Thiên Giáng Đại Vận
Chương 64-1: Tình chân ý thiết (1)
Không cần phân phó của Chu Thiên Giáng thì tên gia đinh vương phủ đang quỳ rạp trên mặt đất kia đã thở hổn hển nói: - Đại nhân quận chúa nàngtreo cổ tự tử!
Chu Thiên Giáng nghe xong thì thân mình chấn động, ngã luôn xuống. Mấy người Hạ Thanh đứng cách hắn khá xa, hơn nữa tất cả mọi người đều bị tin này làm cho chấn động nên không có ai đỡ được. Đại Ngưu đứng ngay cạnh Chu Thiên Giáng nhưng đôi tay tên tiểu tử này còn đang cầm Đả Vương Tiên, trơ mắt nhìn Chu Thiên Giáng ngửa mặt ngã sấp xuống như không có chuyện gì xảy ra.
Sở Vân cũng bị choáng đến mức thân thể run lên: - Ngươi nói cái gì? Ngọc Cách Cách treo cổ tự tử rồi? Sở Vân giật mình nhìn tên gia đinh đó.
- Chưachưa chếtbị nha hoàn gặp được nên cứu xuống. Gia đinh thở hổn hển nói.
Mấy người Chu Nhất suýt nữa tức chết, tiểu thư nhà các ngươi không chết nhưng đại nhân nhà chúng ta suýt nữa bị dọa chết rồi. Những người này đều biết chút chuyện giữa Ngọc Cách Cách và Chu Thiên Giáng, lúc nãy quả thực cũng giật cả mình.
Chu Thiên Giáng nằm trên mặt đất, giơ tay phải ra khua khua mấy cái: - Má nó, có gì thì nói hết luôn đi. Chu Thiên Giáng nói xong thì ngồi dậy như một cương thi.
- Chu đại nhântuy quận chúa chưa chếtnhưng nàng dường như nhất định đòi chếtlại còn muốn cắt cổ hoặc nhảy giếng nữa. Nha hoàn trong phủ đều bị dọa, mấy nương nương cũng không khuyên nhủ được nên mới nhanh chóng đến thông báo vương gia.
Trong lòng Chu Thiên Giáng căng thẳng, vội vàng phân phó: - Người đâu, chuẩn bị ngựa à khôngchuẩn bị kiệu.
Chu Thiên Giáng nói xong thì giơ tay ra, ý bảo Đại Ngưu đỡ hắn dậy nhưng Đại Ngưu cũng không khách khí, một bàn tay xách Chu Thiên Giáng dậy.
- Chu đại nhân, ta thấy ngài đừng nên đi, hành vi vương gia đêm nay kì lạ, ngài mà đi thì chỉ sợ lại xảy ra chuyện, hơn nữa đó cũng là chuyện nhà vương gia, người ngoài cũng không nên can dự. Sở Vân tốt bụng khuyên nhủ.
- Sở Vân đại nhân, lão khốn Tĩnh Vương kia căn bản là uống rượu nhiều quá nên say khướt, phỏng chừng hiện giờ cũng tỉnh rượu rồi, đảm bảo không sao đâu. Chu Thiên Giáng cũng không giải thích thêm, tâm tư của hắn sớm đã bay đến chỗ Ngọc Cách Cách rồi.
Sở Vân vốn còn muốn khuyên vài câu nhưng Chu Thiên Giáng đã ra khỏi cửa phủ dưới sự bảo vệ của mấy người Chu Nhất. Sở Vân trong lòng thầm nhủ đây chẳng phải là ăn no rửng mỡ sao, người ta một người nguyện đánh một người nguyện chịu, mình đúng là lo chuyện bao đồng.
Chu Thiên Giáng đến ngoài cửa vương phủ, hắn không cho mấy người Chu Nhất vào cùng, chỉ bảo Đại Ngưu ôm theo Đả Vương Tiên vào cùng.
Hộ vệ gác cổng vương phủ vừa thấy Chu Thiên Giáng, đang định vào bẩm báo thì Chu Thiên Giáng đã xông vào.
- Chu đại nhân, không có phân phó của vương gia thì ngài không được vào. Hộ vệ gác cổng vội vã ngăn lại.
- Vậy còn chờ gì nữa, mau vào trong bẩm báo đi. Chu Thiên Giáng tức giận hét.
Đây là dinh thự vương phủ, tuy không nghiêm ngặt như hoàng cung nhưng cảnh giới cũng cao hơn những phủ đệ bình thường. Chu Thiên Giáng hiểu nếu cứ liều xông vào thì cũng không ổn, đừng nói hắn có Đả Vương Tiên, cho dù có là Đả Thần Tiên thì cũng vô dụng. Theo tổ chế của Đại Phong thì không có thánh chỉ đương triều mà tự tiện xông vào phủ đệ hoàng thân quốc thích thì đều có thể bị bắt tại chỗ.
Một lát sau thì hộ vệ gác cổng chạy ra: - Chu đại nhân, vương gia nhà ta phân phó, mời ngàicút ra ngoài! Người gác cổng nói xong thì cẩn thận nhìn Chu Thiên Giáng một cái.
- Lại đi bẩm báo, cứ nói nếu không để ta gặp Ngọc Cách Cách thì ta sẽ đem Đả Vương Tiên xông vào. Chu Thiên Giáng buồn bực nhìn vào trong sân.
Hộ vệ gác cửa kia vừa nghe thấy vậy thì nhìn Chu Thiên Giáng khó xử, nếu như không phải trong lòng y có chút sùng bái Chu đại quan nhân thì đã sớm gọi người đuổi đánh ra ngoài rồi.
Không chờ người gác cổng bẩm báo lại thì đã thấy một nha hoàn chạy nhanh đến.
- Vương phi nương nương có lệnh mời Chu Thiên Giáng đại nhân vào phủ.
Hộ vệ giữ cửa kia vừa thấy đó là nha hoàn thiếp thân của chính phi nương nương liền vội vàng khách khí nhường một bên.
Chu Thiên Giáng nghiêng người liếc nhìn nha hoàn kia một cái: - Muội tử, ca tạ ơn ngươi, Ngọc Nhi nàng không sao chứ?
Nha hoàn kia đỏ mặt nhưng không trả lời, chỉ hành lễ rồi nói: - Chu đại nhân xin hãy theo ta!
Chu Thiên Giáng vội theo sát nha hoàn kia vào hậu viện, Đại Ngưu ôm theo Đả Vương Tiên một tấc không rời, đối với Đại Ngưu mà nói thì cây Đả Vương Tiên này còn quan trọng hơn cả tính mạng cậu ta.
Hậu viện đèn đuốc sáng trưng, nha hoàn đi tới trước cửa, nhỏ giọng bẩm báo: - Vương gia, nương nương, Chu đại nhân đã tới!
- Để tên khốn kiếp đó vào!
- Mời Chu đại nhân vào!
Trong thính đường truyền tới giọng nói của một nam một nữ, không cần hỏi cũng biết người đàn ông kia chắc chắn là Tĩnh Vương.
Nha hoàn nhìn nhìn Chu Thiên Giáng, không biết nên truyền đạt mệnh lệnh nào. Chu Thiên Giáng cũng không hỏi cái gì mà bước vào trong luôn.
Viện này vốn là viện của Ngọc Cách Cách, lúc này Ngọc Cách Cách vừa uống súp an thần thầy thuốc trong phủ sắc cho, đang mê man trong hậu đường. Tĩnh Vương đến nhung trang cũng chưa kịp thay, vẻ mặt tức giận và uể oải ngồi trong thính đường.
Vừa thấy Chu Thiên Giáng bước vào Tĩnh Vương đã chỉ vào Chu Thiên Giáng muốn phát giận thì một thiếu phụ xinh đẹp nhìn như mới khoảng ba mươi tuổi vội nhỏ giọng nói: - Vương gia, đừng đánh thức Ngọc Nhi.
