Thiên Giáng Đại Vận
Chương 154: Bao vây hoàng cung
– Đại Ngưu nghe lệnh, bổn soái lệnh cho ngươi dẫn binh chia làm hai đường, phong tỏa hai phủ Phùng, Ngạc.
– Đại nhân, hay là để ta theo ngài đi, ta muốn đánh vào hoàng cung.
– Má nó, sao ngươi lắm mồm vậy? Côn cũng đánh mất rồi ngươi còn đánh hoàng cung cái quái gì hả? Cứ vây hai phủ kia lại đã rồi đến hoàng cung không được sao? Đừng có cãi ta, bà nó chứ, không cho ngươi mặt mũi nữa bây giờ.
Chu Thiên Giáng tức giận trừng mắt nhìn Đại Ngưu, uy phong lẫm lẫm hạ lệnh. Tên tiểu tử này dám mở mồm kháng lệnh, theo như quân pháp thì kháng lệnh chính là trảm rồi.
Đại Ngưu buồn bực bĩu môi, trường mâu trong tay cũng giống với cây côn, biết vậy đã không ném thiết côn đi rồi.
Chu Thiên Giáng hạ mấy đạo mệnh lệnh xong thì nhìn mọi người bên dưới:
– Các huynh đệ, cùng bổn soái xông vào hoàng cung nào!!!
Chu đại quan nhân vừa vung chiến đao lên thì Chu Nhất đã suất lĩnh đại đội nhân mã trùng trùng điệp điệp xông về phía hoàng cung.
Trong hoàng cung sớm đã hỗn loạn, Phùng Uyển Thu ngồi trong Càn Cung đại điện nghị sự của, cũng mất đi sự trấn tĩnh thường ngày. Hiện giờ thứ mụ lo lắng không phải là hậu cung mà là Huyền Minh ở cổng thành. Cung quan lần lượt đến báo cáo tình hình ở cổng thành, tổng quản thị vệ hậu cung cũng không ngừng lệnh cho người truyền tin tức đến. Biết được Dung Quý Phi và Ngọc Cách Cách được cứu thoát thì khuôn mặt của Phùng Uyển Thi bắt đầu tái nhợt.
– Thái hậu…không xong rồi!
Một gã thái giám vừa lăn vừa bò vào.
– Nô tài to gan, còn hiểu lễ nghi cung đình không hả? Người đâu, vả miệng!
Phùng Uyển Thu nhìn dáng vẻ hoảng sợ của tên thái giám thì tức giận nói.
– Thái hậu…cổng thành thất thủ rồi!
Gã thái giám kia bất chấp lễ nghi mà lớn tiếng khóc.
Huyền Xán đang đi tới đi lui, vừa nghe thấy vậy thì bị dọa cho bủn rủn ngồi phịch xuống. Mấy người trên đại điện bắt đầu xôn xao. Hoàng hậu Phùng Uyển Thu lảo đảo hai cái mới miễn cưỡng giữ cho mình không bị ngã từ ghế rồng xuống.
– Ngươi…ngươi nói gì?
Phùng Uyển Thu run rẩy hỏi.
– Thái hậu…cổng thành thất thủ, chủ soái Huyền Minh điện hạ sống chết không rõ, Chu Thiên Giáng đang suất lĩnh đại quân xông đến đây rồi.
Gã thái giám kia sợ hãi nói.
Phùng Uyển Thu môi run rẩy không nói nổi một câu, mụ dù sao cũng là một nữ nhân, bình thường thể hiện rất cứng rắn nhưng đến thời khắc mấu chốt thì lại lộ ra bản tính yếu đuối của nữ nhân.
Trong lòng Phùng Canh Niên run rẩy nhưng cũng được coi như là giữ tỉnh táo:
– Mau, lệnh cho tất cả Cấm Vệ Quân giữ vững hậu cung.
