Thiên Giới Hoàng Hậu
Chương 84-6
“Chủ tử?" Thị vệ kia không dám động đậy, nương nương nếu như gặp phải chuyện không may, hắn thật gánh vác không nổi, hai người kia chỉ là thủ hạ tính mệnh so với nương nương có sự cách biệt quá nhiều, bởi vậy hắn chần chờ một chút, Mộc Thanh Dao vừa nhìn thấy thần sắc của hắn, quanh thân bao phủ sát khí, thân thể nhoáng một cái đã ở ngoài nghênh địch, ai ngờ trong rừng cành lá tuôn rơi rung động, chừng mười một nữ tử như hoa như ngọc, một thân màu trắng giữa không trung đáp xuống, dẫn đầu chính là Băng Tiêu, Băng Tiêu ôm quyền: “Làm cho chủ tử bị sợ hãi."
Mộc Thanh Dao vừa nhìn Băng Tiêu xuất hiện, lập tức thở dài một hơi, những ám vệ này võ công vô cùng lợi hại, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, thì các nàng sẽ không có việc gì.
Dưới chân núi đánh nhau đến thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang, những khách hành hương đâu ai dám xuống núi. Đao kiếm không có mắt, trong không khí đầy rẫy hơi thở giết chốc, mùi máu tươi nồng đậm khắp nơi…
Mộc Thanh Dao không thèm đếm xỉa đến, hai tay ôm ngực, thờ ơ lạnh nhạt hết thảy trước mắt, rất nhanh nàng phát hiện một điểm kỳ quái đáng ngờ, những hắc y nhân này so với lần trước có chút không giống nhau, tựa hồ họ có điều e ngại, không như lần trước thẳng tay hạ sát, dường như họ muốn bắt sống, chứ không phải giết chết không tha, phát hiện này, làm cho mắt nàng dấy lên sự nghi ngờ, những người này không phải tử sĩ, như vậy bọn họ là người phương nào phái tới, chẳng lẽ có hai nhóm người đều đánh chủ ý vào nàng, trời ạ, mình đã bị cuốn vào cái thế cục gì đây?
Mộc Thanh Dao không nói gì chỉ hỏi trời xanh, nàng vốn thầm nghĩ điều tra ra nơi ở của tử sĩ, không ngờ bây giờ lại lòi ra thêm một bọn người khác, những người này vừa vì sao phải bắt nàng, chẳng lẽ là người của lục quốc, bọn họ không muốn giết nàng, mà chỉ bắt nàng…
Bất quá từ sau khi Băng Tiêu các nàng xuất hiện, cục diện lập tức gay cấn, những người áo đen kia đã lâm vào thế yếu, nhanh chóng liền có người bị thương, Mộc Thanh Dao nhìn ra, cứ theo đà này, hẳn là rất nhanh sẽ kết thúc…
Thế nhưng ai nghĩ tới, từ trong rừng rậm lại toát ra một nhóm hắc y nhân nữa, có khoảng chừng có mười mấy người, những người này hoàn toàn không giống với nhóm hắc y nhân lúc trước, vừa hiện thân, liền dẫn đến mưa bay trên núi chấn động mạnh mẽ, sát khí thị máu bao phủ nữa bầu trời, người đứng đầu vung tay lên, lạnh lùng vô tình nói thốt ra: “Giết."
Một tràng giết chóc hủy thiên diệt địa đã bắt đầu rồi, Băng Tiêu các nàng kế tiếp đã bị đánh bại phải rút lui, những hắc y nhân mới xuất hiện, sử dụng nhiều chiêu chí mạng, nhắm tử huyệt mà đánh, làm Mạc Sầu các nàng không dám khinh thường, toàn lực nghênh địch, Mộc Thanh Dao giờ phúc này làm sao mà không đếm xỉa đến, lau vào trong đó, làm vài người kêu lên: “Chủ tử."
Trời biến đổi mây phá vỡ, Mộc Thanh Dao bị mấy người hắc y nhân bao quanh vây xung quanh, chớp mắt đã bị bắt, vì không để có thêm thương vong, nàng trầm giọng mệnh: “Mau chạy đi."
Lời vừa nói xong, đã bị một người áo đen điểm huyệt ngủ, ôm lấy nàng lắc mình rời đi…
Mạc Sầu cùng Mạc Ưu quá sợ hãi, vội vàng lui lại, phải lập tức trở về trong cung bẩm báo hoàng thượng, nương nương bị người ta bắt đi, chỉ sợ hoàng thượng sẽ giận dữ, hơn nữa phải nhanh một chút tìm được nương nương, may là nương nương đã có dự kiến trước, dặn nàng, để cho Mao Tuyết Cầu mang nàng các đi tìm người.
“Đi."
Đoàn người tung người lên ngựa, chớp mắt đã biến mất không thấy, nhóm tử sĩ kia cũng không truy đuổi các nàng, mục tiêu của bọn họ là người bị cướp đi kia, họ liền nhìn nhau liếc mắt một cái “Rút."
…
Lúc Mộc Thanh Dao tỉnh lại, trời đã gần đến hoàng hôn, nâng người đứng dậy, xoa xoa đầu, một màn lúc nãy liền hiện lên ở trong óc, nàng ở chân núi Nguyệt Giác tự bị người ta bắt cóc, nơi này là nơi nào, ngước mắt đánh giá chỗ ở hiện tại của mình, đây là một gian phòng tinh xảo, bên trong phòng đốt huân hương nhàn nhạt, mà nàng đã ngủ ở trên một cái giường lớn, cũng không có bất luận dấu hiệu nào bị người ta ngược đãi.
Đây là chuyện gì?
Mộc Thanh Dao hoang mang nháy đôi mắt, xoay người ngồi xuống, vừa nghiêng người đã phát hiện bản thân mình dường như rất suy yếu, hơi suy nghĩ một chút, liền phát hiện thêm nội lực của nàng hoàn toàn biến mất, nàng bây giờ chỉ là một người bình thường, lập tức hoảng hốt, sắc mặt khó coi.
Có người cho nàng phục dùng thuốc hóa giải nội lực, cho nên mới phải yên tâm đem nàng để ở chỗ này như vậy, bởi vì không có nội lực nàng cùng người thường không có gì khác nhau, muốn muốn chạy trốn, chỉ sợ không phải là một chuyện dễ dàng.
Nhưng bọn họ bắt nàng để làm gì?
Mộc Thanh Dao lạnh lùng nhìn ngoài cửa sổ, xuyên qua một nửa cửa sổ mở rộng, nàng nhìn thấy đây là một tiểu viện nhỏ, trong viện trồng một gốc cây tùng bách, còn có mấy con gà chạy loạn đầy đất, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu chiêm chiếp, vui vẻ đến cực điểm.
Ở đây dường như là một gia đình nhà nông bình thường, mà không phải là căn cứ của tử sĩ, kẻ bắt nàng tới đây, cũng không phải là tử sĩ, mà là một đám người khác, chỉ là bây giờ nàng không biết vì sao những người đó phải bắt nàng.
Mộc Thanh Dao đang lúc nghĩ đến nhập thần, thì cửa phòng vang lên một chút thanh âm, sau đó có người đi vào.
Hai nữ nhân mặc trang thô kệt của nhà nông, vừa nhìn thấy Mộc Thanh Dao tỉnh lại, mừng rỡ đi tới: “Ngươi đã tỉnh? Đói không vậy?"
Mộc Thanh Dao trừng mắt nhìn qua, quanh thân băng hàn, cường thế lên tiếng: “Nói, các ngươi là ai? Ta tại sao ở chỗ này."
Hai nữ nhân kia hiển nhiên bị hình dáng lạnh lùng của Mộc Thanh Dao làm cho sợ hãi, hơn nửa ngày cũng không lên tiếng, đợi đến khi phản ứng được, thì một người trong lớn tuổi một tí vội vàng mở miệng: “Cô nương, chuyện không liên quan đến chúng ta, là có người đem ngươi để ở chỗ này, xin chúng ta chiếu cố ngươi, hắn sẽ cho chúng ta tiền."
“Người kia hình dạng thế nào?"
Mộc Thanh Dao bình tĩnh lên tiếng, nữ nhân đang nói chuyện chần chờ một chút, ngẩng đầu lên thấy Mộc Thanh Dao đang hung hăng nhìn nàng, không dám chậm trễ: “Là một công tử lớn lên rất tuấn tú, hắn nói đem ngươi tạm thời gửi để ở chỗ này, kêu chúng ta cố gắng chiếu cố ngươi, hắn nói rất nhanh có thể đem ngươi đón đi, cô nương, người kia hình như là rất thích ngươi."
Phụ nhân nhớ tới khi công tử kia ôn nhu đem nàng ôm vào, giống như nàng là bảo bối của hắn, hơn nữa trước khi đi, còn quay lại nhìn lần cuối cùng mới quyết định ly khai.
“Nam nhân rất tuấn tú, thích ta?"
Mộc Thanh Dao nhíu mày, nàng nhớ không nổi lúc nào lại có một công tử rất tuấn tú như thế từng thích qua nàng, trong óc linh quang chợt lóe, chẳng lẽ là Trưởng Tôn Trúc, tên này vẫn muốn mang nàng rời khỏi Huyền Nguyệt, thế nhưng vì sao lại làm cho thần bí như vậy, bất quá còn có một người khác, yêu nghiệt Sở đại công tử, chắc không trùng hợp như vậy chứ, đêm đó ở phủ thừa tướng hắn vừa mới bảo nàng đi theo hắn, thì hôm nay đã cho người bắt mình lại….
Nếu như người bắt mình là Trưởng Tôn Trúc, có thể hiểu được, nếu như là Sở đại công tử, như vậy hắn tuyệt đối sẽ không đơn giản giống như biểu hiện bên ngoài, nhóm hắc y nhân bắt cóc nàng, rõ ràng đã được tổ chức và nghiêm chỉnh huấn luyện, cho dù không phải tử sĩ, cũng là một tổ chức tương đối lợi hại…
Mộc Thanh Dao lạnh lùng trầm mặt suy tư, xem ra có rất nhiều thế lực âm thầm đã trồi lên trên mặt nước, bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì, nếu như cổ thế lực này là của Trưởng Tôn Trúc, hắn tuyệt đối không sẽ ngốc đến nổi cùng Huyền đế chơi tâm kế, nếu như là của Sở Thiển Dực, như vậy là vì muốn giúp Bắc Tân vương đăng ngôi vị hoàng đế sao?
Hiện tại càng ngày càng có nhiều dấu hiệu cho thấy, Bắc Tân vương mới là kẻ có âm mưu lớn nhất, việc hắn muốn soán ngôi vị hoàng đế là chuyện càng ngày càng chân thực, nhưng nếu như Sở Thiển Dực thực sự muốn giúp Bắc Tân vương, như vậy hắn nên giết nàng, mà không phải đem nàng nhốt ở chỗ này, hắn rốt cuộc nghĩ cái gì?
Mộc Thanh Dao không nói lời nào, hai phụ nhân nhà nông kia, cũng không dám nói thêm cái gì? Trong phòng rất yên tĩnh.
Cho đến thanh âm lạnh như băng của Mộc Thanh Dao vang lên: “Ở đây là địa phương nào?"
Hai phụ nhân tuy rằng rất sợ hãi nàng, nữ nhân này nhìn qua dường như rất lợi hại, nhưng điều không nên nói, các nàng là sẽ không nói, dùng sức lắc đầu, tỏ vẻ mình không thể nói ra.
Mộc Thanh Dao đứng dậy, bước xuống đất mang giầy vào đi ra ngoài, hai phụ nhân kia vội vàng ngăn cản nàng: “Cô nương, ngươi đi đâu?"
“Ta phải rời khỏi đây, các ngươi tốt nhất chớ chọc ta, bằng không đừng trách ta không khách khí, " Mộc Thanh Dao lạnh lùng cảnh cáo, dùng sức đẩy hai nữ nhân kia, rồi bước ra bên ngoài, không nghĩ tới hai nữ nhân kia cũng không cản trở nàng, chỉ là theo phía sau nàng kêu.
“Cô nương, ngươi không đi được, cô nương."
Mộc Thanh Dao đi tới cửa liền hiểu rõ xảy ra chuyện gì, thì ra ở trước cửa viện đứng hai nam nhân mặt không chút thay đổi, nghe được trong phòng động tĩnh, ngước mắt quét nhìn nàng một cái, sau đó lại quay đầu nhìn nơi khác.
Đôi mắt sâu u của Mộc Thanh Dao tối lại, khẽ nhếch môi, tức giận hung hăng xoay người lại đi vào trong sương phòng.
Tốt, thì ra người ta đã phái người coi chừng nàng, căn bản không để cho nàng có cơ hội chạy trốn,
Hiện tại nàng không có nội lực, thì không có năng lực để đào tẩu…
Hoàng cung.
Đại điện của Lưu Ly cung, không khí vắng vẻ chết chốc, hoàng thượng đang ngồi ở trên cao, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên thị máu tàn bạo, đằng đằng sát khí nhìn vài người bên dưới.
Mạc Sầu cùng Mạc Ưu còn ngăn Băng Tiêu.
“Đáng chết, mấy người các ngươi vẫn còn nguyên vẹn, tại sao hoàng hậu lại bị người ta cướp đi, còn dám can đảm trở về gặp trẫm."
“Thuộc hạ ( nô tỳ) đáng chết."
Vài người sợ hãi cúi thấp đầu, ngẫm lại chuyện này đúng lý, nương nương bị người cướp đi, các nàng phải đi cứu nương nương, chứ không phải hồi cung bẩm báo với hoàng thượng, hoàng thượng có thể không tức giận sao? Không ai dám thở mạnh, trong Lưu Ly cung tràn ngập hàn ý, ai cũng không dám mở miệng.
Chỉ thấy hoàng thượng đang ngồi ở chỗ cao xoay mình đứng dậy, trên gương mặt tuấn mỹ đã khôi phục bình tĩnh, một đôi mắt sáng như trăng dày đặc âm ngao, lạnh lùng mệnh lệnh.
“A Cửu, lập tức báo ngự lâm quân, trẫm muốn xuất cung đi cứu hoàng hậu."
“Hoàng thượng, " tất cả mọi người trên đại điện đều thất sắc, bên ngoài đã loạn như vậy, hoàng thượng còn muốn đi, nói không chừng những người đó chính là muốn dẫn dụ hoàng thượng hiện thân, hoàng thượng đi như vậy chẳng phải là rơi vào miệng cọp sao, những người đó việc gì mà không dám làm chứ.
Thế nhưng trong đôi mắt thị máu của hoàng thượng không có nửa điểm cho người khác có cơ hội thương lượng, người đã đi xuống khỏi long ỷ, âm trầm quét về phía A Cửu bên cạnh, A Cửu tuy rằng không đồng ý, cũng không dám ngăn cản hoàng thượng, chỉ phải lĩnh mệnh lãnh chuẩn bị đi ra ngoài.
Lúc này, ngoài cửa điện có thái giám bẩm báo: “Hoàng thượng, Nam An vương gia tới rồi."
Đại điện thượng rất nhiều người thở dài một hơi, Nam An vương tới, thật sự là quá tốt, Nam An vương gia nhất định sẽ ngăn cản hoàng thượng.
“Tuyên." Hoàng thượng lạnh lùng mở miệng, Nam An vương bóng dáng cao lớn đi đến, gương mặt cương nghị so với ngày thưòng lại càng lạnh hơn, hai tròng mắt quét nhìn người trên đại điện, sau đó thỉnh an hoàng thượng: “Thần đệ tham kiến hoàng thượng."
“Đứng lên đi."
“Tạ ơn hoàng thượng, " Nam An vương đứng dậy lui qua một bên, nhíu mài trầm giọng mở miệng: “Thần đệ nhận được tin tức, hoàng hậu nương nương hôm nay đi Nguyệt Giác tự bị kẻ xấu bắt cóc, vì thế thần đệ lập tức tiến cung."
“Ừ, trẫm hiện tại muốn xuất cung đi tìm nơi hoàng hậu bị giam giữ, " Mộ Dung Lưu Tôn nặng nề mở miệng, người luôn luôn nội liễm bất động thanh sắc, lúc này đã mất đi bình tĩnh, trong lòng hiện lên sầu lo, chuyện này vốn không phải là chuyện của Dao nhi, là hắn đem nàng kéo vào, nếu như nàng thực sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn sẽ không thể tha thứ cho chính mình.
“Hoàng thượng, trăm ngàn lần không thể, chuyện này chỉ sợ chính là âm mưu của kẻ xấu, hoàng thượng vẫn nên nghĩ lại đi."
Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu vội vàng lên tiếng ngăn cản hoàng thượng, hoàng thượng là nền tảng của một quốc gia, thân thể ngàn vàng, sao lại để xảy ra nửa điểm sai lầm, chỉ sợ hoàng hậu bị bi bắt, những kẻ ẩn nấp trong bóng tối cũng đã nhận được tin tức, nếu như hoàng thượng thực sự xuất cung, những người đó sẽ không bỏ qua cơ hội này…
“Không cần nói nữa, trẫm đâu phải là hạng người ham sống sợ chết, lúc này chuyện cần thiết là phải mau chóng tìm được hoàng hậu, nếu như hoàng hậu có một chút tổn thương nào, hết thảy các ngươi sẽ bị chôn cùng."
_________________
Mộc Thanh Dao vừa nhìn Băng Tiêu xuất hiện, lập tức thở dài một hơi, những ám vệ này võ công vô cùng lợi hại, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, thì các nàng sẽ không có việc gì.
Dưới chân núi đánh nhau đến thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang, những khách hành hương đâu ai dám xuống núi. Đao kiếm không có mắt, trong không khí đầy rẫy hơi thở giết chốc, mùi máu tươi nồng đậm khắp nơi…
Mộc Thanh Dao không thèm đếm xỉa đến, hai tay ôm ngực, thờ ơ lạnh nhạt hết thảy trước mắt, rất nhanh nàng phát hiện một điểm kỳ quái đáng ngờ, những hắc y nhân này so với lần trước có chút không giống nhau, tựa hồ họ có điều e ngại, không như lần trước thẳng tay hạ sát, dường như họ muốn bắt sống, chứ không phải giết chết không tha, phát hiện này, làm cho mắt nàng dấy lên sự nghi ngờ, những người này không phải tử sĩ, như vậy bọn họ là người phương nào phái tới, chẳng lẽ có hai nhóm người đều đánh chủ ý vào nàng, trời ạ, mình đã bị cuốn vào cái thế cục gì đây?
Mộc Thanh Dao không nói gì chỉ hỏi trời xanh, nàng vốn thầm nghĩ điều tra ra nơi ở của tử sĩ, không ngờ bây giờ lại lòi ra thêm một bọn người khác, những người này vừa vì sao phải bắt nàng, chẳng lẽ là người của lục quốc, bọn họ không muốn giết nàng, mà chỉ bắt nàng…
Bất quá từ sau khi Băng Tiêu các nàng xuất hiện, cục diện lập tức gay cấn, những người áo đen kia đã lâm vào thế yếu, nhanh chóng liền có người bị thương, Mộc Thanh Dao nhìn ra, cứ theo đà này, hẳn là rất nhanh sẽ kết thúc…
Thế nhưng ai nghĩ tới, từ trong rừng rậm lại toát ra một nhóm hắc y nhân nữa, có khoảng chừng có mười mấy người, những người này hoàn toàn không giống với nhóm hắc y nhân lúc trước, vừa hiện thân, liền dẫn đến mưa bay trên núi chấn động mạnh mẽ, sát khí thị máu bao phủ nữa bầu trời, người đứng đầu vung tay lên, lạnh lùng vô tình nói thốt ra: “Giết."
Một tràng giết chóc hủy thiên diệt địa đã bắt đầu rồi, Băng Tiêu các nàng kế tiếp đã bị đánh bại phải rút lui, những hắc y nhân mới xuất hiện, sử dụng nhiều chiêu chí mạng, nhắm tử huyệt mà đánh, làm Mạc Sầu các nàng không dám khinh thường, toàn lực nghênh địch, Mộc Thanh Dao giờ phúc này làm sao mà không đếm xỉa đến, lau vào trong đó, làm vài người kêu lên: “Chủ tử."
Trời biến đổi mây phá vỡ, Mộc Thanh Dao bị mấy người hắc y nhân bao quanh vây xung quanh, chớp mắt đã bị bắt, vì không để có thêm thương vong, nàng trầm giọng mệnh: “Mau chạy đi."
Lời vừa nói xong, đã bị một người áo đen điểm huyệt ngủ, ôm lấy nàng lắc mình rời đi…
Mạc Sầu cùng Mạc Ưu quá sợ hãi, vội vàng lui lại, phải lập tức trở về trong cung bẩm báo hoàng thượng, nương nương bị người ta bắt đi, chỉ sợ hoàng thượng sẽ giận dữ, hơn nữa phải nhanh một chút tìm được nương nương, may là nương nương đã có dự kiến trước, dặn nàng, để cho Mao Tuyết Cầu mang nàng các đi tìm người.
“Đi."
Đoàn người tung người lên ngựa, chớp mắt đã biến mất không thấy, nhóm tử sĩ kia cũng không truy đuổi các nàng, mục tiêu của bọn họ là người bị cướp đi kia, họ liền nhìn nhau liếc mắt một cái “Rút."
…
Lúc Mộc Thanh Dao tỉnh lại, trời đã gần đến hoàng hôn, nâng người đứng dậy, xoa xoa đầu, một màn lúc nãy liền hiện lên ở trong óc, nàng ở chân núi Nguyệt Giác tự bị người ta bắt cóc, nơi này là nơi nào, ngước mắt đánh giá chỗ ở hiện tại của mình, đây là một gian phòng tinh xảo, bên trong phòng đốt huân hương nhàn nhạt, mà nàng đã ngủ ở trên một cái giường lớn, cũng không có bất luận dấu hiệu nào bị người ta ngược đãi.
Đây là chuyện gì?
Mộc Thanh Dao hoang mang nháy đôi mắt, xoay người ngồi xuống, vừa nghiêng người đã phát hiện bản thân mình dường như rất suy yếu, hơi suy nghĩ một chút, liền phát hiện thêm nội lực của nàng hoàn toàn biến mất, nàng bây giờ chỉ là một người bình thường, lập tức hoảng hốt, sắc mặt khó coi.
Có người cho nàng phục dùng thuốc hóa giải nội lực, cho nên mới phải yên tâm đem nàng để ở chỗ này như vậy, bởi vì không có nội lực nàng cùng người thường không có gì khác nhau, muốn muốn chạy trốn, chỉ sợ không phải là một chuyện dễ dàng.
Nhưng bọn họ bắt nàng để làm gì?
Mộc Thanh Dao lạnh lùng nhìn ngoài cửa sổ, xuyên qua một nửa cửa sổ mở rộng, nàng nhìn thấy đây là một tiểu viện nhỏ, trong viện trồng một gốc cây tùng bách, còn có mấy con gà chạy loạn đầy đất, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu chiêm chiếp, vui vẻ đến cực điểm.
Ở đây dường như là một gia đình nhà nông bình thường, mà không phải là căn cứ của tử sĩ, kẻ bắt nàng tới đây, cũng không phải là tử sĩ, mà là một đám người khác, chỉ là bây giờ nàng không biết vì sao những người đó phải bắt nàng.
Mộc Thanh Dao đang lúc nghĩ đến nhập thần, thì cửa phòng vang lên một chút thanh âm, sau đó có người đi vào.
Hai nữ nhân mặc trang thô kệt của nhà nông, vừa nhìn thấy Mộc Thanh Dao tỉnh lại, mừng rỡ đi tới: “Ngươi đã tỉnh? Đói không vậy?"
Mộc Thanh Dao trừng mắt nhìn qua, quanh thân băng hàn, cường thế lên tiếng: “Nói, các ngươi là ai? Ta tại sao ở chỗ này."
Hai nữ nhân kia hiển nhiên bị hình dáng lạnh lùng của Mộc Thanh Dao làm cho sợ hãi, hơn nửa ngày cũng không lên tiếng, đợi đến khi phản ứng được, thì một người trong lớn tuổi một tí vội vàng mở miệng: “Cô nương, chuyện không liên quan đến chúng ta, là có người đem ngươi để ở chỗ này, xin chúng ta chiếu cố ngươi, hắn sẽ cho chúng ta tiền."
“Người kia hình dạng thế nào?"
Mộc Thanh Dao bình tĩnh lên tiếng, nữ nhân đang nói chuyện chần chờ một chút, ngẩng đầu lên thấy Mộc Thanh Dao đang hung hăng nhìn nàng, không dám chậm trễ: “Là một công tử lớn lên rất tuấn tú, hắn nói đem ngươi tạm thời gửi để ở chỗ này, kêu chúng ta cố gắng chiếu cố ngươi, hắn nói rất nhanh có thể đem ngươi đón đi, cô nương, người kia hình như là rất thích ngươi."
Phụ nhân nhớ tới khi công tử kia ôn nhu đem nàng ôm vào, giống như nàng là bảo bối của hắn, hơn nữa trước khi đi, còn quay lại nhìn lần cuối cùng mới quyết định ly khai.
“Nam nhân rất tuấn tú, thích ta?"
Mộc Thanh Dao nhíu mày, nàng nhớ không nổi lúc nào lại có một công tử rất tuấn tú như thế từng thích qua nàng, trong óc linh quang chợt lóe, chẳng lẽ là Trưởng Tôn Trúc, tên này vẫn muốn mang nàng rời khỏi Huyền Nguyệt, thế nhưng vì sao lại làm cho thần bí như vậy, bất quá còn có một người khác, yêu nghiệt Sở đại công tử, chắc không trùng hợp như vậy chứ, đêm đó ở phủ thừa tướng hắn vừa mới bảo nàng đi theo hắn, thì hôm nay đã cho người bắt mình lại….
Nếu như người bắt mình là Trưởng Tôn Trúc, có thể hiểu được, nếu như là Sở đại công tử, như vậy hắn tuyệt đối sẽ không đơn giản giống như biểu hiện bên ngoài, nhóm hắc y nhân bắt cóc nàng, rõ ràng đã được tổ chức và nghiêm chỉnh huấn luyện, cho dù không phải tử sĩ, cũng là một tổ chức tương đối lợi hại…
Mộc Thanh Dao lạnh lùng trầm mặt suy tư, xem ra có rất nhiều thế lực âm thầm đã trồi lên trên mặt nước, bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì, nếu như cổ thế lực này là của Trưởng Tôn Trúc, hắn tuyệt đối không sẽ ngốc đến nổi cùng Huyền đế chơi tâm kế, nếu như là của Sở Thiển Dực, như vậy là vì muốn giúp Bắc Tân vương đăng ngôi vị hoàng đế sao?
Hiện tại càng ngày càng có nhiều dấu hiệu cho thấy, Bắc Tân vương mới là kẻ có âm mưu lớn nhất, việc hắn muốn soán ngôi vị hoàng đế là chuyện càng ngày càng chân thực, nhưng nếu như Sở Thiển Dực thực sự muốn giúp Bắc Tân vương, như vậy hắn nên giết nàng, mà không phải đem nàng nhốt ở chỗ này, hắn rốt cuộc nghĩ cái gì?
Mộc Thanh Dao không nói lời nào, hai phụ nhân nhà nông kia, cũng không dám nói thêm cái gì? Trong phòng rất yên tĩnh.
Cho đến thanh âm lạnh như băng của Mộc Thanh Dao vang lên: “Ở đây là địa phương nào?"
Hai phụ nhân tuy rằng rất sợ hãi nàng, nữ nhân này nhìn qua dường như rất lợi hại, nhưng điều không nên nói, các nàng là sẽ không nói, dùng sức lắc đầu, tỏ vẻ mình không thể nói ra.
Mộc Thanh Dao đứng dậy, bước xuống đất mang giầy vào đi ra ngoài, hai phụ nhân kia vội vàng ngăn cản nàng: “Cô nương, ngươi đi đâu?"
“Ta phải rời khỏi đây, các ngươi tốt nhất chớ chọc ta, bằng không đừng trách ta không khách khí, " Mộc Thanh Dao lạnh lùng cảnh cáo, dùng sức đẩy hai nữ nhân kia, rồi bước ra bên ngoài, không nghĩ tới hai nữ nhân kia cũng không cản trở nàng, chỉ là theo phía sau nàng kêu.
“Cô nương, ngươi không đi được, cô nương."
Mộc Thanh Dao đi tới cửa liền hiểu rõ xảy ra chuyện gì, thì ra ở trước cửa viện đứng hai nam nhân mặt không chút thay đổi, nghe được trong phòng động tĩnh, ngước mắt quét nhìn nàng một cái, sau đó lại quay đầu nhìn nơi khác.
Đôi mắt sâu u của Mộc Thanh Dao tối lại, khẽ nhếch môi, tức giận hung hăng xoay người lại đi vào trong sương phòng.
Tốt, thì ra người ta đã phái người coi chừng nàng, căn bản không để cho nàng có cơ hội chạy trốn,
Hiện tại nàng không có nội lực, thì không có năng lực để đào tẩu…
Hoàng cung.
Đại điện của Lưu Ly cung, không khí vắng vẻ chết chốc, hoàng thượng đang ngồi ở trên cao, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên thị máu tàn bạo, đằng đằng sát khí nhìn vài người bên dưới.
Mạc Sầu cùng Mạc Ưu còn ngăn Băng Tiêu.
“Đáng chết, mấy người các ngươi vẫn còn nguyên vẹn, tại sao hoàng hậu lại bị người ta cướp đi, còn dám can đảm trở về gặp trẫm."
“Thuộc hạ ( nô tỳ) đáng chết."
Vài người sợ hãi cúi thấp đầu, ngẫm lại chuyện này đúng lý, nương nương bị người cướp đi, các nàng phải đi cứu nương nương, chứ không phải hồi cung bẩm báo với hoàng thượng, hoàng thượng có thể không tức giận sao? Không ai dám thở mạnh, trong Lưu Ly cung tràn ngập hàn ý, ai cũng không dám mở miệng.
Chỉ thấy hoàng thượng đang ngồi ở chỗ cao xoay mình đứng dậy, trên gương mặt tuấn mỹ đã khôi phục bình tĩnh, một đôi mắt sáng như trăng dày đặc âm ngao, lạnh lùng mệnh lệnh.
“A Cửu, lập tức báo ngự lâm quân, trẫm muốn xuất cung đi cứu hoàng hậu."
“Hoàng thượng, " tất cả mọi người trên đại điện đều thất sắc, bên ngoài đã loạn như vậy, hoàng thượng còn muốn đi, nói không chừng những người đó chính là muốn dẫn dụ hoàng thượng hiện thân, hoàng thượng đi như vậy chẳng phải là rơi vào miệng cọp sao, những người đó việc gì mà không dám làm chứ.
Thế nhưng trong đôi mắt thị máu của hoàng thượng không có nửa điểm cho người khác có cơ hội thương lượng, người đã đi xuống khỏi long ỷ, âm trầm quét về phía A Cửu bên cạnh, A Cửu tuy rằng không đồng ý, cũng không dám ngăn cản hoàng thượng, chỉ phải lĩnh mệnh lãnh chuẩn bị đi ra ngoài.
Lúc này, ngoài cửa điện có thái giám bẩm báo: “Hoàng thượng, Nam An vương gia tới rồi."
Đại điện thượng rất nhiều người thở dài một hơi, Nam An vương tới, thật sự là quá tốt, Nam An vương gia nhất định sẽ ngăn cản hoàng thượng.
“Tuyên." Hoàng thượng lạnh lùng mở miệng, Nam An vương bóng dáng cao lớn đi đến, gương mặt cương nghị so với ngày thưòng lại càng lạnh hơn, hai tròng mắt quét nhìn người trên đại điện, sau đó thỉnh an hoàng thượng: “Thần đệ tham kiến hoàng thượng."
“Đứng lên đi."
“Tạ ơn hoàng thượng, " Nam An vương đứng dậy lui qua một bên, nhíu mài trầm giọng mở miệng: “Thần đệ nhận được tin tức, hoàng hậu nương nương hôm nay đi Nguyệt Giác tự bị kẻ xấu bắt cóc, vì thế thần đệ lập tức tiến cung."
“Ừ, trẫm hiện tại muốn xuất cung đi tìm nơi hoàng hậu bị giam giữ, " Mộ Dung Lưu Tôn nặng nề mở miệng, người luôn luôn nội liễm bất động thanh sắc, lúc này đã mất đi bình tĩnh, trong lòng hiện lên sầu lo, chuyện này vốn không phải là chuyện của Dao nhi, là hắn đem nàng kéo vào, nếu như nàng thực sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn sẽ không thể tha thứ cho chính mình.
“Hoàng thượng, trăm ngàn lần không thể, chuyện này chỉ sợ chính là âm mưu của kẻ xấu, hoàng thượng vẫn nên nghĩ lại đi."
Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu vội vàng lên tiếng ngăn cản hoàng thượng, hoàng thượng là nền tảng của một quốc gia, thân thể ngàn vàng, sao lại để xảy ra nửa điểm sai lầm, chỉ sợ hoàng hậu bị bi bắt, những kẻ ẩn nấp trong bóng tối cũng đã nhận được tin tức, nếu như hoàng thượng thực sự xuất cung, những người đó sẽ không bỏ qua cơ hội này…
“Không cần nói nữa, trẫm đâu phải là hạng người ham sống sợ chết, lúc này chuyện cần thiết là phải mau chóng tìm được hoàng hậu, nếu như hoàng hậu có một chút tổn thương nào, hết thảy các ngươi sẽ bị chôn cùng."
_________________
Tác giả :
Ngô Tiếu Tiếu