Thiên Đường Quá Xa, Nhân Gian Thì Gần
Chương 20
Trong ngõ nhỏ có nhiều người xuất hiện hơn, mặc đủ loại đồng phục chạy qua chạy lại, Miêu Uyển bị bọn họ dồn vào chân tường, cô đờ đẫn nhìn một đám người mặc đồ trắng lúc ẩn lúc hiện phía trước, xe cứu thương dừng nơi đầu ngõ, có mấy người mang vẻ mặt kinh hoàng được cảnh sát dìu tới bên cạnh xe cứu thương, đương nhiên, cũng có người bị khiêng ra.
Miêu Uyển nghe được hai người mặc thường phục bên cạnh vừa hút thuốc nói chuyện.
"Đó à, là cái tên đó sao?"
"Đúng đúng, đó đó, thấy không? Người bị khiêng ra thứ hai, một phát bất ngờ, xong luôn, quá tuyệt!"
"Tên chồng đó. . . . . . đang bị cảnh sát trông coi, nhìn mặt hắn kìa, haha, đúng là ngu ngốc!"
"Mỗi nhà mỗi cảnh mà, nghe nói là ở lại phía tây, năm năm. . . . . ." Người nọ dừng một chút, làm tư thế cầm dao chém: "Hơn hai trăm."
"Khoác lác à . . . . . Cậu hù con nít đấy à?" Tất nhiên là người kia không tin.
"Haiz, đừng nói không tin chứ!"
Miêu Uyển không tự chủ được xoay người lại nhìn tiếp, người thứ hai được khiêng ra, đúng lúc đi ngang qua cô, trên băng ca vương vãi máu, óc vỡ toang. . . . . .
Sắc mặt Miêu Uyển trở nên trắng bệch, chống tay vào tường nôn điên cuồng.
Râu rậm vừa mới ra khỏi sân được mấy bước, Tùy Ba vội vàng túm lấy cậu ta truy hỏi: "Tam Bài Trường, bên trong có chuyện gì thế?"
Tam Bài Trường hưng phấn tới mức giọng nói có chút run run: "Các cậu biết không, đội trưởng của chúng ta, tôi đã nói với các cậu là vô địch mà, phía bên công an phái ba tay súng bắn tỉa, không dám nổ súng, kẻ điên đó có thể đợi chắc? Chó cùng rứt giậu mà. Sau đó, sau đó đội trưởng của chúng ta đi qua, mượn súng của người ta nghiên cứu chút tại chỗ, ngay cả áo khoác chống đạn cũng không thèm mặc, sau đó nói không thành vấn đề. Tần đội trưởng bên cảnh sát choáng váng, nói Trần đội trưởng không cần đùa. Các cậu không thấy vẻ mặt của đội trưởng đâu, nói một tiếng chắc chắn, bảo tôi lấy thanh súng kia tới, nói dùng súng của mình tuyệt đối không thành vấn đề. Sau đó tôi đưa khẩu súng qua, 10 phút, nhiều nhất là ngắm 10 phút, một phát! Đội trưởng bắn xong đứng lên, ngay cả liếc mắt một cái cũng không thèm làm, nói không có vấn đề gì rồi, mọi người có thể qua!"
Mặt đám người Tùy Ba đều hiện lên vẻ sùng bái, trong khi đó mặt Miêu Uyển trắng bệch như một tờ giấy lấy di động ra gọi điện thoại, điện thoại vừa kêu được hai tiếng đã ngắt.
Tam Bài Trường thấy thế lập tức tới giải thích: "Đội trưởng vừa mới bị cảnh sát bên kia lôi đi, có lẽ là còn chút chuyện phải xử lý, chị dâu đừng vội, nếu không thì theo bọn em về đội đi, đội trưởng làm xong việc nhất định sẽ trở về."
Trong đầu Miêu Uyển trống rỗng, chỉ muốn gặp Trần Mặc, bây giờ chỉ cần ai cho cô một lời chắc chắn, cô sẽ đi theo người đó, cho nên mơ mơ màng màng bị túm lên xe. Chờ đến cửa cô mới tỉnh lại, nhất quyết không chịu vào bên trong..., tình nguyện viên ở vọng gác ngây ngốc , không có lý do gì cả, chỉ là cô muốn nhìn thấy Trần Mặc sớm một chút, nếu anh trở về còn có chuyện khác phải đi thì sao? Nếu anh còn có chuyện khác phải làm, vậy cô ngồi ngay cửa đội chờ anh.
Miêu Uyển ngồi trong vọng gác, ngón tay cứng ngắc cố gắng nhắn cho Trần Mặc một tin: Khi nào anh trở về, em đang ở cửa đợi anh.
Qua một hồi lâu mới có tin hồi âm, Miêu Uyển kích động, ngón tay run rẩy mở tin nhắn ra đọc, sau đó nhẹ nhàng thở ra.
Trần Mặc nói: ngay bây giờ.
Loại đàn ông chó chết cũng có ưu điểm của họ, ví dụ như, bọn họ chưa bao giờ nói dối, cũng chưa bao giờ nói cho có lệ, cho nên khi Trần Mặc nói ngay bây giờ, có nghĩa là ngay lập tức sẽ tới nơi. Mấy phút sau Miêu Uyển nhìn một chiếc xe cảnh sát lóe đèn đang vượt ngã tư. Trần Mặc xách súng xuống xe, người ngồi ghế trước vẫy tay chào, còn chưa kịp xoay người, Miêu Uyển đã xông lên ôm anh.
Trần Mặc bị cô làm cho sửng sốt, giang hai tay ra, chần chờ một chút mới xoa xoa đầu cô, thông thả vỗ về: "Sao vậy? Không có chuyện gì cả. . . . . ."
Trần Mặc nghĩ rằng, chắc hẳn là cô sẽ sợ hãi, chợt phát hiện bạn trai của mình là một tên đao phủ, là một người cầm súng, trên tay nhuộm máu, thậm chí vừa mới giết một người, cô phải sợ hãi mới đúng.
Xe cảnh sát phía sau bấm kèn inh ỏi, sĩ quan cảnh sát quay cửa kính xe xuống nhìn anh cười man rợ.
Trần Mặc đá một phát vào cửa xe, phát ra tiếng vang nặng nề.
Miêu Uyển ngẩng đầu lên nhìn anh, trong hốc mắt ngập nước, nhìn rất ngây thơ và vô tội. Trần Mặc im lặng vuốt mặt cô, Miêu Uyển giữ tay anh lại.
"Trần Mặc. . . . . ." Miêu Uyển không chớp mắt nhìn anh.
"Sao vậy? Có chuyện gì chúng ta. . . . . ." Trần Mặc cảm thấy không thoải mái, tên cảnh sát chết tiệt còn chơi xấu đứng bên cạnh xem kịch vui không chịu đi, lính gác trước cửa lớn cũng không nhịn được, tò mò nhìn qua đây.
"Trần Mặc, em thấy, em thấy là. . . . . . Bây giờ anh muốn ăn cái gì, em làm cho anh." Miêu Uyển nói không thèm suy nghĩ.
Hả? ! Trần Mặc ngạc nhiên.
"Em vừa mới nhìn thấy. . . . . . người kia, thật là ác độc, chắc chắn là anh rất khó chịu, đám cảnh sát kia sao lại vô dụng như vậy chứ, em nộp thuế nuôi bọn họ mà ngay cả súng cũng không chịu dùng, còn bắt anh. . . . . ." Suy nghĩ của Miêu Uyển quay lại, lập tức tức giận nói không ngừng, Trần Mặc nghe được phía sau có tiếng lốp xe ma sát với mặt đường, vị sĩ quan cảnh sát xem kịch vui kia đã buồn bã rời đi.
"Trần Mặc, anh muốn ăn gì không? Em vừa mới mua được một loại pho mát đặc biệt ngon, em sẽ làm bánh ngọt cho anh ăn, chúng ta đi ăn mấy món ngon. . . . . . Sau đó sẽ tốt hơn, anh đừng sợ hãi. . . . . ." Miêu Uyển phát hiện Trần Mặc nãy giờ không nói gì, chậm rãi hạ giọng: "Trần Mặc, không phải làem nói sai gì chứ."
"Không phải."
Trần Mặc cúi đầu nhìn cô gái cau mày lải nhải, đối với anh mà nói, câu Trần Mặc anh đừng sợ hãi, là một sự việc quá hoang đường, khiến cho anh phải giật mình thất thần.
Cô đang thương xót anh, cô nói nói cô đã cảm thấy ghê tởm như vậy thì chắc chắn anh càng khó chịu hơn, nàng nói những người đó thật vô dụng, lại còn đuổi người ta đi, cô rất tức giận, vừa đau lòng vừa thương xót. Trần Mặc nhẹ nhàng ho một tiếng, đây là một cảm xúc xa lạ, anh chưa từng gặp được, điều này khiến cho anh không biết phải làm gì.
Miêu Uyển lập tức giật mình: "Trần Mặc, anh bị lạnh à?"
"Đi theo anh!" Trần Mặc cầm tay cô, kéo Miêu Uyển đi về phía ký túc xá.
Đó là một khoảnh khắc rất thần kỳ, Trần Mặc nghĩ thầm trong lòng, bàn tay của anh luôn cầm súng, chỉ cần khẩu súng đó bắn ra một viên đạn là có thể lấy mạng một người, bây giờ đổi thành nắm một cô gái, ngây thơ và tốt đẹp, trong đời cô chắc chắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chết chóc.
Lúc nãy anh còn dùng hai bàn tay của mình xoa đầu cô, một cảm xúc kỳ lạ tuôn trào trong lòng, khiến cho anh kích động muốn làm một việc.
Miêu Uyển bị Trần Mặc lôi đi, Trần Mặc đi rất nhanh, cô theo không kịp, cảm giác ngón tay bị Trần Mặc nắm chặt rất bình yên, cô đang chạy trốn cùng anh. Trần Mặc vừa đi tới cửa phòng ký túc xá đã quay lại ôm vai cô, hơi thở ấm nóng phả vào tai.
Anh nói: "Anh nghĩ là anh muốn ôm em một cái.’’
Miêu Uyển khiếp sợ, cứng họng.
"Được không?" Trần Mặc nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Đột nhiên Miêu Uyển có cảm giác người như bị hôn mê, trong đầu trống rỗng, lắp bắp nói: "Trần, Trần Mặc, anh không biết là, chuyện này, quá nhanh sao?"
"Không được sao?"
Giữ vững ý chí! Giữ vững ý chí!!
Miêu Uyển bắt buộc mình phải tỉnh táo, nhưng chân cứ như nhũn ra, ngực rục rịch, ánh mắt chuyên chú của Trần Mặc giống như có thể nuốt sống cô, Miêu Uyển yếu ớt gật đầu: "Được."
Trần Mặc bế ngang người cô lên, Miêu Uyển sợ chết khiếp, suýt kêu ra tiếng, hai tay ôm lấy cổ Trần Mặc.
Thân thể mềm mại, ấm áp đang phát run, ôm vào trong ngực, giống một con chim bồ câu, hay là, một trái tim. . . . . .
Đi tới cửa, Trần Mặc lấy chìa khóa mở cửa, nhấc chân đá văng cửa ra, mũi chân Miêu Uyển vừa chạm đất đã bị anh kéo lại, ôm vào trong ngực hôn, một lần lại một lần, lặp đi lặp lại.
