Thiên Giới Hoàng Hậu
Chương 69-6
“Kẻ giết người phải đền mạng, bản cung biết rõ điểm này, các ngươi yên tâm đi, hoàng thượng Huyền Nguyệt quốc sẽ cho hoàng thái nữ một câu trả lời thỏa đáng, hiện tại bản cung muốn bái tế hoàng thái nữ, các ngươi đều lui ra ngoài đi, để cho bản cung đơn độc ở đây một lúc."
“Nương nương!"
Mai Tâm kêu một tiếng, chủ tử lại muốn một mình ở tại chỗ này, trong phòng ngủ này hoàng thái nữ điện hạ vừa mới chết, nàng cảm giác được từng trận gió âm khí, hình như có đôi mắt núp trong bóng tối rình coi các nàng, làm cho người ta sởn tóc gáy, chủ tử chẳng lẽ không cảm giác được sao?
Mạc Sầu cũng không suy nghĩ thêm gì, bởi vì nàng biết chủ tử muốn tìm ra điều gì đó để lộ ra chân tướng, lập tức khom người lĩnh mệnh: “Dạ, nương nương."
Hai cung nữ kia nhất thời không biết phải làm sao, Mạc Sầu bèn đem các nàng đưa ra ngoài, đi tới trước cửa, quét mắt liếc nhìn Bắc Tân vương một cái, đạm nhiên mở miệng: “Bắc tân vương xin mời, nương nương muốn một người ở lại."
“Phải, bản vương xin cáo lui."
Đoàn người rời khỏi phòng ngủ, đứng ở trước cửa…
Ánh dương quang ấm áp xuyên thấu qua tầng màn mỏng, rơi vào trong phòng ngủ, bức rèm che nhẹ lay động, trên màn lụa màu lam của băng hồ, một ít đồng tiền chiếu ra tia sáng chói mắt, trong phòng ngủ, đầy rẫy các rương hòm, đều mang màu vàng.
Cảnh vật như cũ, giai nhân đã hương tiêu ngọc vẫn không còn ở đây, thật ra là người phương nào gây nên chuyện này?
Mộc Thanh Dao nghĩ đến buổi tối hôm qua nhìn thấy nữ nhân kia, cao ngạo, đường hoàng, đối bất cứ chuyện gì vật gì đều liều lĩnh, nàng ta tuy rằng trêu chọc nàng, nhưng ở Huyền Nguyệt quốc sợ rằng không có cừu nhân khác, như vậy là người nào lại giết nàng như vậy?
Trong không khí mang một loại nhàn nhạt hương vị, là Mê Điệt hương đặc sản Đan Phượng quốc, loại hương vị này dùng để nâng cao tinh thần, là hàng cao cấp khó tìm.
Mộc Thanh Dao ôm quyền đối diện giữa không trung nói chuyện: “Có chỗ nào đắc tội, mong rằng bao dung, nếu như ngươi thực sự không cam lòng bị người giết chết, xin lưu lại ít chứng cứ để biết rõ chân tướng."
Tuy rằng hôm qua hoàng thái nữ vẫn nhằm vào nàng, làm cho người ta rất dễ giận, thế nhưng người đã chết ân oán cũng không còn, nàng đối vong hồn chết đi, tuyệt đối nên tôn trọng, mỗi một vong hồn đều là sạch sẽ.
Phòng ngủ rất sạch sẽ, hiển nhiên đã bị người quét dọn qua, khắp mỗi ngõ ngách, mỗi một chỗ khe hở, đều bị người thu dọn sạch sẽ, Mộc Thanh Dao trong lòng ý nghĩ càng ngày càng rõ ràng, có thể đi vào đến phòng ngủ quét tước chỉ có cung nữ Đan Phượng quốc, ngay cả cung phụ của Huyền Nguyệt nếu không có ý chỉ cũng không thể tùy tiện đi vào, như vậy ai có quyền lực chỉ thị cung nữ Đan Phượng quốc đây, đáp án không cần nói cũng biết, nghĩ đến bởi vì một ngôi vị hoàng đế, lại làm cho thân tình như nước với lửa, Mộc Thanh Dao chỉ cảm thấy lòng lạnh đi, hoàng thất thật là đáng sợ.
Nếu là nàng ta gây nên, như vậy vì sao còn có người chứng minh, Nam An vương từ trong phòng ngủ đi ra, trên tay hoàng thái nữ còn có tùy thân ngọc bội của Nam An vương, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ nàng ta có đồng lõa, hiện tại có hai điểm cần điều tra rõ, một, chứng cứ để hung thủ đưa người vào chỗ chết, hai, ai là kẻ đồng lõa, người từ trong phòng ngủ của hoàng thái nữ đi ra là ai?
Mộc Thanh Dao cẩn thận tỉ mỉ tìm kiếm, hi vọng tìm được một điểm chứng cứ có lợi, nhưng lại không có gì cả, con ngươi hiện lên ánh sáng u ám, đứng thẳng người thở dài, xem ra hung thủ rất cẩn thận, hơn nữa cổ đại cũng không có nghiệm chứng dấu vân tay gì đó,vết tích biểu hiện ra được trên cơ bản đã bị xóa bỏ, chẳng lẽ nàng thực sự không công mà rời đi, ánh mắt tùy ý quét qua chỗ ghế ngồi, chỗ đặt ghế dựa trong phòng ngủ này tựa hồ không hợp với lẽ thường, Mộc Thanh Dao liền đi đến trước chiếc ghế, cái ghế này nhìn sơ qua cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu cẩn thận tỉ mỉ quan sát, nhìn trọn bộ bàn ghế trong phòng ngủ này, đều do gỗ hoàng lê chế tạo mà thành, nhưng chỉ có cái ghế này là làm bằng gỗ sam bình thường, tuy rằng đã bị phủ lên màu đỏ thắm của nước sơn, cùng màu sắc với những món đồ khác trong phòng ngủ.
Thế nhưng nơi này chính là Biệt cung, dùng để chiêu đãi khách nhân trân quý, làm sao có thể xảy ra chuyện sai lầm thế này, chỉ có một giải thích duy nhất, cái ghế này là từ nơi khác lấy tới, nếu như chứng minh cái ghế này đến từ chỗ khác, thì chứng minh đêm hôm đó có người khác đã tới phòng ngủ này, thân là thiếp thân cung nữ của hoàng thái nữ, hai cung nữ kia nhất định biết chuyện này.
Mộc Thanh Dao ngồi xổm người xuống, chậm rãi đánh giá cái ghế, bỗng nhiên có một chỗ khác lạ hấp dẫn nàng, nghiêm túc nhìn sang, nếu như không thật chăm chú cẩn thận nhìn, căn bản sẽ nhận không rõ lắm, phía sau lưng của ghế dựa có dấu nước sơn đỏ mới, như vậy ở chỗ này từng bị bể tróc một chút, bởi vì theo lẽ thường, nếu bên ngoài bị hư hỏng, tất nhiên hiện ra màu gỗ trắng bên trong, hung thủ sợ lộ ra kẽ hở, vì thế đã sơn thêm một lớp sơn đỏ lên, nhưng bởi vì sơn sau, nên hai màu sơn sẽ có chênh lệch, thế nhưng ai lại đi để ý một cái ghế, mà còn là một nơi nhỏ như vậy trên ghế? (TT: ta edit xong đoạn này mém xỉu, lời lẽ trùng lập quanh co lòng vòng của bản convert ko đâu ra đâu cả làm hoa cả mắt)
Mộc Thanh Dao cười nhạt đứng lên, quanh thân che đậy sự hào hứng như muốn bay lên, ông trời không phụ lòng người a.
Cơ Phượng, bản cung sẽ bắt hung thủ cho ngươi.
Mộc Thanh Dao ngẩng đầu quét mắt liếc nhìn phòng ngủ một cái, lạnh lùng lên tiếng: “Người đâu."
“Nương nương!"
Mai Tâm kêu một tiếng, chủ tử lại muốn một mình ở tại chỗ này, trong phòng ngủ này hoàng thái nữ điện hạ vừa mới chết, nàng cảm giác được từng trận gió âm khí, hình như có đôi mắt núp trong bóng tối rình coi các nàng, làm cho người ta sởn tóc gáy, chủ tử chẳng lẽ không cảm giác được sao?
Mạc Sầu cũng không suy nghĩ thêm gì, bởi vì nàng biết chủ tử muốn tìm ra điều gì đó để lộ ra chân tướng, lập tức khom người lĩnh mệnh: “Dạ, nương nương."
Hai cung nữ kia nhất thời không biết phải làm sao, Mạc Sầu bèn đem các nàng đưa ra ngoài, đi tới trước cửa, quét mắt liếc nhìn Bắc Tân vương một cái, đạm nhiên mở miệng: “Bắc tân vương xin mời, nương nương muốn một người ở lại."
“Phải, bản vương xin cáo lui."
Đoàn người rời khỏi phòng ngủ, đứng ở trước cửa…
Ánh dương quang ấm áp xuyên thấu qua tầng màn mỏng, rơi vào trong phòng ngủ, bức rèm che nhẹ lay động, trên màn lụa màu lam của băng hồ, một ít đồng tiền chiếu ra tia sáng chói mắt, trong phòng ngủ, đầy rẫy các rương hòm, đều mang màu vàng.
Cảnh vật như cũ, giai nhân đã hương tiêu ngọc vẫn không còn ở đây, thật ra là người phương nào gây nên chuyện này?
Mộc Thanh Dao nghĩ đến buổi tối hôm qua nhìn thấy nữ nhân kia, cao ngạo, đường hoàng, đối bất cứ chuyện gì vật gì đều liều lĩnh, nàng ta tuy rằng trêu chọc nàng, nhưng ở Huyền Nguyệt quốc sợ rằng không có cừu nhân khác, như vậy là người nào lại giết nàng như vậy?
Trong không khí mang một loại nhàn nhạt hương vị, là Mê Điệt hương đặc sản Đan Phượng quốc, loại hương vị này dùng để nâng cao tinh thần, là hàng cao cấp khó tìm.
Mộc Thanh Dao ôm quyền đối diện giữa không trung nói chuyện: “Có chỗ nào đắc tội, mong rằng bao dung, nếu như ngươi thực sự không cam lòng bị người giết chết, xin lưu lại ít chứng cứ để biết rõ chân tướng."
Tuy rằng hôm qua hoàng thái nữ vẫn nhằm vào nàng, làm cho người ta rất dễ giận, thế nhưng người đã chết ân oán cũng không còn, nàng đối vong hồn chết đi, tuyệt đối nên tôn trọng, mỗi một vong hồn đều là sạch sẽ.
Phòng ngủ rất sạch sẽ, hiển nhiên đã bị người quét dọn qua, khắp mỗi ngõ ngách, mỗi một chỗ khe hở, đều bị người thu dọn sạch sẽ, Mộc Thanh Dao trong lòng ý nghĩ càng ngày càng rõ ràng, có thể đi vào đến phòng ngủ quét tước chỉ có cung nữ Đan Phượng quốc, ngay cả cung phụ của Huyền Nguyệt nếu không có ý chỉ cũng không thể tùy tiện đi vào, như vậy ai có quyền lực chỉ thị cung nữ Đan Phượng quốc đây, đáp án không cần nói cũng biết, nghĩ đến bởi vì một ngôi vị hoàng đế, lại làm cho thân tình như nước với lửa, Mộc Thanh Dao chỉ cảm thấy lòng lạnh đi, hoàng thất thật là đáng sợ.
