Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 69-3

Mộc Thanh Dao cười nhạt, thật giống như hoa sen thánh khiết, đôi mài rậm không sửa mà cong, con ngươi sáng trong có thần, giống như chứa đựng những con sóng lăn tăng, cánh môi khéo léo trơn bóng no đủ, quanh thân lộ ra sự tự tin trí tuệ, nữ nhân như vậy làm cho người ta không dời mắt được.

Huyền đế Mộ Dung Lưu Tôn khóe môi khẽ mím, buông tay ra, tự nhiên mở miệng: “Trẫm đi trước Biệt cung trấn an Đan Phượng quốc Cơ vương gia, Thanh Dao theo trẫm cùng đi chứ, thuận tiện xem hiện trường một lần nữa."

“Dạ, hoàng thượng."

Mộc Thanh Dao chậm rãi lên tiếng trả lời, nếu nàng đã nhận lời của hắn, tự nhiên nên cố gắng một chút để tìm hiểu ẩn tình bên trong, phải biết rằng hắn và nàng lúc này không phải hoàng đế cùng Đế hậu, mà là bằng hữu cùng nhau kề vai chiến đấu, quan hệ từ quân thần xa lạ đi đến quen thuộc, rồi chậm rãi trở thành bằng hữu, hoàng đế không có lấy quyền thế để áp chế người, mà đưa cho nàng sự tôn trọng ngang nhau, giúp hắn một lần, được một lời hứa của hắn, đến lúc nào đó nàng có thể dùng đến.

Hai người tiếng nói vừa dứt, công chúa Mộ Dung Tinh Trúc vẫn đang nhìn ngây người vội vàng lên tiếng: “Hậu huynh, ta có thể cùng hoàng tẩu điều tra chuyện này không?"

“Không được, ngươi đi sẽ ảnh hưởng hành động của hoàng tẩu, chẳng lẽ ngươi không muốn cứu Tam hoàng huynh sao?"

Huyền đế lời nói vừa rơi xuống, Mộ Dung Tinh Trúc tự động hơi nhếch môi, hiện tại nàng thầm nghĩ giúp hoàng tẩu nhanh lên một chút cứu Tam hoàng huynh trở về, xem ra nàng vẫn là ngoan ngoãn đợi ở trong cung đi, bằng không hoàng tẩu nổi giận, không giúp hoàng huynh thì phiền toái, tiểu công chúa luôn luôn không an phận, thật khó có lúc chịu an ổn, gật đầu: “Dạ, hoàng muội đã biết, hoàng huynh cùng hoàng tẩu mau đi đi."

Mộ Dung Lưu Tôn cùng Mộc Thanh Dao không nói thêm gì nữa, hai người bóng dáng tuấn mỹ phiêu dật cùng nhau hướng ngoài Lưu Ly cung đi đến, theo sát phía sau là một hàng thái giám cung nữ…

Trước cửa Lưu Ly cung, Bát Bảo hoa lệ đắp trên đỉnh, liễn xa khảm nạm ru-bi.

Mộ Dung Lưu Tôn cùng Mộc Thanh Dao kẻ trước người sau lên liễn xa, hướng đi về phía Biệt cung.

Biệt cung ở hướng tây bắc khi vào hậu cung, cùng hoàng cung Huyền Nguyệt quốc chặt chẽ gắng bó, rồi lại rồi lại không hoàn toàn thông nhau, ở giữa là một đường hầm dài liên tiếp, hai bên ngõ nhỏ có hai đầu hổ cao to, trước cửa cung có cấm quân thị vệ canh gác, nếu muốn tùy ý tiến vào hoàng cung hoặc Biệt cung đều là không thể nào, nhất định phải có ý chỉ của hoàng thượng mới có thể mở cửa.

Trong liễn xe hoa lệ.

Mộc Thanh Dao tùy ý nhìn ngõ hẻm cong cong ở bên ngoài, nó rất dài nhìn một cái không thấy điểm cuối, ngay cả ánh nắng trên đỉnh đầu đều chiếu không vào, bởi vì quanh năm suốt tháng không có ánh mặt trời, nên khi gió theo giữa không trung thổi xuống, bóng râm nghiên nghiên đó, mang theo hơi thở âm trầm quỷ mị.

Mộ Dung Lưu Tôn ngồi ở trong liễn xe, nghiêng người dựa vào trên thảm lông mềm, ánh mắt tinh tười híp lại, cặp mắt xếch mang theo phong tình vạn chủng, ánh sáng lưu chuyển ở giữa, đã hết sức mê người, khóe môi câu ra nụ cười mê hoặc lòng người, một cỗ mùi vị Tiên Hương nhàn nhạt như có như không đầy rẫy trong không gian nho nhỏ, đúng lúc thanh âm từ tính vang lên.

“Thanh Dao nhìn cái gì vậy?"

Mộc Thanh Dao không nghĩ tới hắn lại đột nhiên lên tiếng, cũng có chút ngạc nhiên, quay đầu lại liền nhìn thấy vẻ mặt nam nhân nay mang nụ cười điên đảo chúng sinh, mặt mày lại vô tận tao nhã, thảo nào hai vị tỷ tỷ muốn hầu hạ hắn, quả thật có năng lực làm cho người ta mê hoặc, mà nàng, mâu quang cũng bị lờ mờ một chút, nếu không trong lòng có khúc mắc, chắc sẽ bị động tình, nhưng hiện tại tâm tựa như nước, nên bây giờ nàng không suy nghĩ đến chuyện giữa nam và nữ nữa.

“Hoàng thượng, ta đang nhìn tường thành, ngõ nhỏ này hình như vĩnh viễn không có cuối đường."

“Bởi vì một đầu khác của hoàng cung là Biệt cung, dùng để chiêu đãi sứ thần nước khác, tổ tiên suy nghĩ đến việc lai giả bất thiện, vì thế xây dựng đi xa chút."

Mộ Dung Lưu Tôn tâm tình tựa hồ tốt, trong liễn xe lưu chuyển dòng khí ấm áp, hai người nói chuyện khá tự nhiên…

“Nếu như trẫm nhớ không lầm, Thanh Dao tựa hồ cùng Nam An vương có chút kết oán, ngoại trừ buổi tối hôm qua, trước đây cũng có …"

Hoàng thượng nói đến điểm đó thì dừng, người thông minh nói chuyện không cần trắng như vậy, hắn vừa mở miệng, Mộc Thanh Dao liền biết tâm tư của hắn, lợi dụng việc nàng trước đây bị Nam An vương đánh một lần để khơi mào sao? Thế nhân đều biết Nam An vương từng một đấm đánh bất tỉnh mộc phủ tam tiểu thư, cũng chính là hoàng hậu nương nương hiện tại, bây giờ Nam An vương gia gặp rủi ro, hoàng hậu đến xem kịch vui cũng là chuyện bình thường, nhưng có cần thiết như vậy sao? Mộc Thanh Dao hơi nhếch môi cười như không cười nhìn nam nhân bên cạnh.

Người nam nhân này thật âm hiểm, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, ngay cả một điểm chi tiết nhỏ đều sẽ không bỏ qua, như vậy chứng tỏ, hắn quả thật có tư cách thống nhất thất quốc, dựng mưu đồ đại kế.

Nhớ tới lời Trưởng Tôn Trúc nói, không khỏi nghi hoặc, hắn thật là bởi vì nàng là Phượng Nữ trong truyền thuyết mà lập nàng làm hoàng hậu sao? Nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt ở trên thư phòng, hắn cũng không thèm để ý việc thí nghiệm thủy tinh cầu kia, nếu quả thật để ý chuyện nàng có phải hay không Phượng Nữ trong truyền thuyết, chỉ sợ lúc nàng đánh vỡ thủy tinh cầu, hắn sẽ phẫn nộ dị thường mang nàng đi trị tội, nhưng hắn lại không có làm như vậy, cho nên thấy hắn tin chính là năng lực, bởi vì hành động mờ ám của nàng lúc đó không có tránh được đôi mắt hắn, cho nên mới khiến cho mình tiến cung.

“Làm sao vậy “

Mộ Dung Lưu Tôn thanh âm từ tính hơi thở trầm thấp vang lên ở bên tai, làm Mộc Thanh Dao cả kinh, ngẩng đầu nhìn gương mặt phóng đại của hắn, cách nàng gần như vậy, hô hấp đều phun cả trên mặt của nàng, da thịt hắn thật tốt, trong suốt trắng trẻo, ngay cả một điểm tỳ vết cũng không có, đều nói nam nhân lỗ chân lông thô to, thế nhưng nàng ly cách hắn gần như vậy, chỉ thấy giống như một pho tượng điêu khắc xinh đẹp, cho dù trên nhìn dưới nhìn, trong đầu chỉ có một cái ý niệm, nam nhân này nếu là đi làm nam kỹ, nhất định làm ăn bạo phát, hoặc là bị người ta điên cuồng tranh đoạt. (TT: pó tay với tỷ)

Mộ Dung Lưu Tôn nhìn nữ nhân trước mắt, sắc mặt của nàng hơi hồng hồng, sau đó ánh mắt lóe lên, rồi phát ra thanh âm buồn cười, hắn thấy hoang mang một chút, không biết có chuyện gì có thể làm nàng cười vui vẻ vậy, nếu như hắn biết suy nghĩ trong đầu của Mộc Thanh Dao lúc này, nhất định sẽ bóp chết nàng. (TT: Chính xác)

“Thanh Dao, Biệt cung tới rồi."

“Dạ, hoàng thượng, " Mộc Thanh Dao khôi phục lại bình thường, ngước mắt nhìn phía ngoài liễn xa, chỉ thấy liễn xa hoa lệ xuyên qua hai đầu hổ cao to nặng nề cửa cung, trực tiếp hướng Biệt cung đi tới.

Vừa tiến vào Biệt cung, liền thấy nhiều loại hoa lần lượt thay đổi, chập chờn khoe sắc, làm hồ điệp lưu luyến quên trở về, giả sơn nước chảy, đình đài lầu các, khắp nơi là quan cảnh tươi tốt phồn thịnh.

Trong Biệt cung có tất cả mười hai điện, lục quốc sứ thần ở trong các điện của nơi này, các điện này độc lập với nhau, ở giữa chúng cũng không có chỗ liên thông với nhau, trừ phi cố ý đến gặp, bằng không muốn gặp mặt cũng rất khó khăn.

Đan Phượng quốc hoàng thái nữ cùng Cơ vương gia bị an trí ở Kim Hoa điện, Kim Hoa điện nằm hướng Nam, ánh mặt trời đầy đủ, trước cửa giả sơn xếp thành đơn lẻ, trên nó có suối phun, thỉnh thoảng bắn ra cột nước, trong hoa viên hoa cỏ đã có chút tiêu điều, lúc này toàn bộ các điện chìm vào một mảnh yên tĩnh.

Thi thể của Hoàng thái nữ được đặt trong quan tài băng, Cơ vương gia đã phát ra thời gian cho Huyền Nguyệt quốc, chỉ kỳ hạn trong ba ngày, ba ngày sau phải giao ra Nam An vương, để cho các nàng mang về Đan Phượng quốc xử trí…
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại