên Long cắn răng gầm nhẹ:" Lên cho ta!".
Tác giả :
Hành Thiên Hạ