Thiên Giới Hoàng Hậu
Chương 71-1: Dã tâm. Tính kế
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thanh Dao đang kinh ngạc chăm chú ngây ngô đứng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ làm nhân thần căm phẫn kia, thật lâu không lên tiếng, Mộ Dung Lưu Tôn vươn một ngón tay ở trước mặt nàng lung lay hai cái, thanh âm như nước vang lên.
“Dao nhi, làm sao vậy?"
Ngữ khí vô cùng thân thiết tự nhiên, Mộc Thanh Dao thiếu chút nữa đứng không vững té xỉu, nàng từ lúc nào lại cùng hắn thân mật như vậy, đầu tiên là Thanh Dao, còn miễn cưỡng có thể tiếp nhận, hiện tại lại biến thành Dao nhi, nàng không có thói quen có được hay không, xưng hô này ngoại trừ thừa tướng phụ thân, cũng không có người nào khác kêu, Tố Ca di nương luôn luôn gọi nàng bảo bối.
“Hoàng thượng?"
Mộc Thanh Dao sắc mặt lạnh xuống, thế nhưng lại không biết làm sao mở miệng, đúng vậy, chẳng lẽ trực tiếp mệnh lệnh hoàng thượng đổi tên xưng hô sao, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy quái dị, nhất thời im lặng, dứt khoát trừng mắt giận nhìn thẳng vẻ mặt cười đến vô hại của nam nhân này.
Mộ Dung Lưu Tôn sao lại không biết nữ nhân này nghĩ cái gì, bất quá hắn cảm thấy xưng hô như vậy, thuận tiện ở nhiều phương tiện lắm, quan trọng nhất là hắn cảm thấy thuận miệng.
“Được rồi, bên ngoài có người đang chờ." Mộ Dung Lưu Tôn dứt khoát vươn bàn tay to thon dài nhu hòa bình thản nắm lấy tay của nàng, hướng về trước bàn đá đi qua, bàn tay ấm áp như lửa nóng, hoàn toàn không giống vẻ băng hàn của đại hôn ngày hôm đó, trong bóng tối lại có thể làm cho thân mình lạnh như nước của nàng, dâng lên nhiệt khí nhè nhẹ, quên đi, hiện tại cũng không phải là lúc để tính toán tiểu tiết, nàng vốn là nữ tử hiện đại, chẳng lẽ sẽ bởi vì một lời xưng hô, một cái nắm tay mà chết sao? (TT: tỷ đang dần dần rơi vào tay giặc mà còn chủ quan)
Hai người mới vừa ngồi vững, Mộ Dung Lưu Tôn thần sắc liền lạnh lùng nghiêm nghị xuống, quanh thân bao phủ lạnh ý, cùng vẻ ôn nhuận lúc nãy khác nhau một trời một vực, thanh âm lạnh lẽo bá đạo vang lên.
“Vào đi."
Mạc Sầu cùng Băng Tiêu dẫn hai nữ tử mặc cung trang đi tới, Mộ Dung Lưu Tôn liếc mắt một cái liền nhìn ra hai nha đầu này là thiếp thân cung nữ của hoàng thái nữ, lúc này đang bi thương nhìn bọn họ, trên mặt lộ ra ngấn lệ, cả người tiều tụy quá mức, tựa hồ hoàng thái nữ chết đối với các nàng là đả kích rất lớn.
Hai nha đầu vừa đi vào đình, nhìn thấy Huyền đế cùng hoàng hậu, lập tức hoảng sợ hướng trên mặt đất quỳ xuống: “Tham kiến Huyền đế, hoàng hậu nương nương."
“Đứng lên đi." Mộ Dung Lưu Tôn lãnh lệ mệnh lệnh, không khí trong bạch ngọc tiểu đình liền toát ra hơi lạnh thấu xương, hai cung nữ kia không tự chủ được run run một chút, hoảng sợ đứng dậy nép qua một bên, Mộc Thanh Dao lạnh nhạt nhìn các nàng một cái, giơ tay lên phân phó: “Ngoại trừ hai người các nàng, những người khác đều đi xuống đi."
“Dạ, hoàng hậu nương nương."
