Thiên Địa Vãn Hồi

Chương 100 (bản nháp)

Năm 1058 theo lịch đại lục, binh biến nổi lên khắp nơi. Tam đại quốc gia của nhân gồm Mộc quốc, La Thành cùng Nhiên Hạ đồng loạt phát binh. Các môn phái lớn nhỏ lục tục cử ra các trưởng giả đi theo đại binh. Hai phái ở ma tộc cũng đồng thời phát lệnh, quân đoàn lớn nhỏ nhanh chóng xuất phát. Tất cả đều cùng một mục đích, hướng về Hư Không Huyễn Cảnh, tru diệt bất tử nhân.

Tình thế cấp bách, Vô Danh cùng Tư Đồ Nghệ Mưu dẫn theo ba trăm tộc nhân tinh anh, đến tìm Lam Mạnh Khải. Đoàn người cùng một mục đích, cứu về Hắc Diệm Vương đời thứ bảy, Hại Thiên Thu.

Má một trong tứ đại gia tộc, vốn dĩ sẽ tiếp tục án binh bất động, Hạ gia lại bắt đầu có động tĩnh. Hạ gia chủ Hạ Thiên Quang trong ngày ra lệnh nhân lực đi khắp nơi, không biết mục đích là gì. Trong khi đó, bản thân Hạ Thiên Quang cùng bảy vị tộc trưởng lại đóng cửa phong tỏa, ở trong thạch thất không ra.

Bên trong huyễn cảnh, nhóm người Thuấn Giai theo dấu chân Vãng Sinh. Còn ba người Hại Thiên Thu lại lục tục chuẩn bị nhận truyền thừa. Vạn Toàn vì tránh cho các nàng bị quấy rầy, trực tiếp bố trí một đạo phòng hộ lên người Hàn Tuyết Âm. Hại Thiên Thu cũng đồng dạng, dáng lên người của nàng mấy cái tiên giai phòng ngự phù. Xong lại thấy không đủ, tiếp tục dáng mấy chục cái định thân phù.

Dương Thời Minh nhìn tiểu muội muội toàn người là bùa, nói: "Ngươi đây là muốn đem nàng thành xác ướp không bằng?"

Hại Thiên Thu khinh bỉ liếc hắn: "Vẻ đẹp quan trọng hay mạng quan trọng?"

"Coi như ngươi có lý." Dương Thời Minh gật gù lùi ra sau.

Vạn Toàn tiên tôn không màn hai tên rảnh rỗi ngồi cãi cọ, tay áo uốn lượn, thiên địa linh khí lập tức tụ về quanh phần hồn của hắn.

Hàn Tuyết Âm thấy vậy, lập tức ngồi xếp bằng, bắt đầu vào minh tưởng.

Hại Thiên Thu cũng đón đi lên, tay múa pháp quyết, đem linh lực của Vạn Toàn thu nạp vào người. Lại dẫn dắt nguồn linh lực này đi một vòng, thanh tẩy giảm bớt, lại dùng linh lực cùng máu của chính Hại Thiên Thu trung hòa. Cuối cùng truyền vào Hàn Tuyết Âm là một nguồn linh lực cường đại lại thật nhu hòa, ngoài dự đoán vô cùng thích hợp với nàng.

Vạn Toàn cùng Hại Thiên Thu sau một lúc bàn bạc, quyết định để lên người Hàn Tuyết Âm ba đạo cấm chế. Hàn Tuyết Âm đến tu vi nhất định, có thể hoàn toàn mở ra ba đạo cấm chế này. Như vậy Hàn Tuyết Âm không cần phải lo lắng căng cơ không vững, mà vẫn có thể hoàn toàn vận dụng Thiên Tượng Không.

Hại Thiên Thu một bên điều động hắc hỏa, một bên điều động kim hệ linh lực. Dưới chân nàng nhàn nhạt hình thành từng vòng sáng pháp trận, tỏa hào quang đẹp đẽ.

Vạn Toàn cũng không kém là bao, linh lực khắp nơi tụ về, hình thành từng đồ án tiên hạc tỏa sáng rực rỡ. Hắn dùng tay đánh hình thái cực, ánh mắt ra hiệu Hại Thiên Thu.

Hại Thiên Thu gật gật đầu, đem đầu ngón tay cắn nát. Máu đào mãnh liệt từ đầu ngón tay tuông ra, phiêu diêu giữa không trung. Hại Thiên Thu tay phải làm kiếm chỉ, hư không vẽ bùa. Bùa chú sáng lên một cái, bay thẳng tới chỗ Hàn Tuyết Âm. Đạo phong ấn thứ nhất hoàn thành!

Đồng thời trên trời lập tức kéo mây đen ngùn ngụt, sấm sét xé ngang trời. Dương Thời Minh ôm kiếm nhìn trời, lại nhìn Hàn Tuyết Âm tràn đầy linh lực. Hắn nhịn không được hướng Hại Thiên Thu nói: "Nàng muốn đột phá!"

Hại Thiên Thu liếc mắt nhìn trời, sau lại tiếp tục tập trung bấm pháp quyết. Tiểu nha đầu muốn đột phá cũng nằm trong suy tính của nàng. Nhưng mà lôi kiếp thật sự quá hung mãn đi. Lúc trước thay nàng đỡ một đạo thiên lôi, Hại Thiên Thu vẫn còn nhớ rõ đây!

Vạn Toàn tiên tôn coi như cũng dốc hết vốn luyến vào Hàn Tuyết Âm, vừa thấy trời chuyển sắc, hắn liền phân ra một tay bấm phòng ngự pháp trận.

Hại Thiên Thu cũng điều động ra Thiên Ma Xích, từng tầng dây xích nhanh chóng bao bọc xung quanh Hàn Tuyết Âm. Liệt tổ liệt tông trên cao, càng thề lần là lần cuối nàng đem Thiên Ma Xích ra làm đồ đỡ đạn. Sư phụ, thông cảm cho đệ tử, tức phụ lớn hơn trời!

Dương Thời Minh thấy trận thế huy hoàng, một bên chậc chậc lưỡi khen hai người kia dụng công, một bên nhanh chóng tìm chỗ núp. Khổ nỗi, cái đảo bay này trừ mặt đất trạm khắc tinh xảo, hoàn toàn không có thứ khác thì biết núp ở đâu?!

"Ầm ầm ầm!" Từng tiếng vang dội, đạo lôi kiếp thứ nhất bổ xuống mang theo từng trận linh lực chấn kinh.

Hại Thiên Thu cùng Vạn Toàn đồng thời tích tụ linh lực vào một tay, hòa với nhau sau đó đồng loạt đánh ra. Hai dòng linh lực, đối đầu với một đạo thiên lôi ngay lập tức tạo thành một vụ nổ kinh thiên. Hại Thiên Thu thậm chí có thể cảm thấy khí huyết của bản thân bị một hồi chấn động không nhẹ.

Vạn Toàn thì may mắn hơn, hắn chỉ còn tàn hồn nên cũng không cảm giác được gì nhiều. Hắn nhìn về phía Hại Thiên Thu một mái tóc đen không biết từ khi nào đã chuyển sang màu vàng óng, lên tiếng: "Ngươi còn trụ nổi không?"

"Không trụ nổi cũng phải trụ!" Hại Thiên Thu nhìn hắn, quăng lại một câu.

"Vậy thì ráng trụ cho vững!" Vạn Toàn bật cười một tiếng, trên tay cũng bắt đầu thay đổi pháp quyết: "Ta sẽ đẩy nhanh tiến độ, còn lại giao cho ngươi!"

Hắn vừa dứt lời, Hại Thiên Thu liền cảm nhận một luồng linh khí thêm mãnh liệt. Hại Thiên Thu đỏ mắt trừng hắn, xong cũng không dám nói gì hơn, chỉ có thể gia tăng tốc độ bấm pháp quyết. Lão già này thật là, cứ muốn tăng là tăng ngay sao?!

Vạn Toàn như nghe được tiếng lòng của nàng, trừng lại nàng: "Thiếu tôn trọng tiền bối!"

Hại Thiên Thu cũng không thèm tiếp tục để ý hắn, lần này quả thật nàng có chút đánh giá cao bản thân. Cũng như nàng có chút quá khinh thường linh lực của Vạn Toàn tiên tôn. Linh lực của hắn hung hăng hơn nàng nghĩ. Để chuyển hóa hoàn toàn một chu kỳ linh lực, có thể nói tốn của nàng không biết bao nhiêu sức lực. Đến nổi chỉ mới đạo phong ấn thứ nhất mà nàng đã có thể cảm thấy bản thân đang dần kiệt sức bằng tốc độ chóng mặt.

Vạn Toàn nhìn sắc trời lại tiếp tục u ám, trên tay lập tức đánh ra mấy đạo pháp trận, linh lực dũng mãnh tuôn trào.

Hại Thiên Thu đối mặt với linh lực ập tới, lặng lẽ liếc nhìn Hàn Tuyết Âm đang ngồi giữa trung tâm. Nàng không khỏi cắn răng, tay phải chắp thành kiếm chỉ, trực tiếp cắt cổ tay trái. Máu đỏ mãnh liệt trào ra, mang theo nồng đậm mùi thơm cũng như cảnh tượng khiến người hãi hùng.

Máu đỏ lưu chuyển tạo thành một vòng tròn xung quanh thân nàng, rồi lại cùng linh lực của Vạn Toàn hòa quyện với nhau. Hại Thiên Thu quả thật có chút cảm thấy may mắn nàng là bất tử nhân, nếu là nhân tộc chắc là nàng đã chết vì mất máu.

Trên đỉnh đầu, thiên kiếp lại tiếp tục ầm vang. Đạo thiên lôi thứ hai đánh xuống. Lần này, lôi kiếp trực tiếp đánh vào Thiên Ma Xích. Hại Thiên Thu có thể cảm nhận rõ ràng từng trận rung động từ dây xích truyền tới. Nàng không khỏi trong lòng mặc niệm, niệm một trăm biến xin lỗi các đời Hắc Diệm Vương.

Thiên kiếp vừa xong, đạo phong ấn thứ hai cũng hình thành, Vạn Toàn ngay lập tức tiếp tục đẩy nhanh tốc độ. Cũng giống như Hại Thiên Thu, hắn muốn truyền thừa trong thời gian ngắn nhất. Thứ nhất là để tránh cho Hàn Tuyết Âm phải chịu áp lực từ cả hai phía. Thứ hai là thời gian của hắn không còn quá nhiều. Dựa vào tình trạng hiện giờ, tàn hồn của hắn rất có thể sẽ tan biến bất cứ lúc nào.

Chỉ khổ nhất là Hại Thiên Thu, phải căng người làm vật dẫn. Kỳ thực Vạn Toàn cũng không nỡ, nhưng ai bảo Hại Thiên Thu là bất tử nhân, trời sinh thể xác hòa hợp với thiên địa vạn vật, lại tu vi cao. Không lấy nàng ra làm bia đỡ đạn thì biết lấy ai?

Hại Thiên Thu vừa thi pháp, miệng vừa than ngắn thở dài. Tính qua tính lại, nàng vẫn là người thiệt thòi nhất. Xong vụ này nàng nhất định phải đè tiểu nha đầu ra đòi một trận bồi thường mới được. Ví dụ như ôm ôm, hôn hôn, sau đó... a ha hả hả...

Chỉ cần nghĩ tới mấy cảnh tượng dính dính, sến súa, Hại Thiên Thu không khỏi cảm thấy tinh thần phấn chấn. "Ầm ầm ầm!" Đạo thiên lôi kế tiếp lại đến. Lần này lôi kiếp thế đến có chút dịu dàng hơn hai đạo trước. Hại Thiên Thu cùng Vạn Toàn đều nhạy bén nhận ra, đạo thiên lôi này rất có thể là để gột rửa thân thể của người tu luyện, loại bỏ tạp chất. Cũng đồng nghĩa sau đạo thiên lôi này Hàn Tuyết Âm liền độ kiếp thành công.

Quả nhiên, lôi kiếp gián xuống, như một vầng linh quang nhẹ nhàng bao phủ Hàn Tuyết Âm. Vạn Toàn thừa thế xông lên, tay nhanh như gió đánh thêm mấy chục đạo phù trận, phong ấn cuối cùng hoàn thành!

Hại Thiên Thu thấy đạo phong ấn cuối cùng hình thành, thân thể nháy mắt thả lỏng, xém xíu nữa liền ngã ngồi trên đất. Mà Hàn Tuyết Âm vẫn tiếp tục trong trạng thái minh tưởng, chưa thấy nhúc nhích.

Phong ấn xong, cũng đồng nghĩa truyền thừa đã thành công. Phần hồn của Vạn Toàn dần dần mờ đi theo tốc độ mà mắt thường có thể thấy được. Hắn nhìn Hàn Tuyết Âm, lại nhìn xung quanh huyễn cảnh một lần. Tuy biết đời người không thể không tiến tới bước cuối cùng, nhưng nói hắn không cảm thấy bồi hồi chính là nói dối.

Trăm năm đi khắp thế gian, nếm đủ cay đắng ngọt bùi, để rồi giờ phút chạm đến điểm cuối cùng của sinh mệnh, Vạn Toàn không khỏi có chút cảm thấy luyến tiếc. Phàm nhân luôn muốn thành tiên, nào biết làm tiên nhân cũng khó. Hôm nay ngồi cười với người, ngoảnh mặt người đã đi rồi. Tiên nhân nói tốt thì tốt, nhưng năm dài tháng rộng không khỏi có chút cô độc.

Vạn Toàn nhìn Hại Thiên Thu đang phồng má cầm máu, không khỏi bật cười: "Bổn tiên tôn cuối cùng cũng coi như có thể nhắm mắt mà đi."

Hại Thiên Thu đang cúi đầu dùng khăn tay cầm máu, nghe hắn nói vậy khóe mắt lặng lẽ chấn động một cái, rồi trở lại bình thường. Nàng vẻ mặt ghi đầy sự giận dỗi, nhìn Vạn Toàn: "Tiền bối cứ đi, ta không tiễn." Nàng mới không tiếc nuối cho một lão già quái gở đâu.

"Ha ha ha!" Vạn Toàn bật cười, sau đó ánh mắt chân thành nhìn các nàng: "Cũng may giờ phút này ta có các ngươi ở bên, cũng không tính là cái chết cô độc." Nói rồi hắn lại nhìn chằm chằm Hại Thiên Thu, giống như xuyên thấu qua nàng thấy được cái gì đó. Vạn Toàn lại tiếp tục nói: "Diện mạo của ngươi quả thật rất giống một cố nhân của ta."

Hại Thiên Thu nghe hắn nói lời này, vẻ mặt không nén được xúc động, mê mang nhìn Vạn Toàn: "Tiền bối nói ta giống một cố nhân của ngài? Xin hỏi có thể cho ta biết được tôn tính đại danh của người đó hay không? Người này hiện giờ như thế nào?"

Vạn Toàn không đáp lại nàng, chỉ khẽ cười lắc đầu. Đang lúc Hại Thiên Thu tinh toán làm sao để Vạn Toàn nói ra, thì hắn lại nói tiếp: "Niệm ở ngươi vì giúp ta truyền thừa, ta chỉ có thể nói cho ngươi một câu. Nhớ kỹ, ngươi là ngươi, nhưng cũng không phải là ngươi." Nói xong một lời này, Vạn Toàn tiên tôn cũng chính thức tiêu thất trong không khí. Cuối cùng, trên đời này không còn Vạn Toàn tiên tôn.

Hại Thiên Thu gấp gáp muốn bám trụ hắn, nhưng chung quy vẫn không thể. Nàng chỉ đành ủ rũ thở dài: "Dương Thời Minh, chúng ta..."

Lời nói chưa dứt, chỉ có một xúc cảm lạnh băng truyền tới từ lồng ngực. Hại Thiên Thu trợn tròn mắt, nhìn mũi kiếm đâm xuyên lồng ngực từ đằng sau. Nàng khó khăn xoay đầu, miệng chỉ có thể nghẹn ra một chữ: "Ngươi..."

Dương Thời Minh mặt tươi cười, dứt khoát rút kiếm ra. Máu tươi ngay lập tức trào ra, bắn lên trên mặt hắn tạo thành một cảnh tượng quỷ dị không thể tả được. Dương Thời Minh tay lau kiếm, chân thẳng thắng đạp Hại Thiên Thu một cái.

Hại Thiên Thu bị hắn đạp, cả người bay ra cách đó một trượng, nằm lì trên đất. Nàng chống tay, cố gắng gượng dậy, nhưng bản thân lại kiệt sức không có nổi một điểm sức lực.

Dương Thời Minh ung dung bước tới, ánh mắt đầy vẻ khinh thường như nhìn một con kiến: "Hại Thiên Thu ha ha ha! Hơn sáu trăm năm ngươi cư nhiên sống với cái tên này."

Hại Thiên Thu ninh chặt mày, vẻ mặt vô cùng khó hiểu. Dương Thời Minh vừa lúc tiến tới trước mặt nàng. Hắn ngồi xổm xuống, một tay bắt lấy cằm của nàng, nhất lên đối diện mặt của hắn.

Hai đôi mắt chạm nhau, Dương Thời Minh cười ha hả, gằn từng chữ: "Ngươi là giả vờ quên hay là bị mất trí nhớ đây hả, Thập Tam?"

Ánh mắt Hại Thiên Thu rất nhanh lóe qua một tia sợ sệt, sau đó lại bị nàng nàng đè xuống: "Ngươi... ngươi nói gì đó ta không hiểu. Thập Tam là ai, ta e Dương công tử nhận lầm người rồi."

"Hay cho câu nhận lầm người." Dương Thời Minh một phát trở tay đem đầu nàng đè xuống đất: "Ta sống tới chừng này còn có thể quên được con thú nhỏ mà ta đào tạo sao?" Hắn chậc chậc hơi tiếng, ngữ điệu đầy tiếc nuối: "Dù gì cũng là chó nhỏ ta dạy ra. Lúc ngươi xổng chuồng đi ta cảm thấy tiếc nuối vô cùng đây."

Đầu bị hung hăng nện xuống đất, Hại Thiên Thu chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, rất muốn nôn. Nhưng khó khăn hơn, thân thể của nàng không biết vì sao không thể điều động linh lực. Nếu không nàng đã sớm đánh cho tên họ Dương kia một trận.

"Sao nào? Có phải là không tài nào dùng linh lực không?" Dương Thời Minh nhìn vẻ mặt phẫn nộ của nàng, cười mỉa nói: "Không sao, trên thân kiếm chỉ bôi một chút thuốc đặc biệt chuyên dụng để dạy đám vật nhỏ các ngươi. Không mất mạng được đâu ha ha ha."

Hại Thiên Thu cắng răng dồn hết sức vào, từ bên hông rút ra một con dao găm hướng về phía Dương Thời Minh.

Dương Thời Minh nháy mắt né ra sau bốn năm bước, nhướng mày nhìn nàng.

Hại Thiên Thu cả người run rẩy, gượng đứng dậy, vẻ mặt đầy tự tin, trong khốn cảnh vẫn không mất phong độ: "Ngươi có vẻ rất chắc chắn ta sẽ trúng chiêu. Thật xin lỗi ngươi phải thất vong rồi." Dứt câu nàng lập tức hư không vẽ bùa, tay nhanh như chớp làm thủ pháp, dưới chân đạp bộ pháp. Chân tay kết hợp, một loạt động tác phức tạp, tà áo tung bay "phành phạch".

Dương Thời Minh ánh mắt âm lãnh nhìn nàng, tay siết chặt chuôi kiếm.

Cuối cùng Hại Thiên Thu chân trái ra sau, chân phải trụ trước, song chưởng đánh ra. "Viu viu viu..." Tiếng gió nhè nhẹ bên tai.

Hại Thiên Thu lại thu tay, lại khí thế bừng bừng đánh ra một chưởng. Hai phút, ba phút,... trời yên biển lặng, gió mát trăng thanh.

Dương Thời Minh vẻ mặt càng thêm khinh bỉ nhìn nàng múa may quay cuồng.

Hại Thiên Thu mặt ngoài đầy vẻ nghiêm túc, nội tâm sớm đã khóc bù lu bù loa. Nàng thật sự trúng chiêu á hu hu hu!

------------------------

Tác giả: 100 chương rồi! Là 100 chương á hú hú hú!

Tác giả : Hoán Di
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại