Thiên Giáng Đại Vận
Chương 103: Vây khốn Chu phủ
Vệ Triển lắc đầu.
- Bệ hạ, sư phụ của Chu Thiên Giáng là Lâm Phong, cũng là huynh trưởng của thần. Thế nên, thần cũng phải đứng qua một bên. Thần thấy vẫn nên mời Sở Vân đại nhân đi đi. Điều động người của phủ cửu môn Đề Đốc tiến đến tróc nã, nếu chỉ là hiểu lầm, cũng có thể nói là tuần phòng trong thành.
Thành Võ Hoàng vui mừng gật đầu, cảm thấy Vệ Triển vẫn rất trung thành với hoàng thất. Tĩnh Vương lại thầm lôi tổ tông tám đời Vệ Triển ra mắng một lượt. Ông muốn nhận lệnh đi là để khẩn trương báo cho Chu Thiên Giáng, dù có việc này hay không, trước tiên cũng phải tìm cách ứng phó. Giờ hay rồi, Vệ Triển đã nói vậy, ngay cả hoàng cung cũng không ra được.
Lúc này Thành Võ Hoàng truyền chỉ, sai người truyền Cửu Môn Đề Đốc Sở Vân tiến cung. Ngay lúc Thành Võ Hoàng truyền chỉ, Vệ Triển đứng đối mặt với mọi người, hai tay thầm cho ra sau, hướng về phía bình phong làm mấy động tác.
Một gã Thanh Long Vệ sau tấm bình phong lặng lẽ rời khỏi Càn cung, trực tiếp vượt tường, biến mất trong bóng đêm.
Sở Vân đi vào hoàng cung, Thành Võ Hoàng lệnh cho Sở Vân suất lĩnh binh mã, dựa theo đại điểm Huyền Xán mật báo lục soát nghiêm ngặt. Để đạt được mục đích, Thành Võ Hoàng còn lệnh cho Sở Vân lùng bắt toàn thành, nhìn xem có ngựa in dấu quan ấn không. Dựa theo luật pháp Đại Phong, dù là dạng dân chúng gì không được tư tàng chiến mã. Chỉ cần phát hiện ra là có thể chứng minh Huyền Xán mật báo đúng. Nếu không, cũng tương đương Chu Thiên Giáng trong sạch, Huyền Xán phải gặp xui xẻo rồi.
Phủ Cửu Môn Đề Đốc cách hoàng cung không gần, đến lúc triệu tập binh mã cũng mất không ít thời gian.
Trong cung, tên Thanh Long Vệ kia là một trong mười hai cận vệ của hoàng đế, ở sau tấm bình phong đương nhiên nghe hiểu được. Đến khi Vệ Triển dùng ngôn ngữ của người câm điếc chỉ lệnh, sau khi xuất cung liền đi thẳng tới phủ đệ của Chu Thiên Giáng!
Sở Vân nhận được thánh chỉ thì trong lòng đã nổi lên phong ba, nếu như tra ra được vấn đề thì ngôi sao mới nổi của Đại Phong sẽ phải rơi xuống. Sở Vân biết cho dù Chu Thiên Giáng có bao nhiêu công lao, được bao nhiêu trọng thần bảo vệ đi chăng nữa thì tội tư mộ binh mã cũng là tử tội không thể tha, cái vảy ngược của hoàng gia (*) này không thể để cho bất cứ thần tử nào chạm vào được.
(*) Rồng có vảy ngược, động vào tất nổi giận.
Trong công xã của Chu Thiên Giáng, Chu đại quan nhân mệt lử người đang hưởng thụ sự xoa bóp của hai nô tỳ nhưng không phải hắn hoa tâm phấp phới nghĩ đến chuyện tốt mà quả thực hắn mệt sắp chết rồi, cho dù kiếp trước có chạy việt dã 5km thì ít nhất cũng phải mặc quần áo thể thao và đeo giày chạy thích hợp, lần này thì hay rồi, đeo quan hài nặng nề, lại mặc quan phục nặng như cái túi vải, chỉ cần dừng lại là lão hoạn quan Ngụy Chính Hải kia đã vung roi lên vun vút. Nếu như không phải bình thường Lâm Phong bắt hắn rèn luyện thì e là có thể đào mộ lập bia cho hắn được rồi.
- Đại nhân, toàn bộ các đường xuất phủ đều bị phong kín rồi, chỗ chúng ta hiện giờ chỉ vào được mà không ra được ạ.
Chu Nhị chạy vào nhỏ giọng nói.
Chu Thiên Giáng khoát tay áo, lệnh cho hai nô tỳ lui xuống, hắn vặn người một cái, hông eo đều đau nhức, hai chân thì sưng phồng như móng heo.
- Người của Chu Tứ thế nào rồi? Có phải là đã rút rồi không?
Chu Thiên Giáng uể oải hỏi.
- Lâm gia và Chu Nhất đã đích thân đi thông báo, hiện giờ vẫn chưa về, chắc là không vấn đề gì.
Chu Nhị nói xong, không khỏi lộ ra vẻ lo lắng.
Khoảng thời gian một nén nhang trước đột nhiên có một người mặc áo đen bịt mặt xông vào, Chu Nhất và Hạ Thanh tưởng thích khách, tiến hành bao vây tấn công ngay tại chỗ. Người áo đen kia công phu rất cao, nếu không giơ lệnh bài Niêm Can Xử Thanh Long Vệ ra thì suýt nữa Đại Ngưu đã dùng Phích Lịch Đạn để đón rồi.
Biết tin Hoàng thượng sắp phái binh bao vậy tiễu trừ binh mã Chu Tứ giấu ở mấy nơi thì Chu Thiên Giáng còn tưởng là ông ta cố ý lừa hắn, nghiến răng nghiến lợi không thừa nhận. May là Lâm Phong cũng có mặt ở đó, phân tích kĩ hơn một chút là đoán ra được chắc chắn là Mục Kỳ thông báo cho Vệ Triển, Vệ Triển vì nể mặt hắn nên không báo lên Hoàng thượng.
Lâm Phong không dám chậm trễ, lập tức cùng Chu Nhất phân nhau ra đi thông báo, nhưng nhiều người như vậy cũng không dễ phân tán ra, cho dù có xông vào trốn trong nhà dân thì cũng sẽ gây ồn ào. Chu Thiên Giáng bất đắc dĩ chỉ có thể phân binh mã thành hai đường, lần lượt trốn vào phủ tướng quân và phủ Tứ hoàng tử Huyền Châu. Hai nơi này cho dù Hoàng thượng cũng sẽ không hạ lệnh khám xét. Quách Thiên Tín trấn thủ Nam Cương, ai dám khám xét phủ tướng quân thì cũng chẳng khác gì bức người ta làm phản, Tứ hoàng tử thì càng không cần nói, phủ đệ của cậu ta cũng ngang với biệt viện hoàng gia, ai dám vào chứ?
Chu Thiên Giáng chịu cơn đau nhức toàn thân, bò dậy nói:
- Đại Ngưu, gọi cho ta mười mấy người đến đây, khiêng lão tử ra ngoài gây chuyện, bất luận thế nào thì cũng phải thu hút sự chú ý của mọi người về phía chúng ta, cho dù các huynh đệ không kịp rời đi thì cũng tìm được chỗ nào đó gần gần mà trốn.
Chu Thiên Giáng vừa phân phó xong thì hơn mười hộ vệ liền dùng đòn cột vào ghế thái sư, khiêng Chu Thiên Giáng chuẩn bị ra ngoài kéo bè kéo lũ đánh nhau.
Trong hoàng cung, trong tay Thành Võ Hoàng cầm một quyển binh thư ngồi sau ngự án, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn Huyền Xán đang tâm hoảng ý loạn một cái. Tĩnh Vương hơi nhắm mắt chậm rãi thưởng thức trà nhưng trong lòng lại không nhẹ nhõm hơn Huyền Xán được bao nhiêu, còn Vệ Triển thì ngồi xếp bằng như thiền trên ghế, hít thở đều đặn như đang tu hành vậy.
Tất cả mọi người đều đang chờ tin tức của Sở Vân. Trong lòng Thành Võ Hoàng cũng không tin tên Chu Thiên Giáng này có cái lá gan đó nhưng quả thực mấy thanh lâu và xa mã hành đó có liên quan đến hắn, đây là chuyện mà cả kinh thành đều biết. Cẩn tắc vô áy náy, nếu như Huyền Xán nói một cách chắc chắn như vậy thì trong lòng Thành Võ Hoàng cũng hơi dao động. Nếu như Chu Thiên Giáng tự ý giấu một đạo binh mã như vậy thì ông ta cảm thấy có đem chém hắn làm trăm ngàn mảnh thì cũng không hết hận vì tiểu tử này đã phụ lòng kỳ vọng của ông ta.
Hơn một canh giờ trôi qua, một thái giám trông giữ trong cung chạy vào:
- Khỏi bẩm Hoàng thượng, Sở Vân đại nhân cầu kiến!
Một câu nói của gã thái giám khiến mấy người trong Càn cung đều lấy lại tinh thần, vẻ mặt ai nấy đều khác nhau, suy nghĩ trong lòng thì lại càng không giống nhau. Điều mà Thành Võ Hoàng cần là chân tướng, Nhị hoàng tử thì chỉ ước gì một mẻ tóm gọn Chu Thiên Giáng nhưng điều Tĩnh Vương nghĩ là Sở Vân có quan hệ rất tốt với Chu Thiên Giáng, không biết ông ta có nhắm một mắt mở một mắt mà tha cho hắn một lần hay không, còn Vệ Triển lại lo lắng không biết Chu Thiên Giáng có thể di chuyển toàn bộ binh mã trong kinh thành trong thời gian ngắn như vậy hay không, cho dù có dời đi được thì liệu có tìm được nơi an toàn trong kinh thành hay không. Vệ Triển đề nghị để Cửu Môn Đề Đốc xuất binh mà không điều động Cấm Vệ Quân chính là muốn để Chu Thiên Giáng tranh thủ thời gian.
- Tuyên!
Thành Võ Hoàng vừa hạ lệnh một tiếng thì gã thái giám đã vội lui ra.
Chỉ lát sau Sở Vân đã một thân khôi giáp bước vào, quỳ một chân trên đất ôm quyền nói:
- Thần Cửu Môn Đề Đốc Sở Vân đặc biệt đến phụng mệnh!
Huyền Xán vừa nghe đã căng thẳng đến mức nắm chặt hai tay, Tĩnh Vương bề ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi.
- Sở ái khanh, kết quả thế nào?
Hai tay Thành Võ Hoàng vịn vào ngự án, ông ta cũng rất muốn biết đáp án.
- Khởi bẩm Hoàng thượng, ở thanh lâu bắt được tổng cộng bảy mươi hai người, ở xa mã hành bắt được chín mươi sáu người, trong khi hành động không phát hiện thấy binh khí, tất cả đều là ngựa tốt nhưng đều là ngựa dân chứ không phải ngựa chiến trong quân. Thần đã hạ lệnh tìm kiếm trong toàn thành rồi nhưng hiện giờ vẫn chưa phát hiện ra đám người nào tụ tập với số lượng lớn.
Sở Vân cao giọng nói.
Tĩnh Vương và Vệ Triển thầm thở phào nhẹ nhõm nhưng Huyền Xán thì choáng váng:
- Không thể nào, phụ hoàng, tuyệt đối không thể nào. Thủ hạ của nhi thần vừa ngầm điều tra được lúc nửa đêm, tuyệt đối không sai được, chắc chắn là có người để lộ tin tức.
Thành Võ Hoàng biết tin Sở Vân không tìm được binh mã tư tàng (tự ý giấu diếm) thì trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều nhưng đối với nhi tử này thì Thành Võ Hoàng lại ngày càng thấy con người y bụng dạ hẹp hòi, không thể trọng dụng.
- Huyền Xán, tất cả những người biết chuyện này đều có mặt tại đây, con nói cho phụ hoàng nghe rốt cuộc là ai để lộ tin tức? Vệ Triển và vương thúc đều không xuất cung, lẽ nào lại nghi ngờ Sở đại nhân?
Thành Võ Hoàng lạnh lùng nhìn Huyền Xán.
- Cái này…
Huyền Xán nhất thời nghẹn họng, trừ Sở Vân ra thì những người khác đều chưa hề bước chân ra khỏi cửa Càn cung. Y vẫn cảm thấy chính Sở Vân đã thả người nhưng nếu là vậy thì Huyền Xán cũng không dám nói ra trước mặt.
Trong lòng Tĩnh Vương thoải mái như được uống một bình rượu lạnh khi trời nóng, may là Vệ Triển nói để tránh nghi ngờ nên ông cũng không xuất cung, nếu không đúng là có trăm miệng cũng không nói rõ được. Tĩnh Vương cảm kích nhìn Vệ Triển một cái nhưng lại phát hiện ra Vệ Triển đang lộ ra một tia cười thản nhiên với mình. Trong lòng Tĩnh Vương vừa động, lẽ nào lão thám tử này đã sớm biết được kết quả này rồi?
- Bệ hạ, sư phụ của Chu Thiên Giáng là Lâm Phong, cũng là huynh trưởng của thần. Thế nên, thần cũng phải đứng qua một bên. Thần thấy vẫn nên mời Sở Vân đại nhân đi đi. Điều động người của phủ cửu môn Đề Đốc tiến đến tróc nã, nếu chỉ là hiểu lầm, cũng có thể nói là tuần phòng trong thành.
Thành Võ Hoàng vui mừng gật đầu, cảm thấy Vệ Triển vẫn rất trung thành với hoàng thất. Tĩnh Vương lại thầm lôi tổ tông tám đời Vệ Triển ra mắng một lượt. Ông muốn nhận lệnh đi là để khẩn trương báo cho Chu Thiên Giáng, dù có việc này hay không, trước tiên cũng phải tìm cách ứng phó. Giờ hay rồi, Vệ Triển đã nói vậy, ngay cả hoàng cung cũng không ra được.
Lúc này Thành Võ Hoàng truyền chỉ, sai người truyền Cửu Môn Đề Đốc Sở Vân tiến cung. Ngay lúc Thành Võ Hoàng truyền chỉ, Vệ Triển đứng đối mặt với mọi người, hai tay thầm cho ra sau, hướng về phía bình phong làm mấy động tác.
Một gã Thanh Long Vệ sau tấm bình phong lặng lẽ rời khỏi Càn cung, trực tiếp vượt tường, biến mất trong bóng đêm.
Sở Vân đi vào hoàng cung, Thành Võ Hoàng lệnh cho Sở Vân suất lĩnh binh mã, dựa theo đại điểm Huyền Xán mật báo lục soát nghiêm ngặt. Để đạt được mục đích, Thành Võ Hoàng còn lệnh cho Sở Vân lùng bắt toàn thành, nhìn xem có ngựa in dấu quan ấn không. Dựa theo luật pháp Đại Phong, dù là dạng dân chúng gì không được tư tàng chiến mã. Chỉ cần phát hiện ra là có thể chứng minh Huyền Xán mật báo đúng. Nếu không, cũng tương đương Chu Thiên Giáng trong sạch, Huyền Xán phải gặp xui xẻo rồi.
Phủ Cửu Môn Đề Đốc cách hoàng cung không gần, đến lúc triệu tập binh mã cũng mất không ít thời gian.
Trong cung, tên Thanh Long Vệ kia là một trong mười hai cận vệ của hoàng đế, ở sau tấm bình phong đương nhiên nghe hiểu được. Đến khi Vệ Triển dùng ngôn ngữ của người câm điếc chỉ lệnh, sau khi xuất cung liền đi thẳng tới phủ đệ của Chu Thiên Giáng!
Sở Vân nhận được thánh chỉ thì trong lòng đã nổi lên phong ba, nếu như tra ra được vấn đề thì ngôi sao mới nổi của Đại Phong sẽ phải rơi xuống. Sở Vân biết cho dù Chu Thiên Giáng có bao nhiêu công lao, được bao nhiêu trọng thần bảo vệ đi chăng nữa thì tội tư mộ binh mã cũng là tử tội không thể tha, cái vảy ngược của hoàng gia (*) này không thể để cho bất cứ thần tử nào chạm vào được.
(*) Rồng có vảy ngược, động vào tất nổi giận.
Trong công xã của Chu Thiên Giáng, Chu đại quan nhân mệt lử người đang hưởng thụ sự xoa bóp của hai nô tỳ nhưng không phải hắn hoa tâm phấp phới nghĩ đến chuyện tốt mà quả thực hắn mệt sắp chết rồi, cho dù kiếp trước có chạy việt dã 5km thì ít nhất cũng phải mặc quần áo thể thao và đeo giày chạy thích hợp, lần này thì hay rồi, đeo quan hài nặng nề, lại mặc quan phục nặng như cái túi vải, chỉ cần dừng lại là lão hoạn quan Ngụy Chính Hải kia đã vung roi lên vun vút. Nếu như không phải bình thường Lâm Phong bắt hắn rèn luyện thì e là có thể đào mộ lập bia cho hắn được rồi.
- Đại nhân, toàn bộ các đường xuất phủ đều bị phong kín rồi, chỗ chúng ta hiện giờ chỉ vào được mà không ra được ạ.
Chu Nhị chạy vào nhỏ giọng nói.
Chu Thiên Giáng khoát tay áo, lệnh cho hai nô tỳ lui xuống, hắn vặn người một cái, hông eo đều đau nhức, hai chân thì sưng phồng như móng heo.
- Người của Chu Tứ thế nào rồi? Có phải là đã rút rồi không?
Chu Thiên Giáng uể oải hỏi.
- Lâm gia và Chu Nhất đã đích thân đi thông báo, hiện giờ vẫn chưa về, chắc là không vấn đề gì.
Chu Nhị nói xong, không khỏi lộ ra vẻ lo lắng.
Khoảng thời gian một nén nhang trước đột nhiên có một người mặc áo đen bịt mặt xông vào, Chu Nhất và Hạ Thanh tưởng thích khách, tiến hành bao vây tấn công ngay tại chỗ. Người áo đen kia công phu rất cao, nếu không giơ lệnh bài Niêm Can Xử Thanh Long Vệ ra thì suýt nữa Đại Ngưu đã dùng Phích Lịch Đạn để đón rồi.
Biết tin Hoàng thượng sắp phái binh bao vậy tiễu trừ binh mã Chu Tứ giấu ở mấy nơi thì Chu Thiên Giáng còn tưởng là ông ta cố ý lừa hắn, nghiến răng nghiến lợi không thừa nhận. May là Lâm Phong cũng có mặt ở đó, phân tích kĩ hơn một chút là đoán ra được chắc chắn là Mục Kỳ thông báo cho Vệ Triển, Vệ Triển vì nể mặt hắn nên không báo lên Hoàng thượng.
Lâm Phong không dám chậm trễ, lập tức cùng Chu Nhất phân nhau ra đi thông báo, nhưng nhiều người như vậy cũng không dễ phân tán ra, cho dù có xông vào trốn trong nhà dân thì cũng sẽ gây ồn ào. Chu Thiên Giáng bất đắc dĩ chỉ có thể phân binh mã thành hai đường, lần lượt trốn vào phủ tướng quân và phủ Tứ hoàng tử Huyền Châu. Hai nơi này cho dù Hoàng thượng cũng sẽ không hạ lệnh khám xét. Quách Thiên Tín trấn thủ Nam Cương, ai dám khám xét phủ tướng quân thì cũng chẳng khác gì bức người ta làm phản, Tứ hoàng tử thì càng không cần nói, phủ đệ của cậu ta cũng ngang với biệt viện hoàng gia, ai dám vào chứ?
Chu Thiên Giáng chịu cơn đau nhức toàn thân, bò dậy nói:
- Đại Ngưu, gọi cho ta mười mấy người đến đây, khiêng lão tử ra ngoài gây chuyện, bất luận thế nào thì cũng phải thu hút sự chú ý của mọi người về phía chúng ta, cho dù các huynh đệ không kịp rời đi thì cũng tìm được chỗ nào đó gần gần mà trốn.
Chu Thiên Giáng vừa phân phó xong thì hơn mười hộ vệ liền dùng đòn cột vào ghế thái sư, khiêng Chu Thiên Giáng chuẩn bị ra ngoài kéo bè kéo lũ đánh nhau.
Trong hoàng cung, trong tay Thành Võ Hoàng cầm một quyển binh thư ngồi sau ngự án, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn Huyền Xán đang tâm hoảng ý loạn một cái. Tĩnh Vương hơi nhắm mắt chậm rãi thưởng thức trà nhưng trong lòng lại không nhẹ nhõm hơn Huyền Xán được bao nhiêu, còn Vệ Triển thì ngồi xếp bằng như thiền trên ghế, hít thở đều đặn như đang tu hành vậy.
Tất cả mọi người đều đang chờ tin tức của Sở Vân. Trong lòng Thành Võ Hoàng cũng không tin tên Chu Thiên Giáng này có cái lá gan đó nhưng quả thực mấy thanh lâu và xa mã hành đó có liên quan đến hắn, đây là chuyện mà cả kinh thành đều biết. Cẩn tắc vô áy náy, nếu như Huyền Xán nói một cách chắc chắn như vậy thì trong lòng Thành Võ Hoàng cũng hơi dao động. Nếu như Chu Thiên Giáng tự ý giấu một đạo binh mã như vậy thì ông ta cảm thấy có đem chém hắn làm trăm ngàn mảnh thì cũng không hết hận vì tiểu tử này đã phụ lòng kỳ vọng của ông ta.
Hơn một canh giờ trôi qua, một thái giám trông giữ trong cung chạy vào:
- Khỏi bẩm Hoàng thượng, Sở Vân đại nhân cầu kiến!
Một câu nói của gã thái giám khiến mấy người trong Càn cung đều lấy lại tinh thần, vẻ mặt ai nấy đều khác nhau, suy nghĩ trong lòng thì lại càng không giống nhau. Điều mà Thành Võ Hoàng cần là chân tướng, Nhị hoàng tử thì chỉ ước gì một mẻ tóm gọn Chu Thiên Giáng nhưng điều Tĩnh Vương nghĩ là Sở Vân có quan hệ rất tốt với Chu Thiên Giáng, không biết ông ta có nhắm một mắt mở một mắt mà tha cho hắn một lần hay không, còn Vệ Triển lại lo lắng không biết Chu Thiên Giáng có thể di chuyển toàn bộ binh mã trong kinh thành trong thời gian ngắn như vậy hay không, cho dù có dời đi được thì liệu có tìm được nơi an toàn trong kinh thành hay không. Vệ Triển đề nghị để Cửu Môn Đề Đốc xuất binh mà không điều động Cấm Vệ Quân chính là muốn để Chu Thiên Giáng tranh thủ thời gian.
- Tuyên!
Thành Võ Hoàng vừa hạ lệnh một tiếng thì gã thái giám đã vội lui ra.
Chỉ lát sau Sở Vân đã một thân khôi giáp bước vào, quỳ một chân trên đất ôm quyền nói:
- Thần Cửu Môn Đề Đốc Sở Vân đặc biệt đến phụng mệnh!
Huyền Xán vừa nghe đã căng thẳng đến mức nắm chặt hai tay, Tĩnh Vương bề ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi.
- Sở ái khanh, kết quả thế nào?
Hai tay Thành Võ Hoàng vịn vào ngự án, ông ta cũng rất muốn biết đáp án.
- Khởi bẩm Hoàng thượng, ở thanh lâu bắt được tổng cộng bảy mươi hai người, ở xa mã hành bắt được chín mươi sáu người, trong khi hành động không phát hiện thấy binh khí, tất cả đều là ngựa tốt nhưng đều là ngựa dân chứ không phải ngựa chiến trong quân. Thần đã hạ lệnh tìm kiếm trong toàn thành rồi nhưng hiện giờ vẫn chưa phát hiện ra đám người nào tụ tập với số lượng lớn.
Sở Vân cao giọng nói.
Tĩnh Vương và Vệ Triển thầm thở phào nhẹ nhõm nhưng Huyền Xán thì choáng váng:
- Không thể nào, phụ hoàng, tuyệt đối không thể nào. Thủ hạ của nhi thần vừa ngầm điều tra được lúc nửa đêm, tuyệt đối không sai được, chắc chắn là có người để lộ tin tức.
Thành Võ Hoàng biết tin Sở Vân không tìm được binh mã tư tàng (tự ý giấu diếm) thì trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều nhưng đối với nhi tử này thì Thành Võ Hoàng lại ngày càng thấy con người y bụng dạ hẹp hòi, không thể trọng dụng.
- Huyền Xán, tất cả những người biết chuyện này đều có mặt tại đây, con nói cho phụ hoàng nghe rốt cuộc là ai để lộ tin tức? Vệ Triển và vương thúc đều không xuất cung, lẽ nào lại nghi ngờ Sở đại nhân?
Thành Võ Hoàng lạnh lùng nhìn Huyền Xán.
- Cái này…
Huyền Xán nhất thời nghẹn họng, trừ Sở Vân ra thì những người khác đều chưa hề bước chân ra khỏi cửa Càn cung. Y vẫn cảm thấy chính Sở Vân đã thả người nhưng nếu là vậy thì Huyền Xán cũng không dám nói ra trước mặt.
Trong lòng Tĩnh Vương thoải mái như được uống một bình rượu lạnh khi trời nóng, may là Vệ Triển nói để tránh nghi ngờ nên ông cũng không xuất cung, nếu không đúng là có trăm miệng cũng không nói rõ được. Tĩnh Vương cảm kích nhìn Vệ Triển một cái nhưng lại phát hiện ra Vệ Triển đang lộ ra một tia cười thản nhiên với mình. Trong lòng Tĩnh Vương vừa động, lẽ nào lão thám tử này đã sớm biết được kết quả này rồi?
Tác giả :
Phá Hồ