Bên trong đình những người nhàn tạp đều lui xuống, chỉ để lại hai cung nữ, hoàng thượng ngồi ở một bên ánh mắt u ám, sâu không lường được, chẳng lẽ hoàng thái nữ chết cùng hai người cung nữ này có liên quan, nếu quả thật là như vậy, các nàng nên bị thiên đao vạn quả, sát khí thị máu lại hiện lên, hai cung nữ sợ đến mức ùm một tiếng quỳ xuống, liên thanh mở miệng.
“Không biết Huyền đế có chuyện gì triệu kiến bọn nô tỳ?"
“Các ngươi đứng lên đi." Mộc Thanh Dao tiếng nói nhu nhuận như nước, tiện thể nhìn lướt qua hoàng thượng, không có việc gì bài mặt lạnh như vậy để làm chi? (TT
“Dạ nương nương." Hai cung nữ liếc trộm Huyền đế một cái, thấy thần sắc của hắn đã buông ra một chút mới dám đứng dậy, nép qua một bên, cẩn thận nhìn bàn đá trong đình, có hai người tuyệt đẹp chói mắt…
Ngoài đình, tiếng đàn của cung nhân lại tiếp tục, du dương nhẹ nhàng ở trên, tiếng gió ô ô, che giấu lời nói nhỏ nhẹ trong đình.
“Bản cung hỏi các ngươi, đêm qua trong phòng hoàng thái nữ vì sao lại có thêm một cái ghế?"
Mộc Thanh Dao sắc mặt đột lạnh lẽo, đôi đồng tử lóe ra mắt nháy như không nháy mắt nhìn hai người mặc cung trang đó, hai cung nữ hai mặt nhìn nhau dò xét, nguyên lai Huyền đế hạ lệnh cho người đem các nàng mang đến đây, là muốn hỏi một chút chuyện của hoàng thái nữ, hai người nhớ tới cái chết thảm của hoàng thái nữ ở trong phòng ngủ, không khỏi nghẹn ngào nức nở hẳn lên.
Mộc Thanh Dao không nghĩ tới hai người cung nữ này thật là có tình có nghĩa, hoàng thái nữ Cơ Phượng vừa nhìn là biết người kiêu ngạo vênh váo, nhưng thủ hạ nô tỳ lại trung tâm như vậy.
“Nói đi, nếu như các ngươi muốn vì hoàng thái nữ điện hạ bắt được hung phạm, bản cung hỏi các ngươi cái gì, các ngươi phải thành thật trả lời."
“Dạ, hoàng hậu nương nương." Hai người cùng nhau gật đầu, dùng ống tay áo lau khô nước mắt, nhất tề nhìn về phía hoàng hậu nương nương lạnh lùng tuyệt sắc đang ngồi ở trong đình.
Mộc Thanh Dao quay đầu nhìn hoàng thượng một cái, ám chỉ hắn chăm chú nghe câu hỏi của nàng.
“Nói đi, vì sao trong phòng ngủ của hoàng thái nữ lại có một cái ghế dư ra?"
“Bẩm hoàng hậu nương nương, cái ghế kia là thái nữ ban cho Cơ vương gia ngồi, " cung nữ lớn tuổi nhất trong hai người cung kính bẩm báo.
“Hoàng thái nữ trước khi chết, đã từng cùng với Cơ vương gia ở trong phòng ngủ nói chuyện qua hay sao?"
Hai cung nữ vô cùng kinh ngạc nhướng mài một chút, bất quá vẫn nghiêm túc gật đầu: “Dạ, hoàng hậu nương nương."
“Khi nào thì nàng ta rời khỏi phòng?"
Mộc Thanh Dao ánh mắt lạnh như băng, lóe ra tàn bạo, Cơ Tuyết, nếu quả thật chính là ngươi giết hoàng tỷ của mình, thực sự không bằng cầm thú, vì ngôi vị hoàng đế ngay cả thân sinh tỷ tỷ đều không buông tha, huống chi ngươi đã là vương gia, dưới một người trên vạn người, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?
Cung nữ kia dường như cũng biết việc này mang tính trọng đại, không dám cố ý trả lời bừa bãi, ngược lại rất nghiêm túc suy nghĩ một hồi, mới cẩn thận mở miệng: “Ở không lâu lắm thì lập tức đi, vương gia nói thái nữ điện hạ đã ngủ, căn dặn các nô tỳ ở phía ngoài phòng coi chừng, đừng cho người quấy nhiễu thái nữ, một lúc sau nô tỳ có tiến vào liếc mắt nhìn, thái nữ đang ngủ thật, nô tỳ liền đứng gác ở bên ngoài, ai ngờ, ai ngờ lúc hừng đông thì…….."
Cung nữ kia nhớ tới thái nữ điện hạ chết thảm, nước mắt lại không tự ch củ được rơi xuống, Mộc Thanh Dao thở dài, đôi mài tinh tế nhẹ chau lại, xem ra xác thực Cơ vương gia có hiềm nghi lớn nhất.
“Trước khi gặp chuyện không may, trong phòng ngủ có tiếng động gì vang ra hay không?"
“Có, giống như có vật gì đụng chạm nhau vậy, nhưng lúc thái nữ nóng giận thường xuyên quăng ngã đồ vật, vì thế các nô tỳ không có vào quấy rầy" cung nữ có nề có nếp nói.
“Bản cung lại hỏi các ngươi, hoàng quá nữ có phải muốn đến hoàng cung hay không?"
Lời vừa nói ra, hai cung nữ rõ ràng bị dọa, rút lui một bước, thân thể khẽ run, hai người ôm nhau, không biết nói cái gì cho phải, Mộc Thanh Dao nhu hòa trấn an các nàng: “Không có việc gì, bản cung chỉ là muốn hỏi các ngươi sự tình chân tướng mà thôi."
“Dạ, đêm hôm kia thái nữ đả thương hai nội thị canh giữ cửa đầu hổ, chạy vào trong hoàng cung, muốn đi, muốn đi…"
Đại cung nữ nói đến đây thì dừng lại, lấy mắt liếc trộm Huyền đế, hoàng thái nữ đến Huyền Nguyệt quốc chính là vì muốn nhìn thấy phong tư cuản Huyền đế, lần đầu tiên thấy Huyền đế liền thích, cho rằng trong thiên hạ nam nhân có năng lực làm nàng rung động, chỉ có hắn, vì thế chuẩn bị đêm đến đi Lưu Ly cung, đưa người dâng tới cửa, nhưng ai biết sẽ gặp phải kẻ thích chõ mũi vào chuyện người khác Nam An vương gia, hai người đánh nhau, kết quả hiển nhiên An vương võ công lợi hại, đem hoàng thái nữ áp giải về Biệt cung.
“Nàng muốn làm gì?"
Trên mặt Mộ Dung Lưu Tôn các đường nét giống như được điêu khắc tinh mỹ, lông mài hẹp dài trên đôi mắt mê hoặc tâm hồn người khác, ánh mắt sâu không lường được, lúc này lóe lên giá lạnh kêu ngạo, sự tối tăm nhè nhẹ trải rộng trong đó, không nghĩ tới hoàng quá nữ kia lại lớn mật như thế, nàng ban đêm xông vào hoàng cung, ý muốn làm gì? Quan trọng nhất là không nghĩ tới hoàng cung còn có bực này sơ hở, từ giờ hắn không cho phép phát sinh sai lầm nữa, xem ra phải sai thêm nhân thủ, nội thị vô dụng như vậy, còn có thể làm cái gì? Sát khí thị máu lạnh lẽo tàn bạo lan tỏa ở trong tiểu bạch ngọc của Lăng Ba đình, hai cung nữ vừa nhìn Huyền đế bão nổi, run rẩy ngày càng lợi hại hơn, một câu nói cũng nói không nên lời.
Mộc Thanh Dao vươn tay nắm bàn tay to của Mộ Dung Lưu Tôn một chút, dòng khí lưu ấm áp thấm ướt lòng bàn tay của hắn, làm dịu đi sự tàn bạo lạnh lùng trong lòng hắn, nỗi lòng đã an định lại.
“Có phải muốn ban đêm xông vào Lưu Ly cung hay không, nhưng trên đường đã gặp phải Nam An vương, hoàng thái nữ cùng Nam An vương đã xảy ra xung đột."