Tĩnh Vương ngẩn ra, giảm thấp âm thanh xuống, nhỏ giọng nói: - Ngươicútchota!
Ánh mắt Chu Thiên Giáng thoáng nhìn, dáng vẻ như không nghe thấy gì, hai tay ôm quyền:
- Vãn bối Chu Thiên Giáng bái kiến vương gia thiên tuế, bái kiến vương phi nương nương.
- Suỵtcon mẹ nó nhà ngươi nhỏ giọng chút! Tĩnh Vương tức giận, hận không thể bịt miệng Chu Thiên Giáng lại.
Tĩnh vương phi đoan trang thanh tú, xinh đẹp, một thân quý khí, tuy thân phận bà cao quý nhưng trước mặt Tĩnh Vương cũng không có địa vị gì. Hôm nay nếu không phải vì Ngọc Nhi thì Tĩnh vương phi cũng không dám trái ý Tĩnh Vương để Chu Thiên Giáng vào phủ.
- Chắc ngươi chính là Chu Thiên Giáng, Ngọc Nhi vừa mới thiếp đi, vương gia cũng không muốn đánh thức nó, mong ngươi đừng trách. Tĩnh vương phi hiền lành nói.
Tuy Tĩnh vương phi chưa từng gặp Chu Thiên Giáng nhưng Chu Thiên Giáng dẫn binh cứu kinh thành khiến Tĩnh vương phi rất cảm kích, nếu không Chu Diên Thiên phá được kinh thành thì vương phủ bọn họ chắc chắn sẽ rơi vào tai họa ngập đầu.
Tĩnh Vương trừng mắt nhìn phu nhân một cái, nhỏ giọng nói: - Ra ngoài, chúng ta ra sân nói chuyện, ai dám đánh thức Ngọc Nhi thì bổn vương sẽ để hắn không sống nổi ở phủ này. Tĩnh Vương nói xong hừ một tiếng rồi dẫn đầu bước ra ngoài.
Lúc đi ngang qua Đại Ngưu Tĩnh Vương không kìm được nhường hai bước, trong lòng vẫn thấy kinh gãi tên ngốc này.
Tĩnh vương phi ai oán thở dài một tiếng, nhìn Chu Thiên Giáng nhỏ giọng nói:
- Ngươi ấy, không nên đối xử với Ngọc Nhi như vậy, aizzz, nếu nó có xảy ra chuyện gì thì ta cũng không để yên cho ngươi đâu. Tĩnh vương phi nói xong cũng đứng dậy bước ra ngoài.
Chu Thiên Giáng nghi hoặc cau mày, chẳng lẽ chuyện của hắn và Ngọc Cách Cách đã bị lộ sao? Nếu như vậy thật thì hành vi thần kinh đêm nay của Tĩnh Vương cũng dễ giải thích, đầu Chu Thiên Giáng nhanh chóng khởi động, bắt đầu suy nghĩ xem phải thuyết phục Tĩnh Vương thế nào.
Trong tiểu viện đặt một cái bàn bát tiên và hai cái ghế, Chu Thiên Giáng nhìn trái nhìn phải, đến chỗ của hắn cũng không có.
Tĩnh vương phi nhìn Tĩnh Vương một cái, nhẹ giọng phân phó nói: - Người đâu, ban tọa cho Chu đại nhân.
- Còn cho hắn ngồi sao? Không bắt tên tiểu tử này quỳ nói chuyện đã là tiện nghi cho hắn rồi đấy. Tĩnh Vương trừng mắt, Tĩnh vương phi bất đắc dĩ ngậm miệng lại.
Chu Thiên Giáng cũng không để ý đến điều đó, hắn tiến lên nói: - Tĩnh Vương, chúng ta trước đừng nói những cái khác, Ngọc Nhi sao rồi, có thể cho ta thăm một chút không?
- Ngươi Tĩnh Vương chỉ vào Chu Thiên Giáng nhưng lại phân phó những người hầu nha hoàn xung quanh: - Tất cả ra ngoài cho ta, không có phân phó của bổn vương thì không ai được phép vào!