Nếu là nàng ta gây nên, như vậy vì sao còn có người chứng minh, Nam An vương từ trong phòng ngủ đi ra, trên tay hoàng thái nữ còn có tùy thân ngọc bội của Nam An vương, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ nàng ta có đồng lõa, hiện tại có hai điểm cần điều tra rõ, một, chứng cứ để hung thủ đưa người vào chỗ chết, hai, ai là kẻ đồng lõa, người từ trong phòng ngủ của hoàng thái nữ đi ra là ai?
Mộc Thanh Dao cẩn thận tỉ mỉ tìm kiếm, hi vọng tìm được một điểm chứng cứ có lợi, nhưng lại không có gì cả, con ngươi hiện lên ánh sáng u ám, đứng thẳng người thở dài, xem ra hung thủ rất cẩn thận, hơn nữa cổ đại cũng không có nghiệm chứng dấu vân tay gì đó,vết tích biểu hiện ra được trên cơ bản đã bị xóa bỏ, chẳng lẽ nàng thực sự không công mà rời đi, ánh mắt tùy ý quét qua chỗ ghế ngồi, chỗ đặt ghế dựa trong phòng ngủ này tựa hồ không hợp với lẽ thường, Mộc Thanh Dao liền đi đến trước chiếc ghế, cái ghế này nhìn sơ qua cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu cẩn thận tỉ mỉ quan sát, nhìn trọn bộ bàn ghế trong phòng ngủ này, đều do gỗ hoàng lê chế tạo mà thành, nhưng chỉ có cái ghế này là làm bằng gỗ sam bình thường, tuy rằng đã bị phủ lên màu đỏ thắm của nước sơn, cùng màu sắc với những món đồ khác trong phòng ngủ.
Thế nhưng nơi này chính là Biệt cung, dùng để chiêu đãi khách nhân trân quý, làm sao có thể xảy ra chuyện sai lầm thế này, chỉ có một giải thích duy nhất, cái ghế này là từ nơi khác lấy tới, nếu như chứng minh cái ghế này đến từ chỗ khác, thì chứng minh đêm hôm đó có người khác đã tới phòng ngủ này, thân là thiếp thân cung nữ của hoàng thái nữ, hai cung nữ kia nhất định biết chuyện này.
Mộc Thanh Dao ngồi xổm người xuống, chậm rãi đánh giá cái ghế, bỗng nhiên có một chỗ khác lạ hấp dẫn nàng, nghiêm túc nhìn sang, nếu như không thật chăm chú cẩn thận nhìn, căn bản sẽ nhận không rõ lắm, phía sau lưng của ghế dựa có dấu nước sơn đỏ mới, như vậy ở chỗ này từng bị bể tróc một chút, bởi vì theo lẽ thường, nếu bên ngoài bị hư hỏng, tất nhiên hiện ra màu gỗ trắng bên trong, hung thủ sợ lộ ra kẽ hở, vì thế đã sơn thêm một lớp sơn đỏ lên, nhưng bởi vì sơn sau, nên hai màu sơn sẽ có chênh lệch, thế nhưng ai lại đi để ý một cái ghế, mà còn là một nơi nhỏ như vậy trên ghế? (TT: ta edit xong đoạn này mém xỉu, lời lẽ trùng lập quanh co lòng vòng của bản convert ko đâu ra đâu cả làm hoa cả mắt)
Mộc Thanh Dao cười nhạt đứng lên, quanh thân che đậy sự hào hứng như muốn bay lên, ông trời không phụ lòng người a.
Cơ Phượng, bản cung sẽ bắt hung thủ cho ngươi.
Mộc Thanh Dao ngẩng đầu quét mắt liếc nhìn phòng ngủ một cái, lạnh lùng lên tiếng: “Người đâu."
Tác giả :
Ngô Tiếu Tiếu