Không có lý do gì, cũng không có nguyên nhân gì, giống như ngoài chuyện này không còn chuyện khác để làm, phiến môi lạnh lẽo , vì thế trong cổ họng càng tăng lửa nóng, đầu lưỡi Trần Mặc tiến vào, linh hoạt và mạnh mẽ, dây dưa trằn trọc, Miêu Uyển theo không kịp, cố gắng giãy dụa, rồi sau đó thuận theo, ngay cả linh hồn cũng bị hút đi.
Miêu Uyển nghe được hai người mặc thường phục bên cạnh vừa hút thuốc nói chuyện.
"Đó à, là cái tên đó sao?"
"Đúng đúng, đó đó, thấy không? Người bị khiêng ra thứ hai, một phát bất ngờ, xong luôn, quá tuyệt!"
"Tên chồng đó. . . . . . đang bị cảnh sát trông coi, nhìn mặt hắn kìa, haha, đúng là ngu ngốc!"
"Mỗi nhà mỗi cảnh mà, nghe nói là ở lại phía tây, năm năm. . . . . ." Người nọ dừng một chút, làm tư thế cầm dao chém: "Hơn hai trăm."
"Khoác lác à . . . . . Cậu hù con nít đấy à?" Tất nhiên là người kia không tin.
"Haiz, đừng nói không tin chứ!"
Miêu Uyển không tự chủ được xoay người lại nhìn tiếp, người thứ hai được khiêng ra, đúng lúc đi ngang qua cô, trên băng ca vương vãi máu, óc vỡ toang. . . . . .
Sắc mặt Miêu Uyển trở nên trắng bệch, chống tay vào tường nôn điên cuồng.
Râu rậm vừa mới ra khỏi sân được mấy bước, Tùy Ba vội vàng túm lấy cậu ta truy hỏi: "Tam Bài Trường, bên trong có chuyện gì thế?"
Tam Bài Trường hưng phấn tới mức giọng nói có chút run run: "Các cậu biết không, đội trưởng của chúng ta, tôi đã nói với các cậu là vô địch mà, phía bên công an phái ba tay súng bắn tỉa, không dám nổ súng, kẻ điên đó có thể đợi chắc? Chó cùng rứt giậu mà. Sau đó, sau đó đội trưởng của chúng ta đi qua, mượn súng của người ta nghiên cứu chút tại chỗ, ngay cả áo khoác chống đạn cũng không thèm mặc, sau đó nói không thành vấn đề. Tần đội trưởng bên cảnh sát choáng váng, nói Trần đội trưởng không cần đùa. Các cậu không thấy vẻ mặt của đội trưởng đâu, nói một tiếng chắc chắn, bảo tôi lấy thanh súng kia tới, nói dùng súng của mình tuyệt đối không thành vấn đề. Sau đó tôi đưa khẩu súng qua, 10 phút, nhiều nhất là ngắm 10 phút, một phát! Đội trưởng bắn xong đứng lên, ngay cả liếc mắt một cái cũng không thèm làm, nói không có vấn đề gì rồi, mọi người có thể qua!"
Mặt đám người Tùy Ba đều hiện lên vẻ sùng bái, trong khi đó mặt Miêu Uyển trắng bệch như một tờ giấy lấy di động ra gọi điện thoại, điện thoại vừa kêu được hai tiếng đã ngắt.
Tam Bài Trường thấy thế lập tức tới giải thích: "Đội trưởng vừa mới bị cảnh sát bên kia lôi đi, có lẽ là còn chút chuyện phải xử lý, chị dâu đừng vội, nếu không thì theo bọn em về đội đi, đội trưởng làm xong việc nhất định sẽ trở về."
Trong đầu Miêu Uyển trống rỗng, chỉ muốn gặp Trần Mặc, bây giờ chỉ cần ai cho cô một lời chắc chắn, cô sẽ đi theo người đó, cho nên mơ mơ màng màng bị túm lên xe. Chờ đến cửa cô mới tỉnh lại, nhất quyết không chịu vào bên trong..., tình nguyện viên ở vọng gác ngây ngốc , không có lý do gì cả, chỉ là cô muốn nhìn thấy Trần Mặc sớm một chút, nếu anh trở về còn có chuyện khác phải đi thì sao? Nếu anh còn có chuyện khác phải làm, vậy cô ngồi ngay cửa đội chờ anh.
Miêu Uyển ngồi trong vọng gác, ngón tay cứng ngắc cố gắng nhắn cho Trần Mặc một tin: Khi nào anh trở về, em đang ở cửa đợi anh.
Qua một hồi lâu mới có tin hồi âm, Miêu Uyển kích động, ngón tay run rẩy mở tin nhắn ra đọc, sau đó nhẹ nhàng thở ra.
Trần Mặc nói: ngay bây giờ.
Loại đàn ông chó chết cũng có ưu điểm của họ, ví dụ như, bọn họ chưa bao giờ nói dối, cũng chưa bao giờ nói cho có lệ, cho nên khi Trần Mặc nói ngay bây giờ, có nghĩa là ngay lập tức sẽ tới nơi. Mấy phút sau Miêu Uyển nhìn một chiếc xe cảnh sát lóe đèn đang vượt ngã tư. Trần Mặc xách súng xuống xe, người ngồi ghế trước vẫy tay chào, còn chưa kịp xoay người, Miêu Uyển đã xông lên ôm anh.
Trần Mặc bị cô làm cho sửng sốt, giang hai tay ra, chần chờ một chút mới xoa xoa đầu cô, thông thả vỗ về: "Sao vậy? Không có chuyện gì cả. . . . . ."
Trần Mặc nghĩ rằng, chắc hẳn là cô sẽ sợ hãi, chợt phát hiện bạn trai của mình là một tên đao phủ, là một người cầm súng, trên tay nhuộm máu, thậm chí vừa mới giết một người, cô phải sợ hãi mới đúng.
Xe cảnh sát phía sau bấm kèn inh ỏi, sĩ quan cảnh sát quay cửa kính xe xuống nhìn anh cười man rợ.
Trần Mặc đá một phát vào cửa xe, phát ra tiếng vang nặng nề.
Miêu Uyển ngẩng đầu lên nhìn anh, trong hốc mắt ngập nước, nhìn rất ngây thơ và vô tội. Trần Mặc im lặng vuốt mặt cô, Miêu Uyển giữ tay anh lại.
"Trần Mặc. . . . . ." Miêu Uyển không chớp mắt nhìn anh.
"Sao vậy? Có chuyện gì chúng ta. . . . . ." Trần Mặc cảm thấy không thoải mái, tên cảnh sát chết tiệt còn chơi xấu đứng bên cạnh xem kịch vui không chịu đi, lính gác trước cửa lớn cũng không nhịn được, tò mò nhìn qua đây.
"Trần Mặc, em thấy, em thấy là. . . . . . Bây giờ anh muốn ăn cái gì, em làm cho anh." Miêu Uyển nói không thèm suy nghĩ.
Hả? ! Trần Mặc ngạc nhiên.
"Em vừa mới nhìn thấy. . . . . . người kia, thật là ác độc, chắc chắn là anh rất khó chịu, đám cảnh sát kia sao lại vô dụng như vậy chứ, em nộp thuế nuôi bọn họ mà ngay cả súng cũng không chịu dùng, còn bắt anh. . . . . ." Suy nghĩ của Miêu Uyển quay lại, lập tức tức giận nói không ngừng, Trần Mặc nghe được phía sau có tiếng lốp xe ma sát với mặt đường, vị sĩ quan cảnh sát xem kịch vui kia đã buồn bã rời đi.
"Trần Mặc, anh muốn ăn gì không? Em vừa mới mua được một loại pho mát đặc biệt ngon, em sẽ làm bánh ngọt cho anh ăn, chúng ta đi ăn mấy món ngon. . . . . . Sau đó sẽ tốt hơn, anh đừng sợ hãi. . . . . ." Miêu Uyển phát hiện Trần Mặc nãy giờ không nói gì, chậm rãi hạ giọng: "Trần Mặc, không phải làem nói sai gì chứ."
"Không phải."
Trần Mặc cúi đầu nhìn cô gái cau mày lải nhải, đối với anh mà nói, câu Trần Mặc anh đừng sợ hãi, là một sự việc quá hoang đường, khiến cho anh phải giật mình thất thần.
Cô đang thương xót anh, cô nói nói cô đã cảm thấy ghê tởm như vậy thì chắc chắn anh càng khó chịu hơn, nàng nói những người đó thật vô dụng, lại còn đuổi người ta đi, cô rất tức giận, vừa đau lòng vừa thương xót. Trần Mặc nhẹ nhàng ho một tiếng, đây là một cảm xúc xa lạ, anh chưa từng gặp được, điều này khiến cho anh không biết phải làm gì.
Miêu Uyển lập tức giật mình: "Trần Mặc, anh bị lạnh à?"
"Đi theo anh!" Trần Mặc cầm tay cô, kéo Miêu Uyển đi về phía ký túc xá.
Đó là một khoảnh khắc rất thần kỳ, Trần Mặc nghĩ thầm trong lòng, bàn tay của anh luôn cầm súng, chỉ cần khẩu súng đó bắn ra một viên đạn là có thể lấy mạng một người, bây giờ đổi thành nắm một cô gái, ngây thơ và tốt đẹp, trong đời cô chắc chắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chết chóc.
Lúc nãy anh còn dùng hai bàn tay của mình xoa đầu cô, một cảm xúc kỳ lạ tuôn trào trong lòng, khiến cho anh kích động muốn làm một việc.
Miêu Uyển bị Trần Mặc lôi đi, Trần Mặc đi rất nhanh, cô theo không kịp, cảm giác ngón tay bị Trần Mặc nắm chặt rất bình yên, cô đang chạy trốn cùng anh. Trần Mặc vừa đi tới cửa phòng ký túc xá đã quay lại ôm vai cô, hơi thở ấm nóng phả vào tai.
Anh nói: "Anh nghĩ là anh muốn ôm em một cái.’’
Miêu Uyển khiếp sợ, cứng họng.
"Được không?" Trần Mặc nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Đột nhiên Miêu Uyển có cảm giác người như bị hôn mê, trong đầu trống rỗng, lắp bắp nói: "Trần, Trần Mặc, anh không biết là, chuyện này, quá nhanh sao?"
"Không được sao?"
Giữ vững ý chí! Giữ vững ý chí!!
Miêu Uyển bắt buộc mình phải tỉnh táo, nhưng chân cứ như nhũn ra, ngực rục rịch, ánh mắt chuyên chú của Trần Mặc giống như có thể nuốt sống cô, Miêu Uyển yếu ớt gật đầu: "Được."
Trần Mặc bế ngang người cô lên, Miêu Uyển sợ chết khiếp, suýt kêu ra tiếng, hai tay ôm lấy cổ Trần Mặc.
Thân thể mềm mại, ấm áp đang phát run, ôm vào trong ngực, giống một con chim bồ câu, hay là, một trái tim. . . . . .
Đi tới cửa, Trần Mặc lấy chìa khóa mở cửa, nhấc chân đá văng cửa ra, mũi chân Miêu Uyển vừa chạm đất đã bị anh kéo lại, ôm vào trong ngực hôn, một lần lại một lần, lặp đi lặp lại.
Không có lý do gì, cũng không có nguyên nhân gì, giống như ngoài chuyện này không còn chuyện khác để làm, phiến môi lạnh lẽo , vì thế trong cổ họng càng tăng lửa nóng, đầu lưỡi Trần Mặc tiến vào, linh hoạt và mạnh mẽ, dây dưa trằn trọc, Miêu Uyển theo không kịp, cố gắng giãy dụa, rồi sau đó thuận theo, ngay cả linh hồn cũng bị hút đi.
Tác giả :
Quất Tử Thụ