- Vâng! Một đám nha hoàn vâng một tiếng rồi lui hết ra.
Tĩnh Vương nhìn thoáng qua Đại Ngưu: - Còn ngươi nữa, cũng cút ra ngoài đi.
Đại Ngưu nhếch miệng, đứng yên ở đó như một cái cọc gỗ, hận không thể hất mặt lên trời.
Tĩnh vương phi sắc mặt khẽ nóng, có lẽ bà chưa từng thấy một tên nô tài nào to gan như vậy, đến cả lời của vương gia cũng không nghe.
Chu Thiên Giáng vội nói: - Đại Ngưu, ra ngoài chờ.
Nghe được Chu Thiên Giáng phân phó như vậy thì Đại Ngưu mới vâng một tiếng rồi sải bước đi ra tiểu viện.
Trong vườn của Ngọc Cách Cách hiện giờ ngoài Tĩnh Vương thì cón mẫu thân của nàng, Tĩnh Vương đen mặt nhìn Chu Thiên Giáng.
- Tên khốn đáng chết, hôm nay bổn vương muốn ngươi tự nói chuyện này của Ngọc Nhi nên làm thế nào?
Chu Thiên Giáng giả bộ hồ đồ hỏi: - Tĩnh vương gia, ngài nói chuyện nào vậy?
Tĩnh Vương nhảy dựng lên: - Ngươi có tin ta đá ngươi một phát chết luôn không hả? Cái đồ không biết xấu hổ, đến tận bây giờ còn không chịu thừa nhận.
Chu Thiên Giáng vừa nghe vậy thì hoàn toàn hiểu rõ: - Được được, ngài đừng tức giận nữa. Tĩnh Vương, nương nương, Chu Thiên Giáng bất tài nguyện ý lấy Ngọc Nhi làm thê tử. Chu Thiên Giáng hai tay ôm quyền, thân hình thẳng tắp khom xuống.
- Hiện giờ bổn vương không hỏi ngươi chuyện lấy hay không lấy, đây là chuyện bại hoại môn đình, tiểu tử ngươi đừng tưởng cứ vậy là xong.
Chu Thiên Giáng nghe xong thì thân mình chấn động, ngã luôn xuống. Mấy người Hạ Thanh đứng cách hắn khá xa, hơn nữa tất cả mọi người đều bị tin này làm cho chấn động nên không có ai đỡ được. Đại Ngưu đứng ngay cạnh Chu Thiên Giáng nhưng đôi tay tên tiểu tử này còn đang cầm Đả Vương Tiên, trơ mắt nhìn Chu Thiên Giáng ngửa mặt ngã sấp xuống như không có chuyện gì xảy ra.
Sở Vân cũng bị choáng đến mức thân thể run lên: - Ngươi nói cái gì? Ngọc Cách Cách treo cổ tự tử rồi? Sở Vân giật mình nhìn tên gia đinh đó.
- Chưachưa chếtbị nha hoàn gặp được nên cứu xuống. Gia đinh thở hổn hển nói.
Mấy người Chu Nhất suýt nữa tức chết, tiểu thư nhà các ngươi không chết nhưng đại nhân nhà chúng ta suýt nữa bị dọa chết rồi. Những người này đều biết chút chuyện giữa Ngọc Cách Cách và Chu Thiên Giáng, lúc nãy quả thực cũng giật cả mình.
Chu Thiên Giáng nằm trên mặt đất, giơ tay phải ra khua khua mấy cái: - Má nó, có gì thì nói hết luôn đi. Chu Thiên Giáng nói xong thì ngồi dậy như một cương thi.
- Chu đại nhântuy quận chúa chưa chếtnhưng nàng dường như nhất định đòi chếtlại còn muốn cắt cổ hoặc nhảy giếng nữa. Nha hoàn trong phủ đều bị dọa, mấy nương nương cũng không khuyên nhủ được nên mới nhanh chóng đến thông báo vương gia.
Trong lòng Chu Thiên Giáng căng thẳng, vội vàng phân phó: - Người đâu, chuẩn bị ngựa à khôngchuẩn bị kiệu.
Chu Thiên Giáng nói xong thì giơ tay ra, ý bảo Đại Ngưu đỡ hắn dậy nhưng Đại Ngưu cũng không khách khí, một bàn tay xách Chu Thiên Giáng dậy.
- Chu đại nhân, ta thấy ngài đừng nên đi, hành vi vương gia đêm nay kì lạ, ngài mà đi thì chỉ sợ lại xảy ra chuyện, hơn nữa đó cũng là chuyện nhà vương gia, người ngoài cũng không nên can dự. Sở Vân tốt bụng khuyên nhủ.
- Sở Vân đại nhân, lão khốn Tĩnh Vương kia căn bản là uống rượu nhiều quá nên say khướt, phỏng chừng hiện giờ cũng tỉnh rượu rồi, đảm bảo không sao đâu. Chu Thiên Giáng cũng không giải thích thêm, tâm tư của hắn sớm đã bay đến chỗ Ngọc Cách Cách rồi.
Sở Vân vốn còn muốn khuyên vài câu nhưng Chu Thiên Giáng đã ra khỏi cửa phủ dưới sự bảo vệ của mấy người Chu Nhất. Sở Vân trong lòng thầm nhủ đây chẳng phải là ăn no rửng mỡ sao, người ta một người nguyện đánh một người nguyện chịu, mình đúng là lo chuyện bao đồng.
Chu Thiên Giáng đến ngoài cửa vương phủ, hắn không cho mấy người Chu Nhất vào cùng, chỉ bảo Đại Ngưu ôm theo Đả Vương Tiên vào cùng.
Hộ vệ gác cổng vương phủ vừa thấy Chu Thiên Giáng, đang định vào bẩm báo thì Chu Thiên Giáng đã xông vào.
- Chu đại nhân, không có phân phó của vương gia thì ngài không được vào. Hộ vệ gác cổng vội vã ngăn lại.
- Vậy còn chờ gì nữa, mau vào trong bẩm báo đi. Chu Thiên Giáng tức giận hét.
Đây là dinh thự vương phủ, tuy không nghiêm ngặt như hoàng cung nhưng cảnh giới cũng cao hơn những phủ đệ bình thường. Chu Thiên Giáng hiểu nếu cứ liều xông vào thì cũng không ổn, đừng nói hắn có Đả Vương Tiên, cho dù có là Đả Thần Tiên thì cũng vô dụng. Theo tổ chế của Đại Phong thì không có thánh chỉ đương triều mà tự tiện xông vào phủ đệ hoàng thân quốc thích thì đều có thể bị bắt tại chỗ.
Một lát sau thì hộ vệ gác cổng chạy ra: - Chu đại nhân, vương gia nhà ta phân phó, mời ngàicút ra ngoài! Người gác cổng nói xong thì cẩn thận nhìn Chu Thiên Giáng một cái.
- Lại đi bẩm báo, cứ nói nếu không để ta gặp Ngọc Cách Cách thì ta sẽ đem Đả Vương Tiên xông vào. Chu Thiên Giáng buồn bực nhìn vào trong sân.
Hộ vệ gác cửa kia vừa nghe thấy vậy thì nhìn Chu Thiên Giáng khó xử, nếu như không phải trong lòng y có chút sùng bái Chu đại quan nhân thì đã sớm gọi người đuổi đánh ra ngoài rồi.
Không chờ người gác cổng bẩm báo lại thì đã thấy một nha hoàn chạy nhanh đến.
- Vương phi nương nương có lệnh mời Chu Thiên Giáng đại nhân vào phủ.
Hộ vệ giữ cửa kia vừa thấy đó là nha hoàn thiếp thân của chính phi nương nương liền vội vàng khách khí nhường một bên.
Chu Thiên Giáng nghiêng người liếc nhìn nha hoàn kia một cái: - Muội tử, ca tạ ơn ngươi, Ngọc Nhi nàng không sao chứ?
Nha hoàn kia đỏ mặt nhưng không trả lời, chỉ hành lễ rồi nói: - Chu đại nhân xin hãy theo ta!
Chu Thiên Giáng vội theo sát nha hoàn kia vào hậu viện, Đại Ngưu ôm theo Đả Vương Tiên một tấc không rời, đối với Đại Ngưu mà nói thì cây Đả Vương Tiên này còn quan trọng hơn cả tính mạng cậu ta.
Hậu viện đèn đuốc sáng trưng, nha hoàn đi tới trước cửa, nhỏ giọng bẩm báo: - Vương gia, nương nương, Chu đại nhân đã tới!
- Để tên khốn kiếp đó vào!
- Mời Chu đại nhân vào!
Trong thính đường truyền tới giọng nói của một nam một nữ, không cần hỏi cũng biết người đàn ông kia chắc chắn là Tĩnh Vương.
Nha hoàn nhìn nhìn Chu Thiên Giáng, không biết nên truyền đạt mệnh lệnh nào. Chu Thiên Giáng cũng không hỏi cái gì mà bước vào trong luôn.
Viện này vốn là viện của Ngọc Cách Cách, lúc này Ngọc Cách Cách vừa uống súp an thần thầy thuốc trong phủ sắc cho, đang mê man trong hậu đường. Tĩnh Vương đến nhung trang cũng chưa kịp thay, vẻ mặt tức giận và uể oải ngồi trong thính đường.
Vừa thấy Chu Thiên Giáng bước vào Tĩnh Vương đã chỉ vào Chu Thiên Giáng muốn phát giận thì một thiếu phụ xinh đẹp nhìn như mới khoảng ba mươi tuổi vội nhỏ giọng nói: - Vương gia, đừng đánh thức Ngọc Nhi.
Tĩnh Vương ngẩn ra, giảm thấp âm thanh xuống, nhỏ giọng nói: - Ngươicútchota!
Ánh mắt Chu Thiên Giáng thoáng nhìn, dáng vẻ như không nghe thấy gì, hai tay ôm quyền:
- Vãn bối Chu Thiên Giáng bái kiến vương gia thiên tuế, bái kiến vương phi nương nương.
- Suỵtcon mẹ nó nhà ngươi nhỏ giọng chút! Tĩnh Vương tức giận, hận không thể bịt miệng Chu Thiên Giáng lại.
Tĩnh vương phi đoan trang thanh tú, xinh đẹp, một thân quý khí, tuy thân phận bà cao quý nhưng trước mặt Tĩnh Vương cũng không có địa vị gì. Hôm nay nếu không phải vì Ngọc Nhi thì Tĩnh vương phi cũng không dám trái ý Tĩnh Vương để Chu Thiên Giáng vào phủ.
- Chắc ngươi chính là Chu Thiên Giáng, Ngọc Nhi vừa mới thiếp đi, vương gia cũng không muốn đánh thức nó, mong ngươi đừng trách. Tĩnh vương phi hiền lành nói.
Tuy Tĩnh vương phi chưa từng gặp Chu Thiên Giáng nhưng Chu Thiên Giáng dẫn binh cứu kinh thành khiến Tĩnh vương phi rất cảm kích, nếu không Chu Diên Thiên phá được kinh thành thì vương phủ bọn họ chắc chắn sẽ rơi vào tai họa ngập đầu.
Tĩnh Vương trừng mắt nhìn phu nhân một cái, nhỏ giọng nói: - Ra ngoài, chúng ta ra sân nói chuyện, ai dám đánh thức Ngọc Nhi thì bổn vương sẽ để hắn không sống nổi ở phủ này. Tĩnh Vương nói xong hừ một tiếng rồi dẫn đầu bước ra ngoài.
Lúc đi ngang qua Đại Ngưu Tĩnh Vương không kìm được nhường hai bước, trong lòng vẫn thấy kinh gãi tên ngốc này.