“Dạ, hoàng hậu nương nương." Hai cung nữ ùm một tiếng quỳ xuống đất, không nghĩ tới chưa nói rõ ràng chân tướng, Nam An vương gia quả nhiên đem sự thật bẩm báo với hoàng hậu nương nương: “Hoàng hậu nương nương anh minh, đúng vậy, bởi vì thái nữ điện hạ thích Huyền đế, vì thế đả thương nội thị, muốn ban đêm xong vào Lưu Ly cung, muốn biết Huyền đế đối với nàng có tình ý hay không."
Cung nữ kia nói đến đây, lại ngước mắt liếc nhìn về phía Huyền đế, chỉ tiếc hoàng thượng vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, đáy mắt băng hàn, cũng không có một điểm thương hương tiếc ngọc, xem ra Huyền đế đối thái nữ điện hạ một chút ý tứ cũng không có, thương cảm nàng tự mình đa tình còn không công đem tặng tính mạng.
“Thế nhưng chưa có tiến cung, đã đụng phải An vương gia, hắn liếc mắt một cái đã nhận ra thái nữ điện hạ, hai người liền xảy ra xung đột, Nam An vương dẫn một bang thị vệ, bắt thái nữ, cuối cùng theo cửa đầu hổ đem chúng ta đuổi về Biệt cung, ai biết, ai biết thái nữ điện hạ lúc trời vừa sáng liền trúng độc thủ chết thảm."
“Như vậy Cơ vương gia là khi các ngươi trở về mới vào phòng ngủ của hoàng thái nữ sao?"
“Đúng vậy, lúc chúng ta trở về, Cơ vương gia đã đứng chờ ở đó, nhìn thái nữ tâm tình không tốt, liền tiến vào phòng ngủ khuyên giải an ủi một phen, chúng ta tất cả đều lui ra, về sau thái nữ bị Cơ vương gia khuyên can được, liền đi ngủ."
Hai người cung nữ này trãi qua cuộc sống nhiều năm ở trong cung, tâm tư hơi linh hoạt, nghe hoàng hậu nương nương vẫn hỏi các nàng chuyện của Cơ vương gia, lập tức sắc mặt tái nhợt, khóe môi phát ra tiếng ô, mở to mắt mang vẻ khó có thể tin, cái chết của thái nữ điện hạ tử sẽ không liên quan tới Cơ vương gia chứ?
Mộc Thanh Dao nhìn thần sắc các nàng, tựa hồ như đã biết những thứ gì, sắc mặt yếu ớt bao phủ một tầng sương lạnh, trầm giọng mở miệng.
“Không tệ, thái nữ điện hạ của các ngươi, rất khả năng bị Cơ vương gia giết, bởi vì Cơ vương gia đối với ngôi vị hoàng đế luôn khát vọng, các ngươi có muốn vì thái nữ điện hạ mà báo thù hay không?"
Mộc Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, hai cung nữ triệt để sợ đến choáng váng, Cơ vương gia cùng thái nữ điện hạ cảm tình vẫn rất tốt, thái nữ điện hạ rất nhiều chuyện đều cùng Cơ vương gia thương lượng, hiện tại hoàng hậu nương nương lại nói Cơ vương gia giết thái nữ điện hạ, nhưng sao lại như thế được, hai cung nữ chỉ cảm thấy quanh mình đều là hơi thở âm u, lạnh lẽo như có dòng nước chảy ở trên người, tại sao phải như vậy a, quả nhiên là Cơ vương gia giết thái nữ điện hạ, tuy rằng các nàng muốn kháng nghị, nhưng tỉ mỉ nhớ lại, thật đúng là có thể tìm ra sơ hở, giống như Đan Phượng quốc đi sứ lần này, vốn là do thừa tướng đại nhân tới, nhưng Cơ vương gia hết lần này tới lần khác kích thích thái nữ điện hạ tự mình đi sứ, biết thái nữ điện hạ tâm cao khí ngạo, còn có tình cảm với Huyền đế tuấn mỹ bất phàm, cuối cùng thái nữ điện hạ tâm động, mới có thể đi sứ Huyền Nguyệt.
Thanh Dao đang kinh ngạc chăm chú ngây ngô đứng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ làm nhân thần căm phẫn kia, thật lâu không lên tiếng, Mộ Dung Lưu Tôn vươn một ngón tay ở trước mặt nàng lung lay hai cái, thanh âm như nước vang lên.
“Dao nhi, làm sao vậy?"
Ngữ khí vô cùng thân thiết tự nhiên, Mộc Thanh Dao thiếu chút nữa đứng không vững té xỉu, nàng từ lúc nào lại cùng hắn thân mật như vậy, đầu tiên là Thanh Dao, còn miễn cưỡng có thể tiếp nhận, hiện tại lại biến thành Dao nhi, nàng không có thói quen có được hay không, xưng hô này ngoại trừ thừa tướng phụ thân, cũng không có người nào khác kêu, Tố Ca di nương luôn luôn gọi nàng bảo bối.
“Hoàng thượng?"
Mộc Thanh Dao sắc mặt lạnh xuống, thế nhưng lại không biết làm sao mở miệng, đúng vậy, chẳng lẽ trực tiếp mệnh lệnh hoàng thượng đổi tên xưng hô sao, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy quái dị, nhất thời im lặng, dứt khoát trừng mắt giận nhìn thẳng vẻ mặt cười đến vô hại của nam nhân này.
Mộ Dung Lưu Tôn sao lại không biết nữ nhân này nghĩ cái gì, bất quá hắn cảm thấy xưng hô như vậy, thuận tiện ở nhiều phương tiện lắm, quan trọng nhất là hắn cảm thấy thuận miệng.
“Được rồi, bên ngoài có người đang chờ." Mộ Dung Lưu Tôn dứt khoát vươn bàn tay to thon dài nhu hòa bình thản nắm lấy tay của nàng, hướng về trước bàn đá đi qua, bàn tay ấm áp như lửa nóng, hoàn toàn không giống vẻ băng hàn của đại hôn ngày hôm đó, trong bóng tối lại có thể làm cho thân mình lạnh như nước của nàng, dâng lên nhiệt khí nhè nhẹ, quên đi, hiện tại cũng không phải là lúc để tính toán tiểu tiết, nàng vốn là nữ tử hiện đại, chẳng lẽ sẽ bởi vì một lời xưng hô, một cái nắm tay mà chết sao? (TT: tỷ đang dần dần rơi vào tay giặc mà còn chủ quan)
Hai người mới vừa ngồi vững, Mộ Dung Lưu Tôn thần sắc liền lạnh lùng nghiêm nghị xuống, quanh thân bao phủ lạnh ý, cùng vẻ ôn nhuận lúc nãy khác nhau một trời một vực, thanh âm lạnh lẽo bá đạo vang lên.
“Vào đi."
Mạc Sầu cùng Băng Tiêu dẫn hai nữ tử mặc cung trang đi tới, Mộ Dung Lưu Tôn liếc mắt một cái liền nhìn ra hai nha đầu này là thiếp thân cung nữ của hoàng thái nữ, lúc này đang bi thương nhìn bọn họ, trên mặt lộ ra ngấn lệ, cả người tiều tụy quá mức, tựa hồ hoàng thái nữ chết đối với các nàng là đả kích rất lớn.
Hai nha đầu vừa đi vào đình, nhìn thấy Huyền đế cùng hoàng hậu, lập tức hoảng sợ hướng trên mặt đất quỳ xuống: “Tham kiến Huyền đế, hoàng hậu nương nương."
“Đứng lên đi." Mộ Dung Lưu Tôn lãnh lệ mệnh lệnh, không khí trong bạch ngọc tiểu đình liền toát ra hơi lạnh thấu xương, hai cung nữ kia không tự chủ được run run một chút, hoảng sợ đứng dậy nép qua một bên, Mộc Thanh Dao lạnh nhạt nhìn các nàng một cái, giơ tay lên phân phó: “Ngoại trừ hai người các nàng, những người khác đều đi xuống đi."
“Dạ, hoàng hậu nương nương."
Bên trong đình những người nhàn tạp đều lui xuống, chỉ để lại hai cung nữ, hoàng thượng ngồi ở một bên ánh mắt u ám, sâu không lường được, chẳng lẽ hoàng thái nữ chết cùng hai người cung nữ này có liên quan, nếu quả thật là như vậy, các nàng nên bị thiên đao vạn quả, sát khí thị máu lại hiện lên, hai cung nữ sợ đến mức ùm một tiếng quỳ xuống, liên thanh mở miệng.
“Không biết Huyền đế có chuyện gì triệu kiến bọn nô tỳ?"
“Các ngươi đứng lên đi." Mộc Thanh Dao tiếng nói nhu nhuận như nước, tiện thể nhìn lướt qua hoàng thượng, không có việc gì bài mặt lạnh như vậy để làm chi? (TT
“Dạ nương nương." Hai cung nữ liếc trộm Huyền đế một cái, thấy thần sắc của hắn đã buông ra một chút mới dám đứng dậy, nép qua một bên, cẩn thận nhìn bàn đá trong đình, có hai người tuyệt đẹp chói mắt…
Ngoài đình, tiếng đàn của cung nhân lại tiếp tục, du dương nhẹ nhàng ở trên, tiếng gió ô ô, che giấu lời nói nhỏ nhẹ trong đình.
“Bản cung hỏi các ngươi, đêm qua trong phòng hoàng thái nữ vì sao lại có thêm một cái ghế?"
Mộc Thanh Dao sắc mặt đột lạnh lẽo, đôi đồng tử lóe ra mắt nháy như không nháy mắt nhìn hai người mặc cung trang đó, hai cung nữ hai mặt nhìn nhau dò xét, nguyên lai Huyền đế hạ lệnh cho người đem các nàng mang đến đây, là muốn hỏi một chút chuyện của hoàng thái nữ, hai người nhớ tới cái chết thảm của hoàng thái nữ ở trong phòng ngủ, không khỏi nghẹn ngào nức nở hẳn lên.
Mộc Thanh Dao không nghĩ tới hai người cung nữ này thật là có tình có nghĩa, hoàng thái nữ Cơ Phượng vừa nhìn là biết người kiêu ngạo vênh váo, nhưng thủ hạ nô tỳ lại trung tâm như vậy.
“Nói đi, nếu như các ngươi muốn vì hoàng thái nữ điện hạ bắt được hung phạm, bản cung hỏi các ngươi cái gì, các ngươi phải thành thật trả lời."
“Dạ, hoàng hậu nương nương." Hai người cùng nhau gật đầu, dùng ống tay áo lau khô nước mắt, nhất tề nhìn về phía hoàng hậu nương nương lạnh lùng tuyệt sắc đang ngồi ở trong đình.
Mộc Thanh Dao quay đầu nhìn hoàng thượng một cái, ám chỉ hắn chăm chú nghe câu hỏi của nàng.
“Nói đi, vì sao trong phòng ngủ của hoàng thái nữ lại có một cái ghế dư ra?"
“Bẩm hoàng hậu nương nương, cái ghế kia là thái nữ ban cho Cơ vương gia ngồi, " cung nữ lớn tuổi nhất trong hai người cung kính bẩm báo.
“Hoàng thái nữ trước khi chết, đã từng cùng với Cơ vương gia ở trong phòng ngủ nói chuyện qua hay sao?"
Hai cung nữ vô cùng kinh ngạc nhướng mài một chút, bất quá vẫn nghiêm túc gật đầu: “Dạ, hoàng hậu nương nương."
“Khi nào thì nàng ta rời khỏi phòng?"
Mộc Thanh Dao ánh mắt lạnh như băng, lóe ra tàn bạo, Cơ Tuyết, nếu quả thật chính là ngươi giết hoàng tỷ của mình, thực sự không bằng cầm thú, vì ngôi vị hoàng đế ngay cả thân sinh tỷ tỷ đều không buông tha, huống chi ngươi đã là vương gia, dưới một người trên vạn người, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?
Cung nữ kia dường như cũng biết việc này mang tính trọng đại, không dám cố ý trả lời bừa bãi, ngược lại rất nghiêm túc suy nghĩ một hồi, mới cẩn thận mở miệng: “Ở không lâu lắm thì lập tức đi, vương gia nói thái nữ điện hạ đã ngủ, căn dặn các nô tỳ ở phía ngoài phòng coi chừng, đừng cho người quấy nhiễu thái nữ, một lúc sau nô tỳ có tiến vào liếc mắt nhìn, thái nữ đang ngủ thật, nô tỳ liền đứng gác ở bên ngoài, ai ngờ, ai ngờ lúc hừng đông thì…….."
Cung nữ kia nhớ tới thái nữ điện hạ chết thảm, nước mắt lại không tự ch củ được rơi xuống, Mộc Thanh Dao thở dài, đôi mài tinh tế nhẹ chau lại, xem ra xác thực Cơ vương gia có hiềm nghi lớn nhất.
“Trước khi gặp chuyện không may, trong phòng ngủ có tiếng động gì vang ra hay không?"
“Có, giống như có vật gì đụng chạm nhau vậy, nhưng lúc thái nữ nóng giận thường xuyên quăng ngã đồ vật, vì thế các nô tỳ không có vào quấy rầy" cung nữ có nề có nếp nói.
“Bản cung lại hỏi các ngươi, hoàng quá nữ có phải muốn đến hoàng cung hay không?"
Lời vừa nói ra, hai cung nữ rõ ràng bị dọa, rút lui một bước, thân thể khẽ run, hai người ôm nhau, không biết nói cái gì cho phải, Mộc Thanh Dao nhu hòa trấn an các nàng: “Không có việc gì, bản cung chỉ là muốn hỏi các ngươi sự tình chân tướng mà thôi."
“Dạ, đêm hôm kia thái nữ đả thương hai nội thị canh giữ cửa đầu hổ, chạy vào trong hoàng cung, muốn đi, muốn đi…"
Đại cung nữ nói đến đây thì dừng lại, lấy mắt liếc trộm Huyền đế, hoàng thái nữ đến Huyền Nguyệt quốc chính là vì muốn nhìn thấy phong tư cuản Huyền đế, lần đầu tiên thấy Huyền đế liền thích, cho rằng trong thiên hạ nam nhân có năng lực làm nàng rung động, chỉ có hắn, vì thế chuẩn bị đêm đến đi Lưu Ly cung, đưa người dâng tới cửa, nhưng ai biết sẽ gặp phải kẻ thích chõ mũi vào chuyện người khác Nam An vương gia, hai người đánh nhau, kết quả hiển nhiên An vương võ công lợi hại, đem hoàng thái nữ áp giải về Biệt cung.
“Nàng muốn làm gì?"
Trên mặt Mộ Dung Lưu Tôn các đường nét giống như được điêu khắc tinh mỹ, lông mài hẹp dài trên đôi mắt mê hoặc tâm hồn người khác, ánh mắt sâu không lường được, lúc này lóe lên giá lạnh kêu ngạo, sự tối tăm nhè nhẹ trải rộng trong đó, không nghĩ tới hoàng quá nữ kia lại lớn mật như thế, nàng ban đêm xông vào hoàng cung, ý muốn làm gì? Quan trọng nhất là không nghĩ tới hoàng cung còn có bực này sơ hở, từ giờ hắn không cho phép phát sinh sai lầm nữa, xem ra phải sai thêm nhân thủ, nội thị vô dụng như vậy, còn có thể làm cái gì? Sát khí thị máu lạnh lẽo tàn bạo lan tỏa ở trong tiểu bạch ngọc của Lăng Ba đình, hai cung nữ vừa nhìn Huyền đế bão nổi, run rẩy ngày càng lợi hại hơn, một câu nói cũng nói không nên lời.
Mộc Thanh Dao vươn tay nắm bàn tay to của Mộ Dung Lưu Tôn một chút, dòng khí lưu ấm áp thấm ướt lòng bàn tay của hắn, làm dịu đi sự tàn bạo lạnh lùng trong lòng hắn, nỗi lòng đã an định lại.
“Có phải muốn ban đêm xông vào Lưu Ly cung hay không, nhưng trên đường đã gặp phải Nam An vương, hoàng thái nữ cùng Nam An vương đã xảy ra xung đột."
“Dạ, hoàng hậu nương nương." Hai cung nữ ùm một tiếng quỳ xuống đất, không nghĩ tới chưa nói rõ ràng chân tướng, Nam An vương gia quả nhiên đem sự thật bẩm báo với hoàng hậu nương nương: “Hoàng hậu nương nương anh minh, đúng vậy, bởi vì thái nữ điện hạ thích Huyền đế, vì thế đả thương nội thị, muốn ban đêm xong vào Lưu Ly cung, muốn biết Huyền đế đối với nàng có tình ý hay không."
Cung nữ kia nói đến đây, lại ngước mắt liếc nhìn về phía Huyền đế, chỉ tiếc hoàng thượng vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, đáy mắt băng hàn, cũng không có một điểm thương hương tiếc ngọc, xem ra Huyền đế đối thái nữ điện hạ một chút ý tứ cũng không có, thương cảm nàng tự mình đa tình còn không công đem tặng tính mạng.
“Thế nhưng chưa có tiến cung, đã đụng phải An vương gia, hắn liếc mắt một cái đã nhận ra thái nữ điện hạ, hai người liền xảy ra xung đột, Nam An vương dẫn một bang thị vệ, bắt thái nữ, cuối cùng theo cửa đầu hổ đem chúng ta đuổi về Biệt cung, ai biết, ai biết thái nữ điện hạ lúc trời vừa sáng liền trúng độc thủ chết thảm."
“Như vậy Cơ vương gia là khi các ngươi trở về mới vào phòng ngủ của hoàng thái nữ sao?"
“Đúng vậy, lúc chúng ta trở về, Cơ vương gia đã đứng chờ ở đó, nhìn thái nữ tâm tình không tốt, liền tiến vào phòng ngủ khuyên giải an ủi một phen, chúng ta tất cả đều lui ra, về sau thái nữ bị Cơ vương gia khuyên can được, liền đi ngủ."
Hai người cung nữ này trãi qua cuộc sống nhiều năm ở trong cung, tâm tư hơi linh hoạt, nghe hoàng hậu nương nương vẫn hỏi các nàng chuyện của Cơ vương gia, lập tức sắc mặt tái nhợt, khóe môi phát ra tiếng ô, mở to mắt mang vẻ khó có thể tin, cái chết của thái nữ điện hạ tử sẽ không liên quan tới Cơ vương gia chứ?
Mộc Thanh Dao nhìn thần sắc các nàng, tựa hồ như đã biết những thứ gì, sắc mặt yếu ớt bao phủ một tầng sương lạnh, trầm giọng mở miệng.
“Không tệ, thái nữ điện hạ của các ngươi, rất khả năng bị Cơ vương gia giết, bởi vì Cơ vương gia đối với ngôi vị hoàng đế luôn khát vọng, các ngươi có muốn vì thái nữ điện hạ mà báo thù hay không?"
Mộc Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, hai cung nữ triệt để sợ đến choáng váng, Cơ vương gia cùng thái nữ điện hạ cảm tình vẫn rất tốt, thái nữ điện hạ rất nhiều chuyện đều cùng Cơ vương gia thương lượng, hiện tại hoàng hậu nương nương lại nói Cơ vương gia giết thái nữ điện hạ, nhưng sao lại như thế được, hai cung nữ chỉ cảm thấy quanh mình đều là hơi thở âm u, lạnh lẽo như có dòng nước chảy ở trên người, tại sao phải như vậy a, quả nhiên là Cơ vương gia giết thái nữ điện hạ, tuy rằng các nàng muốn kháng nghị, nhưng tỉ mỉ nhớ lại, thật đúng là có thể tìm ra sơ hở, giống như Đan Phượng quốc đi sứ lần này, vốn là do thừa tướng đại nhân tới, nhưng Cơ vương gia hết lần này tới lần khác kích thích thái nữ điện hạ tự mình đi sứ, biết thái nữ điện hạ tâm cao khí ngạo, còn có tình cảm với Huyền đế tuấn mỹ bất phàm, cuối cùng thái nữ điện hạ tâm động, mới có thể đi sứ Huyền Nguyệt.
Tác giả :
Ngô Tiếu Tiếu