Thiên Địa Liệt Phong
Chương 1-4: Dạ tập
Sa mạc trời rạng sáng.
Dưới cái lạnh như bao trùm trong áo choàng của Nữ thần băng tuyết, gió rét thấu xương cắt lên da. Nhưng trong hoàn cảnh gian nan này vẫn có người ẩn mình trong cát chịu khổ, chúng chính là quân đặc chủng của tướng quân Tát Mỗ. Cả hai ngàn người, không một tiếng động, chạy như bị vợ giục đến thôn Lạp Tư Y Nhĩ.
Bị tiếng vó ngựa đánh thức, Lý Thiên Hạo lập tức lay tỉnh đồng bạn:
- Mục Lặc! Tra Hà Lỗ! Mau dậy đi, có một đại đội nhân mã đang tiến về hướng chúng ta kìa!
Mục Lặc và trung niên tên Tra Hà Lỗ vội tung mình dậy, ngay sau đó liền rút ra vũ khí tùy thân. Mục Lặc vội chạy đi cấp báo cho bộ hạ đang ngủ ở những nơi khác.
Đúng lúc này, người chịu trách nhiệm canh gác hộc tốc chạy vào:
- Không ổn, có một đại đội nhân mã tiến đến, vây đánh theo bốn hướng. Nhân số trên một ngàn!
Lúc này, Mục Lặc đã dẫn tất cả mọi người nhanh chóng trở về. Tra Hà Lỗ nhanh chóng vung tay chuẩn bị:
- Lập tức cầm vũ khí đến trung tâm thôn. Mục Lặc, ngươi lĩnh năm người đưa nhóm bị thương đến đó luôn, tiện tay đánh thức tất cả thôn dân dậy!
Lý Thiên Hạo nói:
- Đến trung tâm thôn lập tức tập trung đà đội thành một vòng tròn, phải đảm bảo mỗi người đều có một con lạc đà, cảnh giới đợi lệnh! Trước hết phải quan sát rõ ràng phương hướng địch nhân, chuẩn bị phá vây!
Đây chính là kinh nghiệm huấn luyện quân tư nhân của Lý gia. Không cần nhiều lời, mọi người nhanh chóng hành động, không loạn chút nào.
Thôn Lạp Tư Y Nhĩ đã cận kề, Tát Mỗ nhìn trận hình phe mình mà không khỏi lắc đầu cười khổ: ‘Hai ngàn nhân mã gióng trống khua chiêng vậy mà chỉ để bao vây một thôn nhỏ, đối phương còn không đến năm mươi tên thương nhân!’ Có điều, y cũng không đến nỗi khinh địch, dù sao đó cũng là một toán người đã tiêu diệt đội ngũ ba trăm binh sĩ. Mắt thấy vòng vây đã siết chặt, Tát Mỗ lập tức hạ lệnh:
- Bắn tên!
Lệnh vừa hạ, hai ngàn mũi tên lửa đã phóng ra như xé toạc cả trời đêm. Trong chốc lát, cả thôn sáng rực. Sau ba đợt bắn liên tục, nhà cửa trong thôn đã bốc cháy hơn một nửa. Ngay sau đó, hai trăm kỵ binh tiên phong lập tức xông lên đột kích vào thôn mà phần còn lại thì thúc ngựa chậm rãi tiến lên, dần dần thu hẹp vòng vây, đồng thời gia cố trận hình phương viên.
*Phương viên: hình vuông.
Thấy phương hướng quân địch đột kích và phải che chắn mưa tên không ngừng, Lý Thiên Hạo bèn cau mày:
- Mọi người nghe rõ, một khi đội hình xung phong của đối phương tiến vào thôn, Mục Lặc dẫn mười người bọc đánh bên trái, Tra Hà Lỗ dẫn mười người bọc đánh bên phải, còn lại theo ta phá vây. Cần phải đánh tan viện binh, sau đó theo hướng Mục Lạc mở đường, lợi dụng lổ hổng trong trận hình của địch, theo sơ hở mà phá vây thoát ra. Rõ chưa?
- Đã rõ!
Mọi người lập tức lên lưng lạc đà, bắt đầu hành động.
Đội ngũ tiên phong của Tát Mỗ do A Lạp Nhĩ chịu trách nhiệm. Mặc dù khả năng lãnh đạo của gã kém hơn Cổ Lạp Kiệt khá xa nhưng vũ dũng lại hơn nhiều. Thêm nữa, Tát Mỗ đã hạ lệnh giết sạch bất kể một ai, với bản tính lỗ mãng của gã thì đây chẳng phải là chuyện cầu được ước thấy sao?! Gã không ngừng vung mạnh loan đao, rống to:
- Xung phong! Xung phong! Giết sạch thứ gì còn sống!
Đúng lúc gã đang chém giết sướng tay các thôn dân chạy khỏi biển lửa, bất ngờ có một tiểu đội vọt tới tấn công mình, thiếu niên đầu lĩnh cầm một thanh trường kiếm chém thẳng xuống. A Lạp Nhĩ vội vàng hoành đao chống đỡ nhưng kiếm của thiếu niên đã trượt qua tay gã, đâm thẳng vào mạn sườn. Trong khi bức bách, A Lạp Nhĩ vội vung thuẫn bên tay trái che chắn, đột nhiên gã thấy cổ họng mình lạnh toát, thanh kiếm kia đã xẹt qua cắt đứt động mạch cổ của mình.
‘Sao lại như vậy..?’ Đến khi máu tươi phun thành vòi, rốt cuộc A Lạp Nhĩ đã hiểu được thực lực của đối phương mạnh đến mức nào nhưng đáng tiếc gã không còn cơ hội để báo cho những kẻ khác!
Mất đi chủ tướng, đội ngũ tức thì trở nên hỗn loạn, mà đúng lúc này Mục Lặc và tiểu đội của Tra Hà Lỗ đồng thời đánh úp vào tả hữu hai bên khiến tình hình không thể ổn định. Đao thuật của Mục Lặc như lửa cháy bình nguyên, phừng phừng như lửa đỏ, còn thanh đại phủ trên tay Tra Hà Lỗ lại dũng mãnh như hùng sư bị thương, thêm vào đó là kiếm pháp linh động như độc xà của Lý Thiên Hạo. Cảnh tượng ấy tựa như ba con ác quỷ truy hồn đang gặt đi từng sinh mạng. Sau khi miễn cưỡng chống cự thêm chốc lát, lúc này không biết tên nào vừa lui bước, ngay lập tức trận thế đang hoàn chỉnh bỗng chốc tan rã, quân binh chạy trốn tứ tán, chỉ mong thoát khỏi ba người như ma quỷ kia. Nhưng Lý Thiên Hạo không kịp truy sát tàn binh vì đội thứ hai và đội thứ ba của Tát Mỗ đã giết rốc tới.
Dù sớm biết đối thủ mạnh mẽ nhưng Tát Mỗ không ngờ đội tiên phong vậy mà không chịu nổi một kích. Thấp giọng mắng một câu, y hạ lệnh giục đội thứ hai và thứ ba xông lên. Y đã quyết định phải công kích không gián đoạn khiến đối thủ sụp đổ.
Vì sơ hở của đội thứ hai đã được đội thứ ba xông lên bù đắp nên Lý thiên Hạo cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, hắn biết đối thủ của mình không phải hạng xoàng, không muốn cho mình cơ hội ra tay, nhưng ngay sau đó hắn ra lệnh:
- Toàn đội tập trung tránh lâm vào hỗn chiến, che người bị thương vào giữa, chuẩn bị dốc toàn lực phá vây!
Lần này, Lý Thiên Hạo hạ lệnh lại không dùng tiếng Á Cơ mà thay bằng ngôn ngữ Quyên Chi Quốc ở phương Đông xa xôi, nên trừ người bên mình thì đối thủ sẽ không hiểu ý đồ. Lý Thiên Hạo vừa hạ lệnh, một bên lại chém ngã quân địch, dần dần tụ tập lại với đồng đội. Đúng lúc này, hắn phát hiện một cảnh tượng: Cậu bé A Lan Mỗ đã trao đổi thanh tiểu đao với mình đang đánh túi bụi với một tên quân địch, mà mẹ của cậu đã bị giết chết ở ven đường. Vì đối thủ quá thấp, tên lính kia lại đang ngồi trên ngựa công kích bất tiện, nên A Lan Mỗ nhân cơ hội này vung tiểu đao đâm con ngựa bị thương. Nó quá đau bèn chồm lên, hất chủ nhân của mình xuống đất. A Lan Mỗ vừa định rướn tới trước thì một tên lính khác đã vung đao phóng lại. Trong cơn nguy cấp, một mũi tên bất ngờ bắn thủng đầu gã nhưng tên lính ngã xuống đất đã vùng dậy, vung đao bổ vào A Lan Mỗ. A Lan Mỗ theo bản năng nhảy tránh được công kích, cùng lúc này mặt tên lính bỗng nhiên nhăn nhúm đầy đau đớn: một thanh trường kiếm đã xuyên thẳng qua ngực gã. Người xuất hiện chính là Lý Thiên Hạo, hắn cười nói:
- Hiếm thấy được tiểu tử thế này, đứng lên!
Hắn vươn tay nhấc A Lan Mỗ lên lưng lạc đà:
- Bám chặt ta, A Lan Mỗ!
Ngay sau đó, hắn lại gia nhập vòng chiến.
Lấy Lý Thiên Hạo làm trung tâm, tả Mục Lặc, hữu Tra Hà Lỗ lập thành trận trùy hình. Mặc dù thoạt trông bạc nhược nhưng sức công phá lại mạnh đến kinh người, đao vung đến đâu quân địch bị chẻ đôi ra đến đó. Không ai tình nguyện giao thủ với Lý Thiên Hạo, vì đó vốn là muốn chết. Cho nên, đội thứ hai và ba dù hết sức nhưng cuối cùng đã bị đột phá phòng tuyến, để cho đối thủ chạy ra khỏi thôn nhỏ.
Tát Mỗ mắt thấy kẻ địch đã xông ra khỏi thôn, vội vàng ra lệnh cho cung thủ bắn tên, đồng thời chỉnh hợp đội thứ nhất - tư - năm tấn công hai mặt, đội thứ hai và thứ ba tập kích mặt sau. Dưới thế công như vũ bão này, thủ hạ của Lý Thiên Hạo ngày càng giảm bớt nhưng cưỡi hổ khó xuống, trừ phi sớm áp sát trận địa địch, thoát khỏi tầm sát thương của cung tên thì mới có thể trốn thoát, không còn lựa chọn nào khác. Sau khi chịu thương vong thê thảm, rốt cuộc thương đội đã thành công áp sát trận địa của địch. Một khi đã áp sát, đây đã không còn là chuyện khó nữa với Lý Thiên Hạo nữa. Mặc dù Tát Mỗ không ngừng lấp đầy trận hình nhưng Lý Thiên Hạo đã tìm được điểm yếu nhất, dùng nó làm cửa khẩu đột phá, cuối cùng thương đội đã đột vây thành công nhưng lúc này, thủ hạ của Lý Thiên Hạo chỉ còn lại bốn người: Mục Lặc, Tra Hà Lỗ, Cổ Mạn và Lạp Nhĩ Phu, chưa tính đến A Lan Mỗ đang rúc chặt vào ngực hắn. Hơn nữa, Mục Lặc bị tên bắn trúng tay phải, không cách nào tái chiến. Đằng sau, Tát Mỗ suất lĩnh quân đội đuổi theo, dù tài bắn cung xuất thần của Lý Thiên Hạo khiến đối thủ không dám đến quá gần nhưng khi tên đã cạn thì kẻ địch lại đuổi theo sát nút, trước sau không bỏ. Thấy đối phương đã không còn cung tên uy hiếp, lập tức phóng tới.
Tra Hà Lỗ nói:
- Thiếu chủ, cứ thế này thì không cách nào thoát khỏi truy binh, một khi trời sáng thì càng khó khăn hơn. Phía trước có một sườn núi nhỏ, tôi sẽ chặn truy binh, các người thừa dịp trời còn tối mà chạy nhanh đi!
- Ta không cho ngươi làm vậy, Lý gia cần ngươi!
- Không có tôi, Lý gia vẫn còn. Mất thiếu chủ, Lý gia sẽ mất!
- Tra Hà Lỗ tiên sinh, hay để cháu đoạn hậu đi!
Mục Lặc đề nghị.
- Tay cháu còn vung đao nổi sao? Cháu ở lại có ích gì? Chỉ phí phạm địa hình lợi lợi như bây giờ, hy sinh kiểu đó thì có ý nghĩa gì?
Mục Lặc tức thì im bặt. Rất đúng, tay phải bị thương nên hắn đã mất đi chiến lực. Dù lời nói của Tra Hà Lỗ khiến hắn tự ái nhưng lại hoàn toàn chính xác. Tra Hà Lỗ là lựa chọn duy nhất!
Trong chốc lát đã đến đỉnh sườn núi, Tra Hà Lỗ ghìm chặt lạc đà:
- Thiếu chủ, cậu nhất định phải báo thù cho lão chủ nhân, chấn hưng Lý gia! Xin báo cho con trai tôi, nó và thiếu chủ có chung một kẻ thù!
Lý Thiên Hạo mím môi gật đầu:
- Quyết không phụ người phó thác!
Ngay sau đó, lập tức dẫn ba người còn lại rời khỏi.
Tra Hà Lỗ một mình đứng chặn sơn khẩu, múa chiến phủ như bay chặn hết làn tên đang phóng tới. Quân đội của Tát Mỗ nháy mắt đã trước mặt nhưng vì đường núi nhỏ hẹp, mỗi lần chỉ qua được hai ba kỵ binh, mà Tra Hà Lỗ vung chiến phủ tung hoành không để một tên lọt qua. Rất nhanh, sơn khẩu đã biến thành nghĩa trang cho đám thủ hạ của Tát Mỗ, mười mấy thi thể ngổn ngang trang điểm cho đường núi gập ghềnh. Tuy vậy, binh lính phía sau vẫn xung phong không ngớt, vì Tát Mỗ tự thân lược trận nên không ai dám lùi một bước. Chính diện đối mặt với Tra Hà Lỗ anh dũng hào hùng, không biết phải tốn thêm bao nhiêu nhân lực mới thông được đường núi, Tát Mỗ lặng lẽ rút cung tên, nhắm thẳng vào Tra Hà Lỗ đang toàn lực quyết chiến...
Trong một sơn động trên chân núi, Lý Thiên Hạo, A Lan Mỗ, Mục Lặc và Cổ Mạn nằm phục xuống, lẳng lặng nhìn quân đội của Tát Mỗ xuyên qua sơn khẩu đuổi về phía trước. Lạp Nhĩ Phu đã đảm nhận việc xua bầy lạc đà đánh lạc hướng truy binh của Tát Mỗ. Sâu tận đáy lòng, Lý Thiên Hạo vô cùng cảm kích người dũng sĩ trung kiên ấy, đồng thời cũng cầu phúc cho Tra Hà Lỗ, người đề ra sách lược kéo dài thời gian đầy sáng suốt này.
Mục Lặc vừa băng bó vết thương, vừa nói bằng giọng đầy chán nản:
- Lại là tôi, lại là tôi còn sống! Lần trước cùng với lão chủ nhân, lần này lại là...
- Mục Lặc, đưa đám cái gì! Nửa năm trước, là ông trời cho ngươi sống sót về báo tin, lần này cũng do trời cao cho ngươi sống sót giúp ta báo thù!
Lý Thiên Hạo đè vai Mục Lặc xuống thật mạnh.
- Thiếu chủ, kế tiếp chúng ta nên làm gì?
- Đương nhiên là chạy đến cảng Phác Thứ Mạc. Có điều, chúng hẳn sẽ ban bố lệnh truy nã nên dọc đường sẽ đầy rẫy thám tử. Xem ra, chỉ có thể đi về hướng Tây, vượt qua Nan La Hà rồi tiến vào hoang mạc Tây bộ, từ đó đi đường vòng đến Nam bộ. Cuối cùng mới lại về cảng Phác Thứ Mạt.
- Nhưng thương đoàn Lý gia ta chưa từng băng qua hoang mạc Tây bộ và sơn mạch Nhĩ Tư nên không biết tình hình nơi đó như thế nào cả. Hơn, nữa, truyền thuyết kể rằng trong hoang mạc Tây bộ còn có Dã man nhân ăn thịt người, ngay cả dân Á Cơ cũng không dám vào đó đâu!
Lý Thiên Hạo nhún vai cười khổ:
- Nhưng một trăm tên ăn thịt người cũng không bằng một thằng thám tử sẽ rước nguy hiểm đến nhà chúng ta.
Mục Lặc cũng chỉ có thể đồng ý đầy bất đắc dĩ, dù sao tay bị thương nên hiện giờ chỉ là gánh nặng. Nhãn lực của Lý Thiên Hạo quá chuẩn, hành động trong khu vực người Á Cơ khống chế chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Lý Thiên Hạo thấy Mục Lặc không còn dị nghị gì, bèn đứng lên nói:
- Vậy còn A Lan Mỗ, muốn cùng đi không?
A Lan Mỗ vẫn thừ người một chỗ, lúc này mới định thần. Hiển nhiên, tất cả các biến cố phát sinh trong đêm nay là quá sức chịu đựng đối với một đứa trẻ mười một tuổi. Bị Lý Thiên Hạo một câu thức tỉnh, cậu đột nhiên khóc rống thất thanh:
- Vì các người, do các người, các ngươi mang đến tai nạn! Các ngươi hại chết cả thôn! Còn mẹ ta nữa...
Lý Thiên Hạo thấy thế, bèn ôm A Lan Mỗ vào lòng, dịu dàng vỗ lưng cậu:
- Ngươi nói không sai! Nếu như chúng ta không đến thôn các người thì sẽ không phát sinh ra chuyện như vậy. Đúng là ngươi có lý do để hận ta, nếu ngươi muốn báo thù thì ta cũng không thể nói gì được. Có điều, trước khi muốn tìm ta báo thù, ngươi phải trở thành một võ sĩ xuất sắc hơn ta mơi được. Vậy ngươi có muốn ta đào tạo ngươi thành một một võ sĩ xuất sắc không, Á Cơ - A Lan Mỗ?
A Lan Mỗ nghe đến đây bèn ngẩng phắt đầu nhìn Lý Thiên Hạo nhưng lại tựa đầu vào ngực Lý Thiên Hạo khóc rống lên.
Dưới cái lạnh như bao trùm trong áo choàng của Nữ thần băng tuyết, gió rét thấu xương cắt lên da. Nhưng trong hoàn cảnh gian nan này vẫn có người ẩn mình trong cát chịu khổ, chúng chính là quân đặc chủng của tướng quân Tát Mỗ. Cả hai ngàn người, không một tiếng động, chạy như bị vợ giục đến thôn Lạp Tư Y Nhĩ.
Bị tiếng vó ngựa đánh thức, Lý Thiên Hạo lập tức lay tỉnh đồng bạn:
- Mục Lặc! Tra Hà Lỗ! Mau dậy đi, có một đại đội nhân mã đang tiến về hướng chúng ta kìa!
Mục Lặc và trung niên tên Tra Hà Lỗ vội tung mình dậy, ngay sau đó liền rút ra vũ khí tùy thân. Mục Lặc vội chạy đi cấp báo cho bộ hạ đang ngủ ở những nơi khác.
Đúng lúc này, người chịu trách nhiệm canh gác hộc tốc chạy vào:
- Không ổn, có một đại đội nhân mã tiến đến, vây đánh theo bốn hướng. Nhân số trên một ngàn!
Lúc này, Mục Lặc đã dẫn tất cả mọi người nhanh chóng trở về. Tra Hà Lỗ nhanh chóng vung tay chuẩn bị:
- Lập tức cầm vũ khí đến trung tâm thôn. Mục Lặc, ngươi lĩnh năm người đưa nhóm bị thương đến đó luôn, tiện tay đánh thức tất cả thôn dân dậy!
Lý Thiên Hạo nói:
- Đến trung tâm thôn lập tức tập trung đà đội thành một vòng tròn, phải đảm bảo mỗi người đều có một con lạc đà, cảnh giới đợi lệnh! Trước hết phải quan sát rõ ràng phương hướng địch nhân, chuẩn bị phá vây!
Đây chính là kinh nghiệm huấn luyện quân tư nhân của Lý gia. Không cần nhiều lời, mọi người nhanh chóng hành động, không loạn chút nào.
Thôn Lạp Tư Y Nhĩ đã cận kề, Tát Mỗ nhìn trận hình phe mình mà không khỏi lắc đầu cười khổ: ‘Hai ngàn nhân mã gióng trống khua chiêng vậy mà chỉ để bao vây một thôn nhỏ, đối phương còn không đến năm mươi tên thương nhân!’ Có điều, y cũng không đến nỗi khinh địch, dù sao đó cũng là một toán người đã tiêu diệt đội ngũ ba trăm binh sĩ. Mắt thấy vòng vây đã siết chặt, Tát Mỗ lập tức hạ lệnh:
- Bắn tên!
Lệnh vừa hạ, hai ngàn mũi tên lửa đã phóng ra như xé toạc cả trời đêm. Trong chốc lát, cả thôn sáng rực. Sau ba đợt bắn liên tục, nhà cửa trong thôn đã bốc cháy hơn một nửa. Ngay sau đó, hai trăm kỵ binh tiên phong lập tức xông lên đột kích vào thôn mà phần còn lại thì thúc ngựa chậm rãi tiến lên, dần dần thu hẹp vòng vây, đồng thời gia cố trận hình phương viên.
*Phương viên: hình vuông.
Thấy phương hướng quân địch đột kích và phải che chắn mưa tên không ngừng, Lý Thiên Hạo bèn cau mày:
- Mọi người nghe rõ, một khi đội hình xung phong của đối phương tiến vào thôn, Mục Lặc dẫn mười người bọc đánh bên trái, Tra Hà Lỗ dẫn mười người bọc đánh bên phải, còn lại theo ta phá vây. Cần phải đánh tan viện binh, sau đó theo hướng Mục Lạc mở đường, lợi dụng lổ hổng trong trận hình của địch, theo sơ hở mà phá vây thoát ra. Rõ chưa?
- Đã rõ!
Mọi người lập tức lên lưng lạc đà, bắt đầu hành động.
Đội ngũ tiên phong của Tát Mỗ do A Lạp Nhĩ chịu trách nhiệm. Mặc dù khả năng lãnh đạo của gã kém hơn Cổ Lạp Kiệt khá xa nhưng vũ dũng lại hơn nhiều. Thêm nữa, Tát Mỗ đã hạ lệnh giết sạch bất kể một ai, với bản tính lỗ mãng của gã thì đây chẳng phải là chuyện cầu được ước thấy sao?! Gã không ngừng vung mạnh loan đao, rống to:
- Xung phong! Xung phong! Giết sạch thứ gì còn sống!
Đúng lúc gã đang chém giết sướng tay các thôn dân chạy khỏi biển lửa, bất ngờ có một tiểu đội vọt tới tấn công mình, thiếu niên đầu lĩnh cầm một thanh trường kiếm chém thẳng xuống. A Lạp Nhĩ vội vàng hoành đao chống đỡ nhưng kiếm của thiếu niên đã trượt qua tay gã, đâm thẳng vào mạn sườn. Trong khi bức bách, A Lạp Nhĩ vội vung thuẫn bên tay trái che chắn, đột nhiên gã thấy cổ họng mình lạnh toát, thanh kiếm kia đã xẹt qua cắt đứt động mạch cổ của mình.
‘Sao lại như vậy..?’ Đến khi máu tươi phun thành vòi, rốt cuộc A Lạp Nhĩ đã hiểu được thực lực của đối phương mạnh đến mức nào nhưng đáng tiếc gã không còn cơ hội để báo cho những kẻ khác!
Mất đi chủ tướng, đội ngũ tức thì trở nên hỗn loạn, mà đúng lúc này Mục Lặc và tiểu đội của Tra Hà Lỗ đồng thời đánh úp vào tả hữu hai bên khiến tình hình không thể ổn định. Đao thuật của Mục Lặc như lửa cháy bình nguyên, phừng phừng như lửa đỏ, còn thanh đại phủ trên tay Tra Hà Lỗ lại dũng mãnh như hùng sư bị thương, thêm vào đó là kiếm pháp linh động như độc xà của Lý Thiên Hạo. Cảnh tượng ấy tựa như ba con ác quỷ truy hồn đang gặt đi từng sinh mạng. Sau khi miễn cưỡng chống cự thêm chốc lát, lúc này không biết tên nào vừa lui bước, ngay lập tức trận thế đang hoàn chỉnh bỗng chốc tan rã, quân binh chạy trốn tứ tán, chỉ mong thoát khỏi ba người như ma quỷ kia. Nhưng Lý Thiên Hạo không kịp truy sát tàn binh vì đội thứ hai và đội thứ ba của Tát Mỗ đã giết rốc tới.
Dù sớm biết đối thủ mạnh mẽ nhưng Tát Mỗ không ngờ đội tiên phong vậy mà không chịu nổi một kích. Thấp giọng mắng một câu, y hạ lệnh giục đội thứ hai và thứ ba xông lên. Y đã quyết định phải công kích không gián đoạn khiến đối thủ sụp đổ.
Vì sơ hở của đội thứ hai đã được đội thứ ba xông lên bù đắp nên Lý thiên Hạo cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, hắn biết đối thủ của mình không phải hạng xoàng, không muốn cho mình cơ hội ra tay, nhưng ngay sau đó hắn ra lệnh:
- Toàn đội tập trung tránh lâm vào hỗn chiến, che người bị thương vào giữa, chuẩn bị dốc toàn lực phá vây!
Lần này, Lý Thiên Hạo hạ lệnh lại không dùng tiếng Á Cơ mà thay bằng ngôn ngữ Quyên Chi Quốc ở phương Đông xa xôi, nên trừ người bên mình thì đối thủ sẽ không hiểu ý đồ. Lý Thiên Hạo vừa hạ lệnh, một bên lại chém ngã quân địch, dần dần tụ tập lại với đồng đội. Đúng lúc này, hắn phát hiện một cảnh tượng: Cậu bé A Lan Mỗ đã trao đổi thanh tiểu đao với mình đang đánh túi bụi với một tên quân địch, mà mẹ của cậu đã bị giết chết ở ven đường. Vì đối thủ quá thấp, tên lính kia lại đang ngồi trên ngựa công kích bất tiện, nên A Lan Mỗ nhân cơ hội này vung tiểu đao đâm con ngựa bị thương. Nó quá đau bèn chồm lên, hất chủ nhân của mình xuống đất. A Lan Mỗ vừa định rướn tới trước thì một tên lính khác đã vung đao phóng lại. Trong cơn nguy cấp, một mũi tên bất ngờ bắn thủng đầu gã nhưng tên lính ngã xuống đất đã vùng dậy, vung đao bổ vào A Lan Mỗ. A Lan Mỗ theo bản năng nhảy tránh được công kích, cùng lúc này mặt tên lính bỗng nhiên nhăn nhúm đầy đau đớn: một thanh trường kiếm đã xuyên thẳng qua ngực gã. Người xuất hiện chính là Lý Thiên Hạo, hắn cười nói:
- Hiếm thấy được tiểu tử thế này, đứng lên!
Hắn vươn tay nhấc A Lan Mỗ lên lưng lạc đà:
- Bám chặt ta, A Lan Mỗ!
Ngay sau đó, hắn lại gia nhập vòng chiến.
Lấy Lý Thiên Hạo làm trung tâm, tả Mục Lặc, hữu Tra Hà Lỗ lập thành trận trùy hình. Mặc dù thoạt trông bạc nhược nhưng sức công phá lại mạnh đến kinh người, đao vung đến đâu quân địch bị chẻ đôi ra đến đó. Không ai tình nguyện giao thủ với Lý Thiên Hạo, vì đó vốn là muốn chết. Cho nên, đội thứ hai và ba dù hết sức nhưng cuối cùng đã bị đột phá phòng tuyến, để cho đối thủ chạy ra khỏi thôn nhỏ.
Tát Mỗ mắt thấy kẻ địch đã xông ra khỏi thôn, vội vàng ra lệnh cho cung thủ bắn tên, đồng thời chỉnh hợp đội thứ nhất - tư - năm tấn công hai mặt, đội thứ hai và thứ ba tập kích mặt sau. Dưới thế công như vũ bão này, thủ hạ của Lý Thiên Hạo ngày càng giảm bớt nhưng cưỡi hổ khó xuống, trừ phi sớm áp sát trận địa địch, thoát khỏi tầm sát thương của cung tên thì mới có thể trốn thoát, không còn lựa chọn nào khác. Sau khi chịu thương vong thê thảm, rốt cuộc thương đội đã thành công áp sát trận địa của địch. Một khi đã áp sát, đây đã không còn là chuyện khó nữa với Lý Thiên Hạo nữa. Mặc dù Tát Mỗ không ngừng lấp đầy trận hình nhưng Lý Thiên Hạo đã tìm được điểm yếu nhất, dùng nó làm cửa khẩu đột phá, cuối cùng thương đội đã đột vây thành công nhưng lúc này, thủ hạ của Lý Thiên Hạo chỉ còn lại bốn người: Mục Lặc, Tra Hà Lỗ, Cổ Mạn và Lạp Nhĩ Phu, chưa tính đến A Lan Mỗ đang rúc chặt vào ngực hắn. Hơn nữa, Mục Lặc bị tên bắn trúng tay phải, không cách nào tái chiến. Đằng sau, Tát Mỗ suất lĩnh quân đội đuổi theo, dù tài bắn cung xuất thần của Lý Thiên Hạo khiến đối thủ không dám đến quá gần nhưng khi tên đã cạn thì kẻ địch lại đuổi theo sát nút, trước sau không bỏ. Thấy đối phương đã không còn cung tên uy hiếp, lập tức phóng tới.
Tra Hà Lỗ nói:
- Thiếu chủ, cứ thế này thì không cách nào thoát khỏi truy binh, một khi trời sáng thì càng khó khăn hơn. Phía trước có một sườn núi nhỏ, tôi sẽ chặn truy binh, các người thừa dịp trời còn tối mà chạy nhanh đi!
- Ta không cho ngươi làm vậy, Lý gia cần ngươi!
- Không có tôi, Lý gia vẫn còn. Mất thiếu chủ, Lý gia sẽ mất!
- Tra Hà Lỗ tiên sinh, hay để cháu đoạn hậu đi!
Mục Lặc đề nghị.
- Tay cháu còn vung đao nổi sao? Cháu ở lại có ích gì? Chỉ phí phạm địa hình lợi lợi như bây giờ, hy sinh kiểu đó thì có ý nghĩa gì?
Mục Lặc tức thì im bặt. Rất đúng, tay phải bị thương nên hắn đã mất đi chiến lực. Dù lời nói của Tra Hà Lỗ khiến hắn tự ái nhưng lại hoàn toàn chính xác. Tra Hà Lỗ là lựa chọn duy nhất!
Trong chốc lát đã đến đỉnh sườn núi, Tra Hà Lỗ ghìm chặt lạc đà:
- Thiếu chủ, cậu nhất định phải báo thù cho lão chủ nhân, chấn hưng Lý gia! Xin báo cho con trai tôi, nó và thiếu chủ có chung một kẻ thù!
Lý Thiên Hạo mím môi gật đầu:
- Quyết không phụ người phó thác!
Ngay sau đó, lập tức dẫn ba người còn lại rời khỏi.
Tra Hà Lỗ một mình đứng chặn sơn khẩu, múa chiến phủ như bay chặn hết làn tên đang phóng tới. Quân đội của Tát Mỗ nháy mắt đã trước mặt nhưng vì đường núi nhỏ hẹp, mỗi lần chỉ qua được hai ba kỵ binh, mà Tra Hà Lỗ vung chiến phủ tung hoành không để một tên lọt qua. Rất nhanh, sơn khẩu đã biến thành nghĩa trang cho đám thủ hạ của Tát Mỗ, mười mấy thi thể ngổn ngang trang điểm cho đường núi gập ghềnh. Tuy vậy, binh lính phía sau vẫn xung phong không ngớt, vì Tát Mỗ tự thân lược trận nên không ai dám lùi một bước. Chính diện đối mặt với Tra Hà Lỗ anh dũng hào hùng, không biết phải tốn thêm bao nhiêu nhân lực mới thông được đường núi, Tát Mỗ lặng lẽ rút cung tên, nhắm thẳng vào Tra Hà Lỗ đang toàn lực quyết chiến...
Trong một sơn động trên chân núi, Lý Thiên Hạo, A Lan Mỗ, Mục Lặc và Cổ Mạn nằm phục xuống, lẳng lặng nhìn quân đội của Tát Mỗ xuyên qua sơn khẩu đuổi về phía trước. Lạp Nhĩ Phu đã đảm nhận việc xua bầy lạc đà đánh lạc hướng truy binh của Tát Mỗ. Sâu tận đáy lòng, Lý Thiên Hạo vô cùng cảm kích người dũng sĩ trung kiên ấy, đồng thời cũng cầu phúc cho Tra Hà Lỗ, người đề ra sách lược kéo dài thời gian đầy sáng suốt này.
Mục Lặc vừa băng bó vết thương, vừa nói bằng giọng đầy chán nản:
- Lại là tôi, lại là tôi còn sống! Lần trước cùng với lão chủ nhân, lần này lại là...
- Mục Lặc, đưa đám cái gì! Nửa năm trước, là ông trời cho ngươi sống sót về báo tin, lần này cũng do trời cao cho ngươi sống sót giúp ta báo thù!
Lý Thiên Hạo đè vai Mục Lặc xuống thật mạnh.
- Thiếu chủ, kế tiếp chúng ta nên làm gì?
- Đương nhiên là chạy đến cảng Phác Thứ Mạc. Có điều, chúng hẳn sẽ ban bố lệnh truy nã nên dọc đường sẽ đầy rẫy thám tử. Xem ra, chỉ có thể đi về hướng Tây, vượt qua Nan La Hà rồi tiến vào hoang mạc Tây bộ, từ đó đi đường vòng đến Nam bộ. Cuối cùng mới lại về cảng Phác Thứ Mạt.
- Nhưng thương đoàn Lý gia ta chưa từng băng qua hoang mạc Tây bộ và sơn mạch Nhĩ Tư nên không biết tình hình nơi đó như thế nào cả. Hơn, nữa, truyền thuyết kể rằng trong hoang mạc Tây bộ còn có Dã man nhân ăn thịt người, ngay cả dân Á Cơ cũng không dám vào đó đâu!
Lý Thiên Hạo nhún vai cười khổ:
- Nhưng một trăm tên ăn thịt người cũng không bằng một thằng thám tử sẽ rước nguy hiểm đến nhà chúng ta.
Mục Lặc cũng chỉ có thể đồng ý đầy bất đắc dĩ, dù sao tay bị thương nên hiện giờ chỉ là gánh nặng. Nhãn lực của Lý Thiên Hạo quá chuẩn, hành động trong khu vực người Á Cơ khống chế chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Lý Thiên Hạo thấy Mục Lặc không còn dị nghị gì, bèn đứng lên nói:
- Vậy còn A Lan Mỗ, muốn cùng đi không?
A Lan Mỗ vẫn thừ người một chỗ, lúc này mới định thần. Hiển nhiên, tất cả các biến cố phát sinh trong đêm nay là quá sức chịu đựng đối với một đứa trẻ mười một tuổi. Bị Lý Thiên Hạo một câu thức tỉnh, cậu đột nhiên khóc rống thất thanh:
- Vì các người, do các người, các ngươi mang đến tai nạn! Các ngươi hại chết cả thôn! Còn mẹ ta nữa...
Lý Thiên Hạo thấy thế, bèn ôm A Lan Mỗ vào lòng, dịu dàng vỗ lưng cậu:
- Ngươi nói không sai! Nếu như chúng ta không đến thôn các người thì sẽ không phát sinh ra chuyện như vậy. Đúng là ngươi có lý do để hận ta, nếu ngươi muốn báo thù thì ta cũng không thể nói gì được. Có điều, trước khi muốn tìm ta báo thù, ngươi phải trở thành một võ sĩ xuất sắc hơn ta mơi được. Vậy ngươi có muốn ta đào tạo ngươi thành một một võ sĩ xuất sắc không, Á Cơ - A Lan Mỗ?
A Lan Mỗ nghe đến đây bèn ngẩng phắt đầu nhìn Lý Thiên Hạo nhưng lại tựa đầu vào ngực Lý Thiên Hạo khóc rống lên.
Tác giả :
Lưu Khẩu Thủy Đích Lão Kê