Tĩnh vương phi ai oán thở dài một tiếng, nhìn Chu Thiên Giáng nhỏ giọng nói:
- Ngươi ấy, không nên đối xử với Ngọc Nhi như vậy, aizzz, nếu nó có xảy ra chuyện gì thì ta cũng không để yên cho ngươi đâu. Tĩnh vương phi nói xong cũng đứng dậy bước ra ngoài.
Chu Thiên Giáng nghi hoặc cau mày, chẳng lẽ chuyện của hắn và Ngọc Cách Cách đã bị lộ sao? Nếu như vậy thật thì hành vi thần kinh đêm nay của Tĩnh Vương cũng dễ giải thích, đầu Chu Thiên Giáng nhanh chóng khởi động, bắt đầu suy nghĩ xem phải thuyết phục Tĩnh Vương thế nào.
Trong tiểu viện đặt một cái bàn bát tiên và hai cái ghế, Chu Thiên Giáng nhìn trái nhìn phải, đến chỗ của hắn cũng không có.
Tĩnh vương phi nhìn Tĩnh Vương một cái, nhẹ giọng phân phó nói: - Người đâu, ban tọa cho Chu đại nhân.
- Còn cho hắn ngồi sao? Không bắt tên tiểu tử này quỳ nói chuyện đã là tiện nghi cho hắn rồi đấy. Tĩnh Vương trừng mắt, Tĩnh vương phi bất đắc dĩ ngậm miệng lại.
Chu Thiên Giáng cũng không để ý đến điều đó, hắn tiến lên nói: - Tĩnh Vương, chúng ta trước đừng nói những cái khác, Ngọc Nhi sao rồi, có thể cho ta thăm một chút không?
- Ngươi Tĩnh Vương chỉ vào Chu Thiên Giáng nhưng lại phân phó những người hầu nha hoàn xung quanh: - Tất cả ra ngoài cho ta, không có phân phó của bổn vương thì không ai được phép vào!
- Vâng! Một đám nha hoàn vâng một tiếng rồi lui hết ra.
Tĩnh Vương nhìn thoáng qua Đại Ngưu: - Còn ngươi nữa, cũng cút ra ngoài đi.
Đại Ngưu nhếch miệng, đứng yên ở đó như một cái cọc gỗ, hận không thể hất mặt lên trời.
Tĩnh vương phi sắc mặt khẽ nóng, có lẽ bà chưa từng thấy một tên nô tài nào to gan như vậy, đến cả lời của vương gia cũng không nghe.
Chu Thiên Giáng vội nói: - Đại Ngưu, ra ngoài chờ.
Nghe được Chu Thiên Giáng phân phó như vậy thì Đại Ngưu mới vâng một tiếng rồi sải bước đi ra tiểu viện.
Trong vườn của Ngọc Cách Cách hiện giờ ngoài Tĩnh Vương thì cón mẫu thân của nàng, Tĩnh Vương đen mặt nhìn Chu Thiên Giáng.
- Tên khốn đáng chết, hôm nay bổn vương muốn ngươi tự nói chuyện này của Ngọc Nhi nên làm thế nào?
Chu Thiên Giáng giả bộ hồ đồ hỏi: - Tĩnh vương gia, ngài nói chuyện nào vậy?
Tĩnh Vương nhảy dựng lên: - Ngươi có tin ta đá ngươi một phát chết luôn không hả? Cái đồ không biết xấu hổ, đến tận bây giờ còn không chịu thừa nhận.
Chu Thiên Giáng vừa nghe vậy thì hoàn toàn hiểu rõ: - Được được, ngài đừng tức giận nữa. Tĩnh Vương, nương nương, Chu Thiên Giáng bất tài nguyện ý lấy Ngọc Nhi làm thê tử. Chu Thiên Giáng hai tay ôm quyền, thân hình thẳng tắp khom xuống.
- Hiện giờ bổn vương không hỏi ngươi chuyện lấy hay không lấy, đây là chuyện bại hoại môn đình, tiểu tử ngươi đừng tưởng cứ vậy là xong.
Tác giả :
Phá Hồ