Thiên Giáng Đại Vận
Chương 28-1: Bão táp cung đình (1)

Thiên Giáng Đại Vận

Chương 28-1: Bão táp cung đình (1)

- Coi ngươi chẳng có tiền đồ gì cả, sợ cái gì? Ta sẽ đi gặp bọn họ, ngươi không cần ra mặt. Chu Thiên Giáng thầm thở dài một tiếng, thất vọng vì tìm được một hoàng tử vô dụng thế này. Người này đầu óc thông minh nhưng lá gan lại quá nhỏ, xem ra còn phải dạy dỗ từ từ.

Ngoài dịch trạm, ba đội quan binh đứng xếp hàng chỉnh tề, Đường Tề Lực kiêu ngạo đứng phía trước. Y chỉ mong Chu Thiên Giáng phản kháng để y ra lệnh một tiếng ấn tiểu tử này xuống đất sau đó bước lên hung hăng đá cho một phát.

- Chu Thiên Giáng, bản quan phụng mệnh đại nhân đến đây dẫn ngươi đến phủ nha một chuyến. Vừa thấy Chu Thiên Giáng bước ra thì Đường Tề Lực đã hắng giọng gào lên một tiếng.

- Đường đại nhân, vậy chúng ta còn chờ gì nữa, mau đi thôi. Chu Thiên Giáng khoát tay áo bảo mấy hộ vệ đứng cửa vào nói một tiếng với mấy người Tứ hoàng tử.

- Ách! Đường Tề Lực không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy, tên này đến một lời phản bác cũng không có.

Chu Thiên Giáng và Chu Nhất nhảy lên ngựa, thúc ngựa chạy thẳng về phía phủ nha. Đường Tề Lực sửng sốt nửa ngày mới phản ứng lại được, vội hạ lệnh đi theo, y căn bản là đến để dẫn người đi, được lắm, bây giờ thì như người hầu vậy.

Phủ nha cũng không xa quan dịch lắm, Chu Thiên Giáng đến phủ nha, chẳng chào hỏi một câu mà bước thẳng về đại đường, Đường Tề Lực xuống ngựa rồi chạy đuổi theo.

- Ngươi đứng lại, có nghe thấy không hả? Ngươi đứng lại cho bản quan! Đường Tề Lực tức giận, chạy một lúc mới đuổi kịp Chu Thiên Giáng. Y là quan văn, bản thân cũng không biết cưỡi ngựa. Đường Tề Lực đi không nhanh mà quan binh cũng không dám vượt y.

Theo quy định thì Đường Tề Lực bẩm báo xong thì mới đưa Chu Thiên Giáng đến đại đường, Chu Đại Trung vừa nhìn thấy, hay lắm, hai người chạy đến như đi cướp tiền.

- Chát!

Chu Đại Trung vỗ đường mộc: - Chu Thiên Giáng to gan, dám phạm quy định thiên triều, dẫn người ẩu đả với quan sai Bộ nha, ngươi có biết tội không hả?

Chu Đại Trung nói xong thì nha dịch hai bên gào lên: - Uy.vũ!

- Chu đại nhân, bản quan đang định bẩm báo ngươi, Bộ nha tuần ti Diêu Nhất Bình nhục mạ Hoàng thượng, nhẹ thì phạt đánh nặng thì sung quân, mà thủ hạ của y còn không coi thường thân phận của hoàng tử và cách cách, tấn công dịch trạm, theo tội thì phải chém đầu. Thủ hạ của bản quan đang thẩm vấn, phỏng chừng bọn chúng sắp kí tên rồi, Chu đại nhân, hy vọng ngài có thể phán xét theo luật Đại Phong. Chu Thiên Giáng ngẩng đầu ưỡn ngực, bình tĩnh nhìn Chu Đại Trung nhưng ngón tay của hắn đang thầm run lên.

Chu Đại Trung cắn răng, cười lạnh một tiếng: - Chu Thiên Giáng, người đúng là coi mình bằng trời rồi. Ta nói thật cho ngươi biết, gây chuyện lớn như vậy, bản quan cho dù có giết ngươi thì bệ hạ cũng không làm gì được bản quan cả, ta thấy ngươi rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt. Người đâu, bắt tội thần Chu Thiên Giáng lại, đánh năm mươi đại bản!

Chu Đại Trung rút quan trù rồi ném ra, đối mặt với vẻ kiêu ngạo của Chu Thiên Giáng thì Chu Đại Trung quyết định sẽ cho hắn một bài học, cho dù có báo lên triều đình thì hẳn cũng đánh hắn.

Nha dịch hai bên vừa định xông lên thì Kim Bút trong tay Chu Thiên Giáng đã vung lên: - Khoan đã! Chu đại nhân, ta có chuyện muốn nói, để ta nói xong rồi đánh hay không thì cho ngài định đoạt.

Chu Thiên Giáng lạnh lùng nhìn Chu Đại Trung, hắn biết đánh năm mươi sát uy bổng xong, hắn không chết thì cũng thành người tàn phế. Đánh sát uy bổng cũng cần phải có kĩ xảo, nếu như quan hệ tốt thì khi đánh chỉ nghe thấy tiếng gậy nhưng lại không thấy máu nhưng lũ người ở Thục Thiên phủ này chỉ hận không thể đánh chết hắn, mấy côn thôi cũng đủ để da tróc thịt bong, đánh xong năm mươi côn thì Chu Thiên Giáng cảm thấy nhẹ nhất cũng để lại di chứng liệt dương. Chu Đại Trung cười lạnh nhìn Chu Thiên Giáng, không biết tên tiểu tử này còn quân bài nào chưa lật, nếu hắn đã nói như vậy rồi thì Chu Đại Trung cũng không ngần ngại để hắn nói nhiều thêm một câu.

- Chu Thiên Giáng, ngươi còn có điều gì muốn nói? Chu Đại Trung cao cao tại thượng, khí thế uy nghiêm bức người.

Chu Thiên Giáng nhìn Đường Tề Lực đang vui sướng khi thấy người khác gặp họa, căng thẳng toát mồ hôi, hắn cũng không biết mình có qua được ải này hay không nữa.

- Chu đại nhân, ta có thể tiến thêm một bước không, có một số việc hạ quan không muốn cho người khác biết. Chu Thiên Giáng nói xong thì nhìn sang Đường Tề Lực.

Đường Tề Lực cắn răng kháng nghị, trong lòng thầm nhủ ranh con nhà ngươi còn dám kiêu ngạo, chốc nữa ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại, xem có đánh chết được ngươi không.

Chu Đại Trung nhìn chằm chằm Chu Thiên Giáng rồi khẽ gật đầu, khoát khoát tay, bảo hắn bước lên trước nói. Nếu như Chu Thiên Giáng ra tay chính diện thì y cũng có khả năng nắm cục diện trong tay, không sợ Chu Thiên Giáng giở trò gì.

Chu Thiên Giáng cúi đầu bước tới, trong đầu đang suy nghĩ xem phải nói cái gì, xem ra lấy Hoàng thượng ra uy hiếp y cũng không còn tác dụng nữa rồi, chỉ có thể nghĩ cách khác thôi.

Chu Đại Trung hai tay đặt trên bàn, thân mình hơi nghiêng về phía trước thăm dò: - Sao? Sợ hả? Trong mắt Chu Đại Trung tràn đầy vẻ đùa cợt.

- Hơi, bởi vì hạ quan không muốn chịu tội. Chu Thiên Giáng hạ giọng nói theo.

- Hừ, nếu biết như vậy mà trước đó còn làm. Nếu tiểu tử ngươi thành thành thực thực ở dịch trạm, bản quan nể mặt Tứ hoàng tử có lẽ còn cho các ngươi chút mặt mũi nhưng nếu hiện giờ bản quan không khống chế ngươi thì e là cả thiên hạ chê cười bản quan rồi. Chu Đại Trung nghiến răng rặn ra hai câu này cho thấy sự quyết tâm của y.

- Chu đại nhân, hạ quan cả gan hỏi ngài một câu nhé. Chu gia chắc chắn đấu lại được cái vị trên triều đường ở kinh thành kia sao? Chu Thiên Giáng bỗng dung nói một câu mà ai cũng không dám nói.

Sắc mặt Chu Đại Trung run rẩy một chút: - Mặc dù đấu không lại nhưng chỉ cần Lão Thái Hậu vẫn còn sống thì Chu gia vẫn là hoàng thân quốc thích, ngươi làm quá như vậy căn bản chính là tìm chết.

- Chu đại nhân, thực ra hạ quan chỉ là một quân cờ, ta làm vậy cũng chỉ là theo chỉ lệnh bên trên thôi.

Chu Thiên Giáng khẽ đảo mắt, đứng dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu, ngữ khí của hắn cũng mềm đi nhiều.

- Ha ha, muộn rồi, cho dù ngươi có kim lệnh trong người thì cũng phải xem ngươi đang ở đâu. Đây là Thục Thiên phủ chứ không phải là kinh thành. Chu Đại Trung cười nhạo nhìn Chu Thiên Giáng, y cho rằng không cần phải nói gì nữa cả, tên tiểu tử trước mắt này căn bản chính là đang cầu xin được tha.

- Ngài sai rồi đại nhân, hạ quan không chịu sự quản thúc của hoàng lệnh, nếu như chỉ nhận hoàng lệnh thì đương nhiên hạ quan sẽ đưa đẩy cho xong chuyện. Thực ra nếu Diêu Nhất Bình và Đường Tề Lực không gây khó dễ cho ta trước thì hạ quan tuyệt đối sẽ không chủ động ra tay. Hạ quan làm vậy cũng là giữ thể diện của ai đó. Chu Thiên Giáng thần bí nói.

Chu Đại Trung ngẩn ra, lập tức xấu xa nói: - Hừ, ngươi đừng có mà tìm cớ, hôm nay bản quan trừng trị ngươi chính là cho chủ tử ngươi nhìn một chút.

Trán Chu Thiên Giáng toát ra một lớp mồ hôi, cắn răng nói: - Chu đại nhân, không biết ngài có biết Vệ Triển đại nhân không vậy?

- Vệ Triển? Chu Đại Trung sửng sốt, trong các quan to Đại Phong triều còn có ai không biết Vệ Triển chứ? Những người đang làm quan thậm chí còn không muốn nhắc đến cái tên này, những gì Niêm Can Xử làm trong lòng bọn họ chỉ có hai chữ - độc ác.

- Sao hả? Ngươi có quan hệ với Vệ đại nhân sao? Chu Đại Trung nhìn Chu Thiên Giáng, nếu hắn có quan hệ sâu xa với Vệ Triển đại nhân thật thì y đúng là phải suy xét lại một lần nữa.

Bởi vì cho dù Lão Thái Hậu thao túng triều chính, phế hoàng lập tân thì cũng không thể tiêu diệt Niêm Can Xử từ quan sách Đại Phong. Tổ chức này vừa thần bí lại vừa khổng lồ, tuy hiện giờ Niêm Can Xử nằm trong tay Thành Võ Hoàng nhưng Niêm Can Xử có một đặc điểm, đó là chỉ nghe lệnh của thiên tử tại vị, một khi Thành Võ Hoàng bị phế, bất kể hoàng tử nào tiếp ngôi thì Niêm Can Xử cũng nghe lời người đó. Chu gia dám khiêu chiến hoàng quyền nhưng cũng không muốn đắc tội với Niêm Can Xử vì hoàng quyền dù có biến nhưng vẫn là thiên hạ của Lý gia, quốc cữu vẫn không dám tự lập vương. Nếu vậy thì Lão Thái Hậu cũng không muốn.

- Chu đại nhân, hạ quan không lừa ngài đâu. Vệ Triển đại nhân là sư thúc của tại hạ, hơn nữa thân phận thật của tại hạ cũng là người của Niêm Can Xử, người hôm nay giải vây cho hạ quan chính là mật thám Niêm Can Xử bố trí ở Thục Thiên phủ. Hạ quan nói những điều này cũng là muốn nhắc nhở đại nhân, trước khi thế cục sáng sủa lên thì mọi người có bình an vô sự là tốt rồi. Chu Thiên Giáng cũng chẳng đếm xỉa gì nữa, quan tâm gì đến cơ mật nữa chứ, bảo vệ cái mạng nhỏ của mình quan trọng hơn.

Chu Đại Trung giật mình nhìn Chu Thiên Giáng, nếu như tiểu tử này nói dối thật thì bản thân y sẽ phải đối mặt với một mối uy hiếp khác. Niêm Can Xử từ trước đến nay làm việc đều không chú ý đến quy củ.

- Chu Thiên Giáng, ý của ngươi là Niêm Can Xử muốn đối phó bản quan sao?

- Không không, Niêm Can Xử không muốn đối phó với đại nhân ngài, bọn họ chỉ phụng mệnh bảo hộ tại hạ và Tứ hoàng tử thôi, vậy nên nếu nhìn thấy có người bao vây tấn công dịch trạm thì những người đó sẽ chủ động ra tay. Bảo vệ tại hạ chẳng khác nào bảo vệ mặt mũi của Vệ Triển đại nhân, đương nhiên, nếu như thế cục phía trên sáng sủa một chút thì có lẽ Niêm Can Xử sẽ đối phó đại nhân nhưng không phải là hiện giờ. Vậy nên nói chỉ cần hạ quan an toàn thì Chu đại nhân ngài mới có lợi.

Chu Đại Trung gật gật đầu, tiểu tử này thẳng thắn thành khẩn. Chu Đại Trung cũng nghe ra được ý của Chu Thiên Giáng, chỉ cần khống chế được hắn thì Niêm Can Xử sẽ e dè nhưng có một điều kiện tiên quyết là Chu Thiên Giáng phải được an toàn.
Tác giả : Phá Hồ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại