Thiên Đường Quá Xa, Nhân Gian Thì Gần

Chương 7

Địa chỉ thật không dễ tìm được, con ngõ hẹp càng đi càng sâu, lúc Trần Mặc đến cửa có chút do dự. Anh thử gõ gõ thăm dò, bên trong cánh cửa vang lên một tiếng nói khàn khàn, anh nghe rõ, vì thế mới yên tâm đứng ở cửa.

Cửa mở có phần hơi mạnh, Trần Mặc nhìn bụi cuốn trong ánh sáng và trong phòng, một người con gái đầu tóc rối tung híp mắt đứng ở cửa.

"A... Miêu Uyển..." Trần Mặc nhóm người định đi vào trong.

Phịch một tiếng, cửa bị đóng chặt lại.

Trần Mặc nhanh chóng nhảy lùi một bước, kinh ngạc, may là mình được huấn luyện qua, bằng không chắc cái mũi cũng khó giữ được.

Miêu Uyển dựa lưng vào cửa hít thở dồn dập, sao lại thế này ??

Nằm mơ ư? Trúng tà ư? Mình còn chưa tỉnh ngủ ư? Oán niệm của mình trở thành thật ư?

Miêu Uyển véo mạnh vài đùi mình một cái, đau quá... Cô lấy mu bàn tay đặt thử lên xem nhiệt độ trên trán mình, nóng quá, vì thế... Trời ạ! Miêu Uyển lại xoay người cẩn thận mở cửa ra một khoảng nhỏ...

Trần Mặc nhìn đôi mắt to đen lúng liếng lộ ra phía sau khe cửa.

"Đồng của em, nói với anh là em bị bệnh." Trần Mặc nói.

Mắt nai chớp chớp, ầm một cái, cửa lại đóng lại.

"Em, em chải đầu trước đã..." Một tiếng nói hốt hoảng vang lên phía sau cánh cửa.

Trần Mặc hé môi cười, yêu cầu này dường như cũng rất hợp lý.

Miêu Uyển lập tức cảm thấy mình không còn bị bệnh gì hết, xông thẳng vào phòng tắm với tốc độ gấp ba lần bình thường, nếu không phải lo rằng Trần Mặc không kiên nhẫn chờ ở bên ngoài, nàng thật muốn tắm rửa một cái.

Rốt cuộc Trần Mặc cũng được cho vào nhà, phát hiện trong phòng đã được thu dọn gọn gàng, chỉ là nhà đã cũ lâu năm không có tu sửa, trong không khí luôn luôn có chút bụi, cổ kính mà êm ấm. Miêu Uyển đỏ mặc đi theo bên cạnh anh, chân tay luống cuống vô cùng.

Nếu như bạn vừa bị bệnh, lại ngay thời khắc yếu ớt nhất, nhớ tới người đó, mà người đó lại xuất hiện, vì bạn.

Đó là cảm giác gì?

Miêu Uyển cảm thấy thời khắc này rất không chân thật, mỗi chân đều giống như đi trên mây, tung bay lung lay, trong lòng có mùi kẹo hương thảo màu hồng ngọt ngào.

"Không cần trò chuyện với anh, em lên giường nằm đi." Trần Mặc nhìn bộ dáng Miêu Uyển ngỡ ngàng cảm thấy thú vị.

Miêu Uyển gật đầu, thuận theo nền đất leo vào trong chăn.

"Sốt hả?" Trần Mặc ngồi xuống ghế dựa bên cạnh giường, nhìn gương mặt Miêu Uyển đỏ như trái táo, ánh mắt long lanh.

Miêu Uyển gật đầu, công năng ngôn ngữ tạm thời đánh mất.

Đứa bé gái này tuyệt không phải là người thích gây sự, nhìn bộ dáng giống như một con mèo mềm mại, không công kích, không có ác ý, không có ý đồ gì, người như vậy khiến cho Trần Mặc cảm thấy cực kỳ yên tâm.

"Đồng nghiệp của em nói với anh là em bị bệnh, cô ấy nhờ anh đến thăm em, anh của cô ấy quen biết với anh, là lão Tần trong đại đội cảnh sát hình sự." Trần Mặc sắp xếp ngôn từ để giới thiệu bối cảnh vì sao mình xuất hiện ở đây. Nhưng mà xem ra cái này không quan trọng lắm, trong mắt Miêu Uyển vẫn không có tiêu điểm, mờ mịt ngu ngốc nhìn anh rất lâu, mới từ từ nói ra một chữ "Ờ"

Sau đó cúi đầu, ngay cả cổ cũng bắt đầu đỏ lên.

Không khí vô cùng tẻ nhạt, Trần Mặc không quen nói chuyện, không biết còn có thể nói tiếp như thế nào, anh nhìn một quả táo đỏ đặt trên ngăn tủ kế bên giường, liền cầm lên hỏi "Ăn không? Dao ở đâu?"

Trong phòng bắt đầu có hơi ấm, khô hanh mà ấm áp, sau khi Trần Mặc vào cửa thì đã mở cúc áo thường phục ra, Miêu Uyển vì không dám ngẩng đầu nhìn mặt anh nên không thể tránh né nhìn trên eo anh treo cái chìa khóa còn có một con dao màu đỏ.

Trần Mặc cúi đầu nhìn theo tầm mắt nàng, ấn đường thoáng chau lại một chút, nói "Dao này không sạch sẽ."

"Ờ" Miêu Uyển cực kỳ trịnh trọng gật đầu, leo xuống giường tìm thấy con dao gọt trái cây đang cuốn trong giấy, nâng hai tay đưa cho anh.

Bỗng nhiên Trần Mặc cảm thấy rất buồn cười, gần như muốn lấy tay sờ sờ đầu nàng, nhưng khi nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn nghiêm trang kia, lại cảm thấy người bạn nhỏ này không thể khi dễ được, cho nên chỉ cầm lấy cán dao, dùng ngón cái thử xem lưỡi dao, vẫn còn bén, chắc là mới mua.

Miêu Uyển đặc biệt nhìn Trần Mặc gọt quả táo, mới đầu là vì nàng không thể nhìn mặt Trần Mặc, trong khoảng cách gần như vậy rất kích thích, cô lo rằng mình sẽ ngất đi, nhưng mà nàng phát hiện ra rất nhanh tay nghề Trần Mặc gọt trái cây càng kích thích hơn, anh gọt cực kỳ nhanh, vỏ trái cây rất mỏng mà còn không bị đứt đoạn. Trên ngăn tủ có lò vi sóng sạch sẽ, Trần Mặc gọt xong quả táo, nhanh nhẹn cắt mấy cái, lưỡi dao cắt qua hạt táo, bổ ra từng góc đều nhau.

Miêu Uyển kinh ngạc nhìn anh, trong lòng nói thầm tuyệt vọng, đại ca, vì sao anh còn tới vời tôi.

"Ăn đi." Trần Mặc không tìm được cây tăm, ném dao gọt trái cây vào trong hộp đồng thời đưa táo đến.

"Anh... luyện qua chuyên môn này hả?" Miêu Uyển ăn táo, hoàn toàn nếm không ra hương vị.

"Ừm"

"Vì sao luyện cái này." Miêu Uyển nghĩ thầm, để lừa gạt những cô gái trẻ sao.

"Nhàm chán." Lúc đó tiêu khiển nhàm chán, thuận tiện luyện tập cảm dao và độ linh hoạt của ngón tay.

Trong lòng Miêu Uyển nhỏ máu, trong lúc nhàm chán luyện gọt táo thật là một người đàn ông tốt ơi là tốt.

Miêu Uyển liền hỏi "Hôm nay anh không đi xem mắt hả?"

"Ừm"

"Muốn, muốn tìm bạn gái như thế nào vậy?" Miêu Uyển cúi đầu, thiếu điều chỉ muốn vùi mình vào cái lò vi sóng kia.

"Thuận mắt là được."

"Vậy anh, cảm thấy em... em thuận mắt không?" Miêu Uyển lấy hết ra mười hai ngàn lần dũng khí, ngước mắt nhìn Trần Mặc.

Trần Mặc kinh ngạc nhíu mày một chút, Miêu Uyển thay đổi quá nhanh, cúi đầu cũng quá mau, không thấy được Trần Mặc chợt có chút mỉm cười.

"Cũng được." Trần Mặc nói.

Hả ??? Miêu Uyển sáng mắt lên.

Bỗng nhiên Trần Mặc nhới đến, nếu tất cả mọi người cảm thấy hắn thật sự trưởng thành, nên muốn tìm một người bạn gái, vui vẻ bên cạnh nhau, có cơ hội thì lập gia đình, như thế, vì sao phải phí công sức đi lục soát cả bộ bài poker chứ?

Cô gái trước mắt này cũng rất tốt mà, ít nhất anh thấy nàng rất nhiều lần, nhìn đến quen rồi, rất thuận mắt.

Ít nhất là anh cũng thưởng thức qua tay nghề của cô, rất tốt, ăn rất ngon.

Ít ra cô gái này cũng thích anh, ngay từ đầu đã không có thảo luận đề tài sắc bén với anh, quốc kế dân sinh, mà còn, khi nào anh thăng chức, khi nào sẽ chuyển nghề, anh có nhà hay không, có xe hay không, khi nào thì có nhà, khi nào thì có xe...

Dù sao thì cô gái này so với những người mẹ anh giới thiệu càng đáng tin hơn, tình yêu là gì, tương lai chúng ta sẽ cùng ai sống chung, Trần Mặc thừa nhận mình không đủ kinh nghiệm. Nhưng mà, cho dù anh lấy kinh nghiệm tương đối đó nhìn cô, cũng biết cô và anh sẽ không phòng bị này nọ, không có căm ghét lẫn nhau trong lúc sống chung.

Nếu nói cuộc sống là một chiến trường, có người là phe mình, có người là phe địch, cho nên... Chúng ta ai cũng muốn sống chung với người cùng phe mình.

Trần Mặc nghĩ ngợi một chút, cầm điện thoại ra "Anh có thể chụp hình em được không?"

"Hả? Vì sao?" Miêu Uyển chẳng biết tại sao.

"Mẹ anh buộc anh xem mắt, cuối tuần nào cũng bắt anh đi hết, anh cũng thấy phiền, nhưng mà hôm nay bà nói nếu anh có thể tự mình tìm được một người, bà sẽ không quản chuyện của anh nữa. Cho nên anh phải chụp hình em cho bà xem, em không phản đối chứ?" Trần Mặc dùng ánh mắt vô cùng chân thật nhìn Miêu Uyển, chuyên chú, thành khẩn.

"Ờ... Chuyện đó, chuyện đó..." Miêu Uyển cảm thấy mình mau chóng hôn mê, trên đỉnh đầu bốc lên hơi nóng, linh hồn thầm cười trộm bay mất.

"Được." Miêu Uyển nắm tay chặt lại thành quyền "Đương nhiên không thành vấn đề."

Tiện tay mà thôi. Mỗi ngày làm một việc thiện đi. Mình là người tốt Miêu Uyển mà.

NHưng mà, nhưng mà... Bạn học Miêu, không nên né tránh, không nên phủ nhận, thật ra bạn đang cười trộm đúng không? Thật ra bạn sảng khoái muốn chết phải không? Theo đuổi được rồi nha, nhanh lên đuổi mama của anh đi. Nói đúng rồi, không cần phải đi tìm những cô gái không đáng tin đến xem mắt, người đàn ông tốt như vậy nên để anh từ từ tìm.

"Ờ, chuyện đó, em muốn đi trang điểm lại một chút." Bỗng nhiên Miêu Uyển khẩn trương.

"Không cần, hiện tại rất đẹp rồi." Trần Mặc tìm một góc độ tốt nhấn nút chụp.

Anh ấy khen mình đẹp. Miêu Uyển hưng phấn đỏ mặt.

"Vậy, vậy chuyện đó, anh xem, em giúp anh một chuyện lớn như vậy, không phải là anh nên mới em ăn cơm sao?" Trong lòng nai con Miêu Uyển đập loạn.

"Có thể, muốn ăn gì, chờ em hết bệnh rồi anh mời em đi." Trần Mặc nghĩ thầm, cô gái này thay đổi tâm tình thật nhanh.

Wao, Wao. Trong lòng Miêu Uyển hưng phấn vô cùng. Nếu anh mời mình ăn cơm, lần sau mình có thể mời anh ăn cơm, tiếp theo .... Bạn học Miêu Uyển mau hết bệnh đi, nhanh dấn thân vào sự nghiệp cách mạng vĩ đại theo đuổi anh chàng đẹp trai thôi.

Cách mạng là gì, cách mạng là mời khách ăn cơm...
Tác giả : Quất Tử Thụ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại