Thiên Đường Quá Xa, Nhân Gian Thì Quá Gần
Chương 29
Đào Địch giúp cô nhấn chuông cửa, Hà Nguyệt Địch mở cửa, giọng điệu bất đắc dĩ: “Tiểu tử, cậu lại đem con gái của tôi đến nơi điên khùng nào?"
Đào Địch kêu oan: “Dì Hai người thật là thiện ác bất phân oan cho người tốt, rõ ràng là Miêu Miêu lừa ta đi…"
Miêu Uyển lại dùng sức đạp một cước, cửa chính bật ra, tự mình xiêu vẹo đi lên lầu, Đào Địch cười khổ một tiếng, huýt sáo đi bộ trở ra. Lúc đi qua cửa chính, Đào Địch phát hiện một người đàn ông đứng ở trong góc phía sau cửa, vốn Đào Địch tuyệt không chú ý tới hắn, chỉ là không biết tại sao cảm thấy người nọ nhìn mình rất băng lãnh, khiến bản thân rùng mình. Đào Địch từ kinh ngạc trở về lại nghi hoặc, người đàn ông kia hơi lo âu cúi đầu nhìn đồng hồ, hoàn toàn là dáng vẻ chờ người, không có một chút quan hệ với mình, Đào Địch nắm thật chặt y phục, nghĩ thầm hôm nay chắc là uống nhiều quá, rượu ngấm vào người, một chút đã cảm thấy lạnh.
Trần Mặc từ tức giận ban đầu dần tỉnh táo lại, như vậy, hắn dù sao cũng là Trần Mặc, là Trần Mặc mà Hà Minh Lãng nói thà làm tiểu nhân chứ không chọc Trần Mặc. Trần Mặc hắn máy móc tìm được cái chỗ này, tốn một chút thời gian đi quan sát bối cảnh, hắn đi theo Hà Nguyệt Địch đi làm, đi tới bệnh viện, cùng các ý tá tán gẫu nhằm thu thập thông tin có liên quan đến bác sỹ Hà. Hắn hỏi một bà cụ tập thể dục ở dưới lầu bác sỹ Hà có ở trên lầu hay không, sau đó bấm chuông cửa, tiếc nuối khi biết bác sỹ Hà không ở nhà.
Bà cụ cũng không rõ Miêu Miêu có về không, cô hầu như cả ngày đều ở nhà.
Trần Mặc theo đề tài này tán gẫu tiếp.
Đúng vậy Trần Mặc không bằng Lục Trăn và Hoà Lực khiến nam nữ già trẻ đều yêu thích, cũng không yêu nghiệt hoành hành như Hà Minh Lãng, lời nói khách sáo, bản lĩnh đầy người, nhưng mà hoá trang trinh sát cũng là một kỹ năng, tiêu chuẩn kỹ thuật quân sự của Trần Mặc luôn luôn rất cao.
Hắn không muốn tùy tiện ra mặt, bởi vì hắn vẫn đang hoang mang.
Đây rốt cuộc là thế nào? Xảy ra chuyện gì rồi, tại sao Miêu Uyển bỗng nhiên rời bỏ hắn, hắn muốn tìm được đáp án chính xác. Trần Mặc an tĩnh mà kiên nhẫn, hắn coi chuyện này như nhiệm vụ hàng đầu, cẩn thận thăm dò, tầng tầng phân tích. Vậy mà, Miêu Uyển luôn ở nhà, vài ngày sau đó, Miêu Uyển bắt đầu hàng đêm ca hát tìm vui, Trần Mặc đột nhiên cảm thấy sự bình tĩnh của hắn đã bốc hơi hết.
Ngày hôm sau, Miêu Uyển đi ăn món cá cay Tứ Xuyên, vẫn là người đàn ông hôm qua, tên mập kia vẫn còn ở đó, chỉ khác là đã đổi phụ nữ khác, Miêu Uyển hăng hái rất cao, Trần Mặc phát hiện cô cầm cái ly của người đàn ông kia rót cho mình một ly, lúc nghe chuyện cười thì đảo mắt về phía hắn. Hát xong bài, lần này bọn họ không có thuê xe, Miêu Uyển xem ra say đến không biết gì trời đất, bọn họ đi dọc theo bờ sông, Miêu Uyển vẫn liều lĩnh nói chuyện với hắn ta, huơ tay múa chân giống như một con sóc nhỏ, một con sóc con hưng phấn.
Đêm khuya yên tĩnh, Trần Mặc không thể đi tới gần quá, hắn chỉ nhìn thấy đôi mắt to long lanh sáng rực của cô lóe lên trong dòng nước qua ánh trăng
Ngày thứ ba, Trần Mặc đặc biệt đi quan sát người đàn ông kia, Đào Địch đi làm ở cục thuế, công việc không tệ, nghe đồn rằng hắn không có bạn gái và rất đào hoa. Đêm hôm đó Miêu Uyển uống rất say, Trần Mặc nhìn thấy Đào Địch hắn ta ôm cô lên xe.
Trần Mặc nháy mắt một cái, đủ rồi, hắn nghĩ vậy thì tối nay đi, hắn vốn cũng muốn đến đây để hỏi một tiếng tại sao, hắn chỉ muốn tìm một lý do, một đáp án để kết thúc chuyện này.
Trần Mặc! Hắn tự nhủ, chẳng lẽ mày còn có mong đợi nào khác?
Đào Địch nửa kéo nửa ôm đưa Miêu Uyển đến lầu dưới nhà cô, đã uống say thật nhưng luôn miệng nói mình không có say, Miêu Uyển đầy sinh lực đẩy Đào Địch ra, cô kiên trì nói mình vẫn nhớ mật mã mở cửa, cô có thể tự mình trở về. Đào Địch từ xa nhìn thấy Miêu Uyển mở cửa, cười khổ lắc lắc đầu.
Trần Mặc đứng trong hành lang đợi cô, đèn tầng một bị hư, ánh sáng nhàn nhạt từ tầng hai soi xuống, khiến mặt của hắn ẩn trong bóng tối. Hắn nhìn thân thể nho nhỏ liêu xiêu đi tới, mềm lòng đưa tay ra đỡ lấy cô.
Không thể cứu được, Trần Mặc thầm mắng mình, mày còn có thể hèn hạ hơn nữa sao?
Miêu Uyển kinh ngạc quay đầu nhìn về phía hắn, hai mắt mờ mịt nhìn không rõ ràng, cô cẩn thận từng ly từng tý hỏi: “Trần Mặc?"
Thanh âm kia rất nhẹ, giống như là sợ tỉnh giấc mộng.
Trần Mặc vừa định mở miệng, Miêu Uyển chợt nhào lên ôm lấy hắn, cô nghẹn ngào gần như mê sảng: “Cầu xin anh, đừng nói gì hết, để cho em ôm một lát, chỉ mấy phút thôi."
Trần Mặc nhất thời kinh ngạc.
“Tràn Mặc, Trần Mặc…" Miêu Uyển vùi đầu yên lặng trên lưng của hắn, là mùi vị tương tự, cảm giác tương tự, nếu như không nhìn thấy mặt, thế này cũng có thể tự lừa gạt mình, chỉ cần đừng thấy mặt.
“Miêu Miêu" Trần Mặc không giải thích được.
Là ảo giác sao?
Miêu Uyển chóng mặt, bị cồn rượu đốt cháy nên không thể suy nghĩ rõ ràng được, nhưng vô luận là thật hay giả, không cần tỉnh lại.
Miêu Uyển ôm Trần Mặc khóc không ngừng, trải qua mấy ngày nay tất cả uất ức, bị lơ là tới thương tâm, bị không để ý tới thống khổ, cô nói đến lần tai nạn xe cộ đó, cô một mình nằm trên đường thật lạnh, nhưng Trần Mặc anh đang ở nơi nào?
Trần Mặc, anh đang ở đâu?
Em chỉ muốn anh trả lời em một tiếng.
Trần Mặc, Trần Mặc anh đang ở đâu?
Trần Mặc cảm thấy máu ở tim ngừng chảy, bị chặn đến co rút đau đớn, hắn xoay người ôm Miêu Uyển vào trong ngực cẩn thận vuốt đuôi tóc của cô.
Hắn nói: “đừng khóc, là anh không tốt"
Tiếng khóc của Miêu Uyển nhỏ dần, Trần Mặc cảm thấy trên người mình ngày càng nặng thêm, hắn nâng cằm Miêu Uyển lên, mắt cô nửa khép nửa mở, tràn đầy khốn đốn mê mang, nước mắt trong suốt đọng trên mặt. Mặt đều bị khóc lem hết rồi, Trần Mặc thở dài ở đáy lòng, giơ tay lên giúp cô lau, ngón tay cái chợt xẹt qua đôi môi mềm mại, nóng bỏng và ươn ướt, Trần Mặc không nhịn được, nâng mặt của cô lên, hôn thật sâu xuống.
Thế giới trong mắt của người yêu luôn không có nguyên tắc, như là say rượu, có vài người sẽ khiến người ta buồn nôn, mà có vài người sẽ mang hương thơm của rượu nho. Trần Mặc đuổi theo đầu lưỡi của Miêu Uyển, hắn đưa cánh tay vòng lên ôm lấy hông Miêu Uyển, buộc chặt từng chút, cơ hồ muốn cắt đứt cô.
Lúc Miêu Uyển bị buông ra đã vô ý thức thở hổn hển, cô nắm chặt y phục Trần Mặc không chịu buông ra. Trần Mặc ôm cô vào trong ngực, tim như nước thuỷ triều dâng lên cuồn cuộn, có nhiều thứ xoay tròn trước mắt, hắn nhìn không rõ, cũng không bắt được.
Đây là thế nào? Hiện tại hắn nên làm gì? Ai có thể tới nói cho hắn biết.
Tràn Mặc bế Miêu Uyển lên, vô luận như thế nào, trước đưa cô về đã.
Lúc mở cửa ra Miêu Giang sợ hết hồn, con gái của mình bị một người đàn ông ôm vào trong ngực, quả thực khiến ông trong nháy mắt liền sinh ra kích động muốn đoạt lại người.
“Cho cháu hỏi đây là nhà của Miêu Uyển phải không ạ?" Trần Mặc hỏi
“Đúng vậy" Miêu Giang vô cùng cảnh giác nhìn hắn.
“Cô ấy uống say, cháu đưa cô ấy về." Trần Mặc phát hiện mình vô cùng khẩn trương, nói chuyện cẩn thận nhất từ trước đến giờ.
“À, vậy cảm ơn cậu, đưa người cho tôi, đi thong thả…" Miêu Giang lập tức đưa tay ra.
Trần Mặc ôm Miêu Uyển xoải một bước về phía trước: “Cháu có thể đi vào được không? Cháu là bạn trai của Miêu Uyển".
Hạ Nguyệt Địch nghe được có động tĩnh chạy đến nhìn, nhất thời kinh ngạc: “Miêu Miêu không phải nói nó đang thất tình à?"
Ánh mắt Trần Mặc chợt loé: “Đó là trước kia, cháu có thể đi vào không?"
Miêu Giang và Hạ Nguyệt Địch nghi ngờ liếc mắt nhìn nhau, khí thế của tiểu tử này quá bức người, cơ hồ khiến người ta muốn chạy trốn, rốt cuộc nhờ trang phục trên người hắn đàng hoàng, nghiêm chỉnh khiến cho bọn họ hơi yên tâm, mới để cho Trần Mặc đi vào.
Phòng của Miêu Uyển sạch sẽ ngăn nắp, không có quá nhiều trang sức, ở dưới cửa sổ có một bàn đọc sách, bên bàn học có một tủ sách không cao lắm, giường đặt ở trong phòng, nhỏ hơn giường của hai người một chút. Trần Mặc cẩn thận đặt Miêu Uyển lên giường, giúp cô cởi giày, đắp chăn đến dưới cổ, Miêu Uyển vẫn nắm vạt áo Trần Mặc không buông. Trần Mặc vặn bung tay cô ra, đưa ngón tay mình để cho cô nắm.
Hạ Nguyệt Địch bên giường hoang mang: “Hai đứa là?"
“Cháu tên là Trần Mặc, không biết Miêu Miêu có nhắc tới cháu với cô không?" Trần Mặc chợt thấp thỏm, trong lòng hoang mang, cuộc tình này, hắn thật sự có trăm ngàn chỗ hở.
“Cô biết rõ, chỉ là, không phải cậu và Miêu Miêu nhà chúng tôi đã chia tay sao?" Hạ Nguyệt Địch không hiểu, một người thương tâm khóc lóc nỉ non, một người nửa đêm canh ba đuổi theo tới đây, động tác dịu dàng chăm sóc tỉ mỉ, bà, bà… Bà thật là xem không hiểu hai người trẻ tuổi này rốt cuộc là ầm ĩ cái gì.
“Cháu cũng vì chuyện chia tay mà đến đây, cháu muốn đợi cô ấy tỉnh, rồi hỏi cô ấy vài chuyện." Trần Mặc cúi đầu nhìn Miêu Uyển, hô hấp thâm trầm, cô đã ngủ say. Trần Mặc thấy một đoạn tóc bị cô ngậm vào trong miệng, đưa tay giúp cô gạt ra.
Hạ Nguyệt Địch thực sự mờ mịt, chỉ sợ nói sai lại khiến con gái thêm khó xử, chỉ có thể áp chế kích động truy hỏi, ngồi xuống cùng chờ đợi. Đêm đã khuya, Hạ Nguyệt Địch từ trên giường bị kéo đến đây, Trần Mặc này cố tình không có ánh mắt, cậu ta có tâm sự đầy bụng, cũng không quản cha mẹ vợ sống chết, chuyên tâm nhìn Miêu Miêu ngẩn người, Hạ Nguyệt Địch ngồi một lúc liền mệt nhọc, đầu gật liên tục. Trần Mặc nói: “Hai bác mệt nhọc nên đi ngủ đi, cháu sẽ ở chỗ này trông chừng cô ấy."
Hạ Nguyệt Địch liền khoát tay, nói không cần.
Cũng bởi vì cậu ở đây tôi mới không thể đi, cậu không ở đây bọn tôi đã cùng con nhóc chết tiệt kia ngủ thẳng đến trưa mai, nào dư thừa rãnh rỗi trông chừng nó.
Hạ Nguyệt Địch nghĩ thầm phải chờ đến khi nào đây? Bà từ phòng bếp, đem tới một ly nước lạnh.
Trần Mặc nghi ngờ nhìn bà, Hạ Nguyệt Địch nghiêm túc nói: “Uống rượu say miệng khô, hãy cho nó uống nước đi."
Trần Mặc đứng lên đổi vị trí cho bà.
Một ly nước lạnh rót hết, dù mơ hồ thế nào cũng phải tỉnh ba phần, Hạ Nguyệt Địch lay lay bả vai Miêu Uyển: “Tỉnh đi, Trần Mặc, nó tới tìm con."
Miêu Uyển tròn mắt hoang mang, tầm mắt nương theo ánh trăng xẹt qua vai, rồi nhìn thẳng vào phía sau cô, lập tức từ trên giường ngồi dậy.
“Trần Mặc" Miêu Uyển sợ hãi kêu lên.
Trần Mặc gật đầu, nghĩ thầm sao lại say đến như vậy, hôm nay nếu không phải là mình ở đây, gặp người khác thì làm sao? Quá nguy hiểm, về sau không thể để cho cô ấy uống như vậy nữa.
“Tại sao anh lại ở nhà em?" Miêu Uyển không thể tin
“Chỉ cần muốn tìm thì có thể tìm được."
Hạ Nguyệt Địch thấy rốt cuộc hai người đã nói chuyện, suy nghĩ một chút thấy cũng không còn chuyện của mình, lập tức đi ngủ, già rồi mệt nhọc, tuổi trẻ bây giờ, thật không hiểu được!
“Mới vừa rồi thật sự là anh sao" Miêu Uyển cúi thấp đầu, đôi tay xoắn ở trên chăn, lo lắng bất an.
“Bằng không em cho rằng là ai?" Không đề cập tới thì thôi, nhắc tới Trần Mặc liền muốn nổi giận: “Con gái không nên uống nhiều rượu như vậy, buổi tối về nhà một mình rất nguy hiểm".
“Em không có về nhà một mình, anh Đào Địch đưa em về, chỉ là, sao em lại…"
“Anh trai em?" Trần Mặc chợt nhíu mày
Miêu Uyển nhớ lại lời vừa nãy, thuận miệng đáp: “là anh họ của em"
“Là ruột thịt sao?"
“Là con trai của chị mẹ em"
Trần Mặc càm thấy tảng đá nặng trong lòng lập tức được gỡ xuống.
“Trần Mặc…" Miêu Uyển rốt cuộc bỏ qua suy tư, quay đầu nhìn về phía hắn: “Anh đến tìm em có chuyện gì không?"
Trần Mặc ngồi xuống ở mép giường, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Những lời em nói với anh, anh đã suy nghĩ rồi, là do anh không tốt, anh sẽ thay đổi, cho nên chúng ta không cần phải chia tay, trở về với anh đi."
Miêu Uyển chậm rãi cười lên, một nụ cười mệt mỏi: “Trần Mặc, anh đến tìm em, em rất vui, điều này làm cho em cảm thấy được, nửa năm nay ở cùng anh không phải là không có ý nghĩa. Nhưng em mệt mỏi rồi, Trần Mặc, em không đủ sức ở cùng với anh nữa."
“Tại sao?" Trần Mặc kinh ngạc, tại sao, rõ ràng là em yêu anh mà.
“Bởi vì, anh không có yêu em. Em không thể ở cùng và sống qua ngày với một người không yêu em, nhất là, em lại yêu anh."
“Em.." Trần Mặc cảm thấy mình phải kìm chế cơn giận: “Sao anh lại không thương em, anh có yêu em hay không không phải một mình em nói là được".
Miêu Uyển sợ tới mức co rụt lại, Trần Mặc vội vàng dời tầm mắt, Miêu Uyển cố chấp cắn môi từ từ nói hết lời: “Nhưng, Trần Mặc anh có yêu em hay không, không phải một mình em định đoạt, còn ai có thể định đoạt được đây?"
Trần Mặc nhất thời cứng họng.
“Em cảm thấy, chúng ta chia tay vẫn tốt hơn, em đã đến giới hạn của mình rồi, dù em đối xử với anh tốt hơn nữa, nhưng anh vẫn không nhìn đến em. Trần Mặc, anh rất thông minh, nhưng mà anh vô tâm quá, trong đầu anh nghĩ em là bạn gái anh, cho nên anh phải đối xử tốt với em, nhưng trong lòng anh chưa từng có em, có em hay không có em anh vẫn vậy."
“Tại sao em lại nói anh như vậy?" Trần Mặc cắn răng nghiến lợi
“Anh luôn bận rộn muốn chết, em đều không biết anh bận cái gì. Trước kia, em mỗi ngày đều sẽ đuổi theo anh hỏi xem anh đang làm gì, nhưng chỉ cần em không hỏi, anh cũng không chủ động đến tìm em. Em đưa anh đi gặp bạn bè em, mọi người cùng nhau ăn cơm, em nói đây là ông xã của em, anh cũng không trả lời em, phản ứng của anh luôn lạnh nhạt. Em nói chờ anh nghỉ phép liền đưa anh về nhà, anh đồng ý, nhưng tại sao nhà anh ở Tây An, anh cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc dẫn em về nhà? Còn các anh em trong đội của anh, anh cũng chưa từng giới thiệu với họ về em."
“Trần Mặc" nước mắt Miêu Uyển chực trào nơi hốc mắt, ngưng kết lại thành làn nước rung động sắp rơi: “Hiện tại em đã biết vấn đề nằm ở đâu rồi, là quan hệ của chúng ta quá xa vời. Nếu như ban đầu không phải do em bám chặt, quấn quýt theo đuổi anh, muốn làm bạn gái của anh. Nếu như mà em chỉ coi anh là một người bạn, em sẽ không có mong muốn độc chiếm anh mạnh thế. Lúc mới bắt đầu, em rất có lòng tin với quan hệ của chúng ra, khi đó em còn tin tưởng anh sẽ là của em, anh cũng đồng ý với em, em chính là người thân nhất, người tin tưởng nhất của anh. Mặc dù anh không nói nhiều, nhưng mỗi ngày em vẫn sẽ đến tìm anh, dù chỉ để nói một vài câu mà thôi. Nhưng sau một thời gian dài em thật sự có chút mệt mỏi, phản ứng của anh luôn bình thản như vậy, em bắt đầu suy nghĩ lung tung, em càng ngày càng không tự tin nổi, em biết rõ anh không có người con gái khác, nhưng cũng không yêu em, hai việc này không giống nhau. Anh không có yêu em, nếu như mà em không thể làm cho anh yêu em, thì em độc chiếm anh để làm gì?"
Trần Mặc rất khó khăn mở miệng: “Anh thật sự rất thích em".
“Em biết rất rõ, em tin, anh không ghét em, em nói chuyện phiếm với anh anh cũng không thấy phiền, nhưng thích và yêu không giống nhau, em cho tới bây giờ cũng không phải là người quan trọng trong lòng anh, anh đã hiểu được chưa? Từ khi mới bắt đầu đã như vậy, anh cảm thấy đã đến tuổi, anh muốn tìm một người bạn gái, mà người này phải chưa từng yêu đương với anh, gặp một người nóng lòng giống em, anh cảm thấy có thể tiếp nhận, anh cảm thấy anh thích, nhưng điều đó vẫn không đủ. Anh chỉ cần một bạn gái, em làm được như vậy, nhưng anh cũng có thể tuỳ tiện tìm được bất kỳ ai thay thế. Cho nên em mới không ngừng xác nhận vị trí của em ở trong lòng anh. Nhưng bây giờ, em đã hiểu được.
“Miêu Miêu, có phải em đã không còn yêu anh hay không?" Trần Mặc cảm thấy hắn khó có thể hình dung được cảm giác này, có phần quá nóng bức tựa như máu chảy qua tim.
“Em yêu anh hay không cũng vô dụng, mà là anh không có yêu em." Miêu Uyển rốt cuộc sốt ruột: “Anh có phải thấy em trước kia rất tốt với anh, bỏ mặc em sẽ cảm thấy áy náy không? Ngàn vạn lần đừng nghĩ như vậy. Lúc làm mấy việc đó quả thật em đã rất vui vẻ, là em tự nguyện. Có thể bây giờ anh cũng cảm thấy rất khó chịu, anh cảm thấy anh không bỏ được, cũng là bình thường thôi, em sống bên cạnh anh cũng lâu rồi, không có tình yêu cũng có tình cảm, anh nuôi một con khỉ lớn lên, nếu nó đi lạc, anh cũng sẽ rất khổ sở. Nhưng việc này không giống, quan trọng là thời điểm khẩn trương anh muốn tìm người nào, lúc vui vẻ khổ sở anh muốn tìm ai để chia sẻ, thời điểm nguy hiểm nhất anh sẽ nghĩ đến ai, người đó, mới là người anh yêu."
Trần Mặc vẫn trầm mặc, miệng mím rất chặt, có quá nhiều vấn đề, là hắn thuận nước đẩy thuyền cứ cho rằng đã có tình cảm, mà thật ra hắn chưa từng nghĩ tới.
Nói thí dụ như, thế nào là yêu?
Ai mới là người hắn yêu?
Đào Địch kêu oan: “Dì Hai người thật là thiện ác bất phân oan cho người tốt, rõ ràng là Miêu Miêu lừa ta đi…"
Miêu Uyển lại dùng sức đạp một cước, cửa chính bật ra, tự mình xiêu vẹo đi lên lầu, Đào Địch cười khổ một tiếng, huýt sáo đi bộ trở ra. Lúc đi qua cửa chính, Đào Địch phát hiện một người đàn ông đứng ở trong góc phía sau cửa, vốn Đào Địch tuyệt không chú ý tới hắn, chỉ là không biết tại sao cảm thấy người nọ nhìn mình rất băng lãnh, khiến bản thân rùng mình. Đào Địch từ kinh ngạc trở về lại nghi hoặc, người đàn ông kia hơi lo âu cúi đầu nhìn đồng hồ, hoàn toàn là dáng vẻ chờ người, không có một chút quan hệ với mình, Đào Địch nắm thật chặt y phục, nghĩ thầm hôm nay chắc là uống nhiều quá, rượu ngấm vào người, một chút đã cảm thấy lạnh.
Trần Mặc từ tức giận ban đầu dần tỉnh táo lại, như vậy, hắn dù sao cũng là Trần Mặc, là Trần Mặc mà Hà Minh Lãng nói thà làm tiểu nhân chứ không chọc Trần Mặc. Trần Mặc hắn máy móc tìm được cái chỗ này, tốn một chút thời gian đi quan sát bối cảnh, hắn đi theo Hà Nguyệt Địch đi làm, đi tới bệnh viện, cùng các ý tá tán gẫu nhằm thu thập thông tin có liên quan đến bác sỹ Hà. Hắn hỏi một bà cụ tập thể dục ở dưới lầu bác sỹ Hà có ở trên lầu hay không, sau đó bấm chuông cửa, tiếc nuối khi biết bác sỹ Hà không ở nhà.
Bà cụ cũng không rõ Miêu Miêu có về không, cô hầu như cả ngày đều ở nhà.
Trần Mặc theo đề tài này tán gẫu tiếp.
Đúng vậy Trần Mặc không bằng Lục Trăn và Hoà Lực khiến nam nữ già trẻ đều yêu thích, cũng không yêu nghiệt hoành hành như Hà Minh Lãng, lời nói khách sáo, bản lĩnh đầy người, nhưng mà hoá trang trinh sát cũng là một kỹ năng, tiêu chuẩn kỹ thuật quân sự của Trần Mặc luôn luôn rất cao.
Hắn không muốn tùy tiện ra mặt, bởi vì hắn vẫn đang hoang mang.
Đây rốt cuộc là thế nào? Xảy ra chuyện gì rồi, tại sao Miêu Uyển bỗng nhiên rời bỏ hắn, hắn muốn tìm được đáp án chính xác. Trần Mặc an tĩnh mà kiên nhẫn, hắn coi chuyện này như nhiệm vụ hàng đầu, cẩn thận thăm dò, tầng tầng phân tích. Vậy mà, Miêu Uyển luôn ở nhà, vài ngày sau đó, Miêu Uyển bắt đầu hàng đêm ca hát tìm vui, Trần Mặc đột nhiên cảm thấy sự bình tĩnh của hắn đã bốc hơi hết.
Ngày hôm sau, Miêu Uyển đi ăn món cá cay Tứ Xuyên, vẫn là người đàn ông hôm qua, tên mập kia vẫn còn ở đó, chỉ khác là đã đổi phụ nữ khác, Miêu Uyển hăng hái rất cao, Trần Mặc phát hiện cô cầm cái ly của người đàn ông kia rót cho mình một ly, lúc nghe chuyện cười thì đảo mắt về phía hắn. Hát xong bài, lần này bọn họ không có thuê xe, Miêu Uyển xem ra say đến không biết gì trời đất, bọn họ đi dọc theo bờ sông, Miêu Uyển vẫn liều lĩnh nói chuyện với hắn ta, huơ tay múa chân giống như một con sóc nhỏ, một con sóc con hưng phấn.
Đêm khuya yên tĩnh, Trần Mặc không thể đi tới gần quá, hắn chỉ nhìn thấy đôi mắt to long lanh sáng rực của cô lóe lên trong dòng nước qua ánh trăng
Ngày thứ ba, Trần Mặc đặc biệt đi quan sát người đàn ông kia, Đào Địch đi làm ở cục thuế, công việc không tệ, nghe đồn rằng hắn không có bạn gái và rất đào hoa. Đêm hôm đó Miêu Uyển uống rất say, Trần Mặc nhìn thấy Đào Địch hắn ta ôm cô lên xe.
Trần Mặc nháy mắt một cái, đủ rồi, hắn nghĩ vậy thì tối nay đi, hắn vốn cũng muốn đến đây để hỏi một tiếng tại sao, hắn chỉ muốn tìm một lý do, một đáp án để kết thúc chuyện này.
Trần Mặc! Hắn tự nhủ, chẳng lẽ mày còn có mong đợi nào khác?
Đào Địch nửa kéo nửa ôm đưa Miêu Uyển đến lầu dưới nhà cô, đã uống say thật nhưng luôn miệng nói mình không có say, Miêu Uyển đầy sinh lực đẩy Đào Địch ra, cô kiên trì nói mình vẫn nhớ mật mã mở cửa, cô có thể tự mình trở về. Đào Địch từ xa nhìn thấy Miêu Uyển mở cửa, cười khổ lắc lắc đầu.
Trần Mặc đứng trong hành lang đợi cô, đèn tầng một bị hư, ánh sáng nhàn nhạt từ tầng hai soi xuống, khiến mặt của hắn ẩn trong bóng tối. Hắn nhìn thân thể nho nhỏ liêu xiêu đi tới, mềm lòng đưa tay ra đỡ lấy cô.
Không thể cứu được, Trần Mặc thầm mắng mình, mày còn có thể hèn hạ hơn nữa sao?
Miêu Uyển kinh ngạc quay đầu nhìn về phía hắn, hai mắt mờ mịt nhìn không rõ ràng, cô cẩn thận từng ly từng tý hỏi: “Trần Mặc?"
Thanh âm kia rất nhẹ, giống như là sợ tỉnh giấc mộng.
Trần Mặc vừa định mở miệng, Miêu Uyển chợt nhào lên ôm lấy hắn, cô nghẹn ngào gần như mê sảng: “Cầu xin anh, đừng nói gì hết, để cho em ôm một lát, chỉ mấy phút thôi."
Trần Mặc nhất thời kinh ngạc.
“Tràn Mặc, Trần Mặc…" Miêu Uyển vùi đầu yên lặng trên lưng của hắn, là mùi vị tương tự, cảm giác tương tự, nếu như không nhìn thấy mặt, thế này cũng có thể tự lừa gạt mình, chỉ cần đừng thấy mặt.
“Miêu Miêu" Trần Mặc không giải thích được.
Là ảo giác sao?
Miêu Uyển chóng mặt, bị cồn rượu đốt cháy nên không thể suy nghĩ rõ ràng được, nhưng vô luận là thật hay giả, không cần tỉnh lại.
Miêu Uyển ôm Trần Mặc khóc không ngừng, trải qua mấy ngày nay tất cả uất ức, bị lơ là tới thương tâm, bị không để ý tới thống khổ, cô nói đến lần tai nạn xe cộ đó, cô một mình nằm trên đường thật lạnh, nhưng Trần Mặc anh đang ở nơi nào?
Trần Mặc, anh đang ở đâu?
Em chỉ muốn anh trả lời em một tiếng.
Trần Mặc, Trần Mặc anh đang ở đâu?
Trần Mặc cảm thấy máu ở tim ngừng chảy, bị chặn đến co rút đau đớn, hắn xoay người ôm Miêu Uyển vào trong ngực cẩn thận vuốt đuôi tóc của cô.
Hắn nói: “đừng khóc, là anh không tốt"
Tiếng khóc của Miêu Uyển nhỏ dần, Trần Mặc cảm thấy trên người mình ngày càng nặng thêm, hắn nâng cằm Miêu Uyển lên, mắt cô nửa khép nửa mở, tràn đầy khốn đốn mê mang, nước mắt trong suốt đọng trên mặt. Mặt đều bị khóc lem hết rồi, Trần Mặc thở dài ở đáy lòng, giơ tay lên giúp cô lau, ngón tay cái chợt xẹt qua đôi môi mềm mại, nóng bỏng và ươn ướt, Trần Mặc không nhịn được, nâng mặt của cô lên, hôn thật sâu xuống.
Thế giới trong mắt của người yêu luôn không có nguyên tắc, như là say rượu, có vài người sẽ khiến người ta buồn nôn, mà có vài người sẽ mang hương thơm của rượu nho. Trần Mặc đuổi theo đầu lưỡi của Miêu Uyển, hắn đưa cánh tay vòng lên ôm lấy hông Miêu Uyển, buộc chặt từng chút, cơ hồ muốn cắt đứt cô.
Lúc Miêu Uyển bị buông ra đã vô ý thức thở hổn hển, cô nắm chặt y phục Trần Mặc không chịu buông ra. Trần Mặc ôm cô vào trong ngực, tim như nước thuỷ triều dâng lên cuồn cuộn, có nhiều thứ xoay tròn trước mắt, hắn nhìn không rõ, cũng không bắt được.
Đây là thế nào? Hiện tại hắn nên làm gì? Ai có thể tới nói cho hắn biết.
Tràn Mặc bế Miêu Uyển lên, vô luận như thế nào, trước đưa cô về đã.
Lúc mở cửa ra Miêu Giang sợ hết hồn, con gái của mình bị một người đàn ông ôm vào trong ngực, quả thực khiến ông trong nháy mắt liền sinh ra kích động muốn đoạt lại người.
“Cho cháu hỏi đây là nhà của Miêu Uyển phải không ạ?" Trần Mặc hỏi
“Đúng vậy" Miêu Giang vô cùng cảnh giác nhìn hắn.
“Cô ấy uống say, cháu đưa cô ấy về." Trần Mặc phát hiện mình vô cùng khẩn trương, nói chuyện cẩn thận nhất từ trước đến giờ.
“À, vậy cảm ơn cậu, đưa người cho tôi, đi thong thả…" Miêu Giang lập tức đưa tay ra.
Trần Mặc ôm Miêu Uyển xoải một bước về phía trước: “Cháu có thể đi vào được không? Cháu là bạn trai của Miêu Uyển".
Hạ Nguyệt Địch nghe được có động tĩnh chạy đến nhìn, nhất thời kinh ngạc: “Miêu Miêu không phải nói nó đang thất tình à?"
Ánh mắt Trần Mặc chợt loé: “Đó là trước kia, cháu có thể đi vào không?"
Miêu Giang và Hạ Nguyệt Địch nghi ngờ liếc mắt nhìn nhau, khí thế của tiểu tử này quá bức người, cơ hồ khiến người ta muốn chạy trốn, rốt cuộc nhờ trang phục trên người hắn đàng hoàng, nghiêm chỉnh khiến cho bọn họ hơi yên tâm, mới để cho Trần Mặc đi vào.
Phòng của Miêu Uyển sạch sẽ ngăn nắp, không có quá nhiều trang sức, ở dưới cửa sổ có một bàn đọc sách, bên bàn học có một tủ sách không cao lắm, giường đặt ở trong phòng, nhỏ hơn giường của hai người một chút. Trần Mặc cẩn thận đặt Miêu Uyển lên giường, giúp cô cởi giày, đắp chăn đến dưới cổ, Miêu Uyển vẫn nắm vạt áo Trần Mặc không buông. Trần Mặc vặn bung tay cô ra, đưa ngón tay mình để cho cô nắm.
Hạ Nguyệt Địch bên giường hoang mang: “Hai đứa là?"
“Cháu tên là Trần Mặc, không biết Miêu Miêu có nhắc tới cháu với cô không?" Trần Mặc chợt thấp thỏm, trong lòng hoang mang, cuộc tình này, hắn thật sự có trăm ngàn chỗ hở.
“Cô biết rõ, chỉ là, không phải cậu và Miêu Miêu nhà chúng tôi đã chia tay sao?" Hạ Nguyệt Địch không hiểu, một người thương tâm khóc lóc nỉ non, một người nửa đêm canh ba đuổi theo tới đây, động tác dịu dàng chăm sóc tỉ mỉ, bà, bà… Bà thật là xem không hiểu hai người trẻ tuổi này rốt cuộc là ầm ĩ cái gì.
“Cháu cũng vì chuyện chia tay mà đến đây, cháu muốn đợi cô ấy tỉnh, rồi hỏi cô ấy vài chuyện." Trần Mặc cúi đầu nhìn Miêu Uyển, hô hấp thâm trầm, cô đã ngủ say. Trần Mặc thấy một đoạn tóc bị cô ngậm vào trong miệng, đưa tay giúp cô gạt ra.
Hạ Nguyệt Địch thực sự mờ mịt, chỉ sợ nói sai lại khiến con gái thêm khó xử, chỉ có thể áp chế kích động truy hỏi, ngồi xuống cùng chờ đợi. Đêm đã khuya, Hạ Nguyệt Địch từ trên giường bị kéo đến đây, Trần Mặc này cố tình không có ánh mắt, cậu ta có tâm sự đầy bụng, cũng không quản cha mẹ vợ sống chết, chuyên tâm nhìn Miêu Miêu ngẩn người, Hạ Nguyệt Địch ngồi một lúc liền mệt nhọc, đầu gật liên tục. Trần Mặc nói: “Hai bác mệt nhọc nên đi ngủ đi, cháu sẽ ở chỗ này trông chừng cô ấy."
Hạ Nguyệt Địch liền khoát tay, nói không cần.
Cũng bởi vì cậu ở đây tôi mới không thể đi, cậu không ở đây bọn tôi đã cùng con nhóc chết tiệt kia ngủ thẳng đến trưa mai, nào dư thừa rãnh rỗi trông chừng nó.
Hạ Nguyệt Địch nghĩ thầm phải chờ đến khi nào đây? Bà từ phòng bếp, đem tới một ly nước lạnh.
Trần Mặc nghi ngờ nhìn bà, Hạ Nguyệt Địch nghiêm túc nói: “Uống rượu say miệng khô, hãy cho nó uống nước đi."
Trần Mặc đứng lên đổi vị trí cho bà.
Một ly nước lạnh rót hết, dù mơ hồ thế nào cũng phải tỉnh ba phần, Hạ Nguyệt Địch lay lay bả vai Miêu Uyển: “Tỉnh đi, Trần Mặc, nó tới tìm con."
Miêu Uyển tròn mắt hoang mang, tầm mắt nương theo ánh trăng xẹt qua vai, rồi nhìn thẳng vào phía sau cô, lập tức từ trên giường ngồi dậy.
“Trần Mặc" Miêu Uyển sợ hãi kêu lên.
Trần Mặc gật đầu, nghĩ thầm sao lại say đến như vậy, hôm nay nếu không phải là mình ở đây, gặp người khác thì làm sao? Quá nguy hiểm, về sau không thể để cho cô ấy uống như vậy nữa.
“Tại sao anh lại ở nhà em?" Miêu Uyển không thể tin
“Chỉ cần muốn tìm thì có thể tìm được."
Hạ Nguyệt Địch thấy rốt cuộc hai người đã nói chuyện, suy nghĩ một chút thấy cũng không còn chuyện của mình, lập tức đi ngủ, già rồi mệt nhọc, tuổi trẻ bây giờ, thật không hiểu được!
“Mới vừa rồi thật sự là anh sao" Miêu Uyển cúi thấp đầu, đôi tay xoắn ở trên chăn, lo lắng bất an.
“Bằng không em cho rằng là ai?" Không đề cập tới thì thôi, nhắc tới Trần Mặc liền muốn nổi giận: “Con gái không nên uống nhiều rượu như vậy, buổi tối về nhà một mình rất nguy hiểm".
“Em không có về nhà một mình, anh Đào Địch đưa em về, chỉ là, sao em lại…"
“Anh trai em?" Trần Mặc chợt nhíu mày
Miêu Uyển nhớ lại lời vừa nãy, thuận miệng đáp: “là anh họ của em"
“Là ruột thịt sao?"
“Là con trai của chị mẹ em"
Trần Mặc càm thấy tảng đá nặng trong lòng lập tức được gỡ xuống.
“Trần Mặc…" Miêu Uyển rốt cuộc bỏ qua suy tư, quay đầu nhìn về phía hắn: “Anh đến tìm em có chuyện gì không?"
Trần Mặc ngồi xuống ở mép giường, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Những lời em nói với anh, anh đã suy nghĩ rồi, là do anh không tốt, anh sẽ thay đổi, cho nên chúng ta không cần phải chia tay, trở về với anh đi."
Miêu Uyển chậm rãi cười lên, một nụ cười mệt mỏi: “Trần Mặc, anh đến tìm em, em rất vui, điều này làm cho em cảm thấy được, nửa năm nay ở cùng anh không phải là không có ý nghĩa. Nhưng em mệt mỏi rồi, Trần Mặc, em không đủ sức ở cùng với anh nữa."
“Tại sao?" Trần Mặc kinh ngạc, tại sao, rõ ràng là em yêu anh mà.
“Bởi vì, anh không có yêu em. Em không thể ở cùng và sống qua ngày với một người không yêu em, nhất là, em lại yêu anh."
“Em.." Trần Mặc cảm thấy mình phải kìm chế cơn giận: “Sao anh lại không thương em, anh có yêu em hay không không phải một mình em nói là được".
Miêu Uyển sợ tới mức co rụt lại, Trần Mặc vội vàng dời tầm mắt, Miêu Uyển cố chấp cắn môi từ từ nói hết lời: “Nhưng, Trần Mặc anh có yêu em hay không, không phải một mình em định đoạt, còn ai có thể định đoạt được đây?"
Trần Mặc nhất thời cứng họng.
“Em cảm thấy, chúng ta chia tay vẫn tốt hơn, em đã đến giới hạn của mình rồi, dù em đối xử với anh tốt hơn nữa, nhưng anh vẫn không nhìn đến em. Trần Mặc, anh rất thông minh, nhưng mà anh vô tâm quá, trong đầu anh nghĩ em là bạn gái anh, cho nên anh phải đối xử tốt với em, nhưng trong lòng anh chưa từng có em, có em hay không có em anh vẫn vậy."
“Tại sao em lại nói anh như vậy?" Trần Mặc cắn răng nghiến lợi
“Anh luôn bận rộn muốn chết, em đều không biết anh bận cái gì. Trước kia, em mỗi ngày đều sẽ đuổi theo anh hỏi xem anh đang làm gì, nhưng chỉ cần em không hỏi, anh cũng không chủ động đến tìm em. Em đưa anh đi gặp bạn bè em, mọi người cùng nhau ăn cơm, em nói đây là ông xã của em, anh cũng không trả lời em, phản ứng của anh luôn lạnh nhạt. Em nói chờ anh nghỉ phép liền đưa anh về nhà, anh đồng ý, nhưng tại sao nhà anh ở Tây An, anh cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc dẫn em về nhà? Còn các anh em trong đội của anh, anh cũng chưa từng giới thiệu với họ về em."
“Trần Mặc" nước mắt Miêu Uyển chực trào nơi hốc mắt, ngưng kết lại thành làn nước rung động sắp rơi: “Hiện tại em đã biết vấn đề nằm ở đâu rồi, là quan hệ của chúng ta quá xa vời. Nếu như ban đầu không phải do em bám chặt, quấn quýt theo đuổi anh, muốn làm bạn gái của anh. Nếu như mà em chỉ coi anh là một người bạn, em sẽ không có mong muốn độc chiếm anh mạnh thế. Lúc mới bắt đầu, em rất có lòng tin với quan hệ của chúng ra, khi đó em còn tin tưởng anh sẽ là của em, anh cũng đồng ý với em, em chính là người thân nhất, người tin tưởng nhất của anh. Mặc dù anh không nói nhiều, nhưng mỗi ngày em vẫn sẽ đến tìm anh, dù chỉ để nói một vài câu mà thôi. Nhưng sau một thời gian dài em thật sự có chút mệt mỏi, phản ứng của anh luôn bình thản như vậy, em bắt đầu suy nghĩ lung tung, em càng ngày càng không tự tin nổi, em biết rõ anh không có người con gái khác, nhưng cũng không yêu em, hai việc này không giống nhau. Anh không có yêu em, nếu như mà em không thể làm cho anh yêu em, thì em độc chiếm anh để làm gì?"
Trần Mặc rất khó khăn mở miệng: “Anh thật sự rất thích em".
“Em biết rất rõ, em tin, anh không ghét em, em nói chuyện phiếm với anh anh cũng không thấy phiền, nhưng thích và yêu không giống nhau, em cho tới bây giờ cũng không phải là người quan trọng trong lòng anh, anh đã hiểu được chưa? Từ khi mới bắt đầu đã như vậy, anh cảm thấy đã đến tuổi, anh muốn tìm một người bạn gái, mà người này phải chưa từng yêu đương với anh, gặp một người nóng lòng giống em, anh cảm thấy có thể tiếp nhận, anh cảm thấy anh thích, nhưng điều đó vẫn không đủ. Anh chỉ cần một bạn gái, em làm được như vậy, nhưng anh cũng có thể tuỳ tiện tìm được bất kỳ ai thay thế. Cho nên em mới không ngừng xác nhận vị trí của em ở trong lòng anh. Nhưng bây giờ, em đã hiểu được.
“Miêu Miêu, có phải em đã không còn yêu anh hay không?" Trần Mặc cảm thấy hắn khó có thể hình dung được cảm giác này, có phần quá nóng bức tựa như máu chảy qua tim.
“Em yêu anh hay không cũng vô dụng, mà là anh không có yêu em." Miêu Uyển rốt cuộc sốt ruột: “Anh có phải thấy em trước kia rất tốt với anh, bỏ mặc em sẽ cảm thấy áy náy không? Ngàn vạn lần đừng nghĩ như vậy. Lúc làm mấy việc đó quả thật em đã rất vui vẻ, là em tự nguyện. Có thể bây giờ anh cũng cảm thấy rất khó chịu, anh cảm thấy anh không bỏ được, cũng là bình thường thôi, em sống bên cạnh anh cũng lâu rồi, không có tình yêu cũng có tình cảm, anh nuôi một con khỉ lớn lên, nếu nó đi lạc, anh cũng sẽ rất khổ sở. Nhưng việc này không giống, quan trọng là thời điểm khẩn trương anh muốn tìm người nào, lúc vui vẻ khổ sở anh muốn tìm ai để chia sẻ, thời điểm nguy hiểm nhất anh sẽ nghĩ đến ai, người đó, mới là người anh yêu."
Trần Mặc vẫn trầm mặc, miệng mím rất chặt, có quá nhiều vấn đề, là hắn thuận nước đẩy thuyền cứ cho rằng đã có tình cảm, mà thật ra hắn chưa từng nghĩ tới.
Nói thí dụ như, thế nào là yêu?
Ai mới là người hắn yêu?
Tác giả :
Kết Tử Thụ