Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Chương 131: Địa cầu phế thổ thiên (4)
"Đời này ta từng gặp qua không ít đồ vật buồn nôn, nhưng cái này..." Cuồng Tung Kiếm Ảnh nói: "Ta thậm chí cũng không muốn dùng kiếm chọc vào nó."
"Híz-khà-zzz... Đây là ấu trùng thiên ngưu sao..." Phong Bất Giác thì thầm: "Hoa văn trên người nó là thứ gì..."
Thứ xuất hiện ở trước mắt bọn hắn là một ấu trùng có thể tích như trẻ sơ sinh, bề ngoài nhìn vào chính là một con sâu đang trong quá trình gặm nuốt rau quả, thân ngắn, hình ống đồng, chia thành từng đoạn.
Thân thể của con sâu này không phải màu trắng sữa hoặc màu vàng nhạt bình thường. Ngoài thân của nó hiện đầy các loại đồ án tiền quốc gia, các loại phòng ngụy tuyến (EDT: dấu hiệu đặc biệt trong mỗi sản phẩm để phân biệt với hàng giả), hoa văn, con số sắp xếp đặc thù, thậm chí là một ít đồ án mặt người, chia thành mảnh nhỏ khắc trên thân thể.
Mà chỗ nối giữa hai đoạn của con sâu này có vô số thứ rậm rạp chằng chịt như sợi tơ mọc ra, trên sợi tơ bị thấm đầy dịch nhờn màu đen, tựa hồ những sợi tơ này là nơi trọng yếu giúp cho ấu trùng khổng lồ cùng con quái vật kim loại gỉ sắt kia thành lập mối liên hệ nào đó.
"Lúc chưa phát hiện ra tên này, nó trốn ở bên trong kêu thần kêu quỷ, phô trương thanh thế, bây giờ xé nó ra lại không thấy kêu nữa..." Phong Bất Giác nói.
"Bất quá muốn đào những vật kia để móc nó ra xác thực không dễ dàng." Cuồng Tung Kiếm Ảnh nói tiếp.
"Ta nói, ngươi mau cho nó một kích cuối cùng a." Phong Bất Giác một bên dùng vũ khí ngăn cản một khối kim loại đập tới, một bên nói.
"Ta không phải đã nói không muốn dùng kiếm chọc vào a." Cuồng Tung Kiếm Ảnh trả lời, thuận thế chém đứt đoạn ống nước đang từ bên cạnh đánh úp lại.
"Từ trình độ to mọng của con sâu này mà nói, một đao đâm xuống... Khẳng định sẽ phun nước giống như canh bò viên a." Phong Bất Giác nói, "Đao của ta lại mới mua a."
"Ngươi chém xong ném vào trong bọc hành lý lại lấy ra không được sao." Cuồng Tung Kiếm Ảnh nói.
"Vậy ngươi dùng kiếm chém a!" Phong Bất Giác nói: "Ngươi không phải khoái kiếm như gió ư, nhanh chém chết nó đi, ta đứng ở xa một chút ủng hộ ngươi trên tinh thần."
Cuồng Tung Kiếm Ảnh thở dài: "Được rồi... Ta vốn không muốn lãng phí ở chỗ này đấy, đã như vậy..." Hắn lấy từ trong bọc hành lý ra một quả lựu đạn.
"Này... Ngươi có cái đồ vật này sao không sớm lấy ra? Nếu ngươi sớm dùng, vừa rồi chúng ta đem cửa vừa mở ra, ném một phát đi vào không phải xong rồi?"
"Ta đã nói rồi không muốn lãng phí ở chỗ này đấy... Loại tiêu hao phẩm như lựu đạn này, ta cũng chỉ có hai quả mà thôi." Cuồng Tung Kiếm Ảnh trả lời.
Phong Bất Giác không để ý đến hắn nữa. Sau khi chặn lại một khối kim loại đánh tới, liền quay người rút lui về phía ngã ba.
Cuồng Tung Kiếm Ảnh thấy hắn đã chuẩn bị xong, liền đưa tay rút chốt lựu đạn, ném về phía hạch tâm của con sâu mập kia. Không có gì bất ngờ, những sợi tơ trong cơ thể con sâu kia đã dính chặt vào lựu đạn rồi.
Dưới tình huống bình thường, tốc độ của Cuồng Tung Kiếm Ảnh hiển nhiên nhanh hơn Phong Bất Giác, thân pháp di động thân pháp cũng càng tốt hơn, dưới bàn chân hắn điểm nhẹ một cái liền chuyển dịch, nhanh chóng thoát khỏi dây dưa của con quái vật, hầu như đi tới cùng kề vai sát cánh Phong Bất Giác.
Mấy giây sau, tiếng nổ mạnh vang lên sau lưng hai ngươi, hạch tâm sâu mập bị tạc nát bét, toàn bộ đống kim loại gỉ sắt kia đều rơi xuống mặt đất, mà tầng da phía ngoài cùng bắt đầu hóa thành nước mủ.
......
"Ngươi có nghe không?" Cuối Cùng Tấn Công hỏi.
"Đương nhiên đã nghe được." Tận Thế Tấn Công trả lời: "Hình như là âm thanh nổ tung, không giống như là thuốc nổ uy lực lớn, khoảng cách... Tương đối xa, phương vị rất khó nói."
"Là Cuồng Tung Kiếm Ảnh bọn hắn sao?" Cuối Cùng Tấn Công nói xong, đem ánh mắt chuyển qua trên sàn nhà trước mặt mình: "Hoặc là bọn người này làm chăng?"
Trên mặt đất nằm một cỗ thi thể của nhân loại, người da trắng, giới tính nam, mặc một bộ trang phục phòng hộ màu cam có kiểu dáng cùng loại với trang phục du hành vũ trụ, từ cổ đến chân cơ bản hợp thành một thể, bất quá bộ quần áo này của hắn so với trang phục du hành vũ trụ của thế kỷ 21 có vẻ càng thêm tinh giản cùng thoải mái dễ chịu, bộ dạng cũng không phải rất cồng kềnh. Đầu hắn đội một cái mũ bảo hiểm tinh giản, chính diện mũ bảo hiểm là một cái mặt nạ bảo hộ trong suốt rất giống thủy tinh, lại cũng không phải, hẳn là chất liệu nào đó càng thêm tiên tiến. Mũ bảo hiểm cùng cổ áo của hắn tương liên với nhau, đại khái có thể phán đoán trọn bộ trang phục là phong kín đấy, nhưng không có các loại trang bị như ba lô cung cấp dưỡng khí, cho nên bộ trang phục ở bên trong tám phần còn có thành quả khoa học kỹ thuật tương lai nào đó có thể cung cấp dưỡng khí.
Giờ phút này, trên mặt nạ bảo hộ của cỗ thi thể này có một lỗ thủng rất lớn, mặt của hắn đã biến thành huyết nhục mơ hồ. Rất rõ ràng, hai vị nhân viên của Thi Đao vừa giết hắn. Cũng không biết nguyên nhân tử vong của hắn là do thương thế ở mặt hay là sau khi mặt nạ bảo hộ vị vỡ hít phải không khí... "Kịch bản này so với trong dự tính của ta còn phiền toái hơn, ngoại trừ người chơi ra còn có quái vật cùng đám người không rõ lai lịch này..." Tận Thế Tấn Công nói: "Chúng ta, Cuồng Tung Kiếm Ảnh bọn hắn, quái vật, cùng với những người này, đã là bốn thế lực rồi. Đồ vật còn sống càng nhiều, càng dễ dàng nhiễu loạn tầm mắt của chúng ta, khiến cho chúng ta không biết đi đâu mới có thể tìm được hai người thật sự phải giết kia."
Cuối Cùng Tấn Công lại quan sát tình huống trong menu: "Trước mắt có thể biết chính là, hai người đối phương vẫn còn sống, giá trị sinh tồn của bọn hắn..." Hắn dừng lại một chút: "Có lẽ giống với chúng ta, không tính đến tổn thương trong chiến đấu là đã trôi đi 32%, dù sao chúng ta có tất cả mười lăm bình thuốc bổ sung giá trị sinh tồn dung lượng lớn, cho dù uống liên tục sẽ có hiệu quả giảm dần, nhưng cũng có thể chống đỡ trong thời gian tương đối dài, tạm thời không cần lo lắng."
Tận Thế Tấn Công nói tiếp: "Hừ... Nói cũng đúng, nếu như không có cách nào phán đoán tiếng nổ mạnh có phải do bọn hắn phát ra hay không, chúng ta vẫn dựa theo kế hoạch làm việc, trước tiên thăm dò toàn bộ khu vực phòng thí nghiệm này lại nói tiếp..."
......
"Phong huynh, ngươi sang đây xem cái này." Cuồng Tung Kiếm Ảnh cầm đèn pin ngồi xổm phía trước một cái rương sắt cao giọng nói.
Phong Bất Giác đang kiểm tra lồng giam con quái vật, bất quá không có thu hoạch lớn gì. Hắn nghe vậy liền đi tới, dùng đèn pin của của mình chiếu về chỗ ấy, nói: "Cái này rất hiển nhiên là bảo rương do hệ thống tạo ra a...."
"Ta biết rõ." Cuồng Tung Kiếm Ảnh nói: "Cái rương này nhìn qua rất mới, không giống như là đã qua 455 năm, hơn nữa..." Hắn chỉ chỉ khóa vị trí: "Ngươi xem một chút cái câu đố này của hệ thống là có ý gì? Cờ ca-rô sao?"
Phong Bất Giác đi đến gần cái rương, trước mắt nhảy ra menu hệ thống, trên cửa sổ biểu hiện ra chín ô vuông nối liền với nhau thành hình vuông như một mặt của khối Rubik, bất quá không có màu sắc, thông báo là: Mời điền nội dung phù hợp.
"Không phải là Cửu Cung Đồ ư." Phong Bất Giác thốt ra, "Chín một bên trong, trái ba phải bảy, hai bốn làm vai, sáu tám làm chân... Ah? Khi còn bé ngươi không có chơi qua cái này?
"Ngươi nói ta đương nhiên cũng biết..." Cuồng Tung Kiếm Ảnh nói: "Hệ thống nhắc nhở "Điền con số phù hợp" mới khiến cho người ta xem không hiểu."
"Mở ra." Trong khi Phong Bất Giác đang nói chuyện, đã tiến hành mở khóa trong menu, rương sắt răng rắc một tiếng liền mở ra.
Bất quá trong bảo rương này lại trống không, không thấy thẻ kỹ năng, cũng không có vật phẩm trang bị, rỗng tuếch.
Lúc này, Phong Bất Giác đột nhiên vô cùng hoài nghi nhân phẩm của mình, lại có thể mở ra hòm rỗng... Cũng may giọng nói của hệ thống bỏ đi ý nghĩ này của hắn.
[Đã gây ra nhiệm vụ phụ tuyến]
[Bắt nó, giết nó!]
Nội dung nhiệm vụ này ngắn gọn, quái dị, hơn nữa không hiểu thấu... Nhưng Phong Bất Giác rõ ràng lập tức ý thức được cái gì.
Hắn đánh ánh mắt về cái rương sắt trống không kia, hai tay vươn vào bên trong một hồi mò loạn, sau đó lại tựa như phát điên phóng tới cánh cửa kim loại, rất nhanh đóng cửa lại rồi.
"Chuyện gì xảy ra?" Cuồng Tung Kiếm Ảnh hỏi.
"Trong rương có gì đó." Phong Bất Giác trả lời.
Vừa rồi Cuồng Tung Kiếm Ảnh nhìn Phong Bất Giác mở ra rương sắt, rõ ràng là trống không... Trong căn phòng này không có đèn, hai cái đèn pin trong tay hai người chính là nguồn sáng duy nhất. Dưới bầu không khí này, Phong Bất Giác bỗng nhiên giống như phát điên nói loại lời nói chỉ hươu bảo ngựa này, không khỏi làm cho toàn thân Cuồng Tung Kiếm Ảnh nổi da gà.
"Nó đã chạy ra!" Phong Bất Giác lại nói.
Cuồng Tung Kiếm Ảnh đứng dậy, cảnh giới mà nhìn Phong Bất Giác, hắn hoài nghi vị đồng đội này đã bị ô uế tinh thần nào đó, hoặc là sinh ra ảo giác. Hắn hỏi dò: "Phong huynh... Ngươi nhìn thấy gì?"
"Cái gì cũng không thấy được." Phong Bất Giác trả lời: "Vật kia vô hình!"
Cuồng Tung Kiếm Ảnh nghe xong lời này, lập tức bỏ đi ý tưởng vừa rồi, hắn bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai ý nhiệm vụ chính là ý tứ này, "Nó ở đâu?" Cuồng Tung Kiếm Ảnh dùng đèn pin bắt đầu dò xét mọi nơi.
"Sao ngươi hỏi ta?" Phong Bất Giác nói.
"Kính bảo hộ ngươi đeo chẳng lẽ không có đặc thù nâng cao thị giác sao?" Cuồng Tung Kiếm Ảnh cũng không biết thuộc tính của Con mắt thù hận, chẳng qua là lúc trước hắn nhìn thấy lúc Phong Bất Giác gặp quái liền đeo lên liền suy đoán hiệu quả của nó.
"Cái đồ vật này là để nhìn quái vật có mục tiêu thù hận đấy." Phong Bất Giác trả lời: "Nhưng đầu tiên ta phải "nhìn" thấy quái vật kia mới được, nhìn không thất quái vật liền không phát huy tác dụng." Hắn nói xong liền tháo Thù Hận Chi Nhãn xuống bỏ vào trong bọc hành lý. "Thuận tiện nói một chút, con "Bánh bao thiết bao trùng" ở ngoài cửa kia mục tiêu cừu hận cũng không đo được, nó dường như chỉ biết dùng một loại phương thức tấn công sinh vật tiếp cận mình."
Cuồng Tung Kiếm Ảnh cẩn thận từng li từng tí mà di động tới, kiểm tra chung quanh: "Hoàn toàn không có âm thanh a... Ngươi xác định vật kia không có chạy đi trước khi ngươi đóng cửa chứ?"
"Nếu như nó dùng tốc độ nhanh hơn ta vọt tới cửa bên kia nhất định sẽ phát ra âm thanh, nếu như nó muốn giữ yên lặng liền không có khả năng nhanh hơn ta." Phong Bất Giác trả lời.
"Làm sao ngươi biết? Nếu như nó vừa nhanh vừa yên tĩnh thì sao?" Cuồng Tung Kiếm Ảnh hỏi.
"Nói nhảm... Vậy cũng không cần bắt, sinh vật ẩn hình lại vừa nhanh vừa yên tĩnh, lúc này nó có khi đang khiêu vũ bên cạnh chúng ta rồi." Phong Bất Giác nói: "Hệ thống sẽ để cho ngươi bắt loại đồ vật không có khả năng bắt sao?"
"Vậy làm sao bây giờ?" Cuồng Tung Kiếm Ảnh nói: "Nó ở trong phòng này, vậy liệu nó có nghe hiểu đối thoại giữa chúng ta hay không?" Thần sắc của hắn trở nên khẩn trương: "Nếu như nó tập kích chúng ta..."
Phong Bất Giác ngắt lời nói: "Một sinh vật ẩn hình bị nhốt ở trong hòm sắt, chiều cao cùng thể trọng tối đa chính là cỡ học sinh trung học. Chỉ cần nó dám tiếp cận chúng ta..."
Bỗng nhiên, sau lưng Phong Bất Giác vang lên một tiếng trầm đục, một giây sau, hắn lập tức cảm thấy có đồ vật gì đó nhảy tới trên vai của mình. Ngay sau đó, một cặp móng vuốt gầy giơ xương đã bóp ở trên cổ họng của hắn. Không hề nghi ngờ, lúc này con quái vật kia muốn dốc hết sức bóp chết hắn.
Phong Bất Giác thế nhưng là nam nhân đã mất đi sợ hãi, lần đột nhiên tập kích này không những không đem hắn dọa ngốc, ngược lại khiến cho mỗi dây thần kinh của hắn đều trở nên căng lên. Trước khi đại não còn chưa kịp đưa ra đối sách cho tình huống này, thân thể theo bản năng mà bắt đầu chuyển động. Phong Bất Giác thuận thế giơ lên hai cánh tay bắt được quái vật ẩn hình trên vai, mười ngón ấn thật sâu vào trên hai vai của nó, quái vật kia bị đau, móng vuốt ở trên yết hầu Phong Bất Giác không thể không buông ra.
Hô hấp tự do lại khiến cho Phong Bất Giác bắt đầu phản công được, một hồi solo cực kỳ khẩn trương, nhưng nhìn qua tương đối quái dị đã bắt đầu... Ở trong mắt của Cuồng Tung Kiếm Ảnh, Phong Bất Giác đang nói phân nửa, bỗng nhiên bắt đầu biểu diễn nghệ thuật, biểu diễn một vũ điệu giống như cương thi múa, đèn pin trong tay trực tiếp bay ra ngoài, sau đó hắn lại dùng một tư thế có cảm giác thập phần vui mừng té nhào xuống đất, giãy giụa không rõ.
Lúc này tình huống rất phức tạp, Phong Bất Giác không có dư lực nói chuyện, hắn mỗi thời khắc đều phải đề phòng một cặp móng vuốt cường tráng mà nhanh nhẹn công kích cổ họng của mình, hầu như mỗi một giây hắn đều ở trong trạng thái đấu sức cùng đối phương. Thân thể của con quái vật ẩn hình kia có chút trơn, bất quá cũng không phải loại cảm giác ướt sũng buồn nôn, chỉ là bởi vì thân thể kia trần trụi. Hình thể của nó như Phong Bất Giác đã dự đoán, giống như một nhân loại phiên bản mini, phương diện lực lượng rất không bình thường, hầu như tương xứng với Phong Bất Giác.
"Phong huynh... Ngươi đây là..." Cuồng Tung Kiếm Ảnh cầm đèn pin đi tới, chiếu vào Phong Bất Giác đang lăn qua lăn lại trên mặt đất.
"Ta... Bắt được..." Phong Bất Giác mặt đỏ bừng, từ trong kẽ răng nặn ra được một câu: "nó... rồi..."
Trong một phút Cuồng Tung Kiếm Ảnh nhìn mà không hiểu thấu, nhưng đối với Phong Bất Giác mà nói lại là một hồi solo trầm mặc, liều chết đến sức cùng lực kiệt, cũng may cuối cùng hắn đã chiếm thượng phong.
Phong Bất Giác dùng đầu gối chống vào ngực quái vật kia, đồng thời sử dụng tay nhéo ở cổ họng của nó, chiều dài cánh tay cùng ưu thế về hình thể giúp cho hắn tạm thời chế trụ được gia hỏa này. Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, trong bóng đêm, có một thứ đồ vật cũng đang thở phì phò giống như mình, trái tim cũng đang đập mạch kịch liệt, điều này nói rõ quái vật kia cũng đã sức cùng lực kiệt giống như mình.
"Đây là..." Cuồng Tung Kiếm Ảnh thử lấy tay sờ soạng một chút, chạm đến quái vật kia, "Thật đúng là tàng hình a..."
"Đừng nói nhiều, tranh thủ thời gian động thủ." Phong Bất Giác nói. Hắn rõ ràng nhất, sau khi quái vật kia dừng lại mấy giây, lại bắt đầu giãy giụa mãnh liệt, móng của nó liền bắt lấy cánh tay Phong Bất Giác, nếu không phải yết hầu cùng ngực song trọng áp bách nghẹt thở làm giảm bớt lực lượng của nó, chỉ sợ dùng khí lực Phong Bất Giác còn không chế trụ nổi nó.
"Đừng đưa tay tới, trong miệng quái vật kia có răng nanh, sử dụng kiếm chém đầu của nó." Phong Bất Giác lại nhắc nhở.
"Ách... Ở đâu là đầu của nó."
"Tay phải của ta đang bóp cổ của nó, phía trên chính là đầu."
"Đã hiểu." Cuồng Tung Kiếm Ảnh lên tiếng, nhắm ngay vị trí, tay nâng kiếm rơi.
Phốc một tiếng, có thứ gì đó bị bổ ra, Phong Bất Giác chỉ cảm thấy hai móng vuốt bắt lấy cánh tay của chính mình đột nhiên xiết chặt, sau đó lại buông ra. ắn liền minh bạch, quái vật kia xem như đã xong.
"Híz-khà-zzz... Đây là ấu trùng thiên ngưu sao..." Phong Bất Giác thì thầm: "Hoa văn trên người nó là thứ gì..."
Thứ xuất hiện ở trước mắt bọn hắn là một ấu trùng có thể tích như trẻ sơ sinh, bề ngoài nhìn vào chính là một con sâu đang trong quá trình gặm nuốt rau quả, thân ngắn, hình ống đồng, chia thành từng đoạn.
Thân thể của con sâu này không phải màu trắng sữa hoặc màu vàng nhạt bình thường. Ngoài thân của nó hiện đầy các loại đồ án tiền quốc gia, các loại phòng ngụy tuyến (EDT: dấu hiệu đặc biệt trong mỗi sản phẩm để phân biệt với hàng giả), hoa văn, con số sắp xếp đặc thù, thậm chí là một ít đồ án mặt người, chia thành mảnh nhỏ khắc trên thân thể.
Mà chỗ nối giữa hai đoạn của con sâu này có vô số thứ rậm rạp chằng chịt như sợi tơ mọc ra, trên sợi tơ bị thấm đầy dịch nhờn màu đen, tựa hồ những sợi tơ này là nơi trọng yếu giúp cho ấu trùng khổng lồ cùng con quái vật kim loại gỉ sắt kia thành lập mối liên hệ nào đó.
"Lúc chưa phát hiện ra tên này, nó trốn ở bên trong kêu thần kêu quỷ, phô trương thanh thế, bây giờ xé nó ra lại không thấy kêu nữa..." Phong Bất Giác nói.
"Bất quá muốn đào những vật kia để móc nó ra xác thực không dễ dàng." Cuồng Tung Kiếm Ảnh nói tiếp.
"Ta nói, ngươi mau cho nó một kích cuối cùng a." Phong Bất Giác một bên dùng vũ khí ngăn cản một khối kim loại đập tới, một bên nói.
"Ta không phải đã nói không muốn dùng kiếm chọc vào a." Cuồng Tung Kiếm Ảnh trả lời, thuận thế chém đứt đoạn ống nước đang từ bên cạnh đánh úp lại.
"Từ trình độ to mọng của con sâu này mà nói, một đao đâm xuống... Khẳng định sẽ phun nước giống như canh bò viên a." Phong Bất Giác nói, "Đao của ta lại mới mua a."
"Ngươi chém xong ném vào trong bọc hành lý lại lấy ra không được sao." Cuồng Tung Kiếm Ảnh nói.
"Vậy ngươi dùng kiếm chém a!" Phong Bất Giác nói: "Ngươi không phải khoái kiếm như gió ư, nhanh chém chết nó đi, ta đứng ở xa một chút ủng hộ ngươi trên tinh thần."
Cuồng Tung Kiếm Ảnh thở dài: "Được rồi... Ta vốn không muốn lãng phí ở chỗ này đấy, đã như vậy..." Hắn lấy từ trong bọc hành lý ra một quả lựu đạn.
"Này... Ngươi có cái đồ vật này sao không sớm lấy ra? Nếu ngươi sớm dùng, vừa rồi chúng ta đem cửa vừa mở ra, ném một phát đi vào không phải xong rồi?"
"Ta đã nói rồi không muốn lãng phí ở chỗ này đấy... Loại tiêu hao phẩm như lựu đạn này, ta cũng chỉ có hai quả mà thôi." Cuồng Tung Kiếm Ảnh trả lời.
Phong Bất Giác không để ý đến hắn nữa. Sau khi chặn lại một khối kim loại đánh tới, liền quay người rút lui về phía ngã ba.
Cuồng Tung Kiếm Ảnh thấy hắn đã chuẩn bị xong, liền đưa tay rút chốt lựu đạn, ném về phía hạch tâm của con sâu mập kia. Không có gì bất ngờ, những sợi tơ trong cơ thể con sâu kia đã dính chặt vào lựu đạn rồi.
Dưới tình huống bình thường, tốc độ của Cuồng Tung Kiếm Ảnh hiển nhiên nhanh hơn Phong Bất Giác, thân pháp di động thân pháp cũng càng tốt hơn, dưới bàn chân hắn điểm nhẹ một cái liền chuyển dịch, nhanh chóng thoát khỏi dây dưa của con quái vật, hầu như đi tới cùng kề vai sát cánh Phong Bất Giác.
Mấy giây sau, tiếng nổ mạnh vang lên sau lưng hai ngươi, hạch tâm sâu mập bị tạc nát bét, toàn bộ đống kim loại gỉ sắt kia đều rơi xuống mặt đất, mà tầng da phía ngoài cùng bắt đầu hóa thành nước mủ.
......
"Ngươi có nghe không?" Cuối Cùng Tấn Công hỏi.
"Đương nhiên đã nghe được." Tận Thế Tấn Công trả lời: "Hình như là âm thanh nổ tung, không giống như là thuốc nổ uy lực lớn, khoảng cách... Tương đối xa, phương vị rất khó nói."
"Là Cuồng Tung Kiếm Ảnh bọn hắn sao?" Cuối Cùng Tấn Công nói xong, đem ánh mắt chuyển qua trên sàn nhà trước mặt mình: "Hoặc là bọn người này làm chăng?"
Trên mặt đất nằm một cỗ thi thể của nhân loại, người da trắng, giới tính nam, mặc một bộ trang phục phòng hộ màu cam có kiểu dáng cùng loại với trang phục du hành vũ trụ, từ cổ đến chân cơ bản hợp thành một thể, bất quá bộ quần áo này của hắn so với trang phục du hành vũ trụ của thế kỷ 21 có vẻ càng thêm tinh giản cùng thoải mái dễ chịu, bộ dạng cũng không phải rất cồng kềnh. Đầu hắn đội một cái mũ bảo hiểm tinh giản, chính diện mũ bảo hiểm là một cái mặt nạ bảo hộ trong suốt rất giống thủy tinh, lại cũng không phải, hẳn là chất liệu nào đó càng thêm tiên tiến. Mũ bảo hiểm cùng cổ áo của hắn tương liên với nhau, đại khái có thể phán đoán trọn bộ trang phục là phong kín đấy, nhưng không có các loại trang bị như ba lô cung cấp dưỡng khí, cho nên bộ trang phục ở bên trong tám phần còn có thành quả khoa học kỹ thuật tương lai nào đó có thể cung cấp dưỡng khí.
Giờ phút này, trên mặt nạ bảo hộ của cỗ thi thể này có một lỗ thủng rất lớn, mặt của hắn đã biến thành huyết nhục mơ hồ. Rất rõ ràng, hai vị nhân viên của Thi Đao vừa giết hắn. Cũng không biết nguyên nhân tử vong của hắn là do thương thế ở mặt hay là sau khi mặt nạ bảo hộ vị vỡ hít phải không khí... "Kịch bản này so với trong dự tính của ta còn phiền toái hơn, ngoại trừ người chơi ra còn có quái vật cùng đám người không rõ lai lịch này..." Tận Thế Tấn Công nói: "Chúng ta, Cuồng Tung Kiếm Ảnh bọn hắn, quái vật, cùng với những người này, đã là bốn thế lực rồi. Đồ vật còn sống càng nhiều, càng dễ dàng nhiễu loạn tầm mắt của chúng ta, khiến cho chúng ta không biết đi đâu mới có thể tìm được hai người thật sự phải giết kia."
Cuối Cùng Tấn Công lại quan sát tình huống trong menu: "Trước mắt có thể biết chính là, hai người đối phương vẫn còn sống, giá trị sinh tồn của bọn hắn..." Hắn dừng lại một chút: "Có lẽ giống với chúng ta, không tính đến tổn thương trong chiến đấu là đã trôi đi 32%, dù sao chúng ta có tất cả mười lăm bình thuốc bổ sung giá trị sinh tồn dung lượng lớn, cho dù uống liên tục sẽ có hiệu quả giảm dần, nhưng cũng có thể chống đỡ trong thời gian tương đối dài, tạm thời không cần lo lắng."
Tận Thế Tấn Công nói tiếp: "Hừ... Nói cũng đúng, nếu như không có cách nào phán đoán tiếng nổ mạnh có phải do bọn hắn phát ra hay không, chúng ta vẫn dựa theo kế hoạch làm việc, trước tiên thăm dò toàn bộ khu vực phòng thí nghiệm này lại nói tiếp..."
......
"Phong huynh, ngươi sang đây xem cái này." Cuồng Tung Kiếm Ảnh cầm đèn pin ngồi xổm phía trước một cái rương sắt cao giọng nói.
Phong Bất Giác đang kiểm tra lồng giam con quái vật, bất quá không có thu hoạch lớn gì. Hắn nghe vậy liền đi tới, dùng đèn pin của của mình chiếu về chỗ ấy, nói: "Cái này rất hiển nhiên là bảo rương do hệ thống tạo ra a...."
"Ta biết rõ." Cuồng Tung Kiếm Ảnh nói: "Cái rương này nhìn qua rất mới, không giống như là đã qua 455 năm, hơn nữa..." Hắn chỉ chỉ khóa vị trí: "Ngươi xem một chút cái câu đố này của hệ thống là có ý gì? Cờ ca-rô sao?"
Phong Bất Giác đi đến gần cái rương, trước mắt nhảy ra menu hệ thống, trên cửa sổ biểu hiện ra chín ô vuông nối liền với nhau thành hình vuông như một mặt của khối Rubik, bất quá không có màu sắc, thông báo là: Mời điền nội dung phù hợp.
"Không phải là Cửu Cung Đồ ư." Phong Bất Giác thốt ra, "Chín một bên trong, trái ba phải bảy, hai bốn làm vai, sáu tám làm chân... Ah? Khi còn bé ngươi không có chơi qua cái này?
"Ngươi nói ta đương nhiên cũng biết..." Cuồng Tung Kiếm Ảnh nói: "Hệ thống nhắc nhở "Điền con số phù hợp" mới khiến cho người ta xem không hiểu."
"Mở ra." Trong khi Phong Bất Giác đang nói chuyện, đã tiến hành mở khóa trong menu, rương sắt răng rắc một tiếng liền mở ra.
Bất quá trong bảo rương này lại trống không, không thấy thẻ kỹ năng, cũng không có vật phẩm trang bị, rỗng tuếch.
Lúc này, Phong Bất Giác đột nhiên vô cùng hoài nghi nhân phẩm của mình, lại có thể mở ra hòm rỗng... Cũng may giọng nói của hệ thống bỏ đi ý nghĩ này của hắn.
[Đã gây ra nhiệm vụ phụ tuyến]
[Bắt nó, giết nó!]
Nội dung nhiệm vụ này ngắn gọn, quái dị, hơn nữa không hiểu thấu... Nhưng Phong Bất Giác rõ ràng lập tức ý thức được cái gì.
Hắn đánh ánh mắt về cái rương sắt trống không kia, hai tay vươn vào bên trong một hồi mò loạn, sau đó lại tựa như phát điên phóng tới cánh cửa kim loại, rất nhanh đóng cửa lại rồi.
"Chuyện gì xảy ra?" Cuồng Tung Kiếm Ảnh hỏi.
"Trong rương có gì đó." Phong Bất Giác trả lời.
Vừa rồi Cuồng Tung Kiếm Ảnh nhìn Phong Bất Giác mở ra rương sắt, rõ ràng là trống không... Trong căn phòng này không có đèn, hai cái đèn pin trong tay hai người chính là nguồn sáng duy nhất. Dưới bầu không khí này, Phong Bất Giác bỗng nhiên giống như phát điên nói loại lời nói chỉ hươu bảo ngựa này, không khỏi làm cho toàn thân Cuồng Tung Kiếm Ảnh nổi da gà.
"Nó đã chạy ra!" Phong Bất Giác lại nói.
Cuồng Tung Kiếm Ảnh đứng dậy, cảnh giới mà nhìn Phong Bất Giác, hắn hoài nghi vị đồng đội này đã bị ô uế tinh thần nào đó, hoặc là sinh ra ảo giác. Hắn hỏi dò: "Phong huynh... Ngươi nhìn thấy gì?"
"Cái gì cũng không thấy được." Phong Bất Giác trả lời: "Vật kia vô hình!"
Cuồng Tung Kiếm Ảnh nghe xong lời này, lập tức bỏ đi ý tưởng vừa rồi, hắn bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai ý nhiệm vụ chính là ý tứ này, "Nó ở đâu?" Cuồng Tung Kiếm Ảnh dùng đèn pin bắt đầu dò xét mọi nơi.
"Sao ngươi hỏi ta?" Phong Bất Giác nói.
"Kính bảo hộ ngươi đeo chẳng lẽ không có đặc thù nâng cao thị giác sao?" Cuồng Tung Kiếm Ảnh cũng không biết thuộc tính của Con mắt thù hận, chẳng qua là lúc trước hắn nhìn thấy lúc Phong Bất Giác gặp quái liền đeo lên liền suy đoán hiệu quả của nó.
"Cái đồ vật này là để nhìn quái vật có mục tiêu thù hận đấy." Phong Bất Giác trả lời: "Nhưng đầu tiên ta phải "nhìn" thấy quái vật kia mới được, nhìn không thất quái vật liền không phát huy tác dụng." Hắn nói xong liền tháo Thù Hận Chi Nhãn xuống bỏ vào trong bọc hành lý. "Thuận tiện nói một chút, con "Bánh bao thiết bao trùng" ở ngoài cửa kia mục tiêu cừu hận cũng không đo được, nó dường như chỉ biết dùng một loại phương thức tấn công sinh vật tiếp cận mình."
Cuồng Tung Kiếm Ảnh cẩn thận từng li từng tí mà di động tới, kiểm tra chung quanh: "Hoàn toàn không có âm thanh a... Ngươi xác định vật kia không có chạy đi trước khi ngươi đóng cửa chứ?"
"Nếu như nó dùng tốc độ nhanh hơn ta vọt tới cửa bên kia nhất định sẽ phát ra âm thanh, nếu như nó muốn giữ yên lặng liền không có khả năng nhanh hơn ta." Phong Bất Giác trả lời.
"Làm sao ngươi biết? Nếu như nó vừa nhanh vừa yên tĩnh thì sao?" Cuồng Tung Kiếm Ảnh hỏi.
"Nói nhảm... Vậy cũng không cần bắt, sinh vật ẩn hình lại vừa nhanh vừa yên tĩnh, lúc này nó có khi đang khiêu vũ bên cạnh chúng ta rồi." Phong Bất Giác nói: "Hệ thống sẽ để cho ngươi bắt loại đồ vật không có khả năng bắt sao?"
"Vậy làm sao bây giờ?" Cuồng Tung Kiếm Ảnh nói: "Nó ở trong phòng này, vậy liệu nó có nghe hiểu đối thoại giữa chúng ta hay không?" Thần sắc của hắn trở nên khẩn trương: "Nếu như nó tập kích chúng ta..."
Phong Bất Giác ngắt lời nói: "Một sinh vật ẩn hình bị nhốt ở trong hòm sắt, chiều cao cùng thể trọng tối đa chính là cỡ học sinh trung học. Chỉ cần nó dám tiếp cận chúng ta..."
Bỗng nhiên, sau lưng Phong Bất Giác vang lên một tiếng trầm đục, một giây sau, hắn lập tức cảm thấy có đồ vật gì đó nhảy tới trên vai của mình. Ngay sau đó, một cặp móng vuốt gầy giơ xương đã bóp ở trên cổ họng của hắn. Không hề nghi ngờ, lúc này con quái vật kia muốn dốc hết sức bóp chết hắn.
Phong Bất Giác thế nhưng là nam nhân đã mất đi sợ hãi, lần đột nhiên tập kích này không những không đem hắn dọa ngốc, ngược lại khiến cho mỗi dây thần kinh của hắn đều trở nên căng lên. Trước khi đại não còn chưa kịp đưa ra đối sách cho tình huống này, thân thể theo bản năng mà bắt đầu chuyển động. Phong Bất Giác thuận thế giơ lên hai cánh tay bắt được quái vật ẩn hình trên vai, mười ngón ấn thật sâu vào trên hai vai của nó, quái vật kia bị đau, móng vuốt ở trên yết hầu Phong Bất Giác không thể không buông ra.
Hô hấp tự do lại khiến cho Phong Bất Giác bắt đầu phản công được, một hồi solo cực kỳ khẩn trương, nhưng nhìn qua tương đối quái dị đã bắt đầu... Ở trong mắt của Cuồng Tung Kiếm Ảnh, Phong Bất Giác đang nói phân nửa, bỗng nhiên bắt đầu biểu diễn nghệ thuật, biểu diễn một vũ điệu giống như cương thi múa, đèn pin trong tay trực tiếp bay ra ngoài, sau đó hắn lại dùng một tư thế có cảm giác thập phần vui mừng té nhào xuống đất, giãy giụa không rõ.
Lúc này tình huống rất phức tạp, Phong Bất Giác không có dư lực nói chuyện, hắn mỗi thời khắc đều phải đề phòng một cặp móng vuốt cường tráng mà nhanh nhẹn công kích cổ họng của mình, hầu như mỗi một giây hắn đều ở trong trạng thái đấu sức cùng đối phương. Thân thể của con quái vật ẩn hình kia có chút trơn, bất quá cũng không phải loại cảm giác ướt sũng buồn nôn, chỉ là bởi vì thân thể kia trần trụi. Hình thể của nó như Phong Bất Giác đã dự đoán, giống như một nhân loại phiên bản mini, phương diện lực lượng rất không bình thường, hầu như tương xứng với Phong Bất Giác.
"Phong huynh... Ngươi đây là..." Cuồng Tung Kiếm Ảnh cầm đèn pin đi tới, chiếu vào Phong Bất Giác đang lăn qua lăn lại trên mặt đất.
"Ta... Bắt được..." Phong Bất Giác mặt đỏ bừng, từ trong kẽ răng nặn ra được một câu: "nó... rồi..."
Trong một phút Cuồng Tung Kiếm Ảnh nhìn mà không hiểu thấu, nhưng đối với Phong Bất Giác mà nói lại là một hồi solo trầm mặc, liều chết đến sức cùng lực kiệt, cũng may cuối cùng hắn đã chiếm thượng phong.
Phong Bất Giác dùng đầu gối chống vào ngực quái vật kia, đồng thời sử dụng tay nhéo ở cổ họng của nó, chiều dài cánh tay cùng ưu thế về hình thể giúp cho hắn tạm thời chế trụ được gia hỏa này. Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, trong bóng đêm, có một thứ đồ vật cũng đang thở phì phò giống như mình, trái tim cũng đang đập mạch kịch liệt, điều này nói rõ quái vật kia cũng đã sức cùng lực kiệt giống như mình.
"Đây là..." Cuồng Tung Kiếm Ảnh thử lấy tay sờ soạng một chút, chạm đến quái vật kia, "Thật đúng là tàng hình a..."
"Đừng nói nhiều, tranh thủ thời gian động thủ." Phong Bất Giác nói. Hắn rõ ràng nhất, sau khi quái vật kia dừng lại mấy giây, lại bắt đầu giãy giụa mãnh liệt, móng của nó liền bắt lấy cánh tay Phong Bất Giác, nếu không phải yết hầu cùng ngực song trọng áp bách nghẹt thở làm giảm bớt lực lượng của nó, chỉ sợ dùng khí lực Phong Bất Giác còn không chế trụ nổi nó.
"Đừng đưa tay tới, trong miệng quái vật kia có răng nanh, sử dụng kiếm chém đầu của nó." Phong Bất Giác lại nhắc nhở.
"Ách... Ở đâu là đầu của nó."
"Tay phải của ta đang bóp cổ của nó, phía trên chính là đầu."
"Đã hiểu." Cuồng Tung Kiếm Ảnh lên tiếng, nhắm ngay vị trí, tay nâng kiếm rơi.
Phốc một tiếng, có thứ gì đó bị bổ ra, Phong Bất Giác chỉ cảm thấy hai móng vuốt bắt lấy cánh tay của chính mình đột nhiên xiết chặt, sau đó lại buông ra. ắn liền minh bạch, quái vật kia xem như đã xong.
Tác giả :
Ba Ngày Ngủ Hai