Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 96-2

“Công tử, mời."

Nghênh Phong cung kính dẫn các nàng đi dọc theo đường đá, băng qua hành lang dài, mang các nàng đi thẳng đến trước cửa nhà chính.

Đoàn người đứng ở bên ngoài cửa nhà chính, chỉ thấy Nghênh Phong cẩn thận mở miệng: “Chủ tử, khách đã tới."

“Vào đi, " một đạo thanh âm trầm thấp từ tính vang lên, Mộc Thanh Dao nghe thanh âm này, tựa hồ có chút quen thuộc, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra, đến tột cùng là ai, nhưng nếu người ta đã bảo đi vào, thì các nàng đâu cần khách khí, một cước nhảy vào bên trong.

Một trận mùi xạ hương dễ ngửi đầy rẫy ở trong phòng khách, một cái kim đỉnh nho nhỏ tinh xảo được đặt trong phòng khói xanh lượn lờ phía trên nó.

Trên kệ có nhiều đồ vật nạm vàng khảm ngọc, ngoài ra nó còn bài biện nhiều món đồ cổ quý báu, tất cả những thứ đó đều được xếp đặt ở một góc phòng khách.

Trên cái bàn khắc hoa có phủ tấm trãi bàn bằng gấm quý giá, bên cạnh nó đồng thời đặt hai cái ghế.

Trên vách tường trắng như tuyết treo đầy những bức tranh sơn thuỷ và tranh cá chép đang đùa giởn, rất là thú vị.

Lúc này một người nam tử mặc áo bào màu tím trên người đang đứng ở trước bức tường để thưởng thức mấy bức tranh, dáng người hắn cao to, tóc đen dài như mây, chỉ dùng một vải lụa màu vàng buộc lên rất đơn giản, nhưng đồng thời cũng phóng đãng đến cực điểm, tuy rằng nhìn không thấy mặt, nhưng chỉ một bóng lưng, cũng có thể tưởng tượng ra hắn tuyệt thế tao nhã, nghe được ngoài cửa có động tĩnh, hắn chậm rãi xoay người lại.

Gương mặt như quan ngọc, mài như sương tài, đôi mắt thì sáng như sao, ẩn chứa từng gợn sóng ánh sáng, khóe môi nhất câu, đó là nụ cười rung động lòng người, quanh thân dường như có dòng nước tràn đầy ánh sáng chảy qua.

“Đã lâu không gặp." Tiếng nói ôn nhuận ấm áp như nắng sớm vừa dứt, thì người đã đi lên phía trước hai bước, hai tay khoanh ở trước ngực, vẻ mặt khí định thần nhàn.

“Đã lâu không gặp, Trưởng Tôn Trúc, ngươi lại định diễn trò gì lại đem chúng ta ép buộc đến chỗ này, còn Phượng Vũ sơn trang này là sao?"

Thanh Dao sắc mặt đột nhiên chìm xuống, không nghĩ tới chủ tử ở phía sau Phượng Vũ sơn trang lại là Thanh La quốc thái tử Trưởng Tôn Trúc, như vậy nơi đây là địa giới của nước nào? Chẳng lẽ vẫn là cảnh nội của Huyền Nguyệt quốc? Nghĩ đến đây, Thanh Dao không khỏi tức giận, những người này thật giỏi đùa giởn, hắn chạy đến đất của Huyền Nguyệt xây một trang viên, còn người Huyền Nguyệt thì xây một vườn hoa trên mặt đất của hắn, những chuyện như thế này, tên Mộ Dung Lưu Tôn kia cũng đã làm không ít a.

“Nghênh Phong." người lúc trước vẻ mặt mang đầy ý cười, trong nháy mắt khuôn mặt đã trở nên băng hàn, âm ngao lạnh lùng quét nhìn về phía thiếp thân hầu gái Nghênh Phong bên dưới.

Nghênh Phong vừa nhìn thấy chủ tử tức giận, lập tức biến sắc, sợ hãi mở miệng: “Thuộc hạ đáng chết!" Vừa nói xong thì tay đã nhấc lên hướng vào trán của mình đánh tới, Mộc Thanh Dao ánh mắt đột ngột lạnh đi, thân hình di chuyển, một chưởng đánh văng tay của Nghênh Phong ra, quay đầu căm tức nhìn Trưởng Tôn Trúc.

“Ngươi dạy nô tài, mời đừng làm ở trước mặt ta, hay là ngươi cố ý phát tác cho chúng ta nhìn."

Trưởng Tôn Trúc nở nụ cười, cũng không còn vẻ hung tàn, bạo ngược như trước nữa, phất phất tay: “Ngươi đi xuống đi."

“Dạ, chủ tử." Nghênh Phong thở dài một hơi, chậm rãi lui ra ngoài, chỉ là trước khi rời đi quay đầu liếc mắt nhìn công tử đã cứu nàng một mạng, trong nét tuấn tú lộ ra sự quyến rũ, công tử này không phải là? Ánh mắt chợt lóe lên một cái thì người đã rời khỏi phòng khách.

“Nói đi, ngươi đem chúng ta tới nơi này là muốn làm gì?"

Thanh Dao không thèm cùng hắn khách khí, người nam nhân này là một con hùng sư, nếu như là kẻ không có năng lực, làm sao có thể trong hoàng gia trở thành Đông cung thái tử, thủ đoạn độc ác là nhất định có, chỉ sợ tâm kế càng lợi hại thập phần.

Hắn nếu đem các nàng mang đến nơi đây, nhất định là có mục đích riêng, đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn muốn đem nàng mang đi.

“Kỳ thực ngươi cũng không nhất thiết phòng bị như vậy, nếu đã từ hoàng cung đi ra, tất nhiên là không muốn trở về, thế nhưng ta tin là mặc kệ ngươi có trốn ở đâu, lấy năng lực của Huyền đế, chỉ sợ không được mấy ngày, tất nhiên sẽ tìm được nơi ngươi cư ngụ, nhưng nếu như ngươi ở Phượng Vũ sơn trang, ta tin sẽ không có người biết được tung tích của ngươi, như vậy tại sao không làm, hay ngươi chỉ là làm bộ làm tịch, cuối cùng cũng muốn trở lại bên  cạnh người nam nhân kia?"

Mộc Thanh Dao có chút xem thường, nam nhân này thật là không thú vị, không ngờ lại dùng phép khích tướng, nàng khinh thường trừng hắn liếc mắt một cái, xoay người đi qua một bên ngồi xuống.

“Ngươi đừng kích ta, ta không ăn thứ này, ta sống ở đâu cũng không quan trọng, quan trọng là ta muốn biết ngươi tại sao lại mang chúng ta đến đây, cũng phải biết rõ ràng mục đích của ngươi, nếu không ta sợ cuộc sống hàng ngày sẽ bất an."

Thanh Dao vừa nói xong, Trưởng Tôn Trúc tựa hồ như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời, nhịn không được bật cười lên, một đôi mắt tà mị bắn thẳng về phía Thanh Dao, nhạo báng nói.

“Ta nghĩ rằng ngươi là người trời không sợ, đất không sợ, nguyên lai ngươi cũng có chuyện sợ hãi a."

“Tại sao ta lại không thể có chuyện sợ hãi? Ta cũng chỉ là người bình thường, đương nhiên sợ chết, còn nữa ngươi nói nhanh lên một chút, bằng không ta đi thật đó." Thanh Dao khẽ giận, ánh mắt lạnh lẽo, sắc mặt thay đổi bất thường, làm Trưởng Tôn Trúc tựa hồ thật sự sợ nàng tức giận, mặc dù hắn có thể dùng võ công vây bắt nàng, nhưng chỉ sợ lấy đầu óc thông minh trí tuệ của nàng, cuối cùng vẫn có cách rời khỏi nơi đây, vì thế nên làm cho nàng cam tâm tình nguyện ở lại mới là tốt nhất.

"Chúng ta không là bằng hữu sao? Ta chỉ là muốn mời ngươi đi Thanh La quốc làm khách, tuyệt đối không có dụng ý khác, nếu như ngươi nghĩ đi, lúc nào cũng có thể rời khỏi?"

Mộc Thanh Dao không có trả lời hắn, đề nghị này của Trưởng Tôn Trúc có thể xem là một con đường thoát, hiện tại nếu như nàng muốn rời đi Huyền Nguyệt, chỉ sợ không thể qua biên quan, nhưng Trưởng Tôn Trúc nhất định có biện pháp, có thể mang nàng các đi ra ngoài, chỉ cần ra khỏi Huyền Nguyệt, không phải ở trong phạm vi của Mộ Dung Lưu Tôn, dù thế nào, cũng sẽ không bị biết triệt để như vậy.

Tuy rằng Trưởng Tôn Trúc trong lòng có tâm kế, nhưng đồng thời nàng chắc là sẽ không phải là hổ dễ lột da, đến lúc đó lại tìm cơ hội rời đi cũng có gì khó.

Trong nháy mắt, Mộc Thanh Dao liền quyết định, nàng cười thanh tao lịch sự.

“Được, nếu Trưởng Tôn thái tử đã mời chúng ta đi làm khách, đương nhiên không nên từ chối, bất quá đừng quên lời ngươi đã nói hôm nay."

Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, Mạc Sầu cùng Mai Tâm liền kêu lên: “Chủ tử."

Sắc mặt bọn họ đều có chút khó coi, phàm là người có mắt đều biết, Trưởng Tôn Trúc này không phải là thứ tốt lạnh gì, nhất định đánh chủ ý với tiểu thư, lần trước ở Mộc phủ không phải cũng bắt tiểu thư đi một lần rồi sao?

Nếu như các nàng đi Thanh La quốc, là phạm vi thế lực của Trưởng Tôn thái tử, chỉ sợ…

“Tốt."
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại