Thiên Giới Hoàng Hậu
Chương 69-5
“Không dám, Cơ vương gia xin hãy nén bi thương."
Mộ Dung Lưu Tôn thanh âm mang theo tức giận rét lạnh bị ức chế kèm nén, nếu quả thật trong chuyện này Cơ vương gia đã động tay động chân ngầm hãm hại Nam An vương, vậy thì đừng trách hắn trở mặt vô tình.
“Người đến, hồi cung."
“Cung tiễn Huyền đế." Cơ Tuyết thở dài một hơi, chậm rãi dẫn đám người Đan Phượng quốc cúi đầu tiễn Đế hậu, Mộc Thanh Dao khóe mắt vẫn không rời khỏi trên người Cơ Tuyết, vừa rồi rõ ràng Cơ Tuyết đã thở dài một hơi, động tác này cùng với vấn đề hiện tại nàng ta đối mặt rất không phù hợp, rốt cuộc nàng ấy biết được bao nhiêu chuyện này, hoặc tham gia bao nhiêu trong án mạng?
Mộc Thanh Dao ánh mắt u ám xuống, chậm rãi mở miệng: “Chờ một chút."
Thanh âm lạnh lẽo tiêu điềucủa nàng vừa vang lên, Cơ Tuyết chỉ cảm thấy trong lòng có một cái gì đó buộc thật chặt, nữ nhân này muốn làm gì? Ngước mắt cố gắng tự trấn định để nhìn Mộc Thanh Dao, chỉ thấy ánh sáng trí tuệ lưu chuyển trong đó, nữ nhân này nhìn nàng bằng ánh mắt trong suốt, mà Huyền đế thân hình cao lớn đứng ở bên người nàng ta khẽ cao mài một chút, vô cùng kinh ngạc mở miệng.
“Dao nhi có chuyện gì?"
“Hoàng thượng, thần thiếp muốn đến phòng ngủ của hoàng thái nữ bái tế một chút, bởi vì hôm qua hoàng thái nữ cố tình muốn cho thần thiếp ở trước mặt mọi người biểu diễn tài nghệ với nhau, đáng tiếc thần thiếp không thể đáp ứng được nguyện vọng của nàng, nên hôm nay muốn đi bái tế một chút."
Mộc thanh dao một ngụm một tiếng thần thiếp, nói xong bản thân mình cũng muốn nôn, sợ sẽ nhanh chóng ói ra, bất quá sắc mặt vẫn đạm mạc như băng, đứng ở bên người nàng Huyền đế lập tức biết nàng muốn làm gì, nhất định là Thanh Dao muốn đi hiện trường một lần nữa tra một chút xem có phát hiện manh mối không, điều này cũng tốt, nói không chừng có thể tìm ra chân tướng.
“Tốt, được."
Ngũ vương gia Cơ Tuyết vừa nghe, sắc mặt khẽ biến một cái, đôi mắt u ám đi, khóe miệng co quắp lại, vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Hoàng hậu nương nương là thiên kim quý thể, trăm ngàn lần không thể tiến vào phòng ngủ, Cơ Tuyết thay tỷ tỷ tạ ơn tâm ý của hoàng hậu nương nương."
Đáng tiếc Huyền đế căn bản không để ý tới nàng, hắn chỉ muốn tìm ra chứng cứ có hiệu lực, chứng minh Nam An vương không có động thủ giết hoàng thái nữ, bằng không phải đem Nam An vương giao đi, nếu không hai nước sẽ phát sinh chiến sự, đến lúc đó chỉ có lợi cho năm nước khác mà thôi, loại chuyện này hắn tuyệt đối sẽ không để cho nó xảy ra.
“Bắc Tân vương, ngươi lập tức đi cùng hoàng hậu bái tế vong hồn hoàng thái nữ, nếu nàng ấy trên trời có linh thiêng cũng cảm thấy an ủi."
“Dạ, hoàng thượng, " Bắc Tân vương nho nhã lễ độ lĩnh mệnh, khóe môi nở nụ cười ôn nhuận như nước, con ngươi trong suốt nhìn phía Mộc Thanh Dao, khom người mở miệng: “Hoàng hậu nương nương mời."
“Bắc Tân vương, mời."
Bắc Tân vương Mộ Dung Lưu Mạch đi đằng trước dẫn đường, Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu còn có Mai Tâm theo phía sau đến phòng ngủ của hoàng thái nữ đã chết, cũng chính là hiện trường đầu tiên của vụ án này.
Mộ Dung Lưu Tôn theo sát phía sau để đi ra khỏi đại điện, trên đại điện thoáng cái lặng ngắt như tờ, vương gia Cơ Tuyết sắc mặt xấu xí đến cực điểm, đôi mắt âm trầm lạnh lẽo nhìn quan tài màu đen ở giữa đại điện, không khí càng thêm tiêu điều vắng vẻ, nữ nhân kia đã phát hiện cái gì? Hay là muốn tìm ra cái gì, nàng nhất định phải càng thêm dè dặt cẩn thận mới được.
Ở hành lang, Bắc Tân vương cử chỉ ưu nhã dẫn đường ở phía trước, Mộc Thanh Dao theo sát phía sau hắn, hướng phòng ngủ của hoàng thái nữ mà đi.
Trên xà nhà có khắc chạm một bức tranh đôi hồ điệp sinh động như huy, ở ngoài lan can trồng các loại chuối tây đủ màu, hoa viên ở xa xa khoe đủ màu sắc tím ngàn hồng, lúc này nhiều loại hoa đã bắt đầu tàn úa, chậm rãi mất đi những tia vinh quang cuối cùng, trở nên hờ hửng tiêu điều.
Mộc Thanh Dao thu hồi tầm mắt, dửng dưng liếc mắt nhìn bóng dáng cao lớn phía trước, bóng dáng gầy yếu kia, áo trắng nhẹ nhàng bay lắc lư, ngay cả thân thể đơn bạc nó cũng không bao bọc được, Mộc Thanh Dao trong băng lãnh cũng hòa hoãn một ít, hiện tại nàng đã biết người tập kích nàng đêm căn bản không phải Bắc Tân vương, cho nên nàng không có lý do gì đối với hắn ôm mối hận lớn như vậy.
“Bắc Tân vương cực khổ."
Thanh âm nhẹ nhàng của nàng vang lên, thân hình phía trước dừng lại một chút, cuối cùng chậm rãi mở miệng: “Đây là nghĩa vụ bản vương cần phải làm, có thể vì nước tận hết sức mình là phúc khí của bản vương."
Giờ khắc này, Mộc Thanh Dao tin tưởng những lời hắn nói, Bắc Tân vương cũng không có lý do gì giết hoàng thái nữ, dẫn đến hai nước chiến hỏa, mà để cho người khác được lợi, hắn cũng không phải cái loại người ngu ngốc vô năng, ngược lại hắn rất khôn khéo, ẩn giấu càng sâu, hơn nữa trong lồng đầy mưu lược sợ rằng so với đương kim hoàng thượng không kém bao nhiêu…
Loại trừ đi Nam An vương, Bắc Tân vương, như vậy lúc này kẻ có khả năng nhất đối hoàng thái nữ động thủ chỉ còn lại lục quốc sứ thần cùng vương gia Cơ Tuyết.
Mộc Thanh Dao mi tâm nhảy lên, phạm vi càng ngày càng thu hẹp, như vậy so với lúc trước sẽ dễ dàng tra xét hơn, nàng cũng không tin hung thủ không để lại một điểm vết tích nào.
Đoàn người đi qua hàng lang thật dài, vòng một góc ngoặc, đã đến nhà chính nơi hoàng thái nữ ăn ở và bắt đầu cuộc sống hàng ngày, lúc này ngoài cửa nhà chính đứng thẳng mấy người cung nữ, cẩn thận từng li từng tí đứng hầu, nhìn thấy đoàn người đi tới, mấy người cung nữ sợ hãi kêu một tiếng: “Bắc Tân vương gia."
Bắc Tân vương gật đầu một cái, khóe môi nhất câu, ôn hòa mở miệng: “Đây là hoàng hậu nương nương, muốn bái tế vong hồn hoàng thái nữ điện hạ."
“Tham kiến hoàng hậu nương nương, " mấy người cung nữ mặc dù là người trong cung Huyền Nguyệt quốc, nhưng người Biệt cung bên này vĩnh viễn không có khả năng trở thành người hầu ở hoàng cung, vì thế những người này cũng không biết vị nữ tử hoa lệ lành lạnh bức người trước mắt lại là hoàng hậu nương nương mới vừa đại hôn, lập tức hoảng sợ quỳ xuống thỉnh an.
Mộc Thanh Dao khoát tay chặn lại, lạnh lùng lên tiếng: “Đứng lên đi, bản cung muốn bái tế vong hồn của hoàng thái nữ điện hạ."
“Dạ, hoàng hậu nương nương."
Vài người cấp tốc đứng dậy, có người tiến lên một bước nhấc bức rèm che, một gian sương phòng ở phía đông chính là phòng ngủ của hoàng thái nữ điện hạ.
Trong phòng ngủ, bình phong ngọc lưu ly sinh động như huy, bốn góc đều treo đèn cung đình, hoa lệ bất phàm, trong phòng ngủ lúc này đứng thẳng hai cung nữ mặc y phục khác lạ, hai người cung nữ này Mộc Thanh Dao biết, chính là thiếp thân cung nữ của hoàng thái nữ điện hạ, chỉ thấy ánh mắt các nàng hồng hồng, tuyệt vọng đứng yên lặng bên cạnh giường, vừa nghe được có tiếng bước chân vang lên, chợt vui mừng kêu lên: “Thái nữ điện hạ, ngươi đã trở về?"
Nét mặt vui mừng vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi đẹp lành lạnh của Mộc Thanh Dao lập tức thu lại, giật mình, khẽ cắn môi, chậm rãi quỳ xuống: “Tham kiến hoàng hậu nương nương."
Mộc Thanh Dao nhìn hai tiểu nha đầu mang vẻ mặt thương tâm, cũng là nha đầu thật tình, chậm rãi vươn tay nâng dậy các nàng: “Đứng lên đi, các ngươi không ở đại điện thượng cùng hoàng thái nữ điện hạ, ở chỗ này làm cái gì?"
“Bọn nô tỳ vốn muốn theo thái nữ điện hạ cùng đi, thế nhưng hung phạm còn chưa đem ra công lý, bọn nô tỳ không cam lòng, xin hoàng hậu nương nương làm chủ cho bọn nô tỳ."
Hai cung nữ khóc thành một đoàn, tuy rằng hôm qua thái nữ điện hạ cùng hoàng hậu nương nương châm ngòi tranh đấu, còn làm hại thái nữ điện hạ mất đi uy nghi, thế nhưng trực giác nói, các nàng nên tin nữ nhân trước mắt, trong mắt của nàng ta rõ ràng thấu triệt sáng bóng.
Mộ Dung Lưu Tôn thanh âm mang theo tức giận rét lạnh bị ức chế kèm nén, nếu quả thật trong chuyện này Cơ vương gia đã động tay động chân ngầm hãm hại Nam An vương, vậy thì đừng trách hắn trở mặt vô tình.
“Người đến, hồi cung."
“Cung tiễn Huyền đế." Cơ Tuyết thở dài một hơi, chậm rãi dẫn đám người Đan Phượng quốc cúi đầu tiễn Đế hậu, Mộc Thanh Dao khóe mắt vẫn không rời khỏi trên người Cơ Tuyết, vừa rồi rõ ràng Cơ Tuyết đã thở dài một hơi, động tác này cùng với vấn đề hiện tại nàng ta đối mặt rất không phù hợp, rốt cuộc nàng ấy biết được bao nhiêu chuyện này, hoặc tham gia bao nhiêu trong án mạng?
Mộc Thanh Dao ánh mắt u ám xuống, chậm rãi mở miệng: “Chờ một chút."
Thanh âm lạnh lẽo tiêu điềucủa nàng vừa vang lên, Cơ Tuyết chỉ cảm thấy trong lòng có một cái gì đó buộc thật chặt, nữ nhân này muốn làm gì? Ngước mắt cố gắng tự trấn định để nhìn Mộc Thanh Dao, chỉ thấy ánh sáng trí tuệ lưu chuyển trong đó, nữ nhân này nhìn nàng bằng ánh mắt trong suốt, mà Huyền đế thân hình cao lớn đứng ở bên người nàng ta khẽ cao mài một chút, vô cùng kinh ngạc mở miệng.
“Dao nhi có chuyện gì?"
“Hoàng thượng, thần thiếp muốn đến phòng ngủ của hoàng thái nữ bái tế một chút, bởi vì hôm qua hoàng thái nữ cố tình muốn cho thần thiếp ở trước mặt mọi người biểu diễn tài nghệ với nhau, đáng tiếc thần thiếp không thể đáp ứng được nguyện vọng của nàng, nên hôm nay muốn đi bái tế một chút."
Mộc thanh dao một ngụm một tiếng thần thiếp, nói xong bản thân mình cũng muốn nôn, sợ sẽ nhanh chóng ói ra, bất quá sắc mặt vẫn đạm mạc như băng, đứng ở bên người nàng Huyền đế lập tức biết nàng muốn làm gì, nhất định là Thanh Dao muốn đi hiện trường một lần nữa tra một chút xem có phát hiện manh mối không, điều này cũng tốt, nói không chừng có thể tìm ra chân tướng.
“Tốt, được."
Ngũ vương gia Cơ Tuyết vừa nghe, sắc mặt khẽ biến một cái, đôi mắt u ám đi, khóe miệng co quắp lại, vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Hoàng hậu nương nương là thiên kim quý thể, trăm ngàn lần không thể tiến vào phòng ngủ, Cơ Tuyết thay tỷ tỷ tạ ơn tâm ý của hoàng hậu nương nương."
Đáng tiếc Huyền đế căn bản không để ý tới nàng, hắn chỉ muốn tìm ra chứng cứ có hiệu lực, chứng minh Nam An vương không có động thủ giết hoàng thái nữ, bằng không phải đem Nam An vương giao đi, nếu không hai nước sẽ phát sinh chiến sự, đến lúc đó chỉ có lợi cho năm nước khác mà thôi, loại chuyện này hắn tuyệt đối sẽ không để cho nó xảy ra.
“Bắc Tân vương, ngươi lập tức đi cùng hoàng hậu bái tế vong hồn hoàng thái nữ, nếu nàng ấy trên trời có linh thiêng cũng cảm thấy an ủi."
“Dạ, hoàng thượng, " Bắc Tân vương nho nhã lễ độ lĩnh mệnh, khóe môi nở nụ cười ôn nhuận như nước, con ngươi trong suốt nhìn phía Mộc Thanh Dao, khom người mở miệng: “Hoàng hậu nương nương mời."
“Bắc Tân vương, mời."
Bắc Tân vương Mộ Dung Lưu Mạch đi đằng trước dẫn đường, Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu còn có Mai Tâm theo phía sau đến phòng ngủ của hoàng thái nữ đã chết, cũng chính là hiện trường đầu tiên của vụ án này.
Mộ Dung Lưu Tôn theo sát phía sau để đi ra khỏi đại điện, trên đại điện thoáng cái lặng ngắt như tờ, vương gia Cơ Tuyết sắc mặt xấu xí đến cực điểm, đôi mắt âm trầm lạnh lẽo nhìn quan tài màu đen ở giữa đại điện, không khí càng thêm tiêu điều vắng vẻ, nữ nhân kia đã phát hiện cái gì? Hay là muốn tìm ra cái gì, nàng nhất định phải càng thêm dè dặt cẩn thận mới được.
Ở hành lang, Bắc Tân vương cử chỉ ưu nhã dẫn đường ở phía trước, Mộc Thanh Dao theo sát phía sau hắn, hướng phòng ngủ của hoàng thái nữ mà đi.
Trên xà nhà có khắc chạm một bức tranh đôi hồ điệp sinh động như huy, ở ngoài lan can trồng các loại chuối tây đủ màu, hoa viên ở xa xa khoe đủ màu sắc tím ngàn hồng, lúc này nhiều loại hoa đã bắt đầu tàn úa, chậm rãi mất đi những tia vinh quang cuối cùng, trở nên hờ hửng tiêu điều.
Mộc Thanh Dao thu hồi tầm mắt, dửng dưng liếc mắt nhìn bóng dáng cao lớn phía trước, bóng dáng gầy yếu kia, áo trắng nhẹ nhàng bay lắc lư, ngay cả thân thể đơn bạc nó cũng không bao bọc được, Mộc Thanh Dao trong băng lãnh cũng hòa hoãn một ít, hiện tại nàng đã biết người tập kích nàng đêm căn bản không phải Bắc Tân vương, cho nên nàng không có lý do gì đối với hắn ôm mối hận lớn như vậy.
“Bắc Tân vương cực khổ."
Thanh âm nhẹ nhàng của nàng vang lên, thân hình phía trước dừng lại một chút, cuối cùng chậm rãi mở miệng: “Đây là nghĩa vụ bản vương cần phải làm, có thể vì nước tận hết sức mình là phúc khí của bản vương."
Giờ khắc này, Mộc Thanh Dao tin tưởng những lời hắn nói, Bắc Tân vương cũng không có lý do gì giết hoàng thái nữ, dẫn đến hai nước chiến hỏa, mà để cho người khác được lợi, hắn cũng không phải cái loại người ngu ngốc vô năng, ngược lại hắn rất khôn khéo, ẩn giấu càng sâu, hơn nữa trong lồng đầy mưu lược sợ rằng so với đương kim hoàng thượng không kém bao nhiêu…
Loại trừ đi Nam An vương, Bắc Tân vương, như vậy lúc này kẻ có khả năng nhất đối hoàng thái nữ động thủ chỉ còn lại lục quốc sứ thần cùng vương gia Cơ Tuyết.
Mộc Thanh Dao mi tâm nhảy lên, phạm vi càng ngày càng thu hẹp, như vậy so với lúc trước sẽ dễ dàng tra xét hơn, nàng cũng không tin hung thủ không để lại một điểm vết tích nào.
Đoàn người đi qua hàng lang thật dài, vòng một góc ngoặc, đã đến nhà chính nơi hoàng thái nữ ăn ở và bắt đầu cuộc sống hàng ngày, lúc này ngoài cửa nhà chính đứng thẳng mấy người cung nữ, cẩn thận từng li từng tí đứng hầu, nhìn thấy đoàn người đi tới, mấy người cung nữ sợ hãi kêu một tiếng: “Bắc Tân vương gia."
Bắc Tân vương gật đầu một cái, khóe môi nhất câu, ôn hòa mở miệng: “Đây là hoàng hậu nương nương, muốn bái tế vong hồn hoàng thái nữ điện hạ."
“Tham kiến hoàng hậu nương nương, " mấy người cung nữ mặc dù là người trong cung Huyền Nguyệt quốc, nhưng người Biệt cung bên này vĩnh viễn không có khả năng trở thành người hầu ở hoàng cung, vì thế những người này cũng không biết vị nữ tử hoa lệ lành lạnh bức người trước mắt lại là hoàng hậu nương nương mới vừa đại hôn, lập tức hoảng sợ quỳ xuống thỉnh an.
Mộc Thanh Dao khoát tay chặn lại, lạnh lùng lên tiếng: “Đứng lên đi, bản cung muốn bái tế vong hồn của hoàng thái nữ điện hạ."
“Dạ, hoàng hậu nương nương."
Vài người cấp tốc đứng dậy, có người tiến lên một bước nhấc bức rèm che, một gian sương phòng ở phía đông chính là phòng ngủ của hoàng thái nữ điện hạ.
Trong phòng ngủ, bình phong ngọc lưu ly sinh động như huy, bốn góc đều treo đèn cung đình, hoa lệ bất phàm, trong phòng ngủ lúc này đứng thẳng hai cung nữ mặc y phục khác lạ, hai người cung nữ này Mộc Thanh Dao biết, chính là thiếp thân cung nữ của hoàng thái nữ điện hạ, chỉ thấy ánh mắt các nàng hồng hồng, tuyệt vọng đứng yên lặng bên cạnh giường, vừa nghe được có tiếng bước chân vang lên, chợt vui mừng kêu lên: “Thái nữ điện hạ, ngươi đã trở về?"
Nét mặt vui mừng vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi đẹp lành lạnh của Mộc Thanh Dao lập tức thu lại, giật mình, khẽ cắn môi, chậm rãi quỳ xuống: “Tham kiến hoàng hậu nương nương."
Mộc Thanh Dao nhìn hai tiểu nha đầu mang vẻ mặt thương tâm, cũng là nha đầu thật tình, chậm rãi vươn tay nâng dậy các nàng: “Đứng lên đi, các ngươi không ở đại điện thượng cùng hoàng thái nữ điện hạ, ở chỗ này làm cái gì?"
“Bọn nô tỳ vốn muốn theo thái nữ điện hạ cùng đi, thế nhưng hung phạm còn chưa đem ra công lý, bọn nô tỳ không cam lòng, xin hoàng hậu nương nương làm chủ cho bọn nô tỳ."
Hai cung nữ khóc thành một đoàn, tuy rằng hôm qua thái nữ điện hạ cùng hoàng hậu nương nương châm ngòi tranh đấu, còn làm hại thái nữ điện hạ mất đi uy nghi, thế nhưng trực giác nói, các nàng nên tin nữ nhân trước mắt, trong mắt của nàng ta rõ ràng thấu triệt sáng bóng.
Tác giả :
Ngô Tiếu Tiếu