Thiên Duyên Kiếp
Chương 9: Thức tỉnh (2)
Một tháng sau, Trần Lâm vừa mới đột phá tầng bốn luyện khí cảnh nên cần phải củng cố lại tu vi và nghiên cứu bộ nhân giai trung phẩm “huỳnh long độc thủ", “huỳnh long xuất động" mà Lục Hầu Nhi “trộm" đưa cho hắn. Một thức trảo, một thức kiếm này tuy bề ngoài chỉ là nhân giai trung phẩm công pháp; nhưng lại có lý giải vô cùng thâm sâu và huyền ảo. Trần Lâm có thể cảm nhận được, chỉ cần hắn luyện hai môn công pháp này, luyện đến đại thành cũng có thể chống lại tu sĩ trên hắn vài cái cảnh giới. Thậm chí với tu vi tầng bốn luyện khí cảnh của hắn cũng có thể đánh được tu sĩ tụ nguyên cảnh một tầng.
Nhưng, muốn luyện hai môn công pháp này đến đại thành hắn cũng không biết là phải luyện đến ngày nào, tháng nào, năm nào. Hiện tại luyện khí tràng tầng một, tầng hai đối với hắn cũng đã bắt đầu giảm đi hiệu quả tu luyện rất nhiều. Hắn muốn tu luyện công pháp, trước hết hắn cần phải có một thanh pháp khí vừa tay và một ít vật dụng cần thiết. Đã qua một tháng, Lục Hầu Nhi không có đến tìm hắn. Hắn có mấy việc cần tìm nàng cũng không gặp mặt được. Nghe mấy người hầu của nàng nói là nàng theo một vị tỷ muội kết giao nào đó rời đi Tây Minh trấn một thời gian, trong khoảng thời gian này hắn có việc gì cần có thể liên hệ với Lục Thiến trưởng lão là được. Hắn cảm thấy chuyện này có chút phiền phức. Lục gia có ơn với hắn, hắn cũng không thể tùy tiện mượn đồ của Lục gia hoài. Hắn dự định sẽ rời đi Lục gia một thời gian, tiến vào trong U Minh lâm để tu luyện, cũng như rèn luyện khả năng thực chiến của mình.
Đặc biệt là, mấy ngày hôm nay hắn phát hiện trong thể nội có chút biến đổi. Hắn mấy lần nội thị thì phát hiện bên trong cái đan điền nhỏ bằng ngón tay cái của mình xuất hiện hai cánh hoa sen màu tím nhạt. Một trong hai cánh hoa sen là vật mà hắn lấy được từ trong phường thị của Lục gia. Hắn không biết tác dụng của chúng dùng để làm gì. Tuy nhiên, trong một tháng thời gian này hắn cảm thấy việc tu luyện trở nên thông suốt hơn rất nhiều. Có điều, còn lại một cánh hoa sen xuất hiên từ lúc nào hắn cũng không được rõ ràng lắm. Hắn nhớ là lúc mình bị xuyên không đến giới diện này, thì trong trí nhớ của hắn có thấy hình ảnh một cái đài sen thật lớn. Cái đài sen đó tỏa ra phật khí nồng hậu mà thanh khiết, kim quang của nó có thể độ tâm ma, hóa ma thành phật. Chắc có lẽ một trong hai cánh sen này xuất hiện khi hắn xuyên không đến đây. Hắn cũng không biết lai lịch thật sự của chúng. Cho dù Lục gia có ơn cứu hắn, hắn cũng không dám đem chuyện này ra nói lung tung. Đây cũng coi như là một bí mật của riêng hắn.
Hắn đứng trước mặt Lục Thiến, thấy nàng ăn mặc có chút phóng túng, sắc mặt hắn có chút đỏ lên. Hắn tuy rằng không phải là bậc hiền giả, hay phật tu; nhưng từ trước đến giờ ngoài việc binh gia ra hắn đa phần đều thích luyện võ hơn là uống rượu và gần nữ sắc. Hắn nhớ lúc còn là một tướng quân người phàm, hắn cũng từng có quen biết với một cô gái thôn dã. Nhưng hắn chỉ gặp thoáng qua nàng có một lần, mà lần đó là hắn có nhiệm vụ trên người phải hộ tống bách tính trong thành di tản đến nơi an toàn. Trên đường đi thấy nàng bị thương thì dừng lại cứu giúp. Sau lần đó, hắn phải trở về giữ thành rồi xuyên không đến giới diện này. Cho nên là hắn cũng không bao giờ gặp lại nàng được nữa.
