Thiên Đường Lạc Lối, Anh Yêu Em!
Chương 17: Buông lòng để yêu!
Ánh chiều tàn buông về phía tây, ông mặt trời trốn tránh sau dãy núi dài.
Huấn Mạnh Quân một tay xách hành lý của Quỳnh Thy, tay kia đan những ngón tay vào tay cô, khẽ mỉm cười tà mị.
Đã rất lâu rồi anh không được mỉm cười thoải mái như vậy. Dường như chỉ khi đứng trước người mình yêu, mọi tâm tư cùng cảm xúc của anh dường như bộc bạch ra tất cả.
Cô, vẫn là người con gái anh yêu nhất sau từng ấy năm xa cách.
Anh, vẫn là chàng thư sinh điển trai cao ngạo như cái ngày mới gặp.
Thời gian như trôi ngược trở về những tháng ngày tươi đẹp. Những ngày tháng mà cô được vui vẻ nắm tay anh trên những con đường dài.
Tất cả vẫn vậy, vẫn là tình yêu cùng nụ cười nắng ấm đó. Huấn Mạnh Quân, em xin lỗi, xin lỗi vì em ích kỉ, xin lỗi vì đã bỏ rơi anh.
Quỳnh Thy nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh. Nếu biết trước sẽ có ngày này, bảy năm trước, cô tuyệt đối sẽ không rời đi.
Huấn Mạnh Quân nhướn mày dừng cước bộ, anh thả những ngón tay cô ra, bàn tay anh đưa lên vén những lọn tóc mai cô ra sau tai, khẽ cười.
"Cùng anh đối mặt, hứa với anh em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa... "
Tính cách anh trước giờ là bá đạo, không nghĩ một ngày anh lại có thể vì một người mà học bao dung. Vì cô, anh không tiếc từ bỏ mọi thứ. Yêu cô, anh nguyện vì cô mà đánh đổi.
Quỳnh Thy ngẩng cao đầu nhìn anh, hai hốc mắt cứ thế đỏ dần. Giờ xin lỗi cũng chẳng níu kéo được gì. Vậy thì vì lý do gì ta phải ép lòng mình buông bỏ. Hãy cứ thả mình một lần để yêu đi.
"Chỉ một lần này thôi, em sẽ không bao giờ chạy trốn nữa."
Huấn Mạnh Quân muốn vậy, và anh sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra một lần nữa. Chỉ một lần đó thôi, với anh như vậy là quá đủ.
Huấn Mạnh Quân nhìn Quỳnh Thy, đôi mắt cong lên như biết cười. Anh không trả lời chỉ là dịu dàng vuốt ve đôi gò má cô.
Khuôn mặt Huấn Mạnh Quân dần cúi xuống. Bộ mặt điển trai dần phóng to. Quỳnh Thy từ từ khép đôi mi lại, hồi hộp chờ đón nụ hôn nơi anh.
Huấn Mạnh Quân hôn cô, chỉ là đôi môi mỏng lướt qua sự ẩm ướt như trêu đùa, nhưng nó đủ làm trái tim hai người thảo mãn.
***
Quỳnh Thy ngồi trên xe, loay hoay cả tiếng cũng không ngồi im được. Lúc lúc lại quay sang bên cạnh nhíu mày muốn hỏi gì đó nhưng lại thôi.
Huấn Mạnh Quân bị nhìn suốt cả chặng đường cuối cùng cũng không nhịn được buồn cười hỏi.
"Sao vậy? Nhìn lén anh nãy giờ, anh rất đẹp trai sao?"
Quỳnh Thy đang bận đấu tranh tư tưởng, nghe ai đó tự sướng thì "Xì" một tiếng bật cười. "Mạnh Quân, anh tự kỉ quá đấy!"
Huấn Mạnh Quân cũng cười, anh vuốt nhẹ mái tóc cô hài hước nói. " Nếu tự kỉ mà được em khen thì từ giờ anh sẽ tự kỉ nhiều nhiều."
Quỳnh Thy bật cười vui vẻ. Một chàng trai được thời gian mài đúc, thì ra là vậy. Cô thích!
"Mạnh Quân, em có thắc mắc cần anh giải đáp." Quỳnh Thy chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh cười quái đản.
"Gọi anh là Quân!" Huấn Mạnh Quân không vui nhíu mày kiếm.
"Quân, em có chuyện muốn hỏi." Quỳnh Thy hào phóng thỏa hiệp.
Không hiểu sao anh đột nhiên có dự cảm chẳng lành? Huấn Mạnh Quân cảnh giác nhướn mày, thế nhưng anh vẫn nói.
"Em hỏi."
Quỳnh Thy nghiêng đầu, cố làm ra vẻ nghiêm túc, nhưng lại không giấu được ánh cười ranh ma nơi khóe mắt.
"Em nhớ lúc về em không có nói với ai, làm sao anh biết mà ở đây đứng đợi?"
Huấn Mạnh Quân nét mặt chợt sa sầm, đôi môi mỏng nhếch lên co giật dữ dội.
Sáu giờ trước.
"Mạnh Quân, anh mất vợ rồi!" - Louis không biết từ đâu chạy đến, xông xồng xộc vào văn phòng Huấn Mạnh Quân la toáng.
Huấn Mạnh Quân đang ngồi trước bàn trà. Nhìn anh cũng chẳng buồn nhìn lấy một cái. Cứ thế thẳng tay, vươn lấy cái gạt tàn ném mạnh về phía cửa.
Bầu không khí mới đó lại khôi phục vẻ yên tĩnh như ban đầu.
Louis mặt mày méo xệch. Cố lết cái xác gần như còn một nửa đến sopha, trước khi ngồi cũng không quên nhìn Huấn Mạnh Quân một cái tố cáo.
"Anh thế mà thật ác!"
Huấn Mạnh Quân bình thản đặt ly trà xuống bàn. Đôi chân dài có lực vắt chéo, anh nhướn một bên mày nhìn kẻ "không mời mà tới" nhếch môi cười như không cười nói.
"Anh cũng chỉ ác hơn cậu có chút thôi."
Louis khéo miệng co giật dữ dội. Thế nào là "chỉ ác có chút thôi"? Câu này để anh nói ra còn nghe được, chứ để người đàn ông này nói, khẳng định thiên hạ chắc chẳng ai tin.
"Được rồi, nói đi, tìm anh có chuyện gì?" Huấn Mạnh Quân thiếu bình tĩnh hỏi.
Louis đang ngồi trên ghế, được hỏi thì anh bất ngờ đứng bật dậy, gan to tày đình chỉ thẳng vào mặt Huấn Mạnh Quân hét lớn.
"Huấn Mạnh Quân, lần này anh tiêu rồi!"
Huấn Mạnh Quân đen mặt, xã hội ngày nay loạn rồi sao? Có người muốn tạo phản?
Louis dường như cũng không nhận ra hành vi của mình lúc này anh dũng đến nhường nào, chỉ khi có một tách trà thẳng hướng anh bay tới với tốc độ cực nhanh thì Louis cuối cùng cũng tỉnh ngộ. Anh sợ hãi chẳng mồ hôi hột, sờ loạn khắp người. Khi đã xác định mình không tổn hại chỗ nào, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Còn may, vẫn lành lặn!
Huấn Mạnh Quân nhíu mày không vui nhìn Louis, nét mặt lạnh đi dường như cũng làm bầu không khí loãng đi đến khó thở.
Lần này thì Louis nhạy bén nhận ra, anh rụt rè ngồi xuống ghế, không giám vòng vo nữa mà vào thẳng vẫn đề chính. - "Cô gái, à người mà anh kêu em phải gọi là chị dâu đó, chị ấy đã lên máy bay, bay trong đêm nay rồi."
Ủa, thời tiết có phải đột nhiên trở lạnh? Gió mùa rét tới vào tháng năm?
Louis sợ hãi lén nhìn Huấn Mạnh Quân một cái, không tự chủ được khẽ rùng mình.
Vào lúc này, chuồn là thượng sách!
Louis vừa tính mở miệng, lời còn chưa tới môi đã trở thành tiếng kêu đau đớn.
"Hự!" - Louis một tay ôm bụng, tay kia chống người từ sàn đứng dậy.
Huấn Mạnh Quân thế nhưng, ra tay cũng thật tuyệt tình.
Huấn Mạnh Quân thu chân lại, đứng từ trên cao nhìn xuống, nét mặt vẫn một bộ dạng băng hà ngàn năm không tan chảy.
"Ngu ngốc!"
"Em còn chưa có nói xong, anh làm gì mà đã ra tay rồi?" - Louis đứng dậy được, nhưng anh phải dựa người vào tường, một tay vẫn ôm bụng, tay kia lau đi vệt máu bên khóe miệng. Nén nhịn đau đớn, anh khó khăn nói.
"Chị dâu về nước, mới lên máy bay, hai phút trước."
Huấn Mạnh Quân nghe vậy thì nét mặt mới có chút dễ nhìn nhưng anh vẫn không nên tiếng.
"Phi cơ, đã chuẩn bị cho anh, đang đợi trên không bang."
*Không bang: trên lóc bang (bang ở đây là bang của Huấn Mạnh Quân)
Louis nói xong thì ngồi bệt trên nền nhà, cũng chẳng thèm đứng dậy nữa.
Cái con người này có khác gì ác quỷ đâu chứ, lãnh khốc tuyệt tình. Cũng chỉ có mình chị dâu mới có thể áp đảo được con thú dữ này. Dây tơ hồng lần này, dù có phải giết nguyệt lão để giữ anh cũng giết!
Bóng dáng Huấn Mạnh Quân chỉ ngay sau câu nói của Louis liền biến mất. Louis nhếch mép khẽ cười, anh ngả lưng vào tường, hai mắt từ từ khép lại. Dù cho trước đó có nói gì, thì anh cũng rất vui khi Huấn Mạnh Quân được hạnh phúc.
Chiếc Ferrari đi lệch làn đường cùng tiếng còi xe inh ỏi, kéo lý trí của Huấn Mạnh Quân trở về. Anh khẽ lắc đầu một cái, rồi bất chợt cua vòng.
"Đến nhà rồi, anh giúp em mang hành lý vào." - Huấn Mạnh Quân quay mặt đi trốn tránh cái nhìn của Quỳnh Thy. Nói xong cũng chẳng để cô kịp phản ứng, đã nghiêng mình xuống xe.
Quỳnh Thy nhìn theo bóng dáng gần như trốn chạy của Huấn Mạnh Quân thì không nhịn được khẽ cười.
Lúc ở sân bay nên ngại anh chẳng ngại, chuyện này có gì phải ngại anh ngại làm gì?!
Không phải chỉ là cho người theo dõi cô thôi sao, dạo gần đây anh cho người theo dõi cô còn ít à?
Bảy năm, vẫn cứ như vậy thật đáng yêu!
Huấn Mạnh Quân một tay xách hành lý của Quỳnh Thy, tay kia đan những ngón tay vào tay cô, khẽ mỉm cười tà mị.
Đã rất lâu rồi anh không được mỉm cười thoải mái như vậy. Dường như chỉ khi đứng trước người mình yêu, mọi tâm tư cùng cảm xúc của anh dường như bộc bạch ra tất cả.
Cô, vẫn là người con gái anh yêu nhất sau từng ấy năm xa cách.
Anh, vẫn là chàng thư sinh điển trai cao ngạo như cái ngày mới gặp.
Thời gian như trôi ngược trở về những tháng ngày tươi đẹp. Những ngày tháng mà cô được vui vẻ nắm tay anh trên những con đường dài.
Tất cả vẫn vậy, vẫn là tình yêu cùng nụ cười nắng ấm đó. Huấn Mạnh Quân, em xin lỗi, xin lỗi vì em ích kỉ, xin lỗi vì đã bỏ rơi anh.
Quỳnh Thy nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh. Nếu biết trước sẽ có ngày này, bảy năm trước, cô tuyệt đối sẽ không rời đi.
Huấn Mạnh Quân nhướn mày dừng cước bộ, anh thả những ngón tay cô ra, bàn tay anh đưa lên vén những lọn tóc mai cô ra sau tai, khẽ cười.
"Cùng anh đối mặt, hứa với anh em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa... "
Tính cách anh trước giờ là bá đạo, không nghĩ một ngày anh lại có thể vì một người mà học bao dung. Vì cô, anh không tiếc từ bỏ mọi thứ. Yêu cô, anh nguyện vì cô mà đánh đổi.
Quỳnh Thy ngẩng cao đầu nhìn anh, hai hốc mắt cứ thế đỏ dần. Giờ xin lỗi cũng chẳng níu kéo được gì. Vậy thì vì lý do gì ta phải ép lòng mình buông bỏ. Hãy cứ thả mình một lần để yêu đi.
"Chỉ một lần này thôi, em sẽ không bao giờ chạy trốn nữa."
Huấn Mạnh Quân muốn vậy, và anh sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra một lần nữa. Chỉ một lần đó thôi, với anh như vậy là quá đủ.
Huấn Mạnh Quân nhìn Quỳnh Thy, đôi mắt cong lên như biết cười. Anh không trả lời chỉ là dịu dàng vuốt ve đôi gò má cô.
Khuôn mặt Huấn Mạnh Quân dần cúi xuống. Bộ mặt điển trai dần phóng to. Quỳnh Thy từ từ khép đôi mi lại, hồi hộp chờ đón nụ hôn nơi anh.
Huấn Mạnh Quân hôn cô, chỉ là đôi môi mỏng lướt qua sự ẩm ướt như trêu đùa, nhưng nó đủ làm trái tim hai người thảo mãn.
***
Quỳnh Thy ngồi trên xe, loay hoay cả tiếng cũng không ngồi im được. Lúc lúc lại quay sang bên cạnh nhíu mày muốn hỏi gì đó nhưng lại thôi.
Huấn Mạnh Quân bị nhìn suốt cả chặng đường cuối cùng cũng không nhịn được buồn cười hỏi.
"Sao vậy? Nhìn lén anh nãy giờ, anh rất đẹp trai sao?"
Quỳnh Thy đang bận đấu tranh tư tưởng, nghe ai đó tự sướng thì "Xì" một tiếng bật cười. "Mạnh Quân, anh tự kỉ quá đấy!"
Huấn Mạnh Quân cũng cười, anh vuốt nhẹ mái tóc cô hài hước nói. " Nếu tự kỉ mà được em khen thì từ giờ anh sẽ tự kỉ nhiều nhiều."
Quỳnh Thy bật cười vui vẻ. Một chàng trai được thời gian mài đúc, thì ra là vậy. Cô thích!
"Mạnh Quân, em có thắc mắc cần anh giải đáp." Quỳnh Thy chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh cười quái đản.
"Gọi anh là Quân!" Huấn Mạnh Quân không vui nhíu mày kiếm.
"Quân, em có chuyện muốn hỏi." Quỳnh Thy hào phóng thỏa hiệp.
Không hiểu sao anh đột nhiên có dự cảm chẳng lành? Huấn Mạnh Quân cảnh giác nhướn mày, thế nhưng anh vẫn nói.
"Em hỏi."
Quỳnh Thy nghiêng đầu, cố làm ra vẻ nghiêm túc, nhưng lại không giấu được ánh cười ranh ma nơi khóe mắt.
"Em nhớ lúc về em không có nói với ai, làm sao anh biết mà ở đây đứng đợi?"
Huấn Mạnh Quân nét mặt chợt sa sầm, đôi môi mỏng nhếch lên co giật dữ dội.
Sáu giờ trước.
"Mạnh Quân, anh mất vợ rồi!" - Louis không biết từ đâu chạy đến, xông xồng xộc vào văn phòng Huấn Mạnh Quân la toáng.
Huấn Mạnh Quân đang ngồi trước bàn trà. Nhìn anh cũng chẳng buồn nhìn lấy một cái. Cứ thế thẳng tay, vươn lấy cái gạt tàn ném mạnh về phía cửa.
Bầu không khí mới đó lại khôi phục vẻ yên tĩnh như ban đầu.
Louis mặt mày méo xệch. Cố lết cái xác gần như còn một nửa đến sopha, trước khi ngồi cũng không quên nhìn Huấn Mạnh Quân một cái tố cáo.
"Anh thế mà thật ác!"
Huấn Mạnh Quân bình thản đặt ly trà xuống bàn. Đôi chân dài có lực vắt chéo, anh nhướn một bên mày nhìn kẻ "không mời mà tới" nhếch môi cười như không cười nói.
"Anh cũng chỉ ác hơn cậu có chút thôi."
Louis khéo miệng co giật dữ dội. Thế nào là "chỉ ác có chút thôi"? Câu này để anh nói ra còn nghe được, chứ để người đàn ông này nói, khẳng định thiên hạ chắc chẳng ai tin.
"Được rồi, nói đi, tìm anh có chuyện gì?" Huấn Mạnh Quân thiếu bình tĩnh hỏi.
Louis đang ngồi trên ghế, được hỏi thì anh bất ngờ đứng bật dậy, gan to tày đình chỉ thẳng vào mặt Huấn Mạnh Quân hét lớn.
"Huấn Mạnh Quân, lần này anh tiêu rồi!"
Huấn Mạnh Quân đen mặt, xã hội ngày nay loạn rồi sao? Có người muốn tạo phản?
Louis dường như cũng không nhận ra hành vi của mình lúc này anh dũng đến nhường nào, chỉ khi có một tách trà thẳng hướng anh bay tới với tốc độ cực nhanh thì Louis cuối cùng cũng tỉnh ngộ. Anh sợ hãi chẳng mồ hôi hột, sờ loạn khắp người. Khi đã xác định mình không tổn hại chỗ nào, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Còn may, vẫn lành lặn!
Huấn Mạnh Quân nhíu mày không vui nhìn Louis, nét mặt lạnh đi dường như cũng làm bầu không khí loãng đi đến khó thở.
Lần này thì Louis nhạy bén nhận ra, anh rụt rè ngồi xuống ghế, không giám vòng vo nữa mà vào thẳng vẫn đề chính. - "Cô gái, à người mà anh kêu em phải gọi là chị dâu đó, chị ấy đã lên máy bay, bay trong đêm nay rồi."
Ủa, thời tiết có phải đột nhiên trở lạnh? Gió mùa rét tới vào tháng năm?
Louis sợ hãi lén nhìn Huấn Mạnh Quân một cái, không tự chủ được khẽ rùng mình.
Vào lúc này, chuồn là thượng sách!
Louis vừa tính mở miệng, lời còn chưa tới môi đã trở thành tiếng kêu đau đớn.
"Hự!" - Louis một tay ôm bụng, tay kia chống người từ sàn đứng dậy.
Huấn Mạnh Quân thế nhưng, ra tay cũng thật tuyệt tình.
Huấn Mạnh Quân thu chân lại, đứng từ trên cao nhìn xuống, nét mặt vẫn một bộ dạng băng hà ngàn năm không tan chảy.
"Ngu ngốc!"
"Em còn chưa có nói xong, anh làm gì mà đã ra tay rồi?" - Louis đứng dậy được, nhưng anh phải dựa người vào tường, một tay vẫn ôm bụng, tay kia lau đi vệt máu bên khóe miệng. Nén nhịn đau đớn, anh khó khăn nói.
"Chị dâu về nước, mới lên máy bay, hai phút trước."
Huấn Mạnh Quân nghe vậy thì nét mặt mới có chút dễ nhìn nhưng anh vẫn không nên tiếng.
"Phi cơ, đã chuẩn bị cho anh, đang đợi trên không bang."
*Không bang: trên lóc bang (bang ở đây là bang của Huấn Mạnh Quân)
Louis nói xong thì ngồi bệt trên nền nhà, cũng chẳng thèm đứng dậy nữa.
Cái con người này có khác gì ác quỷ đâu chứ, lãnh khốc tuyệt tình. Cũng chỉ có mình chị dâu mới có thể áp đảo được con thú dữ này. Dây tơ hồng lần này, dù có phải giết nguyệt lão để giữ anh cũng giết!
Bóng dáng Huấn Mạnh Quân chỉ ngay sau câu nói của Louis liền biến mất. Louis nhếch mép khẽ cười, anh ngả lưng vào tường, hai mắt từ từ khép lại. Dù cho trước đó có nói gì, thì anh cũng rất vui khi Huấn Mạnh Quân được hạnh phúc.
Chiếc Ferrari đi lệch làn đường cùng tiếng còi xe inh ỏi, kéo lý trí của Huấn Mạnh Quân trở về. Anh khẽ lắc đầu một cái, rồi bất chợt cua vòng.
"Đến nhà rồi, anh giúp em mang hành lý vào." - Huấn Mạnh Quân quay mặt đi trốn tránh cái nhìn của Quỳnh Thy. Nói xong cũng chẳng để cô kịp phản ứng, đã nghiêng mình xuống xe.
Quỳnh Thy nhìn theo bóng dáng gần như trốn chạy của Huấn Mạnh Quân thì không nhịn được khẽ cười.
Lúc ở sân bay nên ngại anh chẳng ngại, chuyện này có gì phải ngại anh ngại làm gì?!
Không phải chỉ là cho người theo dõi cô thôi sao, dạo gần đây anh cho người theo dõi cô còn ít à?
Bảy năm, vẫn cứ như vậy thật đáng yêu!
Tác giả :
Khình Hi