Thiên Đường Quá Xa, Nhân Gian Thì Quá Gần
Chương 41
Trần Mặc từ từ cởi bỏ quần áo của Miêu Uyển, động tác chậm chạp, ánh mắt chăm chú nhìn từng biểu hiện trên mặt Miêu Uyển, anh hít thở nhẹ nhàng, giống như anh đang cầm trên tay một cái bình sứ, cho đến khi làn da trắng nõn nhấp nhô như những con sóng nhỏ lộ ra dưới ánh đèn màu vàng.
Tay Miêu Uyển nắm chặt lại thành quyền, móng tay cắm vào lòng bàn tay, trong lòng cô đang không ngừng đấu tranh, kháng cự hay là thuận theo, ngay sau đó trong đôi mắt cô chỉ còn lại hoang mang và hoảng sợ. Trần Mặc kéo chăn qua trùm lên hai thân thể trần truồng đang dính chặt vào nhau, Trần Mặc cảm thấy hai người như đang hòa tan vào nhau, trong ngực ấm áp, anh có thể cảm nhận được trái tim Miêu Uyển cũng đang đập rất nhanh. Miêu Uyển bị Trần Mặc ôm thật chặt, cô không thể nhúc nhích được, đôi mắt long lanh ngập nước, rưng rưng sắp khóc, Trần Mặc ôm chặt lấy cô nói đừng sợ, không phải sợ, anh sẽ không làm tổn thương em…Anh hôn lên mí mắt cô, như muốn vỗ về cô, rồi đôi môi anh lại dịu dàng hôn môi Miêu Uyển rồi di chuyển đến lỗ tai, bàn tay lưu luyến từ từ di chuyển trên làn da mềm mại của cô. Miêu Uyển giống như chìm đắm trong từng cử chỉ của Trần Mặc, cô thở dốc, giãy giụa thoát ra khỏi lồng ngực của Trần Mặc, hốt hoảng mở ngăn kéo ở đầu giường, luống cuống tìm đồ làm rối loạn hết mọi thứ trong đó, cuối cùng cô cũng sờ tới cái mình muốn tìm, cô lấy ra nhét vào trong tay Trần Mặc.
Trần Mặc cúi đầu nhìn hộp giấy trong tay thì sắc mặt trầm xuống, Miêu Uyển không biết nói thế nào chỉ cắn cắn khóe miệng, nghĩ thầm, không phải là anh không biết dùng như thế nào chứ? Trần Mặc ném hộp giấy xuống đầu giường nói anh không cần cái này, anh đảm bảo với em anh không có bệnh. Miêu Uyển tức giận cong người đấm vào lưng của anh một cái, em có nói là anh có bệnh sao, nếu không dùng cái này thì sẽ mang thai, anh biết không?
Có thai thì sinh nha, sinh cho anh con trai! Bằng không sinh con gái cũng được nữa!
Trần Mặc mỉm cười nhìn cô, vô cùng đắc ý, dưới ánh đèn dần dần lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
Miêu Uyển lẩm bẩm nói, em cảm thấy mình chính là cô bé quàng khăn đỏ, gặp phải sói xám lớn rồi!
Sói xám lớn tiến tới kề sát vào tai cô, giọng điệu rất vô sỉ, phách lối, hạ lưu, bây giờ em mới biết sao, đã muộn rồi!
Trong cuộc sống của chúng ta, có rất nhiều kinh nghiệm vĩnh viễn không thể nào dựa vào ngôn ngữ, hình ảnh mà có thể tưởng tượng ra, chỉ có thể trực tiếp chạm vào, cảm nhận bằng trái tim chân thành, thì ra là ….Thì ra là như vậy! Đôi tay Miêu Uyển bấu chặt bả vai Trần Mặc, cô cảm thấy khó thở, nhíu chặt chân mày ghé vào bên tai Trần Mặc, em nghe người ta nói sẽ rất đau. Trần Mặc quay đầu nhìn cô đang sợ xanh mặt, anh cố gắng kìm nén dục vọng, dịu dàng nói anh sẽ rất nhẹ nhàng.
Miêu Uyển từ từ nhắm mắt lại, ôm Trần Mặt chặt hơn một chút. Dưới cánh tay mềm mại là cơ thể phập phồng cường tráng của Trần Mặc, người đàn ông này có đủ sức mạnh để xé nát cô, vậy mà cô còn cố chấp khăng khăng tin rằng anh sẽ cho cô sự dịu dàng của anh.
Trần Mặc cúi đầu đưa mắt nhìn Miêu Uyển, hoảng sợ, ngượng ngùng, mi tâm nhíu lại một chút xíu, mang theo vẻ mặt như muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh, vậy mà nơi mềm mại của cô dưới người anh cũng đang dần dần giãn ra dường như đã sẵn sàng đón nhận phần cứng rắn của anh. Trần Mặc cảm nhận được máu của mình đang dồn hết về đại não, giống như tư thế hào hùng ngoài chiến trường, tiếng ngựa hí, mùi thuốc súng…. Người con gái anh yêu đang nằm dưới người anh, sẵn sàng nghênh đón anh tiến vào, anh sẽ bỏ vào một hạt mầm trong cơ thể cô, hạt mầm đó sẽ mọc rễ nảy mẩm, sinh trưởng trong người cô, trở thành máu thịt của cô và anh, cô - người con gái trong lòng anh, bà xã tương lai của anh, mẹ của các con anh…
Anh vì vậy mà trong lòng vô cùng kích động, không biết tiếp theo phải làm sao.
Bàn tay thô ráp lại tiếp tục di chuyển, cảm nhận làn da mềm mại, mỗi một tấc cũng không đành lòng bỏ qua. Miêu Uyển quay đầu hôn lên khóe miệng Trần Mặc, vì vậy đôi môi liền được nắm quyền thay cho đôi tay, nụ hôn như gần như xa lập tức trở nên kịch liệt dây dưa. Trần Mặc cảm thấy mình bị mất hồn rồi, Miêu Uyển thở dốc lưu luyến ghé sát vào bên tai anh, giống như thuốc kích dục. Tất cả năm giác quan của anh đều bị đã chiếm giữ, chỉ còn chuyên tâm vào một việc, thanh âm và mùi vị, xúc cảm và hơi thở, một lần lại một lần, như thế nào cũng cảm thấy không đủ. Trần Mặc ôm Miêu Uyển vào thật sâu trong lồng ngực anh, giống như muốn đem cô hòa tan thấm sâu vào trong cơ thể mình.
Khung xương Miêu Uyển thật nhỏ được bao bọc bởi làn da trắng nõn mềm mại, kích tình thiêu đốt làm cho huyết sắc từ chỗ sâu nhất của làn da hiện lên, để cho cô thoạt nhìn giống như một loại quả đỏ mọng đầy ngọt ngào. Không cách nào khống chế được, anh lại ôm cô chặt hơn một chút, Miêu Uyển hít thở không thông, mơ hồ nghĩ tới em sắp bị anh bóp chết rồi, bỗng nhiên cảm thấy ngang hông truyền tới cảm giác vô cùng đau đớn, toàn thân Miêu Uyển cứng đờ, không nhịn được kêu lên thảm thiết.
Trần Mặc nhất thời bị kinh động, ngẩng đầu nhìn đôi mắt đầy nước của Miêu Uyển, đôi môi cô hơi hé mở, tiếng rên rỉ mắc nghẹn nơi cổ họng, giống như một con mèo nhỏ mới bị bẻ gãy cổ, bộ dạng vô cùng đau đớn.
Làm sao đây??
Làm sao đây???
Dục vọng trong ánh mắt Trần Mặc nháy mắt mất hết, không còn lại một chút gì, chỉ có hối hận, nhìn anh giống như một cậu bé làm chuyện xấu bị phát hiện vậy. Miêu Uyển rốt cuộc trở lại bình thường, hít thở nhẹ nhàng, chân mày nhíu lại thành một cục nói eo, eo của em… Trần Mặc kéo chăn ra, dưới ánh đèn màu vàng nhìn thấy trên làn da trắng như tuyết là dấu tay màu đỏ sậm, trong đầu oanh một tiếng, thật là trời đất không dung, muốn tự mình cho mình một cái tát.
Đau lắm phải không? Trần Mặc tay chân luống cuống ôm lấy cô, nhẹ nhàng như đang nâng một quả trừng gà dễ vỡ, anh cúi đầu hôn lên bên hông của Miêu Uyển, đều bị sưng lên rồi, đầu lưỡi anh có thể cảm nhận được những vết sưng trên da của Miêu Uyển. Miêu Uyển cắn cắn khóe miệng nói không sao, em không đau, nhưng nước mắt không kìm được lại chảy xuống. Trần Mặc vô cùng hối hận, anh cẩn thận hôn những vết sưng đỏ trên da cô nói anh thật sự không dùng lực. Miêu Uyển nói vâng, em biết. Giọng nói yếu ớt, không còn hơi sức. Trần Mặc hỏi trong nhà em có dầu hoa hồng không? Miêu Uyển lắc đầu, cô chưa bao giờ dùng loại dầu này, bị thương với cô không quan trọng. Trần Mặc vì vậy lại càng thêm hối hận.
Miêu Uyển hoảng hốt luống cuống cố gắng an ủi người đàn ông vừa gây họa, cô vuốt ve tấm lưng rộng lớn ướt đẫm mồ hôi của Trần Mặc nói, thật sự là em không sao, đã hết đau rồi. Trần Mặc buồn buồn không vui ôm lấy cô, cẩn thận từng li từng tí hôn lên da của cô, lấy lòng nơi mới vừa rồi bị anh thô lỗ làm tổn thương. Thật là mềm yếu! Cổ tay mềm yếu như vậy, một cái nắm mạnh liền gãy, eo cũng như vậy, một cánh tay cũng có thể bẻ gãy, làn da mềm yếu như vậy, đầu ngón tay hơi dùng sức một chút lại thật sự bị lõm xuống.
Trần Mặc thấy Miêu Uyển cố nhịn đau nói không sao, đôi mắt long lanh đầy nước, đột nhiên cảm thấy mình thật sự sai rồi.
Tay Miêu Uyển vẫn ôm tấm lưng trần của Trần Mặc, bắt đầu di chuyển trên làn da sạm nắng, cô vẫn còn cảm thấy đau, gấp gáp muốn dời đi lực chú ý của anh, nhỏ giọng hỏi cái này là cái gì. Trần Mặc quay đầu liếc mắt nhìn, suy nghĩ một hồi lâu rồi thành thật trả lời, anh đã quên rồi. Miêu Uyển sờ dọc theo hình dáng vết thương đi xuống dưới, một đường rất dài, cảm giác đây phải là vết đao, nhất thời liền đau lòng, cô ngẩng đầu nhìn Trần Mặc, không nói gì chỉ dùng ánh mắt hỏi anh có đau không? Trần Mặc lắc đầu cười nói cũng không có ấn tượng nên cũng không thấy đau, anh chỉ vào một vết sẹo tròn trên ngực nói, cái này có ấn tượng, xuyên thẳng vào phổi, lại đúng lúc trời lạnh, gió rất lớn, anh ho đến mức thiếu chút nữa thì chết rồi!
Đôi mắt Miêu Uyển long lanh ngập nước, vừa nhẹ nhàng hôn lên vết sẹo tròn đó vừa nói không đau.
Trần Mặc cúi đầu nhìn cô, ngón tay di chuyển từ trên mặt Miêu Uyển luồn sâu vào trong tóc của cô, anh dịu dàng hôn lên mặt cô. Miêu Uyển vẫn luôn cảm thấy ánh mắt của Trần Mặc quá lợi hại, sắc lạnh như lưỡi đao, làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng lúc này lại lấp lánh một tầng nước, tràn đầy nhu tình, dịu dàng giống như mặt hồ trong núi sâu.
Thực ra thì ở trên giường mà thổ lộ tình cảm thì thật là không tốt, nhất là khi hai cơ thể đang kề sát nhau, củi khô dễ bắt lửa, chỉ cần một chút chất dẫn liền bốc cháy. Trong hơi thở của Trần Mặc dần dần sinh ra lửa nóng, ánh mắt khát khao, tối đen như mực, dường như muốn nuốt ngay Miêu Uyển vào bụng. Miêu Uyển cảm thấy không đúng lắm, nhút nhát nhìn Trần Mặc nói chúng ta còn làm nữa sao? Trần Mặc thở dài một hơi, ôm Miêu Uyển suy nghĩ một chút rồi mới nói, em nên nghỉ ngơi.
Ý trời! Đúng là ý trời!
Trần Mặc nghĩ thầm, đây đúng là ý trời, ai bảo anh không yên tâm, anh sợ mất cô nên trong lòng mới nảy ra cái suy nghĩ xấu xa này, muốn ăn Miêu Uyển, tốt nhất là làm cho cô có em bé, như vậy thì cô sẽ không rời xa anh nữa, đây quả thực là suy nghĩ điển hình của cầm thú, quả nhiên, ông trời cũng không muốn giúp anh rồi!
Nhưng là, Miêu Uyển khẽ nhíu lông mày hỏi, anh như vậy không khó chịu sao?
Trần Mặc sững sờ, từ từ mỉm cười, anh ghé sát vào tai Miêu Uyển nói, giọng điệu rất vô sỉ, làm sao em biết anh sẽ khó chịu? Ừ, em có muốn sờ một chút hay không? Xem như là chào hỏi.
Mặt Miêu Uyển đỏ bừng lên, vô cùng xấu hổ nhìn anh nói, lưu manh.
Trần Mặc cầm tay cô từ từ di chuyển xuống dưới, vừa ngậm vành tai Miêu Uyển vừa thì thầm: Em không nên trêu chọc vào lưu manh!
Miêu Uyển cố gắng nhắm mắt lại, suy nghĩ một chút lại càng không can tâm, cắn một cái vào bả vai Trần Mặc, Trần Mặc cười đến vô cùng vui vẻ, đặt tay Miêu Uyển vào nơi cứng rắn của anh. Miêu Uyển cảm thấy lòng bàn tay của mình nóng như lửa, theo bản năng rút tay lại nhưng lại bị Trần Mặc kéo trở lại. Trần Mặc cúi thấp người xuống đè nhẹ lên người Miêu Uyển, con ngươi đen nhánh của anh gần ngay trong gang tấc, hơi thở nóng như lửa đốt nhấn mạnh từng chữ, giúp anh được không? Cuối cùng Miêu Uyển bị mê hoặc, làm theo từng hướng dẫn của anh.
Bàn tay nhỏ mềm mại vuốt ve nơi cứng rắn của anh, giống như đang vuốt ve một món đồ trang sức, Trần Mặc kinh ngạc thở hổn hển, hô hấp nhất thời nặng nề, dường như anh cũng chưa từng nghĩ tới sẽ thoải mái như vậy, sẽ mất hồn như vậy, khoái cảm như dòng điện từ nơi đó lan ra khắp tứ chi, tiến vào đốt cháy vỏ đại não, khiến toàn thân anh run rẩy. Miêu Uyển cảm nhận rõ sự thay đổi trong hô hấp của anh, cẩn thận từng li từng tí hôn lên đôi môi Trần Mặc, Trần Mặc khẽ mở mắt, lật người đè cô ở dưới thân, nhẹ nhàng ôm thân thể mềm mại thơm mát vào trong lòng, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ thỏa mãn như vậy, thỏa mãn từ tận đáy lòng ra đến bên ngoài.
Cao triều đánh tới, Trần Mặc cảm thấy trước mắt mơ hồ trống rỗng, khoái cảm này quá kịch liệt, toàn thân anh căng cứng hơi đau một chút.
Trần Mặc đổ mồ hôi rất nhiều, ngay cả trong chăn cũng bốc lên hơi nóng, anh rút khăn giấy ở đầu giường đưa cho Miêu Uyển lau tay, Miêu Uyển xấu hổ toàn thân bỏ bừng lên, cô cắn răng nghiến lợi, nhắm mắt lại đến chết cũng không chịu mở ra.
Em thật tốt, em là tốt nhất….Trần Mặc ôm Miêu Uyển vào trong ngực, hôn cổ và vành tai của cô, Miêu Uyển giùng giằng nói người anh bẩn rồi, đừng có đụng vào em. Trần Mặc mỉm cười cọ cọ lên chóp mũi của cô, ngoan ngoãn chui ra khỏi chăn đi tắm, Miêu Uyển lén lút mở mắt ra nhìn anh, chỉ thấy tấm lưng rộng lớn củaTrần Mặc, bắp thịt cuồn cuộn, đường cong khỏe khoắn, dưới ánh đèn mờ nhạt lại cảm thấy trái tim rung động, thỏa mãn không lý do.
Trần Mặc đứng soi gương trong phòng tắm, mắc áo sơ mi lên khung treo, trái tim anh vẫn còn nhảy bang bang trong lồng ngực, đầu ngón tay vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại, cả người bị bao quanh bởi một hơi thở xa lạ, không biết làm gì, không biết làm thế nào để tự xử. Anh dựa trán lên gạch men lãnh lẽo trên tường nhà tắm, cười khổ, tất cả những gì xảy ra vừa rồi như thước phim điện ảnh chiếu lại thật nhanh trong tâm trí anh, Trần Mặc kinh ngạc, chưa bao giờ anh nghĩ mình sẽ phóng túng dục vọng của mình như thế, nghe nói trong lòng mỗi người đàn ông đều tồn tại một con thú.
Chờ khi Trần Mặc ổn định lại tâm tình của mình đi ra thì Miêu Uyển cũng đã thay xong áo ngủ núp vào trong chăn giả bộ ngủ, Trần Mặc cũng nằm vào trong chăn ôm lấy cô, hơi thở vẫn nóng như lửa nhỏ giọng gọi: “Miêu Uyển…"
Mặt Miêu Uyển đỏ bừng.
“Làm vợ anh nhé!"
Trên thế giới này tại sao lại tồn tại một người không biết gì là lãng mạn như vậy?? Miêu Uyển tức giận mở mắt nói: “Không làm"
Trần Mặc nheo mắt lại, con ngươi thâm đen nhanh chóng tràn đầy nguy hiểm: “Đã là người của anh rồi, còn dám nói không làm?"
Miêu Uyển giơ chân đạp anh một cái, giận đến mức im lặng làm thinh: “Người nào, ai là người của anh hả….Em…Em …tại sao cần phải gả cho anh hả?"
Trần Mặc chợt nhớ tới hộp giấy bị ném đi vẫn nằm một góc ở đầu giường, duỗi tay nhặt lên, khuôn mặt làm bộ suy nghĩ: “Tại sao lại chuẩn bị cái này?"
“Em không chuẩn bị, chẳng lẽ còn trông cậy vào anh sao?" Miêu Uyển đột nhiên cảm thấy cực kỳ uất ức: “Đàn ông các anh cũng sẽ nói là nhất thời xúc động, xong rồi bắt phụ nữ phải uống thuốc, uống thuốc vào rất đau đớn anh có biết không?"
Trần Mặc vốn dĩ muốn nói anh không muốn để cho cô ngừa thai, nhưng khi nghe Miêu Uyển nói như vậy, trong nháy mắt cảm thấy chán nản, anh vuốt nhẹ gò má Miêu Uyển nói: “Trước kia có người bắt em phải uống thuốc rồi sao?"
Miêu Uyển sửng sốt nửa ngày mới phản ứng được, ánh mắt nhất thời trở nên rối rắm phức tạp, cứng rắn nói một mạch, cổ cứng đờ nâng cao: “Có thì thế nào? Anh có phải cũng không cần em nữa đúng không?"
Trần Mặc bị dáng vẻ khiêu khích của cô kích thích, có chút bất đắc dĩ nói: “Em cũng đừng nói như vậy mà, không được làm người đầu tiên, anh cũng không được làm người cuối cùng sao?"
Khi một người đàn ông muốn chiếm lấy một người con gái nào đó, đều hi vọng có thể chiếm được thập toàn thập mỹ, anh với em tốt nhất là thanh mai chúc mã, nhà ở liền nhau, ở vườn trẻ vén váy của em, ở tiểu học đốt tóc của em. Nhưng cuộc sống có những điều người ta không thể ngờ tới, những thứ kia đã không cách nào có thể thực hiện được, thì cũng chỉ mong có thể cùng nhau trải qua những việc trong tương lai.
Miêu Uyển nhíu mày nhìn anh, nước mắt chảy dài, đột nhiên cảm thấy mình vô cùng uất ức, rõ ràng cô là cô gái mới lớn, cứ như vậy mà bị anh đặt lên giường, từ đầu tới cuối căn bản là không cho cô được nói chữ không, bây giờ đổi ngược lại là đời sống riêng của cô không đứng đắn, đang phải chịu sự thẩm vấn của anh.
Cô dùng sức đẩy Trần Mặc ra nói anh tại sao có thể bắt nạt em như vậy? Trần Mặc nhất thời kinh ngạc không biết anh đã làm gì có lỗi với cô, chỉ có ôm chặt lấy cô không buông, anh nói anh không có bắt nạt em, anh thật sự là muốn kết hôn với em, có phải em không muốn kết hôn với anh hay không? Anh vẫn luôn nghĩ là em sẽ đồng ý! Miêu Uyển khóc đến mức thở không ra hơi: “Làm gì có ai cầu hôn như vậy chứ, không có hoa, không có nhẫn, không có gì cả, cái này là anh bức hôn em, anh căn bản không có thành ý."
Trần Mặc luống cuống nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt cho Miêu Uyển, bởi vì trong lòng có suy nghĩ xấu xa, nhất thời áy náy, anh không biết làm thế nào để an ủi cô. Lúc này, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, Trần Mặc tiện tay nhấn nút trả lời, giọng điệu không tốt: Xảy ra chuyện gì? Thành Huy nghi ngờ hỏi Trần Mặc hôm nay cậu có về không? Mấy giờ rồi? Trần Mặc bừng tỉnh hiểu ra, vội vàng lúng túng nói đúng, đúng, hôm nay mình không về, cậu giúp mình đi xem xét dưới nhà, mình có chuyện quan trọng.
Cúp điện thoại, Trần Mặc nắm điện thoại di động trong tay nhất thời không biết nên nói gì, không khí có chút lúng túng, Trần Mặc nghĩ thầm, với cô gái này, haiz, quả nhiên là không nên có ý đồ gì xấu xa.
Trần Mặc nói: “Miêu Miêu, đây là lần đầu tiên anh cầu hôn một người con gái, thật sự anh không có kinh nghiệm, em có thể xem như đây là lần đầu tiên của anh mà tha thứ cho anh được không? Lần sau anh sẽ làm thật tốt, em có thể nói cho anh biết anh nên làm như thế nào không?" Miêu Uyển im lặng bi phẫn hỏi ông trời, trừng mắt nhìn Trần Mặc, không để ý đến mình đang khóc. Trần Mặc chột dạ ho khan, nói: “ Nếu em không muốn thì cho anh thêm một cơ hội, lần sau anh nhất định sẽ biểu hiện thật tốt." Miêu Uyển cảm giác mình thật vô dụng, giống như con mèo nhỏ bị anh dụ dỗ, mê hoặc, làm sao lại gặp phải một người đàn ông thiên tài như thế này? Trần Mặc thừa thắng xông lên, nói: “Vậy em mượn mẹ của em sổ hộ khẩu rồi đi cùng anh đến Cục dân chính xác thực trước được không? Kiểm tra chính trị cũng phải mất đến nửa năm." Miêu Uyển giật mình hỏi: “Cái này mất bao lâu, chúng ta nhất định phải đợi đến nửa năm sau mới có thể kết hôn sao?"
Trần Mặc rốt cuộc cũng yên tâm, lòng dạ vẫn treo ở giữa không trung bây giờ cũng được trở về trong bụng rồi, anh tiến tới cọ cọ chóp mũi Miêu Uyển nói: “Nếu em muốn kết hôn sớm hơn, anh sẽ tới chỗ Chi đội trưởng nói để bọn họ kiểm tra nhanh lên một chút."
Giờ phút này, Miêu Uyển vô cùng đau đớn phát hiện ra mình bị lừa, tức giận hét lên: “Ai muốn kết hôn sớm hả?"
Trần Mặc cười hắc hắc nhìn cô, không nói lời nào.
Tay Miêu Uyển nắm chặt lại thành quyền, móng tay cắm vào lòng bàn tay, trong lòng cô đang không ngừng đấu tranh, kháng cự hay là thuận theo, ngay sau đó trong đôi mắt cô chỉ còn lại hoang mang và hoảng sợ. Trần Mặc kéo chăn qua trùm lên hai thân thể trần truồng đang dính chặt vào nhau, Trần Mặc cảm thấy hai người như đang hòa tan vào nhau, trong ngực ấm áp, anh có thể cảm nhận được trái tim Miêu Uyển cũng đang đập rất nhanh. Miêu Uyển bị Trần Mặc ôm thật chặt, cô không thể nhúc nhích được, đôi mắt long lanh ngập nước, rưng rưng sắp khóc, Trần Mặc ôm chặt lấy cô nói đừng sợ, không phải sợ, anh sẽ không làm tổn thương em…Anh hôn lên mí mắt cô, như muốn vỗ về cô, rồi đôi môi anh lại dịu dàng hôn môi Miêu Uyển rồi di chuyển đến lỗ tai, bàn tay lưu luyến từ từ di chuyển trên làn da mềm mại của cô. Miêu Uyển giống như chìm đắm trong từng cử chỉ của Trần Mặc, cô thở dốc, giãy giụa thoát ra khỏi lồng ngực của Trần Mặc, hốt hoảng mở ngăn kéo ở đầu giường, luống cuống tìm đồ làm rối loạn hết mọi thứ trong đó, cuối cùng cô cũng sờ tới cái mình muốn tìm, cô lấy ra nhét vào trong tay Trần Mặc.
Trần Mặc cúi đầu nhìn hộp giấy trong tay thì sắc mặt trầm xuống, Miêu Uyển không biết nói thế nào chỉ cắn cắn khóe miệng, nghĩ thầm, không phải là anh không biết dùng như thế nào chứ? Trần Mặc ném hộp giấy xuống đầu giường nói anh không cần cái này, anh đảm bảo với em anh không có bệnh. Miêu Uyển tức giận cong người đấm vào lưng của anh một cái, em có nói là anh có bệnh sao, nếu không dùng cái này thì sẽ mang thai, anh biết không?
Có thai thì sinh nha, sinh cho anh con trai! Bằng không sinh con gái cũng được nữa!
Trần Mặc mỉm cười nhìn cô, vô cùng đắc ý, dưới ánh đèn dần dần lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
Miêu Uyển lẩm bẩm nói, em cảm thấy mình chính là cô bé quàng khăn đỏ, gặp phải sói xám lớn rồi!
Sói xám lớn tiến tới kề sát vào tai cô, giọng điệu rất vô sỉ, phách lối, hạ lưu, bây giờ em mới biết sao, đã muộn rồi!
Trong cuộc sống của chúng ta, có rất nhiều kinh nghiệm vĩnh viễn không thể nào dựa vào ngôn ngữ, hình ảnh mà có thể tưởng tượng ra, chỉ có thể trực tiếp chạm vào, cảm nhận bằng trái tim chân thành, thì ra là ….Thì ra là như vậy! Đôi tay Miêu Uyển bấu chặt bả vai Trần Mặc, cô cảm thấy khó thở, nhíu chặt chân mày ghé vào bên tai Trần Mặc, em nghe người ta nói sẽ rất đau. Trần Mặc quay đầu nhìn cô đang sợ xanh mặt, anh cố gắng kìm nén dục vọng, dịu dàng nói anh sẽ rất nhẹ nhàng.
Miêu Uyển từ từ nhắm mắt lại, ôm Trần Mặt chặt hơn một chút. Dưới cánh tay mềm mại là cơ thể phập phồng cường tráng của Trần Mặc, người đàn ông này có đủ sức mạnh để xé nát cô, vậy mà cô còn cố chấp khăng khăng tin rằng anh sẽ cho cô sự dịu dàng của anh.
Trần Mặc cúi đầu đưa mắt nhìn Miêu Uyển, hoảng sợ, ngượng ngùng, mi tâm nhíu lại một chút xíu, mang theo vẻ mặt như muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh, vậy mà nơi mềm mại của cô dưới người anh cũng đang dần dần giãn ra dường như đã sẵn sàng đón nhận phần cứng rắn của anh. Trần Mặc cảm nhận được máu của mình đang dồn hết về đại não, giống như tư thế hào hùng ngoài chiến trường, tiếng ngựa hí, mùi thuốc súng…. Người con gái anh yêu đang nằm dưới người anh, sẵn sàng nghênh đón anh tiến vào, anh sẽ bỏ vào một hạt mầm trong cơ thể cô, hạt mầm đó sẽ mọc rễ nảy mẩm, sinh trưởng trong người cô, trở thành máu thịt của cô và anh, cô - người con gái trong lòng anh, bà xã tương lai của anh, mẹ của các con anh…
Anh vì vậy mà trong lòng vô cùng kích động, không biết tiếp theo phải làm sao.
Bàn tay thô ráp lại tiếp tục di chuyển, cảm nhận làn da mềm mại, mỗi một tấc cũng không đành lòng bỏ qua. Miêu Uyển quay đầu hôn lên khóe miệng Trần Mặc, vì vậy đôi môi liền được nắm quyền thay cho đôi tay, nụ hôn như gần như xa lập tức trở nên kịch liệt dây dưa. Trần Mặc cảm thấy mình bị mất hồn rồi, Miêu Uyển thở dốc lưu luyến ghé sát vào bên tai anh, giống như thuốc kích dục. Tất cả năm giác quan của anh đều bị đã chiếm giữ, chỉ còn chuyên tâm vào một việc, thanh âm và mùi vị, xúc cảm và hơi thở, một lần lại một lần, như thế nào cũng cảm thấy không đủ. Trần Mặc ôm Miêu Uyển vào thật sâu trong lồng ngực anh, giống như muốn đem cô hòa tan thấm sâu vào trong cơ thể mình.
Khung xương Miêu Uyển thật nhỏ được bao bọc bởi làn da trắng nõn mềm mại, kích tình thiêu đốt làm cho huyết sắc từ chỗ sâu nhất của làn da hiện lên, để cho cô thoạt nhìn giống như một loại quả đỏ mọng đầy ngọt ngào. Không cách nào khống chế được, anh lại ôm cô chặt hơn một chút, Miêu Uyển hít thở không thông, mơ hồ nghĩ tới em sắp bị anh bóp chết rồi, bỗng nhiên cảm thấy ngang hông truyền tới cảm giác vô cùng đau đớn, toàn thân Miêu Uyển cứng đờ, không nhịn được kêu lên thảm thiết.
Trần Mặc nhất thời bị kinh động, ngẩng đầu nhìn đôi mắt đầy nước của Miêu Uyển, đôi môi cô hơi hé mở, tiếng rên rỉ mắc nghẹn nơi cổ họng, giống như một con mèo nhỏ mới bị bẻ gãy cổ, bộ dạng vô cùng đau đớn.
Làm sao đây??
Làm sao đây???
Dục vọng trong ánh mắt Trần Mặc nháy mắt mất hết, không còn lại một chút gì, chỉ có hối hận, nhìn anh giống như một cậu bé làm chuyện xấu bị phát hiện vậy. Miêu Uyển rốt cuộc trở lại bình thường, hít thở nhẹ nhàng, chân mày nhíu lại thành một cục nói eo, eo của em… Trần Mặc kéo chăn ra, dưới ánh đèn màu vàng nhìn thấy trên làn da trắng như tuyết là dấu tay màu đỏ sậm, trong đầu oanh một tiếng, thật là trời đất không dung, muốn tự mình cho mình một cái tát.
Đau lắm phải không? Trần Mặc tay chân luống cuống ôm lấy cô, nhẹ nhàng như đang nâng một quả trừng gà dễ vỡ, anh cúi đầu hôn lên bên hông của Miêu Uyển, đều bị sưng lên rồi, đầu lưỡi anh có thể cảm nhận được những vết sưng trên da của Miêu Uyển. Miêu Uyển cắn cắn khóe miệng nói không sao, em không đau, nhưng nước mắt không kìm được lại chảy xuống. Trần Mặc vô cùng hối hận, anh cẩn thận hôn những vết sưng đỏ trên da cô nói anh thật sự không dùng lực. Miêu Uyển nói vâng, em biết. Giọng nói yếu ớt, không còn hơi sức. Trần Mặc hỏi trong nhà em có dầu hoa hồng không? Miêu Uyển lắc đầu, cô chưa bao giờ dùng loại dầu này, bị thương với cô không quan trọng. Trần Mặc vì vậy lại càng thêm hối hận.
Miêu Uyển hoảng hốt luống cuống cố gắng an ủi người đàn ông vừa gây họa, cô vuốt ve tấm lưng rộng lớn ướt đẫm mồ hôi của Trần Mặc nói, thật sự là em không sao, đã hết đau rồi. Trần Mặc buồn buồn không vui ôm lấy cô, cẩn thận từng li từng tí hôn lên da của cô, lấy lòng nơi mới vừa rồi bị anh thô lỗ làm tổn thương. Thật là mềm yếu! Cổ tay mềm yếu như vậy, một cái nắm mạnh liền gãy, eo cũng như vậy, một cánh tay cũng có thể bẻ gãy, làn da mềm yếu như vậy, đầu ngón tay hơi dùng sức một chút lại thật sự bị lõm xuống.
Trần Mặc thấy Miêu Uyển cố nhịn đau nói không sao, đôi mắt long lanh đầy nước, đột nhiên cảm thấy mình thật sự sai rồi.
Tay Miêu Uyển vẫn ôm tấm lưng trần của Trần Mặc, bắt đầu di chuyển trên làn da sạm nắng, cô vẫn còn cảm thấy đau, gấp gáp muốn dời đi lực chú ý của anh, nhỏ giọng hỏi cái này là cái gì. Trần Mặc quay đầu liếc mắt nhìn, suy nghĩ một hồi lâu rồi thành thật trả lời, anh đã quên rồi. Miêu Uyển sờ dọc theo hình dáng vết thương đi xuống dưới, một đường rất dài, cảm giác đây phải là vết đao, nhất thời liền đau lòng, cô ngẩng đầu nhìn Trần Mặc, không nói gì chỉ dùng ánh mắt hỏi anh có đau không? Trần Mặc lắc đầu cười nói cũng không có ấn tượng nên cũng không thấy đau, anh chỉ vào một vết sẹo tròn trên ngực nói, cái này có ấn tượng, xuyên thẳng vào phổi, lại đúng lúc trời lạnh, gió rất lớn, anh ho đến mức thiếu chút nữa thì chết rồi!
Đôi mắt Miêu Uyển long lanh ngập nước, vừa nhẹ nhàng hôn lên vết sẹo tròn đó vừa nói không đau.
Trần Mặc cúi đầu nhìn cô, ngón tay di chuyển từ trên mặt Miêu Uyển luồn sâu vào trong tóc của cô, anh dịu dàng hôn lên mặt cô. Miêu Uyển vẫn luôn cảm thấy ánh mắt của Trần Mặc quá lợi hại, sắc lạnh như lưỡi đao, làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng lúc này lại lấp lánh một tầng nước, tràn đầy nhu tình, dịu dàng giống như mặt hồ trong núi sâu.
Thực ra thì ở trên giường mà thổ lộ tình cảm thì thật là không tốt, nhất là khi hai cơ thể đang kề sát nhau, củi khô dễ bắt lửa, chỉ cần một chút chất dẫn liền bốc cháy. Trong hơi thở của Trần Mặc dần dần sinh ra lửa nóng, ánh mắt khát khao, tối đen như mực, dường như muốn nuốt ngay Miêu Uyển vào bụng. Miêu Uyển cảm thấy không đúng lắm, nhút nhát nhìn Trần Mặc nói chúng ta còn làm nữa sao? Trần Mặc thở dài một hơi, ôm Miêu Uyển suy nghĩ một chút rồi mới nói, em nên nghỉ ngơi.
Ý trời! Đúng là ý trời!
Trần Mặc nghĩ thầm, đây đúng là ý trời, ai bảo anh không yên tâm, anh sợ mất cô nên trong lòng mới nảy ra cái suy nghĩ xấu xa này, muốn ăn Miêu Uyển, tốt nhất là làm cho cô có em bé, như vậy thì cô sẽ không rời xa anh nữa, đây quả thực là suy nghĩ điển hình của cầm thú, quả nhiên, ông trời cũng không muốn giúp anh rồi!
Nhưng là, Miêu Uyển khẽ nhíu lông mày hỏi, anh như vậy không khó chịu sao?
Trần Mặc sững sờ, từ từ mỉm cười, anh ghé sát vào tai Miêu Uyển nói, giọng điệu rất vô sỉ, làm sao em biết anh sẽ khó chịu? Ừ, em có muốn sờ một chút hay không? Xem như là chào hỏi.
Mặt Miêu Uyển đỏ bừng lên, vô cùng xấu hổ nhìn anh nói, lưu manh.
Trần Mặc cầm tay cô từ từ di chuyển xuống dưới, vừa ngậm vành tai Miêu Uyển vừa thì thầm: Em không nên trêu chọc vào lưu manh!
Miêu Uyển cố gắng nhắm mắt lại, suy nghĩ một chút lại càng không can tâm, cắn một cái vào bả vai Trần Mặc, Trần Mặc cười đến vô cùng vui vẻ, đặt tay Miêu Uyển vào nơi cứng rắn của anh. Miêu Uyển cảm thấy lòng bàn tay của mình nóng như lửa, theo bản năng rút tay lại nhưng lại bị Trần Mặc kéo trở lại. Trần Mặc cúi thấp người xuống đè nhẹ lên người Miêu Uyển, con ngươi đen nhánh của anh gần ngay trong gang tấc, hơi thở nóng như lửa đốt nhấn mạnh từng chữ, giúp anh được không? Cuối cùng Miêu Uyển bị mê hoặc, làm theo từng hướng dẫn của anh.
Bàn tay nhỏ mềm mại vuốt ve nơi cứng rắn của anh, giống như đang vuốt ve một món đồ trang sức, Trần Mặc kinh ngạc thở hổn hển, hô hấp nhất thời nặng nề, dường như anh cũng chưa từng nghĩ tới sẽ thoải mái như vậy, sẽ mất hồn như vậy, khoái cảm như dòng điện từ nơi đó lan ra khắp tứ chi, tiến vào đốt cháy vỏ đại não, khiến toàn thân anh run rẩy. Miêu Uyển cảm nhận rõ sự thay đổi trong hô hấp của anh, cẩn thận từng li từng tí hôn lên đôi môi Trần Mặc, Trần Mặc khẽ mở mắt, lật người đè cô ở dưới thân, nhẹ nhàng ôm thân thể mềm mại thơm mát vào trong lòng, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ thỏa mãn như vậy, thỏa mãn từ tận đáy lòng ra đến bên ngoài.
Cao triều đánh tới, Trần Mặc cảm thấy trước mắt mơ hồ trống rỗng, khoái cảm này quá kịch liệt, toàn thân anh căng cứng hơi đau một chút.
Trần Mặc đổ mồ hôi rất nhiều, ngay cả trong chăn cũng bốc lên hơi nóng, anh rút khăn giấy ở đầu giường đưa cho Miêu Uyển lau tay, Miêu Uyển xấu hổ toàn thân bỏ bừng lên, cô cắn răng nghiến lợi, nhắm mắt lại đến chết cũng không chịu mở ra.
Em thật tốt, em là tốt nhất….Trần Mặc ôm Miêu Uyển vào trong ngực, hôn cổ và vành tai của cô, Miêu Uyển giùng giằng nói người anh bẩn rồi, đừng có đụng vào em. Trần Mặc mỉm cười cọ cọ lên chóp mũi của cô, ngoan ngoãn chui ra khỏi chăn đi tắm, Miêu Uyển lén lút mở mắt ra nhìn anh, chỉ thấy tấm lưng rộng lớn củaTrần Mặc, bắp thịt cuồn cuộn, đường cong khỏe khoắn, dưới ánh đèn mờ nhạt lại cảm thấy trái tim rung động, thỏa mãn không lý do.
Trần Mặc đứng soi gương trong phòng tắm, mắc áo sơ mi lên khung treo, trái tim anh vẫn còn nhảy bang bang trong lồng ngực, đầu ngón tay vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại, cả người bị bao quanh bởi một hơi thở xa lạ, không biết làm gì, không biết làm thế nào để tự xử. Anh dựa trán lên gạch men lãnh lẽo trên tường nhà tắm, cười khổ, tất cả những gì xảy ra vừa rồi như thước phim điện ảnh chiếu lại thật nhanh trong tâm trí anh, Trần Mặc kinh ngạc, chưa bao giờ anh nghĩ mình sẽ phóng túng dục vọng của mình như thế, nghe nói trong lòng mỗi người đàn ông đều tồn tại một con thú.
Chờ khi Trần Mặc ổn định lại tâm tình của mình đi ra thì Miêu Uyển cũng đã thay xong áo ngủ núp vào trong chăn giả bộ ngủ, Trần Mặc cũng nằm vào trong chăn ôm lấy cô, hơi thở vẫn nóng như lửa nhỏ giọng gọi: “Miêu Uyển…"
Mặt Miêu Uyển đỏ bừng.
“Làm vợ anh nhé!"
Trên thế giới này tại sao lại tồn tại một người không biết gì là lãng mạn như vậy?? Miêu Uyển tức giận mở mắt nói: “Không làm"
Trần Mặc nheo mắt lại, con ngươi thâm đen nhanh chóng tràn đầy nguy hiểm: “Đã là người của anh rồi, còn dám nói không làm?"
Miêu Uyển giơ chân đạp anh một cái, giận đến mức im lặng làm thinh: “Người nào, ai là người của anh hả….Em…Em …tại sao cần phải gả cho anh hả?"
Trần Mặc chợt nhớ tới hộp giấy bị ném đi vẫn nằm một góc ở đầu giường, duỗi tay nhặt lên, khuôn mặt làm bộ suy nghĩ: “Tại sao lại chuẩn bị cái này?"
“Em không chuẩn bị, chẳng lẽ còn trông cậy vào anh sao?" Miêu Uyển đột nhiên cảm thấy cực kỳ uất ức: “Đàn ông các anh cũng sẽ nói là nhất thời xúc động, xong rồi bắt phụ nữ phải uống thuốc, uống thuốc vào rất đau đớn anh có biết không?"
Trần Mặc vốn dĩ muốn nói anh không muốn để cho cô ngừa thai, nhưng khi nghe Miêu Uyển nói như vậy, trong nháy mắt cảm thấy chán nản, anh vuốt nhẹ gò má Miêu Uyển nói: “Trước kia có người bắt em phải uống thuốc rồi sao?"
Miêu Uyển sửng sốt nửa ngày mới phản ứng được, ánh mắt nhất thời trở nên rối rắm phức tạp, cứng rắn nói một mạch, cổ cứng đờ nâng cao: “Có thì thế nào? Anh có phải cũng không cần em nữa đúng không?"
Trần Mặc bị dáng vẻ khiêu khích của cô kích thích, có chút bất đắc dĩ nói: “Em cũng đừng nói như vậy mà, không được làm người đầu tiên, anh cũng không được làm người cuối cùng sao?"
Khi một người đàn ông muốn chiếm lấy một người con gái nào đó, đều hi vọng có thể chiếm được thập toàn thập mỹ, anh với em tốt nhất là thanh mai chúc mã, nhà ở liền nhau, ở vườn trẻ vén váy của em, ở tiểu học đốt tóc của em. Nhưng cuộc sống có những điều người ta không thể ngờ tới, những thứ kia đã không cách nào có thể thực hiện được, thì cũng chỉ mong có thể cùng nhau trải qua những việc trong tương lai.
Miêu Uyển nhíu mày nhìn anh, nước mắt chảy dài, đột nhiên cảm thấy mình vô cùng uất ức, rõ ràng cô là cô gái mới lớn, cứ như vậy mà bị anh đặt lên giường, từ đầu tới cuối căn bản là không cho cô được nói chữ không, bây giờ đổi ngược lại là đời sống riêng của cô không đứng đắn, đang phải chịu sự thẩm vấn của anh.
Cô dùng sức đẩy Trần Mặc ra nói anh tại sao có thể bắt nạt em như vậy? Trần Mặc nhất thời kinh ngạc không biết anh đã làm gì có lỗi với cô, chỉ có ôm chặt lấy cô không buông, anh nói anh không có bắt nạt em, anh thật sự là muốn kết hôn với em, có phải em không muốn kết hôn với anh hay không? Anh vẫn luôn nghĩ là em sẽ đồng ý! Miêu Uyển khóc đến mức thở không ra hơi: “Làm gì có ai cầu hôn như vậy chứ, không có hoa, không có nhẫn, không có gì cả, cái này là anh bức hôn em, anh căn bản không có thành ý."
Trần Mặc luống cuống nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt cho Miêu Uyển, bởi vì trong lòng có suy nghĩ xấu xa, nhất thời áy náy, anh không biết làm thế nào để an ủi cô. Lúc này, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, Trần Mặc tiện tay nhấn nút trả lời, giọng điệu không tốt: Xảy ra chuyện gì? Thành Huy nghi ngờ hỏi Trần Mặc hôm nay cậu có về không? Mấy giờ rồi? Trần Mặc bừng tỉnh hiểu ra, vội vàng lúng túng nói đúng, đúng, hôm nay mình không về, cậu giúp mình đi xem xét dưới nhà, mình có chuyện quan trọng.
Cúp điện thoại, Trần Mặc nắm điện thoại di động trong tay nhất thời không biết nên nói gì, không khí có chút lúng túng, Trần Mặc nghĩ thầm, với cô gái này, haiz, quả nhiên là không nên có ý đồ gì xấu xa.
Trần Mặc nói: “Miêu Miêu, đây là lần đầu tiên anh cầu hôn một người con gái, thật sự anh không có kinh nghiệm, em có thể xem như đây là lần đầu tiên của anh mà tha thứ cho anh được không? Lần sau anh sẽ làm thật tốt, em có thể nói cho anh biết anh nên làm như thế nào không?" Miêu Uyển im lặng bi phẫn hỏi ông trời, trừng mắt nhìn Trần Mặc, không để ý đến mình đang khóc. Trần Mặc chột dạ ho khan, nói: “ Nếu em không muốn thì cho anh thêm một cơ hội, lần sau anh nhất định sẽ biểu hiện thật tốt." Miêu Uyển cảm giác mình thật vô dụng, giống như con mèo nhỏ bị anh dụ dỗ, mê hoặc, làm sao lại gặp phải một người đàn ông thiên tài như thế này? Trần Mặc thừa thắng xông lên, nói: “Vậy em mượn mẹ của em sổ hộ khẩu rồi đi cùng anh đến Cục dân chính xác thực trước được không? Kiểm tra chính trị cũng phải mất đến nửa năm." Miêu Uyển giật mình hỏi: “Cái này mất bao lâu, chúng ta nhất định phải đợi đến nửa năm sau mới có thể kết hôn sao?"
Trần Mặc rốt cuộc cũng yên tâm, lòng dạ vẫn treo ở giữa không trung bây giờ cũng được trở về trong bụng rồi, anh tiến tới cọ cọ chóp mũi Miêu Uyển nói: “Nếu em muốn kết hôn sớm hơn, anh sẽ tới chỗ Chi đội trưởng nói để bọn họ kiểm tra nhanh lên một chút."
Giờ phút này, Miêu Uyển vô cùng đau đớn phát hiện ra mình bị lừa, tức giận hét lên: “Ai muốn kết hôn sớm hả?"
Trần Mặc cười hắc hắc nhìn cô, không nói lời nào.
Tác giả :
Kết Tử Thụ