Thấy Trần Lâm đứng lặng im nhìn mình một cách say mê, Lục Thiên không khỏi đỏ mặt tức giận. Nhưng khi nàng thấy ánh mắt của hắn không chút tà niệm, như là đang hồi tưởng chuyện gì đó nên là cũng không lên tiếng trách mắng. Chỉ là, vừa lúc Lục Tiểu Thanh có việc tìm nàng, thấy ánh mắt của hắn nhìn mẹ mình như vậy thì trong lòng nổi lên một cỗ ghen tức vô cớ, giận dữ mắng:
- Sắc lang, ngươi đúng là đồ sắc lang! Không được nhìn, ta không cho phép ngươi nhìn mẹ ta như vậy!
Nghe tiếng con gái trách mắng, Lục Thiến xấu hổ đến nỗi muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui vào. Mà Trần Lâm lại càng lúng túng, nói:
- Ta… ta thật ra đến đây là muốn mượn dùng một ít đan dược trị thương. Lúc nãy ta đang suy tưởng một số việc nên có phần mạo phạm. Xin thập nhất trưởng lão bỏ qua cho!
Nghe Trần Lâm hỏi đến đan dược chữa thương Lục Tiểu Thanh vội vàng chạy đến nắm lấy tay hắn:
- Ngươi… ngươi bị thương sao?
Lục Thiến liếc mắt nhìn con gái, nói:
- Hừ, con gái lớn rồi không xem người mẹ này ra gì có phải không?
- Ta… ta…
Lần này thì đến lược Lục Tiểu Thanh đỏ mặt, vội vàng buông tay ra khỏi người Trần Lâm. Trần Lâm hơi nhìn nàng gật đầu, rồi lắc đầu nói:
- Ta không phải muốn chữa thương, mà ta muốn chuẩn bị thuốc chữa thương để đi vào U Minh lâm tu luyện. Ta nghe nói ở phía ngoài U Minh lâm có một ít yêu thú cấp một, cấp hai nên muốn đi săn chúng, luyện tập một chút thực chiến mà thôi.
- Không được!
Lần này cả hai mẹ con Lục Thiên đều hô lên. Trần Lâm có chút kỳ quái nhìn hai nàng. Lục Thiến vội vàng giải thích:
- Chuyện là thế này, chúng ta ở Tây Minh trấn có nghe một số tu sĩ kể lại, phía ngoài U Minh lâm tình hình yêu thú có chút biến động. Vào ba tháng trước, có một đội tu sĩ đi vào ngoại vi U Minh lâm, trong lúc tình cờ bọn họ đã đụng độ phải một bầy yêu thú cấp hai. Bầy yêu thú này số lượng rất lớn. Đừng nói là bọn họ, cho dù là đại tu sĩ kim đan cảnh gặp phải cũng chỉ có chạy trốn. Mà cách đây mấy hôm, ta ở phường thị còn nghe được một tin tức. Phía ngoài U Minh lâm vừa mới xuất hiện một con yêu thú hóa hình cấp năm, thực lực tương đương với tu sĩ nguyên anh cảnh. Vậy nên, hiện tại ở U Minh lâm đang được giới nghiêm. Phàm là tu sĩ dưới kim đan cảnh đều không được phép đi vào U Minh lâm. Ngươi chỉ có tu vi luyện khí cảnh tầng bốn, càng không được phép đi vào.
Trần Lâm cảm thấy kỳ quái, hỏi:
- Nếu ta nhớ không nhầm, cách đây hơn nửa năm về trước tu sĩ của Lục gia vẫn tiến vào rèn luyện ở U Minh lâm một cách bình thường. Sao chỉ có mấy tháng lại đột nhiên xảy ra dị biến như vậy? Hay là ở U Minh lâm xảy ra đại sự gì rồi?
Lục Thiến lắc đầu nói:
- Những chuyện này ngoài tộc trưởng và đại trưởng lão ra, ở trong Lục gia cũng không có người thứ ba biết rõ sự tình. Nói tóm lại, ngươi nhất định không thể tiến vào U Minh lâm được.
Trần Lâm hơi lắc đầu, thở dài:
- Ài, lần này xem ra ta phải tìm cách khác để tu luyện rồi.
Thấy Trần Lâm chán nản quay đầu bỏ đi, Lục Tiểu Thanh lúc này mới lên tiếng:
- Ngươi suốt ngày cứ nhốt mình trong phòng để tu luyện, không cần phải đi ra ngoài để hít thở không khí hay sao?
Trần Lâm dừng lại bước chân, hơi nhíu mày nhìn nàng:
- Ra ngoài, ta ra ngoài để làm gì?
- Ngươi nha, ngươi đúng là một cái đầu gỗ. Ta nói cho ngươi biết, ba ngày nữa ở phường thị của Lục gia sẽ tổ chức đại hội luyện đan sư. Ta và đại ca ta phải đến đó để giám sát đại hội. Ngươi cũng phải đến đó giúp ta với đại ca ta một tay. Không biết chừng, đi đến đại hội ngươi lại kiếm được thứ gì quý giá giống như viên đá lần trước ngươi tìm thấy ở phường thị thì sao?
Trần Lâm nhìn nàng, trong lòng thầm nghĩ: “Cô nương tưởng là vật như thế dễ kiếm lắm hay sao?" Tuy trong lòng nghĩ là như thế, nhưng ngoài miệng Trần Lâm lại nói:
- Thôi được rồi, vậy ba ngày nữa ta sẽ đến phường thị một chuyến. Dù sao ta cũng chưa bao giờ thấy người khác luyện đan, cũng coi như là một lần đi ra ngoài rèn luyện cũng được!
Thấy Trần Lâm đã đồng ý, Lục Tiểu Thanh trong lòng cảm thấy rất là vui vẻ. Nàng kéo lấy tay hắn, nói:
- Đi, ta dẫn ngươi đi ra ngoài ăn uống! Sẵn tiện ta cũng sẽ bàn giao với ngươi một số việc để cho ngươi chuẩn bị trước.
Lục Thiến nhìn theo bóng lưng của hai người rời khỏi, lại lắc đầu thở dài:
- Tiểu Thanh xem ra cũng trưởng thành rồi! Ta hy vọng là nó sẽ không giẫm phải vết xe đổ của ta năm xưa, mà cứ vui vẻ như vậy sống cũng tốt!
Nhưng, muốn luyện hai môn công pháp này đến đại thành hắn cũng không biết là phải luyện đến ngày nào, tháng nào, năm nào. Hiện tại luyện khí tràng tầng một, tầng hai đối với hắn cũng đã bắt đầu giảm đi hiệu quả tu luyện rất nhiều. Hắn muốn tu luyện công pháp, trước hết hắn cần phải có một thanh pháp khí vừa tay và một ít vật dụng cần thiết. Đã qua một tháng, Lục Hầu Nhi không có đến tìm hắn. Hắn có mấy việc cần tìm nàng cũng không gặp mặt được. Nghe mấy người hầu của nàng nói là nàng theo một vị tỷ muội kết giao nào đó rời đi Tây Minh trấn một thời gian, trong khoảng thời gian này hắn có việc gì cần có thể liên hệ với Lục Thiến trưởng lão là được. Hắn cảm thấy chuyện này có chút phiền phức. Lục gia có ơn với hắn, hắn cũng không thể tùy tiện mượn đồ của Lục gia hoài. Hắn dự định sẽ rời đi Lục gia một thời gian, tiến vào trong U Minh lâm để tu luyện, cũng như rèn luyện khả năng thực chiến của mình.
Đặc biệt là, mấy ngày hôm nay hắn phát hiện trong thể nội có chút biến đổi. Hắn mấy lần nội thị thì phát hiện bên trong cái đan điền nhỏ bằng ngón tay cái của mình xuất hiện hai cánh hoa sen màu tím nhạt. Một trong hai cánh hoa sen là vật mà hắn lấy được từ trong phường thị của Lục gia. Hắn không biết tác dụng của chúng dùng để làm gì. Tuy nhiên, trong một tháng thời gian này hắn cảm thấy việc tu luyện trở nên thông suốt hơn rất nhiều. Có điều, còn lại một cánh hoa sen xuất hiên từ lúc nào hắn cũng không được rõ ràng lắm. Hắn nhớ là lúc mình bị xuyên không đến giới diện này, thì trong trí nhớ của hắn có thấy hình ảnh một cái đài sen thật lớn. Cái đài sen đó tỏa ra phật khí nồng hậu mà thanh khiết, kim quang của nó có thể độ tâm ma, hóa ma thành phật. Chắc có lẽ một trong hai cánh sen này xuất hiện khi hắn xuyên không đến đây. Hắn cũng không biết lai lịch thật sự của chúng. Cho dù Lục gia có ơn cứu hắn, hắn cũng không dám đem chuyện này ra nói lung tung. Đây cũng coi như là một bí mật của riêng hắn.
Hắn đứng trước mặt Lục Thiến, thấy nàng ăn mặc có chút phóng túng, sắc mặt hắn có chút đỏ lên. Hắn tuy rằng không phải là bậc hiền giả, hay phật tu; nhưng từ trước đến giờ ngoài việc binh gia ra hắn đa phần đều thích luyện võ hơn là uống rượu và gần nữ sắc. Hắn nhớ lúc còn là một tướng quân người phàm, hắn cũng từng có quen biết với một cô gái thôn dã. Nhưng hắn chỉ gặp thoáng qua nàng có một lần, mà lần đó là hắn có nhiệm vụ trên người phải hộ tống bách tính trong thành di tản đến nơi an toàn. Trên đường đi thấy nàng bị thương thì dừng lại cứu giúp. Sau lần đó, hắn phải trở về giữ thành rồi xuyên không đến giới diện này. Cho nên là hắn cũng không bao giờ gặp lại nàng được nữa.
Thấy Trần Lâm đứng lặng im nhìn mình một cách say mê, Lục Thiên không khỏi đỏ mặt tức giận. Nhưng khi nàng thấy ánh mắt của hắn không chút tà niệm, như là đang hồi tưởng chuyện gì đó nên là cũng không lên tiếng trách mắng. Chỉ là, vừa lúc Lục Tiểu Thanh có việc tìm nàng, thấy ánh mắt của hắn nhìn mẹ mình như vậy thì trong lòng nổi lên một cỗ ghen tức vô cớ, giận dữ mắng:
- Sắc lang, ngươi đúng là đồ sắc lang! Không được nhìn, ta không cho phép ngươi nhìn mẹ ta như vậy!
Nghe tiếng con gái trách mắng, Lục Thiến xấu hổ đến nỗi muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui vào. Mà Trần Lâm lại càng lúng túng, nói:
- Ta… ta thật ra đến đây là muốn mượn dùng một ít đan dược trị thương. Lúc nãy ta đang suy tưởng một số việc nên có phần mạo phạm. Xin thập nhất trưởng lão bỏ qua cho!
Nghe Trần Lâm hỏi đến đan dược chữa thương Lục Tiểu Thanh vội vàng chạy đến nắm lấy tay hắn:
- Ngươi… ngươi bị thương sao?
Lục Thiến liếc mắt nhìn con gái, nói:
- Hừ, con gái lớn rồi không xem người mẹ này ra gì có phải không?
- Ta… ta…
Lần này thì đến lược Lục Tiểu Thanh đỏ mặt, vội vàng buông tay ra khỏi người Trần Lâm. Trần Lâm hơi nhìn nàng gật đầu, rồi lắc đầu nói:
- Ta không phải muốn chữa thương, mà ta muốn chuẩn bị thuốc chữa thương để đi vào U Minh lâm tu luyện. Ta nghe nói ở phía ngoài U Minh lâm có một ít yêu thú cấp một, cấp hai nên muốn đi săn chúng, luyện tập một chút thực chiến mà thôi.
- Không được!
Lần này cả hai mẹ con Lục Thiên đều hô lên. Trần Lâm có chút kỳ quái nhìn hai nàng. Lục Thiến vội vàng giải thích:
- Chuyện là thế này, chúng ta ở Tây Minh trấn có nghe một số tu sĩ kể lại, phía ngoài U Minh lâm tình hình yêu thú có chút biến động. Vào ba tháng trước, có một đội tu sĩ đi vào ngoại vi U Minh lâm, trong lúc tình cờ bọn họ đã đụng độ phải một bầy yêu thú cấp hai. Bầy yêu thú này số lượng rất lớn. Đừng nói là bọn họ, cho dù là đại tu sĩ kim đan cảnh gặp phải cũng chỉ có chạy trốn. Mà cách đây mấy hôm, ta ở phường thị còn nghe được một tin tức. Phía ngoài U Minh lâm vừa mới xuất hiện một con yêu thú hóa hình cấp năm, thực lực tương đương với tu sĩ nguyên anh cảnh. Vậy nên, hiện tại ở U Minh lâm đang được giới nghiêm. Phàm là tu sĩ dưới kim đan cảnh đều không được phép đi vào U Minh lâm. Ngươi chỉ có tu vi luyện khí cảnh tầng bốn, càng không được phép đi vào.
Trần Lâm cảm thấy kỳ quái, hỏi:
- Nếu ta nhớ không nhầm, cách đây hơn nửa năm về trước tu sĩ của Lục gia vẫn tiến vào rèn luyện ở U Minh lâm một cách bình thường. Sao chỉ có mấy tháng lại đột nhiên xảy ra dị biến như vậy? Hay là ở U Minh lâm xảy ra đại sự gì rồi?
Lục Thiến lắc đầu nói:
- Những chuyện này ngoài tộc trưởng và đại trưởng lão ra, ở trong Lục gia cũng không có người thứ ba biết rõ sự tình. Nói tóm lại, ngươi nhất định không thể tiến vào U Minh lâm được.
Trần Lâm hơi lắc đầu, thở dài:
- Ài, lần này xem ra ta phải tìm cách khác để tu luyện rồi.
Thấy Trần Lâm chán nản quay đầu bỏ đi, Lục Tiểu Thanh lúc này mới lên tiếng:
- Ngươi suốt ngày cứ nhốt mình trong phòng để tu luyện, không cần phải đi ra ngoài để hít thở không khí hay sao?
Trần Lâm dừng lại bước chân, hơi nhíu mày nhìn nàng:
- Ra ngoài, ta ra ngoài để làm gì?
- Ngươi nha, ngươi đúng là một cái đầu gỗ. Ta nói cho ngươi biết, ba ngày nữa ở phường thị của Lục gia sẽ tổ chức đại hội luyện đan sư. Ta và đại ca ta phải đến đó để giám sát đại hội. Ngươi cũng phải đến đó giúp ta với đại ca ta một tay. Không biết chừng, đi đến đại hội ngươi lại kiếm được thứ gì quý giá giống như viên đá lần trước ngươi tìm thấy ở phường thị thì sao?
Trần Lâm nhìn nàng, trong lòng thầm nghĩ: “Cô nương tưởng là vật như thế dễ kiếm lắm hay sao?" Tuy trong lòng nghĩ là như thế, nhưng ngoài miệng Trần Lâm lại nói:
- Thôi được rồi, vậy ba ngày nữa ta sẽ đến phường thị một chuyến. Dù sao ta cũng chưa bao giờ thấy người khác luyện đan, cũng coi như là một lần đi ra ngoài rèn luyện cũng được!
Thấy Trần Lâm đã đồng ý, Lục Tiểu Thanh trong lòng cảm thấy rất là vui vẻ. Nàng kéo lấy tay hắn, nói:
- Đi, ta dẫn ngươi đi ra ngoài ăn uống! Sẵn tiện ta cũng sẽ bàn giao với ngươi một số việc để cho ngươi chuẩn bị trước.
Lục Thiến nhìn theo bóng lưng của hai người rời khỏi, lại lắc đầu thở dài:
- Tiểu Thanh xem ra cũng trưởng thành rồi! Ta hy vọng là nó sẽ không giẫm phải vết xe đổ của ta năm xưa, mà cứ vui vẻ như vậy sống cũng tốt!
Tác giả :
Mạc Vô Danh