Phùng Canh Niên phân phó xong thì Ngạc Luân Xuân cắn răng một cái, đích thân dẫn người chấp hành mệnh lệnh này. Hai người này đều hiểu chỉ cần có phi tần hậu cung trong tay thì có lẽ còn giữ được cái mạng. Đằng sau những phi tần này còn có sự ủng hộ của gia tộc họ, cho dù có là Thành Võ Hoàng thì cũng phải suy nghĩ đến cảm nhận của những gia tộc này. Nếu như Thành Võ Hoàng không quan tâm đến sống chết của những người trong hậu cung này mà cố chấp muốn lấy mạng của hai nhà Phùng, Ngạc thì bọn họ chỉ còn cách đồng quy vu tận với hậu cung thôi. Như vậy cũng sẽ để lại hậu họa giữa Thành Võ Hoàng và các gia tộc hậu cung, Thành Võ Hoàng không thể không nghĩ đến điều này.
Phùng Uyển Thu và Huyền Xán bỏ Càn Cung, thị vệ hậu cung và Cấm Vệ Quân tất cả đều rụt cổ chạy vào hậu cung. Lúc này cửa lớn hậu cung đã đóng chặt, trên tường bố trí đầy cung tiễn thủ mà những người Lâm Phong dẫn theo cũng bị vây trong cung của Đổng phi.
Theo làn khói tan dần thì thị vệ hoàng cung cũng dần khôi phục sức chiến đấu, ba mươi người Lâm Phong dẫn theo căn bản không thể xông ra được. Nếu không quan tâm đến sống chết của Đổng phi thì những người này có thể mượn bóng đêm, dựa vào bản lĩnh của mình mà chạy ra hậu cung, nhưng nếu mang theo Đổng phi thì Lâm Phong cũng không nắm chắc.
Nếu như đã không ra được thì Lâm Phong liền dứt khoát thủ trên tiểu lâu của cung Đổng phi. Tuy bọn họ ít người nhưng thủ ở cửa vào và cửa sổ nên thị vệ hoàng cung cũng không có cách nào cả.
– Đổng phi nương nương đừng lo, đại quân của Chu Thiên Giáng sẽ nhanh chóng phá được cổng thành thôi, chúng ta chỉ cần thủ vững một hai canh giờ thì nhất định hoàng cung này sẽ bị khống chế.
Lâm Phong trấn an Đổng phi.
Đổng phi run rẩy nhìn Lâm Phong, từ khi bị giam lỏng thì bà đã mất tin tức của nhi tử Huyền Nhạc, đến hiện giờ Đổng phi vẫn không hiểu Huyền Nhạc đã theo Chu Thiên Giáng từ lúc nào. Trong ấn tượng của Đổng phi thì hình như nhi tử Huyền Nhạc hẳn phải đối nghịch với Chu Thiên Giáng mới phải.
– Vị này…đại nhân, người được Nhạc Nhi phái tới thật sao?
Đổng phi cẩn thận hỏi.
– Tại hạ Lâm Phong, chắc Đổng phi nương nương cũng từng nghe nói qua. Năm đó khi tổ phụ ngài đi theo Tiên hoàng chinh chiến ta còn cứu y một mạng. Huyền Nhạc điện hạ vô cùng an toàn, hiện giờ đang ở cùng người của phủ tướng quân. Chuyện của Hoàng hậu Huyền Nhạc điện hạ đã sớm phát hiện ra manh mối nên hậu cung vừa bắt đầu hỗn loạn thì Huyền Nhạc điện hạ đã trốn vào phủ tướng quân rồi.
Lâm Phong nhìn Đổng phi, yên lặng nói.
Đổng Quý Phi vừa nghe nói lão già trước mắt này là Lâm Phong tiếng tăm lẫy lừng thì kinh ngạc lùi lại một bước ngay lập tức, cung kính thi lễ.
– Vãn bối Đổng thị tạ ơn đại nhân năm đó đã cứu giúp tổ phụ.
– Chuyện qua rồi, cần gì khách khí chứ. Chuyện hiện giờ chúng ta cần làm là thủ ở đây.
Lâm Phong không quan tâm nói.
Tiếng hô chém giết ầm ĩ dưới lầu, không ít người Lâm Phong đem theo đã bị thương nhưng mọi người đều không lùi bước mà giữ vững yếu đạo lên lầu.
Đổng Quý Phi thấy Lâm Phong cau mày thì không khỏi thở dài một tiếng:
– Lâm đại nhân, chỉ cần Nhạc Nhi vẫn bình yên vô sự thì sống chết của vãn bối cũng không sợ nữa. Đại nhân, nơi này không thể ở lâu, chắc chắn với bản lĩnh của đại nhân thì có thể dễ dàng xông ra ngoài được, mong sau này đại nhân chiếu cố nhiều đến Huyền Nhạc, Đổng thị dù có thành quỷ cũng vô cùng cảm kích.
Đổng phi nói xong, dường như hạ quyết tâm rất lớn rồi chạy về phía cửa sổ. Nếu Huyền Nhạc an toàn, mà Lâm Phong lại là ân nhân của Đổng gia, Đổng Quý Phi không muốn làm liên lụy đến mọi người nữa.
Lâm Phong bất đắc dĩ thở dài một tiếng, khẽ vươn tay kéo cái màn, rung tay cuốn lấy vòng eo của Đổng phi rồi kéo thân thể bà bay ngược trở lại. Lâm Phong nhẹ điểm mấy cái đã khiến Đổng Quý Phi nhất thời thiếp đi.
Trong hoàng cung, Chu Thiên Giáng đã suất lĩnh đại quân đến trước cửa hậu cung. Nhìn trận thế trên tường cung, Chu Thiên Giáng cười khinh miệt.
– Hừ, vây lại đấu nhau hả? Đến cả kinh thành lão tử cũng tóm được rồi huống chi là cái hậu cung nho nhỏ này. Người đâu, đẩy xe bắn đá đến đây cho lão tử!
Chu Thiên Giáng hạ lệnh xong thì quân tốt bắt đầu tập hợp đẩy xe bắn đá. Đúng lúc này thì một đám Bạch Hổ Vệ bảo vệ mấy người Tĩnh Vương và Quách lão phu nhân cũng đến hoàng cung.
Tuy rằng lúc này đã nửa đêm gà gáy, nhưng khắp ngõ nhỏ phố lớn của kinh thành vẫn chập chờn ánh đuốc, không ít quân lính hô lớn khẩu hiệu, khuyên những tướng sĩ đang trốn trong bóng tối đến nơi diễn tập Thủ Bị doanh đầu hàng.
Dân chúng kinh thành biết Chu Thiên Giáng đã phá thành mà xông vào, xem chừng trận chiến giữa phụ tử phu thê này vẫn do bên Thành Võ Hoàng tuyên bố thắng lợi. Đối với dân chúng mà nói, bất luận ai thắng ai bại, chỉ cần vẫn là thiên hạ của Đại Phong là được.
Quách lão phu nhân với Tĩnh Vương đều trốn ở nơi giữ ngựa Nam Viên của Huyền Nhạc. Nơi này dù nói thế nào cũng thuộc tài sản của hoàng thất, bất luận quân đội của ai cũng không dám vi phạm đến đây. Huyền Nhạc đợi mãi mà chẳng thấy Lâm Phong dẫn theo mẫu thân Đổng Qúy Phi đến, trong lòng vô cùng lo lắng. Biết cửa thành đã bị phá thì Quách lão phu nhân khẩn trương lệnh đám người Mục Kỳ bảo vệ mấy người họ tiến về hoàng cung tụ họp với Chu Thiên Giáng.
Chu đại quan nhân sai người vào trong Càn cung khiêng ghế rồng rồi tự mình ngồi lên bảnh chọe. Chu Nhất cũng phớt lờ, dù sao cậu ta cũng quen rồi nhưng đám quân tốt thì ai nấy đều bị dọa cho không dám nhìn thẳng. Ghế rồng là thứ mà chỉ có Hoàng thượng mới có thể ngồi lên, Chu đại quan nhân làm như vậy thì khác gì bọn mưu phản đâu, nhưng tiếng tăm của Chu đại quan nhân trong quân rất cao nên không ai dám đứng ra chỉ trích hắn.
Trước bức tường cao của hậu cung, Phùng Canh Niên và Ngạc Luân Xuân đích thân đôn đốc, phòng Chu Thiên Giáng cưỡng ép tấn công hậu cung.
– Chu Thiên Giáng, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám cả gan tấn công thì hai anh em Phùng Ngạc ta với phi tần hậu cung sẽ cùng chết.
Phùng Canh Niên đứng ở trước bức tường phía sau cửa cung lớn tiếng.
– Mẹ nó, phi tần có chết hay không chẳng liên quan quái gì đến lão tử cả, ngươi dọa ai hả?Chu Thiên Giáng không cười mà nói.
– Hừ! Không có liên quan gì đến ngươi, nhưng nếu như toàn bộ phi tần bị giết thì Thành Võ Hoàng cũng đừng mongsống yên ổn.
Ngạc Luân Xuân cũng hô theo.
Chu Thiên Giáng cười khinh miệt, quay về phía bức tường lớn của hoàng cung lớn tiếng nói:
– Ta nói này mấy người, đầu óc ngươi bị khe cửa kẹp rồi à? Thành Võ Hoàng đang ở Bành thành, nơi này chính là đương gia của Chu Thiên Giáng ta, chờ lão tử tiêu diệt lũ khốn khiếp các ngươi, Thành Võ Hoàng thích làm gì thì làm, bổn đại nhân cũng không muốn tha cho các ngươi, muốn trách thì trách tặc nươngHoàng hậu kia kìa. Bà ta ngàn vạn lần không nên lấy Ngọc Nhi ra uy hiếp ta.
– Đại nhân, hay là để ta theo ngài đi, ta muốn đánh vào hoàng cung.
– Má nó, sao ngươi lắm mồm vậy? Côn cũng đánh mất rồi ngươi còn đánh hoàng cung cái quái gì hả? Cứ vây hai phủ kia lại đã rồi đến hoàng cung không được sao? Đừng có cãi ta, bà nó chứ, không cho ngươi mặt mũi nữa bây giờ.
Chu Thiên Giáng tức giận trừng mắt nhìn Đại Ngưu, uy phong lẫm lẫm hạ lệnh. Tên tiểu tử này dám mở mồm kháng lệnh, theo như quân pháp thì kháng lệnh chính là trảm rồi.
Đại Ngưu buồn bực bĩu môi, trường mâu trong tay cũng giống với cây côn, biết vậy đã không ném thiết côn đi rồi.
Chu Thiên Giáng hạ mấy đạo mệnh lệnh xong thì nhìn mọi người bên dưới:
– Các huynh đệ, cùng bổn soái xông vào hoàng cung nào!!!
Chu đại quan nhân vừa vung chiến đao lên thì Chu Nhất đã suất lĩnh đại đội nhân mã trùng trùng điệp điệp xông về phía hoàng cung.
Trong hoàng cung sớm đã hỗn loạn, Phùng Uyển Thu ngồi trong Càn Cung đại điện nghị sự của, cũng mất đi sự trấn tĩnh thường ngày. Hiện giờ thứ mụ lo lắng không phải là hậu cung mà là Huyền Minh ở cổng thành. Cung quan lần lượt đến báo cáo tình hình ở cổng thành, tổng quản thị vệ hậu cung cũng không ngừng lệnh cho người truyền tin tức đến. Biết được Dung Quý Phi và Ngọc Cách Cách được cứu thoát thì khuôn mặt của Phùng Uyển Thi bắt đầu tái nhợt.
– Thái hậu…không xong rồi!
Một gã thái giám vừa lăn vừa bò vào.
– Nô tài to gan, còn hiểu lễ nghi cung đình không hả? Người đâu, vả miệng!
Phùng Uyển Thu nhìn dáng vẻ hoảng sợ của tên thái giám thì tức giận nói.
– Thái hậu…cổng thành thất thủ rồi!
Gã thái giám kia bất chấp lễ nghi mà lớn tiếng khóc.
Huyền Xán đang đi tới đi lui, vừa nghe thấy vậy thì bị dọa cho bủn rủn ngồi phịch xuống. Mấy người trên đại điện bắt đầu xôn xao. Hoàng hậu Phùng Uyển Thu lảo đảo hai cái mới miễn cưỡng giữ cho mình không bị ngã từ ghế rồng xuống.
– Ngươi…ngươi nói gì?
Phùng Uyển Thu run rẩy hỏi.
– Thái hậu…cổng thành thất thủ, chủ soái Huyền Minh điện hạ sống chết không rõ, Chu Thiên Giáng đang suất lĩnh đại quân xông đến đây rồi.
Gã thái giám kia sợ hãi nói.
Phùng Uyển Thu môi run rẩy không nói nổi một câu, mụ dù sao cũng là một nữ nhân, bình thường thể hiện rất cứng rắn nhưng đến thời khắc mấu chốt thì lại lộ ra bản tính yếu đuối của nữ nhân.
Trong lòng Phùng Canh Niên run rẩy nhưng cũng được coi như là giữ tỉnh táo:
– Mau, lệnh cho tất cả Cấm Vệ Quân giữ vững hậu cung.
Phùng Canh Niên phân phó xong thì Ngạc Luân Xuân cắn răng một cái, đích thân dẫn người chấp hành mệnh lệnh này. Hai người này đều hiểu chỉ cần có phi tần hậu cung trong tay thì có lẽ còn giữ được cái mạng. Đằng sau những phi tần này còn có sự ủng hộ của gia tộc họ, cho dù có là Thành Võ Hoàng thì cũng phải suy nghĩ đến cảm nhận của những gia tộc này. Nếu như Thành Võ Hoàng không quan tâm đến sống chết của những người trong hậu cung này mà cố chấp muốn lấy mạng của hai nhà Phùng, Ngạc thì bọn họ chỉ còn cách đồng quy vu tận với hậu cung thôi. Như vậy cũng sẽ để lại hậu họa giữa Thành Võ Hoàng và các gia tộc hậu cung, Thành Võ Hoàng không thể không nghĩ đến điều này.
Phùng Uyển Thu và Huyền Xán bỏ Càn Cung, thị vệ hậu cung và Cấm Vệ Quân tất cả đều rụt cổ chạy vào hậu cung. Lúc này cửa lớn hậu cung đã đóng chặt, trên tường bố trí đầy cung tiễn thủ mà những người Lâm Phong dẫn theo cũng bị vây trong cung của Đổng phi.
Theo làn khói tan dần thì thị vệ hoàng cung cũng dần khôi phục sức chiến đấu, ba mươi người Lâm Phong dẫn theo căn bản không thể xông ra được. Nếu không quan tâm đến sống chết của Đổng phi thì những người này có thể mượn bóng đêm, dựa vào bản lĩnh của mình mà chạy ra hậu cung, nhưng nếu mang theo Đổng phi thì Lâm Phong cũng không nắm chắc.
Nếu như đã không ra được thì Lâm Phong liền dứt khoát thủ trên tiểu lâu của cung Đổng phi. Tuy bọn họ ít người nhưng thủ ở cửa vào và cửa sổ nên thị vệ hoàng cung cũng không có cách nào cả.
– Đổng phi nương nương đừng lo, đại quân của Chu Thiên Giáng sẽ nhanh chóng phá được cổng thành thôi, chúng ta chỉ cần thủ vững một hai canh giờ thì nhất định hoàng cung này sẽ bị khống chế.
Lâm Phong trấn an Đổng phi.
Đổng phi run rẩy nhìn Lâm Phong, từ khi bị giam lỏng thì bà đã mất tin tức của nhi tử Huyền Nhạc, đến hiện giờ Đổng phi vẫn không hiểu Huyền Nhạc đã theo Chu Thiên Giáng từ lúc nào. Trong ấn tượng của Đổng phi thì hình như nhi tử Huyền Nhạc hẳn phải đối nghịch với Chu Thiên Giáng mới phải.
– Vị này…đại nhân, người được Nhạc Nhi phái tới thật sao?
Đổng phi cẩn thận hỏi.
– Tại hạ Lâm Phong, chắc Đổng phi nương nương cũng từng nghe nói qua. Năm đó khi tổ phụ ngài đi theo Tiên hoàng chinh chiến ta còn cứu y một mạng. Huyền Nhạc điện hạ vô cùng an toàn, hiện giờ đang ở cùng người của phủ tướng quân. Chuyện của Hoàng hậu Huyền Nhạc điện hạ đã sớm phát hiện ra manh mối nên hậu cung vừa bắt đầu hỗn loạn thì Huyền Nhạc điện hạ đã trốn vào phủ tướng quân rồi.
Lâm Phong nhìn Đổng phi, yên lặng nói.
Đổng Quý Phi vừa nghe nói lão già trước mắt này là Lâm Phong tiếng tăm lẫy lừng thì kinh ngạc lùi lại một bước ngay lập tức, cung kính thi lễ.
– Vãn bối Đổng thị tạ ơn đại nhân năm đó đã cứu giúp tổ phụ.
– Chuyện qua rồi, cần gì khách khí chứ. Chuyện hiện giờ chúng ta cần làm là thủ ở đây.
Lâm Phong không quan tâm nói.
Tiếng hô chém giết ầm ĩ dưới lầu, không ít người Lâm Phong đem theo đã bị thương nhưng mọi người đều không lùi bước mà giữ vững yếu đạo lên lầu.
Đổng Quý Phi thấy Lâm Phong cau mày thì không khỏi thở dài một tiếng:
– Lâm đại nhân, chỉ cần Nhạc Nhi vẫn bình yên vô sự thì sống chết của vãn bối cũng không sợ nữa. Đại nhân, nơi này không thể ở lâu, chắc chắn với bản lĩnh của đại nhân thì có thể dễ dàng xông ra ngoài được, mong sau này đại nhân chiếu cố nhiều đến Huyền Nhạc, Đổng thị dù có thành quỷ cũng vô cùng cảm kích.
Đổng phi nói xong, dường như hạ quyết tâm rất lớn rồi chạy về phía cửa sổ. Nếu Huyền Nhạc an toàn, mà Lâm Phong lại là ân nhân của Đổng gia, Đổng Quý Phi không muốn làm liên lụy đến mọi người nữa.
Lâm Phong bất đắc dĩ thở dài một tiếng, khẽ vươn tay kéo cái màn, rung tay cuốn lấy vòng eo của Đổng phi rồi kéo thân thể bà bay ngược trở lại. Lâm Phong nhẹ điểm mấy cái đã khiến Đổng Quý Phi nhất thời thiếp đi.
Trong hoàng cung, Chu Thiên Giáng đã suất lĩnh đại quân đến trước cửa hậu cung. Nhìn trận thế trên tường cung, Chu Thiên Giáng cười khinh miệt.
– Hừ, vây lại đấu nhau hả? Đến cả kinh thành lão tử cũng tóm được rồi huống chi là cái hậu cung nho nhỏ này. Người đâu, đẩy xe bắn đá đến đây cho lão tử!
Chu Thiên Giáng hạ lệnh xong thì quân tốt bắt đầu tập hợp đẩy xe bắn đá. Đúng lúc này thì một đám Bạch Hổ Vệ bảo vệ mấy người Tĩnh Vương và Quách lão phu nhân cũng đến hoàng cung.
Tuy rằng lúc này đã nửa đêm gà gáy, nhưng khắp ngõ nhỏ phố lớn của kinh thành vẫn chập chờn ánh đuốc, không ít quân lính hô lớn khẩu hiệu, khuyên những tướng sĩ đang trốn trong bóng tối đến nơi diễn tập Thủ Bị doanh đầu hàng.
Dân chúng kinh thành biết Chu Thiên Giáng đã phá thành mà xông vào, xem chừng trận chiến giữa phụ tử phu thê này vẫn do bên Thành Võ Hoàng tuyên bố thắng lợi. Đối với dân chúng mà nói, bất luận ai thắng ai bại, chỉ cần vẫn là thiên hạ của Đại Phong là được.
Quách lão phu nhân với Tĩnh Vương đều trốn ở nơi giữ ngựa Nam Viên của Huyền Nhạc. Nơi này dù nói thế nào cũng thuộc tài sản của hoàng thất, bất luận quân đội của ai cũng không dám vi phạm đến đây. Huyền Nhạc đợi mãi mà chẳng thấy Lâm Phong dẫn theo mẫu thân Đổng Qúy Phi đến, trong lòng vô cùng lo lắng. Biết cửa thành đã bị phá thì Quách lão phu nhân khẩn trương lệnh đám người Mục Kỳ bảo vệ mấy người họ tiến về hoàng cung tụ họp với Chu Thiên Giáng.
Chu đại quan nhân sai người vào trong Càn cung khiêng ghế rồng rồi tự mình ngồi lên bảnh chọe. Chu Nhất cũng phớt lờ, dù sao cậu ta cũng quen rồi nhưng đám quân tốt thì ai nấy đều bị dọa cho không dám nhìn thẳng. Ghế rồng là thứ mà chỉ có Hoàng thượng mới có thể ngồi lên, Chu đại quan nhân làm như vậy thì khác gì bọn mưu phản đâu, nhưng tiếng tăm của Chu đại quan nhân trong quân rất cao nên không ai dám đứng ra chỉ trích hắn.
Trước bức tường cao của hậu cung, Phùng Canh Niên và Ngạc Luân Xuân đích thân đôn đốc, phòng Chu Thiên Giáng cưỡng ép tấn công hậu cung.
– Chu Thiên Giáng, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám cả gan tấn công thì hai anh em Phùng Ngạc ta với phi tần hậu cung sẽ cùng chết.
Phùng Canh Niên đứng ở trước bức tường phía sau cửa cung lớn tiếng.
– Mẹ nó, phi tần có chết hay không chẳng liên quan quái gì đến lão tử cả, ngươi dọa ai hả?Chu Thiên Giáng không cười mà nói.
– Hừ! Không có liên quan gì đến ngươi, nhưng nếu như toàn bộ phi tần bị giết thì Thành Võ Hoàng cũng đừng mongsống yên ổn.
Ngạc Luân Xuân cũng hô theo.
Chu Thiên Giáng cười khinh miệt, quay về phía bức tường lớn của hoàng cung lớn tiếng nói:
– Ta nói này mấy người, đầu óc ngươi bị khe cửa kẹp rồi à? Thành Võ Hoàng đang ở Bành thành, nơi này chính là đương gia của Chu Thiên Giáng ta, chờ lão tử tiêu diệt lũ khốn khiếp các ngươi, Thành Võ Hoàng thích làm gì thì làm, bổn đại nhân cũng không muốn tha cho các ngươi, muốn trách thì trách tặc nươngHoàng hậu kia kìa. Bà ta ngàn vạn lần không nên lấy Ngọc Nhi ra uy hiếp ta.
Tác giả :
Phá Hồ